Tu Chân Giả Tại Đấu Phá Thương Khung
Chương 339: Trưởng lão học viện Già Nam rời đi

Thấy được trận đấu đã tới hồi kết thì trên khuôn mặt Lung Linh trong lúc này xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng. Bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng uyển chuyển đưa về phía trước. Nàng mở miệng nói: “Các vị, trận đấu tiếp theo ta hướng về phía các vị lãnh giáo!”

Hai lão già Thiên Mộc và Bách Liệt nhìn về phía nhau, sau đó cả hai người cười khổ một tiếng lắc lắc nhẹ cái đầu của mình. Họ nhìn về phía Lung Linh, lão già Thiên Mộc nhẹ nhàng vuốt râu sau đó nhìn về phía Lung Linh đáp: “Thôi, thôi… Chuyến đi này học viện Già Nam chúng ta dừng lại ở đây. Trận đấu này dù lão phu là đấu tông thất tinh e rằng cũng khó mà chiến thắng tiểu thư Lung Linh. Nãy giờ tiểu thư Lung Linh giữ im lặng va trậm mặc hẳn là đã vận khởi bí pháp tăng lên tu vi của mình? Một khi vào trận thì hắn tu vi tiểu thư trong thời gian ngắn sẽ bay cao. Mặc dù lão phu cũng tự nhận chưa chắc thua tiểu thư nhưng ta muốn thắng tiểu thư cũng vô cùng khó. E răng lúc đó chính là lưỡng bại câu thương.”

“Lão phu nhìn ra được tiểu thư Lung Linh đối với mình rất có tự tin có thể chiến thắng lão phu. Tuy nhiên tiểu thư nên biết những người đạt đến cấp bậc đấu tông như chúng ta đều có thứ bảo mạng mình. Lão phu thấy trận đấu này chúng ta không cần đấu nữa lấy hòa, ý bên tiểu thư như thế nào!”

“Hà…” Từ miệng Lung Linh phát ra một tiếng thở dài. Nàng không nghĩ đến được mấy lão già Thiên Mộc và Bách Liệt có thể nhìn ra. Thật ra thì nàng khi mà quan sát Hoàng Tử Yên và Tô Thiên thấy được dù Hoàng Tử Yên dường như chiếm thượng phong nhưng nếu như không có gì xảy ra thì Tô Thiên chắc chắn sẽ thắng. Chính trong thời gian đó nàng đã ngấm ngầm vận khởi bí pháp. Vì vận khởi bí pháp nên nàng không có mở miệng nói được nên mới tạo ra tình trạng người sống ta chết như vừa rồi.

“Tốt!” Từ miệng Lung Linh không ngờ lại phát ra lời như thế này. Khí thế của nàng đột nhiên mạnh mẽ thăng lên, con mắt Thiên Mộc và Bách Liệt trợn tròn nhìn về phía cảnh này. Tu vi của nàng dừng tại đấu tông thất tinh đỉnh sau đó theo nàng cưỡng bách mới nhanh chóng từ từ xẹp xuống trở về đấu tông ngũ tinh. Hai lão già nhìn về phía nhau cười khổ. Lung Linh đưa ra bàn tay, nàng mỉm cười thân thiện nói: “Dù sao lần này cũng do bên Ma Viêm cốc và Hắc Hoàng tông làm việc sai trái. Chúng ta nhất định sẽ đưa lễ qua học viện Già Nam tạ lỗi!”

Thấy được sự việc diễn ra như vậy thì Hải Ba Đông âm thầm gật đầu. Bất kể xử lý như thế nào đi nữa thì cách xử lý của Lung Linh vô cùng ổn thỏa. Mấy lão già học viện Già Nam nhìn về phía nhau thì thở dài khe khẽ gật đầu. Đối với trinh tiết của đám học viên nữ, có lẽ nó đối với chính bản thân các học viên nữ chính là vô cùng quý giả, nhiều người con so nó với mạng sống của mình. Tuy nhiên đối với các cấp bậc lãnh đạo của học viên Già Nam thì chúng không có đáng giá. Nếu đổi lấy sự bình ổn của học viện Già Nam thì đám người này còn cho rằng sự hy sinh này là nhỏ bé.

“Được rồi!” Đầu Tô Thiên nhẹ nhàng gật gù, hắn hướng về phía mấy lão già phất tay một cái: “Toàn bộ các trưởng lão học viện Già Nam đi hộ tống toàn bộ các học viên trở về học viện Già Nam!”

“Vâng!” Các trưởng lão ngay lập tức mở miệng đáp lại lời của Tô Thiên. Mặc dù Tô Thiên không có địa vị cao nhất ở đây, so với hai vị thủ hộ giả của học viện Già Nam còn thấp hơn. Đáng tiếc rằng lần này đại trưởng lão Tô Thiên cầm đầu đoàn người thế nên hai vị thủ hộ giả học viện Già Nam cũng không nhiều lời.

Lời của Lung Linh trở nên vô cùng khách khí, điều này khiến cho cơn tức giận trong lòng đám người Tô Thiên giảm đi không ít. Dù sao với y thuật siêu cao, lai lịch thần bí thì đám người học viện Già Nam đều không tốt làm quá. Hơn nữa đối phương đã mở lời khách khí như vậy thì đám người học viện Già Nam khó lòng nếu như muốn làm khó đám người Lung Linh.

Lung Linh thở phào ra một hơi, nàng cũng không nghĩ đến việc này lại dễ dàng giải quyết đến như vậy. Trong lòng nàng cảm giác được giống như vừa bỏ được một viên đá xuống dưới. Nếu như việc này xong sớm một chút thì nàng có thể nhanh chóng trở lại gặp Tiêu Sơn. Hiện giờ trong lòng nàng trạn ngập lo lắng và nhớ nhung khi mà hắn vẫn còn nằm ở trên giường bệnh như vậy.



Một đoàn xe ngựa đứng thành hàng dài tạo ra một dãy dài. Có đến bốn năm chục chiếc xe ngựa tạo thành một dãy khiến cho khí thế đoàn xe có chút bắt mắt. Một nam nhân tầm trung tuổi phất phất tay nói: “Mọi người nhanh nên một chút!”

Đám người bê từng hòm từng hòm trông vô cùng sang trọng hướng về phía chiếc trở hàng mà vất lên. Từng đoàn nhộn nhịp vô cùng. Hiển nhiên có một vài người cầm trong tay một thanh kiếm, ăn mặc vô cùng tuấn tú và lịch sự. Trên ông tay áo có ký hiệu của mây và kiếm biểu thị cho thân phận của họ chính là đệ tử của Vân Lam tông. Mỗi người cưỡi một con ma thú nhất giai loại thú cưỡi hơn nữa còn là đồng bộ trông vô cùng uy vũ.

Đằng sau phí xe ngựa có thể thấy được một ngọn núi sừng sững cao vút ở trên cao trông vô cùng tráng quan. Đây chính là nơi tọa lạc của Vân Lam tông. Từng đoàn người nhộn nhịp đưa hàng vào trong xe cho đến khi xe bắt đầu chạy.

Bàn tay lão già mặc nguyệt bào phất nhẹ nói: “Mọi người chúng ta nên đường!” Mấy chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi về phía trước.

Một nam nhân khoảng hai mươi đổ lại đang cầm đánh xe ngựa. Ngồi bên cạnh hắn là một nam nhân trung tuổi mặc y phục màu nâu cũ. Hắn quay sang nhìn về phía nam nhân trung tuổi này mở miệng nói: “Thúc thúc, ta quả thực không hiểu đây?”

Nam nhân trung tuổi quay đầu sang nhìn về phía người thanh niên. Bộ mặt người thanh niên giống như đang viết một dấu hỏi chấm vô cùng lớn ở trên mặt. Nam nhân trung tuổi nhíu mày nhìn về phía người thanh niên hỏi: “Ngươi có gì mà không hiểu?”

“Ta thật sự không hiểu!” Người thanh niên ngước mắt nhìn về phía đám người xe ngựa đang đi ở phía trước. Hắn mở miệng nói: “Ta nghe nói trong tông mông thì chấp sự và các trưởng lão đều có nhẫn trữ vật không gian? Tại sao họ không đem đống hàng này bỏ vào trong nhẫn trữ vật không gian sau đó hãy đi. Như vậy có phải đơn giản hơn không?” Nói đến đây hắn có chút càu nhàu: “Thực sự là… Thế này e rằng hơn một tháng cũng khó mà tới thành Ô Thản ấy chứ!”

Lời này nói ra khiến cho nam nhân trung tuổi cười khổ, bàn tay hắn đưa ra vỗ vỗ vai người thanh niên, đầu nam nhân trung tuổi lắc lắc, hắn cười nhìn về phía đoàn xe nói: “Cái này người ta gọi là mặt mũi! Tiểu tử, khi nào ngươi lớn tuổi một chút mới hiểu được. Đối với những đại tông môn như Vân Lam tông thì họ rất coi trọng mặt mũi. Tất nhiên là họ muốn để cho mặt mũi của mình đẹp trước công chúng.”

“Lần này đoàn người do chấp sự Cát Diệp và trưởng lão Vân Lăng dẫn đầu đi. Tất nhiên họ đều có nhẫn trữ vật không gian nhưng họ không đem đống đồ này chuyển vào không gian trữ vật bởi vì họ muốn chuyến đi lần này khiến cho mọi người thấy mặt mũi của Vân Lam tông một chút!”

“Ách” Đầu người thanh niên nhẹ nhàng lắc lắc, hắn mở miệng nói: “Ta thực sự không hiểu!? Mặt mũi có thể ăn được sao? Chỉ đem đống đồ này bỏ vào với năng lực đấu tông của trưởng lão Vân Lăng thì chỉ trong thời gian ngắn sẽ bay tới thành Ô Thản như vậy tiết kiệm được bao nhiêu là thời gian! Cớ gì họ lại đem đồ chất lên như vậy?”

“Hà…” người nam nhân trung tuổi vỗ vỗ vào vai của người thanh niên sau đó mỉm cười nói: “Ngươi không hiểu cũng không có gì! Sau này sống lâu ngươi sẽ biết…” Nói đến đây người nam nhân trung tuổi quét mắt về phía đám hàng hóa đồng thời nói: “Không nghĩ đến một cái gia tộc nho nhỏ như Tiêu gia tại thành Ô Thản lại có ngày quật khởi như vậy. Ngay cả Vân Lam tông cũng muốn đến làm thân”



Tại vực Hắc Giác…

Đôi mắt xinh đẹp của Lung Linh quét mắt về phía đám người học viện Già Nam. Nàng cười chắp tay nhẹ nhàng mà cung kính nói: “Các vị, không tiễn!”

Hai bàn tay Tô Thiên cũng chắp lại, hắn mỉm cười nói: “Không tiễn!” Ngay sau đó hắn cùng với một đoàn người học viện Già Nam nhanh chóng rời đi. Một đoàn người được ma thứu hộ tống nhanh chóng rời đi nơi này.

Bàn tay lão già Hổ Kiền vỗ vỗ lên vai của Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nói: “Tiểu tôn nữ tế của ta, tiểu bảo bối của ta… ngươi lần này khiến cho ta sợ gần chết. Nếu như ngươi có mệnh hệ gì thì tiểu nhà đầu kia không có phiền chết ta mới là lạ!”

Bạch Thanh Ngọc mỉm cười nói: “Ha… gia gia, ta còn chưa có việc gì đây! Cũng may cứu được không ít đệ tử xinh đẹp của học viện chúng ta đây. Đặc biệt là đạo sư Nhược Lâm của chúng ta. May mắn đạo sư không có vào tay địch nếu không ta đau lòng không dứt!” Khuôn mặt Bạch Thanh Ngọc xuất hiện nụ cười giễu cợt nhìn về phía một nữ nhân thành thục mà lại xinh đẹp với bộ y phục màu xanh lam.

Khuôn mặt Nhược Lâm trở nên ửng đỏ. Nàng không có dám đối mặt với Bạch Thanh Ngọc. Bởi vì sau khi biết Bạch Thanh Ngọc đến nơi này trì hoàn thời gian thì Nhược Lâm mới biết được mình suy nghĩ sai về Bạch Thanh Ngọc. Điều này khiến cho nàng cảm giác có lỗi vô cùng. Khi đôi mắt với Bạch Thanh Ngọc thì nàng cảm giác vô cùng xấu hổ.

Tuy nhiên khi thấy được Bạch Thanh Ngọc cười rạng rỡ nhìn về phía nàng thì không hiểu sao Nhược Lâm cảm giác vô cùng xấu hổ. Hai má của nàng nóng rực lên. Trái tim của nàng giống như nai con nhảy loạn. Nàng cúi đầu xuống không có dám nhìn hắn.

Bạch Thanh Ngọc lắc đầu cười nói: “Đạo sư Nhược Lâm cũng biết thẹn thùng a! Xem ra còn rất đáng yêu đây…”

Bốp!

Một cũ gõ trời giáng vào thẳng gáy Bạch Thanh Ngọc khiến cho đầu óc của hắn choàng váng. Hổ Kiển nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc mắng: “Tên tiểu quỷ này vẫn còn ở đó mà nói giỡn được. Trở về đi gặp ngay tiểu nha đầu kia đi! Tiểu nha đầu kia sắp làm phiền ta chết mất thôi!”

Ánh mắt Nhược Lâm lại quan sát nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc. Nàng cảm giác được hắn trong lúc vừa rồi thật sự vô cùng hấp dẫn, vô cùng đẹp trai. Tuy nhiên khiến cho Nhược Lâm cảm giác có chút khó chịu trong lòng. Trái tim của nàng như thắt lại khi nghĩ đến Bạch Thanh Ngọc đã có thê tử và thê tử hắn còn có bầu.

Một lão già bay bên cạnh ma thứu lên tiếng nói: “Tên tiểu tử này, không phải vì ngươi thì lão già phó viện trưởng đâu có khổ công mà măt dày đi tìm ta. Cái lỗ tai của ta cũng bị hắn làm cho phiền chết rồi!”

“Hahahaha…” Từ miệng Bạch Thanh Ngọc cười nói: “Đại trưởng lão, lần này cảm tạ ngài xuất thủ nếu không ta sợ rằng ở lại đó mà quanh năm suốt tháng luyện đan cho họ rồi!”

Đại trưởng lão thấy vậy thì mỉm cười lắc lắc đầu. Hai lão già Thiên Mộc và Bách Liệt nhìn về phía Bạch Thanh Ngọc rồi âm thầm gật đầu. Lão già Thiên Mộc mở miệng nói: “Tuổi xác thực rất trẻ nhưng lại đạt đến đại đấu sư thất tinh. Nếu như hắn không có sử dụng ngoại lực thì chính là một thiên tài thực sự đáng giá được bồi dưỡng…”

Một thiếu nữ mỉm cười nói: “Hai vị trưởng lão không biết rồi! Đồng học Bạch Thanh Ngọc mới nhập học viện Già Nam thì mới có tu vi đấu giả sơ cấp mà thôi!”

“Cái gì!” Nghe được lời này thì Thiên Mộc và Bách Liệt kinh ngạc hô lên. Họ tính toán thời gian tu luyện của Bạch Thanh Ngọc thì khóe miệng của hai người đều trở nên co quắp lại. Hai người nhìn về phía nhau lẩm bẩm nói: “Quái vật!”. Tuy nhiên hai người lại nhìn không ra được chỗ Bạch Thanh Ngọc có chỗ nào bất phàm. Hắn chẳng qua có thân thể vô cùng mạnh mẽ so với loại cùng cấp bậc đại đấu sư ngang bằng mà thôi. Thân thể kinh mạch có chút rắn chắc. Công pháp tu luyện của hắn thì họ cũng không nhìn ra được có gì đặc biệt cả. Điều này làm cho hai người có chút kỳ quái.

Đám người Lung Linh ở phía dưới, đôi mắt Tiểu Y Tiên chăm chú nhìn về phía bóng người thanh niên đang bay ở trên ma thứu. Thấy bộ dạng này thì Lung Linh che miệng cười lên tiếng nói: “Tiểu thư Dược Tiên, dương như tiểu thư đối với vị tiểu huynh đệ Bạch Thanh Ngọc đó rất có hứng thú? Đúng là hắn tuấn lãng thật nha. So với phu quân thì tuấn lãng hơn nhiều, phu quân thua hắn quá xa.”

Hai tay Tiểu Y Tiên khoanh lại trước ngực, nàng hừ nhẹ một tiếng quay ngoắt mặt đi, miệng của nàng mở ra nói với giọng khinh khỉnh: “Ngươi chẳng biết cái quái gì cả!?”

“Khụ, khụ…” Bàn tay Hải Ba Đông nắm lại, hắn ho khan vài tiếng sau đó mới lên tiếng đáp lại hai người: “Chúng ta vẫn nhanh chóng hoàn thành công việc là hơn…” Thấy Hải Ba Đông nói như vậy thì hai người Tiểu Y Tiên và nữ vương Mỹ Đỗ Toa cũng không có tiếp tục cãi cọ nhau.

Mặt trời từ từ lặn xuống phía Tây, trời bắt đầu trở về tối. Khắp trong thành Gia Giã đều được treo đèn lên. Về buổi tối đen ở đây vô cùng nhộn nhịp không kém chút nào.

Trong một căn phòng khá lớn, một chiếc bàn hình chữ nhật theo kiểu dáng phương Tây cổ điển, trên bàn cắm cây nến ba chân. Dưới ánh nến khiến cho khung cảnh trở nên ấm áp. Mặc dù bàn ăn kiểu phương Tây nhưng các bộ đồ dùng có phần giống phương Đông: sử dụng bát đũa mà không phải dao, lĩa.

Trên bàn ngồi ba nữ nhân, một thiếu phụ xinh đẹp mặc y phục màu lam khuôn mặt có vẻ đẹp hiền từ, một thiếu phụ bụng bầu mặc y phục màu đỏ, một nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu xanh lam khuôn mặt khá trẻ nhưng lại phát ra vài phần thành thục, một nữ nhân khác cũng mặc phục màu xanh lam khuôn mặt chín chắn phát ra vẻ thành thục, một vẻ đẹp giống như quả chín mọng.

Thiếu phụ mặc y phục màu lam có vẻ đẹp hiền từ đưa tay gắp lấy một món đồ bỏ vào bát của thiếu phụ mặc y phục màu đỏ đang nâng cái bụng to tướng lên. Nàng mỉm cười nói: “Nhã Phi, ngươi đang mang bầu lên ăn đồ bổ một chút. Đến đây… thứ này rất thích hợp với thiếu phụ đang mang bầu!”

“Cảm ơn, mẫu thân!” Bàn tay của nàng nâng lên chiếc bát đem thức ăn của thiếu phụ mặc y phục màu xanh lam đón nhận lấy.

Bàn tay thiếu phụ mặc y phục màu xanh lam lại gắp lấy một món đồ khác bỏ vào trong bát của nữ nhân trẻ tuổi mà xinh đẹp mặc y phục màu xanh làm kia nói: “Ngọc Nhi, đây là mấy món ngon nhất của thành Gia Mã, con nếm thử xem sao?”

“Cảm ơn bá mẫu!” Tiêu Ngọc mỉm cười đưa bát ra hứng lấy một miếng thức ăn cho Tiêu Yến gắp cho.

Tiêu Yến cũng không quên dùng đũa gắp vào bát cho thiếu phụ thành thục nói: “Vân Vận, thứ này dành cho muội. Sau này không sớm thì muộn chúng ta cũng sẽ trở thành người một nhà. Muội cứ coi như đây là nhà của muội cũng được. Thế nên đừng có ngại!” Trên khuôn mặt Tiêu Yến xuất hiện một nụ cười thân thiện.

Vân Vận nhẹ nhàng gật đầu một cái, nàng đưa bát ra nhận lấy món ăn mà Tiêu Yến đưa ra. Ánh mắt Tiêu Yên quan sát mấy nữ nhân này thì hài lòng gật đầu. Dù sao nếu như nhi tử của nàng lấy thêm được Vân Vận về là tốt. Vân Vận vừa đẹp người lại tính tốt nàng cực kỳ yêu thích. Địa vị Vân Vận mặc dù là tông chủ Vân Lam tông nhưng lại hết sức hiền thục. Ngoài ra Tiêu Yến thấy được Vân Vận có bộ ngực sữa khá cao, eo thon, mông vểnh và bàn chân trắng dài. Nàng dâu như vậy hẳn sẽ cho nàng nhanh chóng có tử có tôn bế.

Với nàng bây giờ thì điều yêu thích nhất ngoài mấy việc để cho nàng dâu nhà nàng bụng to sau đó sinh mấy bảo bảo để nàng lên làm nãi nãi thì không có việc gì khác khiến cho nàng hứng thú. Ánh mắt Tiêu Yến quét qua về phía Tiêu Ngọc một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Hài… hy vọng tính tình Ngọc Nhi khi cười về nhà không có trở nên xấu giống như Tiểu Y Tiên là được. Ai đời công công bà bà cứ mở miệng nhắc đến để cho nhi tử lấy thêm thê thiếp là mặt cứ xị ra. Thật sự là… Nếu như Nhã Phi có phải tốt hơn không? Không những sắp sinh ra cho Tiêu gia một hậu đại mà còn rất ngoan hiền! Thế nào tiểu tử kia lại lấy về một người như thế cơ chứ? Không được phải dục tên tiểu tử kia sớm nạp Vân Vận muội muội về nhà mới được!”

“Bá mẫu… trên… trên mặt của ta có gì hay sao?” Khuôn mặt Tiêu Ngọc trở nên ửng đỏ. Nàng khe khẽ lẩm bẩm nhỏ nói.

Bàn tay Tiêu Yên nhẹ nhàng phất ra, nàng mỉm cười nói: “Hahaha… không có gì! Chúng ta tiếp tục ăn đi.”

Bữa cơm nhanh chóng kết thúc. Nhã Phi cũng có phần lo lắng không biết đám người Tiểu Y Tiên trong lúc nào mới trở về. Hiển nhiên công việc cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành. Thấy được Tiêu Yên muốn đứng dậy cầm bát đũa mang đi rửa thì Nhã Phi đứng dậy nói: “Mẫu thân, ngài để cho mấy người hầu đi làm đi!”

“Hà…” Bàn tay Tiêu Yến phất nhẹ lên một cái. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng: “Không cần, việc này cứ để ta! Thực sự mấy ngày hôm nay không có mấy tên tiểu quỷ kia ở bên cạnh lại thấy nhớ chúng a!”

Nói đến đây thì Nhã Phi gật đầu. Nàng mới biết được Tiêu Yến đang nói đến ai. Tiêu Yến nhắc tới ba đứa trẻ lần lượt là Tiêu Mộc Tiêu Hỏa Nhi và Tiêu Thổ Nhi. Cả ba đứa nhỏ này đều được Tiểu Y Tiên thu vào trong không gian màu xanh. Hình như chúng muốn bắt đầu đột phá cảnh giới thì phải. Vân Vận chớp mắt nhìn về phía Tiêu Yến sau đó nói: “Tỷ tỷ, để ta giúp ngươi!”

“Không cần đâu! Ngọc Nhi, con mau đến giúp ta một tay.” Tiêu Yến mỉm cười nhìn về phía Tiêu Ngọc.

“A” Nghe được lời này thì Tiêu Ngọc kinh ngạc hô lên ngay sau đó gật đầu nói: “Vâng!” Nàng chạy về phía Tiêu Yên muốn đưa tay ra cầm lấy đám đồ.

Tiêu Yến hướng về phía Vân Vận mà mỉm cười nói: “Muội muội, nếu như muội không vội trở về Vân Lam tông, vậy thì giúp ta coi sóc tên tiểu tử kia một chút! Muội biết Nhã Phi nhà tỷ đang mang bầu lên không tiện. Nếu như muội không tiện mà nói…”

Hai má Vân Vận hơi đỏ lên, nàng nhẹ nhàng gật xuống. Nhã Phi cũng không có tiếp tục nói gì bởi vì nàng biết Tiêu Yến đang cố tình làm như thế tạo cơ hội cho Vân Vận và Tiêu Sơn. Nàng cảm giác trong lòng có chút khó chịu. Tuy nhiên ý công công bà bà như vậy thì nàng cũng không có phản đối. Khác hẳn với Nhã Phi thì Tiêu Ngọc có chút biểu hiện khó chịu trên khuôn mặt.

Mặc dù Tiêu Sơn đã đồng ý kết nạp nàng nên nàng sẽ tạm thời tha thứ cho cái việc hắn dám bỏ nàng lúc ở Tiêu gia. Mấy người như Tiểu Y Tiên, Nhã Phi hay nữ vương Mỹ Đỗ Toa, việc này đã thành thì nàng đã cắn răng chịu đựng. Trong lòng nàng vô cùng bực tức nhưng nàng cũng không nguyện ý cho Tiêu Sơn thêm một nữ nhân nào khác.

Tiêu Ngọc mỉm cười nhìn về phía Tiêu Yến nói: “Bá mẫu, hay người để cho ta đi cho! Ta dành việc này hơn…”

Tiêu Yến mỉm cười nhìn về phía nàng nói: “Vẫn là để cho Vân Vận đi, Ngọc Nhi con cứ giúp ta dọn dẹp đống đồ này là được!” Bàn tay nàng phẩy phẩy về phía Vân Vận nói: “Muội muội, ngươi mau đi đi! Ta sợ tay chân đám tỳ nữ không có chu đáo.”

“A” Khuôn mặt Vân Vận trở nên đỏ ửng. Nàng khe khẽ gật đầu một cái. Điều này chứng tỏ nàng đã chấp nhận sự sắp đặt của Tiêu Yến. Thân mình Vân Vận trực tiếp xoay người rời đi. Thấy Vân Vận xoay người rời đi như vậy thì Tiêu Ngọc hừ lạnh một tiếng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương