Để Luật Dương sau này mới biết được Tần Sở Ca bị mẫu thân của Hoa Khiếu “xử lí”, có phải là sự thật hay không Để Luật Dương không biết, nhưng nhìn bộ dáng cau mày tức giận của Hoa Khiếu thì chắc hẳn điều này có vài phần chính xác.

Trong lòng thấy khó chịu, không thể nói đó là cảm giác đau khổ, chỉ là hắn cảm thấy vô cớ buồn rầu. Hoa Khiếu thế nhưng lại mời hắn đi dự hôn lễ của gã, Để Luật Dương châm biếng cười, xé tấm thiệp thành từng mảnh nhỏ.

Vài ngày liên tục tăng ca khiến hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, sau khi tan tầm liền tùy tiện lái xe về hướng đông, không muốn trở lại căn nhà lạnh ngắt kia, chỉ muốn tùy ý đi dạo, hóng gió một chút.

Mùa đông trời tối thật mau, đèn đường đã sớm được bật lên, Để Luật Dương hạ cửa kính ô tô xuống, gió lạnh thoang thoảng phả vào mặt, khiến người ta có một loại cảm thụ thoải mái.

Bất giác chạy xe tới vùng ngoại ô rất xa ở hướng đông, lúc Để Luật Dương vừa định quay đầu xe lại, thì chợt nhìn thấy một tiệm bánh nho nhỏ. Cửa tiệm tuy nhỏ nhưng đèn được bật sáng choang, cửa bị đẩy ra, có vài nữ sinh đi ra, theo sau còn có một nam nhân vô cùng mập mạp, có vẻ như là ông chủ.

Có lẽ thị lực của Để Luật Dương thật quá tốt, cũng có lẽ là do đèn rất sáng, Để Luật Dương nhanh chóng đỗ xe vào lề đường, nhanh chóng bước qua đằng đó, trong nháy mắt bắt được cánh tay của nam nhân đang định xoay người đi vào cửa hàng, “ Tần Sở Ca? ”

Tần Sở Ca vui vẻ tiễn mấy nữ sinh tới mua bánh ngọt, co co cái cổ muốn đi vào cửa hàng ghi chép sổ sách, cánh tay vừa mới kéo cửa liền bị một người từ phía sau giữ chặt, giọng nói quen thuộc mà xa lạ khiến y giật mình một cái —— Tần Sở Ca ngạc nhiên quay đầu, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt cũng ngạc nhiên không kém của Để Luật Dương.

Miệng Tần Sở Ca mở lớn, thật lâu sau vẫn không thể nói được một câu, cuối cùng đành cố gắng nặn ra một nụ cười, “ tiên sinh … ngài muốn mua bánh ngọt sao? Mời vào … ” Sau đó giãy thoát khỏi tay của Để Luật Dương, nhanh chóng bước vào trong tiệm bánh.

Để Luật Dương cũng theo sau Tần Sở Ca tiến vào cửa tiệm rất nhỏ này, nhăn mũi không muốn ngửi mùi vị ngọt ngấy ở đây, Tần Sở Ca trở về ngồi ở cạnh quầy thu ngân, vừa ghi chép mà vừa thấp thỏm, tinh thần chỉ tập trung vào nút bấm của quầy thu ngân, tiếng đóng đóng mở mở tựa hồ còn khiến không khí trở nên mất tự nhiên hơn.

“ Ngươi … gần đây có khỏe không? ” Để Luật Dương ho nhẹ một tiếng, hỏi Tần Sở Ca.

Tần Sở Ca nhếch nhếch khóe miệng, có chút cứng ngắc thấp giọng vội nói: “ Rất không tệ. ”

“ Ta còn bởi vì … ngươi … bị mẫu thân của Hoa Khiếu … khụ khụ … ” Để Luật Dương dường như cũng không biết dùng từ ngữ nào để hình dung hành động của Hoa Cơ Vân, đành phải xấu hổ mà ho khan hai tiếng.

“ Không có việc gì … ” Tần Sở Ca hàm hồ trả lời, trộm nhìn đồng hồ, hy vọng phòng khám của Tô Dạ Kiều nhanh chóng hết giờ làm đến đón y. Quầy thu ngân che khuất chân của Tần Sở Ca, Để Luật Dương không nhìn thấy, chúng đang khẽ run rẩy.

Để Luật Dương mím môi, “ Mặt … còn đau không? ” Nhìn hình dạng của vết sẹo có vẻ như rất nghiêm trọng.

Tần Sở Ca bất giác lấy tay xoa mặt, “ không đau nữa … sớm đã hết đau rồi. ” Vết sẹo đã dần trở nên nhạt màu, thỉnh thoảng soi gương, sẽ cảm thấy việc lần đó giống như một giấc mộng, đã dần phiêu tán.

“ … Ngươi có vẻ hơi béo lên … ” Kì thực Để Luật Dương muốn hỏi y tại sao lại ở đây, hoặc là mở cửa hàng như thế nào, hay là như thế nào lại có tiền, nhưng cuối cùng lời đến bên môi lại là câu nói này.

Tần Sở Ca giật mình, thật lâu sau mới nói: “ Có lẽ tại ăn nhiều … ” Tô Dạ Kiều hận không thể coi y là heo mà nuôi a, chẳng những bụng to, ngay cả toàn thân trên dưới cũng béo lên không ít.

“ Có khó khăn gì … liền tới tìm ta đi. ” Để Luật Dương lấy một tấm danh thiếp ra, lại gần đưa cho Tần Sở Ca, “ trên mặt có số điện thoại của ta. ”

Tần Sở Ca không nhận, chỉ lịch sự nói một tiếng cám ơn.

Để Luật Dương nhìn khuôn mặt của Tần Sở Ca, dường như còn có lời muốn nói lại thôi, xoay người muốn rời đi. Trước khi đẩy cánh cửa ra, Để Luật Dương thản nhiên nói, “ Hoa Khiếu kết hôn rồi. ”

“ Ta biết. ” Tần Sở Ca nhẹ run một cái, nhưng thanh âm vẫn rất bình thản, chầm chậm nói.

“ Ngươi có yêu gã không? ” Tay Để Luật Dương nắm lấy cánh cửa, nhẹ giọng hỏi.

“ … Yêu thì có quan hệ gì? ” Tần Sở Ca đột nhiên cười, tay lại bấu chặt vào mặt bàn của quầy thu ngân, tựa như muốn giữ vững thân mình.

Để Luật Dương cười nhẹ một tiếng, “ ta lần sau lại tới. ” Sau đó đẩy cửa rời đi.

Tần Sở Ca qua tấm kính nhìn thấy Để Luật Dương mở cửa xe, khởi động xe, quay xe lại, rời đi, y thở phào một hơi, tê liệt ngã xuống cái ghế ở phía sau, trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy Để Luật Dương, y dường như lại nhớ tới cuộc sống không dám hồi tưởng lại một lần nữa, sự đau đớn trên mặt cùng với tiếng kêu thảm thiết đan xen lẫn nhau mà kéo đến.

Tần Sở Ca không ngừng hổn hển thở, Để Luật Dương không thể chỉ như một cơn ác mộng, mà hắn giống như ác ma, mỗi lần bọn họ gặp nhau, lại là một hồi ức không thể chịu nổi.

Cánh cửa tiệm lại một lần nữa được đẩy ra, Tần Sở Ca ngẩng mạnh đầu lên, thì ra là Tô Dạ Kiều tới đón y về nhà. “ Sở Ca, sao vậy? Mặt sao lại trắng bệch như thế này? Là có chỗ nào không thoải mái sao? ” Tô Dạ Kiều nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Tần Sở Ca, liền vội vàng chạy tới lách qua quầy thu ngân nâng Tần Sở Ca dậy, lo lắng hỏi.

Tần Sở Ca xua xua tay, “ Không có việc gì … Chỉ là nhìn thấy một người không muốn gặp … ”

Tô Dạ Kiều thử sờ lên trán của Tần Sở Ca, một mảng lạnh ngắt, lại nắm lấy cánh tay cũng lạnh buốt của y, muốn chuyền cho y chút hơi ấm, “Mau về nhà đi, ta nấu cho ngươi nước đường đỏ ấm áp. ”

“ Cửa tiệm còn chưa thu dọn … ” Tần Sở Ca còn muốn dọn dẹp cửa hàng.

“ Lưu lại để ngày mai Tiểu Hoàng thu dọn, chúng ta nhanh chóng về nhà! ” Tô Dạ Kiều không hỏi người kia là ai, chỉ muốn nhanh chóng về nhà, lấy cho Tần Sở Ca chút đồ ăn ấm áp, kéo Tần Sở Ca tới cửa.

Tần Sở Ca không có cách nào chỉ đành ấn công tác, rồi bảo Tô Dạ Kiều giúp y kéo cửa cuốn xuống, sau đó ngồi xổm xuống khóa lại.

Tô Dạ Kiều đỡ Tần Sở Ca dậy, cởi cái khăn len mang theo chút mùi thuốc đông y xuống, quàng kín cho Tần Sở Ca, lại nhét tay y vào trong túi áo của mình, dùng tay bao lấy.

Tần Sở Ca cảm thấy thứ cảm xúc lạnh lẽo vừa nãy dần lui đi, thứ thay thế trào ra, là từng trận từng trận ấm áp Tô Dạ Kiều mang tới cho y.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hai người song song bước đi, Tần Sở Ca cúi đầu nhìn bóng của cả hai giao hòa lại với nhau, gần như không phân ta ngươi. Y ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tô Dạ Kiều ở bên cạnh, dịu dàng mà chân thực như thế. “ Tô Dạ Kiều. ”

“ Ừ. ” Tô Dạ Kiều mỉm cười nghiêng đầu qua nhìn Tần Sở Ca.

“ Cám ơn ngươi. ” Tần Sở Ca phát ra một tiếng cám ơn xuất phát từ tận đáy lòng, mắt cũng đột nhiên chua xót.

“ Kì thực ta càng muốn nghe một câu khác. ” Tô Dạ Kiều vội vàng nắm lấy cánh tay kia của Tần Sở Ca, mười ngón giao nhau.

Yên lặng thật lâu, Tần Sở Ca mới thấp giọng cười, “ ta thực rất thích ngươi đó … ” Nhưng còn chưa đến mức yêu.

Ta sợ hãi.

Tô Dạ Kiều cũng không cưỡng cầu, tươi cười cực kì mãn nguyện, trộm hôn một cái thật nhanh lên mặt của Tần Sở Ca, “ Nên là ta cám ơn ngươi. Ta yêu ngươi, Sở Ca. ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương