*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân

Editor: Dưa nụ

Nguồn ảnh: Pinterest

Từ trước tới nay, An Dạ chưa bao giờ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi như thế này, đây là lần đầu tiên, cô cũng hy vọng là lần cuối cùng.

Dường như nửa người trên của cô đã mềm nhũn, dựa vào lồng ngực của Bạch Hành, cô vươn tay đỡ tường, thì thào: "Cô ta vẫn còn xung quanh đây!"

"Là Tiểu Nhân!" Bạch Hành dùng là câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn, trong nháy mắt anh liền hiểu rõ hết thảy.

Anh vào phòng khoác vào áo gió màu xám đậm, cầm lấy di động, đối với An Dạ nói: "Chúng ta đi một chuyến đến cục cảnh sát của Tiểu Chu, thời gian không còn nhiều lắm."

An Dạ không có ý kiến gì, cô hiện tại không dám một mình ở nhà, đúng ra là không dám một mình ở bất cứ chỗ nào.

Cô và Bạch Hành thu thập xong xuôi liền ra cửa. Hiện tại là 8h30" sáng, Tiểu Chu đã đến cục để điều tra về vụ án của cô chị.

An Dạ gọi điện thoại cho Tiểu Chu, thông báo bọn họ đã đến đồn cảnh sát, Tiểu Chu nghe xong liền tức tốc trở lại đồn.

Tiểu Chu nhìn thấy hai người họ, nói: "Tôi còn định đi tìm hai người, không nghĩ tới hai người đã đến đây. Sự tình đã được điều tra rõ ràng, hiềm nghi của hai người đã được tháo gỡ."

" Đã điều tra rõ ràng? Hai cổ thi thể trong nhà là của ai?" Lòng An Dạ vẫn còn sợ hãi hỏi, đột nhiên cô cảm thấy thật lạnh, cánh tay nổi một lớp da gà, cô chà xát hai cánh tay hy vọng ấm lên một chút.

Tiểu Chu đem ra một xấp ảnh chụp tại hiện trường, bày trên bàn cho Bạch Hành xem: "Hai thi thể một nam một nữ, trải qua kiểm nghiệm DNA, kết luận là hai vợ chồng sống trong căn nhà đó. Trên đầu người vợ bị một vết thương chí mạng, từ vị trí của miệng vết thương có thể phán đoán ra độ cao của hung thủ và vũ khí giết người. Vũ khí là một cây côn sắc, cái đó đã bị tìm được, bên trên có dấu vân tay của người chồng, có thể phán đoán là chồng đã giết vợ!"

An Dạ nhíu mày: "Còn cái xác kia thì thế nào? Nguyên nhân cái chết ra sao?"

Người chồng là bị một cây dao chém trúng đầu, trên hung khí có vân tay của con gái bọn họ, có thể phán đoán là con gái giết cha, mà thông qua báo cáo nghiệm thi thì trên người cô ta có rất nhiều chỗ bị bầm tím, hẳn là thường xuyên phải chịu đựng bạo lực gia đình, người khởi xướng rất có thể là cha của cô ta, cho nên dưới tình huống mẹ bị giết, tinh thần của cô ta xuất hiện vấn đề mới có thể giết người cha. Hơn nữa, lúc cô ta còn sống có dấu hiệu của bệnh trầm cảm và bệnh thần kinh nhẹ." Tiểu Chu dừng một chút, ánh mắt thâm trầm, hắng giọng, nói: "Chỉ là... cô ta chết do phát bệnh tim cấp tính."

"Bị hù chết?" An Dạ tiếp lời.

Tiểu Chu mím môi, giữ im lặng.

An Dạ cảm thấy càng lạnh hơn, đôi môi cô trắng bệch, không còn huyết sắc.

Cô nhịn không được dậm dậm chân, cứ cảm thấy cổ khí lạnh kia là từ phía dưới truyền lên, ngón chân dường như đã bị đông lại thành băng. Cảm giác lạnh lẽo này không rõ nguyên do, dù cô mang giày nhưng không phải cứ bao bọc lại là có thể ấm áp, là một cái gì đó rất khó hiểu.

Giống như cách một tầng không khí có thứ gì đó lạnh như băng bao trùm lên yết hầu của cô. Là cái gì vậy chứ??

An Dạ trong vô thức xoay đầu qua bên trái tìm kiếm, bên tai vẫn còn vang lên giọng nói của Bạch Hành và Tiểu Chu nhưng mọi thứ cứ lộn tùng phèo cả lên, tất cả những hình ảnh xung quanh như chất chồng rồi lại xoắn chặt vào nhau, chặt đến mức cổ họng của cô có chút ngứa ngáy.

Cô e hèm một tiếng, bỗng cảm thấy có một bàn tay đang đặt trên vai mình, phủ xuống xương quai xanh, truyền đến sự lạnh lẽo âm u.

Dư quan ánh mắt của cô dường như bắt được hình ảnh nào đó. Cô hoảng sợ, vội vàng vỗ vỗ vai.

"Sao vậy?" Bạch Hành hỏi.

"Không có gì." An Dạ lòng còn sợ hãi, trong đầu vẫn còn lưu lại hình ảnh bàn tay trắng bệch không xương kia.

Thân thể của cô dần dần ấm lại, ý thức dần dần trở về với cô.

An Dạ ngẩng đầu, hỏi Tiểu Chu: "Vậy còn đứa con gái út đâu?"

"Con gái út? Là ai?"

"Nhà bọn họ còn một đứa con gái nữa." Bạch Hành nói.

Tiểu Chu nhíu mày: "Nhà đó chỉ có ba người, không còn ai khác."

An Dạ hoảng hốt, loại cảm giác không chân thật này suýt chút nữa đã làm cho cô sụp đổ.

Cái gì? Không có... đứa con nào khác ư?

Vậy Tiểu Nhân kia... là ai?

Tiểu Nhân không phải là người???

Vì sao cô ta nhận Tiểu Nhân là em gái của mình? Rồi lại vì cái gì mà yêu thương Tiểu Nhân như vậy?

Đại não An Dạ trong một khắc này như đã ngừng hoạt động, cô mở hé miệng, muốn nói nhưng lại không nói ra lời.

Cô không dám tự hỏi bản thân, cũng không dám suy nghĩ sâu xa thêm nữa.

Ý tưởng trong đầu An Dạ không tự chủ càng lúc càng đi theo xu hướng kết luận đáng sợ, cô không muốn làm rõ cái kết luận này vì sợ nó có thể dọa cô hỏng mất.

Chẳng lẽ....

An Dạ ngừng ngay cái ý niệm điên cuồng này.

Cô hít sâu một hơi, nghĩ thầm: chẳng lẽ... từ lúc bắt đầu, cô đã gặp quỷ?

Nói như vậy liền hợp lý.

Bạch Hành vẫn luôn có thể thấy quỷ.

Mà cô, ngay từ lúc đầu cô đã gặp quỷ.

Cho nên, Tiểu Nhân chính là quỷ!

Rất nhiều lúc, An Dạ không cần nói với Bạch Hành những suy nghĩ trong đầu, anh chỉ cần dùng một ánh mắt là có thể biết được cảm xúc cùng với suy nghĩ của cô, giống như anh có khả năng đặc biệt có thể biết trước kết quả.

An Dạ thậm chí còn cho rằng, Bạch Hành lúc sáng đã biết mọi chuyện xảy ra với cô nên mỗi lúc cô cảm nhận được nỗi hoang mang lo sợ thì anh luôn ban cho cô một ánh mắt thương hại an ủi.

Cũng tốt thôi, loại người hay thương hại kẻ yếu này cũng không làm cho cô phản cảm mấy.

Cô cố nén sự ganh tị, thấp giọng hỏi: "Có thu hoạch được chứng cứ nào khác hay không? Tôi tưởng rằng anh cũng rất muốn biết nguyên nhân cái chết của vị hôn thê cho nên mới giúp chúng tôi."

Tiểu Chu tỏ vẻ khó hiểu đối với thái độ đột nhiên trở nên nghiêm túc của An Dạ nhưng anh vẫn không hỏi gì. Thu hồi ngữ điệu trần thuật sự kiện nhẹ nhàng lúc trước, anh ta lấy mấy bao nilon đựng vật chứng được bọc kín bày trên bàn trước mặt bọn họ.

Một phần là cái di động của cô chị, một phần là quyển nhật ký còn được bảo tồn hoàn hảo và một phần nữa là bệnh án.

Bạch Hành đem sổ nhật ký mở ra đầu tiên, quyển nhật ký này so với quyển của bạn gái Tiểu Chu khác nhau hoàn toàn: chữ viết bên trong rõ ràng, được cất giữ hoàn hảo, dường như cô ta có thói quen viết nhật ký thường xuyên, sổ nhật ký chỉnh chu như thế này tạo cảm giác người viết rất hưởng thụ quá trình lưu lại những chuyện hằng ngày của mình.

Anh lật giở từng tờ từng tờ một, trên mặt giấy lưu lại từng dòng chữ rõ ràng:

[Thứ năm, ngày 7, tháng 6, trời nắng ráo.

Hôm nay tiết trời thật đẹp, ba không có ở nhà cho nên mình không ngại về nhà. Ngôi nhà này trước đây đã từng có người chết, trên thị trấn còn có lời đồn về quỷ nữa, mình cảm thấy nếu quỷ muốn giết người thì hãy giết ba của mình trước tiên đi, nói đùa thôi! Hiện tại, trong nhà chỉ có hai người chúng ta, mình vui lắm, cậu cũng sẽ xuất hiện phải không? Mình ngủ trưa một giấc, tỉnh dậy có lẽ cậu đã ở đây rồi, đây là bí mật của hai chúng ta, mình sẽ không nói với ai khác, cũng cầu xin cậu đừng rời khỏi mình nhé.:-D]

An Dạ không rõ lắm, cô ta nói hai người nghĩa là gì, chẳng lẽ cô ta có thể trông thấy Tiểu Nhân từ trước? Hay là sao? Hơn nữa ngữ khí lại quen thuộc như vậy, giống như đó luôn là bạn của cô ta, lại còn là "bí mật" nữa.

Cô nhanh chóng ngừng tự hỏi, tiếp tục đọc:

[Chào cậu! Tôi vui lắm khi chúng ta lại gặp mặt. Gần đây cậu có cô đơn hay không? Tôi vẫn luôn ở bên cạnh cậu, rất nhớ cậu, hy vọng cậu cũng vậy nhé.]

Trên quyển nhật ký rất nhanh liền có câu trả lời, giống như hai người trao đổi nhật ký, thế nhưng xét từ chữ viết thì đây rõ ràng là nét chữ do cùng một người viết ra.

Đây lại là chuyện gì chứ?

An Dạ kiềm nén cảm giác lạnh lẽo xuống đáy lòng, lại tiếp tục đọc, trong khi đó Bạch Hành ở bên cạnh lật xem hồ sơ bệnh án của cô ta.

[Thứ Sáu, ngày 8, tháng 6, trời mưa.

Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, trời mưa, tâm trạng của mình cũng rất là bực bội. Mình sợ tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng làm cho cậu không muốn xuất hiện, mình vẫn cứ hay chờ đợi cùng cậu gặp nhau. Hôm nay mẹ lại bị ba đánh, mình sợ lắm, khóa cửa trốn ở trong phòng. Bây giờ vẫn còn có mẹ thay mình chịu đòn, nếu một ngày nào đó mẹ chết đi thì sao? Đây chỉ là một giả thuyết mà thôi, mình cũng không muốn mẹ chết đâu. Nhưng mà nếu thật sự có ngày đó, mình nghĩ mình rất nhanh cũng sẽ bị ông ta giết chết. Đêm nay mình vẫn như cũ chờ mong được gặp cậu, cho dù cậu chỉ có thể xuất hiện trong nhật ký của mình mà thôi.:-D]

[Chào cậu, tôi cũng sẽ không bởi vì thời tiết ảnh hưởng mà không đến. Không cần lo chuyện ba mẹ đánh nhau, tôi sẽ bảo vệ cậu, cho dù không thể gặp mặt, tôi cũng sẽ yên lặng bảo vệ cậu mà!]

[Ngày 3, tháng 7, trời mưa.

Mình cũng sắp quên hôm nay là ngày nào trong tuần, đã sắp một tháng rồi không gặp được cậu. Gần đây ba mình càng ngày càng đáng sợ, mẹ giống như sinh bệnh nằm trên giường, ngay cả đậu natto mẹ thích ăn nhất cũng không ăn. Mình bởi vì sợ hãi nên tránh ở nhà bạn học gần một tháng, thực xin lỗi vì đã không liên lạc với cậu, nhất định cậu vẫn còn chờ mình ở nhà phải không?]

[Xin chào! Cho dù một tháng không gặp cậu, tôi cũng sẽ không giận, thậm chí tôi có thể nhìn thấy bạn trong giấc ngủ, tôi vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh cậu, đừng lo lắng!]

Tiếp đó có hơn mười ngày đều là những đoạn đối thoại không có ý nghĩa như vậy, An Dạ đơn giản trực tiếp đọc lướt qua, cô nhanh chóng lật lật, đột nhiên dừng lại:

[Ngày 3, tháng 10, trời quang đãng.

Cậu có nghe nói tới truyền thuyết trong căn nhà này không? Mấy năm trước đã từng có người chết, chỉ cần ai ở trong nhà này đều không thoát khỏi, bây giờ trong nhà có bốn người: cậu, mình, ba và mẹ. Mẹ thì bị ba dùng côn sắt đánh vào đầu, chảy nhiều máu lắm, bị đặt nằm trong căn phòng kia. Mình thấy sợ lắm, hình như ba cũng muốn giết mình luôn vậy, ông ta sợ mình tố giác ổng. Mình nên làm cái gì bây giờ?]

[Không cần lo lắng! Tôi vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cậu. Tôi giết ba cậu, vì bảo vệ cậu mà thôi, hy vọng cậu đừng chán ghét tôi, tôi vẫn sẽ luôn làm bạn bên cạnh cậu.]

[Ngày 4, tháng 10, trời nắng.

Ba mình đã chết, mình biết là cậu vì bảo vệ mình mới giết ông ta. Mình cũng không hận cậu, mình thậm chí biết cậu luôn ở bên cạnh mình, ngày hôm qua mình có quay phim lại, hy vọng có thể trông thấy cậu ở trong phòng. Hình như mình đã thấy rồi.]

[Ngày 5, tháng 10, trời mưa.

Đó có phải là cậu hay không? Cậu không xuất hiện nữa là bởi vì mình trông thấy cậu sao?]

[Ngày 6, tháng 10, trời trong xanh.

Mình biết mà, cậu vẫn luôn ở bên cạnh mình. Cậu tên là Tiểu Nhân đúng không? Mọi người trong nhà đều phải chết, đã chết hai người rồi, mình không muốn cậu cũng chết, mình sẽ đi tìm người tới làm cho bọn họ chết thay, mình sẽ vẫn luôn làm bạn với cậu.]

Nhật ký đã dừng ngay tại đây, từ đó về sau cũng không được viết tiếp.

An Dạ đoán, chẳng lẽ một phần đối thoại kia chính là Tiểu Nhân?

Như vậy thì không đúng! Nếu là ngày 6 cô ta gặp được Tiểu Nhân thì bảy ngày sau đó sẽ chết, căn cứ vào ngày chết của cô ta tính ra vừa đúng, nhưng nếu đã gặp mấy tháng trước thì lại mâu thuẫn.

Đương nhiên còn có một khả năng nữa, chính là — trong nhà không chỉ có cô ta và Tiểu Nhân mà thôi.

Còn có... những người khác nữa sao?

An Dạ sợ hãi, sự thật tưởng như chắc chắn lại một lần nữa bị lật đổ, loại cảm giác này thật sự rất khó có thể chịu đựng.

Cũng giống như bạn vẫn luôn là một người tin vào thuyết vô thần, đột nhiên có một ngày, có người nói phía sau bạn có một con quỷ, bạn lén lút quan sát tìm kiếm, phát hiện giống như thật sự có quỷ. Bạn đương nhiên sẽ sợ những thứ như vậy, tìm cách tránh xa hoặc là xua đuổi nó, cho đến khi bạn tin tưởng tràn đầy vì đã tìm được phương thức đuổi nó đi, đột nhiên lại có người nói bên cạnh bạn không chỉ có một con mà thôi. Cái loại cảm giác bị ai đó nhìn chăm chú theo dõi nó đáng sợ và quỷ bí đến có thể làm cho bạn hỏng mất.

An Dạ sợ hãi loại cảm giác không xác định này, cũng là sợ hãi những thứ thần bí.

Cô nói: "Trong nhật ký tổng cộng xuất hiện ba người: là cô chị, Tiểu Nhân và một người nữa không biết tên."

Lời này là cô đang nói với Bạch Hành.

Bạch Hành cũng không có mở miệng đáp lời mà ngược lại, lật xem bệnh án, nói: "Cô ta mắc bệnh giả tưởng nghiêm trọng, do đó chuyển sang bị tâm thần phân liệt."

An Dạ cũng không thể lý giải, mở miệng nói: "Có ý gì? Là nói... cô ta có hai nhân cách hả?"

Bạch Hành nói: "Con nít dưới năm tuổi có hiện tượng "người bạn giả tưởng" là bình thường. Mà cô ta luôn luôn không có được sự yêu thương quan tâm của gia đình, cho nên trong tiềm thức liền đem "người bạn giả tưởng" thực thể hóa, hơn nữa còn cưỡng bách chính tinh thần của mình phân liệt ra thêm một người nữa, để "người" này truyền tải suy nghĩ của "người bạn giả tưởng", làm bạn với chính mình."

Anh dừng một chút, nói: "Người không biết tên kia cũng chính là cô ta."

An Dạ liếm liếm môi dưới, xanh cả mặt.

Cô cầm lấy di động trong bao vật chứng, mở ra tìm tòi một phen, đầu ngón tay cuối cùng dừng ở phần hình ảnh.

Cô thấy trong đó có một đoạn ghi hình, rất có thể chính là đoạn video nói đến trong nhật ký.

Rõ ràng có thể bấm vào xem nhưng sắp đến lúc này, cô lại khiếp đảm chùng bước.

An Dạ sợ hãi những suy luận của mình đều là thật bởi vì chân tướng quá mức ghê gớm và đáng sợ.

Bạch Hành giúp cô ấn vào đoạn video, trong đó chỉ quay được khoảng 31 giây.

Hình ảnh bên trong có chút tối tăm, còn có giọng nói nhẹ nhàng của cô ta vang lên: "Mình bây giờ sẽ mở điện thoại ra nha, cậu trốn ở đâu, mình muốn nhìn thấy cậu một chút. Nhất định cậu luôn ở bên cạnh mình phải không? Nếu không thì làm sao viết vào nhật ký của mình được? Đừng sợ hãi, mình cũng không sợ cậu đâu mà!"

Chất lượng hình ảnh rất mờ, người quay phim còn hơi run rẩy nữa.

Bọn họ xem tới giây thứ hai mươi đều không phát hiện cái gì dị thường, cho đến khi bên trong di động đột nhiên được để xuống mặt đất, màn ảnh hướng lên trần nhà....

Chờ lúc cô ta cầm lên lại thì màn ảnh đột nhiên có cái gì đó... trong nháy mắt lại biến mất không thấy đâu nữa.

Trong nháy mắt kia, An Dạ bỗng nhiên nhận thấy có một hơi thở phun ngay trên vai cô, gần trong gang tấc. Cô tua lại hình ảnh một chút, ngay khúc có dị tượng. Đúng rồi! Là ở phía sau cô ta! Trên vai cô ta vẫn luôn có thứ gì đó bám vào!

Hình như là một khuôn mặt, trên khuôn mặt đó chỉ có một đôi mắt đen thui, so với mắt người bình thường thì lớn hơn gấp hai ba lần, đồng tử phóng đại, tròng mắt đen như mực chen đầy toàn bộ hốc mắt, dữ tợn mà khủng bố!

Là.... Tiểu Nhân sao?

"Há há há..."

Lại tới nữa!!

An Dạ hoảng sợ, quăng luôn di động trên mặt đất.

Cô dường như cũng cảm thấy được trên vai mình đang có gì đó vẫn luôn bám vào, xúc giác vô cùng chân thật.

An Dạ đem những hồi tưởng và suy đoán sắp xếp lại một phen, cuối cùng đưa ra một kết luận: cô con gái đã giết cha ruột của mình, là nhân cách thứ hai đã làm việc đó.

Mà Tiểu Nhân... vẫn chính là Tiểu Nhân.

Cô con gái có Tiểu Nhân làm bạn, trong tiềm thức vứt bỏ nhân cách kia, thậm chí cho rằng Tiểu Nhân chính là nhân cách thứ hai của mình.

Cho nên trong nhật ký mấy ngày sau đó, "người bạn" kia cũng không còn xuất hiện nữa.

Tinh thần của cô con gái đã đạt được sự thỏa mãn, không còn cảm giác cô độc.

Không, nói như vậy cũng không hợp lý!

Vì sao... Tiểu Nhân nói cô con gái là chị mình, nếu Tiểu Nhân là sinh vật siêu hiện thực vậy tại sao lại cùng cô con gái thành lập mối quan hệ chị em, hơn nữa còn khuyên bọn họ chạy trốn?!

HẾT CHƯƠNG 10

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương