Hoa Cơ Vân nâng một tách cà phê, thổi bọt ở phía trên, thảnh thơi uống một ngụm, không mảy mai để ý tới Hoa Khiếu chất vấn trước mặt.

Sau khi Hoa Khiếu về nhà liền phát hiện một lần nữa lại không thấy Tần Sở Ca, lần này gã vô cùng chắc chắn đây là việc tốt mẫu thân làm, thế nhưng vô luận gã dò hỏi như thế nào mẫu thân cũng nhất ngôn bất phát (1), còn mang vẻ tươi cười trên mặt.

“ Con không cần nói nữa. ” Hoa Cơ Vân đặt tách cà phê xuống, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Hoa Khiếu, “ chỉ bằng kiểu lo lắng này của con dành cho nam nhân kia, ta liền nhất định phải diệt trừ y. Con nhìn con xem, bộ dạng của con lúc này trông như thế nào? Dáng vẻ như thế này đi ra ngoài thì đừng nói con là con trai của Hoa Cơ Vân! Thật là làm mất mặt ta! ”

“ Người nói cái gì? ” Hoa Khiếu nhíu chặt mày, “ diệt trừ y? ” Tâm đau nhói! Căng thẳng.

“ Con không cần tìm y nữa, lúc này y đã đang chậm rãi mục nát trong một hố đất nào đó rồi. Mùng năm tháng sau con sẽ đính ước với Chu tiểu thư. Ta đã chọn sẵn lễ phục cho con rồi, hai ngày nữa nhớ phải đi thử. ” Hoa Cơ Vân đứng dậy rời khỏi bàn làm việc, vỗ vỗ bả vai của Hoa Khiếu còn đang ngây ngốc, “ mẹ đã dọn sạch tất cả chướng ngại trên đường đi cho con rồi, con đường tiếp theo, con nhất định phải đi cho tốt, đừng làm mất thể diện của ta. ” Sau đó rời khỏi văn phòng.

Hoa Khiếu nắm chặt tay lại, nhắm mắt vào, cố gắng tự nói với mình phải thật bình tĩnh, nhưng chỉ cần gã vừa nghĩ tới người kia đã không còn nữa rồi … chung quy lại không thể kiềm chế được sự phẫn nộ của bản thân, gầm nhẹ một tiếng, quét sạch toàn bộ mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất.

Cà phê vương vãi rơi trên mặt đất, bát nước đã đổ đi thì không thể hốt lại được.

———————————

Tần Sở Ca rất tự nhiên ở lại nhà Tô Dạ Kiều, Tô Dạ Kiều đặc biệt vì Tần Sở Ca mà sửa lại những vật dụng trong nhà, có vài chỗ góc cạnh bị san phẳng lại, có vài chỗ lại có thêm phần chống trượt. Tần Sở Ca không ngừng nói Tô Dạ Kiều đừng tiêu tốn nhiều tiên như vậy, điều này làm cho y cảm thấy như bản thân ngày mai chắc chắn sẽ sinh vậy.

Tô Dạ Kiều tủm tỉm cười ấn Tần Sở Ca ngồi xuống ghế, đưa cho y một cái bấm tivi, “ ban ngày ta có thể có bệnh nhân, thế nên ngươi ở trong phòng xem tivi nhé, tivi hai hôm trước ta đã đổi thành loại bức xạ siêu thấp rồi, ngươi ngồi xa một chút xem hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Đúng rồi, dùng máy tính ít thôi, bức xạ đó quá mạnh, không tốt cho bảo bảo đâu! ” Anh vừa mới ra cửa liền như nhớ tới việc gì đó, vỗ vỗ đầu quay lại, “ thực đơn mang thai ta lập ra cho ngươi được dán trên cửa tủ lạnh trong phòng bếp, ngươi muốn ăn cái gì thì lấy trong tủ lạnh, phải lấy theo số lượng quy định trên giấy, như vậy mới có lợi đối với sức khỏe của bảo bảo. ”

Tần Sở Ca bị một loạt các từ bảo bảo này bảo bảo kia dày vò đến choáng váng, liền vội vàng xua tay, “ ngươi nhanh chóng đi làm đi, đừng để bệnh nhân phải đợi ngươi! ”

“ Ừ, vậy ta đi làm đây, có việc gì thì gọi điện cho ta, ta lập tức sẽ trở về. ” Tô Dạ Kiều vẫy vẫy tay, “ Bye Bye Sở Ca, cả tiểu bảo bảo nữa! ”

“ Ừ ừ ừ …. ” Tần Sở Ca cảm thấy vẻ tươi cười của bản thân sẽ nhanh chóng biến thành tức giận mất, y cứng ngắc gật gật đầu.

Liên tục vài ngày Tô Dạ Kiều luôn dùng giọng điệu như vậy khiến cho Tần Sở Ca có chút thụ sủng nhược kinh. Rõ ràng mấy ngày trước đó còn là một người hoàn toàn xa lạ, vậy mà bây giờ lại giống như đã quen biết mười mấy năm rồi, còn suốt ngày bảo bảo, bảo bảo không rời miệng, khiến Tần Sở Ca không tránh khỏi bực mình.

Bụng hiện tại cũng chỉ cảm thấy hơi chướng một chút, liếc mắt qua thì chỉ thấy một vùng bằng phẳng, nhưng sờ tay lên mới cảm nhận được bụng so với trước đây đã cứng hơn một ít.

Tần Sở Ca tuy biết rằng trong bụng của mình có một tiểu sinh mệnh, nhưng dường như y lại không có cảm giác chân thực, không có nhiều cảm giác hơn —– ngoài trận nôn nghén buổi sáng ra, Tần Sở Ca căn bản không cảm nhận được nhiều.

Bật tivi lên, tùy tiện ấn nút, từ kênh 1 tới kênh 52 rồi quay trở lại, nhàm chán xem tivi như bình thường, không phải là bản tin thì trường chứng khoán buồn chán thì là phim truyền hình khóc lóc nỉ non, còn lại thì chính là quảng cáo dài dằng dặc.

Nhưng không còn phương pháp giải trí khác, Tần Sở Ca chỉ có thể tiếp tục xem tivi, lúc y đang bật tới một kênh thì chợt dừng lại.

“ Giám đốc của tập đoàn Ngự Đằng – Hoa Khiếu tiên sinh vài ngày tới sẽ đính hôn, đối tượng đính hôn chính là thiên kim tiểu thư Chu Châu Đình của chủ tịch công ty trách nhiệm hữu hạn điện tử Đức Dương. Người nổi tiếng trên bảng Kim cương cử nhân (2) rốt cuộc sẽ kết hôn trước sinh nhật lần thứ ba mươi, tin tức này vừa truyền ra khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên. ” Giọng nói của nữ biên tập viên thông báo tin tức này bắt chước theo cách nói của MC, màn hình lớn phía sau cô chớp lên hình ảnh của máy quay, đuổi theo Chu Nhu Đình cùng Hoa Khiếu đang nắm tay nhau. Hoa Khiếu đeo kính râm che khuất một nửa khuôn mặt đang cúi đầu vội vã rời khỏi, mà Chu Nhu Đình ở phía sau lại ngượng ngùng tươi cười vẫy tay về phía máy quay.

Nữ biên tập viên có chút ghen tị tiếp tục nói, “ Hoa Khiếu năm nay hai mươi chín tuổi, được công nhận là một thế hệ lãnh đạo mới của ngành công nghiệp, tuy rằng xí nghiệp của anh được kế thừa từ mẫu thân là phu nhân Hoa Cơ Vân, nhưng anh cũng là một người tài giỏi, bằng tuổi này anh đã đạt được nhiều thành công, ước tính tài sản của anh có lẽ đạt tới trên năm tỷ nhân dân tệ. Lại bởi tướng mạo vô cùng xuất chúng, tính cách dịu dàng, đứng trong top ba người đầu của bảng xếp hạng Kim cương cử nhân, thậm chí là đầu bảng. ” Rõ ràng là hai người kết hôn, lại chỉ giới thiệu có một người.

Tin tức này rất nhanh liền kết thúc, tin tức tiếp theo lại tiếp tục, Tần Sở Ca rốt cuộc đã mất hết hy vọng rồi.

Ấn bấm điều khiển tắt tivi, Tần Sở Ca xoa xoa khóe mắt, mắt thế nhưng lại có nước mắt ươn ướt chảy ra, sau khi dùng ngón tay lau giọt nước mắt chảy xuống, Tần Sở Ca cố gắng tươi cười một mình.

Theo bản năng lấy tay sờ sờ bụng, Tần Sở Ca tự giễu cười, đứa con này nếu như đã không còn người mong đợi, thì còn cần tiếp tục mang sao?

Y không muốn đứa con này giống như mình, có một người cha bị điên, cuộc sống không hạnh phúc, chỉ có thể bị dìm xuống tận cùng của xã hội, là thứ rác rưởi không ai thèm liếc mắt.

Thế nhưng vừa nghĩ như vậy, bụng lại đột nhiên truyền đến một trận quặn đau mãnh liệt, đau đớn bất ngờ khiến Tần Sở Ca không kìm được kêu lên một tiếng, gập người lại, trên trán tức khắc phủ kín mồ hôi lạnh.

Tần Sở Ca cong người đứng dậy tự rót cho mình chút nước ấm, một hơi uống hết toàn bộ nước, tình trạng đau đớn vẫn không thuyên giảm. Y nhớ tới những điều Tô Dạ Kiều dặn dò, cố gắng hồi tưởng lại những điều ngọt ngào, tận lực tưởng tượng ra sự ấm áp, cơn đau trong bụng mới từ từ giảm xuống.

Có vài hồi ức đau đớn hiện lên trong đầu, Tần Sở Ca buộc phải nhớ lại cảnh tượng sau khi y bị hủy dung ở trong bệnh viện, nhớ lại những dịu dàng triền miên của Hoa Khiếu, từ đó gom lại một chút xúc cảm hạnh phúc đáng thương.

Đau đớn trong bụng từ từ giảm bớt, thế nhưng từng trận từng trận cảm giác đau đớn bên ngực trái lại không ngừng tràn ra. Tần Sở Ca quy những cảm xúc xa lạ này thành phản ứng của việc đang mang thai, dùng hết mọi cách giúp bản thân vui vẻ trở lại, không ngừng tự nói với bản thân phải quên đi những hồi ức không đáng nhớ kia, hết thảy đều đã qua rồi.

Nhưng nhìn đến màn hình tivi tối đen, Tần Sở Ca cuối cùng cũng hiểu được cái gì là tự lừa mình dối người.

(1) Nhất ngôn bất phát: không nói câu nào

(2) Kim cương cử nhân: nguyên văn钻石王老五 đây là một cách nói để chỉ những người đàn ông độc thân giàu có.

Năm tiêu chuẩn để xếp hạng Kim cương cử nhân là:

– Nhiều tiền: một là bản thân có sự nghiệp riêng, hai là được kế thừa gia sản giàu có

– Đẹp trai xuất chúng: có hương vị độc đáo của riêng mình

– Học vấn cao: có bằng cấp cao của nước ngoài, đi du học về

– Có năng lực: có thái độ tích cực đối với việc tìm tòi, phát triển sự nghiệp, có khả năng kinh doanh

– Kín tiếng: không bao giờ muốn nói tới việc riêng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh quấy rầy ngoại giới.

Nguồn: http://baike.baidu.com/view/29954.htm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương