Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
-
Chương 3: Một tờ đan phương
Bạn cùng phòng biết Tống Thư Hàng bị cảm mạo chưa khỏi, nên bảo hắn nghỉ ngơi cho khỏe, còn giúp hắn xin nghỉ thêm một ngày nữa.
- Sao cứ có cảm giác bệnh ngày càng nặng thế này? Hay là vì gần đây ít vận động nên thể chất kém hơn nhỉ?
Tống Thư Hàng thầm nỏi.
Bên cạnh hắn có đặt một phần cháo trứng muối, đây là bạn cùng phòng mua giúp hắn lúc trưa.
- Đúng là người tốt mà!
Tống Thư Hàng không chút do dự dán nhãn người tốt cho đám bạn cùng phòng.
Không biết ngủ bao lâu, hắn đã đói đến mức da bụng dính vào lưng rồi, nhanh chóng xử gọn phần cháo xong hắn lại mở máy tính lên.
Theo thói quen mở phần mềm chat lên, sau đó hắn liền nhìn thấy đống đỏ thông báo có tin nhắn trong Nhóm Cửu Châu Số 1.
Tống Thư Hàng tò mò mở Nhóm Cửu Châu Số 1 lên, muốn xem thử mấy tên hoang tưởng tiên hiệp thâm niên trong này nói những chuyện gì.
Nhật ký chat lúc sáng xuất hiện trước mặt hắn.
Vấn đề của Bắc Hà Tán Nhân về ‘người mới’, Cuồng Đao Tam Lãng tự tìm đường chết, tiền bối Linh Điệp Đảo khá thú vị. Còn có Hoàng Sơn Chân Quân tự xưng là đã tính một quẻ, tính ra có duyên với mình.
Nhìn vào nội dung chat này, hình tượng của mấy người này ở trong đầu Tống Thư Hàng cũng bắt đầu rõ ràng hơn.
- Hóa ra là thêm nhầm người, mình đã nói rồi mà, mình có quen với tên Hoàng Sơn Chân Quân này đâu.
Theo như nhật ký chat này thì trong nhóm này hình như không phải ai cũng có thể gia nhập nhỉ? Muốn vào nhóm thì phải có người đề cử mới được.
Còn có, tuổi tác của mấy người mê tiên hiệp trong nhóm hình như cũng không nhỏ, thậm chí còn có cả nữ nữa.
Hơn nữa nghe kiểu nói chuyện thì hình như cô gái kia cũng lớn tuổi rồi thì phải? Xem ra ước chừng cũng phải bốn mươi hay năm mươi tuổi gì đấy rồi, lớn như vậy mà còn mắc bệnh hoang tưởng, con cái của bọn họ vất vả thật đấy.
Lướt xem nhật ký chat trong nhóm, Tống Thư Hàng vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng, tuyệt đối không hó hé.
Xem thành viên trong nhóm hoang tưởng là chuyện khá thú vị, nhưng nếu như mình cũng tham gia thì biết nói cái gì bây giờ? Mình cũng đâu có hoang tưởng.
Cho nên hắn chỉ tính toán im ỉm xem nhật ký chat là được, xem như chuyện cười mỗi ngày.
Đợi đến một ngày nào đó hắn thấy chán nhóm này rồi thì sẽ out khỏi nhóm Nhóm Cửu Châu Số 1 này.
Hắn vẫn nghĩ như thế.
Bất tri bất giác đã qua mười ngày…
Thứ bảy, ngày 1 tháng 6, ngày quốc tế thiếu nhi.
Bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng đều là từ thứ hai đến thứ sáu thì ngủ lại ký túc xá, đến cuối tuần thì về nhà. Cho nên vừa đến cuối tuần thi ký túc xá cũng chỉ còn lại mỗi mình hắn chèo queo.
Tống Thư Hàng đã sớm hết bệnh, chỉ là còn hơi nghẹt mũi với ho. Ho khan kiểu này hơi lâu khỏi. Nếu như không dưỡng tốt thì có khi ho đến cả tháng.
Thứ bảy được nghỉ, Tống Thư Hàng ngủ thẳng cẳng đến tám giờ mới dậy, lại đi xuống căn tin tìm chút điểm tâm ăn.
Không có gì làm nên lại lượn về ký túc xá.
Sau khi mở máy tính lên, hắn thuận tay mở nhật ký chat của Nhóm Cửu Châu Số 1 lên theo thói quen, đây cũng trở thành cách giết thời gian của hắn mỗi ngày.
Bất tri bất giác, đã vào nhóm này hơn mười ngày rồi.
Im ỉm cũng hơn mười ngày, nhìn thấy phần lớn người trong nhóm đều đang nói đến chuyện đi thăm dò bí cảnh nào, thu hoạch được bao nhiêu. Hoặc là nơi nào có ác quỷ yêu ma xuất hiện phải đến hàng phục hay giết chết.
Nói cứ như thật. Tống Thư Hàng thầm nghĩ, nếu như mình copy lại nội dung chat trong này xong chém gió thêm một chút, biên thành truyện post lên mấy trang tiểu thuyết kiếm hiệp có lẽ sẽ kiếm được chút tiền nhuận bút.
Trong thời gian mười ngày này, Tống Thư Hàng cũng biết được vài nhân vật trong nhóm.
Ví như chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân chẳng hạn.
Còn có hai vị quản lý là Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân và Thất Tu Tôn Giả chưa từng xuất hiện kể từ khi hắn gia nhập nhóm tới nay.
Thường xuyên online thì có trùm tin tức là Bắc Hà Tán Nhân, Cuồng Đao Tam Lãng tự tìm đường chết, Tô Thị A Thất suốt ngày đòi đánh nhau, cùng với vị Dược Sư tích chữ như vàng.
Còn có Vân Du Tăng Thông Huyền luôn lặn sâu hun hút, dù có ngoi lên thì cũng chỉ gửi icon với dấu chấm. Nghe nói vị cao tăng này đang tu bế khẩu thiện, không chỉ không thể nói chuyện, ngay cả gõ chữ cũng không được, cùng lắm chỉ gửi được cái icon thôi.
Cuối cùng là người có vẻ bình thường nhất trong cái nhóm mắc bệnh hoang tưởng này, Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử. ID của cô chỉ khác ID của Tống Thư Hàng có một chữ, nhờ phúc của cô, Tống Thư Hàng mới có cơ hội vào Nhóm Cửu Châu Số 1 này.
Những tin tức này đều là do Bắc Hà Tán Nhân nói ra lúc giới thiệu các thành viên trong nhóm với Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử.
…
….
Hôm nay vừa mới mở Nhóm Cửu Châu Số 1 lên thì liền thấy Dược Sư lên tiếng đầu tiên.
Hiếm khi thấy được vị Dược Sư tích chữ như vàng kia lại mở kim khẩu:
- Thay đổi một đan phương căn bản.
Đây chính là một câu nói bảy chữ có đi kèm cả dấu chấm câu, từ khi Tống Thư Hàng vào nhóm đến nay chưa bao giờ nhìn thấy Tống Thư Hàng nhắn được cái tin nào dài như thế. Cho nên hắn tò mò xem tiếp.
Dược Sư gửi tin lúc rạng sáng.
- Bản đơn giản hóa của đan phương: ba lượng nhân sâm, bốn lượng ba tiền cẩu kỷ tử, một lượng triêu lộ huyền thảo, ba lượng dương khởi thạch, hai lượng ba tiền nữ nhi hương…. Một lượng tiên phách vương chi, bốn lượng cửu dương xích viêm trúc xắt miếng ….
Một loạt bốn mươi lăm loại dược liệu, trong đó có vài loại khá quen thuộc là nhân sâm, cẩu kỷ, cũng có vài loại khá lạ là dương khỏi thạch chi lưu, còn có một đám triêu lộ huyền thảo, tiên phách vương chi, cửu dương xích viêm trúc căn bản chưa nghe qua bao giờ.
- Dựa vào phối phương bỏ vào dược lô theo thứ tự, đốt chừng năm phút, lại cho thêm dược liệu mới vào, sau đó lại nấu thâm năm phút. Chú ý hỏa hậu! Cứ làm như thế, mãi cho đến khi nước thuốc keo lại. Thành phẩm biến thành màu hơi đen, trong suốt, mùi nồng.
Đơn giản dễ hiểu!
Hơn bốn mươi vị thuốc kia Tống Thư Hàng biết không nhiều lắm, nên hắn tò mò đi tra thử.
Trong đan phương này, có ba mươi loại là dược liệu trung y bình thường, đều là loại bổ khí huyết…
Còn có mười lăm loại như triêu lộ huyền thảo, bá vương chi, xích viêm trúc gì gì đó thì căn bản chưa từng nghe qua bao giờ, không phải là vị Dược Sư này cùng với người trong nhóm tuyển tượng ra đấy chứ?
- Mấy người này bệnh nặng quá rồi, ngay cả đan phương cũng nghĩ ra được, không phải là có người thật sự làm theo đan phương này rồi uống luôn đấy chư?
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong bụng.
Hắn hơi lo lắng, bởi vì cơm có thể ăn bậy, nhưng thuốc lại không thể uống bậy nha!
Thuốc uống bậy sẽ chết người đó! Có cần phải khuyên mấy người trong nhóm này một chút không nhỉ? Dù sao thì mình cũng xem bọn họ hơn người ngày rồi.
Hắn không nỡ nhìn thấy cảnh lỡ như có ai trong nhóm uống bậy uống bạ mà bỏ mạng.
Hắn tiếp tục kéo nhật ký chat xuống thêm chút nữa, quả nhiên đã có người bắt đầu luyện dược theo đan phương này rồi!
Người nọ cư nhiên lại là Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử trông có vẻ bình thường nhất trong nhóm, thời gian chừng hai giờ sáng.
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử:
- So với thối thể dịch nguyên gốc thì bớt được rất nhiều dược liệu hiếm, quá trình luyện dược cũng đơn giản hơn rất nhiều. Dược Sư tiền bối, hỏa hậu phải nắm giữ đến trình độ nào? Ta vừa mới thử một chút, kết quả lại thất bại. Còn có, dược hiệu chênh lệch bao nhiêu so với cái cũ?
- Hiệu 2:1
Dược Sư nói.
Dược hiệu chỉ bằng một nửa so với trước kia, vì dẫu sao cũng đã giảm bớt rất nhiều dược liệu quý hiếm. Nhưng dùng nhiều dược liệu bình thường như thế mà có thể phối xuất ra được thối thể dịch thì kiểu gì cũng xem như lời to.
- Hỏa hậu cụ thể thì lúc nấu phải tự mình tìm hiểu, không giải thích được.
Dược Sư lại nhủ lòng gõ thêm một câu nói dài thật dài, cũng chỉ khi nói đến vấn đề luyện đan dược thì hắn mới có thể cắn răng chịu khổ gõ thêm vài chữ:
- Còn có, nếu như khống hỏa quyết của ngươi không tốt thì đề cử ngươi dùng pháp bảo khống hỏa.
- Cảm ơn tiền bối, để ta thử lại lần nữa xem sao.
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử gửi một icon mỉm cười xong lại lặn mất tăm.
Lần cuối cùng Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử nói chuyện là 2 giờ 30 phút sáng, nếu như tiếp đó cô ấy lại đi luyện đan thì chắc cũng luyện được mấy lò đan dược luôn rồi?
Liệu có chết người không đây? Vốn là một nhóm người mắc bệnh hoang tưởng cần uống thuốc lắm rồi, giờ còn uống lộn thuốc nữa thì có biến thành siêu cấp cần uống thuốc không? Vốn còn có hy vọng chữa khỏi, bây giờ uống thuốc xong nói không chừng là thành con bệnh phê cần hết đường cứu chữa mất thôi!
Hắn rốt cuộc bị cắn rứt lương tâm, nhịn không được gõ một câu:
- Thuốc không thể uống bậy!
Đáng lúc hắn chuẩn bị ấn gửi câu nói đầu tiên của mình lên nhóm thì khung chat lại run lên một cái.
Trong khung chat của nhóm xuất hiện một cái mặt cười lớn.
Đây cũng là quản lý viên Thất Tu Tôn Giả chưa từng xuất hiện qua từ khi Tống Thư Hàng gia nhập đến nay:
- Phối phương này không tệ khi nãy ta vừa mới thử bảy lô, làm dễ ợt, tỷ lệ thành công cực cao. Ta cũng uống thử một chút, dược hiệu được bằng hơn một nửa so với thối thể dịch cũ. Nhưng phối phương lại dễ hơn kiểu cũ nhiều. Mặc dù chỉ là thối thể dịch cấp thấp nhất, nhưng trong lúc linh khí thiên địa ngày càng mỏng manh, dược liệu quý hiếm ngày càng thưa thớt thế này, đối với chúng ta mà nói thì đây thật sự là đồ tốt. Dược Sư, tiếp tục cố gắng nhé. Nếu như có thể cải thiện được đan phương tam phẩm trở lên thì thật sự là công đức vô lượng.
- Bổ sung: Quan trọng nhất chính là cách luyện chế dễ hơn rất nhiều, thậm chí có thể giao cho luyện dược học đồ luyện chế.
Thất Tu Tôn Giả chính là một vị đại tiền bối có tiếng trong nhóm, thực lực còn mạnh hơn cả Hoàng Sơn Chân Quân một chút. Lại thêm hắn cũng có tạo nghệ cao thâm ở phương diện luyện đan, có thể nói là có quyền uy ở phương diện luyện đan, hắn ngợi khen như thế đương nhiên khiến cho hậu bối như Dược Sư được cổ vũ gấp bội.
- Cảm ơn tiền bối, ta sẽ cố gắng!
Dược Sư kích động gõ ra một câu dài bảy chữ, tốc độ lại còn cực nhanh.
Khóe miệng của Tống Thư Hàng cũng bắt đầu co giật, cư nhiên đã có người luyện chế và uống thử thối thể dịch này rồi á?
- Sao cứ có cảm giác bệnh ngày càng nặng thế này? Hay là vì gần đây ít vận động nên thể chất kém hơn nhỉ?
Tống Thư Hàng thầm nỏi.
Bên cạnh hắn có đặt một phần cháo trứng muối, đây là bạn cùng phòng mua giúp hắn lúc trưa.
- Đúng là người tốt mà!
Tống Thư Hàng không chút do dự dán nhãn người tốt cho đám bạn cùng phòng.
Không biết ngủ bao lâu, hắn đã đói đến mức da bụng dính vào lưng rồi, nhanh chóng xử gọn phần cháo xong hắn lại mở máy tính lên.
Theo thói quen mở phần mềm chat lên, sau đó hắn liền nhìn thấy đống đỏ thông báo có tin nhắn trong Nhóm Cửu Châu Số 1.
Tống Thư Hàng tò mò mở Nhóm Cửu Châu Số 1 lên, muốn xem thử mấy tên hoang tưởng tiên hiệp thâm niên trong này nói những chuyện gì.
Nhật ký chat lúc sáng xuất hiện trước mặt hắn.
Vấn đề của Bắc Hà Tán Nhân về ‘người mới’, Cuồng Đao Tam Lãng tự tìm đường chết, tiền bối Linh Điệp Đảo khá thú vị. Còn có Hoàng Sơn Chân Quân tự xưng là đã tính một quẻ, tính ra có duyên với mình.
Nhìn vào nội dung chat này, hình tượng của mấy người này ở trong đầu Tống Thư Hàng cũng bắt đầu rõ ràng hơn.
- Hóa ra là thêm nhầm người, mình đã nói rồi mà, mình có quen với tên Hoàng Sơn Chân Quân này đâu.
Theo như nhật ký chat này thì trong nhóm này hình như không phải ai cũng có thể gia nhập nhỉ? Muốn vào nhóm thì phải có người đề cử mới được.
Còn có, tuổi tác của mấy người mê tiên hiệp trong nhóm hình như cũng không nhỏ, thậm chí còn có cả nữ nữa.
Hơn nữa nghe kiểu nói chuyện thì hình như cô gái kia cũng lớn tuổi rồi thì phải? Xem ra ước chừng cũng phải bốn mươi hay năm mươi tuổi gì đấy rồi, lớn như vậy mà còn mắc bệnh hoang tưởng, con cái của bọn họ vất vả thật đấy.
Lướt xem nhật ký chat trong nhóm, Tống Thư Hàng vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng, tuyệt đối không hó hé.
Xem thành viên trong nhóm hoang tưởng là chuyện khá thú vị, nhưng nếu như mình cũng tham gia thì biết nói cái gì bây giờ? Mình cũng đâu có hoang tưởng.
Cho nên hắn chỉ tính toán im ỉm xem nhật ký chat là được, xem như chuyện cười mỗi ngày.
Đợi đến một ngày nào đó hắn thấy chán nhóm này rồi thì sẽ out khỏi nhóm Nhóm Cửu Châu Số 1 này.
Hắn vẫn nghĩ như thế.
Bất tri bất giác đã qua mười ngày…
Thứ bảy, ngày 1 tháng 6, ngày quốc tế thiếu nhi.
Bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng đều là từ thứ hai đến thứ sáu thì ngủ lại ký túc xá, đến cuối tuần thì về nhà. Cho nên vừa đến cuối tuần thi ký túc xá cũng chỉ còn lại mỗi mình hắn chèo queo.
Tống Thư Hàng đã sớm hết bệnh, chỉ là còn hơi nghẹt mũi với ho. Ho khan kiểu này hơi lâu khỏi. Nếu như không dưỡng tốt thì có khi ho đến cả tháng.
Thứ bảy được nghỉ, Tống Thư Hàng ngủ thẳng cẳng đến tám giờ mới dậy, lại đi xuống căn tin tìm chút điểm tâm ăn.
Không có gì làm nên lại lượn về ký túc xá.
Sau khi mở máy tính lên, hắn thuận tay mở nhật ký chat của Nhóm Cửu Châu Số 1 lên theo thói quen, đây cũng trở thành cách giết thời gian của hắn mỗi ngày.
Bất tri bất giác, đã vào nhóm này hơn mười ngày rồi.
Im ỉm cũng hơn mười ngày, nhìn thấy phần lớn người trong nhóm đều đang nói đến chuyện đi thăm dò bí cảnh nào, thu hoạch được bao nhiêu. Hoặc là nơi nào có ác quỷ yêu ma xuất hiện phải đến hàng phục hay giết chết.
Nói cứ như thật. Tống Thư Hàng thầm nghĩ, nếu như mình copy lại nội dung chat trong này xong chém gió thêm một chút, biên thành truyện post lên mấy trang tiểu thuyết kiếm hiệp có lẽ sẽ kiếm được chút tiền nhuận bút.
Trong thời gian mười ngày này, Tống Thư Hàng cũng biết được vài nhân vật trong nhóm.
Ví như chủ nhóm Hoàng Sơn Chân Quân chẳng hạn.
Còn có hai vị quản lý là Đại La Giáo Vũ Nguyệt Chân Quân và Thất Tu Tôn Giả chưa từng xuất hiện kể từ khi hắn gia nhập nhóm tới nay.
Thường xuyên online thì có trùm tin tức là Bắc Hà Tán Nhân, Cuồng Đao Tam Lãng tự tìm đường chết, Tô Thị A Thất suốt ngày đòi đánh nhau, cùng với vị Dược Sư tích chữ như vàng.
Còn có Vân Du Tăng Thông Huyền luôn lặn sâu hun hút, dù có ngoi lên thì cũng chỉ gửi icon với dấu chấm. Nghe nói vị cao tăng này đang tu bế khẩu thiện, không chỉ không thể nói chuyện, ngay cả gõ chữ cũng không được, cùng lắm chỉ gửi được cái icon thôi.
Cuối cùng là người có vẻ bình thường nhất trong cái nhóm mắc bệnh hoang tưởng này, Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử. ID của cô chỉ khác ID của Tống Thư Hàng có một chữ, nhờ phúc của cô, Tống Thư Hàng mới có cơ hội vào Nhóm Cửu Châu Số 1 này.
Những tin tức này đều là do Bắc Hà Tán Nhân nói ra lúc giới thiệu các thành viên trong nhóm với Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử.
…
….
Hôm nay vừa mới mở Nhóm Cửu Châu Số 1 lên thì liền thấy Dược Sư lên tiếng đầu tiên.
Hiếm khi thấy được vị Dược Sư tích chữ như vàng kia lại mở kim khẩu:
- Thay đổi một đan phương căn bản.
Đây chính là một câu nói bảy chữ có đi kèm cả dấu chấm câu, từ khi Tống Thư Hàng vào nhóm đến nay chưa bao giờ nhìn thấy Tống Thư Hàng nhắn được cái tin nào dài như thế. Cho nên hắn tò mò xem tiếp.
Dược Sư gửi tin lúc rạng sáng.
- Bản đơn giản hóa của đan phương: ba lượng nhân sâm, bốn lượng ba tiền cẩu kỷ tử, một lượng triêu lộ huyền thảo, ba lượng dương khởi thạch, hai lượng ba tiền nữ nhi hương…. Một lượng tiên phách vương chi, bốn lượng cửu dương xích viêm trúc xắt miếng ….
Một loạt bốn mươi lăm loại dược liệu, trong đó có vài loại khá quen thuộc là nhân sâm, cẩu kỷ, cũng có vài loại khá lạ là dương khỏi thạch chi lưu, còn có một đám triêu lộ huyền thảo, tiên phách vương chi, cửu dương xích viêm trúc căn bản chưa nghe qua bao giờ.
- Dựa vào phối phương bỏ vào dược lô theo thứ tự, đốt chừng năm phút, lại cho thêm dược liệu mới vào, sau đó lại nấu thâm năm phút. Chú ý hỏa hậu! Cứ làm như thế, mãi cho đến khi nước thuốc keo lại. Thành phẩm biến thành màu hơi đen, trong suốt, mùi nồng.
Đơn giản dễ hiểu!
Hơn bốn mươi vị thuốc kia Tống Thư Hàng biết không nhiều lắm, nên hắn tò mò đi tra thử.
Trong đan phương này, có ba mươi loại là dược liệu trung y bình thường, đều là loại bổ khí huyết…
Còn có mười lăm loại như triêu lộ huyền thảo, bá vương chi, xích viêm trúc gì gì đó thì căn bản chưa từng nghe qua bao giờ, không phải là vị Dược Sư này cùng với người trong nhóm tuyển tượng ra đấy chứ?
- Mấy người này bệnh nặng quá rồi, ngay cả đan phương cũng nghĩ ra được, không phải là có người thật sự làm theo đan phương này rồi uống luôn đấy chư?
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong bụng.
Hắn hơi lo lắng, bởi vì cơm có thể ăn bậy, nhưng thuốc lại không thể uống bậy nha!
Thuốc uống bậy sẽ chết người đó! Có cần phải khuyên mấy người trong nhóm này một chút không nhỉ? Dù sao thì mình cũng xem bọn họ hơn người ngày rồi.
Hắn không nỡ nhìn thấy cảnh lỡ như có ai trong nhóm uống bậy uống bạ mà bỏ mạng.
Hắn tiếp tục kéo nhật ký chat xuống thêm chút nữa, quả nhiên đã có người bắt đầu luyện dược theo đan phương này rồi!
Người nọ cư nhiên lại là Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử trông có vẻ bình thường nhất trong nhóm, thời gian chừng hai giờ sáng.
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử:
- So với thối thể dịch nguyên gốc thì bớt được rất nhiều dược liệu hiếm, quá trình luyện dược cũng đơn giản hơn rất nhiều. Dược Sư tiền bối, hỏa hậu phải nắm giữ đến trình độ nào? Ta vừa mới thử một chút, kết quả lại thất bại. Còn có, dược hiệu chênh lệch bao nhiêu so với cái cũ?
- Hiệu 2:1
Dược Sư nói.
Dược hiệu chỉ bằng một nửa so với trước kia, vì dẫu sao cũng đã giảm bớt rất nhiều dược liệu quý hiếm. Nhưng dùng nhiều dược liệu bình thường như thế mà có thể phối xuất ra được thối thể dịch thì kiểu gì cũng xem như lời to.
- Hỏa hậu cụ thể thì lúc nấu phải tự mình tìm hiểu, không giải thích được.
Dược Sư lại nhủ lòng gõ thêm một câu nói dài thật dài, cũng chỉ khi nói đến vấn đề luyện đan dược thì hắn mới có thể cắn răng chịu khổ gõ thêm vài chữ:
- Còn có, nếu như khống hỏa quyết của ngươi không tốt thì đề cử ngươi dùng pháp bảo khống hỏa.
- Cảm ơn tiền bối, để ta thử lại lần nữa xem sao.
Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử gửi một icon mỉm cười xong lại lặn mất tăm.
Lần cuối cùng Linh Điệp Đảo Vũ Nhu Tử nói chuyện là 2 giờ 30 phút sáng, nếu như tiếp đó cô ấy lại đi luyện đan thì chắc cũng luyện được mấy lò đan dược luôn rồi?
Liệu có chết người không đây? Vốn là một nhóm người mắc bệnh hoang tưởng cần uống thuốc lắm rồi, giờ còn uống lộn thuốc nữa thì có biến thành siêu cấp cần uống thuốc không? Vốn còn có hy vọng chữa khỏi, bây giờ uống thuốc xong nói không chừng là thành con bệnh phê cần hết đường cứu chữa mất thôi!
Hắn rốt cuộc bị cắn rứt lương tâm, nhịn không được gõ một câu:
- Thuốc không thể uống bậy!
Đáng lúc hắn chuẩn bị ấn gửi câu nói đầu tiên của mình lên nhóm thì khung chat lại run lên một cái.
Trong khung chat của nhóm xuất hiện một cái mặt cười lớn.
Đây cũng là quản lý viên Thất Tu Tôn Giả chưa từng xuất hiện qua từ khi Tống Thư Hàng gia nhập đến nay:
- Phối phương này không tệ khi nãy ta vừa mới thử bảy lô, làm dễ ợt, tỷ lệ thành công cực cao. Ta cũng uống thử một chút, dược hiệu được bằng hơn một nửa so với thối thể dịch cũ. Nhưng phối phương lại dễ hơn kiểu cũ nhiều. Mặc dù chỉ là thối thể dịch cấp thấp nhất, nhưng trong lúc linh khí thiên địa ngày càng mỏng manh, dược liệu quý hiếm ngày càng thưa thớt thế này, đối với chúng ta mà nói thì đây thật sự là đồ tốt. Dược Sư, tiếp tục cố gắng nhé. Nếu như có thể cải thiện được đan phương tam phẩm trở lên thì thật sự là công đức vô lượng.
- Bổ sung: Quan trọng nhất chính là cách luyện chế dễ hơn rất nhiều, thậm chí có thể giao cho luyện dược học đồ luyện chế.
Thất Tu Tôn Giả chính là một vị đại tiền bối có tiếng trong nhóm, thực lực còn mạnh hơn cả Hoàng Sơn Chân Quân một chút. Lại thêm hắn cũng có tạo nghệ cao thâm ở phương diện luyện đan, có thể nói là có quyền uy ở phương diện luyện đan, hắn ngợi khen như thế đương nhiên khiến cho hậu bối như Dược Sư được cổ vũ gấp bội.
- Cảm ơn tiền bối, ta sẽ cố gắng!
Dược Sư kích động gõ ra một câu dài bảy chữ, tốc độ lại còn cực nhanh.
Khóe miệng của Tống Thư Hàng cũng bắt đầu co giật, cư nhiên đã có người luyện chế và uống thử thối thể dịch này rồi á?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook