Chẳng xe taxi nào muốn dừng trước cửa ngục giam quá lâu, vậy nên sau khi Tô Dạ Kiều và Tần Sở Ca ôm bé con xuống xe, tài xế liền giống như tránh bệnh truyền nhiễm, nhanh chóng lái xe rời đi.

Nhìn cánh cửa và bức tường lớn tới mức tựa như nhìn mỏi mắt cũng không thấy điểm dừng trước mặt, Tần Sở Ca bất giác rùng mình. Y chưa từng vào tù, trước đây y chỉ là vào trại tạm giam mà thôi —– Nơi đó so với nơi này còn tàn khốc hơn, những kẻ tàn bạo đâu đâu cũng có, không có pháp luật, không có nhân tính.

Đã có cảnh sát đứng ở trước cửa đợi bọn họ, Tô Dạ Kiều biết đây chắc chắn là sắp xếp của Để Luật Dương, “ Anh Tô? Anh Tần? Xin đi theo tôi. ” Cảnh sát khách khí gật đầu với hai người, phiến cửa to lớn khiến người ta kinh hãi chầm chậm mở, phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Vị cảnh sát kia đưa bọn họ tới phòng thăm tù, nơi này là một căn phòng đơn giản, “ Xin đợi một lát. ” Cả hai có chút luống cuống ngồi trên ghế sô pha mềm mại, đợi người phía bên kia tấm kính xuất hiện.

“ Các anh có thời gian hai mươi phút. ” Cảnh sát kia sau khi thấp giọng nói với họ câu này thì rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại. Không lâu sau, cánh cửa phía bên kia tấm kính thủy tinh được mở ra, một người chậm rãi tiến vào.

Tần Sở Ca gần như đứng bật dậy ngay tức khắc. Đó là Hoa Khiếu.

Hoa Khiếu nhìn vẫn rất có tinh thần, chẳng qua râu có lún phún nhiều hơn một chút, tóc cũng bị cạo thành kiểu húi cua. Sau khi giám ngục cởi chiếc còng đeo trên tay gã xuống liền rời khỏi căn phòng này. Tiếp đó gã mới ngồi lên ghế, mỉm cười lẳng lặng nhìn Tần Sở Ca.

Tần Sở Ca run rẩy nhấc ống nghe treo trên tường xuống, Hoa Khiếu ở bên kia tấm kính cũng làm như vậy. Tần Sở Ca có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Hoa Khiếu, chúng có hơi dồn dập, “ Hoa Khiếu … ” Tần Sở Ca vừa gọi tên của gã, nước mắt đã không kìm được ti tách rơi xuống.

“ Có thể đưa mặt lại gần chút nữa không? ” Giọng nói của Hoa Khiếu khàn khàn, Tần Sở Ca dán mặt sát vào tấm kính thủy tinh, Hoa Khiếu cách một lớp kính chầm chậm khắc họa nét mặt của y, “ Mặt của em đã có thịt hơn trước … Vương tử của tôi … ” Hoa Khiếu khẽ nỉ non, “ Có nhớ anh đã từng gọi em như vậy không? ”

Khóe miệng Tần Sở Ca khẽ động, bất giác mỉm cười, “ Thì ra anh vẫn còn nhớ cách xưng hô buồn nôn đó. ”

“ Đây chính là nhóc con đáng yêu của anh sao? ” Ngón tay của Hoa Khiếu hướng xuống phía dưới, chỉ Dạ Băng bé nhỏ đang ngủ say trong vòng tay của Tần Sở Ca, “ Thật muốn sờ thử khuôn mặt bé xíu của nó … ” Ánh mắt của Hoa Khiếu vô cùng dịu dàng, nhưng tấm thủy tinh lạnh băng kia lại ngăn không cho gã thực hiện nguyện vọng của mình. “ Tên của con là gì? ”

“ Tần Dạ Băng, chữ Dạ trong ban đêm, chữ Băng trong đóng băng. ” Tần Sở Ca nâng Dạ Băng bé nhỏ lên cao một chút để Hoa Khiếu có thể tỉ mỉ ngắm nhìn bé. “ Bảo bối của ba, con nhìn xem, đây là cha của con … ” Câu nói y vẫn luôn không dám nói ra, lúc này nói lên lại chẳng hề khó khăn như tưởng tượng.

Hoa Khiếu đột nhiên trở nên kích động, gã dựa sát vào tấm kính, hận không thể phá vỡ nó để có vươn tay vuốt ve đứa con của mình —– Đúng vậy, Tần Sở Ca cuối cùng cũng thừa nhận gã là cha của đứa trẻ!

Dạ Băng bé nhỏ có vẻ như bị âm thanh ồn ào đánh thức, cau mũi hắt xì một cái, sau đó mở cặp mắt bé xíu ra, ngáp to một cái, rồi mở lớn con mắt vừa tròn vừa sáng ê a với Tần Sở Ca, muốn vươn tay bắt lấy cái mũi của Tần Sở Ca.

“ Cục cưng, con nhìn xem … Đây là cha của con! ” Tần Sở Ca để ống nghe tới bên miệng của Dạ Băng, tiếng cười khanh khách kia truyền vào tai của Hoa Khiếu.

Từ trước tới nay Hoa Khiếu chưa bao giờ phát hiện thì ra tuyến lệ của gã lại yếu ớt tới như vậy, trong nháy mắt đột nhiên phòng tuyến bị phá vỡ, nước mắt rơi đầy mặt. Gã dùng tay áo gắng sức lau đi nước mắt trên mặt, không hề che dấu sự vui sướng, “ Con trai, cha là cha của con … Con có nghe thấy không? Cha là cha của con … ” Gã nắm chặt ống nghe, cuối cùng lại nhịn không được bật khóc.

Tần Sở Ca ở bên kia tấm kính cũng như vậy, Tô Dạ Kiều lo lắng bé con bị đập vào kính, đành tạm ôm bé vào lòng, “ Sở Ca … Em bình tĩnh lại một chút … Nếu không sẽ không đủ thời gian mất … ”

Tần Sở Ca khịt mũi, tiếp tục nắm lấy ống nghe, “ Hoa Khiếu … Anh cũng đừng khóc nữa … Em … Anh còn tiếp tục khóc em sẽ chịu không nổi mất. ” Y vụng về an ủi Hoa Khiếu, lại không hay dáng vẻ của y chẳng có tí sức thuyết phục nào.

Hoa Khiếu nỗ lực bình ổn tâm tình, cuối cùng cũng vững vàng nói, “ Sở Ca, em … Sống có tốt không? Ý của anh là … Với Tô Dạ Kiều … ” Hoa Khiếu nhìn về phía Tô Dạ Kiều, đó là một ánh mắt phức tạp, khó hiểu —– Không thể nói là ghen tị, mà có lẽ là sự kết hợp của rất nhiều cảm xúc ảo não, cảm kích …

“ Em rất tốt … Nhưng em càng muốn hỏi anh là anh … Ở đây đã quen chưa? Có ai ức hiếp anh không? Lúc nên nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn, khi không thể nhẫn được thì nhẫn định không được nhẫn, có chuyện gì … Nhất định phải nói với em. Anh từ trước tới nay đều chưa từng chịu khổ, em … ” Tần Sở Ca chỉ hận không thể nói hết tất cả lo lắng trong bụng y, nhưng khi gặp mặt, những lời y vốn đã chuẩn bị tốt lại tựa như quên sạch.

“ Em còn yêu anh không Sở Ca? ” Hoa Khiếu không trả lời những câu hỏi đó của y, chỉ khẽ hỏi một câu. Tần Sở Ca theo bản năng quay đầu, nhìn Dạ Băng bé nhỏ vẫn đang khanh khách chơi đùa với Tô Dạ Kiều, môi hơi run rẩy, “ Để Luật Dương nói với em … ” Y đột nhiên ngừng lại.

Hoa Khiếu thực buồn bực, Để Luật Dương sẽ nói với y cái gì chứ, “ Cái gì? ”

Tần Sở Ca quay đầu, thấp giọng nói, “ Chúng ta … Đợi sau khi anh ra … Mấy người chúng ta … Chung sống cùng nhau được không? ”

“ Chúng ta? ” Hoa Khiếu tựa như một chiếc máy lẩm nhẩm lại, “ Mấy người chúng ta? Sống cùng nhau? ”

Tần Sở Ca có chút lo lắng lặp lại, “ Em, anh, Dạ Kiều, Để Luật Dương, còn có Dạ Băng, mấy người chúng ta … Cùng nhau sống, không thiếu một ai … Được không? Anh có đồng ý không? ”

Hoa Khiếu ngây người, thật lâu sau vẫn mãi không thể nói được câu nào, tâm Tần Sở Ca giống như bị dao sắt đâm mạnh vào, Hoa Khiếu … Không đồng ý.

Có lẽ người bình thường đều sẽ như vậy đi, Tần Sở Ca vừa muốn tươi cười để che đậy vấn đề xấu hổ này thì nghe thấy Hoa Khiếu khẽ cười một tiếng, “ Đây là … Ý tưởng của Để Luật Dương? ”

“ Đúng. ” Tần Sở Ca thở dài, “ Là ý tưởng của anh ấy, rất điên cuồng lại chẳng thực tế chút nào … Người bình thường ai sẽ đồng ý cơ chứ, Hoa Khiếu, nếu anh không đồng ý em cũng sẽ … ”

“ Không, anh đồng ý. ” Hoa Khiếu cắt ngang lời nói của Tần Sở Ca, “ Nếu ngay cả Để Luật Dương cũng đều có thể … Thì anh sao lại không thể cơ chứ, chỉ cần em đừng ghét bỏ anh, anh là kẻ có tiền án tiền sự, có lẽ tương lai còn cần dựa vào em nuôi anh đó … ” Hoa Khiếu nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ lại có chút thỏa hiệp, nhưng nhiều hơn tất cả là sự bình tĩnh. “ Từ khi em mang thai con trai của anh, anh đã cảm thấy chúng ta đã vượt khỏi phạm vi của người bình thường rồi, làm một số việc người bình thường sẽ không thể làm … Thì có là gì đâu? ”

Lần này tới lượt Tần Sở Ca ngây người. Y vốn cho rằng Hoa Khiếu sẽ tức giận, sẽ oán trách, sẽ không đồng ý phương pháp hão huyền này, nhưng gã lại đồng ý, gã dĩ nhiên lại đồng ý!

“ Vậy … Vậy … ” Tần Sở Ca có chút luống cuống. Lúc này Tô Dạ Kiều ôm lấy vai y lại tựa như chặt thêm, “ Vậy chúng tôi sẽ cùng nhau đợi anh ra. ”

“ Anh có thể … Nói với cậu Tô vài câu không? ” Hoa Khiếu sau khi gật đầu thì đưa ra yêu cầu này.

Tần Sở Ca đưa ống nghe cho Tô Dạ Kiều, sau đó ôm lấy bé con ngồi trên sô pha.

“ Lại gặp nhau rồi, cậu Tô. ” Hoa Khiếu hắng giọng bình tĩnh nói.

“ Đúng vậy … anh Hoa. ” Tô Dạ Kiều có chút không được tự nhiên nắm chặt ống nghe, “ Đừng có luôn miệng cậu này cậu nọ, tôi cũng cảm thấy không được tự nhiên, cứ gọi tôi là Dạ Kiều là được, tôi cũng gọi anh là Hoa Khiếu nhé? ”

“ Không sao, cậu cứ trực tiếp gọi tôi là Hoa Khiếu đi, tôi cũng cảm thấy rất kì quái. ” Hoa Khiếu khẽ cười, “ Cám ơn cậu đã chăm sóc cho Sở Ca tốt như vậy, coi con trai của chúng tôi như con trai của chính cậu … Nó nhất định sẽ là đứa bé hạnh phúc nhất. Lời nói trước đây của tôi thực sự … Sai rồi, cuộc sống không thể theo sự khống chế của tôi, tôi không khống chế được nó, cho nên tất bị nó trừng phạt. ”

“ … Anh đừng bi quan như vậy chứ, hai năm cũng không thể coi là dài. Anh cũng không mất đi quá nhiều thứ, anh còn có con, còn có gia đình, còn có người yêu anh và người anh yêu … Những thứ đã mất cũng có thể tìm lại được, vậy nên Hoa Khiếu, cố gắng lên, tôi tin anh nhất định sẽ tinh thần phấn chấn ra tù, cùng chúng tôi sinh sống. ” Tô Dạ Kiều chân thành nói.

“ Kì thực tôi cảm thấy … Chúng ta có thể trở thành những người bạn tốt. ” Hoa Khiếu chăm chú nhìn Tô Dạ Kiều một chút, lại cười nói, “ Cám ơn cậu, Dạ Kiều. ”

“ Hết giờ thăm tù rồi. ” Lúc này cảnh ngục đẩy cánh cửa phía sau Hoa Khiếu bước vào, nghiêm túc nói. Tô Dạ Kiều đưa ống nghe cho Tần Sở Ca, Tần Sở Ca nói một câu cuối cùng, “ Em đợi anh. Chúng em sẽ cùng đợi anh. ” Tiếp đó đặt ống nghe xuống.

Hoa Khiếu lại mang còng vào, cảnh ngục rất tôn trọng gã, hoàn toàn không áp gã rời đi, gã bèn quay đầu lại, nâng đôi tay bị còng lên khẽ vẫy.

Tần Sở Ca ôm Dạ Băng cũng nâng cánh tay bé xíu của bé lên, vẫy về phía Hoa Khiếu, “ Tạm biệt … Tạm biệt cha của con nào … ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương