Trên đường về không ai nói gì.

Đám Lương Viễn nhất thời không thể chấp nhận nổi, tâm trạng rất nặng nề.

Còn Cảnh Nhạc thì… chẳng ai muốn để ý đến hắn.

Khi đi qua một con phố nhỏ, phía trước đột nhiên có tiếng quát khẽ: “Liễu Tiêu Tiêu, ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng!”

Cảnh Nhạc quay đầu nhìn, hóa ra chính là Lục Viện vừa ngồi cùng bàn với bọn họ, mà đối diện nàng là một nữ tử trẻ tuổi dùng lụa mỏng che mặt.

Lúc này Lục Viện cảm thấy mình hôm nay cực kỳ xui xẻo, ra đường không xem quẻ trước nên đụng phải tên phản đồ Liễu Tiêu Tiêu!

“Sư muội, muội là con gái của chưởng môn, còn ta chỉ là một đứa mồ côi không cha không mẹ, ta nào dám ức hiếp muội?” Mắt Liễu Tiêu Tiêu long lanh ngập nước, trong sự mềm mại yếu đuối lộ ra vài phần xinh đẹp.

Lục Viện lạnh nhạt đáp: “Ta không phải nam nhân, ngươi giả vờ giả vịt cho ai xem?”

Mắt Liễu Tiêu Tiêu ngấn nước, thút thít nói: “Sư muội, muội hiểu lầm ta rồi.” Nàng ta khẽ thở dài: “Ta biết muội vẫn giận chuyện ta thành thân với đại sư huynh. Đúng vậy, hai người từng có hôn ước nhưng tình cảm đại sư huynh dành cho muội chỉ là tình thân, nếu miễn cưỡng ở bên nhau cũng đâu thể hạnh phúc? Bọn ta cũng chỉ là vì tốt cho muội mà thôi, dù sao đau dài không bằng đau ngắn.”

“Ngươi câm miệng!”

Lục Viện không hiểu, sao trên đời lại có người mặt dày vô sỉ như thế chứ?

Nhớ năm đó Tiểu Thạch môn tình cờ phát hiện ra một mỏ linh khoáng. Theo lệ thường của Tu Chân giới thì với loại mỏ linh khoáng nhỏ, ai phát hiện sẽ là của người đó, nhưng cha nàng sợ phiền phức nên giấu giếm không báo ra bên ngoài. Vào một ngày nọ, đột nhiên có thế gia tu chân là nhà họ Cố đến cửa đòi linh khoáng, Lục Viện và cha mới biết tin tức đã sớm bị lộ ra rồi.

Đợi đến khi bọn họ biết lý do, thì càng hận chết Liễu Tiêu Tiêu.

Hóa ra Liễu Tiêu Tiêu vốn là con gái của trưởng lão Tiểu Thạch môn, trưởng lão qua đời từ sớm, cha của Lục Viện bèn gánh trách nhiệm nuôi dưỡng Liễu Tiêu Tiêu. Từ nhỏ đến lớn, cũng không thể nói Lục chưởng môn không tận tâm với Liễu Tiêu Tiêu, nhưng Liễu Tiêu Tiêu là tứ linh căn, mà Lục Viện là song linh căn, vì thế tài nguyên tu luyện có hạn của Tiểu Thạch môn đều đổ vào Lục Viện.

Liễu Tiêu Tiêu rất bất mãn, bèn quyến rũ đại sư huynh từ nhỏ đã có hôn ước với Lục Viện, còn xúi giục hắn tiết lộ thông tin mỏ linh khoáng cho nhà họ Cố, bọn họ cùng nhau phản bội sư môn, trở thành người của nhà họ Cố.

Vốn dĩ thực lực nhà họ Cố không bằng Tiểu Thạch môn, nhưng trong nhà có vài người đang tu luyện ở Hàn Vân tông, một trong số đó còn là đệ tử hạch tâm. Họ lấy danh nghĩa Hàn Vân tông ra chèn ép, sao Tiểu Thạch môn có thể phản kháng được? Đến nước này, Tiểu Thạch môn không những phải chắp tay nhường mỏ linh khoáng mà trong môn còn có hai tên phản đồ, trở thành trò cười của cả thành Tín Thiên.

Lục Viện có thể không hận sao?

Nàng tức quá hóa cười: “Ngươi cho rằng cha ta thiên vị làm cản trở tiền đồ của ngươi nên muốn báo thù, khiến ta và cha ta trở thành trò cười! Nhưng ngươi đâm đầu vào nhà họ Cố nhiều năm như vậy, sao tu vi vẫn không tiến triển?”

Liễu Tiêu Tiêu bị giẫm trúng chỗ đau, sắc mặt hơi thay đổi. Nàng ta đúng là rất hận, mỗi khi nghĩ đến Lục Viện càng ngày càng bước xa trên con đường đại đạo, mà nàng ta trăm năm sau cũng chỉ còn là một nắm đất vàng, nàng ta không cam tâm.

Vốn cho rằng cả đời này chỉ có thể như thế, ai ngờ nàng ta lại có được một cơ hội.

Mỏ linh khoáng mà Tiểu Thạch môn phát hiện có nhỏ đến đâu thì đó cũng là mỏ linh khoáng. Dù các môn phái lớn không thèm để ý thì cũng đủ để hấp dẫn thế lực trong thành Tín Thiên. Liễu Tiêu Tiêu âm thầm mưu tính đã lâu rồi, cuối cùng chọn nhà họ Cố có Hàn Vân tông làm chỗ dựa.

Sau đó mọi chuyện rất thuận lợi, nàng ta cướp đi vị hôn phu của Lục Viện, khiến Tiểu Thạch môn tổn thất nghiêm trọng, lại còn vào được nhà họ Cố. Hơn nữa nhà họ Cố cũng rất công bằng, thỏa mãn mọi điều kiện của Liễu Tiêu Tiêu. Điều duy nhất tiếc nuối là tu vi của nàng không thể tăng lên. Không chỉ nàng ta mà cả đại sư huynh sau khi rời Tiểu Thạch môn, tu vi vẫn luôn giậm chân tại chỗ. Liễu Tiêu Tiêu đã sốt ruột, mà Lục Viện cứ thích chọc vào nỗi đau của nàng ta.

Nàng ta hận Lục Viện, nỗi hận này không phai nhạt đi theo thời gian, Lục Viện chính là một cái gai trong lòng nàng ta. Nếu có một ngày tu vi của nàng ta có thể vượt qua Lục Viện thì cái gai này mới có thể nhổ bỏ, đáng tiếc, nàng ta không làm được.

Giọng Liễu Tiêu Tiêu lạnh lẽo: “Tiểu Thạch môn có được mỏ linh khoáng thì giống như đứa trẻ cầm vàng mà đi qua phố xá đông người vậy, rất dễ gây ra họa lớn. Ta và đại sư huynh làm vậy đều là suy nghĩ cho môn phái thôi, nhà họ Cố đại diện cho Hàn Vân tông, họ muốn lấy mỏ linh khoáng thì ai dám từ chối? Các ngươi không phục thì sao không đi tìm Hàn Vân tông đòi công bằng?”

“Ai muốn tìm Hàn Vân tông đòi công bằng?”

Một giọng nói đột nhiên vang lên, Lục Viện quay đầu nhìn, nhíu mày: “Là các ngươi?”

Cảnh Nhạc gật đầu, Lam Phượng bắt đầu kích động: “Vả mặt rồi, lại vả mặt rồi! Bông sen trắng thuần khiết biến thành bông sen đen, tra nam có mắt không tròng, khóc ngất trong nhà xí!”

“…”

Lòng Liễu Tiêu Tiêu thoáng run lên, chợt nhớ ra đây là thành Hàn Châu, thường có đệ tử Hàn Vân tông qua lại, chẳng lẽ nàng ta đụng phải rồi ư?

Liễu Tiêu Tiêu sợ hãi, bởi nàng ta biết rõ Hàn Vân tông không hề biết gì về mỏ linh khoáng nhỏ đó, nó đã bị nhà họ Cố nuốt trọn. Chuyện này mà lộ ra thì nhà họ Cố tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta!

Liễu Tiêu Tiêu cố gắng bình tĩnh, dịu dàng hỏi: “Các ngươi là?”

Cảnh Nhạc: “Bọn ta là đệ tử Hàn Vân tông, ngươi muốn tìm bọn ta đòi công bằng sao?”

Liễu Tiêu Tiêu cố gắng nặn ra nụ cười: “Không, không phải, hiểu lầm thôi.”

Nhưng đối phương vẫn nhìn nàng ta chằm chằm.

Sắc mặt Liễu Tiêu Tiêu rất khó coi, trán lấm tấm mồ hôi, chân mềm nhũn tới nỗi run rẩy, không biết nên làm thế nào.

Thấy Liễu Tiêu Tiêu như vậy, lòng Lục Viện khẽ dao động, nàng lập tức thăm dò: “Cũng không có chuyện gì lớn, là mấy năm trước Tiểu Thạch môn phát hiện ra một mỏ linh khoáng…”

“Lục Viện!” Liễu Tiêu Tiêu hốt hoảng hét lên.

Lục Viện đã chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình, sao Liễu Tiêu Tiêu lại sợ để người của Hàn Vân tông biết như vậy? Mỏ linh khoáng là do Hàn Vân tông lấy đi, đáng lẽ ra nàng ta phải hùng hổ mới đúng chứ? Lục Viện căm phẫn, bèn kể rõ ràng mọi chuyện.

Giờ Cảnh Nhạc mới hiểu phản ứng của Lục Viện khi nghe thấy họ là đệ tử Hàn Vân tông, hóa ra là do phái thế gia tạo nghiệt.

Đám Lương Viễn cũng rất tức giận, họ không ngờ phái thế gia dám lấy danh nghĩa của Hàn Vân tông để mưu lợi. Chuyện này mà bị tông môn biết được thì nhà họ Cố chắc chắn sẽ bị lột da!

“Xem ra đúng là hiểu lầm.” Cảnh Nhạc nheo mắt nhìn Liễu Tiêu Tiêu: “Hàn Vân tông sẽ không đến mức đi cướp mỏ linh khoáng nhỏ của môn phái khác, không biết từ khi nào mà nhà họ Cố có thể đại diện cho cả Hàn Vân tông rồi? Bọn ta về nhất định phải thỉnh giáo sư trưởng.”

Liễu Tiêu Tiêu không chống đỡ được nữa, mất hồn mất vía ngồi bệt xuống đất, tóc bết dính mồ hôi, nhìn cực kỳ nhếch nhác thảm hại.

Trên đường về, đám người nghĩ đến xui xẻo mà phái thế gia sắp gặp phải thì cực kỳ hưng phấn. Chỉ có sắc mặt của Cảnh Nhạc là không tốt lắm, hắn chợt nhận ra, sự tha hóa của Hàn Vân tông không chỉ có các đệ tử ở tầng áp chót, mà còn bao gồm cả các thế lực dựa dẫm vào Hàn Vân tông. Nếu còn tiếp tục như thế thì danh hiệu pháp tông đệ nhất thiên hạ của Hàn Vân tông, sẽ biến thành khối u ác tính đệ nhất thiên hạ!

Nhưng khi sắp bước vào kết giới vào môn, họ lại bị chặn đường.

Cảnh này rất quen phải không?

Nhưng lần này người chặn bọn họ là một thanh niên diện mạo anh tuấn, chỉ với giá trị nhan sắc thôi đã thuận mắt hơn rất nhiều, hơn nữa hắn chỉ có một mình.

Không biết có phải vì lời đồn lần trước, sợ làm tổn hại đến hoa cỏ ngoài sơn môn sẽ bị phạt nên đối phương đã chọn ở ngoài kết giới.

Phong cách của thanh niên cũng khác hoàn toàn, không nói lời nào mà trực tiếp phóng ra uy áp của Trúc Cơ kỳ. Cảm giác đó giống như linh hồn phải chịu ngàn vạn búa chùy đập lên, khiến đám bạn cùng phòng của Cảnh Nhạc ngã lăn ra đất, Dư Tiểu Bảo còn phun một ngụm máu.

Chỉ có Cảnh Nhạc miễn cưỡng đứng vững, nhưng hắn phải điều động lượng thần thức vượt ra khỏi cảnh giới của cơ thể, sắc mặt trắng bệch, lung lay như sắp đổ.

Thanh niên đó dường như rất bất ngờ, nhìn Cảnh Nhạc thêm mấy lần, nhưng không làm khó thêm nữa.

“Có một số chuyện có nên nói hay không, các ngươi nên tự hiểu rõ.”

Vứt lại câu này, thanh niên quay người đi vào trong kết giới.

Một lúc sau, đám Lương Viễn đỡ nhau đứng dậy, Thi Niên nói: “Đó là Cố Hiệp của phái thế gia, thiên phú cực cao nên rất được coi trọng.”

Lương Viễn: “Thế mà hắn đã biết rồi? Hành động của nhà họ Cố nhanh vậy sao?”

Dư Tiểu Bảo hơi lo lắng: “Vậy chúng ta… có đi Chấp Pháp Đường nữa không?”

Lời uy hiếp của Cố Hiệp làm Lương Viễn và Thi Niên hơi do dự, phái thế gia và phái thường dân bất hòa là một chuyện, bị một sư huynh Trúc Cơ kỳ ghim lại là một chuyện khác nữa.

Cảnh Nhạc nói: “Sao lại không? Các ngươi về phòng trước, ta tự đi.”

Dư Tiểu Bảo vẫn muốn khuyên hắn: “A Cảnh…”

Cảnh Nhạc nhìn Dư Tiểu Bảo: “Dù sao ta cũng đã đắc tội với rất nhiều người, thêm một người cũng đâu có sao.”

Nhưng khi Cảnh Nhạc tới Chấp Pháp Đường mới nhận ra không dễ dàng gặp được quản sự, hắn lại bị ngăn cản một lần nữa.

Người chặn hắn không ai xa lạ, chính là Lưu Thiên Hạo cùng nhập môn với hắn ngày trước.

Lưu Thiên Hạo vừa nhìn đã nhận ra Cảnh Sơn, tên đệ tử mới không thèm nể mặt phái thân truyền. Trong lòng hắn ta cực kỳ ghét tên nhãi này, thiên phú cao hơn hắn không nói, còn dám bất kính với phái thân truyền, thật là không biết trời cao đất dày là gì!

Hôm nay vừa hay đến lượt hắn ta tới Chấp Pháp Đường của nội môn canh giữ, vừa nghĩ liền muốn làm khó dễ đối phương: “Chấp Pháp Đường là nơi quan trọng, đâu phải là chỗ ngươi muốn đến thì đến?”

Cảnh Nhạc thấy Lưu Thiên Hạo thì biết quản sự trực hôm nay là của phái thân truyền, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Chấp Pháp đường của nội môn có ba quản sự, mỗi phái chọn ra một đệ tử hạch tâm, bình thường thay nhau trực. Lúc hắn đến còn nghĩ nếu là gặp phải quản sự của phái thế gia thì đúng là hơi phiền phức.

“Ta có việc muốn bẩm báo quản sự. Hơn nữa ta nhớ rõ tông môn có quy định, chỉ cần gặp phải chuyện không công bằng đều có thể tới báo lên Chấp Pháp Đường!”

Lưu Thiên Hạo: “Ha, nếu theo lời ngươi nói không phải các quản sự sẽ mệt chết sao? Ngươi có chuyện gì nói cho ta nghe xem có nên báo lên không, nếu chỉ là chuyện bé bằng hạt vừng thì…”

Cảnh Nhạc lười nói nhảm, không đợi Lưu Thiên Hạo nói hết đã đi thẳng vào trong.

Lưu Thiên Hạo tức điên: “Ngươi đứng lại cho ta! Ngươi dám bất kính với sư huynh à?”

Sau đó duỗi tay định kéo Cảnh Nhạc lại nhưng đáng tiếc ngay cả cái bóng hắn ta cũng không chạm vào được.

Lưu Thiên Hạo sửng sốt, lập tức nảy sinh ác niệm sử dụng pháp thuật đánh lén sau lưng Cảnh Nhạc, muốn hắn nằm bò xuống đất.

“Rầm!”

Nhưng một tiếng vang giòn tan vang lên, Lưu Thiên Hạo bị một chưởng đánh bay.

Cảnh Nhạc lạnh lùng nói: “Muốn làm sư huynh của ta, ngươi mà cũng xứng?”

HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI BA

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương