Từ Bi Thành
Chương 79: Ngoại Truyện 4: Bắc Thiện Thời Niên Thiếu (VI)

***

Tám năm sau.

Chiếc xe BMW màu đen lặng lẽ chuyển bánh dưới hàng cây, Trần Bắc Nghiêu mặc comple chỉnh tề ngồi ở hàng ghế sau. Anh cúi đầu lật giở quyển sách trên tay.

Châu Á Trạch ngồi ở vị trí tài xế đang bật một đĩa nhạc. Liếc qua gương chiếu hậu thấy bộ dạng chuyên tâm của Trần Bắc Nghiêu, anh ta không nhịn được cười cười: "Không ngờ anh thích tác giả truyện tranh Nhật Bản này. Nghe nói có buổi ký tặng cuốn tự truyện của chị ta là anh bay sang Hongkong ngay."

Trần Bắc Nghiêu đóng quyển sách, mỉm cười: "Chú cho rằng tôi thích xem truyện tranh thiếu nữ sao?" (shoujo manga)

Châu Á Trạch không hiểu ý, anh ta đang định mở miệng hỏi, điện thoại di động bỗng đổ chuông.

Sau khi cúp điện thoại, Châu Á Trạch cười ngoác miệng: "Từ Viễn Đạt là đồ ăn hại, nhưng cô hắn là đại biểu hội đồng nhân dân của tỉnh. Đợt trước chúng ta thầu được miếng đất ngon cũng là nhờ mối quan hệ của hắn, lần này chúng ta không thể không giúp hắn."

Trần Bắc Nghiêu nói lãnh đạm: "Tùy chú."

Xe ô tô dừng ở ngoài cổng nhà máy, Châu Á Trạch dẫn vệ sỹ đi giải quyết vụ lộn xộn. Trần Bắc Nghiêu châm một điếu thuốc, nhắm mắt trầm tư.

Trong xe đang mở album mới nhất của Lương Tịnh Như, giọng hát trong trẻo đầy từ tính của nữ ca sỹ vang lên bên tai Trần Bắc Nghiêu. Nhưng lời ca quá ai oán, Trần Bắc Nghiêu nghe vài câu là không có hứng thú.

Châu Á Trạch giải quyết công việc, từ trước đến nay anh đều yên tâm, lần này cũng không ngoại lệ.

Trần Bắc Nghiêu quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Bên ngoài cửa kính màu xanh thẫm, mọi chuyện xảy ra trong nhà máy như ở một thế giới khác.

Sau đó, anh đột ngột nhìn thấy cô đứng giữa đám công nhân lố nhố.

Cô mặc bộ váy công sở màu đen bó sát người, gương mặt trang điểm tinh tế, thần sắc xa cách. Trông cô giống như bất kỳ cô gái văn phòng khác ở thành phố này, nhưng lại có một vẻ cao ngạo khó tiếp cận.

Trần Bắc Nghiêu trầm mặc.

Anh ngắm cô hồi lâu. Mãi đến khi Châu Á Trạch lên xe, kinh ngạc vỗ vai anh, anh mới phát hiện khóe mắt mình ươn ướt.

Trần Bắc Nghiêu cầm tay nắm cửa xe, nhưng cuối cùng anh bất động, chỉ nhìn cô từ xa mà không xuống xe.

Bên tai là giọng ca bi thương của nữ ca sỹ, lặp đi lặp lại câu hát.

"Nhớ nhung là nỗi đau biết thở, trốn ở mọi ngõ ngách trong thân thể và linh hồn tôi.

Bài ca em thích cũng biết đau, đọc thư em cũng đau, đến trầm mặc cũng đau..."

Em yêu, em yêu.

Thiện Thiện yêu dấu của tôi.

Trên đời này có người yêu nông cạn, có người yêu sâu đậm;

Có người yêu ngắn ngủi, có người yêu cả đời.

Có người yêu dung mạo đẹp đẽ như hoa, có người yêu tâm hồn tự do và sự thánh thiện.

Còn người phụ nữ duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này, hóa ra em đang ở đây.

Trong ảo giác chập chờn của tôi, trong trái tim lạnh lẽo, trong những giọt nước mắt lâu này không xuất hiện của tôi.

Em như một thiên thần, cuối cùng cũng bay đến thế giới tàn khốc không tình người của tôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương