Cuộc sống hiện tại của Tần Sở Ca chỉ có thể dùng bốn chữ ‘ hỗn ăn chờ chết ’ để hình dung, cực kỳ sa đọa, cực kỳ thối nát. Lúc này, trên tường đặt một chiếc TV hiện đại cực lớn, trên bàn trà bày một đống lớn đồ ăn vặt, y một bên nghe nhạc một bên ăn khoai, vô cùng thoải mái.

Hoa Khiếu phải đi làm không ở nhà, y tự nhiên cũng phải lợi dụng tài nguyên, hảo hảo hủ bại.

Kệ đĩa … có bày AV …

Chỉ có thể nói, AV Hoa Khiếu lưu trữ vô cùng phong phú, bất luận là AV tình yêu, AV nghệ thuật, hay AV chiến tranh, AV kinh dị, cái gì cũng đều có ( k còn gì để nói Hoa ca đúng là … ‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌). Hơn nữa động tác trong này lại cực kỳ rõ ràng, cực kỳ kích tình mà ….

Tần Sở Ca mê đắm nhìn chằm chằm đôi gò bồng hùng dũng của nữ nhân, nước miếng đều chảy ra tới ba thước, ngay cả khi đưa nước uống cũng đưa nhầm tới tới cằm —– uống sai nơi.

“KI…KIMOJIYI…YADA…” dù hai câu nói này thế giới không thông dụng, Tần Sở Ca thường ngày có ngu ngốc tới đâu cũng nghe hiểu được.

Tuy vậy cho dù nữ nhân kia kêu đến nỗi muốn phá nát trần nhà, Tần Sở Ca uể oải nhìn nhìn thân dưới, gia khỏa kia vẫn bán nhuyễn không ngạnh lên nổi.

Y xem AV vốn là để nghiệm chứng một chút xem mình có đúng hay không vẫn còn bình thường, hiển nhiên, phải nói là y rất không bình thường, kích thích này dường như không đủ mạnh.

Ánh mắt mê đắm của Tần Sở Ca dần tán đi, đầu óc mê mang, nhìn chằm chằm vào tiểu đệ đệ của mình, thế này là không được a.

Y lại tiếp tục lục lọi đống AV lưu trữ của Hoa Khiếu, lấy ra một cuộn phim thực kích bạo, tiếp tục xem —— có lẽ là do nữ nhân này bộ ngực không đủ lớn, đổi cái khác thử xem.

Thương tỉnh khoảng không, bộ ngực đủ lớn, đến đây đi ~~~

Tốt, tập trung tinh thần —– Úc? đây là thứ gì vậy?

Tần Sở Ca nhíu mày.

Màn ảnh run run hỗn độn, tiếng cười khanh khách của nam nhân, ống kính hạ xuống, Tần Sở Ca thấy rõ ràng người trong băng, thật sự là cùng y rất giống, rất giống.

Thanh âm ôn nhu của Hoa Khiếu hợp cùng âm hưởng bên trong truyền ra, ” Phàm Ức, đừng thẹn thùng, quay cũng là để cho chính mình xem … “

Namnhân kia vẫn túm chặt quần áo của mình, ngượng ngùng cười, nghĩ nghĩ, chậm rì đem áo lông của mình cởi ra, chính là như vậy mặt liền hoàn toàn đỏ bừng, “ ta … ngươi đừng quay … ”

Hoa Khiếu lùi camera lại để ở tủ đầu giường phía xa, lại có thanh âm phát ra từ trong băng, “ muốn ta giúp ngươi? ” rồi một trận tiếng hôn môi trầm thấp vang lên.

Tầm nhìn của Tần Sở Ca bị chuyển xuống.

Camera không tốn chút sức tiến đến gần, quần áo của Hứa Phàm Ức đã muốn thoát hết, chỉ còn lại một cái quần lót, mặt đỏ hồng nằm ở đó, lại muốn lấy tay ngăn chặn màn ảnh, “ đều là ngươi nói … chúng ta có cái gì hay để chụp a? ”

“ Chúng ta sau này già rồi bất động còn có thể nằm xem phim, chẳng phải rất có ý nghĩa? ” thanh âm của Hoa Khiếu mang theo chút trêu chọc, màn ảnh động đậy vài cái, hằn là Hoa Khiếu cũng đem quần áo của chính mình cởi, “ giúp ta đem quần cởi xuống đi tình yêu … ”

Tần Sở Ca ghê tởm mắc ói, nguyên lai không phải là Hoa Khiếu sau khi gặp y mới ghê tởm như vậy, mà là sớm đã có bệnh căn a.

Hai người vòng vo hơn nửa ngày sau đó mới bắt đầu vào quỹ đạo, Hoa Khiếu đem camera điều chỉnh thật tốt đặt hảo ở đầu giường, rồi mới bắt đầu hôn toàn thân Hứa Phàm Ức, hai người cơ hồ không lúc nào không hôn môi, hai đôi môi dường như dính chặt vào nhau.

Tần Sở Ca thấy người cùng mình tương tự trên mặt hiện lên biểu tình mê say tới dọa người, cả người y không khỏi run lên.

Thanh âm của Hứa Phàm Ức rất nhỏ rất nhỏ, mỗi khi Hoa Khiếu hôn tới chỗ mẫn cảm y đều tinh tế rên hừ một tiếng, giống như con mèo nhỏ làm nũng, hai tay say mê ôm lấy cổ Hoa Khiếu, tùy ý để gã vuốt loạn trên người mình.

Tần Sở Ca liếm liếm môi, thay đổi tư thế ngồi trên sô pha.

Thời gian tiền diễn dài đến kinh người, Hoa Khiếu kiên nhẫn trước tiên để Húa Phàm Ức giải phóng một lần trên tay gã, rồi hai người lại toái toái hôn môi thật lâu, sau đó gã mới cầm lấy trơn dịch bắt đầu khuếch trương.

Vẻ mặt của Hứa Phàm Ức xem không rõ lắm, nhưng từ thanh âm của y có thể biết y có điểm khó chịu, Hoa Khiếu an ủi hôn Hứa Phàm Ức, nhưng tay vẫn không ngừng lại tiếp tục khai thác.

Thẳng đến khi phát ra tiếng nước không nhỏ, Hứa Phàm Ức mới nhở giọng tức giận nói “ vào đi ”, Hoa Khiếu vẫn tỏ ra cực kỳ thân thiện hôn hôn trán y, nâng chân y đặt lên giữa khuỷu tay, chậm rãi sáp vào.

Hứa Phàm Ức gắt gao ôm lấy Hoa Khiếu, phát ra một tiếng rên rỉ, người cũng cung ứng cong lên.

Hoa Khiếu cười nói: “ Thoải mái không tình yêu … muốn ta mau một chút hay không? ”

Hứa Phàm Ức phe phẩy đầu, nhỏ giọng rầm rì, nhưng chân lại lặng lẽ bò lên thắt lưng của Hoa Khiếu.

Hoa Khiếu lại như vẫn như cũ ôn nhu chuyển động mà không mất vẻ săn sóc, thong thả co rúm, biên độ không quá lớn, nhưng hiển nhiên cũng có thể mang đến khoái cảm ── bởi vì tiếng rên rỉ của Hứa Phàm Ức cực kỳ sảng khoái.

Tần Sở Ca đem cằm đặt lên đầu gối, chân dẫm lên mặt bàn trà, mặt không chút thay đổi dán chặt vào màn hình.

Ôn nhu như thế làm không biết bao nhiêu thời gian, khiến y phải lấy điều khiển tua mau tới thời điểm, Hoa Khiếu xem ra cuối cùng cũng đạt tới cao trào, tốc độ luật động cũng nhanh hơn, thanh âm của Hứa Phàm Ức cũng mạnh mẽ cất cao, đem chân gắt gao khóa lại trên người Hoa Khiếu.

Không đến nửa phút, Hoa Khiếu từ trong thân thể của Hứa Phàm Ức rút ra, lấy tay xoa nắn, động mấy cài liền bắn tới; mà Hứa Phàm Ức tại khi Hoa Khiếu rút ra cũng liền đạt tới cao trào.

Thanh âm chợt chỉ còn lại tiếng thở dốc. Hứa Phàm Ức hiển nhiên là mệt muốn chết rồi, nằm ở nơi đó không nhúc nhích. Hoa Khiếu nâng người dậy, sau đó lại càng ôn tồn, ôn nhu hôn lên khóe môi, cái mũi cùng trán của Hứa Phàm Ức. Hứa Phàm Ức cũng ôm lấy đầu gã, không ngừng cùng nhau dây dưa.

Cuối cùng Hoa Khiếu vươn tay đem camera tắt, cuộn phim phát ra tiếng tư lạp tư lạp trước khi hoàn toàn trống rỗng.

Tần Sở Ca ngồi ở trên sô pha, tay đặt trên dục vọng của mình, dùng sức bộ lộng, không lâu sau cũng liền bắn ra.

Y chết lặng cầm trừu chỉ (1) trên bàn, đem dục vọng của mình chà lau sạch sẽ rồi mới lạnh lùng cầm một tờ giấy khác đem chất lỏng còn vương trên mặt bàn lau sạch.

Không biết vì sao, y đột nhiên liền cảm thấy … người có cùng khuôn mặt với mình kia, hảo hạnh phúc.

Bởi vì y chưa bao giờ biết làm cái loại sự tình này cũng có khoái hoạt.

(1) trừu chỉ: giấy lau

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương