Từ Bi Thành
-
Chương 14: Đinh Hành Trở Lại
Khách sạn năm sao đèn đóm sáng chưng, trên sân khấu phía trước có mấy cô thiếu nữ đang kéo đàn nhị. Theo tiếng nhạc réo rắt, các cô lắc cả đầu và lưng, đôi chân thon dài của các cô ẩn hiện trong bộ áo xường xám màu đỏ tươi.
Bọn họ dốc sức biểu diễn nhưng không có nhiều người xem. Bên dưới sân khấu bày khoảng năm mươi bàn tiệc, đa phần là đàn ông diện comple chỉnh tề và một số ít phụ nữ sang trọng trông có vẻ đều là nữ cường nhân.
Mộ Thiện cũng là một trong số đó.
Hôm nay cô mặc bộ váy dạ hội màu gạo, tóc vấn lên cao. Cô ngồi tại một cái bàn tận góc trong cùng. Mặc dù âm thầm lặng lẽ nhưng Mộ Thiện vẫn như viên ngọc trai tỏa ánh sáng rực rỡ thu hút sự chú ý hơn đám phụ nữ mặt hoa da phấn có mặt ở buổi tiệc.
Đổng Tuyên Thành ngồi bên cạnh Mộ Thiện, anh ta ngẩng đầu nhìn ngang nhìn ngửa rồi cúi xuống nói nhỏ với Mộ Thiện: “Anh ta đang nhìn cậu đấy”.
Mộ Thiện quay về hướng bên kia, thấy Trần Bắc Nghiêu nổi bật giữa đám đàn ông quần áo chỉnh tề, anh quả nhiên đang nhìn cô chăm chú.
Cô nói: “Xa như thế không nhìn rõ đâu, đó chỉ là tâm lý của cậu thôi”.
Đổng Tuyên Thành thở dài: “Cậu đúng là cứng rắn thật”.
Trước đó hầu như không ai biết chuyện Trần Bắc Nghiêu theo đuổi Mộ Thiện. Mộ Thiện tự nói ra, Đổng Tuyên Thành mới biết. Cô bị Đổng Tuyên Thành mắng một trận, bảo cô tự nhiên bỏ qua “con rùa vàng” trị giá cả trăm triệu. Nhưng sau khi mắng xong, Đổng Tuyên Thành thở dài nói cô làm rất đúng.
Đây là party các doanh nghiệp trẻ tổ chức mỗi năm một lần ở thành phố Lâm. Lần cuối cùng Mộ Thiện gặp Trần Bắc Nghiêu là từ nửa tháng trước.
Tham gia buổi tiệc này sẽ có cơ hội làm quen với các doanh nghiệp, có lợi cho sự nghiệp của Mộ Thiện. Trước đây những doanh nghiệp cỡ bự như Dung Thái chỉ cử thư ký hoặc trợ lý tham gia party. Hôm nay Mộ Thiện tương đối hài lòng với thành quả đạt được, ít nhất năm doanh nghiệp có hứng thú hợp tác, hẹn sau này sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Tối hôm nay, chủ tịch thương hội vui mừng lặp đi lặp lại câu: “khách quý đến nhà”, vì không chỉ Trần Bắc Nghiêu, cả Đinh Hành lẫn Lữ Triệu Ngôn cũng có mặt. Mộ Thiện có thể cảm nhận thấy, nhờ sự xuất hiện của bọn họ, không khí trong hội trường sôi nổi hơn nhiều.
Cách Mộ Thiện một khoảng khá xa, chiếc bàn nằm ở vị trí gần sân khấu tụ tập những người đàn ông đắt giá nhất của thành phố Lâm. Bọn họ vui vẻ trò chuyện như không hề tồn tại xích mích hay mâu thuẫn dù chỉ là nhỏ nhất, càng không có chuyện thù hận sâu nặng.
Mộ Thiện tất nhiên không đi đến bàn đó mời rượu, cô chỉ quan sát từ phía xa, người ngồi bên cạnh Đinh Hành là Lữ Triệu Ngôn tiếng tăm lừng lẫy. Không ngờ anh ta chỉ là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mắt đeo cặp kính trắng gọng vàng trông rất nho nhã ôn hòa.
Có điều đánh giá con người không thể chỉ qua vẻ bề ngoài.
Mộ Thiện uống không ít rượu, hai má cô ửng hồng nhưng vẫn không ngừng có người tới cụm ly. Đổng Tuyên Thành thấy tình hình không ổn liền kéo cô đứng dậy: “Đi sang phòng bên cạnh”. Mộ Thiện cũng cảm thấy trong người khó chịu nên liền đi theo anh ta.
Phòng bên cạnh là nơi khiêu vũ, cách phòng tiệc một cánh cửa bằng gỗ. Trong tiếng nhạc du dương, không ít người đã lướt theo điệu nhạc.
Đổng Tuyên Thành vừa dẫn Mộ Thiện ngồi xuống, lập tức có người đi tới mời cô nhảy. Mộ Thiện vui vẻ nhảy cùng người đó một bản, sau khi quay lại chỗ ngồi, vì không muốn quấy rầy nên cô lôi Đổng Tuyên Thành làm tấm lá chắn.
Một lúc sau, điện thoại trong bóp tay của Mộ Thiện rung lên, là tin nhắn của Đinh Hành: “Tối nay em rất đẹp”.
Mộ Thiện không trả lời, cô đưa mắt về phòng tiệc qua cánh cửa gỗ. Bên đó ánh đèn sáng chói mắt, làm mỗi gương mặt trở nên mơ hồ, cô không nhìn thấy Đinh Hành, còn chỗ ngồi của Trần Bắc Nghiêu đã trống không từ bao giờ.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, Mộ Thiện mới ngồi taxi về nhà.
Đêm đã về khuya, chiếc taxi phóng như bay trên con đường rộng lớn không bóng người.
Taxi dừng ở ngoài khu chung cư, Mộ Thiện đột nhiên nhìn thấy phía trước đỗ một chiếc xe con màu đen. Dưới ánh đèn đường, cô phảng phất nhìn thấy ký hiệu Cadillac, bóng mấy người đàn ông thấp thoáng trước ánh đèn xe nhấp nháy. Trong đó một người trên tay có đốm lửa lập lòe.
Sau đó đốm lửa trong tay người đó bị ném xuống đất tắt ngóm, một luồng sáng xanh lam chiếu vào gương mặt nghiêng anh tuấn của một người đàn ông.
Điện thoại của Mộ Thiện lại rung lên.
“Đừng sợ, là tôi, em xuống xe đi”. Giọng nói đầy ý cười của Đinh Hành vọng tới.
Mấy người đàn ông khác lặng lẽ tản ra, chỉ lưu lại Đinh Hành và Mộ Thiện đứng trước ô tô.
Dưới hàng liễu nửa tỏ nửa mờ ở ven đường, gương mặt của Đinh Hành càng giống tượng điêu khắc. Anh cúi đầu nhìn Mộ Thiện hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng: “Lữ Triệu Ngôn bảo tôi cưới em gái anh ta”.
Mộ Thiện hơi sững người. Thật ra lúc nhìn thấy Đinh Hành, trong lòng cô đầy cảnh giác.
Đưa tiền cho Đinh Hành là hành vi xuất phát từ lương tâm, nhưng điều đó không có nghĩa cô tin Đinh Hành thật sự động lòng với cô. Mộ Thiện thậm chí còn nghi ngờ Đinh Hành đã biết mối quan hệ giữa cô và Trần Bắc Nghiêu.
Vì vậy ban nãy trước khi xuống xe, cô đã nhắn tin cho Đổng Tuyên Thành. Nếu Đinh Hành làm gì đó bất lợi với cô, Đổng Tuyên Thành sẽ tùy cơ hành sự.
Thế nhưng lời mở màn của Đinh Hành hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô. Nhìn gương mặt như cười như không của anh, Mộ Thiện đột nhiên bật cười.
“Anh sẽ không lấy cô ấy”. Ngữ khí của cô rất kiên định.
Đinh Hành nhíu mày, anh nắm cổ tay cô kéo cô lại gần anh.
“Em tự tin về bản thân đến thế sao?” Anh cười khẽ.
Mộ Thiện rút tay về: “Không liên quan gì đến tôi. Đó là tôi cảm thấy Đinh thiếu không phải là người dựa dẫm đàn bà”.
Khóe mắt Đinh Hành cong lên, ý cười càng sâu hơn: “Một cái mũ cao quá. Nếu em là em gái Lữ Triệu Ngôn, tôi nhất định sẽ cưới em ngay lập tức mà không hề do dự”. (“Mũ cao”: lời tâng bốc)
Mộ Thiện chỉ cười cười không đáp lời anh.
Thấy Mộ Thiện từ đầu đến cuối tỉnh bơ như không, Đinh Hành đột nhiên giơ tay kéo cô vào lòng. Cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt thắt lưng cô, gương mặt anh tuấn kề sát cô ở cự ly gần.
Mộ Thiện ra sức giãy giụa nhưng anh không hề nhúc nhích.
“Buông tôi ra rồi nói sau”. Mộ Thiện cau mày.
Đinh Hành đột nhiên thay đổi thái độ, anh quay người đè Mộ Thiện xuống thân xe, một tay anh giữ chặt hai tay cô, hai đùi anh kẹp chặt thân dưới cô, làm cả người cô bị vây hãm giữa anh và xe ô tô.
Tư thế vô cùng mờ ám.
“Em đã từ chối Trần Bắc Nghiêu”. Giọng nói trầm khàn của Đinh Hành phảng phất bên tai Mộ Thiện: “Chi bằng đi theo tôi?”
Mặc dù lời nói rất dịu dàng và nhu tình nhưng vẫn khiến Mộ Thiện kinh sợ: Đinh Hành quả nhiên đã biết mối quan hệ giữa cô và Trần Bắc Nghiêu.
Mộ Thiện tin chắc Đinh Hành đã đoán ra Trần Bắc Nghiêu là hung thủ giết chết Đinh Mặc Ngôn. Thế thì đêm nay anh tìm đến cô với mục đích gì?
Cô bình tĩnh trả lời: “Nếu từ nay trở đi anh có thể “rửa tay sạch sẽ”, tôi sẽ cân nhắc chuyện đi theo anh”.
Nhìn gương mặt trắng như tuyết ở trong lòng, Đinh Hành hơi ngây ra: “Em cũng từ chối Trần Bắc Nghiêu như vậy sao?”
Mộ Thiện cất giọng từ tốn: “Đinh Hành, tôi biết anh không phải thật sự thích tôi. Trước đây anh nói khi nào trở lại như cũ anh sẽ theo đuổi tôi, đó cũng chỉ là một sự kích động nhất thời. Anh không cưới Lữ tiểu thư, không chỉ vì sự kiêu ngạo của anh, mà vì gia thế của Lữ tiểu thư không lớn đến mức anh buộc phải cưới. Nếu đổi lại là con gái của tỉnh trưởng, anh nhất định sẽ không do dự. Tôi thật lòng không muốn dây dưa với cả hai người, tôi muốn biết tối nay anh đến tìm tôi vì lý do gì?”
Đinh Hành yên lặng nhìn cô, hai mắt anh sáng lấp lánh. Một phút sau, anh buông lỏng người Mộ Thiện.
Mộ Thiện chỉnh lại quần áo đầu óc rồi đứng bất động.
Đinh Hành tựa người vào thành xe bên cạnh Mộ Thiện. Anh châm một điếu thuốc lá rồi quay sang cô.
“Tại sao suy nghĩ của em lúc nào cũng lý trí như đàn ông vậy?”
Mộ Thiện nhướng mày.
Đinh Hành ngậm điếu thuốc, anh giơ tay đặt lên vai cô rồi nói tiếp: “Em nói đúng lắm, nếu Lữ tiểu thư là con gái của tỉnh trưởng, tôi nhất định sẽ cưới ngay. Nhưng Mộ Thiện này, em đừng lúc nào cũng tự tin vào quyết định của mình. Chắc em hiểu đạo lý “càng cứng càng dễ gãy”? Người phụ nữ càng ngoan cố sẽ càng ngã đau hơn”. Đinh Hành vỗ nhẹ bờ vai mảnh mai của cô: “Em thật sự chẳng hiểu đàn ông gì cả. Không sai, cho đến bây giờ đối với em tôi chỉ là có cảm tình, nhưng chính thái độ lạnh lùng của em khiến tôi cảm thấy không cam tâm. Em có biết em làm vậy càng khiên khích hứng thú của đàn ông hay không?”
Tim Mộ Thiện đập nhanh hai nhịp, cô lập tức chuyển sang đề tài khác: “Anh tìm tôi có chuyện gì?” Bây giờ cô có thể yên tâm, Đinh Hành không có ý định lợi dụng cô để đối phó Trần Bắc Nghiêu.
Cũng có thể sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến anh xem thường việc lợi dụng phụ nữ, hoặc giả anh không chịu thừa nhận cô là người phụ nữ của Trần Bắc Nghiêu.
Đinh Hành trầm ngâm một lát rồi cất giọng dịu dàng: “Mộ Thiện, tôi thấy nhớ em”.
Mộ Thiện ngượng ngùng quay đầu sang một bên: “Không có việc gì thì tôi đi đây”.
Đinh Hành nhìn chăm chăm Mộ Thiện rồi đột nhiên cười phá lên.
Dưới ánh đèn, mái tóc dài mềm mại của Mộ Thiện xõa xuống đôi vai ngọc ngà. Mùi nước hoa nhè nhẹ pha trộn mùi rượu tạo thành một hương thơm say đắm, giống như thân hình mềm mại của cô khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng.
Trong khi đó đôi mắt đen thuần khiết của cô trong suốt như hồ nước.
“Tôi đã nói rồi, đêm nay em rất đẹp”. Đinh Hành cúi người thò tay bật nhạc ở trong xe. Tiếng nhạc êm dịu tuôn trào như đại dương bao phủ khắp không gian.
“Em còn nợ tôi một điệu vũ”. Đinh Hành ôm Mộ Thiện.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, bóng cây đung đưa.
Tay Mộ Thiện bị Đinh Hành giữ chặt, eo cô bị một tay anh ôm cứng. Anh cúi đầu, cằm anh tì xuống hõm vai cô, thân hình cao lớn của anh dính sát vào người cô, khiến cô không có đường trốn chạy.
Mặt Mộ Thiện dính vào lồng ngực Đinh Hành, nơi đó ấp ám vô cùng, giống như cảm giác anh luôn mang đến cho cô: thâm trầm, nho nhã, dịu dàng.
Mộ Thiện ra sức đẩy người Đinh Hành nhưng anh không hề nhúc nhích, sức lực của anh mạnh đến kinh người. Cô giãy giụa nhưng vô hiệu, đành phải di chuyển theo từng bước chân của anh.
Ánh đèn điện tối mù, âm nhạc nhẹ nhàng. Người đàn ông mặc comple đen anh tuấn có đôi mắt đen lấp lánh, khiến Mộ Thiện bất giác nhớ lại chuyện trước kia.
Cô nhớ đến thái tử Dung Thái ung dung tự tại, mỗi ngày đều viện cớ ở bên cạnh cô. Mộ Thiện nhớ tới ngày hôm đó, trong căn phòng tối, hơi thở của anh phảng phất trên mặt cô, môi anh chạm nhẹ vào môi cô…
Đôi môi mỏng mềm mại mang theo hơi lạnh của ngọn gió đêm và mùi thuốc lá nhè nhẹ đột nhiên lướt qua má Mộ Thiện tìm đến đôi môi cô. Trong lúc Mộ Thiện chưa kịp phản ứng, anh đã mạnh mẽ xâm nhập…Ký ức và hiện thực trùng lặp, vòng tay anh siết chặt, môi lưỡi nóng bỏng của anh chà sát trên môi cô, đôi mắt đen của anh ở ngay trước mắt cô.
Mùi vị nam tính từ đầu lưỡi Đinh Hành tấn công toàn thân cô.
Mộ Thiện đẩy mạnh nhưng Đinh Hành không hề nhúc nhích. Cô ngoái đầu ra phía sau nhưng anh tiến tới không nhân nhượng, vòng tay và thân thể anh khóa chặt người cô. Đinh Hành hôn một cách bá đạo, không màng đến vẻ bề ngoài lịch thiệp của anh. Lúc này, anh giống như một mãnh thú không thỏa mãn dục vọng, muốn “ăn” cô sạch sẽ.
Mộ Thiện bị hôn đến mức tinh thần chấn động, cô ra sức giãy giụa nhưng vô ích. Trong khi đầu lưỡi của Đinh Hành không ngừng khiêu khích cô, khiến toàn thân cô tê liệt, máu nóng cuộn trào.
Rất lâu sau anh mới buông lỏng người cô.
Môi của hai người đều sưng mọng lên, ánh mắt họ thất thần như nhau.
Đinh Hành mỉm cười.
Trước đây Mộ Thiện luôn thoải mái tự nhiên trước mặt Đinh Hành. Còn bây giờ sau cuộc đột kích bất ngờ của anh, Mộ Thiện cuối cùng cũng hoảng loạn bỏ trốn, cô chạy vội vào cầu thang.
“Mộ Thiện!” Đinh Hành gọi khẽ.
Mộ Thiện ngượng ngập quay đầu.
Dáng người cao lớn của Đinh Hành nổi bật dưới đèn đường, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú. Anh dường như muốn nói với cô điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ bặm môi như muốn nhớ lại dư vị của nụ hôn và nở nụ cười ưu tư.
Bọn họ dốc sức biểu diễn nhưng không có nhiều người xem. Bên dưới sân khấu bày khoảng năm mươi bàn tiệc, đa phần là đàn ông diện comple chỉnh tề và một số ít phụ nữ sang trọng trông có vẻ đều là nữ cường nhân.
Mộ Thiện cũng là một trong số đó.
Hôm nay cô mặc bộ váy dạ hội màu gạo, tóc vấn lên cao. Cô ngồi tại một cái bàn tận góc trong cùng. Mặc dù âm thầm lặng lẽ nhưng Mộ Thiện vẫn như viên ngọc trai tỏa ánh sáng rực rỡ thu hút sự chú ý hơn đám phụ nữ mặt hoa da phấn có mặt ở buổi tiệc.
Đổng Tuyên Thành ngồi bên cạnh Mộ Thiện, anh ta ngẩng đầu nhìn ngang nhìn ngửa rồi cúi xuống nói nhỏ với Mộ Thiện: “Anh ta đang nhìn cậu đấy”.
Mộ Thiện quay về hướng bên kia, thấy Trần Bắc Nghiêu nổi bật giữa đám đàn ông quần áo chỉnh tề, anh quả nhiên đang nhìn cô chăm chú.
Cô nói: “Xa như thế không nhìn rõ đâu, đó chỉ là tâm lý của cậu thôi”.
Đổng Tuyên Thành thở dài: “Cậu đúng là cứng rắn thật”.
Trước đó hầu như không ai biết chuyện Trần Bắc Nghiêu theo đuổi Mộ Thiện. Mộ Thiện tự nói ra, Đổng Tuyên Thành mới biết. Cô bị Đổng Tuyên Thành mắng một trận, bảo cô tự nhiên bỏ qua “con rùa vàng” trị giá cả trăm triệu. Nhưng sau khi mắng xong, Đổng Tuyên Thành thở dài nói cô làm rất đúng.
Đây là party các doanh nghiệp trẻ tổ chức mỗi năm một lần ở thành phố Lâm. Lần cuối cùng Mộ Thiện gặp Trần Bắc Nghiêu là từ nửa tháng trước.
Tham gia buổi tiệc này sẽ có cơ hội làm quen với các doanh nghiệp, có lợi cho sự nghiệp của Mộ Thiện. Trước đây những doanh nghiệp cỡ bự như Dung Thái chỉ cử thư ký hoặc trợ lý tham gia party. Hôm nay Mộ Thiện tương đối hài lòng với thành quả đạt được, ít nhất năm doanh nghiệp có hứng thú hợp tác, hẹn sau này sẽ bàn bạc kỹ hơn.
Tối hôm nay, chủ tịch thương hội vui mừng lặp đi lặp lại câu: “khách quý đến nhà”, vì không chỉ Trần Bắc Nghiêu, cả Đinh Hành lẫn Lữ Triệu Ngôn cũng có mặt. Mộ Thiện có thể cảm nhận thấy, nhờ sự xuất hiện của bọn họ, không khí trong hội trường sôi nổi hơn nhiều.
Cách Mộ Thiện một khoảng khá xa, chiếc bàn nằm ở vị trí gần sân khấu tụ tập những người đàn ông đắt giá nhất của thành phố Lâm. Bọn họ vui vẻ trò chuyện như không hề tồn tại xích mích hay mâu thuẫn dù chỉ là nhỏ nhất, càng không có chuyện thù hận sâu nặng.
Mộ Thiện tất nhiên không đi đến bàn đó mời rượu, cô chỉ quan sát từ phía xa, người ngồi bên cạnh Đinh Hành là Lữ Triệu Ngôn tiếng tăm lừng lẫy. Không ngờ anh ta chỉ là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mắt đeo cặp kính trắng gọng vàng trông rất nho nhã ôn hòa.
Có điều đánh giá con người không thể chỉ qua vẻ bề ngoài.
Mộ Thiện uống không ít rượu, hai má cô ửng hồng nhưng vẫn không ngừng có người tới cụm ly. Đổng Tuyên Thành thấy tình hình không ổn liền kéo cô đứng dậy: “Đi sang phòng bên cạnh”. Mộ Thiện cũng cảm thấy trong người khó chịu nên liền đi theo anh ta.
Phòng bên cạnh là nơi khiêu vũ, cách phòng tiệc một cánh cửa bằng gỗ. Trong tiếng nhạc du dương, không ít người đã lướt theo điệu nhạc.
Đổng Tuyên Thành vừa dẫn Mộ Thiện ngồi xuống, lập tức có người đi tới mời cô nhảy. Mộ Thiện vui vẻ nhảy cùng người đó một bản, sau khi quay lại chỗ ngồi, vì không muốn quấy rầy nên cô lôi Đổng Tuyên Thành làm tấm lá chắn.
Một lúc sau, điện thoại trong bóp tay của Mộ Thiện rung lên, là tin nhắn của Đinh Hành: “Tối nay em rất đẹp”.
Mộ Thiện không trả lời, cô đưa mắt về phòng tiệc qua cánh cửa gỗ. Bên đó ánh đèn sáng chói mắt, làm mỗi gương mặt trở nên mơ hồ, cô không nhìn thấy Đinh Hành, còn chỗ ngồi của Trần Bắc Nghiêu đã trống không từ bao giờ.
Đến khi bữa tiệc kết thúc, Mộ Thiện mới ngồi taxi về nhà.
Đêm đã về khuya, chiếc taxi phóng như bay trên con đường rộng lớn không bóng người.
Taxi dừng ở ngoài khu chung cư, Mộ Thiện đột nhiên nhìn thấy phía trước đỗ một chiếc xe con màu đen. Dưới ánh đèn đường, cô phảng phất nhìn thấy ký hiệu Cadillac, bóng mấy người đàn ông thấp thoáng trước ánh đèn xe nhấp nháy. Trong đó một người trên tay có đốm lửa lập lòe.
Sau đó đốm lửa trong tay người đó bị ném xuống đất tắt ngóm, một luồng sáng xanh lam chiếu vào gương mặt nghiêng anh tuấn của một người đàn ông.
Điện thoại của Mộ Thiện lại rung lên.
“Đừng sợ, là tôi, em xuống xe đi”. Giọng nói đầy ý cười của Đinh Hành vọng tới.
Mấy người đàn ông khác lặng lẽ tản ra, chỉ lưu lại Đinh Hành và Mộ Thiện đứng trước ô tô.
Dưới hàng liễu nửa tỏ nửa mờ ở ven đường, gương mặt của Đinh Hành càng giống tượng điêu khắc. Anh cúi đầu nhìn Mộ Thiện hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng: “Lữ Triệu Ngôn bảo tôi cưới em gái anh ta”.
Mộ Thiện hơi sững người. Thật ra lúc nhìn thấy Đinh Hành, trong lòng cô đầy cảnh giác.
Đưa tiền cho Đinh Hành là hành vi xuất phát từ lương tâm, nhưng điều đó không có nghĩa cô tin Đinh Hành thật sự động lòng với cô. Mộ Thiện thậm chí còn nghi ngờ Đinh Hành đã biết mối quan hệ giữa cô và Trần Bắc Nghiêu.
Vì vậy ban nãy trước khi xuống xe, cô đã nhắn tin cho Đổng Tuyên Thành. Nếu Đinh Hành làm gì đó bất lợi với cô, Đổng Tuyên Thành sẽ tùy cơ hành sự.
Thế nhưng lời mở màn của Đinh Hành hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của cô. Nhìn gương mặt như cười như không của anh, Mộ Thiện đột nhiên bật cười.
“Anh sẽ không lấy cô ấy”. Ngữ khí của cô rất kiên định.
Đinh Hành nhíu mày, anh nắm cổ tay cô kéo cô lại gần anh.
“Em tự tin về bản thân đến thế sao?” Anh cười khẽ.
Mộ Thiện rút tay về: “Không liên quan gì đến tôi. Đó là tôi cảm thấy Đinh thiếu không phải là người dựa dẫm đàn bà”.
Khóe mắt Đinh Hành cong lên, ý cười càng sâu hơn: “Một cái mũ cao quá. Nếu em là em gái Lữ Triệu Ngôn, tôi nhất định sẽ cưới em ngay lập tức mà không hề do dự”. (“Mũ cao”: lời tâng bốc)
Mộ Thiện chỉ cười cười không đáp lời anh.
Thấy Mộ Thiện từ đầu đến cuối tỉnh bơ như không, Đinh Hành đột nhiên giơ tay kéo cô vào lòng. Cánh tay mạnh mẽ của anh ôm chặt thắt lưng cô, gương mặt anh tuấn kề sát cô ở cự ly gần.
Mộ Thiện ra sức giãy giụa nhưng anh không hề nhúc nhích.
“Buông tôi ra rồi nói sau”. Mộ Thiện cau mày.
Đinh Hành đột nhiên thay đổi thái độ, anh quay người đè Mộ Thiện xuống thân xe, một tay anh giữ chặt hai tay cô, hai đùi anh kẹp chặt thân dưới cô, làm cả người cô bị vây hãm giữa anh và xe ô tô.
Tư thế vô cùng mờ ám.
“Em đã từ chối Trần Bắc Nghiêu”. Giọng nói trầm khàn của Đinh Hành phảng phất bên tai Mộ Thiện: “Chi bằng đi theo tôi?”
Mặc dù lời nói rất dịu dàng và nhu tình nhưng vẫn khiến Mộ Thiện kinh sợ: Đinh Hành quả nhiên đã biết mối quan hệ giữa cô và Trần Bắc Nghiêu.
Mộ Thiện tin chắc Đinh Hành đã đoán ra Trần Bắc Nghiêu là hung thủ giết chết Đinh Mặc Ngôn. Thế thì đêm nay anh tìm đến cô với mục đích gì?
Cô bình tĩnh trả lời: “Nếu từ nay trở đi anh có thể “rửa tay sạch sẽ”, tôi sẽ cân nhắc chuyện đi theo anh”.
Nhìn gương mặt trắng như tuyết ở trong lòng, Đinh Hành hơi ngây ra: “Em cũng từ chối Trần Bắc Nghiêu như vậy sao?”
Mộ Thiện cất giọng từ tốn: “Đinh Hành, tôi biết anh không phải thật sự thích tôi. Trước đây anh nói khi nào trở lại như cũ anh sẽ theo đuổi tôi, đó cũng chỉ là một sự kích động nhất thời. Anh không cưới Lữ tiểu thư, không chỉ vì sự kiêu ngạo của anh, mà vì gia thế của Lữ tiểu thư không lớn đến mức anh buộc phải cưới. Nếu đổi lại là con gái của tỉnh trưởng, anh nhất định sẽ không do dự. Tôi thật lòng không muốn dây dưa với cả hai người, tôi muốn biết tối nay anh đến tìm tôi vì lý do gì?”
Đinh Hành yên lặng nhìn cô, hai mắt anh sáng lấp lánh. Một phút sau, anh buông lỏng người Mộ Thiện.
Mộ Thiện chỉnh lại quần áo đầu óc rồi đứng bất động.
Đinh Hành tựa người vào thành xe bên cạnh Mộ Thiện. Anh châm một điếu thuốc lá rồi quay sang cô.
“Tại sao suy nghĩ của em lúc nào cũng lý trí như đàn ông vậy?”
Mộ Thiện nhướng mày.
Đinh Hành ngậm điếu thuốc, anh giơ tay đặt lên vai cô rồi nói tiếp: “Em nói đúng lắm, nếu Lữ tiểu thư là con gái của tỉnh trưởng, tôi nhất định sẽ cưới ngay. Nhưng Mộ Thiện này, em đừng lúc nào cũng tự tin vào quyết định của mình. Chắc em hiểu đạo lý “càng cứng càng dễ gãy”? Người phụ nữ càng ngoan cố sẽ càng ngã đau hơn”. Đinh Hành vỗ nhẹ bờ vai mảnh mai của cô: “Em thật sự chẳng hiểu đàn ông gì cả. Không sai, cho đến bây giờ đối với em tôi chỉ là có cảm tình, nhưng chính thái độ lạnh lùng của em khiến tôi cảm thấy không cam tâm. Em có biết em làm vậy càng khiên khích hứng thú của đàn ông hay không?”
Tim Mộ Thiện đập nhanh hai nhịp, cô lập tức chuyển sang đề tài khác: “Anh tìm tôi có chuyện gì?” Bây giờ cô có thể yên tâm, Đinh Hành không có ý định lợi dụng cô để đối phó Trần Bắc Nghiêu.
Cũng có thể sự kiêu ngạo từ trong cốt tủy khiến anh xem thường việc lợi dụng phụ nữ, hoặc giả anh không chịu thừa nhận cô là người phụ nữ của Trần Bắc Nghiêu.
Đinh Hành trầm ngâm một lát rồi cất giọng dịu dàng: “Mộ Thiện, tôi thấy nhớ em”.
Mộ Thiện ngượng ngùng quay đầu sang một bên: “Không có việc gì thì tôi đi đây”.
Đinh Hành nhìn chăm chăm Mộ Thiện rồi đột nhiên cười phá lên.
Dưới ánh đèn, mái tóc dài mềm mại của Mộ Thiện xõa xuống đôi vai ngọc ngà. Mùi nước hoa nhè nhẹ pha trộn mùi rượu tạo thành một hương thơm say đắm, giống như thân hình mềm mại của cô khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng.
Trong khi đó đôi mắt đen thuần khiết của cô trong suốt như hồ nước.
“Tôi đã nói rồi, đêm nay em rất đẹp”. Đinh Hành cúi người thò tay bật nhạc ở trong xe. Tiếng nhạc êm dịu tuôn trào như đại dương bao phủ khắp không gian.
“Em còn nợ tôi một điệu vũ”. Đinh Hành ôm Mộ Thiện.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, bóng cây đung đưa.
Tay Mộ Thiện bị Đinh Hành giữ chặt, eo cô bị một tay anh ôm cứng. Anh cúi đầu, cằm anh tì xuống hõm vai cô, thân hình cao lớn của anh dính sát vào người cô, khiến cô không có đường trốn chạy.
Mặt Mộ Thiện dính vào lồng ngực Đinh Hành, nơi đó ấp ám vô cùng, giống như cảm giác anh luôn mang đến cho cô: thâm trầm, nho nhã, dịu dàng.
Mộ Thiện ra sức đẩy người Đinh Hành nhưng anh không hề nhúc nhích, sức lực của anh mạnh đến kinh người. Cô giãy giụa nhưng vô hiệu, đành phải di chuyển theo từng bước chân của anh.
Ánh đèn điện tối mù, âm nhạc nhẹ nhàng. Người đàn ông mặc comple đen anh tuấn có đôi mắt đen lấp lánh, khiến Mộ Thiện bất giác nhớ lại chuyện trước kia.
Cô nhớ đến thái tử Dung Thái ung dung tự tại, mỗi ngày đều viện cớ ở bên cạnh cô. Mộ Thiện nhớ tới ngày hôm đó, trong căn phòng tối, hơi thở của anh phảng phất trên mặt cô, môi anh chạm nhẹ vào môi cô…
Đôi môi mỏng mềm mại mang theo hơi lạnh của ngọn gió đêm và mùi thuốc lá nhè nhẹ đột nhiên lướt qua má Mộ Thiện tìm đến đôi môi cô. Trong lúc Mộ Thiện chưa kịp phản ứng, anh đã mạnh mẽ xâm nhập…Ký ức và hiện thực trùng lặp, vòng tay anh siết chặt, môi lưỡi nóng bỏng của anh chà sát trên môi cô, đôi mắt đen của anh ở ngay trước mắt cô.
Mùi vị nam tính từ đầu lưỡi Đinh Hành tấn công toàn thân cô.
Mộ Thiện đẩy mạnh nhưng Đinh Hành không hề nhúc nhích. Cô ngoái đầu ra phía sau nhưng anh tiến tới không nhân nhượng, vòng tay và thân thể anh khóa chặt người cô. Đinh Hành hôn một cách bá đạo, không màng đến vẻ bề ngoài lịch thiệp của anh. Lúc này, anh giống như một mãnh thú không thỏa mãn dục vọng, muốn “ăn” cô sạch sẽ.
Mộ Thiện bị hôn đến mức tinh thần chấn động, cô ra sức giãy giụa nhưng vô ích. Trong khi đầu lưỡi của Đinh Hành không ngừng khiêu khích cô, khiến toàn thân cô tê liệt, máu nóng cuộn trào.
Rất lâu sau anh mới buông lỏng người cô.
Môi của hai người đều sưng mọng lên, ánh mắt họ thất thần như nhau.
Đinh Hành mỉm cười.
Trước đây Mộ Thiện luôn thoải mái tự nhiên trước mặt Đinh Hành. Còn bây giờ sau cuộc đột kích bất ngờ của anh, Mộ Thiện cuối cùng cũng hoảng loạn bỏ trốn, cô chạy vội vào cầu thang.
“Mộ Thiện!” Đinh Hành gọi khẽ.
Mộ Thiện ngượng ngập quay đầu.
Dáng người cao lớn của Đinh Hành nổi bật dưới đèn đường, đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú. Anh dường như muốn nói với cô điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ bặm môi như muốn nhớ lại dư vị của nụ hôn và nở nụ cười ưu tư.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook