Tư Cách Để Yêu Anh
Chương 4: Vị đắng

******

Đức thức dậy.

Lâu lắm rồi cậu mới có một giấc ngủ ngon tới như vậy.

Sảng khoái. Cái lỗ hậu chật hẹp thít cậu tới bắn mấy lần.

Đức khẽ câu một nụ cười ngoảnh mặt nhìn sang bên cạnh.

Trống không.

Đúng, là trống không.

Đức nhíu chặt mày. Đứng dậy. Kéo chiếc quần đùi lên mặc cho có.

Rồi gần như là đẩy cửa phòng Tolet:

- Đù má!. Không có ai?

Đức không thể tưởng tượng nổi!

Cả tấm thân mảnh khảnh hôm qua – trừ đôi môi, Đức từng chút từng chút mà ăn sạch, vết máu vẫn còn trên ga giường.

Đáng lý một thằng trai bao hèn hạ giờ này phải đang vòi thêm tiền bo mới đúng?! Đức đã ngủ qua không ít gái, đều là như vậy.

Đức mở điện thoại, gọi cho Sơn. Đầu giây bên kia là giọng vô cùng ngái ngủ:

- Alo!

- Người đâu?

- Ai đâu?

- Thành Khải?

- Thành Khải nào?

- Mau sang phòng tao!

Đức không đủ kiên nhẫn, gắt lên.

Sơn vội vàng giằng lưng ra khỏi tấm nệm êm ái.

Vừa mặc bộ quần áo sơ sài lên, vừa chân trước chân sau chạy lên phòng Đức.

Vốn dĩ là hai phòng lầu trên lầu dưới.

Sơn vừa bước vào, đã hỏi ngay:

- Sao? Không thích à? Nếu không thích thì thôi, sau không chơi nữa!

- Mày điếc sao? Tao hỏi người đâu?

Sơn à ra một tiếng, khuôn mặt như vừa hiểu ra một việc vô cùng lớn. Liền ngồi sáp lại xuống giường.

- Thế nào? Sướng chứ? hơn đàn bà không?

- Số điện thoại.

Đức chìa điện thoại ra.

Sơn muốn bấm. Nhưng lại chần chừ:

- Nó chỉ bán lần đầu thôi. Những lần sau, nếu không được...

- Dùng miệng mày cho việc khác đi.

Sơn bĩu môi. Cho thì cho.

Thuê bao quý khách vừa gọi...

Thuê bao quý khách vừa gọi...

Tắt máy rồi.

Đức đấm mạnh xuống giường.

Sơn liếc ngang chiến trường còn đầy mùi tinh dịch nồng nặc, và thêm vết máu trên ga giường, liền chép miệng:

- Mày đó, chơi mạnh quá nó bỏ của chạy lấy người rồi!

- Hay là thôi đi.

- Cũng chỉ là một tên trai bao rẻ tiền!

Câu nói đó như giáng vào mặt Đức một gáo nước lạnh buốt.

Đúng vậy.

Thành Khải sao? 21 tuổi sao?

Đều là tên giả, tuổi giả.

Bẩn thỉu cỡ đó tại sao mình lại cảm thấy thương hại được?

Những giọt nước mắt lăn xả trên gương mặt đỏ ửng vì vết tát kia, tất cả chỉ là giả vờ, là diễn kịch.

Thứ thối tha và bẩn thỉu như thế. Vứt đi được thì cứ vứt.

Hơn nữa, gương mặt mơ hồ kia, Đức cũng chẳng còn nhớ được bao nhiêu.

Vì thứ mà tối qua, đáng để Đức quan tâm hơn, chính là cái lỗ nhỏ phía dưới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương