Từ Bỏ Vương Hậu Trọng Sinh Làm Vương Phi Nhàn Hạ
-
Chương 3: Bắt gian tại trận
Buổi tối ở Cổ Y Cốc nhiệt độ xuồng thấp, khí lạnh ngập tràn nhưng Lâu Thanh Anh lại một mình đứng trước hồ sen nghe tiếng tiêu ở trên đỉnh núi vọng xuống. Nàng không hề biết tiếng tiêu đó bắt nguồn từ nơi nào, cũng không biết được ai là người thổi lên khúc nhạc buồn lòng đến vậy, nhưng nó lại giống như tâm trạng ngổn ngang khó lòng có thể tả nổi của nàng giống như lúc này. Nàng nhớ lại từng hình ảnh thương tâm của quãng đời nàng vừa mới trải qua, tất cả mọi đau đớn dường như nàng mới cảm nhận được chỉ từ hôm qua. Cha mẹ nàng nằm trong vũng máu, bị vu oan giáo họa làm phản. A tỷ của nàng bị ban chết cùng thái tử. Nàng làm sao có thể chấp nhận điều đó sảy ra một lần nữa. Đối với nàng A tỷ nàng chính là người tốt nhất thế gian, nhưng chỉ vì cha nàng đem quá nhiều hi vọng đem A tỷ thành Thái tử phi, cuối cùng lại thành cảnh kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Tay Lâu Thanh Anh khẽ động lên chiếc vòng ngọc bích phía cổ tay của nàng, đó là món quà A tỷ tặng nàng trong dip sinh thần của nàng. Kiếp này nàng biết phải làm sao đây, A tỷ chưa từng tâm sự với nàng một lần rằng tỷ ấy có từng đem lòng mến mộ một người nam nhân nào khác, bởi cuộc sống của A tỷ luôn là do cha mẹ sắp đặt, mà cha nàng làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội kết thân với hoàng gia được cơ chứ.
Mà phía đỉnh núi phía xa Công Tôn Hằng vừa thổi tiêu vừa nhìn xuống thân ảnh nữ nhân phía cạnh hồ sen cũng đã thấy được tâm trạng u sầu nơi cô. Lần đầu tiền hắn gặp nàng là khi nàng cùng A tỷ đến hội Xạ Liễu đầu năm mới, khi đó nàng mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ, khuôn mặt nhỏ xinh luôn nở nụ cười, nàng lại luôn luôn reo hò chạy nhảy cổ vũ cho đoàn người tròng trường đua. Khi đó hắn đã để ý đến nàng, bởi nàng hoàn toàn không có nét yểu điệu thục nữ giống như con nhà vương công quý tộc khác.
Một mình nàng làm sáng lạn cả khung trời nơi đó.
Hắn đã đem toàn bộ hình ảnh của nàng khắc vào trong tim.
Cho đến khi hắn được hay tin, tứ đệ của hắn đem sính lễ đến phủ quốc công xin hỏi cưới, cuối cùng Lâu quốc công lại đồng ý cho nhị tiểu thư xuất giá trước, bởi đại tiểu thư vốn là người công dung ngôn hạnh, huống hồ lại là người chính bệ hạ cũng muốn trở thành người ở bên cạnh Đại hoàng tử.
Điều đó khiến cho tâm can chàng khó chịu hơn hết thảy, bản tính tứ đệ thâm trầm lại là người chăng hoa có tiếng ở cả kinh thành này ai mà không biết. Vậy mà cha nàng lại đồng ý gả nàng cho hắn.
Nhưng chàng cũng không hiểu tại vì sao, chỉ sau một ngày khi nàng ngã xuống hồ sen thì mọi thứ dường như không đúng, nàng cáo bệnh đến Cổ Y Cốc tìm sư huynh của hắn, lại muốn thoái hôn cùng người đàn ông kia, hắn còn nhớ nụ cười của nàng đối với lão tứ, nụ cười đó e thẹn đến chói chang, giống như khi những tiểu thư khuê các khác nhận được lời đính ước đối với người nam nhân mà họ thầm cảm mến. Từ đó chàng mang một tâm tư khó thể lột tả. Nhưng khi nàng nói muốn thoái hôn, trong lòng chàng lại nổi lên niềm vui khôn siết, thậm chí còn không tiếc điều có thể chỉ điểm cho nàng giúp nàng toại nguyện thoái hôn.
Điều đó cho dù đã được lên kế hoạch hoàn chỉnh, nhưng khi nhìn lại bóng lưng nàng, chàng chỉ có thể mang tiếng tiêu đến làm bạn cùng nàng mà thôi.
Lâu Thanh Anh ở trong cốc vài ngày, cùng các sư huynh muội đồng môn cùng nhau ôn lại những điều đã được sư phụ dạy, nàng ở Lâu phủ quá lâu, tâm tư đều không có thời gian thanh tĩnh, đến giờ tài nghệ cũng kém đi quá nhiều, hiện tại cũng là lúc lên ôn luyện lại rồi.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày nàng mong chờ nhất. Tâm tình Lâu Thanh Anh trải qua nhiều ngày những cho đến khi thời cơ đến chính bản thân nàng dường như lại muốn từ bỏ, bởi nàng biết khi những điều này được nàng vạch trần ra cũng vẫn là chính nàng mới kà người chịu mọi thương tâm.
Màn đêm biện kinh hôm nay sáng rực, ánh đèn rực rỡ cùng dòng người đông đúc, tiếng cười nói vui vẻ khắp bốn bề, chỉ có nơi đây mình nàng tĩnh lặng.
Lâu Thanh Anh đứng ở một góc phía lầu hai của một tửu lâu, chờ thời cơ hành động. Công Tôn Hằng cũng luôn theo sát nàng, thậm chí còn giúp nàng bày binh bố trận, bắt giặc tận tay, hắn biết đây có lẽ cũng là nỗi ích kỉ của hắn, nhưng đây cũng là nàng đã thỉnh cầu đến hắn.
Lúc này nàng làm gì còn tâm trạng nhìn lại xung quanh khi thân ảnh của hai người kia đang chính thức xuất hiện trước mắt nàng.
Hàn Minh Khuê mặc một bộ trang phục mỏng manh màu tím nhạt, còn không khỏi lay động tiến thẳng vào trong lòng Công Tôn Hàn bởi hắn ta cũng đang không hề xấu hổ một tay uống rượu một tay khoác trên vai người nữ nhân trong lòng, đáng xấu hổ hơn là bàn tay hắn không ngừng manh động xoa nắm nơi đẫy đà kia. Hai bóng hình một nam một nữ quấn lấy nhau như hai con rắn độc, độc phu độc phụ mà không cần quan tâm đến nơi đó là nơi tập trung hàng chục người đang ngồi uống rượu ngắm hội hoa đăng.
Một vài người khách quan bị những lời lẽ thô tục của đôi cẩu nam nữ gây ra chú ý, họ thấy vậy bèn lắc đầu sau đó dời đi, còn một số người không khỏi trực tiếp lên tiếng, nhưng Công Tôn Hàn hắn cậy uy quyền, cho chính thị vệ thân cận bên mình dùng quyền thế bức ép những người lên tiếng dời khỏi nơi này trong oan ức.
Đáng xấu hổ cho Tứ hoàng tử, hắn không những làm mất thể diện hoàng thất thậm chí, hắn còn chẳng thèm quan tâm đến bộ mặt của chính mình.
Công Tôn Hằng lúc nàng nhẹ nhàng nhìn về phía tửu lầu đối diện, thấy thời cơ đã đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng nói:
- Lâu Thanh Anh, nàng chuẩn bị xong chưa, ta đưa nàng đến bắt gian tại trận.
Tay Lâu Thanh Anh khẽ động lên chiếc vòng ngọc bích phía cổ tay của nàng, đó là món quà A tỷ tặng nàng trong dip sinh thần của nàng. Kiếp này nàng biết phải làm sao đây, A tỷ chưa từng tâm sự với nàng một lần rằng tỷ ấy có từng đem lòng mến mộ một người nam nhân nào khác, bởi cuộc sống của A tỷ luôn là do cha mẹ sắp đặt, mà cha nàng làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội kết thân với hoàng gia được cơ chứ.
Mà phía đỉnh núi phía xa Công Tôn Hằng vừa thổi tiêu vừa nhìn xuống thân ảnh nữ nhân phía cạnh hồ sen cũng đã thấy được tâm trạng u sầu nơi cô. Lần đầu tiền hắn gặp nàng là khi nàng cùng A tỷ đến hội Xạ Liễu đầu năm mới, khi đó nàng mặc một chiếc áo khoác lông màu đỏ, khuôn mặt nhỏ xinh luôn nở nụ cười, nàng lại luôn luôn reo hò chạy nhảy cổ vũ cho đoàn người tròng trường đua. Khi đó hắn đã để ý đến nàng, bởi nàng hoàn toàn không có nét yểu điệu thục nữ giống như con nhà vương công quý tộc khác.
Một mình nàng làm sáng lạn cả khung trời nơi đó.
Hắn đã đem toàn bộ hình ảnh của nàng khắc vào trong tim.
Cho đến khi hắn được hay tin, tứ đệ của hắn đem sính lễ đến phủ quốc công xin hỏi cưới, cuối cùng Lâu quốc công lại đồng ý cho nhị tiểu thư xuất giá trước, bởi đại tiểu thư vốn là người công dung ngôn hạnh, huống hồ lại là người chính bệ hạ cũng muốn trở thành người ở bên cạnh Đại hoàng tử.
Điều đó khiến cho tâm can chàng khó chịu hơn hết thảy, bản tính tứ đệ thâm trầm lại là người chăng hoa có tiếng ở cả kinh thành này ai mà không biết. Vậy mà cha nàng lại đồng ý gả nàng cho hắn.
Nhưng chàng cũng không hiểu tại vì sao, chỉ sau một ngày khi nàng ngã xuống hồ sen thì mọi thứ dường như không đúng, nàng cáo bệnh đến Cổ Y Cốc tìm sư huynh của hắn, lại muốn thoái hôn cùng người đàn ông kia, hắn còn nhớ nụ cười của nàng đối với lão tứ, nụ cười đó e thẹn đến chói chang, giống như khi những tiểu thư khuê các khác nhận được lời đính ước đối với người nam nhân mà họ thầm cảm mến. Từ đó chàng mang một tâm tư khó thể lột tả. Nhưng khi nàng nói muốn thoái hôn, trong lòng chàng lại nổi lên niềm vui khôn siết, thậm chí còn không tiếc điều có thể chỉ điểm cho nàng giúp nàng toại nguyện thoái hôn.
Điều đó cho dù đã được lên kế hoạch hoàn chỉnh, nhưng khi nhìn lại bóng lưng nàng, chàng chỉ có thể mang tiếng tiêu đến làm bạn cùng nàng mà thôi.
Lâu Thanh Anh ở trong cốc vài ngày, cùng các sư huynh muội đồng môn cùng nhau ôn lại những điều đã được sư phụ dạy, nàng ở Lâu phủ quá lâu, tâm tư đều không có thời gian thanh tĩnh, đến giờ tài nghệ cũng kém đi quá nhiều, hiện tại cũng là lúc lên ôn luyện lại rồi.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày nàng mong chờ nhất. Tâm tình Lâu Thanh Anh trải qua nhiều ngày những cho đến khi thời cơ đến chính bản thân nàng dường như lại muốn từ bỏ, bởi nàng biết khi những điều này được nàng vạch trần ra cũng vẫn là chính nàng mới kà người chịu mọi thương tâm.
Màn đêm biện kinh hôm nay sáng rực, ánh đèn rực rỡ cùng dòng người đông đúc, tiếng cười nói vui vẻ khắp bốn bề, chỉ có nơi đây mình nàng tĩnh lặng.
Lâu Thanh Anh đứng ở một góc phía lầu hai của một tửu lâu, chờ thời cơ hành động. Công Tôn Hằng cũng luôn theo sát nàng, thậm chí còn giúp nàng bày binh bố trận, bắt giặc tận tay, hắn biết đây có lẽ cũng là nỗi ích kỉ của hắn, nhưng đây cũng là nàng đã thỉnh cầu đến hắn.
Lúc này nàng làm gì còn tâm trạng nhìn lại xung quanh khi thân ảnh của hai người kia đang chính thức xuất hiện trước mắt nàng.
Hàn Minh Khuê mặc một bộ trang phục mỏng manh màu tím nhạt, còn không khỏi lay động tiến thẳng vào trong lòng Công Tôn Hàn bởi hắn ta cũng đang không hề xấu hổ một tay uống rượu một tay khoác trên vai người nữ nhân trong lòng, đáng xấu hổ hơn là bàn tay hắn không ngừng manh động xoa nắm nơi đẫy đà kia. Hai bóng hình một nam một nữ quấn lấy nhau như hai con rắn độc, độc phu độc phụ mà không cần quan tâm đến nơi đó là nơi tập trung hàng chục người đang ngồi uống rượu ngắm hội hoa đăng.
Một vài người khách quan bị những lời lẽ thô tục của đôi cẩu nam nữ gây ra chú ý, họ thấy vậy bèn lắc đầu sau đó dời đi, còn một số người không khỏi trực tiếp lên tiếng, nhưng Công Tôn Hàn hắn cậy uy quyền, cho chính thị vệ thân cận bên mình dùng quyền thế bức ép những người lên tiếng dời khỏi nơi này trong oan ức.
Đáng xấu hổ cho Tứ hoàng tử, hắn không những làm mất thể diện hoàng thất thậm chí, hắn còn chẳng thèm quan tâm đến bộ mặt của chính mình.
Công Tôn Hằng lúc nàng nhẹ nhàng nhìn về phía tửu lầu đối diện, thấy thời cơ đã đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng nói:
- Lâu Thanh Anh, nàng chuẩn bị xong chưa, ta đưa nàng đến bắt gian tại trận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook