Tử Cấm Thành Nghìn Lẻ Một Đêm
Chương 17: C17: Chương 17

#Tử_Cấm_Thành_nghìn_lẻ_một_đêm
#An_dịch_và_viết

ĐÊM THỨ MƯỜI SÁU


Tôi mãi nhớ cái đêm tháng Bảy năm 1999 đó, bởi khi ấy chỉ còn cách ngày kỷ niệm 50 năm giải phóng đúng hai tháng nên nhà nước đã tiến hành một đợt trùng tu không nhỏ lại Cố Cung. Ngay cả viện bảo tàng Cố Cung cũng hạn chế lượng khách tham quan nên khoảng thời gian đó Cố Cung khá vắng vẻ.

Tôi có một người bạn là một kiến trúc sư nổi tiếng cũng tham gia công tác trùng tu, lúc đó tôi cũng đúng lúc đến Bắc Kinh chơi nên đã ghé nhà cậu ấy ở tạm mấy hôm. Một ngày nọ cậu ấy gọi điện cho tôi bảo cậu ấy bỏ quên một tấm bản vẽ ở nhà và nhờ tôi mang hộ đến Cố Cung chứ cậu ấy hiện không thể về nhà được. Bạn bè với nhau cả, chút chuyện nhỏ này lại chẳng to tát gì (chủ yếu là khi ấy tôi vẫn chưa tới Cố Cung lần nào nên cũng muốn đến xem thử), thế là bèn cầm bản vẽ mang đến Cố Cung. Chắc mọi người cũng biết giao thông ở Bắc Kinh như nào rồi đấy, quả là rất... tràn trề cảm xúc, mãi đến tầm bảy giờ tối tôi mới lết được tới nơi.

Xe dừng lại trước cửa Đông Hoa, tôi cầm bản vẽ đến khu vực đang trùng tu, các căn phòng ở Cố Cung khá giống nhau, căn phòng tôi đến cũng không khác mấy, tôi cũng không biết tên căn phòng đó là gì, chỉ thấy trước cửa có đặt một tấm biển báo đang sửa chữa.

Sau khi bước vào phòng, tôi đưa bản vẽ cho cậu bạn. Cậu ấy nói rằng cậu ấy làm chút xíu nữa là có thể đi được rồi, dù sao thì tôi cũng chưa từng đến Cố Cung lần nào hay là tranh thủ cơ hội lần này đi dạo một lát, xong rồi tí cùng nhau ăn cơm. Nói đoạn cậu ấy đưa thẻ công tác của cậu ấy cho tôi, bảo là chỉ cần đeo lên là sẽ không ai hỏi gì cả, rất tiện lợi, nhưng tuyệt đối đừng cởi ra. Tôi vui vẻ cầm thẻ đi ra ngoài, lòng phấn khởi nghĩ rằng quá tuyệt.

Tôi đi lòng vòng tầm 20 phút thì đi đến gần khu vực sân gần cửa Thái Hòa. Lúc tôi đang ngắm nghía phong cảnh ở cửa Thái Hòa thì chợt trông thấy có rất nhiều người đang đứng trước điện Thái Hòa, ước chừng cũng khoảng 50 người. Vì vị trí tôi đứng cách điện Thái Hòa quá xa nên chỉ thấy những người đó mặc đồ đen chứ cũng chẳng biết họ đang làm gì. Lúc đầu tôi còn tưởng họ là nhân viên thi công nên cũng tò mò muốn đến xem họ tu sửa ra sao, vì vậy đã đi về phía họ. Song đương lúc tôi cảm thấy sắp đến nơi rồi thì những người đó bèn bước vào bên trong đại điện, tốc độ rất nhanh khiến tôi không theo kịp. Với cả trời cũng đã tối mà những người đó cũng không đốt đèn (khi ấy tôi còn ngỡ là đại điện của Cố Cung không được kéo điện là vì nhà nước muốn giữ gìn bản sắc vốn có của nơi này).


Lúc tôi bước lên bậc đá ngoài điện, không một ai nhận ra, ngay cả một chút âm thanh cũng không, cực kỳ yên lặng. Tôi bước vào đại điện, bên trong tối mù không một bóng người. Vẻ tối tăm ấy cực kỳ bí ẩn, thậm chí là kinh khủng, sự âm u bao trùm này thật khiến người ta khó bề tưởng tượng sự bề thế và huy hoàng từng có trăm năm trước.

Lạ nhỉ? Người đi đâu hết rồi? Dù có đi cũng không thể đi nhanh thế chứ. Tôi lại vòng ra sau đại điện, ngoại trừ một mảnh sân rộng thì ngay cả một bóng người cũng không. Khi đó tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều, bởi đây là lần đầu tiên tôi đến Cố Cung chơi, chắc có lẽ ở đây có con đường nào khác mà tôi không biết. Tiếp đó tôi lần theo đường cũ đi về, nghĩ chắc cậu bạn kia cũng đã xong việc rồi. Nhưng sau khi bước xuống bậc đá, đi thêm hai phút nữa, tôi bỗng quay đầu lại... Ôi mẹ ơi! Những người đó đang làm gì thế kia? Họ xuất hiện từ đâu thế? Vẫn là 50 người mặc bộ áo dài đen thẫm ấy. Khi đó đầu óc tôi có hơi choáng váng, tôi đi từ trên xuống cao lắm cũng chỉ 3 hay 4 phút là cùng, mấy người này đều rơi từ trên trời xuống à? Đương lúc tôi đang phát bực thì đầu óc bỗng tỉnh táo lạ thường, tôi nhận ra tất cả họ đều quay lưng về phía tôi, không quay đầu lại, cũng chẳng nói năng gì, lúc tôi đi vào cũng chẳng ai bước ra hỏi tôi tới đây làm gì.

Khi ấy tôi chẳng hề tin mấy chuyện ma quái song vẫn luôn cảm thấy có gì đó là lạ. Trở về, tôi mang chuyện này ra kể cho cậu bạn của mình nghe. Cậu ấy nhìn tôi hồi lâu rồi dặn đừng nói với ai cả, tự bản thân mình biết là được rồi, dù có nói cũng chẳng ai tin đâu, chưa biết chừng là duyên phận cũng nên vì trước đó cũng có một vài nhân viên công tác từng thấy qua một vài "thứ" tương tự. Mà sau chuyện đó bản thân tôi cũng không có thay đổi gì, có lẽ thật sự là do duyên. Chẳng là tôi quả không thể giải thích được việc này, chẳng nhẽ là ảo giác? Nhưng giờ đây nghĩ lại, thật quá chân thực, ngay trước mắt cơ mà. Dù trôi qua đã lâu nhưng mỗi khi hồi tưởng tôi vẫn có cảm giác rợn cả tóc gáy.


--------------------------------------

Dưới đây là hình ảnh điện Thái Hòa nhìn từ cửa Thái Hòa được chụp vào năm 1946.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương