Trải qua một tháng điều dưỡng, thân thể của Du Thư đã tốt hơn không ít so với thời điểm vừa tỉnh lại, nhưng hắn vẫn còn khá gầy yếu, cũng không phải là vì Lưu Thiết Trụ chiếu cố không cẩn thận, chỉ là hiện giờ hoàn cảnh sinh hoạt của chính gã cũng có chút khó khăn túng thiếu, thật sự không tìm được đồ tốt cho hắn tẩm bổ, có được một ngụm cháo đã là không tồi. Cuối cùng cũng may có Tề đại phu hảo tâm, thỉnh thoảng lại sang chia cho nửa con cá nửa con gà, nhờ đó mới có thể dưỡng Du Thư khỏe lên chút đỉnh.

Tuy vẫn chưa thể xuống đất đi lại nhưng Du Thư đã vô cùng cảm kích, thứ duy nhất đáng giá trên người hắn chỉ có khối ngọc trụy, nhưng vật này ý nghĩa không tầm thường, cho nên cuối cùng cũng không thể nhẫn tâm mà mang đi cầm, chỉ nói với Lưu Thiết Trụ: “Chờ Vương gia nhà ta tới, ta nhất định sẽ đáp tạ huynh hậu đãi.”

Lưu Thiết Trụ đang ở trong sân phơi đậu phộng, nghe hắn nói vậy liền cười ha hả trả lời: “Yêm không ham mấy cái đó đâu.”

Ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu xuống khoảng sân nho nhỏ này, Du Thư ngồi trên chiếc xe lăn thô chế được đẩy ra ngoài phơi nắng, chiếc xe này là do Lưu Thiết Trụ dựa theo hướng dẫn của Tề đại phu làm ra, đừng thấy bộ dạng cao lớn thô kệch ngốc đầu ngốc não của gã mà tưởng lầm, tay nghề thủ công cũng không tồi đâu.

Du Thư ngẩng đầu híp mắt nhìn thái dương trên đỉnh đầu, thở dài nói: “Hôm nay tiết trời thật tốt.”

“Chớ còn gì nữa.” Lưu Thiết Trụ không ngẩng đầu lên mà trả lời hắn, “Đậu phộng của yêm phơi quá tốt, mùa đông có đồ nhắm rượu rồi!”

Du Thư nghe gã nói xong, thật sự có chút bội phục Lưu Thiết Trụ.

Ban đầu hắn còn cho rằng người này chỉ là một tên ngốc, dễ dàng bị người ta dùng hai ba câu lợi dụng đi chịu chết, kết quả đến cuối cùng ngay cả địa vị của lão quân sư kia là gì cũng không biết, ngây ngốc đến mức thiếu chút nữa đã chết trên tay hắn.

Lẽ ra gã cũng coi như người gặp qua việc đời, cũng từng có một đoạn thời gian uy phong sung sướng, còn làm thủ lĩnh của mười vạn đại quân, nhưng hiện giờ lại quay về căn nhà rơm cũ nát của mình, nhân sinh có thể nói là thay đổi cực nhanh, nhưng vẫn có thể vui tươi hớn hở phơi đậu phộng ngóng trông đến mùa đông có đồ nhắm rượu, tâm thái này quả thực không phải người thường nào cũng có được.

Dù sao đối với đại đa số người mà nói, từ nghèo thành giàu rất dễ, nhưng từ giàu trở về nghèo lại khó, nhiều người căn bản không thể thừa nhận nhân sinh của mình đã thay đổi, vì việc này mà nản lòng hay thậm chí phát điên không phải là không có, nhưng Lưu Thiết Trụ lại có thể như một kỳ tích mà tiếp tục tự tại tự nhạc tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì, Du Thư thật tình khâm phục.

Cho nên hắn cũng chậm rãi xây dựng niềm tin, cho dù về sau thật sự không thể khôi phục, hắn cũng phải kiên cường lạc quan đối mặt với hết thảy.

Ánh mặt trời ấm áp làm người ta mơ màng buồn ngủ, Du Thư ngồi trên xe lăn dựa lưng vào ghế, chỉ cảm thấy cả người thoải mái sắp sửa đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài mơ hồ có một vài âm thanh ồn ào, tính cảnh giác của một ảnh vệ khiến hắn lập tức tập trung tinh thần, dựng lỗ tai lên phán đoán phương hướng phát ra tiếng động.

Lưu Thiết Trụ chỉ là một người thường, tất nhiên không hề phát hiện ra sự khác thường, gã vừa mới trải đậu phộng xong xuôi để chúng được phơi đều, ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ cầm đao bào gỗ, tính toán làm cho Du Thư một cái ghế mới, cái ghế kia có chút lung lay, ngồi lên không thoải mái.

Âm thanh ồn ào càng ngày càng gần hơn, ngay cả Lưu Thiết Trụ cũng nghe thấy có tiếng bước chân đang không ngừng tiến gần đến đây, còn kèm theo tiếng nói xôn xao của mấy bà dì trong thôn, phá vỡ một chốc yên tĩnh sau giờ ngọ.

Du Thư nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, trong lòng dần dần có chút khẩn trương, ý bảo Lưu Thiết Trụ đừng nên gấp gáp mở cửa, đợi đến khi đám người kia đã đến trước cửa nhà bọn họ, quả nhiên truyền đến một trận tiếng đập cửa dồn dập.

“Ai đó?” Lưu Thiết Trụ thô thanh thô khí hỏi một tiếng, cũng dừng lại việc còn dang dở trên tay.

“Thiết Trụ, mở cửa.”

Lưu Thiết Trụ nghe ra giọng nói của trưởng thôn, vội đứng dậy đi mở cửa, bên ngoài quả thật chính là trưởng thôn, có điều không đợi gã mở miệng nói chuyện, liền thấy có vài người bước ra từ phía sau lưng trưởng thôn, trong số đó có một nam tử y phục hoa lệ mà gã cực kỳ quen mắt.   

Tiêu Vị Tân nhàn nhạt gật đầu với gã, sau đó tự mình bước vào sân, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Du Thư đang ngồi dưới ánh mặt trời.

Tuy cũng đã đoán chừng Tiêu Vị Tân có khả năng sẽ tới nội trong mấy ngày nay, nhưng khi tận mắt nhìn thấy y đến, Du Thư vẫn không khỏi có chút trì độn, hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Tiêu Vị Tân bước nhanh đi tới, nửa cúi người ôm chặt lấy hắn vào lòng.

Chỉ người trải qua chia cắt trùng phùng mới biết, thời điểm cảm xúc kịch liệt phập phồng nhất, biểu hiện bên ngoài lại càng bình tĩnh, ngược lại sẽ không khóc lớn hay đại nháo.

Tiêu Vị Tân dọc theo đường đi đều kích động vội vàng, trong nháy mắt nhìn thấy Du Thư bình yên xuất hiện ở trước mặt mình, tất cả đều dường như tan rã, ngoại trừ ôm chặt lấy hắn, y thậm chí còn không thể nói nên lời, chỉ muốn cảm thụ một chút rằng hắn thật sự tồn tại, không phải nằm mơ, cũng không phải ảo giác.

Du Thư bị y ép có chút đau, nhưng lại không hề nhắc y buông ra, hắn vốn cho rằng đời này có khả năng sẽ không có cơ hội để gặp lại y, không ngờ trời cao vẫn hậu đãi hắn, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết lại có thể tái kiến người mình thích, loại cảm giác này quả thực không thể nào hình dung được bằng lời.    

Tiêu Vị Tân ôm trong chốc lát mới buông ra, thân là Vương gia, đây là lần đầu tiên y không hề kiêng kị mà ngồi xổm xuống, vạt áo trường bào dính đầy tro bụi trong sân nhà Lưu Thiết Trụ, nhưng y đều không để bụng.

Y giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ lên mặt Du Thư, hai bên má của hắn gầy đến trơ xương không có nổi một chút thịt, trong mắt đau lòng không chịu được, giọng nói cũng trở nên khàn khàn do ngày đêm lên đường mấy ngày nay, “Sao mà gầy thành như vậy rồi?”

Du Thư khẽ cười một tiếng, “Gầy có chút.”

Tay Tiêu Vị Tân du tẩu dọc theo gò má của hắn, lướt qua bờ vai cánh tay của Du Thư, trên người hắn là bộ quần áo cũ của Lưu Thiết Trụ, vốn đã có chút không vừa người, mà hắn cũng thật sự quá gầy cho nên bộ quần áo lại càng thêm có vẻ rộng thùng thình, thời điểm Tiêu Vị Tân sờ lên thế nhưng lại cảm thấy bên trong dường như trống rỗng, giống như chỉ có mỗi một bộ khung xương.

Y nhớ thân mình của Tiểu Thư đã từng vừa xinh đẹp lại rắn chắc, trước mắt thế nhưng lại biến thành bộ dáng tiều tụy này, khi sờ đến chân, y lại nhận thấy chân của Tiểu Thư hình như cũng không có phản ứng……

Tiêu Vị Tân nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng hốc mắt vẫn đỏ lên, nắm lấy bàn tay của Du Thư mà vùi mặt vào trong, đau lòng tựa như bị đao cắt.

So sánh với dáng vẻ khổ sở của Tiêu Vị Tân, cảm xúc của Du Thư ngược lại lại bình tĩnh hơn rất nhiều, có lẽ là bởi vì qua một tháng nay hắn cũng đã chậm rãi tiếp nhận sự thật này, bởi vậy nên khi nhận thấy cảm giác ấm nóng truyền đến từ lòng bàn tay mình, hắn liền an ủi y: “Đại phu nói, về sau ta vẫn có thể đi lại.”

“Đừng lo lắng.”

Da mặt của Vương gia nhà hắn rất mỏng, nhưng lúc này lại không màng đến bản thân đang ở nhà của người khác mà yên lặng khóc như vậy, khẳng định là bởi vì quá khó chịu, Du Thư cảm thấy mình đã không xem nhẹ vị trí của bản thân ở trong lòng của Tiêu Vị Tân, loại cảm giác được người coi trọng để ý này thật tốt.

Tiêu Vị Tân nghe hắn nhắc đến đại phu, lúc này mới nhớ tới Họa Xuân, vội vàng ngẩng đầu, dùng ống tay áo lặng lẽ lau khô nước mắt, quay đầu nói với người đang đứng chờ ở cạnh cửa: “Họa Xuân, ngươi mau đến nhìn xem.”

Họa Xuân lúc này mới đi tới, Lưu Thiết Trụ lấy cái ghế xấp nhỏ cho nàng ngồi, Họa Xuân nói cảm tạ rồi ngồi xuống xem mạch kiểm tra thân mình cho Du Thư, nhưng càng kiểm tra hai mày càng nhíu chặt, Tiêu Vị Tân ở một bên khẩn trương không nhịn được mà thúc giục nàng, “Rốt cuộc như thế nào?”

Họa Xuân kiểm tra xong toàn bộ mới mở miệng trả lời y: “Không tốt.”

Những lời này của nàng liền khiến trái tim của Tiêu Vị Tân lập tức trầm xuống đáy cốc: “Không tốt…… là không tốt như thế nào?”

“Khó mà nói được.” Họa Xuân thở dài, “May mắn thân thể của công tử khỏe mạnh, chứ nếu đổi thành người hơi nhược một chút, chỉ sợ là không chống chọi được lâu như vậy. Nhưng nơi thâm sơn cùng cốc này cũng không thích hợp để dưỡng thương, mấy ngày nay ăn uống không tốt, cho dù có là người sắt thì cũng không chịu được chế độ ăn uống này.”

“Ngày sau có thể khôi phục hoàn toàn hay không, cũng phải xem ý trời.”

Du Thư yên lặng siết chặt nắm tay, mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi chính tai nghe Họa Xuân nói như vậy, hắn vẫn có chút run rẩy.

Nghe nàng nói xong, Tiêu Vị Tân lập tức quyết định mang Du Thư trở về, “Tiểu Thư, ta tức khắc liền mang ngươi về nhà.”

Du Thư hồi phục lại tinh thần, hắn quay đầu nhìn Lưu Thiết Trụ từ lúc bọn họ tới liền ngồi xổm trong góc tường không nói một lời, nói với Tiêu Vị Tân: “Ta muốn nói vài lời với Lưu đại ca.”

Tiêu Vị Tân cũng quay đầu nhìn Lưu Thiết Trụ, Lưu Thiết Trụ bị y nhìn đến độ không dám ngẩng đầu, gã vẫn còn nhớ bộ dáng kiêu dũng thiện chiến xuống tay tàn nhẫn của người này trong trận chiến hôm đó, trong lòng khó tránh khỏi cũng để lại một chút bóng ma.

“Lưu đại ca……” Du Thư không biết mình có nên nói hay không, “Ta biết huynh cũng không phải là người hoàn toàn không có khát vọng, không bằng cứ đi theo ta đi.”

“Đến kinh thành, ta cũng tiện quan tâm huynh.”

Lưu Thiết Trụ vô cùng kinh ngạc khi nghe Du Thư nói muốn mời mình cùng đến kinh thành, trên mặt hiện lên một chút đắn do.

Tiêu Vị Tân thấy hắn do dự, liền nói thêm: “Ngươi yên tâm, giả như ngươi tùy Tiểu Thư hồi kinh, dựa vào ân huệ của ngươi đối với hắn, bổn vương nhất định đảm bảo ngươi ngày sau đại phú đại quý, trong kinh không một ai dám mảy may động đến ngươi.”

“Còn giả như ngươi không muốn đi thì cũng có thể nhận lấy một trăm lượng hoàng kim, để ngươi tùy ý lập nghiệp.”

Du Thư vừa nghe đến một trăm lượng hoàng kim, trong lòng chợt run lên.

Một trăm lượng hoàng kim chính là khái niệm gì chứ!?

Đổi thành nhân dân tệ hắn cũng không tính nổi, tuy rằng Lưu Thiết Trụ đã cứu hắn, cho người ta chút thù lao cũng là việc hiển nhiên, nhưng nhiều tiền như vậy mà Vương gia nhà hắn cư nhiên còn không chớp mắt lấy một cái, như vậy cũng quá mức phú hào rồi!

Vừa nghĩ đến việc mình thế nhưng lại giá trị đến một trăm lượng hoàng kim, Du Thư không nhịn được mà dựng thẳng eo.

Đột nhiên có chút kiêu ngạo.

Lưu Thiết Trụ cũng bị một trăm lượng hoàng kim đập cho choáng váng đầu, gã ngồi xổm trong góc tường ngây ngốc suy nghĩ nửa ngày, lại nhìn về phía Du Thư, bỗng nhiên minh bạch, “Yêm, yêm muốn đi theo Du tiểu đệ!”

Trừ phi gã là tên ngốc mới có thể thật sự đòi tiền, Vương gia có thể sảng khoái cho mình một trăm lượng hoàng kim, vậy chứng minh Du tiểu đệ ở trong mắt của Vương gia chính là thiên đại bảo bối! Nếu như gã theo bảo bối của Vương gia đến kinh thành, về sau còn sợ không được trải qua ngày lành sao?

Đầu óc không mấy linh quang của Lưu Thiết Trụ lại bỗng nhiên linh quang một hồi, thống thống khoái khoái mà đi vào nhà thu dọn đồ đạc.

Du Thư nhìn bộ dáng bước chân nhẹ nhàng của gã, không nhịn được mà lại cười khẽ: “Ai dám nói hắn ngốc? Ta thấy hắn rõ ràng là rất thông minh.”

“Ừ.” Tiêu Vị Tân lơ đễnh đáp lời, ánh mắt của y trước sau đều chăm chú ở trên người của Du Thư, suy nghĩ sau khi hồi phủ nhất định phải hảo hảo mà tẩm bổ cho hắn, gầy thành như vậy bế lên đều có chút cộm đau, bộ dáng trước đây của Tiểu Thư vẫn đẹp mắt hơn.

“Ngươi còn nhớ cây lê trong viện của ta không?” Tiêu Vị Tân cúi đầu, thừa dịp trong sân không có người mà lén lút hôn lên khóe mắt của Du Thư một cái, thấp giọng nói: “Ta đều để dành cho ngươi.”

Du Thư kinh ngạc: “Ngươi còn nhớ sao?”

“Đương nhiên là nhớ.” Tiêu Vị Tân sửa sang lại mấy sợi tóc rối trên mái của hắn, trong mắt ôn như tựa như có muôn vàn tinh quang, tuy bộ dáng hiện giờ của Du Thư khô gầy ốm yếu hoàn toàn không thể gọi là đẹp, nhưng trong mắt y chính là xinh đẹp đến độ không gì sánh bằng, “Từ nay về sau, mọi thứ của ta đều là của Tiểu Thư.”

Du Thư đã rất lâu rồi không cảm nhận được sự ôn nhu của y, mặt hắn thoáng chốc đỏ lên, cúi đầu một lúc lâu mới không có tiền đồ mà hỏi:

“Vậy…… một trăm lượng hoàng kim kia, có thể cho ta không?”

Hắn hao tâm lao lực làm việc mười mấy năm còn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy đâu.

Một trăm lượng hoàng kim, nếu chất vào trong phòng chẳng phải là khắp phòng đều sẽ ánh vàng rực rỡ hay sao?

Ngẫm lại liền thấy cao hứng, phảng phất như giây tiếp theo là có thế xuống đất nhảy nhót tưng bừng.

✦✦✦✦✦✦✦✦✦✦✦✦✦✦✦✦

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương