*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo lý thuyết thì với thân thủ của Ảnh Bát, cho dù có thân hãm hiểm cảnh thì cũng sẽ không rơi vào tình trạng chật vật như thế, thậm chí còn không tiếc một đường xin cơm trở về. Nhưng thế cục bên phía Hồ Châu phi thường hỗn loạn, trong thành đã bị phản quân chiếm lĩnh hoàn toàn, cơ hội tra xét tình báo của hắn đã khó lại càng thêm khó, hoàn toàn không có cách nào để thi triển tay chân. Bên trong thành đề phòng nghiêm ngặt, hắn còn không may bị người phát hiện, phản quân vây bắt truy chặn gắt gao suýt nữa đã không thể ra khỏi thành, cuối cùng chỉ có thể dựa vào năng lực bơi lội trác tuyệt của mình mà hung hiểm thoát thân.

Nhưng dù vậy hắn cũng không dám đi đường lớn, sợ truy binh ở phía sau tìm ra, mà túi tiền trên người cũng đã bị ném lại giữa sông, không thể đi minh lộ hấp dẫn ánh mắt của người khác, Ảnh Bát chỉ có thể nhặt thức ăn sống tạm, bị người ta coi như khất cái mà tống cổ xua đuổi, nhờ vậy mới hữu kinh vô hiểm trở lại kinh thành, một chuyến này chỉ có thể gọi là mạo hiểm kích thích.

Tạ Phi Viên ngại bộ dáng dơ bẩn hề hề này của hắn đi gặp Vương gia sẽ khiến y tức giận, liền buộc hắn phải đi rửa mặt ăn cơm trước, Ảnh Bát không dám chậm trễ, ngồi ở nhà ăn vừa ăn vừa khóc giống như quỷ đói đầu thai, trông cực kỳ đáng thương.

Đợi đến khi sắc trời đã tối hẳn, Tiêu Vị Tân mới nghe xong hội báo của Ảnh Bát. Du Thư nhíu mày, ấn theo miêu tả của lão bát, tình huống hiện tại của Hồ Châu dường như nghiêm trọng hơn nhiều so với trong nguyên tác, là ảo giác sao?

“Vương gia, ngài thấy thế nào?” Tạ Phi Viên cũng cảm thấy tình thế vô cùng nghiêm trọng, không khỏi có chút lo lắng.

Tiêu Vị Tân cúi đầu nhìn bản đồ địa hình, bỗng nhiên chỉ vào vị trí của Hồ Châu, nói: “Ngươi có phát hiện hay không, Hồ Châu là một địa phương rất tốt.”

“Tốt ở đâu?” Tạ Phi Viên dù gì vẫn xuất thân từ một võ nhân, có nhiều thứ hắn không thể xem hiểu, “Địa phương kia không linh tú cũng không dồi dào, sao có thể tính là một địa phương tốt?”

Tiêu Vị Tân cười khẽ, thở dài: “Ngươi quả thật nên đọc nhiều sách một chút.”

“Người am hiểu binh thư chỉ cần một cái liếc mắt là có thể nhìn ra. Nếu huynh muội Dương Thất Huyền có mặt ở đây tất nhiên cũng hiểu được, vùng Hồ Châu địa hình gập ghềnh dễ thủ khó công, nếu bọn họ lựa chọn đóng quân dựng trại ở nơi này sẽ tạm thời an toàn khỏi sự vây quét của quân triều đình.”

Tạ Phi Viên xong những lời này lại càng không hiểu: “Nếu đã là phản loạn, bọn họ tìm một địa phương an toàn bất chính như vậy có thích hợp hay không?”

“Đương nhiên là thích hợp.” Tiêu Vị Tân trầm tư, “Nhưng theo ta được biết, hiện giờ trong dân chúng không chỉ có mỗi một phiến quân phản loạn này, những đội ngũ còn lại đều không thành khí hầu, đều dựa vào một thân mãng khí mà hành sự, hành động cũng không hề có kết cấu, nếu triều đình thật sự muốn tiêu diệt bọn họ thì chỉ cần vài ngày cũng đủ rồi.”

“Nhưng chỉ duy nhất Hồ Châu là rất có ý tứ.” Tiêu Vị Tân nhìn chằm chằm vào bản đồ, chỉ vào một chỗ khác mà nói: “So sánh với nhau, Miên Châu ở cách Hồ Châu không xa lại giàu có hơn rất nhiều, hơn nữa còn có đường thủy vừa nhanh chóng vừa thuận tiện, vì sao bọn họ phải bỏ gần tìm xa?”

“Điều này chứng minh rằng thủ lĩnh của phản quân Hồ Châu, ít nhất cũng là một người hiểu chút binh pháp.”

“Có thể nội trong thời gian ngắn như vậy mà triệu tập được nhân số đông đảo, dễ dàng bành trướng quy mô, tuyệt đối không chỉ là một sự ngẫu nhiên.”

Người tài ba trong thiên hạ nhiều như sao trời, trong nhóm phản quân xuất hiện một nhân tài cũng không phải là không có khả năng, nhưng chuyện mà Tiêu Vị Tân không thể nghĩ ra chính là, dựa theo tin tức do Ảnh Bát truyền lại, thủ lĩnh của Hồ Châu đã từng là một người nông dân vô cùng bình thường, nghe nói trước kia là dân chạy nạn đến từ Hoài Châu, ngay cả nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, học đường cũng chưa từng ngồi một ngày nào, nhưng lại có thể liên tiếp dễ dàng chiếm lấy ba châu quận, nói phía sau lưng hắn không có cao nhân chỉ điểm căn bản là không có khả năng.

Xem ra, ngày sau cần phải tự mình đi một chuyến rồi.

Trong lúc y đang trầm tư, Du Thư cũng bắt đầu dò lại cốt truyện một lần nữa.

Hắn trước nay đều không hề lo lắng đến tuyến sự nghiệp của Tiêu Vị Tân, bởi vì ở trong sách ánh sáng nhân vật chính thật sự quá mạnh, thắng bại căn bản là không có một chút trì hoãn, nhìn chung toàn cục, ngoại trừ Hạ thừa tướng là người có thể đối đầu, coi như BOSS cuối, còn lại mẫu tử Tiêu Vị Thâm thì chỉ số thông minh gần như chỉ có thể ấn trên mặt đất mà cọ xát, vai trò hoàn toàn chỉ là để phụ trợ cho vai chính trở nên lớn mạnh, bởi vậy nên kết cục cũng không có bất cứ một điểm rối rắm nào.

Nhưng không biết vì sao Du Thư lại mơ hồ cảm thấy, trong khoảng thời gian gần đây cốt truyện đã bắt đầu xa rời khỏi những gì diễn ra trong sách, ví dụ như việc Lý Lương cấu kết với Tây Nhung, trong sách không hề có nhắc tới, hắn không có cách nào để phán đoán xem liệu việc này có biểu thị cho cái gì hay không.

Với cả quân phản loạn Hồ Châu, đoạn cốt truyện này ở trong sách viết ra với mục đích chính là cho Tiêu Vị Tân xoát kinh nghiệm đọc bản đồ, y chỉ đi một chuyến liền rất dễ dàng thu hoạch được đa phần quân quyền và danh vọng của dân chúng, Tiêu Vị Thâm cũng nhờ đó mà càng thêm tín nhiệm y. Nhưng chiếu theo tình huống hiện tại, thế cục ở Hồ Châu rõ ràng đã trở nên khác xa nguyên tác, không giống như chỉ đơn thuần là nông dân khởi nghĩa.

Giống như tuyến tình cảm của nam nữ chính, lỡ như cốt truyện chính cũng băng rồi thì sao? Du Thư bắt đầu lo lắng, loại khả năng này hắn trước nay đều chưa từng suy xét qua, nhưng hiện giờ lại không thể không suy xét, từ trước cho đến nay hắn đều ôm ý niệm vai chính tất thắng, nhưng nếu cốt truyện đã thay đổi, như vậy kết cục cuối cùng có còn là Vương gia nhà hắn chiến thắng nữa hay không?

Dù sao hắn hiện tại còn có thể tính là vai chính nữa không thì cũng khó nói.

Du Thư vô cùng lo lắng, hắn không biết bản thân biết trước cốt truyện có thể được xem là một ưu thế nữa không, liệu tương lai có thể sẽ xảy ra những biến động mà hắn không có cách nào để nắm giữ hay không.

Vẫn nên cẩn thận quan sát thêm vậy.

……

Vài ngày sau, để chúc mừng cho việc đại hỉ La quý phi có thai, Tiêu Vị Thâm liền mở yến tiệc chiêu đãi các quan thần để mọi người cùng chung vui, cả người lẫn trên mặt của hắn đều tỏa sáng thần thái phi dương, cực kỳ có một loại cảm giác vui sướng được rửa mối nhục xưa.

Trường hợp này Tiêu Vị Tân đương nhiên sẽ mang Du Thư đi cùng, y hiện tại trừ phi tất yếu đều sẽ không mang theo Kỳ Hàn và Vọng Trần, ngại hai người bọn họ vướng víu, Du Thư đã rất lâu không xuất hiện với thân phận thị vệ, hơn nữa Tiêu Vị Tân cũng cố ý để hắn xuất hiện trước mặt người khác, hiện tại cũng không lý nào lại bắt hắn mang mặt nạ, nếu có người tò mò hỏi thăm, hắn cũng thoải mái hào phóng nói thẳng mình là thị vệ tân chiêu, không có một chút ý tứ che giấu.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều đã yên vị, Du Thư đi theo nhóm người hầu của các đại quan và quý nhân khác đứng chung một chỗ, thân phận của bọn họ không đủ tư cách, cho nên chỉ có thể đừng từ xa mà bảo hộ chủ tử của mình, nhưng vì hắn đang dùng gương mặt thật của mình, những người khác đều chưa từng nhìn thấy hắn bao giờ, nhiều ít cũng có chút tò mò.

Du Thư đứng thẳng tắp như thân cây kính tùng, mặt vô biểu tình ánh mắt sắc bén, tuy có vẻ ngoài anh tuấn phi phàm nhưng cả người đều toát ra hàn khí, vừa nhìn liền thấy là người không dễ tiếp cận, mọi người đều không rõ hắn rốt cuộc có lai lịch ra sao, thỉnh thoảng lại ghé tai vào nhau to nhỏ gì đó.

Du Thư cũng không có hứng thú nói chuyện phiếm cùng bọn họ, yến tiệc đêm nay không có gì thú vị, cẩu hoàng đế nói ba câu không câu nào là không nhắc đến bụng của quý phi, giống như đã nhận chuẩn cái bụng kia có thể tranh đua vì hắn vậy. Có điều ngẫm lại cũng phải, hắn đeo cái ô danh không thể sinh nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới gỡ lại được một ván, đương nhiên là phải hảo hảo mà khoe khoang một chút rồi.

Các lão thần ai nấy cũng đều mang biểu tình kích động, phảng phất như chính lão bà nhà mình có thai, vì giang sơn có người kế tục mà hết sức vui vẻ. Mà thần sắc của một vài người khác thì lại làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa, Du Thư chú ý tới Hạ Hoài Chương nghênh ngang ngồi ở kia, thỉnh thoảng còn trao đổi một cái nháy mắt với La quý phi.

Chậc, đúng thật là không sợ chết.

Rượu quá ba tuần, quý phi giả vờ nói thân thể không khỏe phải trở về nghỉ ngơi, còn Hạ Hoài Chương thì ngồi đợi khoảng chừng một nén hương, sau đó cũng thừa dịp mọi người không chú ý mà lặng lẽ rời đi, Du Thư phỏng chừng hai người này hẳn là đi dan díu với nhau chứ gì.

Du Thư âm thầm trợn mắt, cũng không biết có nên đồng tình với Tiêu Vị Thâm hay không.

Ở chính giữa sân, Hoàng hậu ngồi một chỗ hệt như một người vô hình, không buồn không vui, không cao ngạo cũng không nóng nảy, tựa như hài tử trong bụng La quý phi không hề liên quan gì đến mình, cả buổi đều mang bộ mặt vô biểu tình, chọc cho Hạ thừa tướng cực kỳ không vừa mắt, càng thêm cảm thấy nữ nhi này thật vô dụng.

Tiêu Vị Tân cũng ngại phiền, nhưng lại không tiện bỏ về trước những người khác, đành vịn vào cớ uống quá nhiều nên muốn đi ra ngoài giải sầu. Du Thư tiếp nhận ám chỉ của y, lập tức đi theo phía sau, hai người dần dần rời khỏi trung tâm yến tiệc mà đi về hướng Ngự Hoa Viên.

Dù sao hoàng cung vẫn là nơi Tiêu Vị Tân lớn lên từ nhỏ, y quen thuộc với từng nhành cây ngọn cỏ ở nơi này, tuy trời khá tối nhưng bốn phía nơi nơi đều có thắp đèn, cũng không làm ảnh hưởng đến khả năng định hướng của y. Du Thư đi theo bên cạnh Tiêu Vị Tân, trên đường đi có rất nhiều cung nữ thái giám đi ngang qua đều dừng lại hành lễ, Tiêu Vị Tân thần sắc thong dong đi thẳng về phía trước.

Không thể không nói, Ngự Hoa Viên trong cung vẫn rất có cảnh sắc, cho dù ở trong bóng đêm cũng có thể mơ hồ nhìn ra vài nét độc đáo, Du Thư đứng cùng một chỗ với Tiêu Vị Tân đón gió hạ, cảm thụ được sự u tĩnh xung quanh mình, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng côn trùng hay ếch kêu, bỗng nhiên có một loại cảm giác thích ý được cùng y hẹn hò, mà khi hắn cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Vị Tân đang nắm tay mình.

“Nơi này trước kia còn đẹp hơn nữa.” Tiêu Vị Tân tựa hồ như đang hoài niệm điều gì, chỉ vào một góc trong Ngự Hoa Viên: “Nơi đó đã từng có một bụi hoa lay ơn.”



(nguồn shikuaigou.com)

“Năm đó mẫu phi của ta mới vào cung, cũng được sủng ái một thời gian.” Trong giọng nói của y mang theo một tia mất mát không thể nói rõ, “Mẫu phi không phải là một người ưa cười, phụ hoàng vì muốn bà vui vẻ mà cố ý sai người trồng một gốc lay ơn cực kỳ đặc biệt ở nơi này, để bà lúc nào cũng có thể ngắm cảnh.”

“Mẫu phi của ta cũng rất thích, những khi phiền muộn sẽ lẳng lặng tới nhìn trong chốc lát.”

Du Thư nhìn nhìn bụi cỏ trống trải kia, không nhịn được mà hỏi: “Vậy…… hiện giờ sao lại không thấy nữa?”

Tiêu Vị Tân trầm mặc trong chốc lát mới trả lời: “Sau khi mẫu phi mất không bao lâu, tiện phụ kia liền tìm cớ nhổ bỏ bụi hoa kia đi, nói là không cát lợi. Kỳ thật chẳng qua chỉ là chột dạ, nhìn thấy nó liền cảm giác như nhìn thấy bóng dáng của mẫu phi.”   

Du Thư thở dài thật sâu, ngay cả một chút niệm tưởng nhìn vật nhớ người cũng không để lại cho nhi tử của người ta, mẫu tử kia tương lai chết như thế nào cũng không quá đáng.

“Về sau…… Ngươi có thể trồng một rừng hoa lay ơn ở nơi này.” Du Thư nhỏ giọng nói bên tai y, “Không bao giờ phải lo lắng sẽ bị người khác nhổ bỏ nữa.”

Tiêu Vị Tân dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không biết đang nghĩ tới chuyện gì, dưới tình huống mà Du Thư không hề phòng bị, y đột nhiên đẩy hắn đến chỗ hòn non bộ, ấn lên bờ vai của hắn mà cường thế hôn xuống.

Cũng không biết câu nói kia đã làm xúc động đến chỗ nào của y, nụ hôn của Tiêu Vị Tân vào lúc này cũng hàm chứa tính công kích nhiều hơn hẳn ngày thường, Du Thư bị y hôn đến mức đầu óc choáng váng không chống đỡ nổi, môi dường như sắp sửa bị cắn rách, tuy việc này làm cho hắn có chút không thoải mái, nhưng trước sau đều không chịu đẩy ra.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Vị Tân mới dừng lại động tác đòi hỏi, vùi mặt vào trong hõm cổ của Du Thư không nhúc nhích, hô hấp có chút hỗn loạn.

Du Thư xấu hổ cảm thấy có đồ vật gì đó không thể miêu tả đang chọt chọt mình, hắn lại không phải tên ngốc, hắn cũng là nam nhân, tất nhiên biết thứ kia đại biểu cho cái gì, cũng không hiểu vì sao bầu không khí vốn đang rất tốt lại bỗng nhiên trở nên ái muội, hắn chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Tuy cách nhau một lớp vải, nhưng Du Thư vẫn có thể mơ hồ nhận thấy được kích cỡ hình dạng của thứ kia.

Mọi người ở Ảnh Vệ doanh để mông trần tắm chung với nhau cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, hết thảy những chuyện ấu trĩ mà mọi nam nhân đều làm bọn hắn cũng đều đã trải qua, như là nước tiểu của ai phóng xa hơn, thuộc về cái loại mà nếu viết kỹ càng tỉ mỉ ra thì chắc chắc sẽ bị khóa truyện lên phường uống trà, bởi vậy nên Du Thư nhiều ít cũng có chút hiểu khái quát về thứ kia của nam nhân.

Hơn nữa, hắn vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo vì kích cỡ bình quân của tiểu huynh đệ của mình, nhưng lại không dự đoán được Vương gia nhà hắn thế nhưng còn hung mãnh hơn nhiều, sợ là còn đáng sợ hơn cái căn lừa tiên kia của Ảnh Thủ đại nhân. 

Du Thư cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.

————

‘Năm X tháng X ngày Y’

‘Ta vẫn luôn cho rằng, mọi người đều là nam nhân cả, cho dù có cùng nam nhân ở bên nhau, tương lai sinh hoạt gì gì đó ta khẳng định cũng có thể làm cho y hài lòng.’

‘Dù gì thể năng của ta cũng là đệ nhất ở Ảnh Vệ doanh, mọi thứ đều vô cùng xuất sắc, kể cả lúc lên giường cũng có thể làm Vương gia nhà ta hạnh phúc.’

‘Nhưng trăm triệu không ngờ, cái gì kia của người ta còn dài hơn của ta.’

‘Bằng không hay là cứ chia tay đi, nam nhân chân chính không thể không có tôn nghiêm được.’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương