Tù Binh Của Lão Đại
-
Chương 4
“Học tiếng chó sủa đi,đây không phải điều anh thích nhất sao? Biểu diễn để các bạn tôi tiêu khiển!” Y Thanh Huyền nhíu nhíu lông mày nhỏ nhắn, mang theo cười nhạo nói,hắn chính là muốn xem thử người đàn ông này có chịu làm theo không?Nghe được mệnh lệnh nhục nhã,vẻ mặt có thay đổi có chấn động không?
Người đàn ông mặt như cũ không chút thay đổi,từ trên mặt y nhìn không ra nửa điểm tức giận hoặc dao động.”Đây là mệnh lệnh của thiếu chủ sao? Hay cầu xin?”Y bình tĩnh nói,một đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt như nhìn thấu tim hắn,Y Thanh Huyền vô cùng không vui,đây là ánh mắt gì? Rõ ràng chỉ là một thuộc hạ thấp hèn,y tại sao dùng ánh như y mới là chủ? Hắn không thích nhìn ánh mắt kia,cũng cần phải cho y biết ai mới là chủ nhân!”Không sai,đây là mệnh lệnh,anh làm theo là được,đừng hỏi nhiều! Muốn làm tôi mất mặt trước mặt bạn bè sao?” Hắn vênh váo tự đắc trách mắng.
“Đúng vậy,Thiếu chủ!” Trước bao cặp mắt đang mở to,Lôi Đình Ngọc nằm xuống tại chỗ,học động vật bò sát bò một vòng trên mặt đất.
“Các người nhìn xem,người này có phải rất giống chó?” Y Thanh Huyền đắc ý ôm cô gái để lộ vai,làm rõ ai mới ngồi vị trí cao! “Đúng vậy! Thật rất giống!”Đám người cũng bắt đầu cười hùa theo.”So với chó còn giống chó hơn!”
“Y thiếu gia thật có uy nghiêm!” Cô em nhỏ nép vào người hắn,dường như ái mộ nói, “Cả cận vệ đáng sợ cũng nghe anh nói,người ta cảm thấy anh thật rất lợi hại!”
“Có phải thích anh hơn không?” Được phụ nữ ca ngợi, Y Thanh Huyền ôm người cô,lâng lâng nói.
“Đáng ghét! Tại sao anh lại hỏi trực tiếp như thế!” Cô em đấm nhẹ lên ngực hắn, “Người ta xấu hổ!”
“Em không phải nói anh rất oai phong sao? Anh sẽ chứng minh nữa cho em xem!” Y Thanh Huyền tự mãn nói, “Anh ra lệnh gì người này cũng sẽ làm! Hừ! Học mấy tiếng chó sủa nghe thử xem!”
Đối với hắn dùng ngôn từ gần giống bôi nhọ,Lôi Đình Ngọc vẻ mặt không thay đổi,thật học tiếng chó sủa.”Gâu! Gâu!”
Lúc đó tất cả mọi đều cười vang,Lôi Đình Ngọc làm như không nghe thấy,mặt ngước lên nhìn hắn,như một con chó nhượng bộ chủ nhân,nhưng cặp mắt vẫn sắc bén không chút sợ hãi nhìn hắn.
“Hơ,ánh mắt ngươi là thế nào?Tôi có cho phép anh ngẩng đầu nhìn tôi sao?” Y Thanh Huyền bị chọc giận hất rượu về phía y, “Chó thì chứ làm chó,liếm khô rượu trên mặt đất cho tôi!”
“Như vậy không tốt lắm!Cho dù là chó cũng hơi quá đáng?” Trong đó có một người chen miệng nói.
“Nói cũng đúng,dạng này tính là ngược đãi động vật?” Người bạn khác nói lời trêu chọc.
Lời của tên đó vừa làm cho mấy người xung quanh lại cười lên.
“Không cần lo,không cần lo,đây là chó nhà tôi,tôi thích làm thế nào thì làm thế ấy!” Y Thanh Huyền vênh mặt hất hàm sai khiến nhìn người đàn ông trên mặt đất, “Hơn nữa hắn cũng rất vui lòng làm đúng không,Tiểu Lôi!”
“Đúng vậy, Thiếu chủ!” Lôi Đình Ngọc dùng giọng không chút cảm tình trả lời,tiếp theo liếm rượu trên sàn nhà.
“Thật ngoan!” Y Thanh Huyền cười ha ha một tiếng,nếu người này nghe lời giống như chó,hắn làm sao vui mừng?”Hiện tại bò qua bên chân tôi!” Có giỏi thì phản kháng! Hừ! Không có can đảm!
Lôi Đình Ngọc không có dị nghị nghe theo lời hắn từ từ bò sang chân hắn.
“Chó ngoan!” Y Thanh Huyền sờ sờ đầu của y,hoàn toàn xem y như chó, “Không bằng ngươi liếm thử giày ta đi!” Vừa nói hắn vừa đưa đôi giày da đến trước mặt y.
Lôi Đình Ngọc yên lặng cúi đầu xuống liếm mũi giày của hắn.
“Mùi vị thế nào?” Y Thanh Huyền tràn đầy ác ý hỏi.
Lôi Đình Ngọc không nói cúi đầu.
“Y thiếu gia,anh thật là xấu,còn hỏi hắn mùi vị giàu thế nào,xem như công hắn đã biểu diễn cho mọi người xem,anh cũng đừng khi dễ hắn nữa!” Cô em lên tiếng xin thay.
“Được rồi,em đã xin cho hắn,vậy thì tha hắn!” Y Thanh Huyền tâm trạng rất tốt,đá một cuốc vào con chó bên cạnh, “Ê,ngươi có thể lui xuống!Đừng trở ngại tôi vui đùa cùng các bạn!”
“Dạ “Lôi Đình Ngọc đứng lên,cúi người về hắn sau xoay người đi ra phía sau,tiếp tục công việc bảo vệ Y Thanh Huyền,giống như vừa rồi không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
“Đi! Thật không thú vị!” Y Thanh Huyền vốn mong đợi có thể thấy khuôn mặt vặn vẹo khi chịu nhục,không nghĩ tới không nhìn thấy,thật là nhàm chán! Thật không thích con chó được huấn luyện nghiêm chỉnh,hắn càng thêm khinh miệt y.
Người đàn ông mặt như cũ không chút thay đổi,từ trên mặt y nhìn không ra nửa điểm tức giận hoặc dao động.”Đây là mệnh lệnh của thiếu chủ sao? Hay cầu xin?”Y bình tĩnh nói,một đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt như nhìn thấu tim hắn,Y Thanh Huyền vô cùng không vui,đây là ánh mắt gì? Rõ ràng chỉ là một thuộc hạ thấp hèn,y tại sao dùng ánh như y mới là chủ? Hắn không thích nhìn ánh mắt kia,cũng cần phải cho y biết ai mới là chủ nhân!”Không sai,đây là mệnh lệnh,anh làm theo là được,đừng hỏi nhiều! Muốn làm tôi mất mặt trước mặt bạn bè sao?” Hắn vênh váo tự đắc trách mắng.
“Đúng vậy,Thiếu chủ!” Trước bao cặp mắt đang mở to,Lôi Đình Ngọc nằm xuống tại chỗ,học động vật bò sát bò một vòng trên mặt đất.
“Các người nhìn xem,người này có phải rất giống chó?” Y Thanh Huyền đắc ý ôm cô gái để lộ vai,làm rõ ai mới ngồi vị trí cao! “Đúng vậy! Thật rất giống!”Đám người cũng bắt đầu cười hùa theo.”So với chó còn giống chó hơn!”
“Y thiếu gia thật có uy nghiêm!” Cô em nhỏ nép vào người hắn,dường như ái mộ nói, “Cả cận vệ đáng sợ cũng nghe anh nói,người ta cảm thấy anh thật rất lợi hại!”
“Có phải thích anh hơn không?” Được phụ nữ ca ngợi, Y Thanh Huyền ôm người cô,lâng lâng nói.
“Đáng ghét! Tại sao anh lại hỏi trực tiếp như thế!” Cô em đấm nhẹ lên ngực hắn, “Người ta xấu hổ!”
“Em không phải nói anh rất oai phong sao? Anh sẽ chứng minh nữa cho em xem!” Y Thanh Huyền tự mãn nói, “Anh ra lệnh gì người này cũng sẽ làm! Hừ! Học mấy tiếng chó sủa nghe thử xem!”
Đối với hắn dùng ngôn từ gần giống bôi nhọ,Lôi Đình Ngọc vẻ mặt không thay đổi,thật học tiếng chó sủa.”Gâu! Gâu!”
Lúc đó tất cả mọi đều cười vang,Lôi Đình Ngọc làm như không nghe thấy,mặt ngước lên nhìn hắn,như một con chó nhượng bộ chủ nhân,nhưng cặp mắt vẫn sắc bén không chút sợ hãi nhìn hắn.
“Hơ,ánh mắt ngươi là thế nào?Tôi có cho phép anh ngẩng đầu nhìn tôi sao?” Y Thanh Huyền bị chọc giận hất rượu về phía y, “Chó thì chứ làm chó,liếm khô rượu trên mặt đất cho tôi!”
“Như vậy không tốt lắm!Cho dù là chó cũng hơi quá đáng?” Trong đó có một người chen miệng nói.
“Nói cũng đúng,dạng này tính là ngược đãi động vật?” Người bạn khác nói lời trêu chọc.
Lời của tên đó vừa làm cho mấy người xung quanh lại cười lên.
“Không cần lo,không cần lo,đây là chó nhà tôi,tôi thích làm thế nào thì làm thế ấy!” Y Thanh Huyền vênh mặt hất hàm sai khiến nhìn người đàn ông trên mặt đất, “Hơn nữa hắn cũng rất vui lòng làm đúng không,Tiểu Lôi!”
“Đúng vậy, Thiếu chủ!” Lôi Đình Ngọc dùng giọng không chút cảm tình trả lời,tiếp theo liếm rượu trên sàn nhà.
“Thật ngoan!” Y Thanh Huyền cười ha ha một tiếng,nếu người này nghe lời giống như chó,hắn làm sao vui mừng?”Hiện tại bò qua bên chân tôi!” Có giỏi thì phản kháng! Hừ! Không có can đảm!
Lôi Đình Ngọc không có dị nghị nghe theo lời hắn từ từ bò sang chân hắn.
“Chó ngoan!” Y Thanh Huyền sờ sờ đầu của y,hoàn toàn xem y như chó, “Không bằng ngươi liếm thử giày ta đi!” Vừa nói hắn vừa đưa đôi giày da đến trước mặt y.
Lôi Đình Ngọc yên lặng cúi đầu xuống liếm mũi giày của hắn.
“Mùi vị thế nào?” Y Thanh Huyền tràn đầy ác ý hỏi.
Lôi Đình Ngọc không nói cúi đầu.
“Y thiếu gia,anh thật là xấu,còn hỏi hắn mùi vị giàu thế nào,xem như công hắn đã biểu diễn cho mọi người xem,anh cũng đừng khi dễ hắn nữa!” Cô em lên tiếng xin thay.
“Được rồi,em đã xin cho hắn,vậy thì tha hắn!” Y Thanh Huyền tâm trạng rất tốt,đá một cuốc vào con chó bên cạnh, “Ê,ngươi có thể lui xuống!Đừng trở ngại tôi vui đùa cùng các bạn!”
“Dạ “Lôi Đình Ngọc đứng lên,cúi người về hắn sau xoay người đi ra phía sau,tiếp tục công việc bảo vệ Y Thanh Huyền,giống như vừa rồi không xảy ra bất kỳ chuyện gì.
“Đi! Thật không thú vị!” Y Thanh Huyền vốn mong đợi có thể thấy khuôn mặt vặn vẹo khi chịu nhục,không nghĩ tới không nhìn thấy,thật là nhàm chán! Thật không thích con chó được huấn luyện nghiêm chỉnh,hắn càng thêm khinh miệt y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook