Tù Binh Của Lão Đại
-
Chương 21
Mưa dầm liên tục suốt buổi chiều,mở màn buổi tang lễ hội trường rộng lớn bày đầy vòng hoa màu trắng,tụ tập khách khứa đến từ các bang phái đến ai cũng buồn bã,ngay cả nhân vật chính trị có uy tín danh dự và ký giả tham gia náo nhiệt tất cả đều rối rít chạy tới,có thể thấy được người chết là một nhân vật có tiếng tăm vượt qua hai nhà hắc bạch.
Y Thanh Huyền mặt tang phục quỳ gối trước quan tài người cha đã mất,đón tiếp mỗi người đến chia buồn,còn đặc biệc mời tới người con thứ năm khóc mộ phối hợp,hắn yên lặng dập đầu một cái,nhớ tới người ba hắn yêu thương lúc sinh tiền không khỏi rơi lệ đầy mặt,nhưng vì không muốn để người ta nhìn thấy,hắn len lén lau nước mắt.
Lôi Đình Ngọc không nói một câu quỳ gối bên cạnh hắn,giống như trước người mặc đồ tang,dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người vẻ mặt của y nhìn như bi thương,dáng vẻ cực kỳ đau khổ,nhưng chỉ có Y Thanh Huyền biết trong lòng y căn bản không bi thương như ngoài mặt,thật biết diễn kịch!Người đàn ông này không đi đóng phim thật sự lãng phí.
Y Thanh Huyền ngậm oán tức giận lén trừng mắt liếc y,không nghĩ tới Lôi Đình Ngọc đúng lúc nhìn sang hướng hắn,trong lúc bốn mắt nhìn nhau tia lửa lóe ra, Lôi Đình Ngọc khiêu khích nhếch môi,tay để trong túi đè xuống chốt mở,đang lúc Y Thanh Huyền nghĩ thầm không ổn đã không kịp,máy run hành hạ người lại bắt đầu hoạt động trong khe hẹp,sắc mặt hắn thoáng cái trắng xanh,thân thể trận trận run rẩy.Lôi Đình Ngọc thế nhưng dám bày trò này tại nơi thần thánh trang nghiêm.
“Hiền chất,cháu có khỏe không?” Một trong đám khách đến chia buồn phát hiện vẻ mặt hắn khác lạ,lo lắng hỏi: “Thấy sắc mặc cậu không tốt lắm,có phải không khỏe không?” Y Thanh Huyền đưa mắt nhìn sang,là Lý thúc bạn tốt cùng thế hệ với cha hắn,hắn miễn cưỡng giả dáng vẻ vô sự để tránh lộ ra đầu mối.”Không,Lý thúc,cháu không sao! Cám ơn sự quan tâm của chú”
“Thiếu chủ nhất định bởi vì mất đi cha mới có thể không có tinh thần!” Lôi Đình Ngọc nghe thấy bọn họ nói,ra vẻ quan tâm chen vào, “Chú xem dáng vẻ hắn xem ra chống đỡ không được,nhất định rất khổ sở!” Vừa nói y còn liếc sang hắn.
Anh cho rằng do ai hại?
Y Thanh Huyền giận mà không dám nói gì,chỉ có thể đem tức giận trong lòng,tên đầu sỏ có tư cách gì xen vào! Nhưng ở trước mặt Lý thúc,hắn lại không thể vạch mặt Lôi Đình Ngọc,dù sao nhược điểm hắn cũng nằm trên tay y.
“Là như vậy sao, ” Lý thúc sờ soạng một chút chòm râu dê dưới cằm,đồng tình thở dài một tiếng,”Người chết không thể sống lại,cháu phải hóa đau buồn thành sức mạnh,sống thay phần cha cháu!”
“Cháu sẽ.” Y Thanh Huyền cố nén vật thể tác quái nữa thân dưới,trầm giọng nói.
“Vậy thì tốt” Lý thúc ánh mắt bi thương,nhìn mặt của hắn nhớ khoảng thời gian đã qua”Đã lâu không thấy,cậu lớn lên càng ngày càng anh tuấn rất giống cha cậu hồi còn trẻ,chú đã không nhớ rõ lần trước gặp mặt cha cậu là bao lâu,không nghĩ nghe được tin tức lại là tang lễ của anh ấy,rốt cuộc là người nào to gan thế ngay cả anh ấy cũng dám giết!”
“Cháu cũng rất muốn tìm ra......” Y Thanh Huyền cố hết sức giữ bình tĩnh,chống cự lại cơn sóng như dời núi lấp biển tập kích,rất sợ chỉ không chú ý một liền bị lộ”Hung thủ bắn chết cha.”
“Tất cả chúng ta đều giống như thiếu chủ” âm thầm điều khiển phản ứng sinh lý của Y Thanh Huyền,Lôi Đình Ngọc làm bộ lên tiếng nói, “Cần phải tìm ra tên sát thủ báo thủ cho lão đại,xin Lý thúc yên tâm.”
Lý thúc gật đầu,ánh mắt giám định dời về phía Lôi Đình Ngọc,”Nghe nói anh ấy trước khi chết giao lại vị trí cho cậu,vậy cậu phải quản lý tốt nơi này giúp anh ấy, đừng để anh ấy thất vọng! Còn nữa phải chăm sóc tốt đứa con duy nhất anh ấy để lại!”
“Đây là việc cháu phải làm,cháu nhất định sẽ không để cho lão đại thất vọng!” Lôi Đình Ngọc lên tiếng hứa hẹn,sắm vai diễn làm việc vì nghĩa trọng tình trọng nghĩa rất sinh động.
“Ta cũng sẽ giúp đỡ tìm kiếm,để sớm ngày tìm được hung phạm,an ủi linh hồn trên trời của anh ấy!” Lý thúc không nghi ngờ nói xong liền xoay người trở lại nơi ông ta ngồi.
Nhìn thấy Lý thúc rời khỏi phạm vi tầm mắt,Y Thanh Huyền trong lòng nơm nớp lo sợ mới hơi thả lỏng,mặc dù bốn phía quanh quẩn tiếng nhạc bi thương giống như quỷ khóc gào thét cùng với nhiều tiếng khóc thảm thiết,nhưng hắn vẫn rất sợ Lý thúc nghe được tạp âm chấn động nữa người dưới của hắn,may Lý thúc không phát hiện điều gì khác thường,hắn an tâm thở ra một hơi,máy run chuyển động liên tiếp bỗng nhiên trở nên mạnh mẻ làm người ta hoa mắt rung động,đánh thẳng vào dục vọng giữa hai chân hắn,sảng khoái mênh mông nhanh chóng truyền khắp mỗi thần kinh trên người hắn,xông lên ót,làm hắn khó nhịn kích động thiếu chút bật ra tiếng, không cần nói nhất định là tên Lôi Đình Ngọc kia động tay động chân!
Hắn không nhịn được oán giận trợn mắt nhìn Lôi Đình Ngọc,chỉ thấy người sau mặt không biến sắc nhìn hắn lén nở một nụ cười gian xảo,giống như đang cảnh cáo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Vô cùng đáng ghét! Hai tay đặt bên cạnh siết thành quả đấm,nghĩ lại hắn đường đường người nổi bật,lại bị một tên xách giày quản chế,không được,hắn phải nghĩ biện pháp thay đổi xu hướng suy tàn mới được,nhưng món đồ chơi bên trong không ngừng tàn sát bừa bãi luôn cắt đứt suy nghĩ của hắn,làm hắn không cách nào chuyên tâm tự tìm đối sách,chỉ có thể cắn chặc môi dưới hết sức khắc chế luồng sóng chấn động đang ập đến.
“Dưới tình huống người đến chia buồn,ở trong thân thể trang bị món đồ chơi này có phải đặc biệt tình thú không?” Lôi Đình Ngọc để sát vào bên tai hắn dùng giọng không đứng đắn nói,cố ý chỉ di ảnh treo phía trước nói, “Để người cha đã chết của cậu nhìn vẻ mặt cậu bị đùa bỡn xem!”
Nghe y nói như thế,Y Thanh Huyền như được cảnh tỉnh,xấu hổ không dám ngẩng đầu đối mặt vẻ mặt người cha đã chết,hắn không đất dung thân cúi thấp đầu,dường như cảm giác được di ảnh treo cao trên mặt tường chiếu ra hai con ngươi uy nghiêm theo dõi hắn,giống như mạnh mẽ lên án đứa con bất hiếu tử dám ở trên tang lễ làm ra hành động thấp kém!
Không....... Không....... dưới sỉ nhục cùng xấu hổ và giận dữ bức bách,hắn cơ hồ muốn cắn nát môi,nhưng khổ nổi không cách nào ra sức đánh tên đầu sỏ bên cạnh,thân thể được bao trùm bởi bộ lễ tang màu đen giống như bị gió thổi phật ngăn không được run lẩy bẩy,da thịt cường tráng kéo căng,hai nụ hoa chớm nở trước ngực cũng từ từ nhuộm thành màu đỏ thẫm xinh đẹp.
Lôi Đình Ngọc cẩn thận theo dõi nhất cử nhất động của hắn,dĩ nhiên không bỏ qua cảnh tượng khiêu tình như vậy,hắn bình tĩnh xem xét phản ứng nhạy cảm của Y Thanh Huyền,vừa làm bộ như quan tâm hắn nói: “Thiếu chủ,xem mặt cậu đỏ như thế,thân thể còn run rẩy,nhất định là cử hành nghi thức tang lễ quá dài,thân thể Thiếu chủ tôn quý làm sao chịu được quỳ khoảng thời gian lâu như vậy,có cần tôi đỡ cậu vào phòng nghỉ ngơi?”
Bọn đàn em buồn bã đứng bên cạnh nghe cũng rối rít đi tới quan tâm, “Thiếu chủ,Lôi ca nói đúng,ngài không khỏe thì hãy vào trong nghĩ ngơi,nơi này cứ để chúng em lo!”
Y Thanh Huyền mặt tang phục quỳ gối trước quan tài người cha đã mất,đón tiếp mỗi người đến chia buồn,còn đặc biệc mời tới người con thứ năm khóc mộ phối hợp,hắn yên lặng dập đầu một cái,nhớ tới người ba hắn yêu thương lúc sinh tiền không khỏi rơi lệ đầy mặt,nhưng vì không muốn để người ta nhìn thấy,hắn len lén lau nước mắt.
Lôi Đình Ngọc không nói một câu quỳ gối bên cạnh hắn,giống như trước người mặc đồ tang,dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người vẻ mặt của y nhìn như bi thương,dáng vẻ cực kỳ đau khổ,nhưng chỉ có Y Thanh Huyền biết trong lòng y căn bản không bi thương như ngoài mặt,thật biết diễn kịch!Người đàn ông này không đi đóng phim thật sự lãng phí.
Y Thanh Huyền ngậm oán tức giận lén trừng mắt liếc y,không nghĩ tới Lôi Đình Ngọc đúng lúc nhìn sang hướng hắn,trong lúc bốn mắt nhìn nhau tia lửa lóe ra, Lôi Đình Ngọc khiêu khích nhếch môi,tay để trong túi đè xuống chốt mở,đang lúc Y Thanh Huyền nghĩ thầm không ổn đã không kịp,máy run hành hạ người lại bắt đầu hoạt động trong khe hẹp,sắc mặt hắn thoáng cái trắng xanh,thân thể trận trận run rẩy.Lôi Đình Ngọc thế nhưng dám bày trò này tại nơi thần thánh trang nghiêm.
“Hiền chất,cháu có khỏe không?” Một trong đám khách đến chia buồn phát hiện vẻ mặt hắn khác lạ,lo lắng hỏi: “Thấy sắc mặc cậu không tốt lắm,có phải không khỏe không?” Y Thanh Huyền đưa mắt nhìn sang,là Lý thúc bạn tốt cùng thế hệ với cha hắn,hắn miễn cưỡng giả dáng vẻ vô sự để tránh lộ ra đầu mối.”Không,Lý thúc,cháu không sao! Cám ơn sự quan tâm của chú”
“Thiếu chủ nhất định bởi vì mất đi cha mới có thể không có tinh thần!” Lôi Đình Ngọc nghe thấy bọn họ nói,ra vẻ quan tâm chen vào, “Chú xem dáng vẻ hắn xem ra chống đỡ không được,nhất định rất khổ sở!” Vừa nói y còn liếc sang hắn.
Anh cho rằng do ai hại?
Y Thanh Huyền giận mà không dám nói gì,chỉ có thể đem tức giận trong lòng,tên đầu sỏ có tư cách gì xen vào! Nhưng ở trước mặt Lý thúc,hắn lại không thể vạch mặt Lôi Đình Ngọc,dù sao nhược điểm hắn cũng nằm trên tay y.
“Là như vậy sao, ” Lý thúc sờ soạng một chút chòm râu dê dưới cằm,đồng tình thở dài một tiếng,”Người chết không thể sống lại,cháu phải hóa đau buồn thành sức mạnh,sống thay phần cha cháu!”
“Cháu sẽ.” Y Thanh Huyền cố nén vật thể tác quái nữa thân dưới,trầm giọng nói.
“Vậy thì tốt” Lý thúc ánh mắt bi thương,nhìn mặt của hắn nhớ khoảng thời gian đã qua”Đã lâu không thấy,cậu lớn lên càng ngày càng anh tuấn rất giống cha cậu hồi còn trẻ,chú đã không nhớ rõ lần trước gặp mặt cha cậu là bao lâu,không nghĩ nghe được tin tức lại là tang lễ của anh ấy,rốt cuộc là người nào to gan thế ngay cả anh ấy cũng dám giết!”
“Cháu cũng rất muốn tìm ra......” Y Thanh Huyền cố hết sức giữ bình tĩnh,chống cự lại cơn sóng như dời núi lấp biển tập kích,rất sợ chỉ không chú ý một liền bị lộ”Hung thủ bắn chết cha.”
“Tất cả chúng ta đều giống như thiếu chủ” âm thầm điều khiển phản ứng sinh lý của Y Thanh Huyền,Lôi Đình Ngọc làm bộ lên tiếng nói, “Cần phải tìm ra tên sát thủ báo thủ cho lão đại,xin Lý thúc yên tâm.”
Lý thúc gật đầu,ánh mắt giám định dời về phía Lôi Đình Ngọc,”Nghe nói anh ấy trước khi chết giao lại vị trí cho cậu,vậy cậu phải quản lý tốt nơi này giúp anh ấy, đừng để anh ấy thất vọng! Còn nữa phải chăm sóc tốt đứa con duy nhất anh ấy để lại!”
“Đây là việc cháu phải làm,cháu nhất định sẽ không để cho lão đại thất vọng!” Lôi Đình Ngọc lên tiếng hứa hẹn,sắm vai diễn làm việc vì nghĩa trọng tình trọng nghĩa rất sinh động.
“Ta cũng sẽ giúp đỡ tìm kiếm,để sớm ngày tìm được hung phạm,an ủi linh hồn trên trời của anh ấy!” Lý thúc không nghi ngờ nói xong liền xoay người trở lại nơi ông ta ngồi.
Nhìn thấy Lý thúc rời khỏi phạm vi tầm mắt,Y Thanh Huyền trong lòng nơm nớp lo sợ mới hơi thả lỏng,mặc dù bốn phía quanh quẩn tiếng nhạc bi thương giống như quỷ khóc gào thét cùng với nhiều tiếng khóc thảm thiết,nhưng hắn vẫn rất sợ Lý thúc nghe được tạp âm chấn động nữa người dưới của hắn,may Lý thúc không phát hiện điều gì khác thường,hắn an tâm thở ra một hơi,máy run chuyển động liên tiếp bỗng nhiên trở nên mạnh mẻ làm người ta hoa mắt rung động,đánh thẳng vào dục vọng giữa hai chân hắn,sảng khoái mênh mông nhanh chóng truyền khắp mỗi thần kinh trên người hắn,xông lên ót,làm hắn khó nhịn kích động thiếu chút bật ra tiếng, không cần nói nhất định là tên Lôi Đình Ngọc kia động tay động chân!
Hắn không nhịn được oán giận trợn mắt nhìn Lôi Đình Ngọc,chỉ thấy người sau mặt không biến sắc nhìn hắn lén nở một nụ cười gian xảo,giống như đang cảnh cáo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Vô cùng đáng ghét! Hai tay đặt bên cạnh siết thành quả đấm,nghĩ lại hắn đường đường người nổi bật,lại bị một tên xách giày quản chế,không được,hắn phải nghĩ biện pháp thay đổi xu hướng suy tàn mới được,nhưng món đồ chơi bên trong không ngừng tàn sát bừa bãi luôn cắt đứt suy nghĩ của hắn,làm hắn không cách nào chuyên tâm tự tìm đối sách,chỉ có thể cắn chặc môi dưới hết sức khắc chế luồng sóng chấn động đang ập đến.
“Dưới tình huống người đến chia buồn,ở trong thân thể trang bị món đồ chơi này có phải đặc biệt tình thú không?” Lôi Đình Ngọc để sát vào bên tai hắn dùng giọng không đứng đắn nói,cố ý chỉ di ảnh treo phía trước nói, “Để người cha đã chết của cậu nhìn vẻ mặt cậu bị đùa bỡn xem!”
Nghe y nói như thế,Y Thanh Huyền như được cảnh tỉnh,xấu hổ không dám ngẩng đầu đối mặt vẻ mặt người cha đã chết,hắn không đất dung thân cúi thấp đầu,dường như cảm giác được di ảnh treo cao trên mặt tường chiếu ra hai con ngươi uy nghiêm theo dõi hắn,giống như mạnh mẽ lên án đứa con bất hiếu tử dám ở trên tang lễ làm ra hành động thấp kém!
Không....... Không....... dưới sỉ nhục cùng xấu hổ và giận dữ bức bách,hắn cơ hồ muốn cắn nát môi,nhưng khổ nổi không cách nào ra sức đánh tên đầu sỏ bên cạnh,thân thể được bao trùm bởi bộ lễ tang màu đen giống như bị gió thổi phật ngăn không được run lẩy bẩy,da thịt cường tráng kéo căng,hai nụ hoa chớm nở trước ngực cũng từ từ nhuộm thành màu đỏ thẫm xinh đẹp.
Lôi Đình Ngọc cẩn thận theo dõi nhất cử nhất động của hắn,dĩ nhiên không bỏ qua cảnh tượng khiêu tình như vậy,hắn bình tĩnh xem xét phản ứng nhạy cảm của Y Thanh Huyền,vừa làm bộ như quan tâm hắn nói: “Thiếu chủ,xem mặt cậu đỏ như thế,thân thể còn run rẩy,nhất định là cử hành nghi thức tang lễ quá dài,thân thể Thiếu chủ tôn quý làm sao chịu được quỳ khoảng thời gian lâu như vậy,có cần tôi đỡ cậu vào phòng nghỉ ngơi?”
Bọn đàn em buồn bã đứng bên cạnh nghe cũng rối rít đi tới quan tâm, “Thiếu chủ,Lôi ca nói đúng,ngài không khỏe thì hãy vào trong nghĩ ngơi,nơi này cứ để chúng em lo!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook