Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
-
Chương 81: Già Nam học viện
Trời lúc này đã tối, dù sao hai người cũng ngủ một giấc khá dài. Một ngày không ăn đối với người tu luyện đến dưỡng hồn kỳ như nàng mà nói cũng không có ý gì. Thiếu nữ mở to con mắt ra nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên khuôn mặt khá là tuấn tú, đôi mối hồng hào, cũng không quá lớn nhưng lúc nào cũng ướt át giống như câu dẫn nữ nhân dùng môi trên đôi môi của hắn vậy. Mày kiếm, cả khuôn mặt phát ra khí thế ngạo mạn, cái trán cao cao, mái tóc bạch kim thõa xuống. Làn da của hắn trắng nõn như nữ nhân nếu nhìn bề ngoài giống như một tiểu bạch kiếm (mắt trắng nhỏ chuyên ăn bám vào nữ nhân). Nhưng nếu như cả thân thể của hắn cởi trần ra thì từng bắp thịt cuồn cuộn hữu lực nộ ra. Từng bắp thịt vô cùng rắn chắc nhưng lại không có chút nào nổi lên gân xanh. Đây chính là điểm quái dị của hắn.
Nữ nhân đôi môi xinh đẹp hôn lên má của thiếu niên, sau đó nàng nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, nữ nhân xinh đẹp dùng bàn tay mềm mại vuốt lên mặt của thiếu niên. Thiếu niên cảm nhận được một bàn tay mềm mại vuốt lên mặt của mình bị người vuôt lên. Đôi mắt của hắn chớp chớp mở ra đôi mắt. Trong đôi mắt trong suốt ấy Nhã Phi cảm nhận được tình yêu thương đối với nàng sâu đậm. Thiếu niên ngước nhìn ra ngoài bầu trời nói: "Nhã Phi, nàng làm gì vậy!? Trời còn chưa vẫn tối mà!?" Thiếu niên dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mượt mà của thiếu nữ.
Thiếu nữ mỉm cười lắc lắc nói: "Ta có chút không ngủ được!" Thiếu nữ dùng bàn tay vuốt vuốt lên ngực của hắn sau đó đầu của nàng khẽ tựa vào ngực của hắn nhỏ giọng thì thào: "Sơn, có phải ta đang trong mộng hay không!?"
Thiếu niên nghe thấy vậy hơi ngẩn người: "Ách" sau đó hắn nhẹ nhàng dùng ban tay vỗ lên mông của nàng nhẹ nhàng an ủi. Hắn mỉm cười nói: "Nhã Phi ngươi nói linh tinh gì vậy!?"
Nhã Phi mỉm cười nói: "Nếu như đây là giấc mơ, ta hy vọng nó sẽ kéo dài mãi mãi thì thay biết mấy!?"
Tiêu Sơn thấy vậy cúi đầu nhìn về phía nàng. Hắn kéo nàng vào trong ngực ôm lấy, giọng ấm áp an ủi vỗ về nói: "Nhã Phi ngươi nói linh tinh cái gì vậy! Ta sờ ngươi còn chưa chán đây!? Ta cả đời này ôm người không chán! Cả đời chà đạp ngươi còn không chán! Cả đời này nói những lời yêu thương với ngươi, cả đời này kể chuyện cho ngươi còn không chán đây ngươi nói linh tinh gì vậy!? Nếu như đây là giấc mơ chỉ cần ngươi nguyện ý ta sẽ biến nó trở thành hiện thực"
Nhã Phi nghe thấy những lời này thì cảm giác được trong lòng ngọt ngào. Hắn là kẻ dâm đãng háo sắc được nhiều nữ nhân yêu thích. Nhưng chính hiện tại bây giờ ngoài nàng ra hắn cũng chưa có qua lại với bất cứ nữ nhân nào khác. Khi cùng hắn giao hoan nàng đã biết hắn vẫn còn là xử nam. Đối với nữ nhân bất kỳ người nam nhân đầu tiên cùng nàng làm điều này đều sẽ làm cho nàng nhớ mãi không thôi dù là bị cưỡng bức hay tự nguyện. Đặc biệt nam nhân cũng sẽ nhớ mãi cảm giác này. Thiếu nữ đột nhiên cười hi hi nói: "Sơn, ta thật hạnh phúc!"
Thiếu niên cảm giác có chút kỳ lạ, nàng không ngờ lại nói những lời này. Thiếu niên hơi ngẩn ra: "Ách!" Hắn không hiểu tại sao thái độ cùng với cách biểu hiện của thiếu nữ hoàn toàn giống như thay đổi 180 độ.
Thiếu nữ tiếp tục nói: "Hì, hì... Nhã Phi không ngờ đã trở thành nữ nhân đầu tiên của ngươi!" Thiếu niên nghe thấy vậy cười khổ trong lòng. Thì ra nàng nói đến việc này. Thiếu nữ tiếp tục nói: "Sơn, ngươi có biết không cách chinh phục nữ nhân nhanh nhất là thông qua âm đ*o của họ..." Thiếu nữ hai má ửng đỏ. Sau đó nàng nói những câu hoàn toàn nghe không liên quan gì với nhau: "Thế nên ta không muốn ngươi cùng nữ nhân khác làm việc đó!"
Thiếu niên đầu đầy mồ hôi. Việc này thì có liên quan gì với nhau. Thiếu nữ lại nhìn về phía hắn, đôi mắt uông uống như con mèo con nhìn về phía hắn nói: "Sơn, ngươi nguyện ý chỉ yêu mỗi mình ta được không!?" Trong giọng nói mang theo tha thiết cùng với giọng nói hơi run rẩy. Thiếu niên thân thể hơi run lên, hắn hít một hơi thật sâu nhưng không có trả lời nàng. Hắn chỉ ôm lấy thân thể trần truồng của thiếu nữ ép sát vào thân thể của nàng. Thiếu nữ lép trong ngực của hắn nói: "Ta biết! Nam nhân các ngươi thật đều là tham lam như vậy! Chẳng lẽ chỉ yêu một mình ta, chỉ cùng một mình ta giao hoan ân ái với ngươi lại khó khăn như vậy!? Tại sao nam nhân đều muốn có nhiều nữ nhân bên cạnh. Chẳng lẽ một người không đủ hay sao?"
Thiếu niên thấy vậy cũng không biết ra sao. Hắn vuốt ve mái tóc mượt mà của thiếu nữ. Sau đó hắn dùng tay nhẹ nhẹ vỗ lên cặp mông trắng tròn và săn chắc của thiếu nữ. Thiếu niên suy nghĩ một chút nói: "Ta.. ta... hài được rồi! Ta hứa với ngươi Nhã Phi! Ta chỉ có thể hứa với ngươi một điều! Ta sẽ đi tìm người mình thực sự yêu thương. Yêu thương đến khắc cốt ghi tâm. Ta hứa với ngươi ngoài ngươi ra ta cũng chỉ tiếp nhận thêm một nữ nhân khác được hay không!?" Sau đó thiếu niên nâng má lên, mắt đối mắt với thiếu nữ nói: "Nhã Phi đừng rời xa ta được không!? Ta biết ta háo sắc, vô lại... nhưng là ta thực sự yêu thích nàng! Ta rất sợ sẽ có một ngày ngươi rời xa ta..."
"Bất kể là ta yêu thân thể của ngươi! Bất kể là ta yêu thương tính cách của ngươi! Vậy hãy ở bên ta được không! Ta hứa ngoài người ra cùng với một nữ nhân khác! Ta không tiếp nhận bất cứ nữ nhân nào khác... Ta biết với ngươi như vậy là không công bằng. Cùng một nữ nhân phân chia nam nhân với mình đó chính là không công bằng với ngươi. Nếu như ngươi muốn trách ta, có thể đánh ta, chửi ta, mắng ta... nhưng tuyệt đối đừng rời xa ta được hay không!? Lời này nói ra ta có thể dùng tâm ma thề!"
Thiếu niên đưa tay ra lúc này ngay lập tức bị thiếu nữ dùng tay bịt miệng hắn lại. Thiếu nữ hai mắt uông uống nước chớp chớp nhìn hắn. Bàn tay của nàng bị bàn tay của hắn sờ lên, bàn tay của nàng bị bàn tay hắn vuốt ve. Thiếu nữ nói: "Ta tin ngươi, ta tin ngươi... chỉ cần ngươi nói bất cứ thứ gì ta đều tin ngươi! Chỉ cần ngươi sau này trong trái tim vẫn luôn luôn có ta là đủ! Dù ngươi có bao nhiêu nữ nhân xin người cũng đừng quên ta!"
Thiếu niên nghe thấy vậy trong lòng có chút xúc động, Thì ra thiếu nữ tất cả đều là nhất thời. Nhã Phi cũng biết được một điều sau khi cái đại bổng đó tiến vào trong tiểu huyệt động của nàng thì nàng đã là người của hắn. Cả đời này cũng là người của hắn rồi! Nàng tuyệt đối không muốn xa hắn. Thiếu niên lúc này hôn lên môi của nàng. Hai bàn tay của hắn trên người của nàng bắt đầu tác loạn. Thiếu nữ hai má ửng đỏ khe khẽ rên lên những tiếng dâm đãng. Thiếu niên cười nói: "Ta cả đời này chơi ngươi còn không chán đây này!? Ai bảo ngươi để cho người khác thương yêu như thế tiểu yêu tinh!"
Nhã Phi ửng đỏ mặt run lên nói: "Ư, a... " Sau đó nàng túm lấy hai tay của hắn xấu hổ nói: "Ta hôm qua đã tiết ra chín lần rồi! Hiện giờ chỗ đó vẫn còn sưng đợi một vài ngày nữa đi!"
Thiếu niên nghe thấy thế ngẩn người mỉm cười gật đầu. Thiếu nữ lại tiếp tục tựa đầu vào người của hắn. Thiếu nữ xấu hổ, hai má xuất hiện hai rặng mây đỏ. Nàng khe khẽ thì thầm hỏi: "Sơn, ngày hôm qua nhưng là ngày ta rụng trứng a!" Thiếu nữ khi nói ra điều này hai má đỏ bừng kéo tận mang tai. Thiếu niên nghe xong đầu đầy hắc tuyến. Thiếu nữ tiếp tục nói: "Nhưng là vừa rồi tỉnh dậy ta dùng khả năng nội thị nhưng mấy thứ tinh nguyên của ngươi không có kết hợp được với nhau. Như vậy ta không có cách nào hoài bảo bảo cho ngươi sao!?" Trong giọng nói của thiếu nữ mang theo sự lo lắng.
Thiếu niên nghe thấy vậy ngẩn người sau đó cười khổ nói: "Nhã Phi ngươi đừng nói ngốc như vậy! Tinh nguyên của ta không kết hợp với trứng của ngươi cũng không phải tại ngươi và ta. Thiên địa đều có cân bằng giống như người tu chân chúng ta tuổi thọ vô cùng dài lâu. Chính bởi vì lý do này mà thiên đạo làm giảm khả sinh hài tử của chúng ta. Nếu như trong lúc ta cùng ngươi làm chuyện đó! Ta phun vào người ngươi nhiều lần chưa chắc ngươi đã hoài bảo bảo!"
Nhã Phi nghe thấy vậy sau đó gật đầu một cái. Nàng cũng hiểu vì sao nàng không có hoài bảo bảo của hắn. Nhã Phi mím mím đôi môi đỏ mọng của mình sau đó hỏi: "Như vậy ta không có cách nào hoài bảo bảo sao!?"
Tiêu Sơn đầu đầy hắc tuyến. Thiếu nữ bây giờ muốn hoài bảo bảo như vậy sao? Tính ra cũng phải Nhã Phi hơn tuổi hắn nhiều thế nên sau khi nàng bị hắn ăn xong hiển nhiên muốn hoài bảo bảo của hắn. Mà hắn lúc này chẳng qua là mười năm tuổi mà thôi. Tiêu Sơn hít một hơi thật sâu sau đó thở ra nói: "Cũng không phải như vậy! Theo số lần tinh nguyên của ta tiến vào trong cơ thể của ngươi, đều có tỉ lệ nhất định thụ thai thành công..." Tiêu Sơn bất đắc dĩ làm một bác sĩ khoa sản giảng giải chi tiết cho Nhã Phi.
"Sơn, ngươi kiến thức này thật là rõ a!" Nhã Phi cười khanh khách. Trong giọng điều cười mang chút tiếu ý. Nhã Phi nhìn về phía hắn nói: "Như vậy tinh nguyên càng nhiều thì khả năng thụ thai càng lớn!"
"Ách" Thiếu niên hơi ngẩn ra nhìn về phía Nhã Phi cười khanh khách lắc đầu cười khổ nói: "Nhã Phi ngươi không thực sự muốn ta thêm vào lần phun vào trong người ngươi nữa đấy chứ!?"
Nhã Phi vuốt vuốt hạ thể của mình. Hạ thể của nàng bị sưng lên khá to. Dù đã được Tiêu Sơn làm sạch sẽ cùng với thoa chút thuốc nhưng chỗ đó còn chưa hết tiêu sưng. Hai cánh hoa còn chưa khép khít lại. Nhã Phi mỉm cười khiêu khích hắn: "Phu quân, ngươi càng ngày càng dâm đãng a! Chỗ này của ta còn chưa khỏi hẳn hoàn toàn đây! Nếu như ngươi muốn cũng cần chờ Nhã Phi vài ngày a!"
Tiêu Sơn đầu to như cái đấu. Ánh mắt liếc về phía tiểu ny tử này lắc đầu. Tiểu ny tử đang cười trêu trọc hắn. Thiếu niên thầm nghĩ trong lòng: "Việc này chính nàng đề nghị có được hay không!?"
Trong biệt viện mấy người đều hội họp với nhau...
Vừa nghe thấy âm thanh phản đối của Tiêu Ngọc thì mấy trưởng lão cùng với Tiêu Chiến đều cau mày lại. Tiêu Chiến lên tiếng đạp lại, giọng vô cùng hờ hững nói: "Tiêu Ngọc, ở đây không có chuyện của ngươi, ngươi nên trở về phòng của ngươi!"
Nghe thấy vậy Tiêu Ngọc vô cùng khó chịu. Trong lòng nàng bây giờ đè nặng một tảng đá. Ngoài tảng đá này ra còn có thứ gì đó giống như kim đâm dao cắt đang cứa vào trái tim của nàng. Thiếu nữ lúc này không nhịn được hai hàng nước mắt bắt đầu rơi xuống. Thiếu nữ ấp úng nói: "Tiêu Chiến thúc thúc! Thứ này tại sao không liên quan tới ta. Ta và hắn vốn là có hôn ước. Sau này ta sẽ trở thành thê tử của hắn như vậy sao ta không liên quan đây!?"
"Ách" Tiêu Chiến hơi ngẩn người ra. Ánh mắt của Tiêu Ngọc lúc này hoàn toàn là tức giận mang theo bị thương. Tiêu Chiến khe khẽ thở dài nói: "Theo như ước định ba năm, Tiêu Sơn cùng với ngươi đã từng ước định. Mà hiện giờ chưa được nửa năm thời gian hắn đã khôi phục đan điền cho ngươi! Với khả năng luyện dược sư của hắn trong vòng ba năm đưa ngươi tới một đấu sư cảnh giới cũng không phải không thể. Như vậy đây, hai người các ngươi hôn ước chính chắc chắn sẽ phải hủy bỏ như vậy vì cái gì phải cố chấp chứ!"
"Ta..." Nghe thấy vậy Tiêu Ngọc có chút ngẩn người. Dù sao đường đường từ nhỏ nàng là một đại tiểu thư được gia gia của nàng cưng chiều. So ra địa vị ở đó chỉ kém Tiêu Huân Nhi một chút. Ngay cả đánh đập Tiêu Viêm một trận cùng với phá hủy đan điền của Tiêu Sơn nàng cũng không có bị phạt gì nặng. Bây giờ nhận được điều này nàng làm sao có thể chịu được. Tiêu Ngọc sau đó ấp úng nói: "Nếu như thực lực của ta không đạt được đến đấu sư đâu này!"
Tiêu Chiến thấy vậy lắc lắc đầu cười phất tay nói: "Tiêu Ngọc đừng nói giỡn với thúc thúc. Mấy ngày trước ta đi qua thấy được ngươi tu luyện quyền pháp. Toàn bộ quyền pháp đánh ra cương mãnh vô cùng mang theo khí lạnh bức người. Đấu khí đã ngoại phóng. Ta cũng không biết tại sao ngươi hệ thủy đấu khí lại chuyển qua băng hệ đấu khí. Nhưng với đấu khí ngoại phóng vừa rồi ngươi không thua kém gì một tên đấu sư cả. Đòn đánh vô cùng mạnh mẽ tương đương với nhị tinh đấu sư..."
Nghe thấy vậy hai trưởng lão khác đều mở to tròn con mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc. Họ lúc này đứng phỗng như trời chồng hoàn toàn không di chuyển một chút nào. Trong không khí một chút âm thanh của kim rơi có thể nghe thấy được. Tiêu Ngọc nghe thấy vậy cắn cắn răng lên tiếng nói: "Nhưng nếu ta giả sử thực lực đạt đến đấu sư đầu này!" Tiêu Ngọc nhìn về phía Tiêu Chiến lên tiếng hỏi: "Tiêu Chiến thúc thúc, các vị trưởng lão có thể nhìn rõ ràng được tu vi của điệt nhi hay sao!?"
Nghe thấy vậy mọi người ngẩn người. Không sai, họ tuyệt đối không nhận ra được thực lực của Tiêu Ngọc. Thực lực của Tiêu Ngọc mặc dù là tụ đan sơ kỳ nhưng trong mắt bọn họ hoàn toàn là hư ảo, hư hư thực thực không có rõ. Thường những cường giả khi đứng gần đối thủ đối với đối thủ có thực lực ngang hoặc kém hơn mình mới có thể nhìn ra. Nhưng họ lại không có cách nào nhìn ra thực lực của Tiêu Ngọc. Họ nhìn Tiêu Ngọc với người bình thường không có gì khác nhau, chỉ khác nhau là có một luồng không khí lạnh vờn quanh thân thể của thiếu nữ.
"Ách" Tiêu Chiến cùng với mấy trưởng lão nhìn nhau. Trong lòng họ có cảm giác vô cùng phức tạp. Tiêu Chiến phấy phẩy tay sau đó lên tiếng thở dài nói: "Hài, thôi thôi! Việc này dừng lại ở đây! Việc này giữa các ngươi với nhau thì tự với nhau mà giải quyết. Nhưng Tiêu Ngọc, Tiêu Chiến thúc thúc có câu nói với ngươi dù việc gì thì cũng hay lấy gia tộc làm trọng. Việc của ngươi và Tiêu Sơn ta cũng tuyệt đối không xen vào. Nhưng việc Tiêu Sơn và Nhã Phi tiểu thư chúng ta sẽ nghe theo ý của Nhã Phi tiểu thư đấy!" Nói xong trung niên nhân phất tay áo rời đi! Mấy trưởng lão thấy vậy cũng vội vàng xoay người rời đi. Trong biệt viện chỉ còn lão nhân mặc áo bào xám cùng với Tiêu Ngọc.
Lão nhân mặc áo bào xám đưa bàn tay lên miệng ho khan: "Khụ, khụ...Ngọc Nhi, gia gia thấy..." Nhưng đáp lại với lão nhân là một ánh mắt lạnh như băng khiến lão ngậm miệng lại không có tiếp tục nói. Tiêu Ngọc với ánh mắt oán trách nhìn về phía lão nhân. Tiêu Ngọc hừ lạnh một tiếng sau đó xoay người rời đi. Lão nhân khe khẽ thở dài. Việc lão làm chẳng khác dùng đá đạp chân mình là mấy! Đúng là chữa lợn lành thành lợn què.
Trong phòng ban đêm mờ mờ tối một đôi nam nữ lúc này đang lõa thể trong chăn ôm nhau.
Thiếu nữ đột nhiên lên tiếng hỏi: "Phu quân, mấy tháng nữa ngươi sẽ đi lịch lãm hay sao!?"
Thiếu niên nghe thấy thế gật đầu. Hắn suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói: "Ta sẽ đi sau một tháng nữa. Hiện giờ Tiêu Ngọc mới khôi phục đan điền, ta muốn xem một chút sau khi cô ấy khôi phục đan điền tốc độ tu luyện sẽ như thế nào!" Tiêu Sơn trầm ngâm một chút sau đó tiếp tục nói: "Ta muốn đi ma thú sơn lâm tiến hành lịch lãm..."
Nhã Phi nghe thấy vậy khó chịu hừm hừm nói: "Tiêu Ngọc sao, gọi thật là thân thiết a!"
Thiến niên dùng bàn tay vỗ lên mông của thiếu nữ vài cái phát ra tiếng bạch bạch. Thiếu nữ hơi nhăn mặt thiếu niên mới dừng lại tiếp tục nói: "Chính ta đã hủy đi đan điền cô ấy, nàng nói xem ta làm sao mà không cảm thấy có lỗi sao được. Ta cũng chỉ ở lại một tháng sau đó muốn ra ngoài lịch lãm một chuyến. Lần này ta sẽ đi mấy nơi đầu tiên là ma thú sơn lâm sau đó là Tháp Qua Nhĩ sa mạc cùng vài nơi khác. Nàng cũng biết là ta có ba năm ước định với Cát Diệp rồi mà! Ta phải nhanh chóng tăng lên thực lực mới có thể chiến thắng lão nhân kia!"
Nhã Phi nghe thấy vậy thì khe khẽ lẩm bẩm nói: "Chỉ còn một tháng thôi sao!?" Sau đó nàng nhớ đến gì đó: "Phu quân, sao ngươi không đến Già Nam học viên chẳng phải như vậy tốt hơn sao!? Ta nhớ là mỗi năn Già Nam học viện sẽ thu tân tinh một lần. Với thực lực của phu quân chẳng khó khăn khi tiến vào đó đâu!?"
Thiếu niên nghe thấy vậy khe khẽ lẩm bẩm trầm ngâm: "Già Nam học viện sao!?"
Già Nam học viện, đấu khí học phủ nổi tiếng của đấu khí đại lục, kỳ thật thực lực đã rất hùng hậu, vượt xa thường nhân tưởng tượng, nghe nói muốn trở thành một đạo sư trong Già Nam học viện, ít nhất phải là một đại đấu sư, nếu so sánh về thực lực, sợ rằng ngay cả Vân Lam tông cũng phải yếu hơn vài phần.
Tại đấu khí đại lục, học viện và tông phái có chút khác nhau, gia nhập tông phái, sẽ phải chịu một số hạn chế, sau này làm việc, cũng sẽ đại biểu cho tông môn, mà học viện lại khác, sau khi tốt nghiệp, thì sẽ không có quan hệ gì mang tính cưỡng chế từ học viện nữa.
Tuy nói là như thế, nhưng con người dù sao cũng không phải sinh vật không có cảm tình, trong hoàn cảnh ở học viện, đệ tử rất dễ bồi dưỡng ra một loại tình cảm với nó, lúc tốt nghiệp, loại tình cảm mơ hồ này, sẽ làm rất nhiều người nguyện ý hỗ trợ học viện một số việc trong khả năng có thể.
Một người trợ giúp, có lẽ sẽ không có tác dụng gì, nhưng nếu ngàn vạn người mà nói, uy hiếp lực tạo thành, lại là tương đối dáng sợ... Mà việc này, đúng là mục đích của tất cả các học viện.
Tiến vào học viện, là cách tốt nhất để có được đấu kĩ cùng công pháp, tại loại học phủ có cấp bậc như Già Nam học viện, nếu có biểu hiện kiệt xuất hoặc được một số vị đạo sư xem trúng, nói không chừng còn có thể xong một số cao giai công pháp cùng đấu kỹ, mà có hai thứ này, khoảng cách trở thành cường giả, sẽ gần hơn rất nhiều.
Công pháp, đấu kỹ, đan dược, là ba loại đồ vật có nhiều hấp dẫn lực nhất, Già Nam học viện lại chiếm cứ hai thứ, bởi vậy trong lòng vô số người trên đại lục, chỉ cần tiến vào Già Nam học viện, cơ bản mà nói là không tâm đến tiền đồ sau này, mỗi đệ tử thuận lợi tốt nghiệp khỏi Già Nam học viện, đều sẽ được các thế lực khắp nơi nhanh chân cướp đoạt, tiền đồ có thể nói là một mảnh quang minh.
Bởi vậy, hàng năm đều có vô số thanh niên, nghĩ tất cả các biện pháp để tiến vào Già Nam học viện.
Song, Già Nam học viện thật sự là một địa phương tốt, nhưng yêu cầu trúng tuyển của nó, lại là cực kỳ nghiêm khắc, trước mười tám tuổi, phải đạt tới tám đoạn đấu khí!
Giới hạn trúng tuyển nghiêm khắc, cũng làm tất cả những người thiên phú không đủ, ngăn cách ngoài cửa, cho nên, người có thể tiến vào Già Nam học viện, không một ai không phải người có thiên phú cao.
Tất nhiên với thực lực của Tiêu Sơn hiện nay là mười năm tuổi đạt đến thủy tinh hậu kỳ đỉnh phong tương đương thực lực với khoảng đấu sư tam tinh đến đấu sư tứ tinh. Việc hắn muốn vào học viện này không khó. Nhưng có mấy vấn đề như sau, mặc dù thiên hà nguyên lực hắn có thể khởi động vô cùng tốt bây giờ hoàn toàn có thể khiến cho thạch bia sáng lên nhưng nó có hữu ích khi vào Già Nam học viện hay sao? Bởi vì hắn cần đấu kỹ ở đó hay sao? Hắn cần công pháp ở đó hay sao? Công pháp đấu kỹ ở đó so sánh bằng chiếc nhận của hắn sao? Nói thật đáng sách dép cho chiếc nhẫn của hắn cũng không có tư cách.
Thiếu niên cười khổ lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: "Vào đó không giúp ích cho ta nhiều! Ngươi biết mấy thứ đó không hữu ích với ta mà..." Nghe thấy vậy Nhã Phi khuôn mặt trở nên vô cùng ảm đạm. Thiếu niên cười khổ vỗ vỗ vào mông đít của nàng nói: "Tiểu yêu tinh, tiểu bảo bối của ta, ta biết ngươi đây là sợ ta đi ra ngoài gặp nguy hiểm sao? Sợ ta bị ma thú ăn hay sao! Hahaha... thịt phu quân ngươi còn không dễ dàng nha như vậy!?"
Nhã Phi nghe thấy vậy nhìn hắn nói: "Phu quân nhưng ta sợ..."
Tiêu Sơn nghếch đầu lên ngước mắt nhìn nàng nói: "Được rồi tiểu yêu tinh nàng không cần nói nhiều nữa được chứ! Nàng biết cách tăng trưởng thực lực nhiều nhất và nhanh nhất là gì không đó chính là thực chiến..." sau đó hắn kéo tay của thiếu nữ xuống hạ thể của mình, thiếu niên tiếp tục nói: "tiểu yêu tinh, nàng yên tâm đi dù có chết ta cũng nhất định phải bảo vệ tốt nó để không phụ lòng nàng a!"
Tay của Nhã Phi sờ phải một vật rắn nóng lại thô to nữa, thiếu nữ giật mình rút tay lại sau đó đấm vào ngực hắn, hai má ửng đỏ: "Đáng ghét!" Thấy vậy hắn cười lớn. Thiếu nữ thấy vậy đỏ ửng mặt. Thiếu nữ cảm nhận được vật cứng hơi chọc vào hạ thể của nàng. Thiếu nữ mím mím đôi đỏ mọng sau đó theo chăn trườn người xuống dưới. Thiếu nữ rúc sâu vào trong chăn. Bàn tay nàng cầm được một cây đại bổng to lớn, thiếu nữ há chiếc miệng đỏ mềm mại ngậm lấy cây đại bổng. Thiếu niên không nhịn được khe khẽ rên lên, bàn tay của hắn túm lấy đầu của nàng.
Thiếu niên hai má ửng đỏ thờ hồng hộc: "Nhã Phi... ha... mấy ngày nữa dặn dò mấy tiểu tử kia nếu như muốn đi Già Nam học viện lịch lãm có thể đi nhưng cẩn thận một chút. Ngoài ra đạt đến cấp bậc thực lực tương đương với dưỡng hồn kỳ rồi mới được phép ra ngoài lịch lãm được chứ!?"
Thiếu nữ nhấm nháp cây đại bổng của hắn, miệng nàng đấy nước trong nhớp nháp do nước miếng tạo ra. Thiếu nữ ưm nhẹ một tiếng: "Ta biết rồi, phu quân!" Nói xong nàng há miệng ra tiếp tục ngậm lấy cây đại bổng tiếp tục vì hắn mà hầu hạ. Thiếu niên cảm nhận được một cảm giác mê hồn tê dại truyền khắp người. Hắn không khỏi cả người run lên, miệng khẽ kêu lên một tiếng.
"Hư, hư... tiểu yêu tinh này đúng là muốn ép khô ta đây mà!"
Thiếu nữ cười hì hì, bàn tay túm lấy vuốt vuốt cây đại bổng của hắn: "Ta muốn ép khô ngươi! Để sau này xem ngươi còn có tinh lực hay không đi tán tỉnh nữ nhân khác!" Nói song nàng há chiếc miệng thơm tho với đôi môi câu hồn của nàng trực tiếp lớn nhất ngậm nút gần như toàn bộ cây đại bổng của hắn. Thiếu niên không nhịn được bắt đầu rên lên.
Thiếu niên bắt đầu tính toán một chút Già Nam học viện. Mặc dù công pháp tu chân không được truyền ra ngoài nhưng công pháp đấu khí cũng không tất phải giữ lại toàn bộ. Tuy vậy thả ra cũng khá nguy hiểm. Nhưng tính toán đi tính toán lại số người tu luyện công pháp đấu khí bao giờ cũng dễ dàng hơn so với tu chân, tu ma các loại. Nhưng vấn đề là Tiêu Sơn có tính ích kỷ giữ riêng. Dù sao thân phận của hắn là Tiêu gia muốn đó chính là chuyền công pháp pháp cho Tiêu gia. Như vậy thì... Tiêu Sơn bắt đầu lẩm bẩm tính toán. Nếu như vậy hắn chỉ có thể đánh vào nữ nhân. Công pháp tu chân cùng với công pháp tu luyện đấu khí đánh vào nữ nhân. Vì sao hắn không đánh vào nam nhân đây mặc dù thường thường sự nỗ lực cố gắng so sánh hai bên nam nữ thì nam có chút nhỉnh hơn. Có vẻ ý nghĩ này có chút thiên vị nhưng thực tế là như vậy.
Việc hắn tập trung vào nữ nhân vì việc hắn có thể dễ dàng chế ước càng nàng. Hắn tất nhiên sẽ truyền cho nữ nhân nhưng yêu cầu duy nhất đó chính là nữ nhân này phải lựa chọn một nam nhân trong Tiêu gia kết hôn. Hiển nhiên hắn có Nhã Phi như vậy là quá đủ. Có thể dùng nam nhân truyền công nhưng vấn đề nam nhân quá chăng hoa chính hắn cũng không phủ nhận mình chăng hoa.
Như vậy hắn đã quyết định đánh chủ ý với một số môn phái chuyên có nhiều nữ nhân. Mà Già Nam học viện là nơi hắn ẩn núp thực lực cực tốt. Đây là chuyện có thể làm vừa tránh được ánh mắt của mọi người. Vừa có thể phát triển thực lực xuống tới. Thiếu niên bắt đầu nhíu mày vì việc này mà tính toán. Đến tột cùng hắn có muốn hay không đánh vào chủ ý Già Nam học viện. Hắn có vấn đề vô cùng rắc rối đó chính là công pháp tu luyện của hắn rất dễ dàng ở lâu trong Già Nam học viện lộ ra. Như vậy không có người chú ý đến mới là lạ.
Tiêu Sơn đang suy nghĩ thì đột nhiên hạ thể của hắn truyền đến từng đợt khoái cảm. Chiếc lưỡi mềm mại thơm ướt át của Nhã Phi lúc này cuốn lên đầu của cây đại bổng của hắn. Nàng còn làm đủ các động tác. Thiếu nữ không ngờ còn dùng năng lực bế khí để cho cây đại bổng hoàn toàn tọt sâu vào trong cổ họng của nàng. Chẳng mấy chốc một luồng chất lỏng từ đại bổng của hắn phun ra ngoài.
Thiếu nữ nhớp nháp dính đầy miệng. Thiếu nữ nuốt thứ này vào sau hẵng giọng với cái giọng khàn khàn: "Phu quân, hôm nay thứ này của ngươi thật là khó ăn a!" Thiếu niên cười khổ lắc đầu cũng không có nói gì. Thiếu nữ sau khi nuốt xong đồng thời dùng lưỡi làm sạch cây đại bổng. Cây đại bổng vẫn còn cứng rắn thiếu nữ bực mình mắng: "Vẫn còn cứng như vậy sao!?" Nàng lúc này cũng không dùng miệng nữa mà dùng bộ ngực phong mãn ép lên cây đại bổng đồng thời há miệng dùng chiếc lưỡi vô cùng ma lực bắt đầu trên đầu của cây đại bổng mà liếm láp.
Thiếu niên run lên mắng: "ư, tiểu yêu tinh này..." Thiếu nữ cười khanh khách không đáp lại hắn lại tiếp tục làm công việc của mình cần làm...
Nữ nhân đôi môi xinh đẹp hôn lên má của thiếu niên, sau đó nàng nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc, nữ nhân xinh đẹp dùng bàn tay mềm mại vuốt lên mặt của thiếu niên. Thiếu niên cảm nhận được một bàn tay mềm mại vuốt lên mặt của mình bị người vuôt lên. Đôi mắt của hắn chớp chớp mở ra đôi mắt. Trong đôi mắt trong suốt ấy Nhã Phi cảm nhận được tình yêu thương đối với nàng sâu đậm. Thiếu niên ngước nhìn ra ngoài bầu trời nói: "Nhã Phi, nàng làm gì vậy!? Trời còn chưa vẫn tối mà!?" Thiếu niên dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc mượt mà của thiếu nữ.
Thiếu nữ mỉm cười lắc lắc nói: "Ta có chút không ngủ được!" Thiếu nữ dùng bàn tay vuốt vuốt lên ngực của hắn sau đó đầu của nàng khẽ tựa vào ngực của hắn nhỏ giọng thì thào: "Sơn, có phải ta đang trong mộng hay không!?"
Thiếu niên nghe thấy vậy hơi ngẩn người: "Ách" sau đó hắn nhẹ nhàng dùng ban tay vỗ lên mông của nàng nhẹ nhàng an ủi. Hắn mỉm cười nói: "Nhã Phi ngươi nói linh tinh gì vậy!?"
Nhã Phi mỉm cười nói: "Nếu như đây là giấc mơ, ta hy vọng nó sẽ kéo dài mãi mãi thì thay biết mấy!?"
Tiêu Sơn thấy vậy cúi đầu nhìn về phía nàng. Hắn kéo nàng vào trong ngực ôm lấy, giọng ấm áp an ủi vỗ về nói: "Nhã Phi ngươi nói linh tinh cái gì vậy! Ta sờ ngươi còn chưa chán đây!? Ta cả đời này ôm người không chán! Cả đời chà đạp ngươi còn không chán! Cả đời này nói những lời yêu thương với ngươi, cả đời này kể chuyện cho ngươi còn không chán đây ngươi nói linh tinh gì vậy!? Nếu như đây là giấc mơ chỉ cần ngươi nguyện ý ta sẽ biến nó trở thành hiện thực"
Nhã Phi nghe thấy những lời này thì cảm giác được trong lòng ngọt ngào. Hắn là kẻ dâm đãng háo sắc được nhiều nữ nhân yêu thích. Nhưng chính hiện tại bây giờ ngoài nàng ra hắn cũng chưa có qua lại với bất cứ nữ nhân nào khác. Khi cùng hắn giao hoan nàng đã biết hắn vẫn còn là xử nam. Đối với nữ nhân bất kỳ người nam nhân đầu tiên cùng nàng làm điều này đều sẽ làm cho nàng nhớ mãi không thôi dù là bị cưỡng bức hay tự nguyện. Đặc biệt nam nhân cũng sẽ nhớ mãi cảm giác này. Thiếu nữ đột nhiên cười hi hi nói: "Sơn, ta thật hạnh phúc!"
Thiếu niên cảm giác có chút kỳ lạ, nàng không ngờ lại nói những lời này. Thiếu niên hơi ngẩn ra: "Ách!" Hắn không hiểu tại sao thái độ cùng với cách biểu hiện của thiếu nữ hoàn toàn giống như thay đổi 180 độ.
Thiếu nữ tiếp tục nói: "Hì, hì... Nhã Phi không ngờ đã trở thành nữ nhân đầu tiên của ngươi!" Thiếu niên nghe thấy vậy cười khổ trong lòng. Thì ra nàng nói đến việc này. Thiếu nữ tiếp tục nói: "Sơn, ngươi có biết không cách chinh phục nữ nhân nhanh nhất là thông qua âm đ*o của họ..." Thiếu nữ hai má ửng đỏ. Sau đó nàng nói những câu hoàn toàn nghe không liên quan gì với nhau: "Thế nên ta không muốn ngươi cùng nữ nhân khác làm việc đó!"
Thiếu niên đầu đầy mồ hôi. Việc này thì có liên quan gì với nhau. Thiếu nữ lại nhìn về phía hắn, đôi mắt uông uống như con mèo con nhìn về phía hắn nói: "Sơn, ngươi nguyện ý chỉ yêu mỗi mình ta được không!?" Trong giọng nói mang theo tha thiết cùng với giọng nói hơi run rẩy. Thiếu niên thân thể hơi run lên, hắn hít một hơi thật sâu nhưng không có trả lời nàng. Hắn chỉ ôm lấy thân thể trần truồng của thiếu nữ ép sát vào thân thể của nàng. Thiếu nữ lép trong ngực của hắn nói: "Ta biết! Nam nhân các ngươi thật đều là tham lam như vậy! Chẳng lẽ chỉ yêu một mình ta, chỉ cùng một mình ta giao hoan ân ái với ngươi lại khó khăn như vậy!? Tại sao nam nhân đều muốn có nhiều nữ nhân bên cạnh. Chẳng lẽ một người không đủ hay sao?"
Thiếu niên thấy vậy cũng không biết ra sao. Hắn vuốt ve mái tóc mượt mà của thiếu nữ. Sau đó hắn dùng tay nhẹ nhẹ vỗ lên cặp mông trắng tròn và săn chắc của thiếu nữ. Thiếu niên suy nghĩ một chút nói: "Ta.. ta... hài được rồi! Ta hứa với ngươi Nhã Phi! Ta chỉ có thể hứa với ngươi một điều! Ta sẽ đi tìm người mình thực sự yêu thương. Yêu thương đến khắc cốt ghi tâm. Ta hứa với ngươi ngoài ngươi ra ta cũng chỉ tiếp nhận thêm một nữ nhân khác được hay không!?" Sau đó thiếu niên nâng má lên, mắt đối mắt với thiếu nữ nói: "Nhã Phi đừng rời xa ta được không!? Ta biết ta háo sắc, vô lại... nhưng là ta thực sự yêu thích nàng! Ta rất sợ sẽ có một ngày ngươi rời xa ta..."
"Bất kể là ta yêu thân thể của ngươi! Bất kể là ta yêu thương tính cách của ngươi! Vậy hãy ở bên ta được không! Ta hứa ngoài người ra cùng với một nữ nhân khác! Ta không tiếp nhận bất cứ nữ nhân nào khác... Ta biết với ngươi như vậy là không công bằng. Cùng một nữ nhân phân chia nam nhân với mình đó chính là không công bằng với ngươi. Nếu như ngươi muốn trách ta, có thể đánh ta, chửi ta, mắng ta... nhưng tuyệt đối đừng rời xa ta được hay không!? Lời này nói ra ta có thể dùng tâm ma thề!"
Thiếu niên đưa tay ra lúc này ngay lập tức bị thiếu nữ dùng tay bịt miệng hắn lại. Thiếu nữ hai mắt uông uống nước chớp chớp nhìn hắn. Bàn tay của nàng bị bàn tay của hắn sờ lên, bàn tay của nàng bị bàn tay hắn vuốt ve. Thiếu nữ nói: "Ta tin ngươi, ta tin ngươi... chỉ cần ngươi nói bất cứ thứ gì ta đều tin ngươi! Chỉ cần ngươi sau này trong trái tim vẫn luôn luôn có ta là đủ! Dù ngươi có bao nhiêu nữ nhân xin người cũng đừng quên ta!"
Thiếu niên nghe thấy vậy trong lòng có chút xúc động, Thì ra thiếu nữ tất cả đều là nhất thời. Nhã Phi cũng biết được một điều sau khi cái đại bổng đó tiến vào trong tiểu huyệt động của nàng thì nàng đã là người của hắn. Cả đời này cũng là người của hắn rồi! Nàng tuyệt đối không muốn xa hắn. Thiếu niên lúc này hôn lên môi của nàng. Hai bàn tay của hắn trên người của nàng bắt đầu tác loạn. Thiếu nữ hai má ửng đỏ khe khẽ rên lên những tiếng dâm đãng. Thiếu niên cười nói: "Ta cả đời này chơi ngươi còn không chán đây này!? Ai bảo ngươi để cho người khác thương yêu như thế tiểu yêu tinh!"
Nhã Phi ửng đỏ mặt run lên nói: "Ư, a... " Sau đó nàng túm lấy hai tay của hắn xấu hổ nói: "Ta hôm qua đã tiết ra chín lần rồi! Hiện giờ chỗ đó vẫn còn sưng đợi một vài ngày nữa đi!"
Thiếu niên nghe thấy thế ngẩn người mỉm cười gật đầu. Thiếu nữ lại tiếp tục tựa đầu vào người của hắn. Thiếu nữ xấu hổ, hai má xuất hiện hai rặng mây đỏ. Nàng khe khẽ thì thầm hỏi: "Sơn, ngày hôm qua nhưng là ngày ta rụng trứng a!" Thiếu nữ khi nói ra điều này hai má đỏ bừng kéo tận mang tai. Thiếu niên nghe xong đầu đầy hắc tuyến. Thiếu nữ tiếp tục nói: "Nhưng là vừa rồi tỉnh dậy ta dùng khả năng nội thị nhưng mấy thứ tinh nguyên của ngươi không có kết hợp được với nhau. Như vậy ta không có cách nào hoài bảo bảo cho ngươi sao!?" Trong giọng nói của thiếu nữ mang theo sự lo lắng.
Thiếu niên nghe thấy vậy ngẩn người sau đó cười khổ nói: "Nhã Phi ngươi đừng nói ngốc như vậy! Tinh nguyên của ta không kết hợp với trứng của ngươi cũng không phải tại ngươi và ta. Thiên địa đều có cân bằng giống như người tu chân chúng ta tuổi thọ vô cùng dài lâu. Chính bởi vì lý do này mà thiên đạo làm giảm khả sinh hài tử của chúng ta. Nếu như trong lúc ta cùng ngươi làm chuyện đó! Ta phun vào người ngươi nhiều lần chưa chắc ngươi đã hoài bảo bảo!"
Nhã Phi nghe thấy vậy sau đó gật đầu một cái. Nàng cũng hiểu vì sao nàng không có hoài bảo bảo của hắn. Nhã Phi mím mím đôi môi đỏ mọng của mình sau đó hỏi: "Như vậy ta không có cách nào hoài bảo bảo sao!?"
Tiêu Sơn đầu đầy hắc tuyến. Thiếu nữ bây giờ muốn hoài bảo bảo như vậy sao? Tính ra cũng phải Nhã Phi hơn tuổi hắn nhiều thế nên sau khi nàng bị hắn ăn xong hiển nhiên muốn hoài bảo bảo của hắn. Mà hắn lúc này chẳng qua là mười năm tuổi mà thôi. Tiêu Sơn hít một hơi thật sâu sau đó thở ra nói: "Cũng không phải như vậy! Theo số lần tinh nguyên của ta tiến vào trong cơ thể của ngươi, đều có tỉ lệ nhất định thụ thai thành công..." Tiêu Sơn bất đắc dĩ làm một bác sĩ khoa sản giảng giải chi tiết cho Nhã Phi.
"Sơn, ngươi kiến thức này thật là rõ a!" Nhã Phi cười khanh khách. Trong giọng điều cười mang chút tiếu ý. Nhã Phi nhìn về phía hắn nói: "Như vậy tinh nguyên càng nhiều thì khả năng thụ thai càng lớn!"
"Ách" Thiếu niên hơi ngẩn ra nhìn về phía Nhã Phi cười khanh khách lắc đầu cười khổ nói: "Nhã Phi ngươi không thực sự muốn ta thêm vào lần phun vào trong người ngươi nữa đấy chứ!?"
Nhã Phi vuốt vuốt hạ thể của mình. Hạ thể của nàng bị sưng lên khá to. Dù đã được Tiêu Sơn làm sạch sẽ cùng với thoa chút thuốc nhưng chỗ đó còn chưa hết tiêu sưng. Hai cánh hoa còn chưa khép khít lại. Nhã Phi mỉm cười khiêu khích hắn: "Phu quân, ngươi càng ngày càng dâm đãng a! Chỗ này của ta còn chưa khỏi hẳn hoàn toàn đây! Nếu như ngươi muốn cũng cần chờ Nhã Phi vài ngày a!"
Tiêu Sơn đầu to như cái đấu. Ánh mắt liếc về phía tiểu ny tử này lắc đầu. Tiểu ny tử đang cười trêu trọc hắn. Thiếu niên thầm nghĩ trong lòng: "Việc này chính nàng đề nghị có được hay không!?"
Trong biệt viện mấy người đều hội họp với nhau...
Vừa nghe thấy âm thanh phản đối của Tiêu Ngọc thì mấy trưởng lão cùng với Tiêu Chiến đều cau mày lại. Tiêu Chiến lên tiếng đạp lại, giọng vô cùng hờ hững nói: "Tiêu Ngọc, ở đây không có chuyện của ngươi, ngươi nên trở về phòng của ngươi!"
Nghe thấy vậy Tiêu Ngọc vô cùng khó chịu. Trong lòng nàng bây giờ đè nặng một tảng đá. Ngoài tảng đá này ra còn có thứ gì đó giống như kim đâm dao cắt đang cứa vào trái tim của nàng. Thiếu nữ lúc này không nhịn được hai hàng nước mắt bắt đầu rơi xuống. Thiếu nữ ấp úng nói: "Tiêu Chiến thúc thúc! Thứ này tại sao không liên quan tới ta. Ta và hắn vốn là có hôn ước. Sau này ta sẽ trở thành thê tử của hắn như vậy sao ta không liên quan đây!?"
"Ách" Tiêu Chiến hơi ngẩn người ra. Ánh mắt của Tiêu Ngọc lúc này hoàn toàn là tức giận mang theo bị thương. Tiêu Chiến khe khẽ thở dài nói: "Theo như ước định ba năm, Tiêu Sơn cùng với ngươi đã từng ước định. Mà hiện giờ chưa được nửa năm thời gian hắn đã khôi phục đan điền cho ngươi! Với khả năng luyện dược sư của hắn trong vòng ba năm đưa ngươi tới một đấu sư cảnh giới cũng không phải không thể. Như vậy đây, hai người các ngươi hôn ước chính chắc chắn sẽ phải hủy bỏ như vậy vì cái gì phải cố chấp chứ!"
"Ta..." Nghe thấy vậy Tiêu Ngọc có chút ngẩn người. Dù sao đường đường từ nhỏ nàng là một đại tiểu thư được gia gia của nàng cưng chiều. So ra địa vị ở đó chỉ kém Tiêu Huân Nhi một chút. Ngay cả đánh đập Tiêu Viêm một trận cùng với phá hủy đan điền của Tiêu Sơn nàng cũng không có bị phạt gì nặng. Bây giờ nhận được điều này nàng làm sao có thể chịu được. Tiêu Ngọc sau đó ấp úng nói: "Nếu như thực lực của ta không đạt được đến đấu sư đâu này!"
Tiêu Chiến thấy vậy lắc lắc đầu cười phất tay nói: "Tiêu Ngọc đừng nói giỡn với thúc thúc. Mấy ngày trước ta đi qua thấy được ngươi tu luyện quyền pháp. Toàn bộ quyền pháp đánh ra cương mãnh vô cùng mang theo khí lạnh bức người. Đấu khí đã ngoại phóng. Ta cũng không biết tại sao ngươi hệ thủy đấu khí lại chuyển qua băng hệ đấu khí. Nhưng với đấu khí ngoại phóng vừa rồi ngươi không thua kém gì một tên đấu sư cả. Đòn đánh vô cùng mạnh mẽ tương đương với nhị tinh đấu sư..."
Nghe thấy vậy hai trưởng lão khác đều mở to tròn con mắt nhìn về phía Tiêu Ngọc. Họ lúc này đứng phỗng như trời chồng hoàn toàn không di chuyển một chút nào. Trong không khí một chút âm thanh của kim rơi có thể nghe thấy được. Tiêu Ngọc nghe thấy vậy cắn cắn răng lên tiếng nói: "Nhưng nếu ta giả sử thực lực đạt đến đấu sư đầu này!" Tiêu Ngọc nhìn về phía Tiêu Chiến lên tiếng hỏi: "Tiêu Chiến thúc thúc, các vị trưởng lão có thể nhìn rõ ràng được tu vi của điệt nhi hay sao!?"
Nghe thấy vậy mọi người ngẩn người. Không sai, họ tuyệt đối không nhận ra được thực lực của Tiêu Ngọc. Thực lực của Tiêu Ngọc mặc dù là tụ đan sơ kỳ nhưng trong mắt bọn họ hoàn toàn là hư ảo, hư hư thực thực không có rõ. Thường những cường giả khi đứng gần đối thủ đối với đối thủ có thực lực ngang hoặc kém hơn mình mới có thể nhìn ra. Nhưng họ lại không có cách nào nhìn ra thực lực của Tiêu Ngọc. Họ nhìn Tiêu Ngọc với người bình thường không có gì khác nhau, chỉ khác nhau là có một luồng không khí lạnh vờn quanh thân thể của thiếu nữ.
"Ách" Tiêu Chiến cùng với mấy trưởng lão nhìn nhau. Trong lòng họ có cảm giác vô cùng phức tạp. Tiêu Chiến phấy phẩy tay sau đó lên tiếng thở dài nói: "Hài, thôi thôi! Việc này dừng lại ở đây! Việc này giữa các ngươi với nhau thì tự với nhau mà giải quyết. Nhưng Tiêu Ngọc, Tiêu Chiến thúc thúc có câu nói với ngươi dù việc gì thì cũng hay lấy gia tộc làm trọng. Việc của ngươi và Tiêu Sơn ta cũng tuyệt đối không xen vào. Nhưng việc Tiêu Sơn và Nhã Phi tiểu thư chúng ta sẽ nghe theo ý của Nhã Phi tiểu thư đấy!" Nói xong trung niên nhân phất tay áo rời đi! Mấy trưởng lão thấy vậy cũng vội vàng xoay người rời đi. Trong biệt viện chỉ còn lão nhân mặc áo bào xám cùng với Tiêu Ngọc.
Lão nhân mặc áo bào xám đưa bàn tay lên miệng ho khan: "Khụ, khụ...Ngọc Nhi, gia gia thấy..." Nhưng đáp lại với lão nhân là một ánh mắt lạnh như băng khiến lão ngậm miệng lại không có tiếp tục nói. Tiêu Ngọc với ánh mắt oán trách nhìn về phía lão nhân. Tiêu Ngọc hừ lạnh một tiếng sau đó xoay người rời đi. Lão nhân khe khẽ thở dài. Việc lão làm chẳng khác dùng đá đạp chân mình là mấy! Đúng là chữa lợn lành thành lợn què.
Trong phòng ban đêm mờ mờ tối một đôi nam nữ lúc này đang lõa thể trong chăn ôm nhau.
Thiếu nữ đột nhiên lên tiếng hỏi: "Phu quân, mấy tháng nữa ngươi sẽ đi lịch lãm hay sao!?"
Thiếu niên nghe thấy thế gật đầu. Hắn suy nghĩ một chút sau đó lên tiếng nói: "Ta sẽ đi sau một tháng nữa. Hiện giờ Tiêu Ngọc mới khôi phục đan điền, ta muốn xem một chút sau khi cô ấy khôi phục đan điền tốc độ tu luyện sẽ như thế nào!" Tiêu Sơn trầm ngâm một chút sau đó tiếp tục nói: "Ta muốn đi ma thú sơn lâm tiến hành lịch lãm..."
Nhã Phi nghe thấy vậy khó chịu hừm hừm nói: "Tiêu Ngọc sao, gọi thật là thân thiết a!"
Thiến niên dùng bàn tay vỗ lên mông của thiếu nữ vài cái phát ra tiếng bạch bạch. Thiếu nữ hơi nhăn mặt thiếu niên mới dừng lại tiếp tục nói: "Chính ta đã hủy đi đan điền cô ấy, nàng nói xem ta làm sao mà không cảm thấy có lỗi sao được. Ta cũng chỉ ở lại một tháng sau đó muốn ra ngoài lịch lãm một chuyến. Lần này ta sẽ đi mấy nơi đầu tiên là ma thú sơn lâm sau đó là Tháp Qua Nhĩ sa mạc cùng vài nơi khác. Nàng cũng biết là ta có ba năm ước định với Cát Diệp rồi mà! Ta phải nhanh chóng tăng lên thực lực mới có thể chiến thắng lão nhân kia!"
Nhã Phi nghe thấy vậy thì khe khẽ lẩm bẩm nói: "Chỉ còn một tháng thôi sao!?" Sau đó nàng nhớ đến gì đó: "Phu quân, sao ngươi không đến Già Nam học viên chẳng phải như vậy tốt hơn sao!? Ta nhớ là mỗi năn Già Nam học viện sẽ thu tân tinh một lần. Với thực lực của phu quân chẳng khó khăn khi tiến vào đó đâu!?"
Thiếu niên nghe thấy vậy khe khẽ lẩm bẩm trầm ngâm: "Già Nam học viện sao!?"
Già Nam học viện, đấu khí học phủ nổi tiếng của đấu khí đại lục, kỳ thật thực lực đã rất hùng hậu, vượt xa thường nhân tưởng tượng, nghe nói muốn trở thành một đạo sư trong Già Nam học viện, ít nhất phải là một đại đấu sư, nếu so sánh về thực lực, sợ rằng ngay cả Vân Lam tông cũng phải yếu hơn vài phần.
Tại đấu khí đại lục, học viện và tông phái có chút khác nhau, gia nhập tông phái, sẽ phải chịu một số hạn chế, sau này làm việc, cũng sẽ đại biểu cho tông môn, mà học viện lại khác, sau khi tốt nghiệp, thì sẽ không có quan hệ gì mang tính cưỡng chế từ học viện nữa.
Tuy nói là như thế, nhưng con người dù sao cũng không phải sinh vật không có cảm tình, trong hoàn cảnh ở học viện, đệ tử rất dễ bồi dưỡng ra một loại tình cảm với nó, lúc tốt nghiệp, loại tình cảm mơ hồ này, sẽ làm rất nhiều người nguyện ý hỗ trợ học viện một số việc trong khả năng có thể.
Một người trợ giúp, có lẽ sẽ không có tác dụng gì, nhưng nếu ngàn vạn người mà nói, uy hiếp lực tạo thành, lại là tương đối dáng sợ... Mà việc này, đúng là mục đích của tất cả các học viện.
Tiến vào học viện, là cách tốt nhất để có được đấu kĩ cùng công pháp, tại loại học phủ có cấp bậc như Già Nam học viện, nếu có biểu hiện kiệt xuất hoặc được một số vị đạo sư xem trúng, nói không chừng còn có thể xong một số cao giai công pháp cùng đấu kỹ, mà có hai thứ này, khoảng cách trở thành cường giả, sẽ gần hơn rất nhiều.
Công pháp, đấu kỹ, đan dược, là ba loại đồ vật có nhiều hấp dẫn lực nhất, Già Nam học viện lại chiếm cứ hai thứ, bởi vậy trong lòng vô số người trên đại lục, chỉ cần tiến vào Già Nam học viện, cơ bản mà nói là không tâm đến tiền đồ sau này, mỗi đệ tử thuận lợi tốt nghiệp khỏi Già Nam học viện, đều sẽ được các thế lực khắp nơi nhanh chân cướp đoạt, tiền đồ có thể nói là một mảnh quang minh.
Bởi vậy, hàng năm đều có vô số thanh niên, nghĩ tất cả các biện pháp để tiến vào Già Nam học viện.
Song, Già Nam học viện thật sự là một địa phương tốt, nhưng yêu cầu trúng tuyển của nó, lại là cực kỳ nghiêm khắc, trước mười tám tuổi, phải đạt tới tám đoạn đấu khí!
Giới hạn trúng tuyển nghiêm khắc, cũng làm tất cả những người thiên phú không đủ, ngăn cách ngoài cửa, cho nên, người có thể tiến vào Già Nam học viện, không một ai không phải người có thiên phú cao.
Tất nhiên với thực lực của Tiêu Sơn hiện nay là mười năm tuổi đạt đến thủy tinh hậu kỳ đỉnh phong tương đương thực lực với khoảng đấu sư tam tinh đến đấu sư tứ tinh. Việc hắn muốn vào học viện này không khó. Nhưng có mấy vấn đề như sau, mặc dù thiên hà nguyên lực hắn có thể khởi động vô cùng tốt bây giờ hoàn toàn có thể khiến cho thạch bia sáng lên nhưng nó có hữu ích khi vào Già Nam học viện hay sao? Bởi vì hắn cần đấu kỹ ở đó hay sao? Hắn cần công pháp ở đó hay sao? Công pháp đấu kỹ ở đó so sánh bằng chiếc nhận của hắn sao? Nói thật đáng sách dép cho chiếc nhẫn của hắn cũng không có tư cách.
Thiếu niên cười khổ lắc lắc đầu sau đó lên tiếng nói: "Vào đó không giúp ích cho ta nhiều! Ngươi biết mấy thứ đó không hữu ích với ta mà..." Nghe thấy vậy Nhã Phi khuôn mặt trở nên vô cùng ảm đạm. Thiếu niên cười khổ vỗ vỗ vào mông đít của nàng nói: "Tiểu yêu tinh, tiểu bảo bối của ta, ta biết ngươi đây là sợ ta đi ra ngoài gặp nguy hiểm sao? Sợ ta bị ma thú ăn hay sao! Hahaha... thịt phu quân ngươi còn không dễ dàng nha như vậy!?"
Nhã Phi nghe thấy vậy nhìn hắn nói: "Phu quân nhưng ta sợ..."
Tiêu Sơn nghếch đầu lên ngước mắt nhìn nàng nói: "Được rồi tiểu yêu tinh nàng không cần nói nhiều nữa được chứ! Nàng biết cách tăng trưởng thực lực nhiều nhất và nhanh nhất là gì không đó chính là thực chiến..." sau đó hắn kéo tay của thiếu nữ xuống hạ thể của mình, thiếu niên tiếp tục nói: "tiểu yêu tinh, nàng yên tâm đi dù có chết ta cũng nhất định phải bảo vệ tốt nó để không phụ lòng nàng a!"
Tay của Nhã Phi sờ phải một vật rắn nóng lại thô to nữa, thiếu nữ giật mình rút tay lại sau đó đấm vào ngực hắn, hai má ửng đỏ: "Đáng ghét!" Thấy vậy hắn cười lớn. Thiếu nữ thấy vậy đỏ ửng mặt. Thiếu nữ cảm nhận được vật cứng hơi chọc vào hạ thể của nàng. Thiếu nữ mím mím đôi đỏ mọng sau đó theo chăn trườn người xuống dưới. Thiếu nữ rúc sâu vào trong chăn. Bàn tay nàng cầm được một cây đại bổng to lớn, thiếu nữ há chiếc miệng đỏ mềm mại ngậm lấy cây đại bổng. Thiếu niên không nhịn được khe khẽ rên lên, bàn tay của hắn túm lấy đầu của nàng.
Thiếu niên hai má ửng đỏ thờ hồng hộc: "Nhã Phi... ha... mấy ngày nữa dặn dò mấy tiểu tử kia nếu như muốn đi Già Nam học viện lịch lãm có thể đi nhưng cẩn thận một chút. Ngoài ra đạt đến cấp bậc thực lực tương đương với dưỡng hồn kỳ rồi mới được phép ra ngoài lịch lãm được chứ!?"
Thiếu nữ nhấm nháp cây đại bổng của hắn, miệng nàng đấy nước trong nhớp nháp do nước miếng tạo ra. Thiếu nữ ưm nhẹ một tiếng: "Ta biết rồi, phu quân!" Nói xong nàng há miệng ra tiếp tục ngậm lấy cây đại bổng tiếp tục vì hắn mà hầu hạ. Thiếu niên cảm nhận được một cảm giác mê hồn tê dại truyền khắp người. Hắn không khỏi cả người run lên, miệng khẽ kêu lên một tiếng.
"Hư, hư... tiểu yêu tinh này đúng là muốn ép khô ta đây mà!"
Thiếu nữ cười hì hì, bàn tay túm lấy vuốt vuốt cây đại bổng của hắn: "Ta muốn ép khô ngươi! Để sau này xem ngươi còn có tinh lực hay không đi tán tỉnh nữ nhân khác!" Nói song nàng há chiếc miệng thơm tho với đôi môi câu hồn của nàng trực tiếp lớn nhất ngậm nút gần như toàn bộ cây đại bổng của hắn. Thiếu niên không nhịn được bắt đầu rên lên.
Thiếu niên bắt đầu tính toán một chút Già Nam học viện. Mặc dù công pháp tu chân không được truyền ra ngoài nhưng công pháp đấu khí cũng không tất phải giữ lại toàn bộ. Tuy vậy thả ra cũng khá nguy hiểm. Nhưng tính toán đi tính toán lại số người tu luyện công pháp đấu khí bao giờ cũng dễ dàng hơn so với tu chân, tu ma các loại. Nhưng vấn đề là Tiêu Sơn có tính ích kỷ giữ riêng. Dù sao thân phận của hắn là Tiêu gia muốn đó chính là chuyền công pháp pháp cho Tiêu gia. Như vậy thì... Tiêu Sơn bắt đầu lẩm bẩm tính toán. Nếu như vậy hắn chỉ có thể đánh vào nữ nhân. Công pháp tu chân cùng với công pháp tu luyện đấu khí đánh vào nữ nhân. Vì sao hắn không đánh vào nam nhân đây mặc dù thường thường sự nỗ lực cố gắng so sánh hai bên nam nữ thì nam có chút nhỉnh hơn. Có vẻ ý nghĩ này có chút thiên vị nhưng thực tế là như vậy.
Việc hắn tập trung vào nữ nhân vì việc hắn có thể dễ dàng chế ước càng nàng. Hắn tất nhiên sẽ truyền cho nữ nhân nhưng yêu cầu duy nhất đó chính là nữ nhân này phải lựa chọn một nam nhân trong Tiêu gia kết hôn. Hiển nhiên hắn có Nhã Phi như vậy là quá đủ. Có thể dùng nam nhân truyền công nhưng vấn đề nam nhân quá chăng hoa chính hắn cũng không phủ nhận mình chăng hoa.
Như vậy hắn đã quyết định đánh chủ ý với một số môn phái chuyên có nhiều nữ nhân. Mà Già Nam học viện là nơi hắn ẩn núp thực lực cực tốt. Đây là chuyện có thể làm vừa tránh được ánh mắt của mọi người. Vừa có thể phát triển thực lực xuống tới. Thiếu niên bắt đầu nhíu mày vì việc này mà tính toán. Đến tột cùng hắn có muốn hay không đánh vào chủ ý Già Nam học viện. Hắn có vấn đề vô cùng rắc rối đó chính là công pháp tu luyện của hắn rất dễ dàng ở lâu trong Già Nam học viện lộ ra. Như vậy không có người chú ý đến mới là lạ.
Tiêu Sơn đang suy nghĩ thì đột nhiên hạ thể của hắn truyền đến từng đợt khoái cảm. Chiếc lưỡi mềm mại thơm ướt át của Nhã Phi lúc này cuốn lên đầu của cây đại bổng của hắn. Nàng còn làm đủ các động tác. Thiếu nữ không ngờ còn dùng năng lực bế khí để cho cây đại bổng hoàn toàn tọt sâu vào trong cổ họng của nàng. Chẳng mấy chốc một luồng chất lỏng từ đại bổng của hắn phun ra ngoài.
Thiếu nữ nhớp nháp dính đầy miệng. Thiếu nữ nuốt thứ này vào sau hẵng giọng với cái giọng khàn khàn: "Phu quân, hôm nay thứ này của ngươi thật là khó ăn a!" Thiếu niên cười khổ lắc đầu cũng không có nói gì. Thiếu nữ sau khi nuốt xong đồng thời dùng lưỡi làm sạch cây đại bổng. Cây đại bổng vẫn còn cứng rắn thiếu nữ bực mình mắng: "Vẫn còn cứng như vậy sao!?" Nàng lúc này cũng không dùng miệng nữa mà dùng bộ ngực phong mãn ép lên cây đại bổng đồng thời há miệng dùng chiếc lưỡi vô cùng ma lực bắt đầu trên đầu của cây đại bổng mà liếm láp.
Thiếu niên run lên mắng: "ư, tiểu yêu tinh này..." Thiếu nữ cười khanh khách không đáp lại hắn lại tiếp tục làm công việc của mình cần làm...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook