Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu
-
Chương 39
Du Thư sau đó lại tiếp tục theo dõi lão gia hỏa Lý Lương kia vài ngày, nhưng cũng không phát sinh thêm bất luận dị thường nào, Tiêu Vị Tân phỏng chừng nội trong khoảng thời gian ngắn lão hẳn là sẽ không có động tác gì lớn, liền dứt khoát gọi hắn trở về.
Nữ nhân Tây Nhung thâm trạch kia và lời nói của Na Tô Đồ có thể tin tưởng được hay không thì Tiêu Vị Tân vẫn chưa thể khẳng định hoàn toàn, bất quá y vẫn phái người lưu ý chặt chẽ ngôi nhà kia, Tạ Phi Viên thậm chí còn an bài mật thám nằm vùng, có gì khác thường sẽ lập tức truyền báo trở về.
Dung Vương Tiêu Vị Tĩnh hồi lâu không thấy thừa dịp thời tiết ấm áp cũng ra ngoài hoạt động, dạo tới dạo lui liền đến Lăng Vương phủ, nghênh ngang ngồi xuống thư phòng của Tiêu Vị Tân, bắt chéo chân lười biếng uống trà, theo hắn tới đây ngoài thị vệ bên người thì còn có mấy tên ảnh vệ.
Cũng không chỉ có mỗi Tiêu Vị Tân là đang bồi dưỡng thế lực của riêng mình, mà bản thân Tiêu Vị Tĩnh cũng có bàn tính nhỏ, trong phủ của hắn tuy rằng không có cao thủ như Tạ Phi Viên cầm giữ công tác bảo an, nhưng hắn hoàn toàn không tín nhiệm vị hoàng huynh âm hiểm độc ác kia của mình, tốn một số bạc lớn dưỡng không ít tử sĩ, chính là vì phòng ngừa vạn nhất.
Có điều giữa các ảnh vệ với nhau cũng không phải lúc nào cũng hài hòa.
Du Thư, Ảnh Tứ và Ảnh Cửu phơi nắng trên nóc thư phòng, trời xuân buổi trưa là ấm áp nhất, thái dương chiếu xuống làm cho cả người đều thư thái, Du Thư thậm chí còn muốn nằm xuống ngủ một giấc. Vết thương của hắn trên cơ bản cũng đã lành hẳn, chỗ trên ngực đã kết vảy, tuy rằng có chút khó coi, bất quá trên người nam nhân chính là phải có vài ba vết sẹo mới được coi là khốc huyễn.
Ba người câu được câu không nói chuyện phiếm, bỗng nhiên trên đỉnh đầu lại lướt qua mấy bóng người, phá vỡ đi phần yên bình này.
Du Thư quay đầu nhìn, quả nhiên là mấy tên ảnh vệ kia của Dung Vương.
Tuy rằng mọi người đều là ảnh vệ, nhưng về mặt tính chất vẫn là không giống nhau. Miễn cưỡng mà nói, tính chuyên nghiệp và mức độ trung thành của bọn Du Thư đều cao hơn hẳn đám người này, dù gì Tạ Phi Viên năm đó cũng là một cao thủ tiếng tăm lừng lẫy khắp chốn giang hồ, huấn luyện ra cấp dưới người nào người nấy cũng đều kiêu dũng thiện chiến, trong số mười hạng đầu, bất kỳ một người nào đơn độc ra ngoài cũng có thể dễ dàng diệt một cái sơn trang mấy trăm người, mà hầu hết các ảnh vệ khác lại không tới được cấp bậc này. Ảnh vệ của Dung Vương tương đương với mấy tay đấm ở bên ngoài, tiêu chuẩn chuyên nghiệp thoáng kém hơn một ít.
Đối với mấy ảnh vệ này, Du Thư chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, lễ phép gật đầu xem như chào hỏi, chính là thái độ nước sông không phạm nước giếng, không chán ghét cũng không ưa thích. Nhưng Ảnh Tứ và Ảnh Cửu lại không khách khí như vậy, có lẽ là cùng nghề khinh nhau, có lẽ là không quen nhìn diễn xuất của đám ảnh vệ Dung Vương, hai người bọn họ đều động tác nhất trí mà trợn trắng mắt.
Người ta đều nói “vật sao người vậy”, đám tùy tùng bọn họ dùng từ vật này cũng có chút không thỏa đáng, nhưng đạo lý đều giống nhau, Tiêu Vị Tĩnh chính là một gia hỏa đào hoa phong lưu không đáng tin cậy, người trong phủ của hắn cũng không có mấy người đường hoàng, kể cả ảnh vệ cũng không ngoại lệ.
Ảnh Cửu ghét bỏ nhìn mấy tên ảnh vệ của Dung Vương, “Ngươi xem bọn họ ăn mặc cái gì kia, không đứng đắn.”
Ảnh Tứ cũng là một kẻ lắm mồm, gật đầu nói: “Còn không phải sao.”
Ảnh vệ Dung Vương phủ nếu chỉ bàn riêng về diện mạo đích xác liền thua một mảng lớn ngoại hình, chủ yếu là vì Tiêu Vị Tĩnh nhân gia cũng không phải là một tên nhan khống, thời điểm chọn người cũng không có yêu cầu cứng nhắc gì, không giống như Tiêu Vị Tân tiêu chuẩn cao yêu cầu nhiều, cho nên hai bên nhân mã đứng cùng một chỗ, ảnh vệ Lăng Vương phủ mỗi người đều thân cao chân dài anh tuấn lỗi lạc, vừa nhìn đã thấy là nhân vật chính phái, mà tất cả ảnh vệ của Dung Vương phủ thì đều học theo một thân lưu manh của chủ tử nhà mình, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Hai bên so sánh với nhau, ai thắng ai thua vừa xem hiểu ngay.
Giống như Ảnh Tứ và Ảnh Cửu không quen nhìn bọn họ, ảnh vệ Dung Vương tương tự cũng không quen nhìn Lăng Vương phủ, người của hai bên cũng ngầm đánh nhau không ít.
Lớn lên đẹp thì ghê gớm lắm à?
Hai bên đều ăn mặc y phục đen thui, chiếm lĩnh mái hiên canh gác trận doanh của riêng mình không thèm phản ứng lẫn nhau, ở giữa cách một cái hồng câu thật lớn, ai cũng chướng mắt người kia.
Nhóm ảnh vệ trên nóc nhà còn đang giương cung bạt kiếm, nhưng hai huynh đệ ở trong phòng thì bầu không khí còn tính là hài hòa.
Tiêu Vị Tĩnh cười tủm tỉm buông chén trà, “Nhìn đi, được sủng ái chính là khác biệt như thế đó, hiện tại hoàng huynh bên kia có chút đồ tốt gì cũng liền ném qua chỗ đệ bên này, ngay cả thưởng lá trà còn tốt hơn của ta.”
“Lập tức liền đến phiên đệ nhất trà Tây Hồ Long Tỉnh, sợ là không thể thiếu phần của đệ đi?”
Tiêu Vị Tân đang đọc sách, nghe vậy liền mắt lạnh nhìn hắn: “Nói tiếng người.”
“Phân cho ta chút đi.” Tiêu Vị Tĩnh dứt khoát lưu loát nói, “Ai gặp thì có phần sao!”
Hắn tuy lớn hơn Tiêu Vị Tân vài tuổi, nhưng ngôn hành cử chỉ lại không có một chút phù hợp với thân phận của mình, Tiêu Vị Tân cũng đã sớm quen nhìn cái tính tình này của hắn, không kiên nhẫn nói: “Chờ lát nữa bảo Họa Xuân lấy cho ngươi một ít.”
Y từ trước đến nay đều không phải là người keo kiệt, Tiêu Vị Tĩnh cũng biết điểm này, vui sướng nói, “Mà này, Họa Xuân năm nay cũng sắp hai mươi rồi đi? Nữ tử nhà bình thường lúc này đã sớm gả chồng, đệ không nghĩ tới việc cho nàng thành thân sao?”
Tiêu Vị Tân chau mày, “Đừng đánh chủ ý lên người nàng.”
“Ta chỉ nói vậy thôi.” Tiêu Vị Tĩnh ý cười doanh doanh, “Ta biết đệ coi trọng nàng, có định suy xét đem nàng thu phòng không? Dù gì trong phủ của đệ Chu thị kia cũng không còn dùng được, dù sao cũng không thể vẫn luôn đêm nằm giường lạnh chứ?”
Tiêu Vị Tân chưa bao giờ có ý tưởng muốn đem Họa Xuân hoặc Lạc Dao thu phòng, mặc dù chuyện này đối với một tên không có tiết tháo như Tiêu Vị Tĩnh thì không tính là gì, nhưng y và Họa Xuân chưa từng có dù chỉ là một tia ái muội.
Y và Họa Xuân trải qua nhiều năm như vậy, cũng đã sớm quen với loại hình thức chủ tớ này, Họa Xuân đối với y cũng không sinh ra nổi một chút tình tố gì, khả năng giữa hai người bọn họ sinh ra tia lửa còn thấp hơn so với giữa y và Vọng Trần.
“Không cần ngươi quản.” Tiêu Vị Tân không kiên nhẫn, “Ngươi quản nữ nhân trong phủ của ngươi chưa đủ, còn muốn xen vào phủ của ta?”
“Đừng giận mà.” Tiêu Vị Tĩnh cười khẽ, “Ta đây là đang quan tâm đến đệ, đệ đều đã 24 rồi đúng chứ? Đến nay cũng không có vẻ như là có kinh nghiệm gì, đến lúc đó cô nương của Hạ gia kia gả vào, đệ chẳng lẽ cũng muốn coi nàng thành vật trang trí?”
Tiêu Vị Tân vừa nhớ tới hôn ước với Hạ Ngâm Tú liền bực bội, không cao hứng ném sách đi: “Nếu ngươi không có việc gì khác thì mau đi đi.”
“Được rồi được rồi.” Tiêu Vị Tĩnh thấy y thật sự nổi giận, cũng liền từ bỏ ý niệm muốn chế nhạo y, “Ngũ ca chẳng qua chỉ là nói lời thiệt tình mà thôi, đệ nha, bên cạnh còn thiếu một người. Đệ nhìn lại bản thân đi, cả người còn có chút nhân khí nào sao?”
“Cho dù là có tâm mưu đồ đại sự thì cũng không đến mức liền phải thanh tâm quả dục làm hòa thượng chứ?”
Tiêu Vị Tân nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, y mím môi, trầm mặc chốc lát mới nói: “Chuyện của ta không cần ngươi nhọc lòng, vả lại…… Ta đã có người vừa ý, không cần người khác.”
Bàn tay đang thưởng thức cây quạt của Tiêu Vị Tĩnh chợt khựng lại, hai mắt phóng ra lục quang, phảng phất như vừa ngửi thấy mùi bát quái.
“Người vừa ý? Chuyện khi nào?” Tiêu Vị Tĩnh hứng thú tràn đầy, “Là cô nương nhà ai? Nói ta nghe một chút.”
Tiêu Vị Tân trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Ta dựa vào đâu mà phải nói cho ngươi?”
Tiêu Vị Tĩnh cười tủm tỉm, dùng cặp mắt đào hoa kia mà nhìn chằm chằm vào y, vị đệ đệ này hắn thật sự là quá mức hiểu biết, trên chuyện tình cảm quả thực còn sạch sẽ hơn cả hòa thượng, việc y cho đến nay cũng chưa thể thoát khỏi thân đồng tử cũng là một trong những đề tài được bàn tán trong nhóm các hoàng tử năm đó, người khác đều cho rằng y thật sự thể nhược, nhưng chỉ có Tiêu Vị Tĩnh hiểu rõ, ốm yếu gì đó chỉ là lấy cớ, nguyên nhân chân chính vẫn là vì Tiêu Vị Tân gia hỏa này mắt còn cao hơn đỉnh đầu. Người bình thường đều không cách nào lọt vào mắt xanh của Tiêu Vị Tân, nữ tử tầm thường y ngại tục, nữ tử không tầm thường y lại ngại chủ động, cũng không biết là dạng người gì có thể làm cho y chính miệng nói ra câu “có người trong lòng” này.
Không được, mình phải lập tức nói cho tên ngốc tử Tiêu Vị Minh kia, để hắn tới nói vài câu khách sáo.
“Không nói cho ta cũng không sao.” Mi mắt Tiêu Vị Tĩnh cong cong, cực kỳ giống một con hồ ly, “Bất quá nhìn dáng vẻ của đệ, ta liền biết đệ nhất định là không đắc thủ.”
Tiêu Vị Tân bị chọc trúng chỗ đau, siết chặt cây bút trong tay, y đích xác vẫn chưa đắc thủ.
Không chỉ không đắc thủ, mà người y tâm duyệt còn tựa như một tên đầu gỗ mãi vẫn không thông suốt.
Thấy y không nói lời nào, Tiêu Vị Tĩnh liền biết mình đã đoán đúng hơn phân nửa, lòng hiếu kỳ lại càng bị kích phát, phải biết rằng Tiêu Vị Tân chính là đệ nhất mỹ nam ở kinh thành, cho dù đã cáo ốm với người bên ngoài, nhưng vẫn có vô số người tự tiến chẩm tịch, nếu y thật tình coi trọng người nào, chỉ sợ rất khó sẽ có ai cự tuyệt.
Nhưng y thế nhưng lại không đắc thủ, người nọ đến tột cùng là dạng tuyệt sắc gì kia chứ?
Tiêu Vị Tân cùng lúc này cũng đang suy xét, tuy rằng y đích xác không tính toán đem Họa Xuân thu phòng, nhưng Tiêu Vị Tĩnh nói cũng không sai, vô luận thế nào tuổi tác của Họa Xuân cũng không thể tính là nhỏ nữa, việc nàng luôn đi theo bên người y cũng không hẳn là chuyện tốt, thậm chí còn làm chậm trễ nàng, trước đây y cơ hồ như chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng quay đầu mới phát hiện Họa Xuân năm nay đều đã hai mươi, cũng nên hảo hảo hỏi một chút ý tưởng của nàng.
“Lại nói tiếp, ta lần này tới là muốn nói cho đệ, vị hoàng huynh kia của chúng ta gần đây không biết là bị làm sao, từ bên ngoài cung tìm được một cao nhân giang hồ gì đó, nói là muốn sửa vận thế.” Trên mặt Tiêu Vị Tĩnh lộ ra ý cười châm chọc, “Hắn chưa bao giờ tin vào thứ này, xem ra tình hình trước mắt rất không tốt, hắn thật sự sốt ruột.”
“Công tử Ngọc Sanh kia cũng tận lực.”
Tiêu Vị Tân lên tiếng, “Cả nhà hắn trên dưới một trăm miệng ăn đều chết dưới tay của huynh muội Hạ thái hậu, tất nhiên là muốn nhanh chóng báo thù.”
“Hết thảy đều ấn theo kế hoạch mà tiến hành, bảo hắn hành sự cẩn thận.”
Tiêu Vị Tĩnh tiếp tục uống trà, không biết nghĩ đang tới điều gì(*), khóe miệng không giấu được sự lạnh lẽo, mối hận của hắn đối với Tiêu Vị Thâm cũng không kém gì Tiêu Vị Tân.
(*Câu này tôi chém)
Năm đó hắn vẫn chưa ngợp trong vàng son như hiện giờ, là người có quan hệ thân cận nhất với hoàng trưởng huynh năm xưa, cũng chính hoàng trưởng huynh đã vì hắn che mưa chắn gió, dạy hắn tập võ luyện chữ, nếu như hoàng trưởng huynh không bị Tiêu Vị Thâm tiên hạ thủ vi cường hạ độc hại chết, thiên hạ này còn chưa biết là của ai.
Hai người trong phòng đều không nói lời nào, từng người lâm vào trầm mặc.
Mà ở phía trên, nhân khí hai bên lại càng ngày càng trở nên khẩn trương.
Ảnh vệ Dung Vương phủ vô cớ bị Ảnh Cửu Ảnh Tứ dùng ánh mắt khinh thường đã sớm nghẹn một bụng hỏa, chủ tử hai bên có quan hệ cực kỳ tốt, nhưng thuộc hạ cũng không hẳn là không thể ôm tâm tư khác, hơn nữa Tiêu Vị Tĩnh còn thường xuyên khen ảnh vệ của Lăng Vương phủ huấn luyện có tố chất, đắc lực đáng tin cậy, tâng bốc bọn họ lên trời xuống đất, điều này không phải là mâu thuẫn hay sao.
Cho nên ảnh vệ Dung Vương phủ mỗi lần gặp mặt Lăng Vương phủ đều sẽ nháo một trận, chỉ là động tĩnh cũng không quá lớn, cùng lắm là dùng lời nói khích bác lẫn nhau.
Đáng tiếc Ảnh Tứ và Ảnh Cửu lại được xem như hai kẻ có khả năng gây chuyện nhất Ảnh Vệ doanh, cho dù là mười Ảnh Ngũ cũng chưa thể ầm ĩ bằng hai người bọn họ, hai tên này hợp với nhau liền trở thành một đàn vịt, đặc biệt là kỹ năng diễn vai khinh miệt đến xuất thần nhập hóa kia của Ảnh Cửu, lập tức là có thể chọc tức chết Vương nhị nương cách vách.
Ảnh vệ Dung Vương phủ nhiều ít cũng muốn mặt mũi, dẫn đầu mắng một câu “Giả nữ nhân”.
Một câu này liền khiến cho lửa giận của Ảnh Cửu oanh tạc.
Du Thư thầm hô thôi toang, Ảnh Cửu tuy thích xuyên nữ trang, cũng ước gì người khác cũng xem hắn là nữ nhân, nhưng ai mà dám ở trước mặt nói hắn là giả nữ nhân, hắn liền có thể khiến người nọ tan xương nát thịt.
“Ngươi nói thêm một câu nữa xem nào?” Ảnh Cửu âm trầm trừng mắt nhìn bọn họ, nghiến răng nghiến lợi.
“Ta nói ngươi giả nữ nhân đấy!” Ảnh vệ Dung Vương phủ mắng, “Lão tử đã sớm nhìn các ngươi không vừa mắt.”
Ảnh Cửu híp mắt, nhưng Ảnh Tứ đã nhảy dựng lên trước tiên: “Còn thất thần làm gì!? Đánh hắn!”
Du Thư đau đầu không thôi, hôm nay dù là ai khác đến đây cũng đều không thể lao vào đánh nhau, nhưng hai kẻ chỉ biết gây họa là Ảnh Tứ và Ảnh Cửu này ở cùng một chỗ, hắn liền biết là thôi xong rồi, vội đứng dậy đi khuyên can, đám người ở trên nóc nhà đánh thành một đoàn, ngay từ đầu chỉ là quyền cước ra trận, sau đó liền đánh đến long trời lở đất, hoàn toàn quên mất thân phận của mình.
Tiêu Vị Tĩnh và Tiêu Vị Tân đang ở trong phòng uống trà, Tiêu Vị Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Trên nóc nhà nhà đệ có mèo đánh nhau à? Sao lại ồn ào như vậy?”
Hắn vừa mới nói xong, nóc nhà trên đầu đột nhiên nứt toạc ra, sáu bảy hắc y nhân từ phía trên thẳng tắp rớt xuống dưới.
Tiêu Vị Tân: “……”
Tiêu Vị Tĩnh: “……”
Du Thư bị dọa chết khiếp, vội một tay xách Ảnh Tứ một tay xách Ảnh Cửu, ấn đầu hai người bọn họ xuống trước án thư thỉnh tội.
Ảnh Tứ và Ảnh Cửu thu hồi lý trí mới biết đã xông ra đại họa, cũng không còn kiêu ngạo như vừa nãy nữa.
Tiêu Vị Tân cầm chén trà một lúc lâu mới phản ứng lại.
Ảnh vệ của Dung Vương phủ mỗi người đều mặt mũi bầm dập, vừa nhìn đã biết là bị đánh không nhẹ, mà tiểu ảnh vệ của y thì lại áy náy đến độ sắp chôn đầu xuống đất.
Chậc.
Tiểu Thư của y ngoan như vậy, khẳng định là không phải do hắn gây họa.
Nữ nhân Tây Nhung thâm trạch kia và lời nói của Na Tô Đồ có thể tin tưởng được hay không thì Tiêu Vị Tân vẫn chưa thể khẳng định hoàn toàn, bất quá y vẫn phái người lưu ý chặt chẽ ngôi nhà kia, Tạ Phi Viên thậm chí còn an bài mật thám nằm vùng, có gì khác thường sẽ lập tức truyền báo trở về.
Dung Vương Tiêu Vị Tĩnh hồi lâu không thấy thừa dịp thời tiết ấm áp cũng ra ngoài hoạt động, dạo tới dạo lui liền đến Lăng Vương phủ, nghênh ngang ngồi xuống thư phòng của Tiêu Vị Tân, bắt chéo chân lười biếng uống trà, theo hắn tới đây ngoài thị vệ bên người thì còn có mấy tên ảnh vệ.
Cũng không chỉ có mỗi Tiêu Vị Tân là đang bồi dưỡng thế lực của riêng mình, mà bản thân Tiêu Vị Tĩnh cũng có bàn tính nhỏ, trong phủ của hắn tuy rằng không có cao thủ như Tạ Phi Viên cầm giữ công tác bảo an, nhưng hắn hoàn toàn không tín nhiệm vị hoàng huynh âm hiểm độc ác kia của mình, tốn một số bạc lớn dưỡng không ít tử sĩ, chính là vì phòng ngừa vạn nhất.
Có điều giữa các ảnh vệ với nhau cũng không phải lúc nào cũng hài hòa.
Du Thư, Ảnh Tứ và Ảnh Cửu phơi nắng trên nóc thư phòng, trời xuân buổi trưa là ấm áp nhất, thái dương chiếu xuống làm cho cả người đều thư thái, Du Thư thậm chí còn muốn nằm xuống ngủ một giấc. Vết thương của hắn trên cơ bản cũng đã lành hẳn, chỗ trên ngực đã kết vảy, tuy rằng có chút khó coi, bất quá trên người nam nhân chính là phải có vài ba vết sẹo mới được coi là khốc huyễn.
Ba người câu được câu không nói chuyện phiếm, bỗng nhiên trên đỉnh đầu lại lướt qua mấy bóng người, phá vỡ đi phần yên bình này.
Du Thư quay đầu nhìn, quả nhiên là mấy tên ảnh vệ kia của Dung Vương.
Tuy rằng mọi người đều là ảnh vệ, nhưng về mặt tính chất vẫn là không giống nhau. Miễn cưỡng mà nói, tính chuyên nghiệp và mức độ trung thành của bọn Du Thư đều cao hơn hẳn đám người này, dù gì Tạ Phi Viên năm đó cũng là một cao thủ tiếng tăm lừng lẫy khắp chốn giang hồ, huấn luyện ra cấp dưới người nào người nấy cũng đều kiêu dũng thiện chiến, trong số mười hạng đầu, bất kỳ một người nào đơn độc ra ngoài cũng có thể dễ dàng diệt một cái sơn trang mấy trăm người, mà hầu hết các ảnh vệ khác lại không tới được cấp bậc này. Ảnh vệ của Dung Vương tương đương với mấy tay đấm ở bên ngoài, tiêu chuẩn chuyên nghiệp thoáng kém hơn một ít.
Đối với mấy ảnh vệ này, Du Thư chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, lễ phép gật đầu xem như chào hỏi, chính là thái độ nước sông không phạm nước giếng, không chán ghét cũng không ưa thích. Nhưng Ảnh Tứ và Ảnh Cửu lại không khách khí như vậy, có lẽ là cùng nghề khinh nhau, có lẽ là không quen nhìn diễn xuất của đám ảnh vệ Dung Vương, hai người bọn họ đều động tác nhất trí mà trợn trắng mắt.
Người ta đều nói “vật sao người vậy”, đám tùy tùng bọn họ dùng từ vật này cũng có chút không thỏa đáng, nhưng đạo lý đều giống nhau, Tiêu Vị Tĩnh chính là một gia hỏa đào hoa phong lưu không đáng tin cậy, người trong phủ của hắn cũng không có mấy người đường hoàng, kể cả ảnh vệ cũng không ngoại lệ.
Ảnh Cửu ghét bỏ nhìn mấy tên ảnh vệ của Dung Vương, “Ngươi xem bọn họ ăn mặc cái gì kia, không đứng đắn.”
Ảnh Tứ cũng là một kẻ lắm mồm, gật đầu nói: “Còn không phải sao.”
Ảnh vệ Dung Vương phủ nếu chỉ bàn riêng về diện mạo đích xác liền thua một mảng lớn ngoại hình, chủ yếu là vì Tiêu Vị Tĩnh nhân gia cũng không phải là một tên nhan khống, thời điểm chọn người cũng không có yêu cầu cứng nhắc gì, không giống như Tiêu Vị Tân tiêu chuẩn cao yêu cầu nhiều, cho nên hai bên nhân mã đứng cùng một chỗ, ảnh vệ Lăng Vương phủ mỗi người đều thân cao chân dài anh tuấn lỗi lạc, vừa nhìn đã thấy là nhân vật chính phái, mà tất cả ảnh vệ của Dung Vương phủ thì đều học theo một thân lưu manh của chủ tử nhà mình, bộ dáng cà lơ phất phơ.
Hai bên so sánh với nhau, ai thắng ai thua vừa xem hiểu ngay.
Giống như Ảnh Tứ và Ảnh Cửu không quen nhìn bọn họ, ảnh vệ Dung Vương tương tự cũng không quen nhìn Lăng Vương phủ, người của hai bên cũng ngầm đánh nhau không ít.
Lớn lên đẹp thì ghê gớm lắm à?
Hai bên đều ăn mặc y phục đen thui, chiếm lĩnh mái hiên canh gác trận doanh của riêng mình không thèm phản ứng lẫn nhau, ở giữa cách một cái hồng câu thật lớn, ai cũng chướng mắt người kia.
Nhóm ảnh vệ trên nóc nhà còn đang giương cung bạt kiếm, nhưng hai huynh đệ ở trong phòng thì bầu không khí còn tính là hài hòa.
Tiêu Vị Tĩnh cười tủm tỉm buông chén trà, “Nhìn đi, được sủng ái chính là khác biệt như thế đó, hiện tại hoàng huynh bên kia có chút đồ tốt gì cũng liền ném qua chỗ đệ bên này, ngay cả thưởng lá trà còn tốt hơn của ta.”
“Lập tức liền đến phiên đệ nhất trà Tây Hồ Long Tỉnh, sợ là không thể thiếu phần của đệ đi?”
Tiêu Vị Tân đang đọc sách, nghe vậy liền mắt lạnh nhìn hắn: “Nói tiếng người.”
“Phân cho ta chút đi.” Tiêu Vị Tĩnh dứt khoát lưu loát nói, “Ai gặp thì có phần sao!”
Hắn tuy lớn hơn Tiêu Vị Tân vài tuổi, nhưng ngôn hành cử chỉ lại không có một chút phù hợp với thân phận của mình, Tiêu Vị Tân cũng đã sớm quen nhìn cái tính tình này của hắn, không kiên nhẫn nói: “Chờ lát nữa bảo Họa Xuân lấy cho ngươi một ít.”
Y từ trước đến nay đều không phải là người keo kiệt, Tiêu Vị Tĩnh cũng biết điểm này, vui sướng nói, “Mà này, Họa Xuân năm nay cũng sắp hai mươi rồi đi? Nữ tử nhà bình thường lúc này đã sớm gả chồng, đệ không nghĩ tới việc cho nàng thành thân sao?”
Tiêu Vị Tân chau mày, “Đừng đánh chủ ý lên người nàng.”
“Ta chỉ nói vậy thôi.” Tiêu Vị Tĩnh ý cười doanh doanh, “Ta biết đệ coi trọng nàng, có định suy xét đem nàng thu phòng không? Dù gì trong phủ của đệ Chu thị kia cũng không còn dùng được, dù sao cũng không thể vẫn luôn đêm nằm giường lạnh chứ?”
Tiêu Vị Tân chưa bao giờ có ý tưởng muốn đem Họa Xuân hoặc Lạc Dao thu phòng, mặc dù chuyện này đối với một tên không có tiết tháo như Tiêu Vị Tĩnh thì không tính là gì, nhưng y và Họa Xuân chưa từng có dù chỉ là một tia ái muội.
Y và Họa Xuân trải qua nhiều năm như vậy, cũng đã sớm quen với loại hình thức chủ tớ này, Họa Xuân đối với y cũng không sinh ra nổi một chút tình tố gì, khả năng giữa hai người bọn họ sinh ra tia lửa còn thấp hơn so với giữa y và Vọng Trần.
“Không cần ngươi quản.” Tiêu Vị Tân không kiên nhẫn, “Ngươi quản nữ nhân trong phủ của ngươi chưa đủ, còn muốn xen vào phủ của ta?”
“Đừng giận mà.” Tiêu Vị Tĩnh cười khẽ, “Ta đây là đang quan tâm đến đệ, đệ đều đã 24 rồi đúng chứ? Đến nay cũng không có vẻ như là có kinh nghiệm gì, đến lúc đó cô nương của Hạ gia kia gả vào, đệ chẳng lẽ cũng muốn coi nàng thành vật trang trí?”
Tiêu Vị Tân vừa nhớ tới hôn ước với Hạ Ngâm Tú liền bực bội, không cao hứng ném sách đi: “Nếu ngươi không có việc gì khác thì mau đi đi.”
“Được rồi được rồi.” Tiêu Vị Tĩnh thấy y thật sự nổi giận, cũng liền từ bỏ ý niệm muốn chế nhạo y, “Ngũ ca chẳng qua chỉ là nói lời thiệt tình mà thôi, đệ nha, bên cạnh còn thiếu một người. Đệ nhìn lại bản thân đi, cả người còn có chút nhân khí nào sao?”
“Cho dù là có tâm mưu đồ đại sự thì cũng không đến mức liền phải thanh tâm quả dục làm hòa thượng chứ?”
Tiêu Vị Tân nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, y mím môi, trầm mặc chốc lát mới nói: “Chuyện của ta không cần ngươi nhọc lòng, vả lại…… Ta đã có người vừa ý, không cần người khác.”
Bàn tay đang thưởng thức cây quạt của Tiêu Vị Tĩnh chợt khựng lại, hai mắt phóng ra lục quang, phảng phất như vừa ngửi thấy mùi bát quái.
“Người vừa ý? Chuyện khi nào?” Tiêu Vị Tĩnh hứng thú tràn đầy, “Là cô nương nhà ai? Nói ta nghe một chút.”
Tiêu Vị Tân trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, “Ta dựa vào đâu mà phải nói cho ngươi?”
Tiêu Vị Tĩnh cười tủm tỉm, dùng cặp mắt đào hoa kia mà nhìn chằm chằm vào y, vị đệ đệ này hắn thật sự là quá mức hiểu biết, trên chuyện tình cảm quả thực còn sạch sẽ hơn cả hòa thượng, việc y cho đến nay cũng chưa thể thoát khỏi thân đồng tử cũng là một trong những đề tài được bàn tán trong nhóm các hoàng tử năm đó, người khác đều cho rằng y thật sự thể nhược, nhưng chỉ có Tiêu Vị Tĩnh hiểu rõ, ốm yếu gì đó chỉ là lấy cớ, nguyên nhân chân chính vẫn là vì Tiêu Vị Tân gia hỏa này mắt còn cao hơn đỉnh đầu. Người bình thường đều không cách nào lọt vào mắt xanh của Tiêu Vị Tân, nữ tử tầm thường y ngại tục, nữ tử không tầm thường y lại ngại chủ động, cũng không biết là dạng người gì có thể làm cho y chính miệng nói ra câu “có người trong lòng” này.
Không được, mình phải lập tức nói cho tên ngốc tử Tiêu Vị Minh kia, để hắn tới nói vài câu khách sáo.
“Không nói cho ta cũng không sao.” Mi mắt Tiêu Vị Tĩnh cong cong, cực kỳ giống một con hồ ly, “Bất quá nhìn dáng vẻ của đệ, ta liền biết đệ nhất định là không đắc thủ.”
Tiêu Vị Tân bị chọc trúng chỗ đau, siết chặt cây bút trong tay, y đích xác vẫn chưa đắc thủ.
Không chỉ không đắc thủ, mà người y tâm duyệt còn tựa như một tên đầu gỗ mãi vẫn không thông suốt.
Thấy y không nói lời nào, Tiêu Vị Tĩnh liền biết mình đã đoán đúng hơn phân nửa, lòng hiếu kỳ lại càng bị kích phát, phải biết rằng Tiêu Vị Tân chính là đệ nhất mỹ nam ở kinh thành, cho dù đã cáo ốm với người bên ngoài, nhưng vẫn có vô số người tự tiến chẩm tịch, nếu y thật tình coi trọng người nào, chỉ sợ rất khó sẽ có ai cự tuyệt.
Nhưng y thế nhưng lại không đắc thủ, người nọ đến tột cùng là dạng tuyệt sắc gì kia chứ?
Tiêu Vị Tân cùng lúc này cũng đang suy xét, tuy rằng y đích xác không tính toán đem Họa Xuân thu phòng, nhưng Tiêu Vị Tĩnh nói cũng không sai, vô luận thế nào tuổi tác của Họa Xuân cũng không thể tính là nhỏ nữa, việc nàng luôn đi theo bên người y cũng không hẳn là chuyện tốt, thậm chí còn làm chậm trễ nàng, trước đây y cơ hồ như chưa từng suy nghĩ tới vấn đề này, nhưng quay đầu mới phát hiện Họa Xuân năm nay đều đã hai mươi, cũng nên hảo hảo hỏi một chút ý tưởng của nàng.
“Lại nói tiếp, ta lần này tới là muốn nói cho đệ, vị hoàng huynh kia của chúng ta gần đây không biết là bị làm sao, từ bên ngoài cung tìm được một cao nhân giang hồ gì đó, nói là muốn sửa vận thế.” Trên mặt Tiêu Vị Tĩnh lộ ra ý cười châm chọc, “Hắn chưa bao giờ tin vào thứ này, xem ra tình hình trước mắt rất không tốt, hắn thật sự sốt ruột.”
“Công tử Ngọc Sanh kia cũng tận lực.”
Tiêu Vị Tân lên tiếng, “Cả nhà hắn trên dưới một trăm miệng ăn đều chết dưới tay của huynh muội Hạ thái hậu, tất nhiên là muốn nhanh chóng báo thù.”
“Hết thảy đều ấn theo kế hoạch mà tiến hành, bảo hắn hành sự cẩn thận.”
Tiêu Vị Tĩnh tiếp tục uống trà, không biết nghĩ đang tới điều gì(*), khóe miệng không giấu được sự lạnh lẽo, mối hận của hắn đối với Tiêu Vị Thâm cũng không kém gì Tiêu Vị Tân.
(*Câu này tôi chém)
Năm đó hắn vẫn chưa ngợp trong vàng son như hiện giờ, là người có quan hệ thân cận nhất với hoàng trưởng huynh năm xưa, cũng chính hoàng trưởng huynh đã vì hắn che mưa chắn gió, dạy hắn tập võ luyện chữ, nếu như hoàng trưởng huynh không bị Tiêu Vị Thâm tiên hạ thủ vi cường hạ độc hại chết, thiên hạ này còn chưa biết là của ai.
Hai người trong phòng đều không nói lời nào, từng người lâm vào trầm mặc.
Mà ở phía trên, nhân khí hai bên lại càng ngày càng trở nên khẩn trương.
Ảnh vệ Dung Vương phủ vô cớ bị Ảnh Cửu Ảnh Tứ dùng ánh mắt khinh thường đã sớm nghẹn một bụng hỏa, chủ tử hai bên có quan hệ cực kỳ tốt, nhưng thuộc hạ cũng không hẳn là không thể ôm tâm tư khác, hơn nữa Tiêu Vị Tĩnh còn thường xuyên khen ảnh vệ của Lăng Vương phủ huấn luyện có tố chất, đắc lực đáng tin cậy, tâng bốc bọn họ lên trời xuống đất, điều này không phải là mâu thuẫn hay sao.
Cho nên ảnh vệ Dung Vương phủ mỗi lần gặp mặt Lăng Vương phủ đều sẽ nháo một trận, chỉ là động tĩnh cũng không quá lớn, cùng lắm là dùng lời nói khích bác lẫn nhau.
Đáng tiếc Ảnh Tứ và Ảnh Cửu lại được xem như hai kẻ có khả năng gây chuyện nhất Ảnh Vệ doanh, cho dù là mười Ảnh Ngũ cũng chưa thể ầm ĩ bằng hai người bọn họ, hai tên này hợp với nhau liền trở thành một đàn vịt, đặc biệt là kỹ năng diễn vai khinh miệt đến xuất thần nhập hóa kia của Ảnh Cửu, lập tức là có thể chọc tức chết Vương nhị nương cách vách.
Ảnh vệ Dung Vương phủ nhiều ít cũng muốn mặt mũi, dẫn đầu mắng một câu “Giả nữ nhân”.
Một câu này liền khiến cho lửa giận của Ảnh Cửu oanh tạc.
Du Thư thầm hô thôi toang, Ảnh Cửu tuy thích xuyên nữ trang, cũng ước gì người khác cũng xem hắn là nữ nhân, nhưng ai mà dám ở trước mặt nói hắn là giả nữ nhân, hắn liền có thể khiến người nọ tan xương nát thịt.
“Ngươi nói thêm một câu nữa xem nào?” Ảnh Cửu âm trầm trừng mắt nhìn bọn họ, nghiến răng nghiến lợi.
“Ta nói ngươi giả nữ nhân đấy!” Ảnh vệ Dung Vương phủ mắng, “Lão tử đã sớm nhìn các ngươi không vừa mắt.”
Ảnh Cửu híp mắt, nhưng Ảnh Tứ đã nhảy dựng lên trước tiên: “Còn thất thần làm gì!? Đánh hắn!”
Du Thư đau đầu không thôi, hôm nay dù là ai khác đến đây cũng đều không thể lao vào đánh nhau, nhưng hai kẻ chỉ biết gây họa là Ảnh Tứ và Ảnh Cửu này ở cùng một chỗ, hắn liền biết là thôi xong rồi, vội đứng dậy đi khuyên can, đám người ở trên nóc nhà đánh thành một đoàn, ngay từ đầu chỉ là quyền cước ra trận, sau đó liền đánh đến long trời lở đất, hoàn toàn quên mất thân phận của mình.
Tiêu Vị Tĩnh và Tiêu Vị Tân đang ở trong phòng uống trà, Tiêu Vị Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Trên nóc nhà nhà đệ có mèo đánh nhau à? Sao lại ồn ào như vậy?”
Hắn vừa mới nói xong, nóc nhà trên đầu đột nhiên nứt toạc ra, sáu bảy hắc y nhân từ phía trên thẳng tắp rớt xuống dưới.
Tiêu Vị Tân: “……”
Tiêu Vị Tĩnh: “……”
Du Thư bị dọa chết khiếp, vội một tay xách Ảnh Tứ một tay xách Ảnh Cửu, ấn đầu hai người bọn họ xuống trước án thư thỉnh tội.
Ảnh Tứ và Ảnh Cửu thu hồi lý trí mới biết đã xông ra đại họa, cũng không còn kiêu ngạo như vừa nãy nữa.
Tiêu Vị Tân cầm chén trà một lúc lâu mới phản ứng lại.
Ảnh vệ của Dung Vương phủ mỗi người đều mặt mũi bầm dập, vừa nhìn đã biết là bị đánh không nhẹ, mà tiểu ảnh vệ của y thì lại áy náy đến độ sắp chôn đầu xuống đất.
Chậc.
Tiểu Thư của y ngoan như vậy, khẳng định là không phải do hắn gây họa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook