Tứ Bề Thọ Địch
Chương 25-2: Phiên ngoại 2

Tô Bân là một y sinh, thành tích luôn xuất sắc, nhưng cậu lại không thực tập ở bệnh viện lớn mà đi theo một lão lang học thêm vài kỹ năng y khoa thực dụng, sau đó mở một phòng khám nhỏ.

Đến một ngày khi cậu nhìn thấy học trưởng Tần Phóng ưỡn cái bụng to đùng cực kỳ vô lực nằm trên mặt đất trước cửa phòng khám, cậu hận đến mức muốn mang mắt của mình ra xem nó có sinh bệnh hay không.

Cậu liền vội vàng gọi vài y tá giúp nâng Tần Phóng vào phòng khám, sau đó đuổi những y tá hiếu kì đi, đóng kín cửa phòng khám lại.

Tần Phóng là học trưởng lớn hơn cậu hai khóa, học chuyên nghành Trung dược, không giống với cậu học Tây y. Nhưng Tô Bân lại rất hâm mộ anh —- anh là một truyền thuyết a! Bản lĩnh của Tần Phóng là đã xem qua thì không bao giờ quên, dược lý nhiều như vậy mà anh có thể đọc làu làu đầy đủ, khi đó anh là thần tượng của toàn bộ học sinh trong trường bọn cậu a!

“ Học trưởng … anh đây là … ” Tô Bân có chút luống cuống, chẳng lẽ là khối u ác tính? Vậy mà đã bốn năm năm không gặp, học trưởng chẳng nhẽ lại mắc bệnh hiểm nghèo?

Tinh thần Tần Phóng hình như đã hơi tỉnh táo, giữ chặt tay của Tô Bân, “ giúp tôi … tôi muốn sinh hạ đứa trẻ này … ” Bàn tay đầy mồ hôi lạnh giúp Tô Bân cố gắng bảo trì sự bình tĩnh.

“ Anh nói cái gì? Học trưởng? ” Tuy rằng thanh âm yếu ớt, nhưng Tô Bân lại vẫn nghe rõ đó, đứa trẻ? Đây không phải là khối u, là đứa trẻ?

“ Sáu tháng rồi … Tôi sợ giữ không được … giúp tôi … Tô Bân … người tôi có thể nghĩ đến cũng chỉ có cậu … ” Tần Phóng giãy dụa muốn đứng dậy, dáng vẻ như muốn khóc khiến Tô Bân chua xót. “ Anh từ từ nói, học trưởng. Anh như thế nào … anh không phải  … sẽ có đứa nhỏ? ” Tô Bân nhìn cái bụng to đùng, cứng ngắc nói, liền vội vàng trấn an Tần Phóng quay về giường nằm.

Tần Phóng hổn hển thở vài hơi, tóc dính trên trán, mồ hôi lạnh theo hai má chầm chậm chảy xuống, “ một lời khó nói … tôi động … thai khí rồi … giúp tôi trước tiên … kê chút thuốc … ”

“ Được rồi, học trưởng anh nằm yên a … Em đi lấy thuốc! ” Tô Bân không yên tâm nhìn Tần Phóng sắc mặt tái nhợt, xoay người vội vàng chạy ra ngoài phòng bệnh, gọi y tá nhanh chóng lấy thuốc an thai.

Các y tá ngạc nhiên nghe căn dặn, bọn cô cũng nhìn thấy cái bụng to của Tần Phóng. “ Còn ở đó thất thần cái gì! nhanh đi lấy thuốc! ” Tô Bân hiếm khi tức giận, lớn giọng quát.

Tần Phóng sau khi uống thuốc an thai xong, Tô Bân đuổi đám y tá hiếu kì đi, khóa cửa phòng bệnh lại, đẩy ghế qua, ngồi bên cạnh Tần Phóng, nhìn nét mặt của anh dần thả lỏng, cầm khăn mặt lau trán cho Tần Phóng.

Tần Phóng cuối cùng không cảm thấy cái loại đau đớn quặn thắt trĩu xuống nữa, biết đứa trẻ đã được bảo vệ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai tay vẫn luôn nắm chặt cũng thả lỏng.

“ Học trưởng … vậy … sự việc rốt cuộc là như thế nào a? ” cảnh tượng trước mắt quả thực đã phá vỡ thế giới quan của cậu, Tô Bân không nhịn được lấy tay cẩn thận sờ sờ cái bụng cao ngất, tiểu sinh mệnh trong bụng dường như cảm nhận được sự đụng chạm của cậu, đạp một cái vào lòng bàn tay cậu!

Tần Phóng khẽ kêu một tiếng, cảm thấy đứa trẻ trong bụng động lại động, mặc kệ đau đớn bao nhiêu, anh vẫn mỉm cười —– rõ ràng đứa trẻ này rất khỏe mạnh mà.

Tô Bân nâng tay lên, tựa như nhìn thấy thứ gì kì quái. “ Nó … nó đá em một cái! ”

Trên khuôn mặt tái nhợt của Tần Phóng lộ ra một nụ cười dịu dàng, y nhè nhẹ vuốt ve cái bụng của mình, “ nó rất khỏe … cám ơn cậu nhiều, Tô Bân. ”

Tô Bân nuốt một ngụm nước bọt, đem tâm tình kéo trở lại trên người Tần Phóng, “ học trưởng nên nói một chút với em chuyện này là thế nào đi … ”

Tần Phóng thở dài, “ thật sự là một lời khó nói hết … ”

Tần Phóng vốn không mang họ Tần, hay phải nói rằng dân tộc của bọn anh vốn không mang họ Tần mà mang họ Khuyết, đến từ Tây Vực xa xôi. Dân tộc của bọn anh đã có lịch sử lâu đời, cùng với phương thức sinh sản vô cùng đặc biệt.

Dân tộc của bọn anh chỉ có nam nhân, khi nam nhân cùng nam nhân chi gian có thể sinh hạ đứa nhỏ, đương nhiên đứa trẻ cũng là bé trai, giống như phiên bản của Nữ Nhi Quốc (2) vậy. Nghe nói là vì để sinh sản càng nhiều hậu đại ưu tú, những đứa trẻ được sinh ra sẽ càng khỏe mạnh.

Thế nhưng không phải tất cả tộc nhân đều thích nam nhân, cũng có rất nhiều người sống chết kết hôn với nữ tử Trung Nguyên, cả đời bất dục.

Nam nhân mong muốn cùng nam nhân sinh con dần dần càng ngày càng ít, sinh mệnh lực của cả tộc cũng càng ngày càng yếu —– có rất nhiều người kết hợp với nữ nhân không sinh được con, hoặc là con sinh ra vô cùng suy nhược. Tộc trưởng bất đắc dĩ cưỡng chế muốn có vài tộc nhân nhất định phải cùng nam nhân sinh tử mới có thể đảm bảo huyết mạch Khuyết tộc tiếp tục truyền thừa.

Nói trắng ra chính là vì muốn sinh mệnh lực của thế hệ tiếp theo càng thêm khỏe mạnh, để nam nhân cứng rắn tiếp cận với nam nhân.

Tổ tiên của Tần Phóng là một chi được chọn, để tránh bị người Trung Nguyên xa cách, bọn họ liền đổi tên dòng tộc, lấy âm “Tần” tương cận làm họ.

Quy tắc mang thai tất yếu có rất nhiều, so với nữ nhân sinh tử càng hà khắc hơn một chút, đầu tiên là tuổi mang thai phải thích hợp, tuổi mang thai chỉ có mười năm, từ hai mươi tới ba mươi tuổi, cũng là để đảm bảo sinh phụ cùng đứa nhỏ đều an toàn. Quan trọng nhất là không có tình yêu sẽ không có thai. Kẻ mang thai phải nảy sinh tình yêu với một nửa kia, trong thân thể mới có thể tiết ra một loại vật chất đặc hữu của dân tộc, kết hợp cùng với tinh tử của đối phương, tạo nên sinh mệnh mới. Nếu như không có tình yêu, thai nhi có thể tùy thời héo rút ở trong bụng mà chết —- không có vật chất nuôi dưỡng sinh mệnh tự nhiên sẽ khô kiệt.

“ Rất thần kì đúng không, tôi học y cũng là để nghiên cứu rõ ràng sự tình này, nhưng cho dù không có tình yêu, thân thể của tôi cũng không có bất luận gì khác với người bình thường … mãi cho đến sau khi … tôi yêu một người nam nhân, tôi mới rõ ràng cảm nhận nó. ” Tiếng nói của Tần Phóng dần trở nên yếu ớt, “ Tôi khát vọng tình yêu … tôi thậm chí còn khát vọng thân thể của tôi bị bất cứ người nào tới đùa bỡn, chỉ cần tiếp tục cho tôi sức mạnh của tình yêu, con tôi liền có thể sống sót … ” Tần Phóng chua xót nhìn cái bụng cao ngất của mình, “ nhưng người cho tôi tình yêu khiến đứa nhỏ này ra đời, lại không cho tôi sức mạnh để nó tiếp tục sống sót … ”

Tô Bân đau đầu tiếp nhận cái nguyên nhân như thể tiểu thuyết huyền huyễn này, “ vậy anh … còn yêu hắn không? ” Không biết đến tận cùng là nam nhân đáng giận nào, dám vứt bỏ học trưởng, nếu cậu biết nhất định sẽ đem hắn đánh tới mức ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra nổi!

“ … Tình yêu của tôi đã chóng khô kiệt rồi, cho nên … mới có thể động thai khí … ” Tần Phóng lấy tay che đi đôi mắt đỏ ửng, “ … tôi sợ tôi sẽ không còn khí lực … cho đứa trẻ sống sót … ”

Tô Bân nắm chặt hai tay, đầy căm phẫn nói: “ Vậy để em yêu anh đi! Yêu em đi học trưởng! Em sẽ giúp anh sinh hạ đứa trẻ! ”

Tần Phóng hạ tay xuống, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt kiên định của Tô Bân, không nhịn được nở nụ cười, “ Việc như thế … nói yêu liền có thể yêu được hay sao? ”

Tô Bân lúc này mới kịp phản ứng với những gì mình vừa nói, mặt lập tức hồng lên, tiếp đó lại nghe tiếng cười trộm của nhóm y tá từ ngoài cửa truyền đến.

“ Cái kia … cái kia … học trưởng! ” Tô Bân sau khi ấp úng thật lâu, lại càng thêm kiên định nói: “ Em không nói đùa! Lúc còn ở trường em đã luôn rất hâm mộ anh … hiện tại anh lại có … khụ khụ … cần, em … em hy vọng có thể đóng góp sự giúp đỡ của mình, nên học trưởng, anh đừng coi nhẹ quyết tâm của em! ”

Tần Phóng thu lại vẻ tươi cười, yên lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói: “ Nếu cậu là hắn … liền tốt rồi … ”

Tô Bân cầm lấy tay Tần Phóng, “ học trưởng, cho em chăm sóc anh đem đứa trẻ hạ sinh được không? Sinh xong rồi liền cho làm con nuôi của em … Em lại đi nhận nuôi một bé trai khác, sau đó ghép chúng thành một đôi tiểu oa oa, như thế nào? Cam đoan dân tộc anh sẽ tiếp tục được truyền thừa, sau này thành thanh mai trúc mã rồi, có nhiều yêu a! ”

“ Tô Bân, đây không phải là việc có thể đùa được, cậu còn có cuộc sống của cậu, nếu như không có việc ngày hôm nay của tôi … tóm lại, cậu đừng như vậy. ” Tần Phóng thấp giọng nói.

“ Nếu anh đã đến chỗ của em, đây rõ ràng là duyên phận, dù sao em cũng không cha không mẹ, thừa dịp nhận nuôi một đứa trẻ, cho một đứa trẻ khác vốn không có cha mẹ có một người cha, không phải sao? ” Tô Bân càng nghĩ càng cảm thấy cậu nói thật đúng, ý chí chiến đấu cũng càng dâng trào.

Tần Phóng không còn gì để nói nữa rồi.

“ Nào nào nào, em tìm một cái máy ảnh tới, chúng ta chụp một tấm ảnh ước hẹn nha! ” Tô Bân lập tức khôi phục lại sức sống, tìm một chiếc máy ảnh kĩ thuật số, đến ngồi cạnh Tần Phóng, đặt tay lên bụng của Tần Phóng, ngốc nghếch hô một tiếng “ gia tử ” (2) chụp lại một bức ảnh gọi là ảnh ước hẹn.

“ Học trưởng … thoải mái không? ” Dưới ánh đèn mờ mờ, Tô Bân nhẹ nhàng luật động, vuốt ve cái bụng của Tần Phóng, dịu dàng hỏi.

Tần Phóng nghiêng người, trên trán rịn ra vài giọt mồ hôi, thấp giọng khàn khàn rên rỉ, “ Tô Bân … nhanh một chút … ”

“ Dùng lực quá mạnh em sợ sẽ làm bảo bảo bị thương … ” Tô Bân không phải là không muốn trừu sáp nhanh hơn, nhưng vì thân thể của Tần Phóng cậu nhất định phải kiềm chế bản thân.

Tần Phóng có lẽ không có cách nào có thể yêu thương cậu, nhưng lúc cùng Tần Phóng ân ái, khoái cảm bên trong thân thể Tần Phóng cũng có thể khiến thân thể y tiết ra loại vật chất thần kì, giúp đứa trẻ tiếp tục khỏe mạnh trưởng thành.

Tô Bân thường cảm thán sự thần kì tạo hóa, cũng đồng thời bởi vì Tần Phóng không có cách nào yêu thương cậu mà buồn bã.

Có lẽ duyên phận là do trời định, nhưng đối với cả hai người bọn cậu mà nói thì chỉ là một sai lầm. Tần Phóng vào đúng thời điểm yêu thương sai một người, cậu vào sai thời điểm yêu thương đúng một người.

Tô Bân nhanh chóng đạt tới cao trào, rút dục vọng của mình khỏi người Tần Phóng, bắn lên trên ga giường, sau đó lại dùng tay giúp Tần Phóng phóng xuất dục vọng của y.

Hai người đều thở hổn hển, Tô Bân cẩn thận xoay người Tần Phóng lại, sau đó xuống giường đun nước ấm, cầm khăn mặt cẩn thận nhẹ nhàng tẩy rửa cho Tần Phóng, “ bảo bảo có nháo không? ” vội vàng làm xong hết thảy, Tô Bân nằm bên cạnh Tần Phóng, vuốt ve cái bụng tròn trĩnh của y, dán sát tai vào bụng Tần Phóng, nghe động tĩnh bên trong.

“ Không có, nó còn rất ngoan nữa. ” Giọng Tần Phóng hơi khàn khàn, y ho nhẹ một cái, sờ sờ đầu Tô Bân, “ Tô Bân … ”

“ Ngủ đi, học trưởng. ” Tô Bân dường như biết trước Tần Phóng muốn nói gì, tắt đèn trên đầu giường, kéo lại chăn cho hai người, “ nếu chân bị chuột rút nhất định phải gọi em, đừng có cố chịu … học trưởng, ngủ ngon. ” Cậu nhè nhẹ hôn một cái lên môi Tần Phóng, cánh tay của Tần Phóng cũng nhẹ nhàng ôm lấy Tô Bân, nhắm mắt lại.

(1) Nữ Nhi Quốc: đất nước này mọi người quá quen thuộc r ha, chính là đất nước chỉ có nữ nhân trong Tây Du Ký ak

(2) Gia tử: nghĩa là cà tím, phát âm là “qié zì” đây là từ các bạn Trung phát âm khi chụp ảnh, giống như ở Việt Nam mình khi chụp ảnh hay phát âm từ cheese vậy

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương