Tu Chân Giới Vẫn Như Cũ Có Truyền Thuyết Của Ta
-
Chương 41
Ngay trước vách tường Chiếu Tâm Bồ Đề, cả người Cảnh Nhạc bị một luồng sáng xanh lam trong suốt bao phủ, thu hút không ít tăng nhân nhìn về phía này.
Rất hiếm người có thể kiên trì mười ngày không tỉnh trước vách Chiếu Tâm, nhưng từ ngay lần đầu thử sức Cảnh Nhạc đã có thể ngồi thiền hơn trăm ngày.
Các tăng nhân vừa kinh ngạc, cũng vừa cảm nhận được linh khí trong trời đất đang biến chuyển. Qua một lúc, lại nhìn thấy một hiện tượng kỳ lạ.
Vậy mà vị đạo nhân trẻ tuổi này đã đạt đến Trúc Cơ kỳ!
Lại qua một lúc, hai hàng mi dày cong của Cảnh Nhạc bỗng run lên, hắn chớp nhẹ mở mắt.
Trong đan điền của hắn giờ đây đã tạo thành khí hải, bởi linh khí cả người đã tập hợp, tựa như trăm sông giờ đây đã đổ về một biển.
Cảnh Nhạc kiểm tra lại bản thân thì phát hiện khí hải của hắn ở kiếp này đã mạnh hơn gấp đôi kiếp trước. Vậy tức là linh lực tích trữ trong kiếp này của hắn đã mạnh hơn nhiều so với quá khứ. Cũng không biết toàn bộ điều này là do Toàn Linh Thể, hay là nhờ vào vách tường Chiếu Tâm Bồ Đề luyện thành nữa. Có khi nào là nửa này nửa nọ chăng?
Hắn không khỏi nhớ lại những điều mình vừa nhìn thấy, à không, phải nói là những điều hắn vừa trải qua mới đúng.
Những người khác đều dựa theo những thứ ở kiếp trước, mà kiếp trước của hắn thì không phải như vậy.
Hắn vẫn còn nhớ hôm ấy có người gọi hắn xuống núi, kết quả hắn vừa đứng dậy đã thấy xây xẩm mặt mày, trên đường về lại hụt chân ngã xuống sông. Sau khi được người khác cứu lên vẫn hôn mê không tỉnh lại, ngủ cả một ngày trời. Hôm sau tỉnh giấc, hắn đã trở lại bình thường như bao người khỏe mạnh khác, giống như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
Mấy người già trong thôn đều nói rằng, hắn đã bị người của địa phủ dắt đi rồi, nhưng Diêm Vương thấy mệnh số hắn vẫn chưa hết nên đành thả hắn về.
Mẹ hắn lo lắng không nguôi, bắt hắn phải nghỉ ngơi ở nhà hai ngày rồi mới cho phép hắn cùng đi theo về nhà bà ngoại.
Suốt cả quãng đường, bọn họ không hề bị tai nạn lật xe bên vách núi. Đợi khi đến nơi, bà ngoại của hắn đúng thực là bệnh đã nặng lắm rồi, không còn thuốc nào có thể chữa được nữa, chỉ vài ngày sau đã nhắm mắt xuôi tay.
Chờ lo xong hậu sự cho bà ngoại, Cảnh Nhạc trở về nhà. Hắn vẫn như ngày trước mà dắt trâu của mình đi gặm cỏ, gối đầu lên tảng đá quen thuộc ngủ say sưa.
Tảng đá đó dường như đã trở thành chỗ dựa tinh thần của hắn, bất kể lúc nào cũng có thể làm hắn yên lòng vô cùng.
Dần dà, hắn lên mười tuổi.
Một ngày nọ, hắn từ trên đỉnh núi tỉnh dậy, lại phát hiện trong đầu không biết từ bao giờ đã có nội dung của quyển sách cổ Thập Vũ Thương Minh đại pháp. Và cũng từ ngày đó, hắn coi như đã chính thức bước lên một cõi mà người bình thường không thể nào chạm đến.
Nếu là như thế, vậy thứ mà hắn nhìn thấy cuối cùng là cái gì? Là sự thật vốn có hay chỉ là hình ảnh không có thực?
Chẳng lẽ cái ngày mà hắn bị gọi xuống núi đó là khởi đầu của tất cả mọi chuyện, rồi sau đó cứ không ngừng thay đổi sao?
Nếu lúc ấy hắn không ngất đi, có phải cuộc đời của hắn sẽ khác hay không?
Trong mắt Cảnh Nhạc thoáng mông lung nhưng rất nhanh lại trở nên kiên định.
—- Nếu ta đã ở đây, vậy ta nhất định phải tin tất cả mọi thứ mà ta đã từng chạm vào, đã từng cảm nhận và đã từng sở hữu.
Ta chính là ta, cho dù ở trong thế giới do vách tường Chiếu Tâm Bồ Đề tạo ra, hay là ta ở trong thế giới do chính tâm trí ta kiến tạo nên đi chăng nữa, thì cũng đều là trải nghiệm của chính ta. Tất cả hợp lại mới có thể tạo thành ta của thời khắc này.
Ta mới là chân thật nhất!
Ấn đường Cảnh Nhạc vừa động, tâm cảnh đã tiến lên một tầng nữa.
Niềm vui bất ngờ đến làm hắn khoan khoái vô cùng, thầm nghĩ vách tường Chiếu Tâm Bồ Đề quả thực là danh bất hư truyền. Nếu ngày sau vẫn còn cơ hội, hắn nhất định sẽ tiếp tục thử cảm nhận thêm lần nữa, biết đâu có thể thấy được tương lai thì sao?
Cảnh Nhạc mở lòng bàn tay, cảm nhận sức mạnh đang cuồn cuộn chảy dưới thân thể này.
Cuối cùng hắn đã luyện thành công Trúc Cơ kỳ rồi. Điều đó cũng chứng tỏ, từ thời khắc này hắn đã bước qua ranh giới tiên – phàm.
Lại qua hơn một tháng, Vương trưởng lão dẫn theo hơn mười đệ tử nòng cốt đi tới Tam Giới tự, để bọn họ chuẩn bị cho việc đi học ở thư viện Cửu Thiên. Trong đó có vài người nằm trong danh sách tiến cử của Hàn Vân tông, những người còn lại lấy được thư giới thiệu từ những con đường khác vẫn cần phải tham gia bài thi khảo hạch mới có thể nhập học được.
Khi bọn họ nhìn thấy Cảnh Nhạc đều vui sướng không thôi. Lão tổ hiện giờ còn chưa qua tuổi mười tám mà đã đến Trúc Cơ kỳ, dù nhân tài tuyệt thế như Tần Yến Chi cũng không tài nào đuổi kịp lão tổ của bọn họ.
Hàn Vân tông có lão tổ quả nhiên đã mạnh mẽ hơn rồi!
Mọi người cùng nhau bái kiến Cảnh Nhạc, bỗng có một đệ tử lại quỳ xuống hành lễ.
Cảnh Nhạc vốn không vui nhưng thấy người kia trông quen mắt, nhớ ra hắn ta chính là kẻ đã từng bị phái đi Bách Trượng Hải – Cố Hiệp.
“Tông môn đã cho gọi ngươi quay về sao?”
“Ân đức lớn lao của lão tổ, đệ tử suốt đời khó quên.”
Lời Cố Hiệp nói đều là lời thật lòng của hắn ta. Hắn ta biết chuyện mình được gọi về tông môn là ý của lão tổ.
Trước đó không lâu, hắn ta có trở về thăm nhà một chuyến, đã được nghe nói về biến cố trong gia đình và sự giúp đỡ của lão tổ. Trong lòng hắn ta, nỗi ân hận cùng sự hổ thẹn không ngừng đan xen lấy nhau.
Cũng may thư tiến cử mà nhà họ Cố chuẩn bị cho hắn ta cuối cùng cũng được dùng.
Lần này, hắn ta nhất định phải thi đậu vào thư viện Cửu Thiên!
Cảnh Nhạc nhận lễ của Cố Hiệp rồi nhắc nhở: “Chúng ta là người tu hành, nhớ rõ không nên để quá nhiều thứ bên ngoài vướng bận.”
Chúng đệ tử cúi đầu thưa dạ.
Trước khi đi, Cảnh Nhạc gọi một vị tăng nhân nhỏ tuổi, giao cho y một cái túi gấm, nhờ y thay hắn chuyển cho Không Diệu.
Thấy tiểu tăng đã đồng ý, Cảnh Nhạc mới nói với Vương trưởng lão: “Chúng ta đi thôi.”
Cho dù có dùng pháp khí phi hành có tốc độ bay nhanh nhất thì từ thành Độ ở phía bắc Trung Châu này mà muốn đến được thành Nhạc ở phía Nam cũng phải cần đến mười ngày.
Ráng chiều dát lên tầng mây một màu vàng rực rỡ, một chiếc thuyền bay rẽ mây đi đến.
Trên thân thuyền bay này được trang trí vô cùng xa hoa, không nói đến lớp sơn bên ngoài với ánh vàng quá mức chói lọi, nội thất bên trong ấy vậy mà cũng xa xỉ vô cùng. Ví như thảm trải sàn và đệm lót đều làm từ lông hung thú thượng hạng, toàn bộ vật dụng đều được đẽo từ gỗ có linh khí, rồi lại còn đá quý trưng bày khắp nơi. Tóm lại, tất cả mọi thứ từng li từng tí trong khoang thuyền đều thể hiện rõ phong cách của chủ nhân chúng.
“Thứ nhà giàu mới nổi.” Đây là lời đánh giá của Lam Phượng. Cảnh Nhạc thấy từ ngữ mà Kỷ Kỷ sáng tạo ra quá chuẩn.
Tóm lại, từ khoảnh khắc Cảnh Nhạc đặt chân lên con thuyền này, ở trong lòng hắn Vương trưởng lão cũng bắt đầu nhận được một cái tên mới – thổ hào.
Mà lúc này đây, vị thổ hào đó đang ngồi đối diện hắn, đổ ra ti tỉ bảo vật lớn nhỏ ở trong túi Càn Khôn, thiếu chút nữa đã chói mù Cảnh lão tổ. Ngay cả Lam Phượng vốn đang lắc lư vật vã trên đệm thấy vậy cũng đứng phắt dậy ngay, trong đôi mắt tròn như hạt đậu cũng lấp lóe dục vọng.
Vương trưởng lão: “Hiện giờ các vị lão tổ khác đều đang bế quan, chư vị Thái thượng trưởng lão và chưởng môn lo người một thân một mình bôn ba ở ngoài không có ai ở cạnh chăm sóc, thế nên đã gom góp không ít bảo vật dâng lên cho người.”
Cảnh Nhạc tùy ý liếc nhìn, đa số đều là bảo khí, trong số đó còn có một kiện tiên khí, còn lại đều là bùa chú uy lực mạnh mẽ.
“…”
Hắn đã luyện đến Trúc cơ kỳ rồi mà, những thứ này hắn dùng làm gì nữa?
Cảnh Nhạc tùy tiện cầm lấy một thanh đoản kiếm: “Những thứ này đúng thực có thể bảo vệ được ta. Nhưng nếu cứ mỗi lần gặp nạn, ta chỉ dựa vào những vật ngoài thân này để giữ lại cái mạng, vậy con đường tu đạo này của ta cũng coi như công cốc rồi.”
Vương trưởng lão sửng sốt nhưng lập tức hiểu ra vấn đề. Bọn họ làm vậy nếu suy nghĩ kỹ thì thật ra là đang khinh thường lão tổ, nên nhất thời có chút ngượng ngùng.
Cảnh Nhạc mỉm cười, nhặt một tấm bùa trong đống bảo vật lên: “Trong lá bùa này có uy lực của ba đòn kiếm của Ngụy Thiên Ly, như vậy là đủ rồi. Nếu thực sự lâm vào cảnh hiểm không thể trở mình được nữa, lá bùa này cũng có thể cứu được một mạng của ta.”
Vương trưởng lão vội vàng cười cười phụ họa: “Lão tổ nói rất có lý.”
Suy nghĩ một chốc, ông ta lại lấy túi Càn Khôn ra: “Lão tổ, nếu tất cả bảo bối người đều không dùng được thì linh thạch chắc cũng phải dùng được phải không? Ở đây có một vạn linh thạch, người cứ giữ cầm lấy đi ạ.”
Ở Tu Chân giới, một trăm khối linh thạch tương đương với một viên linh ngọc, hay nói cách khác, trong túi Càn Khôn lúc này ước chừng có khoảng hơn trăm vạn khối linh thạch.
“Ừm… ” Khóe miệng Cảnh Nhạc không tự chủ được mà nhếch lên: “Ngươi hiểu ta đấy.”
Cho dù linh khoáng trong nhẫn Tu Di của hắn còn chưa dùng tới thì đã làm sao? Linh thạch mà, ai chê nhiều chứ?
Vương trưởng lão được sủng mà sợ, chỉ đành ngượng ngùng cười chữa cháy, lại nói: “Sau khi chưởng môn quay về tông phái, đã bẩm chuyện lão tổ người bị tập kích ở Tam Giới tự cho Thái Thượng trưởng lão. Bây giờ hai vị trưởng lão đã đã đi đến phía tây Thục Châu trước, thề phải triệt hạ bằng được hang ổ của lũ Thi Môn. Chỉ có điều tên Huyết Thi lão ma kia cũng không biết đã trốn ở nơi nào rồi, nghe nói ngay cả Tam Giới tự cũng không có tin tức gì.”
“Trong một thời gian ngắn gã đã luyện từ Động Thiên lên Phản Hư thì cũng xem như là được một lần trải nghiệm hiếm có, vì thế gã có vài thủ đoạn bảo vệ tính mạng cũng không có gì là lạ.” Cảnh Nhạc nói thêm: “Cứ mặc kệ gã, hứng một chưởng dốc toàn lực của Không Diệu rồi, cho dù gã không chết thì cũng bị thương nặng.”
Vương trưởng lão ngẫm nghĩ cũng thấy đúng. Ông ta tiếp tục bàn giao các chuyện lớn nhỏ với Cảnh Nhạc xong mới chịu rời đi.
Bên trong phòng bây giờ chỉ còn mình Cảnh Nhạc. Hắn khoanh chân ngồi trên tấm thảm bằng da thú tinh xảo, bắt đầu tụ khí.
Một khi luyện lên Trúc Cơ kỳ, hắn lập tức có thể tu luyện Thương Lan kiếm pháp. Nhưng chiêu thức cuối cùng của kiếm pháp này hắn đã luyện rất lâu rồi mà vẫn chưa thể thành công. Thiên phú kiếm đạo của hắn thật sự có hạn, kiếp trước hắn cũng chịu thiệt ở chiêu kiếm này, không biết sau khi sống lại, kiếp này liệu có cơ hội luyện thành hay không? Hiện giờ tu vi hắn còn thấp, vẫn chưa đủ mạnh để thử nghiệm.
Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ chính là luyện vững Trúc Cơ.
Trong khi Cảnh Nhạc đang chăm chỉ tu luyện thì ở Tam Giới tự, Không Diệu đã nhận được ngọc giản mà Cảnh Nhạc nhờ tiểu tăng nhân chuyển giao cho lão.
Lão nghi ngờ dùng thần thức kiểm tra, lập tức sửng sốt.
—- Là cách luyện Vạn Sinh đan!
Từ sau khi yêu kiếp loạn thế, đơn thuốc này đã biến mất không tung tích, dường như chỉ còn lại trong lời kể của mọi người. Không ngờ Cảnh Nhạc lại chẳng suy xét gì mà tặng cho lão.
Không Diệu cẩn thận cất ngọc giản đi. Lão hiểu rõ Cảnh Nhạc vẫn luôn nhớ mãi ân tình năm xưa mà tặng lão một phần cơ duyên như thế này, trong lòng không khỏi cảm động vô cùng.
Dù rằng Vạn Sinh đan chỉ có thể dùng một lần, mà nguyên liệu của đan dược này cũng rất khó tìm, nhưng dựa vào năng lực của Tam Giới tự muốn có một viên thì tốn chút thời gian tìm cũng không tính là quá khó.
Có cách luyện trong tay, lão có thể kéo dài tuổi thọ của mình, như vậy có phải lão sẽ có quyền mơ mộng một chút về chuyện xa xôi đó?
“Đa tạ đạo tổ.”
Trong phòng thiền vang lên giọng nói khàn khàn của Không Diệu.
Thoáng cái đã qua mười ngày, thuyền bay cuối cùng đã đến được thành Nhạc, nơi có thư viện Cửu Thiên.
Mặc dù thành Độ và thành Nhạc cùng nằm ở Trung Châu nhưng khí chất của mỗi nơi lại không hề giống nhau. Một nơi cổ kính nhã nhặn, còn một nơi lại hoàn toàn trái ngược: nơi này tràn ngập sức sống, vừa phồn hoa sung túc, lại vừa nô nức nhộn nhịp.
Chỉ mới đến vùng ngoại thành thôi đã có thể bắt gặp được các kiểu kiến trúc đa dạng: một tòa tháp cao đến cả trăm tầng, một cái hồ rộng lớn nhưng lại chẳng thấy núi giả hay cá sông, mà lại thấy một bức tượng đá có thể phun nước. Mặc dù đang là ban ngày nhưng các cửa tiệm cũng thắp đủ loại đèn màu khác nhau, có người nói đó chỉ là một loại phù để chiếu sáng mà thôi…
Tất cả những thứ ở đây không giống với những gì Cảnh Nhạc đã được ngắm qua từ xưa đến giờ. Dường như nơi đây là sự pha trộn của nhiều nền văn minh khác nhau vậy.
Vừa bước chân vào thành, Lam Phượng lập tức được lên dây tinh thần, luôn miệng nói không ngớt: “Cảnh Cảnh, chỗ này náo nhiệt quá đi! Còn náo nhiệt hơn thành Hàn Châu nữa!”
Cảnh Nhạc nói: “Trung Châu là vùng đất trung tâm của Thất Phương giới, đương nhiên nơi này phải náo nhiệt hơn nhiều thành Hàn Châu hẻo lánh rồi.”
Bởi vì chuyến đi này, Vương trưởng lão còn có chuyện muốn làm ở Trung châu, nên Cảnh Nhạc bèn tranh thủ thời gian đi quanh ngắm nghía ở trong thành với các đệ tử khác.
Trong thành, ngựa xe như nước, áo quần như nêm, đường rộng, lầu cao, cửa tiệm đủ các mặt hàng, muốn gì cũng có, tấp nập khiến cho đoàn người hoa cả mắt.
Vì mỗi người lại bị thu hút bởi một thứ khác nhau, đoàn người cứ đi mãi rồi tản ra.
Lúc này, Cảnh Nhạc một mình đi vào con hẻm nhỏ. Khắp nơi trong con hẻm đầy ắp tiệm bán hàng rong, như thể họ muốn lấp kín hết cả con đường này.
Cảnh Nhạc liếc qua thì thấy trên quầy ven đường bầy đầy những sách truyện và tranh vẽ. Nơi này mà để Lam Phượng nhìn thấy thì chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo.
Chỉ nghe Lam Phượng lấy lòng nói: “Cảnh Cảnh, Kỉ Kỉ muốn có cuốn sách đó, ngươi tặng Kỉ Kỉ được không?”
“Cuốn nào?”
“Cuốn ‘Sốc! Người mà đệ nhất mỹ nhân Ma môn cảm nắng là hắn sao?’ á.”
Cảnh Nhạc: “…”
Mặc dù từng sợi lông tơ trên người Cảnh Nhạc đều muốn từ chối, nhưng hắn vẫn muốn cưng chiều Kỉ Kỉ một lần, bèn ngồi xổm xuống, nhặt một cuốn sách từ sạp hàng nhỏ lên, sau đó trả tiền cho người bán.
Lam Phượng nôn nóng nói: “Mau mau mau, đọc câu giải đáp lên!!”
Cảnh Nhạc bất đắc dĩ mở trang đầu tiên ra, chỉ thấy trong sách ghi: Đôi ba chuyện của Xích Luyện tiên tử và Cảnh Nguyên đạo tổ.
“…”
Đậu! Cái gì đây trời?!
Cảnh Nhạc nhanh như chớp cấp tốc đóng sách lại, dùng linh lực tiễn cuốn sách về với cát bụi.
Lam Phượng gào lên: “Ngươi làm gì vậy! Ta còn chưa đọc mà! Ngươi muốn tiêu hủy chứng cứ chứ gì?!”
Cảnh Nhạc mỉm cười: “Ngươi chắc chắn muốn đọc?”
“Không, hết muốn rồi…”
Lam Phượng hoảng hồn sửa lại lời nói, nó chớp chớp mắt rồi nói tiếp: “Vậy bắt đền ngươi phải mua cho ta một cuốn khác! Cứ lấy quyển đó đi ‘Nam tu nhìn thấy sẽ cạn lời, nữ tu nhìn thấy sẽ rơi lệ. Không đọc thì không phi thăng được đâu!’.”
Cảnh Nhạc chán chả buồn nói, chỉ chăm chú nhìn đường đi.
“Không đọc không thể phi thăng mà ngươi cũng không để ý!” Lam Phượng rầu rĩ: “Hay… hay là lấy cuốn ‘Quá sợ! Ban ngày ban mặt mà cao thủ của đệ nhất kiếm tông lại dám làm ra chuyện như vậy?’ nhé? Chắc chắn nó không có gì dính dáng tới ngươi!”
Cảnh Nhạc thầm nghĩ, cuốn này nhìn có vẻ cũng an toàn, mua chặn miệng Kỉ Kỉ vậy.
Hơn nữa, trong lòng hắn tự nhiên cũng có chút tò mò… Chỉ tò mò chút xíu…
Vì thế bèn dừng bước.
Lần này Cảnh Nhạc vô cùng cẩn thận mở sách ra đọc trước, câu chuyện đại khái kể về một đoạn yêu hận tình thù của Tần Yến Chi và Mộng Yên tiên tử. Cuối cùng Tần Yến Chi một kiếm lỡ tay lấy mạng người yêu, trong lòng hối hận khôn nguôi, từ nay về sau hồn này không còn biết yêu, thân này lưu lạc bốn bể…
Ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Không hiểu sao Cảnh Nhạc thấy khá vui vẻ: “Hay lắm, lấy cuốn này đi!”
Hắn dứt khoát trả tiền, ánh mắt lại nghía qua mấy cuốn khác trên sạp.
‘Tam giới diễn nghĩa’, ‘Dao trì mộng’, ‘Một trăm lẻ tám câu chuyện người tu tiên’, ‘Thục Tây du ký’ được bày ngay trước mắt.
“Ta biết rồi!” Ánh sáng trong mắt Lam Phượng chợt lóe: “Ta biết người sáng lập thư viện Cửu Thiên đến từ tiểu giới nào rồi! Cảnh Cảnh, ta nói ngươi nghe… “
“Ta từ chối.”
“Hừ!”
Lam Phượng bất mãn quay đầu đi, giây sau đã bị sự hấp dẫn của cuốn ‘Thục Tây du ký’ thu hút, thì thầm: “‘Bước vào thế giới sinh hoạt của Cảnh Nguyên đạo tổ’, ‘Cảnh Nguyên tôn giả dạy ngươi dẫn khí vào người’, ‘Bảy thói quen của Cảnh Nguyên tổ sư’…”
Cảnh Nhạc: “…”
Hắn có bảy thói quen hồi nào thế?
Tay Cảnh Nhạc run rẩy, ráng nhịn nỗi xúc động muốn đứng dậy bỏ đi của mình.
Loáng thoáng nghe bên tai có tiếng Lam Phượng buồn bã nói: “Người ta theo ngươi lâu như vậy rồi mà cũng chưa phát hiện ra ngươi có bảy thói quen…”
“Ngậm mỏ!”
Khi Cảnh Nhạc đi đến đầu đường, bỗng đụng phải một người mặc áo choàng, hắn vừa nghiêm mặt lại thì thấy gã mở rộng tà áo, để lộ ra trước ngực đeo các loại ngọc giản. Gã thấp giọng nói: “Tiểu huynh đệ, muốn xem ảnh không?”
Cảnh Nhạc:???
“Trân Trân tiên tử mới sản xuất một bộ phim ngắn ‘Rung động Tu giới! Lần đầu tiên công chiếu! Nữ nhân làm tất cả nam tu điên cuồng!’”
Được Lam Phượng phổ cập xong, Cảnh Nhạc cũng coi như được mặt trời chân lý điện ảnh chói qua tim. Hắn vừa nghe cái tên Trân Trân tiên tử, trong đầu đã bật ra một phân cảnh trong sách không dành cho trẻ em.
“… Cút.”
Ngay lúc này đây, Cảnh – lão già cổ hủ – xử nam vạn năm – Nhạc cuối cùng cũng không nhịn được mà bốc hỏa.
Chờ hắn ra khỏi con hẻm, không hiểu sao lại có một cảm giác chết đi sống lại nữa. Cảnh Nhạc trút một tiếng thở dài, lúc này lại bắt gặp được một đệ tử cùng hắn đến thành Nhạc tên là Trịnh Bạch.
“Lão tổ.”
Trịnh Bạch cung kính hành lễ, Cảnh Nhạc hơi hất cằm: “Ngươi… muốn vào đây?”
Hắn đoán hình như đích đến của Trịnh Bạch có lẽ là con hẻm nhỏ lúc nãy?
Trịnh Bạch sửng sốt: “Có thể ạ. Đệ tử cũng chỉ đang đi dạo quanh quanh thôi mà.”
“Ồ…” Cảnh Nhạc dừng một chút lại nói: “Đừng đi nữa, bên trong nguy hiểm.”
Trịnh Bạch:???
Mặc dù y chẳng hiểu gì, nhưng cũng không thể cãi lời lão tổ được. Nếu như đã lỡ gặp nhau, vậy đương nhiên y sẽ phải nhập hội với lão tổ cùng nhau đi chung.
Bọn họ cùng nhau đi qua mấy con đường, đi tới phố luyện khí. Phố cũng như tên, trong chợ, bất kể là sạp ven đường hay là tiệm lớn cũng đều là tiệm luyện khí. Từ loại không có linh khí cho đến loại có linh khí, chỉ cần có người cần, bọn họ đều có đủ, chỉ xem ngươi có đủ tiền mua không thôi.
Trịnh Bạch cảm thán nói: “Không hổ danh là nơi sở hữu Lục Uyên các của Trung Châu, linh khí cũng có thể tùy tiện đem ra bán buôn như vậy.”
Cái gọi là Lục Uyên các là một nơi mà ngoại trừ Tam Giới tự và thư viện Cửu Thiên, ta không thể bỏ qua sự tồn tại của nó ở Trung Châu. Nơi đây có tông môn được Tu giới mệnh danh là nơi đứng đầu của giới luyện khí, cũng là tông môn duy nhất còn lại trong Tu giới có thể luyện chế tiên khí.
Dù rằng chỉ mới luyện thành công được một lần, nhưng cũng đã đủ để đưa Lục Uyên các lên hàng đầu của con đường luyện khí.
Bời vậy, ở Trung Châu đã thịnh hành việc luyện khí, mỗi một tòa thành đều có chợ luyện khí riêng.
Cảnh Nhạc chỉ vào một cửa tiệm nói: “Đi, vào xem một lát.”
Hắn cùng Trịnh Bạch vừa bước vào, còn chưa kịp nhìn xung quanh chợt nghe có người nói: “Ôi chà, ai đây nhỉ? Vị này không phải là Trịnh đạo hữu của Hàn Vân tông sao?”
Giọng nói kia rất kỳ quái, ngữ điệu chẳng có tí gì gọi là thân thiện.
HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI MỐT
Rất hiếm người có thể kiên trì mười ngày không tỉnh trước vách Chiếu Tâm, nhưng từ ngay lần đầu thử sức Cảnh Nhạc đã có thể ngồi thiền hơn trăm ngày.
Các tăng nhân vừa kinh ngạc, cũng vừa cảm nhận được linh khí trong trời đất đang biến chuyển. Qua một lúc, lại nhìn thấy một hiện tượng kỳ lạ.
Vậy mà vị đạo nhân trẻ tuổi này đã đạt đến Trúc Cơ kỳ!
Lại qua một lúc, hai hàng mi dày cong của Cảnh Nhạc bỗng run lên, hắn chớp nhẹ mở mắt.
Trong đan điền của hắn giờ đây đã tạo thành khí hải, bởi linh khí cả người đã tập hợp, tựa như trăm sông giờ đây đã đổ về một biển.
Cảnh Nhạc kiểm tra lại bản thân thì phát hiện khí hải của hắn ở kiếp này đã mạnh hơn gấp đôi kiếp trước. Vậy tức là linh lực tích trữ trong kiếp này của hắn đã mạnh hơn nhiều so với quá khứ. Cũng không biết toàn bộ điều này là do Toàn Linh Thể, hay là nhờ vào vách tường Chiếu Tâm Bồ Đề luyện thành nữa. Có khi nào là nửa này nửa nọ chăng?
Hắn không khỏi nhớ lại những điều mình vừa nhìn thấy, à không, phải nói là những điều hắn vừa trải qua mới đúng.
Những người khác đều dựa theo những thứ ở kiếp trước, mà kiếp trước của hắn thì không phải như vậy.
Hắn vẫn còn nhớ hôm ấy có người gọi hắn xuống núi, kết quả hắn vừa đứng dậy đã thấy xây xẩm mặt mày, trên đường về lại hụt chân ngã xuống sông. Sau khi được người khác cứu lên vẫn hôn mê không tỉnh lại, ngủ cả một ngày trời. Hôm sau tỉnh giấc, hắn đã trở lại bình thường như bao người khỏe mạnh khác, giống như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra vậy.
Mấy người già trong thôn đều nói rằng, hắn đã bị người của địa phủ dắt đi rồi, nhưng Diêm Vương thấy mệnh số hắn vẫn chưa hết nên đành thả hắn về.
Mẹ hắn lo lắng không nguôi, bắt hắn phải nghỉ ngơi ở nhà hai ngày rồi mới cho phép hắn cùng đi theo về nhà bà ngoại.
Suốt cả quãng đường, bọn họ không hề bị tai nạn lật xe bên vách núi. Đợi khi đến nơi, bà ngoại của hắn đúng thực là bệnh đã nặng lắm rồi, không còn thuốc nào có thể chữa được nữa, chỉ vài ngày sau đã nhắm mắt xuôi tay.
Chờ lo xong hậu sự cho bà ngoại, Cảnh Nhạc trở về nhà. Hắn vẫn như ngày trước mà dắt trâu của mình đi gặm cỏ, gối đầu lên tảng đá quen thuộc ngủ say sưa.
Tảng đá đó dường như đã trở thành chỗ dựa tinh thần của hắn, bất kể lúc nào cũng có thể làm hắn yên lòng vô cùng.
Dần dà, hắn lên mười tuổi.
Một ngày nọ, hắn từ trên đỉnh núi tỉnh dậy, lại phát hiện trong đầu không biết từ bao giờ đã có nội dung của quyển sách cổ Thập Vũ Thương Minh đại pháp. Và cũng từ ngày đó, hắn coi như đã chính thức bước lên một cõi mà người bình thường không thể nào chạm đến.
Nếu là như thế, vậy thứ mà hắn nhìn thấy cuối cùng là cái gì? Là sự thật vốn có hay chỉ là hình ảnh không có thực?
Chẳng lẽ cái ngày mà hắn bị gọi xuống núi đó là khởi đầu của tất cả mọi chuyện, rồi sau đó cứ không ngừng thay đổi sao?
Nếu lúc ấy hắn không ngất đi, có phải cuộc đời của hắn sẽ khác hay không?
Trong mắt Cảnh Nhạc thoáng mông lung nhưng rất nhanh lại trở nên kiên định.
—- Nếu ta đã ở đây, vậy ta nhất định phải tin tất cả mọi thứ mà ta đã từng chạm vào, đã từng cảm nhận và đã từng sở hữu.
Ta chính là ta, cho dù ở trong thế giới do vách tường Chiếu Tâm Bồ Đề tạo ra, hay là ta ở trong thế giới do chính tâm trí ta kiến tạo nên đi chăng nữa, thì cũng đều là trải nghiệm của chính ta. Tất cả hợp lại mới có thể tạo thành ta của thời khắc này.
Ta mới là chân thật nhất!
Ấn đường Cảnh Nhạc vừa động, tâm cảnh đã tiến lên một tầng nữa.
Niềm vui bất ngờ đến làm hắn khoan khoái vô cùng, thầm nghĩ vách tường Chiếu Tâm Bồ Đề quả thực là danh bất hư truyền. Nếu ngày sau vẫn còn cơ hội, hắn nhất định sẽ tiếp tục thử cảm nhận thêm lần nữa, biết đâu có thể thấy được tương lai thì sao?
Cảnh Nhạc mở lòng bàn tay, cảm nhận sức mạnh đang cuồn cuộn chảy dưới thân thể này.
Cuối cùng hắn đã luyện thành công Trúc Cơ kỳ rồi. Điều đó cũng chứng tỏ, từ thời khắc này hắn đã bước qua ranh giới tiên – phàm.
Lại qua hơn một tháng, Vương trưởng lão dẫn theo hơn mười đệ tử nòng cốt đi tới Tam Giới tự, để bọn họ chuẩn bị cho việc đi học ở thư viện Cửu Thiên. Trong đó có vài người nằm trong danh sách tiến cử của Hàn Vân tông, những người còn lại lấy được thư giới thiệu từ những con đường khác vẫn cần phải tham gia bài thi khảo hạch mới có thể nhập học được.
Khi bọn họ nhìn thấy Cảnh Nhạc đều vui sướng không thôi. Lão tổ hiện giờ còn chưa qua tuổi mười tám mà đã đến Trúc Cơ kỳ, dù nhân tài tuyệt thế như Tần Yến Chi cũng không tài nào đuổi kịp lão tổ của bọn họ.
Hàn Vân tông có lão tổ quả nhiên đã mạnh mẽ hơn rồi!
Mọi người cùng nhau bái kiến Cảnh Nhạc, bỗng có một đệ tử lại quỳ xuống hành lễ.
Cảnh Nhạc vốn không vui nhưng thấy người kia trông quen mắt, nhớ ra hắn ta chính là kẻ đã từng bị phái đi Bách Trượng Hải – Cố Hiệp.
“Tông môn đã cho gọi ngươi quay về sao?”
“Ân đức lớn lao của lão tổ, đệ tử suốt đời khó quên.”
Lời Cố Hiệp nói đều là lời thật lòng của hắn ta. Hắn ta biết chuyện mình được gọi về tông môn là ý của lão tổ.
Trước đó không lâu, hắn ta có trở về thăm nhà một chuyến, đã được nghe nói về biến cố trong gia đình và sự giúp đỡ của lão tổ. Trong lòng hắn ta, nỗi ân hận cùng sự hổ thẹn không ngừng đan xen lấy nhau.
Cũng may thư tiến cử mà nhà họ Cố chuẩn bị cho hắn ta cuối cùng cũng được dùng.
Lần này, hắn ta nhất định phải thi đậu vào thư viện Cửu Thiên!
Cảnh Nhạc nhận lễ của Cố Hiệp rồi nhắc nhở: “Chúng ta là người tu hành, nhớ rõ không nên để quá nhiều thứ bên ngoài vướng bận.”
Chúng đệ tử cúi đầu thưa dạ.
Trước khi đi, Cảnh Nhạc gọi một vị tăng nhân nhỏ tuổi, giao cho y một cái túi gấm, nhờ y thay hắn chuyển cho Không Diệu.
Thấy tiểu tăng đã đồng ý, Cảnh Nhạc mới nói với Vương trưởng lão: “Chúng ta đi thôi.”
Cho dù có dùng pháp khí phi hành có tốc độ bay nhanh nhất thì từ thành Độ ở phía bắc Trung Châu này mà muốn đến được thành Nhạc ở phía Nam cũng phải cần đến mười ngày.
Ráng chiều dát lên tầng mây một màu vàng rực rỡ, một chiếc thuyền bay rẽ mây đi đến.
Trên thân thuyền bay này được trang trí vô cùng xa hoa, không nói đến lớp sơn bên ngoài với ánh vàng quá mức chói lọi, nội thất bên trong ấy vậy mà cũng xa xỉ vô cùng. Ví như thảm trải sàn và đệm lót đều làm từ lông hung thú thượng hạng, toàn bộ vật dụng đều được đẽo từ gỗ có linh khí, rồi lại còn đá quý trưng bày khắp nơi. Tóm lại, tất cả mọi thứ từng li từng tí trong khoang thuyền đều thể hiện rõ phong cách của chủ nhân chúng.
“Thứ nhà giàu mới nổi.” Đây là lời đánh giá của Lam Phượng. Cảnh Nhạc thấy từ ngữ mà Kỷ Kỷ sáng tạo ra quá chuẩn.
Tóm lại, từ khoảnh khắc Cảnh Nhạc đặt chân lên con thuyền này, ở trong lòng hắn Vương trưởng lão cũng bắt đầu nhận được một cái tên mới – thổ hào.
Mà lúc này đây, vị thổ hào đó đang ngồi đối diện hắn, đổ ra ti tỉ bảo vật lớn nhỏ ở trong túi Càn Khôn, thiếu chút nữa đã chói mù Cảnh lão tổ. Ngay cả Lam Phượng vốn đang lắc lư vật vã trên đệm thấy vậy cũng đứng phắt dậy ngay, trong đôi mắt tròn như hạt đậu cũng lấp lóe dục vọng.
Vương trưởng lão: “Hiện giờ các vị lão tổ khác đều đang bế quan, chư vị Thái thượng trưởng lão và chưởng môn lo người một thân một mình bôn ba ở ngoài không có ai ở cạnh chăm sóc, thế nên đã gom góp không ít bảo vật dâng lên cho người.”
Cảnh Nhạc tùy ý liếc nhìn, đa số đều là bảo khí, trong số đó còn có một kiện tiên khí, còn lại đều là bùa chú uy lực mạnh mẽ.
“…”
Hắn đã luyện đến Trúc cơ kỳ rồi mà, những thứ này hắn dùng làm gì nữa?
Cảnh Nhạc tùy tiện cầm lấy một thanh đoản kiếm: “Những thứ này đúng thực có thể bảo vệ được ta. Nhưng nếu cứ mỗi lần gặp nạn, ta chỉ dựa vào những vật ngoài thân này để giữ lại cái mạng, vậy con đường tu đạo này của ta cũng coi như công cốc rồi.”
Vương trưởng lão sửng sốt nhưng lập tức hiểu ra vấn đề. Bọn họ làm vậy nếu suy nghĩ kỹ thì thật ra là đang khinh thường lão tổ, nên nhất thời có chút ngượng ngùng.
Cảnh Nhạc mỉm cười, nhặt một tấm bùa trong đống bảo vật lên: “Trong lá bùa này có uy lực của ba đòn kiếm của Ngụy Thiên Ly, như vậy là đủ rồi. Nếu thực sự lâm vào cảnh hiểm không thể trở mình được nữa, lá bùa này cũng có thể cứu được một mạng của ta.”
Vương trưởng lão vội vàng cười cười phụ họa: “Lão tổ nói rất có lý.”
Suy nghĩ một chốc, ông ta lại lấy túi Càn Khôn ra: “Lão tổ, nếu tất cả bảo bối người đều không dùng được thì linh thạch chắc cũng phải dùng được phải không? Ở đây có một vạn linh thạch, người cứ giữ cầm lấy đi ạ.”
Ở Tu Chân giới, một trăm khối linh thạch tương đương với một viên linh ngọc, hay nói cách khác, trong túi Càn Khôn lúc này ước chừng có khoảng hơn trăm vạn khối linh thạch.
“Ừm… ” Khóe miệng Cảnh Nhạc không tự chủ được mà nhếch lên: “Ngươi hiểu ta đấy.”
Cho dù linh khoáng trong nhẫn Tu Di của hắn còn chưa dùng tới thì đã làm sao? Linh thạch mà, ai chê nhiều chứ?
Vương trưởng lão được sủng mà sợ, chỉ đành ngượng ngùng cười chữa cháy, lại nói: “Sau khi chưởng môn quay về tông phái, đã bẩm chuyện lão tổ người bị tập kích ở Tam Giới tự cho Thái Thượng trưởng lão. Bây giờ hai vị trưởng lão đã đã đi đến phía tây Thục Châu trước, thề phải triệt hạ bằng được hang ổ của lũ Thi Môn. Chỉ có điều tên Huyết Thi lão ma kia cũng không biết đã trốn ở nơi nào rồi, nghe nói ngay cả Tam Giới tự cũng không có tin tức gì.”
“Trong một thời gian ngắn gã đã luyện từ Động Thiên lên Phản Hư thì cũng xem như là được một lần trải nghiệm hiếm có, vì thế gã có vài thủ đoạn bảo vệ tính mạng cũng không có gì là lạ.” Cảnh Nhạc nói thêm: “Cứ mặc kệ gã, hứng một chưởng dốc toàn lực của Không Diệu rồi, cho dù gã không chết thì cũng bị thương nặng.”
Vương trưởng lão ngẫm nghĩ cũng thấy đúng. Ông ta tiếp tục bàn giao các chuyện lớn nhỏ với Cảnh Nhạc xong mới chịu rời đi.
Bên trong phòng bây giờ chỉ còn mình Cảnh Nhạc. Hắn khoanh chân ngồi trên tấm thảm bằng da thú tinh xảo, bắt đầu tụ khí.
Một khi luyện lên Trúc Cơ kỳ, hắn lập tức có thể tu luyện Thương Lan kiếm pháp. Nhưng chiêu thức cuối cùng của kiếm pháp này hắn đã luyện rất lâu rồi mà vẫn chưa thể thành công. Thiên phú kiếm đạo của hắn thật sự có hạn, kiếp trước hắn cũng chịu thiệt ở chiêu kiếm này, không biết sau khi sống lại, kiếp này liệu có cơ hội luyện thành hay không? Hiện giờ tu vi hắn còn thấp, vẫn chưa đủ mạnh để thử nghiệm.
Nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ chính là luyện vững Trúc Cơ.
Trong khi Cảnh Nhạc đang chăm chỉ tu luyện thì ở Tam Giới tự, Không Diệu đã nhận được ngọc giản mà Cảnh Nhạc nhờ tiểu tăng nhân chuyển giao cho lão.
Lão nghi ngờ dùng thần thức kiểm tra, lập tức sửng sốt.
—- Là cách luyện Vạn Sinh đan!
Từ sau khi yêu kiếp loạn thế, đơn thuốc này đã biến mất không tung tích, dường như chỉ còn lại trong lời kể của mọi người. Không ngờ Cảnh Nhạc lại chẳng suy xét gì mà tặng cho lão.
Không Diệu cẩn thận cất ngọc giản đi. Lão hiểu rõ Cảnh Nhạc vẫn luôn nhớ mãi ân tình năm xưa mà tặng lão một phần cơ duyên như thế này, trong lòng không khỏi cảm động vô cùng.
Dù rằng Vạn Sinh đan chỉ có thể dùng một lần, mà nguyên liệu của đan dược này cũng rất khó tìm, nhưng dựa vào năng lực của Tam Giới tự muốn có một viên thì tốn chút thời gian tìm cũng không tính là quá khó.
Có cách luyện trong tay, lão có thể kéo dài tuổi thọ của mình, như vậy có phải lão sẽ có quyền mơ mộng một chút về chuyện xa xôi đó?
“Đa tạ đạo tổ.”
Trong phòng thiền vang lên giọng nói khàn khàn của Không Diệu.
Thoáng cái đã qua mười ngày, thuyền bay cuối cùng đã đến được thành Nhạc, nơi có thư viện Cửu Thiên.
Mặc dù thành Độ và thành Nhạc cùng nằm ở Trung Châu nhưng khí chất của mỗi nơi lại không hề giống nhau. Một nơi cổ kính nhã nhặn, còn một nơi lại hoàn toàn trái ngược: nơi này tràn ngập sức sống, vừa phồn hoa sung túc, lại vừa nô nức nhộn nhịp.
Chỉ mới đến vùng ngoại thành thôi đã có thể bắt gặp được các kiểu kiến trúc đa dạng: một tòa tháp cao đến cả trăm tầng, một cái hồ rộng lớn nhưng lại chẳng thấy núi giả hay cá sông, mà lại thấy một bức tượng đá có thể phun nước. Mặc dù đang là ban ngày nhưng các cửa tiệm cũng thắp đủ loại đèn màu khác nhau, có người nói đó chỉ là một loại phù để chiếu sáng mà thôi…
Tất cả những thứ ở đây không giống với những gì Cảnh Nhạc đã được ngắm qua từ xưa đến giờ. Dường như nơi đây là sự pha trộn của nhiều nền văn minh khác nhau vậy.
Vừa bước chân vào thành, Lam Phượng lập tức được lên dây tinh thần, luôn miệng nói không ngớt: “Cảnh Cảnh, chỗ này náo nhiệt quá đi! Còn náo nhiệt hơn thành Hàn Châu nữa!”
Cảnh Nhạc nói: “Trung Châu là vùng đất trung tâm của Thất Phương giới, đương nhiên nơi này phải náo nhiệt hơn nhiều thành Hàn Châu hẻo lánh rồi.”
Bởi vì chuyến đi này, Vương trưởng lão còn có chuyện muốn làm ở Trung châu, nên Cảnh Nhạc bèn tranh thủ thời gian đi quanh ngắm nghía ở trong thành với các đệ tử khác.
Trong thành, ngựa xe như nước, áo quần như nêm, đường rộng, lầu cao, cửa tiệm đủ các mặt hàng, muốn gì cũng có, tấp nập khiến cho đoàn người hoa cả mắt.
Vì mỗi người lại bị thu hút bởi một thứ khác nhau, đoàn người cứ đi mãi rồi tản ra.
Lúc này, Cảnh Nhạc một mình đi vào con hẻm nhỏ. Khắp nơi trong con hẻm đầy ắp tiệm bán hàng rong, như thể họ muốn lấp kín hết cả con đường này.
Cảnh Nhạc liếc qua thì thấy trên quầy ven đường bầy đầy những sách truyện và tranh vẽ. Nơi này mà để Lam Phượng nhìn thấy thì chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo.
Chỉ nghe Lam Phượng lấy lòng nói: “Cảnh Cảnh, Kỉ Kỉ muốn có cuốn sách đó, ngươi tặng Kỉ Kỉ được không?”
“Cuốn nào?”
“Cuốn ‘Sốc! Người mà đệ nhất mỹ nhân Ma môn cảm nắng là hắn sao?’ á.”
Cảnh Nhạc: “…”
Mặc dù từng sợi lông tơ trên người Cảnh Nhạc đều muốn từ chối, nhưng hắn vẫn muốn cưng chiều Kỉ Kỉ một lần, bèn ngồi xổm xuống, nhặt một cuốn sách từ sạp hàng nhỏ lên, sau đó trả tiền cho người bán.
Lam Phượng nôn nóng nói: “Mau mau mau, đọc câu giải đáp lên!!”
Cảnh Nhạc bất đắc dĩ mở trang đầu tiên ra, chỉ thấy trong sách ghi: Đôi ba chuyện của Xích Luyện tiên tử và Cảnh Nguyên đạo tổ.
“…”
Đậu! Cái gì đây trời?!
Cảnh Nhạc nhanh như chớp cấp tốc đóng sách lại, dùng linh lực tiễn cuốn sách về với cát bụi.
Lam Phượng gào lên: “Ngươi làm gì vậy! Ta còn chưa đọc mà! Ngươi muốn tiêu hủy chứng cứ chứ gì?!”
Cảnh Nhạc mỉm cười: “Ngươi chắc chắn muốn đọc?”
“Không, hết muốn rồi…”
Lam Phượng hoảng hồn sửa lại lời nói, nó chớp chớp mắt rồi nói tiếp: “Vậy bắt đền ngươi phải mua cho ta một cuốn khác! Cứ lấy quyển đó đi ‘Nam tu nhìn thấy sẽ cạn lời, nữ tu nhìn thấy sẽ rơi lệ. Không đọc thì không phi thăng được đâu!’.”
Cảnh Nhạc chán chả buồn nói, chỉ chăm chú nhìn đường đi.
“Không đọc không thể phi thăng mà ngươi cũng không để ý!” Lam Phượng rầu rĩ: “Hay… hay là lấy cuốn ‘Quá sợ! Ban ngày ban mặt mà cao thủ của đệ nhất kiếm tông lại dám làm ra chuyện như vậy?’ nhé? Chắc chắn nó không có gì dính dáng tới ngươi!”
Cảnh Nhạc thầm nghĩ, cuốn này nhìn có vẻ cũng an toàn, mua chặn miệng Kỉ Kỉ vậy.
Hơn nữa, trong lòng hắn tự nhiên cũng có chút tò mò… Chỉ tò mò chút xíu…
Vì thế bèn dừng bước.
Lần này Cảnh Nhạc vô cùng cẩn thận mở sách ra đọc trước, câu chuyện đại khái kể về một đoạn yêu hận tình thù của Tần Yến Chi và Mộng Yên tiên tử. Cuối cùng Tần Yến Chi một kiếm lỡ tay lấy mạng người yêu, trong lòng hối hận khôn nguôi, từ nay về sau hồn này không còn biết yêu, thân này lưu lạc bốn bể…
Ha ha, ngươi cũng có ngày hôm nay!
Không hiểu sao Cảnh Nhạc thấy khá vui vẻ: “Hay lắm, lấy cuốn này đi!”
Hắn dứt khoát trả tiền, ánh mắt lại nghía qua mấy cuốn khác trên sạp.
‘Tam giới diễn nghĩa’, ‘Dao trì mộng’, ‘Một trăm lẻ tám câu chuyện người tu tiên’, ‘Thục Tây du ký’ được bày ngay trước mắt.
“Ta biết rồi!” Ánh sáng trong mắt Lam Phượng chợt lóe: “Ta biết người sáng lập thư viện Cửu Thiên đến từ tiểu giới nào rồi! Cảnh Cảnh, ta nói ngươi nghe… “
“Ta từ chối.”
“Hừ!”
Lam Phượng bất mãn quay đầu đi, giây sau đã bị sự hấp dẫn của cuốn ‘Thục Tây du ký’ thu hút, thì thầm: “‘Bước vào thế giới sinh hoạt của Cảnh Nguyên đạo tổ’, ‘Cảnh Nguyên tôn giả dạy ngươi dẫn khí vào người’, ‘Bảy thói quen của Cảnh Nguyên tổ sư’…”
Cảnh Nhạc: “…”
Hắn có bảy thói quen hồi nào thế?
Tay Cảnh Nhạc run rẩy, ráng nhịn nỗi xúc động muốn đứng dậy bỏ đi của mình.
Loáng thoáng nghe bên tai có tiếng Lam Phượng buồn bã nói: “Người ta theo ngươi lâu như vậy rồi mà cũng chưa phát hiện ra ngươi có bảy thói quen…”
“Ngậm mỏ!”
Khi Cảnh Nhạc đi đến đầu đường, bỗng đụng phải một người mặc áo choàng, hắn vừa nghiêm mặt lại thì thấy gã mở rộng tà áo, để lộ ra trước ngực đeo các loại ngọc giản. Gã thấp giọng nói: “Tiểu huynh đệ, muốn xem ảnh không?”
Cảnh Nhạc:???
“Trân Trân tiên tử mới sản xuất một bộ phim ngắn ‘Rung động Tu giới! Lần đầu tiên công chiếu! Nữ nhân làm tất cả nam tu điên cuồng!’”
Được Lam Phượng phổ cập xong, Cảnh Nhạc cũng coi như được mặt trời chân lý điện ảnh chói qua tim. Hắn vừa nghe cái tên Trân Trân tiên tử, trong đầu đã bật ra một phân cảnh trong sách không dành cho trẻ em.
“… Cút.”
Ngay lúc này đây, Cảnh – lão già cổ hủ – xử nam vạn năm – Nhạc cuối cùng cũng không nhịn được mà bốc hỏa.
Chờ hắn ra khỏi con hẻm, không hiểu sao lại có một cảm giác chết đi sống lại nữa. Cảnh Nhạc trút một tiếng thở dài, lúc này lại bắt gặp được một đệ tử cùng hắn đến thành Nhạc tên là Trịnh Bạch.
“Lão tổ.”
Trịnh Bạch cung kính hành lễ, Cảnh Nhạc hơi hất cằm: “Ngươi… muốn vào đây?”
Hắn đoán hình như đích đến của Trịnh Bạch có lẽ là con hẻm nhỏ lúc nãy?
Trịnh Bạch sửng sốt: “Có thể ạ. Đệ tử cũng chỉ đang đi dạo quanh quanh thôi mà.”
“Ồ…” Cảnh Nhạc dừng một chút lại nói: “Đừng đi nữa, bên trong nguy hiểm.”
Trịnh Bạch:???
Mặc dù y chẳng hiểu gì, nhưng cũng không thể cãi lời lão tổ được. Nếu như đã lỡ gặp nhau, vậy đương nhiên y sẽ phải nhập hội với lão tổ cùng nhau đi chung.
Bọn họ cùng nhau đi qua mấy con đường, đi tới phố luyện khí. Phố cũng như tên, trong chợ, bất kể là sạp ven đường hay là tiệm lớn cũng đều là tiệm luyện khí. Từ loại không có linh khí cho đến loại có linh khí, chỉ cần có người cần, bọn họ đều có đủ, chỉ xem ngươi có đủ tiền mua không thôi.
Trịnh Bạch cảm thán nói: “Không hổ danh là nơi sở hữu Lục Uyên các của Trung Châu, linh khí cũng có thể tùy tiện đem ra bán buôn như vậy.”
Cái gọi là Lục Uyên các là một nơi mà ngoại trừ Tam Giới tự và thư viện Cửu Thiên, ta không thể bỏ qua sự tồn tại của nó ở Trung Châu. Nơi đây có tông môn được Tu giới mệnh danh là nơi đứng đầu của giới luyện khí, cũng là tông môn duy nhất còn lại trong Tu giới có thể luyện chế tiên khí.
Dù rằng chỉ mới luyện thành công được một lần, nhưng cũng đã đủ để đưa Lục Uyên các lên hàng đầu của con đường luyện khí.
Bời vậy, ở Trung Châu đã thịnh hành việc luyện khí, mỗi một tòa thành đều có chợ luyện khí riêng.
Cảnh Nhạc chỉ vào một cửa tiệm nói: “Đi, vào xem một lát.”
Hắn cùng Trịnh Bạch vừa bước vào, còn chưa kịp nhìn xung quanh chợt nghe có người nói: “Ôi chà, ai đây nhỉ? Vị này không phải là Trịnh đạo hữu của Hàn Vân tông sao?”
Giọng nói kia rất kỳ quái, ngữ điệu chẳng có tí gì gọi là thân thiện.
HẾT CHƯƠNG THỨ BỐN MƯƠI MỐT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook