Tu Chân Nữ Phụ Đào Hoa Kiếp
-
Chương 56: Trở về
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn hài tử nằm ngủ trên giường, Tiết Mật nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của chúng, lệ nhất thời chảy xuống.
Nguyên lai là nàng, nguyên lai không phải nàng đối với Thích Vô Thương không có cảm tình, nguyên lai đã sớm yêu thương hắn, ha hả, nàng sao còn cười được như thế. Độc kia có thể báo ứng ở trên người nàng, là nàng tự tìm, vì sao lại rơi vào người cục cưng, chúng còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy…..
Nói xong ôm hài tử vào lòng, không dám dùng sức, cứ ôm như vậy, lệ trong mắt không ngừng chảy, nhưng không phát ra chút thanh âm.
Ngoài phòng, nhìn Tiết Mật như vậy Nguyệt Kiến cũng chịu khổng nổi mà khóc theo, “Tỷ phu, huynh giúp tỷ tỷ được không? Nếu lúc nãy huynh có thể làm ngừng thống khổ của cục cưng, chắc có thể giải được độc của chúng……”
Quân Ngọc Hàn xuyên qua cửa sổ nhìn Tiết Mật nằm trên giường ôm hài tử, môi mím thành một đường, tay bất giác nắm chặt lại, sau đó chậm rãi xoay người bỏ đi.
“Tỷ phu!” Nguyệt Kiến nhỏ giọng kêu, sợ quấy rầy ba người trong phòng. Nhìn Quân Ngọc Hàn rời đi cũng không quay đầu lại, lại nhìn nhìn trong phòng, tim co rút, sao lại vậy? Rõ ràng lúc trước còn tốt mà, vì sao lại thế…..
Ngày thứ hai, Tiết Mật thu thập tốt mọi thứ, ôm hai hài tử đi ra ngoài, trên mặt không chút biểu tình, Nguyệt Kiến đi theo phía sau cũng thu thập hành lý ổn thỏa.
“Ngươi đi đâu?” Quân Ngọc Hàn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
“Trở về, tìm người kia, giải độc cho hài tử.” Tiết Mật nghiêm mặt nói.
Bất luận thế nào, dù phải quấn quýt bị đánh đập cũng tốt, bị nhục nhã cũng tốt, bị người khinh thường cũng tốt, nàng đều phải trở về tìm Thích Vô Thương, làm cho hắn yêu thương nàng, tuy biết là khó, nhưng mặc cho gặp chuyện gì nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Cúi đầu nhìn hài tử nằm trong ngực ngủ say, Tiết Mật cong cong khóe miệng, nở nụ cười, cục cưng không sợ, sẽ không còn đau nữa đâu, không sợ……
Sau đó đi qua bên người Quân Ngọc Hàn, “Cám ơn huynh thời gian này đã chiếu cố, ta cùng Nguyệt Kiến ly khai trước, đại ân của huynh ta nhất định sẽ báo đáp, đợi bọn nhỏ giải độc xong ta sẽ trở về, tái kiến!”
“Quân ca ca tái kiến!” Nguyệt Kiến cũng đi qua bên người hắn.
“Nàng nghĩ làm như vậy có thể giải được độc trên người bọn nhỏ sao?” Thanh âm Quân Ngọc Hàn bỗng vang lên.
Tiết Mật bỗng dừng bước, quay đầu nhìn bóng dáng Quân Ngọc Hàn, “Huynh có ý gì?”
“Tiểu Hành cùng tiểu Thịnh trúng dư độc thất tình đoàn tụ phải không?” Quân Ngọc Hàn xoay người lại, nhìn vào mắt Tiết Mật hỏi.
Tiết Mật nắm chặt tã lót trong tay, cắn môi, vẻ mặt đỏ bừng, sắp xuất huyết, nữ tử nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “…… Phải.”
Nghe Tiết Mật thừa nhận, trong lòng Quân Ngọc Hàn đột nhiên xẹt qua một loại cảm giác kỳ quái, có chút chua xót có chút buồn bực, đó là tư vị hắn chưa từng cảm nhận, không chán ghét thậm chí còn có chút thích, qua một lúc mới nói tiếp, “….. Thấy nàng mang thai cũng không trở về, chứng tỏ nam tử đó đối với nàng cũng không ái mộ, nàng cứ đi như vậy liệu có nắm chắc không?”
Nghe vậy, Tiết Mật mở mắt ra, mắt giống như không có tiêu cự, “Mặc kệ thế nào, ta cũng nên thử không phải sao? Nói không chừng liền…..”
“Thực không có nắm chắc phải không?” Quân Ngọc Hàn cắt đứt lời nàng, “Nàng cứ như vậy trở về, nếu nam tử đó không đối với nàng……Thời điểm hài tử độc phát làm sao giờ?”
Nghe lời hắn nói, Tiết Mật nhìn thẳng Quân Ngọc Hàn, đúng vậy, nàng có thể mặc kệ ánh mắt những người khác ở Lung Nguyệt Cốc, nhưng còn hài tử thì sao? Nếu Thích Vô Thương vẫn không yêu nàng, vào đêm trăng tròn, bọn nhỏ làm sao bây giờ, không có người giống Quân Ngọc Hàn giúp chúng nó……
“Cầu huynh……”
Tiết Mật còn chưa nói xong, Quân Ngọc Hàn liền cắt ngang, “Nàng đừng cầu ta cùng nàng quay trở về, phải biết loại độc này thập phần bá đạo, tiểu Hành cùng tiểu Thịnh còn nhỏ như vậy, căn bản không chịu nổi, ít nhất phải qua ba năm mới có thể giải độc, Hơn nữa ta nghe nói trên đời có một loại hoa cùng thất tình đoàn tụ tương sinh tương khắc, tên là thất nhật túy. Nàng có thể dành ba năm thời gian kia, đi tìm thất nhật túy, trong ba năm này ta sẽ giúp nàng khắc chế độc trên người hài tử. Sau ba năm, nếu vẫn không được, lại đi…… Lại đi tìm người nọ……” Càng nói về sau, nam tử mày cũng nhíu lại, hắn không rõ vì sao hắn lại bài xích việc Tiết Mật trở về tìm người nọ?
Tiết Mật nghe vậy, môi khép mở vài lần, nhưng không có nói gì, trong mắt tràn đầy lo âu, như vậy là tốt nhất sao? Trở về nàng căn bản một điểm cũng không nắm chắc, chỉ cần ba năm, nếu tìm được thất nhật túy đương nhiên là tốt nhất, tìm không thấy…… Tìm không thấy nàng sẽ trở về, có thể khi đó người Lung Nguyệt cốc sẽ không chán ghét nàng nữa, lúc đó nàng mới có thể nắm chắc……
Tiết Mật nhìn nam tử trước mặt, chậm rãi gật gật đầu.
“Nương, chúng ta bây giờ đi gặp di di sao?” Một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài tết hai bím tóc, ôm chân Tiết Mật nói.
“Nương không phải đã sớm nói sao? Muội sao lại hỏi a, nương không phiền nhưng ta phiền.” Ngồi bên cạnh tiểu cô nương một tiểu nam tử hài diện mạo tương tự nàng, đối với nàng thè lưỡi, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Ai cần huynh lo, quỷ đáng ghét!” Tiểu cô nương quay đầu làm mặt quỷ với hắn. “Ta cứ thích cùng nương nói chuyện!”
“Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ, mỗi ngày đều nháo vài lần. Sao giống một đôi oan gia thế, một hồi chờ phụ thân trở về chúng ta sẽ đi.” Tiết Mật nhìn hai hài tử không chịu nhường nhau, trong mắt hiện lên mạt bất đắc dĩ.
Không ngờ nhoáng một cái, đã qua ba năm, trong ba năm này cùng Nguyệt Kiến, Quân Ngọc Hàn đi khắp nơi, ngay cả Cửu đại cấm địa cũng xông vào nhiều lần, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của thất nhật túy, có vài lần trên bờ vực sống chết, thiếu chút nữa cũng chống đỡ không nổi, nhưng nghĩ tới hai hài tử còn chờ nàng ở nhà, lại cố gắng, hiện tại nhìn chúng nó đấu võ mồm, đôi khi nàng cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Rốt cục vẫn đi tới bước này, vẫn phải trở về tìm Thích Vô Thương, nói không chừng người ta đã sớm quên nàng, để hắn yêu nàng, tựa như thiên phương dạ đàm…… Tiết Mật trong lòng tràn đầy không xác định.
(thiên phương dạ đàm – nghìn lẻ một đêm: ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực)
Ngồi chồm hổm ôm hai hài tử vào ngực, chính là mặc kệ chuyện gì, nàng đều sẽ làm, để bọn chúng cứ mãi như vậy……
Hai đôi tay nhỏ bé ôm cổ Tiết Mật, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nhau, đem đầu nhẹ nhàng tựa vào bả vai Tiết Mật, cũng không còn bộ dáng vui cười lúc trước, chúng kỳ thật sớm biết chúng sinh bệnh, nương, phụ thân cùng Nguyệt Kiến tỷ tỷ hàng năm sẽ biến mất một đoạn thời gian, chính là đi tìm dược cho chúng, khi đó chúng sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ bọn họ trở về.
Kỳ thật chỉ có trước mặt bọn họ, hai đứa chúng nó mới làm ầm ĩ như vậy, hy vọng bọn họ có thể biết, chính mình cùng muội muội (ca ca) thật sự rất khỏe mạnh,hy vọng bọn họ không lo lắng……
Quân Diệc Thịnh nhìn muội muội của hắn, trừng mắt với nàng, nữ hài của đồng dạng chớp chớp mắt, không tiếng động nở nụ cười.
“Mật Mật, chúng ta đã trở lại……” Nguyệt Kiến vừa vào cửa liền hô lớn, qua ba năm, Nguyệt Kiến cũng trưởng thành trở thành một đại cô nương, trải qua mấy năm này cũng làm nàng càng thêm thành thục, không còn cùng bọn tiểu đồng trèo núi lội sông chơi đùa, mấy đám bạn chơi đùa cùng nàng cũng đều trưởng thành, có nhiều người đã thành thân. Mà Nguyệt Kiến bởi vì bộ dạng xinh đẹp, bà mối đều đem đại môn Quân gia đạp phá, nhưng lần nào cũng bị Tiết Mật lấy cớ từ chối.
Hiện tại phải đi, hẳn là không phải làm mấy chuyện này nữa, phiền não tìm cớ gì.
Mấy người đi gần nửa tháng rốt cục tới Ngọc Linh sơn, Ngọc Linh sơn lúc này cũng có nhiều thay đổi, dưới chân núi có một trấn nhỏ, ở đó còn thực phồn hoa, giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều là người, phần lớn là người tu chân, trên mặt mọi người còn hớn hở, giống như tụ tập lại đây làm cái gì.
Tiết Mật kinh ngạc nhìn phía trước, có chút nghĩ không thông, Ngọc Linh sơn khi nào thì biến thành kiểu này, nhớ lúc trước nơi này toàn là cỏ dại cây cối, không ngờ hiện tại lại thành thế này.
Giữ chặt một người qua đường, thấy hắn hẳn là mới vào trúc cơ không lâu, Tiết Mật ôn hòa hỏi han, “Vị tiểu ca này, chúng ta đã lâu chưa tới Ngọc Linh sơn, muốn hỏi thăm ngươi một chút, Ngọc Linh sơn sao lại biến thành thế này a?”
Phụ Phong nhìn Tiết Mật trước mặt thấy nàng che một lớp lụa trắng, mắt như làn thu thủy, cả người đều ngây ngẩn, tiên tử a!
“Ngươi nói chuyện!” Nguyệt Kiến đi tới, nhìn nam tử kia ngây ngốc ngơ ngác, có chút bất mãn, Mật Mật sao tìm người như vậy hỏi a, có thể hỏi được cái gì nha.
Oa, lại thêm một tiên tử, còn có…… Di? Sao còn có một nam…….. Và hai hài tử đi cùng?
Nam tử quay đầu nhìn hai tiểu oa nhi phấn nộn nằm trong lòng Quân Ngọc Hàn, suy nghĩ xoay chuyển.
“Nương, người nọ nhìn qua thực là ngốc, nương hỏi không được đâu.” Quân Diệc Hành vỗ tay nhỏ bé cười hì hì nói.
“Hành nhi!” Tiết Mật không tán đồng nhìn tiểu cô nương, thấy nàng thè lưỡi, đem mặt chôn vào cổ Quân Ngọc Hàn lại còn cười to hơn, sau đó quay đầu nhìn nam tử kia, ôn hòa hỏi lại một lần, “Ngượng ngùng, tiểu nữ không tốt, ngươi có biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”
Phụ Phong nhìn tiểu nha đầu kia, lại nhìn nhìn Tiết Mật trước mặt, oa, thiên lý bất dung a, khó được gặp một nữ tu sĩ ưu tú như vậy, thế nhưng đã có bạn đời song tu, hơn nữa tu vi nam tử kia hắn một chút cũng nhìn không thấu, ai~
Nam tử thở dài, chậm rãi nói, “Ngọc Linh sơn này lúc trước bởi vì bên trong có phản đồ nên gặp đại họa, cơ hồ sắp diệt môn, sau lại xuất hiện một nữ tử tên là Tiết Linh, tu vi rất cao, sau lưng lại có người chống đỡ, liền từng chút đem Ngọc Linh sơn chấn hưng, hơn nữa nghe nói bộ dạng còn rất đẹp, ngay cả Lung Nguyệt cốc chủ và Ảnh Nguyệt sơn trang trang chủ đều thần phục dưới váy nàng, hàng năm ngọc linh đại hội Thích cốc chủ đều tới đây, chỉ vì muốn nhìn thấy mặt nàng……”
“Tiết Linh?” Nguyệt Kiến nghi vấn nhìn về phía Tiết Mật, sao cùng họ Tiết với Mật Mật a? Chẳng lẽ có quan hệ gì sao?
“Ngọc Linh đại hội?” Tiết Mật hiển nhiên thấy bốn chữ này là trọng điểm.
“Đúng vậy, nghe nói trong tay Tiết chưởng môn có một viễn cổ di tích, chỉ có nàng mới có thể mở ra, ban đầu Ngọc Linh đại hộ chỉ cho đệ tử ưu tú của môn phái, sau lại dần dần mở ra cho toàn bộ tu sĩ Tu Chân Giới, tu sĩ dưới hai lăm tuổi tu vi cao thâm đều có thể đến Ngọc Linh đại hội tỷ thí, đủ hai mươi lăm người là có thể tiến vào di tích bảy ngày, có thể sẽ gặp được kỳ ngộ cùng cơ duyên gì đó. Tất cả mọi người là nghe tin mà đến, được rồi, không nói nhiều, hiện tại tỷ thí sắp bắt đầu rồi, ta phải nhanh chạy tới……” Nói xong, nam tử liền vội vã ly khai.
Di tích? Chẳng lẽ là Cửu Khuyết? Tỷ tỷ ngay cả di tích cũng mang ra? Tiết Mật có chút nghi hoặc.
“Mau nhìn, kia có phải là thanh diên (diều hâu màu xanh) kéo xe, thật là xa hoa, có phải là người Lung Nguyệt cốc tới?”
“Khẳng định a, vài năm nay mỗi lần Ngọc Linh đại hội, bọn họ không đến sao? Ai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a, Thích Vô Thương kia tu vi cao thâm như vậy, lại là cốc chủ, nữ nhân loại gì mà không chiếm được, cố tình đối với Ngọc Linh chưởng môn này nhớ mãi không quên, rõ ràng biết người ta đã có người trong lòng, xem ra cũng là một người si tình a……”
“Đúng vậy, đúng vậy, năm đó còn đưa sính lễ tới, sính lễ kia thật nhiều…… Ai, bọn họ lại đây, mau tránh! Mau tránh!”
Vừa nghe đến Thích Vô Thương sắp lại đây, Tiết Mật cả người cứng ngắc, lập tức đầu xoay lại, nhưng đáy mắt là một mảnh tịch mịch.
“Chúng ta đi nhanh đi!” Tiết Mật ôm tiểu cô nương trong lòng Quân Ngọc Hàn, bước nhanh về phía trước.
Nhìn Tiết Mật có chút không thích hợp, Quân Ngọc Hàn nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn nhìn, vừa lúc chống lại đôi mắt thâm thúy xa cách, không biết vì sao, hắn vừa thấy trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Thích Vô Thương ngồi ở trong xe vén rèm lên, nhìn vị trí Tiết Mật bọn họ vừa mới đứng, phát hiện chỉ có một ít tu sĩ qua lại, vẻ mặt có chút giật mình, vì sao hắn giống như vừa thấy Mật nhi vậy, chẳng lẽ tưởng niệm quá mà xuất hiện ảo giác……
Cười cười tự giễu, đem rèm một lần nữa thả xuống.
“Vô Thương, sao vậy?” Cảnh Trung Lưu ở bên cạnh nhíu mày hỏi.
“…… Không có gì…… Đi thôi……”
Nhìn hài tử nằm ngủ trên giường, Tiết Mật nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của chúng, lệ nhất thời chảy xuống.
Nguyên lai là nàng, nguyên lai không phải nàng đối với Thích Vô Thương không có cảm tình, nguyên lai đã sớm yêu thương hắn, ha hả, nàng sao còn cười được như thế. Độc kia có thể báo ứng ở trên người nàng, là nàng tự tìm, vì sao lại rơi vào người cục cưng, chúng còn nhỏ như vậy, nhỏ như vậy…..
Nói xong ôm hài tử vào lòng, không dám dùng sức, cứ ôm như vậy, lệ trong mắt không ngừng chảy, nhưng không phát ra chút thanh âm.
Ngoài phòng, nhìn Tiết Mật như vậy Nguyệt Kiến cũng chịu khổng nổi mà khóc theo, “Tỷ phu, huynh giúp tỷ tỷ được không? Nếu lúc nãy huynh có thể làm ngừng thống khổ của cục cưng, chắc có thể giải được độc của chúng……”
Quân Ngọc Hàn xuyên qua cửa sổ nhìn Tiết Mật nằm trên giường ôm hài tử, môi mím thành một đường, tay bất giác nắm chặt lại, sau đó chậm rãi xoay người bỏ đi.
“Tỷ phu!” Nguyệt Kiến nhỏ giọng kêu, sợ quấy rầy ba người trong phòng. Nhìn Quân Ngọc Hàn rời đi cũng không quay đầu lại, lại nhìn nhìn trong phòng, tim co rút, sao lại vậy? Rõ ràng lúc trước còn tốt mà, vì sao lại thế…..
Ngày thứ hai, Tiết Mật thu thập tốt mọi thứ, ôm hai hài tử đi ra ngoài, trên mặt không chút biểu tình, Nguyệt Kiến đi theo phía sau cũng thu thập hành lý ổn thỏa.
“Ngươi đi đâu?” Quân Ngọc Hàn đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.
“Trở về, tìm người kia, giải độc cho hài tử.” Tiết Mật nghiêm mặt nói.
Bất luận thế nào, dù phải quấn quýt bị đánh đập cũng tốt, bị nhục nhã cũng tốt, bị người khinh thường cũng tốt, nàng đều phải trở về tìm Thích Vô Thương, làm cho hắn yêu thương nàng, tuy biết là khó, nhưng mặc cho gặp chuyện gì nàng cũng sẽ không bỏ cuộc.
Cúi đầu nhìn hài tử nằm trong ngực ngủ say, Tiết Mật cong cong khóe miệng, nở nụ cười, cục cưng không sợ, sẽ không còn đau nữa đâu, không sợ……
Sau đó đi qua bên người Quân Ngọc Hàn, “Cám ơn huynh thời gian này đã chiếu cố, ta cùng Nguyệt Kiến ly khai trước, đại ân của huynh ta nhất định sẽ báo đáp, đợi bọn nhỏ giải độc xong ta sẽ trở về, tái kiến!”
“Quân ca ca tái kiến!” Nguyệt Kiến cũng đi qua bên người hắn.
“Nàng nghĩ làm như vậy có thể giải được độc trên người bọn nhỏ sao?” Thanh âm Quân Ngọc Hàn bỗng vang lên.
Tiết Mật bỗng dừng bước, quay đầu nhìn bóng dáng Quân Ngọc Hàn, “Huynh có ý gì?”
“Tiểu Hành cùng tiểu Thịnh trúng dư độc thất tình đoàn tụ phải không?” Quân Ngọc Hàn xoay người lại, nhìn vào mắt Tiết Mật hỏi.
Tiết Mật nắm chặt tã lót trong tay, cắn môi, vẻ mặt đỏ bừng, sắp xuất huyết, nữ tử nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “…… Phải.”
Nghe Tiết Mật thừa nhận, trong lòng Quân Ngọc Hàn đột nhiên xẹt qua một loại cảm giác kỳ quái, có chút chua xót có chút buồn bực, đó là tư vị hắn chưa từng cảm nhận, không chán ghét thậm chí còn có chút thích, qua một lúc mới nói tiếp, “….. Thấy nàng mang thai cũng không trở về, chứng tỏ nam tử đó đối với nàng cũng không ái mộ, nàng cứ đi như vậy liệu có nắm chắc không?”
Nghe vậy, Tiết Mật mở mắt ra, mắt giống như không có tiêu cự, “Mặc kệ thế nào, ta cũng nên thử không phải sao? Nói không chừng liền…..”
“Thực không có nắm chắc phải không?” Quân Ngọc Hàn cắt đứt lời nàng, “Nàng cứ như vậy trở về, nếu nam tử đó không đối với nàng……Thời điểm hài tử độc phát làm sao giờ?”
Nghe lời hắn nói, Tiết Mật nhìn thẳng Quân Ngọc Hàn, đúng vậy, nàng có thể mặc kệ ánh mắt những người khác ở Lung Nguyệt Cốc, nhưng còn hài tử thì sao? Nếu Thích Vô Thương vẫn không yêu nàng, vào đêm trăng tròn, bọn nhỏ làm sao bây giờ, không có người giống Quân Ngọc Hàn giúp chúng nó……
“Cầu huynh……”
Tiết Mật còn chưa nói xong, Quân Ngọc Hàn liền cắt ngang, “Nàng đừng cầu ta cùng nàng quay trở về, phải biết loại độc này thập phần bá đạo, tiểu Hành cùng tiểu Thịnh còn nhỏ như vậy, căn bản không chịu nổi, ít nhất phải qua ba năm mới có thể giải độc, Hơn nữa ta nghe nói trên đời có một loại hoa cùng thất tình đoàn tụ tương sinh tương khắc, tên là thất nhật túy. Nàng có thể dành ba năm thời gian kia, đi tìm thất nhật túy, trong ba năm này ta sẽ giúp nàng khắc chế độc trên người hài tử. Sau ba năm, nếu vẫn không được, lại đi…… Lại đi tìm người nọ……” Càng nói về sau, nam tử mày cũng nhíu lại, hắn không rõ vì sao hắn lại bài xích việc Tiết Mật trở về tìm người nọ?
Tiết Mật nghe vậy, môi khép mở vài lần, nhưng không có nói gì, trong mắt tràn đầy lo âu, như vậy là tốt nhất sao? Trở về nàng căn bản một điểm cũng không nắm chắc, chỉ cần ba năm, nếu tìm được thất nhật túy đương nhiên là tốt nhất, tìm không thấy…… Tìm không thấy nàng sẽ trở về, có thể khi đó người Lung Nguyệt cốc sẽ không chán ghét nàng nữa, lúc đó nàng mới có thể nắm chắc……
Tiết Mật nhìn nam tử trước mặt, chậm rãi gật gật đầu.
“Nương, chúng ta bây giờ đi gặp di di sao?” Một tiểu cô nương phấn điêu ngọc mài tết hai bím tóc, ôm chân Tiết Mật nói.
“Nương không phải đã sớm nói sao? Muội sao lại hỏi a, nương không phiền nhưng ta phiền.” Ngồi bên cạnh tiểu cô nương một tiểu nam tử hài diện mạo tương tự nàng, đối với nàng thè lưỡi, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Ai cần huynh lo, quỷ đáng ghét!” Tiểu cô nương quay đầu làm mặt quỷ với hắn. “Ta cứ thích cùng nương nói chuyện!”
“Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ, mỗi ngày đều nháo vài lần. Sao giống một đôi oan gia thế, một hồi chờ phụ thân trở về chúng ta sẽ đi.” Tiết Mật nhìn hai hài tử không chịu nhường nhau, trong mắt hiện lên mạt bất đắc dĩ.
Không ngờ nhoáng một cái, đã qua ba năm, trong ba năm này cùng Nguyệt Kiến, Quân Ngọc Hàn đi khắp nơi, ngay cả Cửu đại cấm địa cũng xông vào nhiều lần, nhưng vẫn không phát hiện được tung tích của thất nhật túy, có vài lần trên bờ vực sống chết, thiếu chút nữa cũng chống đỡ không nổi, nhưng nghĩ tới hai hài tử còn chờ nàng ở nhà, lại cố gắng, hiện tại nhìn chúng nó đấu võ mồm, đôi khi nàng cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Rốt cục vẫn đi tới bước này, vẫn phải trở về tìm Thích Vô Thương, nói không chừng người ta đã sớm quên nàng, để hắn yêu nàng, tựa như thiên phương dạ đàm…… Tiết Mật trong lòng tràn đầy không xác định.
(thiên phương dạ đàm – nghìn lẻ một đêm: ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực)
Ngồi chồm hổm ôm hai hài tử vào ngực, chính là mặc kệ chuyện gì, nàng đều sẽ làm, để bọn chúng cứ mãi như vậy……
Hai đôi tay nhỏ bé ôm cổ Tiết Mật, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn nhau, đem đầu nhẹ nhàng tựa vào bả vai Tiết Mật, cũng không còn bộ dáng vui cười lúc trước, chúng kỳ thật sớm biết chúng sinh bệnh, nương, phụ thân cùng Nguyệt Kiến tỷ tỷ hàng năm sẽ biến mất một đoạn thời gian, chính là đi tìm dược cho chúng, khi đó chúng sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ bọn họ trở về.
Kỳ thật chỉ có trước mặt bọn họ, hai đứa chúng nó mới làm ầm ĩ như vậy, hy vọng bọn họ có thể biết, chính mình cùng muội muội (ca ca) thật sự rất khỏe mạnh,hy vọng bọn họ không lo lắng……
Quân Diệc Thịnh nhìn muội muội của hắn, trừng mắt với nàng, nữ hài của đồng dạng chớp chớp mắt, không tiếng động nở nụ cười.
“Mật Mật, chúng ta đã trở lại……” Nguyệt Kiến vừa vào cửa liền hô lớn, qua ba năm, Nguyệt Kiến cũng trưởng thành trở thành một đại cô nương, trải qua mấy năm này cũng làm nàng càng thêm thành thục, không còn cùng bọn tiểu đồng trèo núi lội sông chơi đùa, mấy đám bạn chơi đùa cùng nàng cũng đều trưởng thành, có nhiều người đã thành thân. Mà Nguyệt Kiến bởi vì bộ dạng xinh đẹp, bà mối đều đem đại môn Quân gia đạp phá, nhưng lần nào cũng bị Tiết Mật lấy cớ từ chối.
Hiện tại phải đi, hẳn là không phải làm mấy chuyện này nữa, phiền não tìm cớ gì.
Mấy người đi gần nửa tháng rốt cục tới Ngọc Linh sơn, Ngọc Linh sơn lúc này cũng có nhiều thay đổi, dưới chân núi có một trấn nhỏ, ở đó còn thực phồn hoa, giăng đèn kết hoa, nơi nơi đều là người, phần lớn là người tu chân, trên mặt mọi người còn hớn hở, giống như tụ tập lại đây làm cái gì.
Tiết Mật kinh ngạc nhìn phía trước, có chút nghĩ không thông, Ngọc Linh sơn khi nào thì biến thành kiểu này, nhớ lúc trước nơi này toàn là cỏ dại cây cối, không ngờ hiện tại lại thành thế này.
Giữ chặt một người qua đường, thấy hắn hẳn là mới vào trúc cơ không lâu, Tiết Mật ôn hòa hỏi han, “Vị tiểu ca này, chúng ta đã lâu chưa tới Ngọc Linh sơn, muốn hỏi thăm ngươi một chút, Ngọc Linh sơn sao lại biến thành thế này a?”
Phụ Phong nhìn Tiết Mật trước mặt thấy nàng che một lớp lụa trắng, mắt như làn thu thủy, cả người đều ngây ngẩn, tiên tử a!
“Ngươi nói chuyện!” Nguyệt Kiến đi tới, nhìn nam tử kia ngây ngốc ngơ ngác, có chút bất mãn, Mật Mật sao tìm người như vậy hỏi a, có thể hỏi được cái gì nha.
Oa, lại thêm một tiên tử, còn có…… Di? Sao còn có một nam…….. Và hai hài tử đi cùng?
Nam tử quay đầu nhìn hai tiểu oa nhi phấn nộn nằm trong lòng Quân Ngọc Hàn, suy nghĩ xoay chuyển.
“Nương, người nọ nhìn qua thực là ngốc, nương hỏi không được đâu.” Quân Diệc Hành vỗ tay nhỏ bé cười hì hì nói.
“Hành nhi!” Tiết Mật không tán đồng nhìn tiểu cô nương, thấy nàng thè lưỡi, đem mặt chôn vào cổ Quân Ngọc Hàn lại còn cười to hơn, sau đó quay đầu nhìn nam tử kia, ôn hòa hỏi lại một lần, “Ngượng ngùng, tiểu nữ không tốt, ngươi có biết nơi này đã xảy ra chuyện gì không?”
Phụ Phong nhìn tiểu nha đầu kia, lại nhìn nhìn Tiết Mật trước mặt, oa, thiên lý bất dung a, khó được gặp một nữ tu sĩ ưu tú như vậy, thế nhưng đã có bạn đời song tu, hơn nữa tu vi nam tử kia hắn một chút cũng nhìn không thấu, ai~
Nam tử thở dài, chậm rãi nói, “Ngọc Linh sơn này lúc trước bởi vì bên trong có phản đồ nên gặp đại họa, cơ hồ sắp diệt môn, sau lại xuất hiện một nữ tử tên là Tiết Linh, tu vi rất cao, sau lưng lại có người chống đỡ, liền từng chút đem Ngọc Linh sơn chấn hưng, hơn nữa nghe nói bộ dạng còn rất đẹp, ngay cả Lung Nguyệt cốc chủ và Ảnh Nguyệt sơn trang trang chủ đều thần phục dưới váy nàng, hàng năm ngọc linh đại hội Thích cốc chủ đều tới đây, chỉ vì muốn nhìn thấy mặt nàng……”
“Tiết Linh?” Nguyệt Kiến nghi vấn nhìn về phía Tiết Mật, sao cùng họ Tiết với Mật Mật a? Chẳng lẽ có quan hệ gì sao?
“Ngọc Linh đại hội?” Tiết Mật hiển nhiên thấy bốn chữ này là trọng điểm.
“Đúng vậy, nghe nói trong tay Tiết chưởng môn có một viễn cổ di tích, chỉ có nàng mới có thể mở ra, ban đầu Ngọc Linh đại hộ chỉ cho đệ tử ưu tú của môn phái, sau lại dần dần mở ra cho toàn bộ tu sĩ Tu Chân Giới, tu sĩ dưới hai lăm tuổi tu vi cao thâm đều có thể đến Ngọc Linh đại hội tỷ thí, đủ hai mươi lăm người là có thể tiến vào di tích bảy ngày, có thể sẽ gặp được kỳ ngộ cùng cơ duyên gì đó. Tất cả mọi người là nghe tin mà đến, được rồi, không nói nhiều, hiện tại tỷ thí sắp bắt đầu rồi, ta phải nhanh chạy tới……” Nói xong, nam tử liền vội vã ly khai.
Di tích? Chẳng lẽ là Cửu Khuyết? Tỷ tỷ ngay cả di tích cũng mang ra? Tiết Mật có chút nghi hoặc.
“Mau nhìn, kia có phải là thanh diên (diều hâu màu xanh) kéo xe, thật là xa hoa, có phải là người Lung Nguyệt cốc tới?”
“Khẳng định a, vài năm nay mỗi lần Ngọc Linh đại hội, bọn họ không đến sao? Ai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân a, Thích Vô Thương kia tu vi cao thâm như vậy, lại là cốc chủ, nữ nhân loại gì mà không chiếm được, cố tình đối với Ngọc Linh chưởng môn này nhớ mãi không quên, rõ ràng biết người ta đã có người trong lòng, xem ra cũng là một người si tình a……”
“Đúng vậy, đúng vậy, năm đó còn đưa sính lễ tới, sính lễ kia thật nhiều…… Ai, bọn họ lại đây, mau tránh! Mau tránh!”
Vừa nghe đến Thích Vô Thương sắp lại đây, Tiết Mật cả người cứng ngắc, lập tức đầu xoay lại, nhưng đáy mắt là một mảnh tịch mịch.
“Chúng ta đi nhanh đi!” Tiết Mật ôm tiểu cô nương trong lòng Quân Ngọc Hàn, bước nhanh về phía trước.
Nhìn Tiết Mật có chút không thích hợp, Quân Ngọc Hàn nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn nhìn, vừa lúc chống lại đôi mắt thâm thúy xa cách, không biết vì sao, hắn vừa thấy trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Thích Vô Thương ngồi ở trong xe vén rèm lên, nhìn vị trí Tiết Mật bọn họ vừa mới đứng, phát hiện chỉ có một ít tu sĩ qua lại, vẻ mặt có chút giật mình, vì sao hắn giống như vừa thấy Mật nhi vậy, chẳng lẽ tưởng niệm quá mà xuất hiện ảo giác……
Cười cười tự giễu, đem rèm một lần nữa thả xuống.
“Vô Thương, sao vậy?” Cảnh Trung Lưu ở bên cạnh nhíu mày hỏi.
“…… Không có gì…… Đi thôi……”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook