Hoàng hôn dần buông xuống, căn phòng nhỏ ấm áp của Tề Duyệt cũng vô cùng yên tĩnh.
Bởi vì nữ chính đã xuất hiện, không quá bao lâu, chuyện Tề Duyệt giả mạo cháu gái bạn cũ của Thẩm lão gia cũng bị tuôn ra.

Cho nên chuyện trước tiên Tề Duyệt cần làm là thẳng thắn nói chuyện này với Thẩm Mục Thâm.
Không biết loại tín nhiệm vô hình nào, khiến cô suy nghĩ rằng hắn sẽ giúp cô.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Bầu không khí nặng nề.
Bởi vì ánh mắt sắc bén trực tiếp của Thẩm Mục Thâm không có nửa điểm muốn dời đi, cho nên Tề Duyệt bị nhìn có chút không được tự nhiên, khó khăn hỏi "Anh có muốn uống nước hay yêu cầu gì không?"
Thẩm Mục Thâm nhìn chằm chằm Tề Duyệt, chậm rãi lắc lắc đầu, rồi sau đó không nhanh không chậm nói ra sự thật "Tề Duyệt, tôi biết cô làm việc này vì muốn tôi bảo vệ cô."
Dưới ánh mắt bức người của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt thành thật gật đầu, cô quả thật muốn bảo vệ bản thân mình, nên cũng không có gì giấu giếm.
Thẩm Mục Thâm nở nụ cười một tiếng, hơi chế nhạo "Tôi có phải không phải nên khen cô một chút, khen cô là một người phụ nữ mang thai thành thật?"
Tề Duyệt cúi đầu, âm lượng bởi vì lo lắng mà nhỏ dần "Đương nhiên rồi, tôi là người lừa gạt Thẩm gia, anh có thể vì thế mà tức giận với tôi."
Sau khi yên tĩnh vài giây, Thẩm Mục Thâm ngữ khí nhàn nhạt hỏi lại "Tôi tại sao phải tức giận?"
Tề Duyệt ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó lại cúi đầu.
"Bởi vì tôi đã lừa gạt anh và mọi người." Mặc kệ là ai lừa gạt, là cô cũng được, là "Tề Duyệt" trong sách cũng được, nhưng hiện tại người tiếp tục giấu giếm là cô.
Trong chuyện này, không có ai đúng cả, bao gồm cả Tề Duyệt.
Nghe lời Tề Duyệt nói xong, Thẩm Mục Thâm bỗng nhiên cười "So với việc cô làm chuyện lừa dối hôn sự kia, chuyện này chẳng tính là gì cả."
Vừa nhắc tới chuyện kia, rất khó để cô không nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà cũ tối hôm đó.
Tề Duyệt cúi đầu thẹn đỏ mặt, ngẩng đầu, nghiêm túc nói "Đây là hai chuyện khác nhau, có thể không đề cập lại không?"
Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua Tề Duyệt, khóe miệng cười nhẹ, không nhanh không chậm nói "Chuyện bị lừa hôn là chuyện cả đời khó quên.

Không đề cập đến cũng không thể coi như không xảy ra được."
Tề Duyệt im lặng không nói gì.
...!Được, anh là người bị hại, anh có quyền.

"Vậy...!Đến cùng là anh tức giận hay không tức giận?" Thái độ của Thẩm Mục Thâm khiến cô đoán không ra.
Thẩm Mục Thâm hơi hơi nhướng mày.
"Tề Duyệt, không phải cô thích xem TV hơn sao?"
Tề Duyệt nghi hoặc không hiểu hỏi "Vì sao lại nói như vậy?"
Thẩm Mục Thâm vươn tay, gõ lên mặt bàn, nhìn Tề Duyệt "Nước đâu?"
Tề Duyệt bất đắc dĩ nhìn nhìn hắn, "Tôi hiện tại hi vọng anh coi tôi thành người phụ nữ có thai."
Thẩm Mục Thâm đối với việc này mỉm cười, "Như lời cô nói, phụ nữ có thai không có như cô đâu."
Quả nhiên là ma quỷ.
Tề Duyệt thấy Thẩm Mục Thâm không nói gì nữa, không còn cách nào khác đứng dậy rót một ly nước ấm tới, đặt trước mặt hắn.

Nhớ lại hắn có thói quen uống nước lạnh vào mùa đông, nhắc nhở một tiếng "Mùa đông uống nước lạnh không tốt cho thân thể."
Thẩm Mục Thâm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tề Duyệt một cái.
"Tôi chỉ tình huống đặc thù mới dùng, bình thường cũng không thích tự ngược bản thân mình." Tiếng nói trầm thấp, thong thả nói chuyện.
Tề Duyệt cũng không đoán được ý tứ trong lời nói của hắn.


Ngồi trở lại vị trí của bản thân, nhìn Thẩm Mục Thâm uống một ngụm nước, gấp gáp hỏi "Vậy anh mau nói tôi vấn đề kia đi."
Buông ly nước ra, Thẩm Mục Thâm "A" một tiếng.
"Cô nghĩ rằng người em gái thiên kim nhà giàu đánh rơi nhiều năm, một người ngay cả nửa điểm quan hệ với tôi cũng không có? Thật hay giả, đối với tôi quan trọng sao?"
Nghe ví dụ của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt thật sự không còn lời gì để nói.
"Lần sau có thể không cần dùng loại quan hệ này để hình dung không? Anh có biết, loại quan hệ này đặt trên hai người chúng ta, có chút...Cái kia." Tề Duyệt khó có thể diễn tả mối quan hệ này như thế nào.
Thẩm Mục Thâm dường như cười nhẹ một tiếng, từ từ nói ra hai chữ "Lσạи ɭυâи", thay lời Tề Duyệt.
Tề Duyệt trừng mắt hắn.
Thẩm Mục Thâm thật sự nói lời này không có "Hổ thẹn với lương tâm bản thân" một chút nào.

Lần trước cô xem bộ phim truyền hình cổ trang trên TV, nếu thực sự có những cảnh không phù hợp với trẻ em, hắn thật sự có thể dùng bộ dáng nghiêm trang bàn luận với cô về tình tiết phim.
Thẩm Mục Thâm trở lại chuyện chính, tiếp tục nói, "Cô giả mạo cháu gái bạn cũ của ông nội đến Thẩm gia mà nói, đối với tôi không có bất kỳ ảnh hưởng trực tiếp hay gián tiếp gì.

Những quyền lợi tôi đã đưa ra cùng sẽ không bởi vì cô giả mạo mà thất hứa.

Đồng thời, ngoài trừ ông nội, những người còn lại trong Thẩm gia cũng không có bất kỳ ai để ý liệu cô có phải cháu gái của người bạn cũ của ông nội thật hay không."
Tề Duyệt yên lặng nghe những lời phân tích của Thẩm Mục Thâm, nghe được câu cuối cùng cũng cảm thấy lời nói của Thẩm Mục Thâm cũng đúng.

Cô không phải người quan trọng gì, đối với người Thẩm gia mà nói, không ai để ý liệu cô là thật hay giả mạo.
Nhưng trong này không bao gồm ông nội Thẩm.
"Chuyện của tôi, có phải nên trực tiếp nói với ông nội nói rõ ràng hay không?" Tuy rằng những người của Thẩm gia sẽ không để ý cô là thật hay giả, nhưng khẳng định bọn họ sẽ lợi dụng thân phận của cô để gây khó dễ cho Thẩm Mục Thâm.
Thẩm Mục Thâm thoáng hoài nghi nhìn qua Tề Duyệt: "Lúc trước người giấu giếm là cô.

Vì sao không giấu giếm mãi đi, chẳng lẽ cô đột nhiên tỉnh ngộ, muốn quay đầu là bờ?"
Tề Duyệt lắc đầu: "Sợ giấy không thể gói được lửa, chết càng thảm hại hơn."
"Người có thể giác ngộ ra được như thế sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy."
Tề Duyệt không sợ Thẩm Mục Thâm sẽ tìm ra được manh mối gì, dù sao cô cũng dùng thân thể của "Tề Duyệt" nguyên bản.
"Là do lúc trước tôi hồ đồ quá.

Tôi xin lỗi..."
Thẩm Mục Thâm gật đầu: "Giác ngộ không tồi."
"Vậy tôi nên làm gì bây giờ?" Tề Duyệt hỏi.
Thẩm Mục Thâm nhìn lướt qua phòng khách của Tề Duyệt, bên trong có một phòng bếp nhỏ, mỉm cười nói "Nghe nói cô có thuê một dì đến nấu cơm?"
Thẩm Mục Thâm nghe được những lời này, đương nhiên là từ Tống mật thám.
Tề Duyệt nhíu mày, không hiểu "Vì sao anh đột nhiên nói đến chuyện này?"
Xoay chuyển đề tài đến mức khiến người ta không kịp đề phòng.
"Tôi là một người soi mói."
Tề Duyệt gật đầu, đồng ý hồi "Cái này tôi biết, nhưng chuyện đó và Thẩm lão gia có liên quan gì đến nhau?"
"Về sau, bữa sáng và bữa tối của tôi sẽ do cô giải quyết."
...!Cái ngữ khí đương nhiên này, hắn coi cô thành Culi thật đấy à?
Tề Duyệt trên mặt lộ ra ý tứ cự tuyệt, đang muốn uyển chuyển từ chối, bèn nghe được lời nói không nhanh không chậm của Thẩm Mục Thâm "Đương nhiên đây coi như là thù lao tôi giải quyết giúp cô mọi chuyện."
Bị hắn nói như thế, giống như cô cũng không thiệt chút nào.

Không phải chỉ là bữa sáng với bữa tối sao, cũng không phải cô nấu, dù sao làm thêm một phần hay bớt đi một phần cũng như nhau.

Chẳng qua thêm cái bát, đôi đũa.
Trong khoảng thời gian này, Tề Duyệt cũng không vào bếp nấu nướng, hỏi chủ nhà, chủ nhà liền giới thiệu cho cô dì Lưu nấu nướng, thấy cô mang thai đứa nhỏ, lại kiếm thêm thu nhập nên vui vẻ đồng ý.
Mỗi ngày, bữa cơm trưa và tối, một tháng một ngàn tệ, đối với người mỗi ngày đi làm hai tiếng như dì Lưu mà nói vô cùng vui vẻ đồng ý.
"Được, thành giao."
Khóe miệng Thẩm Mục Thâm hơi hơi nhếch lên, dường như vô cùng hài lòng với việc mục đích đã đạt được.

Tâm tình có chút suиɠ sướиɠ, chẳng qua Tề Duyệt cũng không có quá mức chú ý đến điều này.
Về phần rốt cuộc là đối sách gì, như lời Thẩm Mục Thâm nói như thế nào, Tề Duyệt cũng coi là thế đó.

Không đi tìm hiểu quá sâu, cũng không cần lo lắng khi mọi người biết sự thật sẽ như thế nào, chính hắn đã khẳng định nói "Dù trời có sập xuống cũng có tôi chống đỡ."
Khóe miệng nở nụ cười, giọng điệu vô cùng chắc chắn, tự tin.
Tề Duyệt nao nao, trong lòng hơi nóng lên.
Người như Thẩm Mục Thâm đôi lúc quả thật độc mồm, độc miệng, nhưng nhiều lúc quả thật có năng lực làm cho người khác an tâm.
...........
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mục Thâm đúng bảy giờ gõ cửa nhà Tề Duyệt, không quên nhắc nhở Tề Duyệt nên thực hiện lời hứa ngày hôm qua.
Ngoại trừ bữa trưa và bữa tối, Tề Duyệt không có kêu dì Lưu làm bữa sáng mà cô tự tay làm.

Bữa sáng đều là một ly ngũ cốc hoa quả và một bát cháo, mỗi ngày đổi một chút.

Mỗi ngày buổi tối trước khi đi ngủ, Tề Duyệt sẽ cho một ít gạo và nước vào trong nồi, sau đó để hẹn giờ, đến sáng sớm hôm sau là có thể ăn được.
Bởi vì muốn chuẩn bị thêm phần của Thẩm Mục Thâm, cho nên Tề Duyệt cố ý cho thêm nhân vào trong cháo.

Nhưng hiển nhiên, vị phật gia Thẩm soi mói không thích món đó lắm.
Ngồi ở trước bàn ăn, Thẩm Mục Thâm nhìn chén cháo trước mặt.

Cháo có màu vàng nhạt, mày không kìm được nhíu lại.
Sau khi nhìn một hồi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tề Duyệt, lộ ra tia hoài nghi "Loại cháo không có chút thẩm mỹ này, cô cảm thấy mùi vị sẽ không tệ chứ?"
Giọng nói không một chút che giấu sự ghét bỏ.

Tề Duyệt thật muốn đập xuống bàn hỏi hắn rốt cuộc ăn hay không ăn, nhưng vẫn nhịn xuống trong lòng.
"Tôi không có cho thêm đường, cho nên hương vị tương đối thanh đạm, không khác với cháo trắng lắm."
Thẩm Mục Thâm hoài nghi múc một muôi cháo, nếm một chút, sau đó gật đầu nói "Cái này ăn cũng tạm, nhưng hương vị nhạt nhẽo, không có mùi vị gì đặc biệt."
Thẩm Mục Thâm cũng không có lại bắt bẻ hình thức bát cháo nữa, đem bát cháo ăn hết.

Nhưng trái lại Tề Duyệt, mới ăn được một nửa bát cháo, không có ý định ăn thêm nữa.
Thẩm Mục Thâm nhíu mày.
"Sức ăn của cô từ khi nào lại như muỗi cắn vậy?"

Tề Duyệt mệt mỏi nói "Gần nhất không có khẩu vị gì cả, mỗi bữa đều ăn ít như vậy."
Đối với phản ứng của phụ nữ khi mang thai, Thẩm Mục Thâm quả thật là lực bất tòng tâm.
.........
Cuộc họp buổi sáng hôm sau, Tống thư ký đứng ở bên ngoài cửa phòng Thẩm Mục Thâm, gõ cửa.
Thẩm Mục Thâm cũng không ngẩng đầu lên, mang theo đôi kính gọng vàng, nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, nhàn nhạt nói ra hai chữ "Vào đi."
"Phó tổng."
Thẩm Mục Thâm "Ừ" một tiếng, xem như đáp lại.

Tống thư ký tiến vào sau, đứng ở trước bàn làm việc, lại gọi một tiếng "Phó tổng" sau đó không nói nữa.
Thẩm Mục Thâm thế này mới ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta "Có chuyện gì?"
Tống thư ký gật đầu.
"Về chuyện buổi tối hôm kia, tôi cảm thấy vẫn nên báo cáo với Phó tổng một chút."
Thẩm Mục Thâm tầm mắt quay về màn hình máy tính, lãnh đạm nói "Nếu không phải là chuyện gì quan trọng, đừng nên lãng phí thời gian của tôi."
Tống thư ký hơi trầm mặc, không xác định hỏi "Nếu là chuyện của Tề tiểu thư thì sao?"
Tay nắm chuột một chút, lập tức buông chuột trong tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tống thư ký.
"Nói đi."
Tống thư ký dưới đáy lòng im lặng, xem ra chuyện của Tề tiểu thư đối với Phó tổng thật sự là chuyện quan trọng.
"Buổi tối hôm kia, Tề tiểu thư nhắn tin cho tôi, nói là "Cảm ơn về món quà"."
Tống thư ký nói vừa dứt lời, Thẩm Mục Thâm bỗng dưng híp mắt, trong ánh mắt phóng ra vô số đao nhỏ, xuyên qua mắt kính, trực tiếp phi lên người Tống thư ký.
Ánh mắt quả thực là lợi hại, sát khí bốn phía.
Vì bảo toàn tính mạng, Tống thư ký vội vàng giải thích "Tôi nửa lời không nên nói cũng không nói với Tề tiểu thư."
Nghe vậy, Thẩm Mục Thâm mới thu ánh mắt tràn đầy sát khí, gật gật đầu, dường như rất hài lòng với sự thức thời của Tống thư ký.
"Tề tiểu thư cũng hỏi chuyện Phó tổng vì sao chuyển đến căn phòng đối diện cô ấy."
Thẩm Mục Thâm tháo mắt kính xuống, tay tùy tiện gõ lên mặt bàn, lưng dựa lên ghế, hay tay khoanh trước ngực.
"Cậu giải thích như thế nào?"
Tống thư ký ho nhẹ hai tiếng, có chút chột dạ nói "Tôi nói, Phó tổng là vì không chịu nổi cô đơn, cho nên...!Phó tổng ngài đừng hiểu lầm."
Ánh mắt Phó tổng lại bắt đầu bắn ra vô số sát khí, Tống thư ký lập tức giải thích "Tôi nói với Tề tiểu thư rằng, Phó tổng khi ở cùng cô ấy đã quen với náo nhiệt.

Cho nên khi trở lại hoàn cảnh một mình cảm thấy cô đơn quạnh quẽ.

Không có cách nào đối diện với sự thật này cho nên chuyển đến căn phòng đối diện Tề tiểu thư."
Thẩm Mục Thâm lạnh lùng cười "Mượn cái cớ hay đấy, một chữ cậu nói tôi cũng không tin."
Tống thư ký:......
Hơi hơi lùi ra phía sau hai bước, mỉm cười, "Phó tổng, ít nhất theo lời của tôi nói sẽ là như vậy."
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn biểu cảm không biết sống chết của Tống thư ký, lại không có phản bác lại anh ta.
Hít một hơi, Tề Duyệt hỏi hắn lý do hắn chuyển đến đây, sở dĩ hắn lựa chọn không trả lời, bởi vì lý do hắn nói ra, chắc chắn một điều rằng Tề Duyệt một cái đều sẽ không tin.

Nếu đem lý do thật sự nói ra, sợ rằng Tề Duyệt sẽ bị dọa chạy đến chỗ khác ở.
—— Lý do chính là hắn muốn đến gặp cô.
Lý do đơn giản mà lại phức tạp.
Mục đích rất đơn giản, nhưng lý do như vậy, lại làm cho người ta cảm thấy phức tạp, không dám đi tìm tòi nghiên cứu.
Thẩm Mục Thâm chỉ số IQ không tồi, đồng thời, hắn vẫn cũng không cảm thấy EQ bản thân không thấp, cho nên mặc dù chính hắn không nghĩ sẽ đi tìm tòi nghiên cứu, điều này hắn biết rõ.
—— Tề Duyệt đối hắn có một lực hấp dẫn đặc biệt, khiến hắn không thể nào không để ý đến cô.
Cái lực hấp dẫn chết tiệt ấy khiến hắn làm ra những hành động khác thường.

Hắn cũng không thể đi lãng phí thời gian làm những việc thiếu suy nghĩ.
Hiện tượng kỳ quái này là từ hai tháng trước, bắt đầu từ đêm phát sinh quan hệ đó, những biểu hiện sau đó càng ngày càng rõ ràng.

Gặp biểu cảm trầm tư của Phó tổng, Tống thư ký biết điều không lên tiếng.
"Phó tổng, thái độ của ngài không nên cứng rắn quá, như vậy mới gần gũi được với Tề tiểu thư."
Mặc dù xuất thần, nhưng Thẩm Mục Thâm vẫn đem lời nói của Tống thư ký không một chữ bỏ sót, âm trầm nhìn về phía Tống thư ký.
"Câm miệng của cậu lại, có lẽ vẫn giữ được chức vụ của cậu."
Tống thư ký yên lặng đem khóa miệng lại.
Qua hơn nửa phút sau, Tống thư ký hơi hơi xoay người "Những gì cần nói tôi đã nói xong rồi.

Tôi xin phép ra ngoài."
Lúc Tống thư ký chuẩn bị xoay người rời đi, Thẩm Mục Thâm gọi anh ta lại, "Đợi chút."
Tống thư ký nhìn về Phó tổng nhà mình.
"Cậu cho người điều tra xem phụ nữ có thai thường thích ăn món gì.

Cũng thuận tiện xe những đồ ăn vặt phụ nữ mang thai có thể ăn được.

Mua một ít đưa cho Tề Duyệt."
Nghe vậy, Tống thư ký không nhịn được, trên mặt lộ ra ý cười.
"Được, tôi sẽ đi làm nhiệm vụ khẩn cấp này."
Thẩm Mục Thâm nhìn bóng lưng của Tống thư ký, hừ lạnh một tiếng, cánh cứng rồi có thể trêu chọc sếp của anh ta.

Hắn vẫn nên suy nghĩ đến việc cắt giảm ngày nghỉ thứ bảy chủ nhật của Tống thư ký.

.........
Buổi chiều hôm đó, Tề Duyệt liền nhận được hai thùng đồ lớn.

Nếu không phải Tống thư ký đã nhắn tin Wechat cho cô, nếu không cô cũng không dám nhận.

Đầu năm nay loại người gì cũng có, chuyển phát không rõ lai lịch ai dám nhận.
Lúc nhận được đồ, Tống thư ký cũng không nói với Tề Duyệt rốt cuộc bên trong là cái gì, nói là Phó tổng kêu anh ra chuẩn bị.
Lúc chuẩn bị mở ra, Tề Duyệt còn lẩm bẩm liệu có phải là hành lý của Thẩm Mục Thâm hay không.

Nhưng sau khi mở được, thấy được bên trong toàn là đồ ăn.
Cô cũng không cho rằng Thẩm Mục Thâm sẽ ăn đồ ăn đóng gói dành cho phụ nữ mang thai.
Tề Duyệt lật xem nhìn hai thùng, thùng đầu tiên là đồ ăn vặt, thùng thứ hai là đồ ăn chính.
Bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng, Thẩm Mục Thâm có hỏi cô sức ăn của cô có phải kém đi không.
Người này, chẳng lẽ là quan tâm đến cô?
Tề Duyệt sờ sờ bụng, nhìn về phía bụng của bản thân "Có phải là quan tâm đến con không?"
Cô hoài nghi rằng Thẩm Mục Thâm ngoài miệng nói chán ghét đứa nhỏ, nhưng dù sao cũng là máu mủ của hắn, làm sao có thể không để ý đến.
Như vậy những đồ này chuyển đến, là vì đứa nhỏ trong bụng cô không? Muốn nhìn đứa nhỏ ra đời?
Nếu là như vậy, cô có nên ý thức được nguy hiểm, lo lắng rằng hắn sẽ mang đứa nhỏ đi?
Nhưng Tề Duyệt cũng nhanh chóng loại trừ khả năng này, Thẩm Mục Thâm là người tuân thủ lời hứa.

Chuyện đã đáp ứng cô rồi, không thể nào lại đổi ý.
Vì để cảm ơn "Lễ vật" của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt cố ý kêu dì Lưu làm thêm đồ ăn.
Nhưng bởi vì Thẩm Mục Thâm chưa từng biểu hiện ra bên ngoài thích đồ ăn gì, cho nên cô kêu dì Lưu làm thêm nhiều món.
Người vẫn điên cuồng tăng ca như Thẩm Mục Thâm lại bắt đầu có thói quen đúng giờ tan ca, khiến các nhân viên đều sợ ngây người, nhưng cũng chỉ dám hoảng hốt trong lòng.
—— Người này chính là Địa chủ phong kiến trước đây của bọn họ sao?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương