Trần Trữ Ý ôm bé heo Lili về nhà.
Anh giao nó cho dì giúp việc, không cần phải lo về đồ dùng sinh hoạt của Lili, Thẩm Bình đã chuẩn bị sẵn sàng, đóng gói lại đưa hết cho anh.

Xem ra Thẩm Bình thật sự có ý định tặng Lili làm thú cưng để bầu bạn với anh, nhưng vấn đề nằm ở chỗ có ai lại tặng heo làm thú cưng đâu kia chứ? Nhất là loại heo có thể nặng đến hơn 150kg.
Khi Lili được dì giúp việc bế đi, Trần Trữ Ý còn nhìn vào mắt Lili.

Đôi mắt đen láy của heo con cũng khá đẹp.
Trần Trữ Ý lại không nén được thở dài, anh giơ tay lên bóp nhẹ trán mình, tìm cách để bản thân tỉnh táo lại một chút, sau đó mới lên lầu trên chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Khi đi ngang qua một căn phòng, Trần Trữ Ý bất giác dừng chân, nhìn vào cửa một lát rồi bình thản đi tiếp.
Thẩm Bình nói đúng, anh sợ phải dừng lại.

Một khi dừng chân, Trần Trữ Ý không còn biết mình có thể làm gì nữa, nhất là khi mẹ anh qua đời.
Trần Trữ Ý rất thành công, không ai có thể nghi ngờ điểm này, thế nhưng anh vẫn không cứu được mẹ mình.
Sau cùng, bà mất vì ung thư trực tràng, miệng nôn ra máu, không còn kiểm soát được bài tiết.

Khăn trải giường trắng tinh của bệnh viện dính đầy vết bẩn vì chất thải và máu trộn lẫn, còn mẹ anh thì vật vã đau đớn, rồi rời xa thế gian này.

Người phụ nữ bị buộc phải gánh vác cả gia đình từ tuổi trung niên ấy sau cùng không còn giữ được chút lòng tự tôn nào sau khoảng thời gian bị bệnh tật dằn vặt.
Trần Trữ Ý đã từng thấy hình chụp, khi còn trẻ, bà cũng khá đẹp.

Nhưng rồi người mẹ trong ký ức của anh lại chỉ còn lại dáng vẻ mập mạp thời trung niên, một mái tóc rối bù, đôi tay đôi chân đầy những vết chai.
Thật ra, bà là người rất kiêu ngạo, luôn dạy Trần Trữ Ý làm người phải đàng hoàng tử tế.
Hai mẹ con không thường nói chuyện với nhau.

Bà không quan tâm việc học hay trạng thái tâm lý của Trần Trữ Ý, bởi vì khi ấy gánh nặng cuộc sống quá lớn, bà rất mệt, đến nỗi không còn muốn nói chuyện.
Thế nhưng dù mệt, dù đau khổ, bà cũng chưa bao giờ nói với Trần Trữ Ý: “Tất cả là vì con.”
Thỉnh thoảng, bà sẽ than thở rằng ông trời bất công, cũng có khi nhìn Trần Trữ Ý rồi cảm thán rằng số anh không tốt.

Bà luôn cho rằng Trần Trữ Ý nên sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có, vững chắc hơn.
Bà chính là một người phụ nữ như thế, một người rất kiên cường, chưa bao giờ ngã xuống vì mệt mỏi, dù bị cái nghèo hành hạ cũng phải giữ lấy lòng tự tôn và giới hạn của mình.


Sau cùng, bà tan vỡ vì bệnh tật.
Bà không thể kiểm soát cơ thể của chính mình, không thể điều khiển bài tiết.

Chân của bà không cử động được vì bệnh phong thấp của tuổi già.

Có khi đau đến mức không thể ngồi dậy nữa, bà chỉ có thể để hộ lý lau người cho mình.

Cơ thể dính đầy chất bẩn, bị người ta lột sạch quần áo.
Điều này khiến bà cảm thấy mình không còn là người nữa.

Bà không hiểu được vì sao mình không thể đứng lên được nữa, dù ngày trước có thể một mình vác hai bao gạo đi như bay lên tầng năm.
Tại sao lại như thế?
Tất cả những việc này là do hộ lý kể lại cho Trần Trữ Ý nghe, vì mẹ anh chưa bao giờ oán trách than vãn trước mặt anh.
“Trữ Ý này, con đã khổ lắm rồi, ông trời thật không công bằng với con.” Đây là câu nói cuối cùng mà bà để lại cho Trần Trữ Ý.
Từ đó về sau, Trần Trữ Ý không còn vướng bận gì, thậm chí anh cảm thấy sợi dây liên kết duy nhất của mình với thế giới này đã đứt rồi.
Sau đó nữa, anh lao đầu vào công việc, khiến bản thân căng như dây đàn.
Trần Trữ Ý bây giờ có tiền có tiếng, là CEO của công ty game lớn hạng nhất nhì toàn quốc.

Rất nhiều người công nhận năng lực của anh.

Không chỉ thế, Trần Trữ Ý bây giờ được xem như thần tượng, là điển hình của những người tay trắng khởi nghiệp.
Trần Trữ Ý có mọi thứ, nhưng cũng chẳng có gì cả.
Anh không quá yêu thích các trò chơi, không thể nói mình làm việc “vì ước mơ.”
Chẳng qua là vì đúng lúc, anh đang làm trong ngành này, và anh đang cần chứng minh bản thân.

Sau khi chứng minh rồi, giới hạn của sự thỏa mãn bị nâng cao lên, hoặc có thể nói anh chưa từng thỏa mãn.
Trần Trữ Ý thấy mình như một con lừa, trước mặt treo một củ cà rốt tên gọi “mục tiêu”, anh muốn ngoạm củ cà rốt đó về nhà, nên cứ mãi cố gắng.
Con lừa đuổi theo cà rốt, nhưng đồng thời nó lại sợ hãi, sợ rằng mình sẽ cắn được cà rốt thật.

Bởi vì con lừa biết không có ai để chia sẻ cà rốt, cũng như niềm vui này.
Nghĩ nhiều rồi, Trần Trữ Ý lại bất giác giơ tay lên gõ trán vài cái, ngay khi anh định đi ngỉ thì di động reo vang.
Người gọi đến là trợ lý của anh.
“Sếp Trần, video quảng cáo cho game mới của công ty Hành Bách Thịnh đã được chiếu trên nhiều nền tảng lớn.


Tốt nhất là anh nên xem thử, chắc mục đích là để đối đầu với Star Kingdom của chúng ta.”
Trần Trữ Ý nhíu mày, xoay bước đi về phía phòng sách.
Anh mở vài trang web chuyên đăng video lớn trong nước ra, dễ dàng tìm thấy đoạn video quảng cáo của công ty Hành Bách Thịnh.
Nói thật lòng, chỉ nhìn video thì không thể phán đoán một tựa game tốt hay xấu được, vì video quảng cáo không phải là nội dung game đang vận hành.

Những cảnh quay huyền ảo và ngầu đét kia chẳng qua là cái vỏ ngoài do công ty đồ họa thiết kế, sau đó do công ty sản xuất hoạt hình chế tác mà thành.
Còn dòng quảng cáo tiêu chuẩn AAA trên video thì chỉ là bịa đặt.
Ông chủ của Hành Bách Thịnh sẽ không đập tiền vào để nghiên cứu game thể loại này, bên đó chưa bao giờ cần đến game chất lượng, mà chỉ cần kiếm đủ tiền trong 1-2 năm sau khi ra mắt là được.
Hành Bách Thịnh không phải là công ty chuyên làm game, hoặc là nói không hoàn toàn trong ngành này.
Ông chủ của Hành Bách Thịnh lớn hơn Trần Trữ Ý những 17 tuổi, lịch sử gầy dựng sự nghiệp của người này có thể được tổng kết bằng bốn chữ “đầu cơ trục lợi”, tìm cách luồn lách như điên trong những thị trường không bị quản lý nghiêm ngặt.
Nghiêm khắc mà nói, rất nhiều quy định pháp luật hiện nay được đặt ra chính là vì kẻ này lách luật làm bậy.
Còn vì sao bây giờ bên họ lại tung video quảng cáo, bắt đầu nghiên cứu game AAA gì đó… Thôi không cần phải nghĩ, mục đích chính là đối đầu với Star Kingdom.
Hành Bách Thịnh không muốn để Thiên Trữ Tech.

chiếm lĩnh thị trường game cao cấp.
Những năm gần đây, Hành Bách Thịnh chưa bao giờ ngừng ý định cướp người của bên này, chẳng qua những kẻ ra đi chỉ là nhân viên vùng ngoài thôi.
Trần Trữ Ý không sợ game của đối phương đe dọa đến mình, vì bản thân nội bộ công ty đối thủ cũng không yên bình
Kể cả khi không xét đến việc đội ngũ của Trần Trữ Ý mạnh nhất trong nước, Hành Bách Thịnh cũng không thể dốc lòng dốc sức để tạo ra một tác phẩm ưu tú, nguyên nhân nằm ở lý tưởng của ông chủ bọn họ.
Ông chủ của Hành Bách Thịnh không khởi nghiệp bằng game, hiểu biết về ngành này cũng có hạn, nhưng những tựa game online thịnh hành toàn quốc 10 năm trước đều do công ty họ sản xuất, suy cho cùng thì cũng chỉ vì mánh khóe “chơi miễn phí”.
Game miễn phí, không cần phải mua thẻ nạp để có thêm thời gian chơi.

Nhưng dù không cần thẻ nạp, họ vẫn có lựa chọn nạp vàng, chỉ cần có vàng thì sẽ được đi đường tắt, trải nghiệm niềm vui sướng của “kẻ mạnh”.

Những người bị dụ dỗ vì miễn phí nhưng lại chơi quá gà sẽ bị thứ tiền ảo này dụ dỗ.

Người nạp vàng càng lúc càng nhiều, muốn mạnh hơn người khác thì phải đổ thêm nhiều tiền hơn nữa.
Công ty Hành Bách Thịnh đã thu được những khoản lời cực lớn trong vài năm đó.
Nhưng rồi sau này, khi chất lượng cuộc sống dần nâng cao, nhu cầu về tinh thần của người chơi cũng lớn hơn, họ bắt đầu theo đuổi chất lượng của game.
Đúng lúc này, Thiên Trữ Tech.


xuất hiện.

Sự vùng dậy của Thiên Trữ Tech.

đã ảnh hưởng đến thị trường game trong nước, sự chấn động này không thua gì một cơn động đất.
Trần Trữ Ý yêu cầu rất nghiêm khắc về tác phẩm của công ty, từ kịch bản gốc đến cách chơi, thậm chí về mặt tạo hình mỹ thuật.

Anh chú trọng đến chất lượng sản phẩm, xem trọng danh tiếng của trò chơi.
Sáu năm nay, công ty họ cũng cho ra mắt vài trò chơi nhỏ, dù không quá thịnh hành nhưng vẫn được một vài nhóm người chơi hoan nghênh, thậm chí được tôn sùng thành tác phẩm của thần thánh.
Hành Bách Thịnh và Thiên Trữ Tech.

từ trước đến nay vẫn luôn không đi cùng đường.
Tuy trò chơi trong video quảng cáo này đáng chú ý, nhưng không nhất thiết phải căng thẳng quá đáng.
Trần Trữ Ý xem lại video hai lần nữa rồi tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ.

Anh vừa mới khỏe lại không bao lâu, nên không thể tiếp tục hành hạ cơ thể của mình nữa.
Trần Trữ Ý không biết rằng sau khi anh đi ngủ, người bạn học cũ Vệ Tư Bạch kia đã tiếp đón một vị khách lạ trong cửa hàng tiện lợi.
“Cậu đang khóc sao?” Người đàn ông kia mua một phần oden và hai cái bánh bao, ngồi ăn ngay tại cửa hàng tiện lợi.
Vệ Tư Bạch vừa cười vừa lắc đầu, không đáp lời.
Người kia vừa cắn bánh bao nhân thịt gà, vừa lúng búng nói: “Cậu nhóc này, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, mắt cậu đỏ hết rồi kìa.”
Vệ Tư Bạch cúi đầu thấp hơn nữa.
“Ngoại hình cũng rất được, vậy mà khóc đỏ mắt thì thật đáng tiếc.” Người đàn ông tiếp tục, “Cãi nhau với bạn gái à?”
“Không, không phải.” Thật ra Vệ Tư Bạch không quá thích ứng với những người chủ động làm quen thế này, sự cởi mở của hắn thật ra chỉ là đóng kịch, mục đích chỉ để Trần Trữ Ý có thể nhìn thấy mình.
Nghĩ vậy, Vệ Tư Bạch lại không nén được sự khó chịu.
“Ấy ấy, sao lại khóc nữa?” Người kia thấy Vệ Tư Bạch đỏ mắt, thở dài, “Vậy thì cãi nhau với bạn trai à?”
Vệ Tư Bạch sững người, không rõ đối phương đang đùa hay thật sự nhìn ra được điều gì.
Người đàn ông kia nhận ra hắn kinh ngạc, mới nhún vai: “Đồng loại dễ hút nhau, lần đầu tiên thấy cậu là radar gay của tôi đã reo vang rồi.”
Vệ Tư Bạch tiếp tục im lặng.
“Cãi nhau với bạn trai thật à?” Đối phương ngạc nhiên hỏi, “Nào nào nào, xả hết cảm xúc ra thôi.

Cho tôi biết tên cặn bã kia đã làm gì mà để cậu một mình trốn ở đây khóc.”
“Không phải bạn trai.” Vệ Tư Bạch giải thích, “Chỉ có tôi thích anh ấy thôi, tôi không rõ anh ấy có biết hay không.”
Vệ Tư Bạch cảm thấy thật ra mình diễn xuất rất vụng về, sự cởi mở sáng sủa đó quá giả tạo.

Người thông minh như Trần Trữ Ý có thể đã nhận ra ngay từ đầu rồi ấy chứ.
“Ồ, yêu thầm?” Người kia đứng bật dậy khỏi ghế, rồi dứt khoát đi đến trước quầy thu ngân: “Người cậu thích vừa kết hôn với bạn gái à?”
“Anh ấy không có bạn gái.” Vệ Tư Bạch nói xong thì mím môi lại.


Hắn có cảm giác muốn bày tỏ tất cả.
Vệ Tư Bạch không tham gia vào giới, rất hiếm khi gặp được “đồng loại”, mà người trước mặt có vẻ hoàn toàn khác hắn, người này thật sự hướng ngoại.
Thật ra, chỉ cần giấu đi cái tên Trần Trữ Ý, nói ra chắc cũng không sao đâu.
Thế là Vệ Tư Bạch kể sạch sành sanh câu chuyện yêu thầm từ thời cấp 3 của mình ra.
Người đàn ông kia yên lặng nghe những lời kể từ một phía của Vệ Tư Bạch.
Quả nhiên, Vệ Tư Bạch chỉ dùng một câu “điều kiện không tốt” để miêu tả về gia cảnh của Trần Trữ Ý, còn lại thì thao thao bất tuyệt về sự đau khổ giằng xé của bản thân.
Thật ra, người không quen biết Trần Trữ Ý mà nghe xong câu chuyện này, chắc chắn sẽ đứng trên góc độ của Vệ Tư Bạch để nhìn nhận vấn đề, vì đó là ấn tượng đầu tiên.
Rồi sau đó sẽ biến thành…
“Tôi thấy cậu thể hiện cũng rõ ràng lắm mà.” Người đàn ông kia cau mày hỏi, “Anh ta không từ chối thẳng à?”
Đùa gì chứ, có khả năng là Trần Trữ Ý không hề biết có một người thích mình như thế.
Người kia thầm nhủ.

Căn cứ theo những gì mà bọn họ điều tra được, Trần Trữ Ý thời đó đã dốc hết sức lực để có thể sống đàng hoàng rồi, còn lâu mới thèm quan tâm đến tình yêu.

Chỉ có điều, đúng là Vệ Tư Bạch đã thể hiện khá rõ, vì khi Trần Trữ Ý vừa tốt nghiệp đại học rồi đi làm, hắn đã bắt đầu tìm công việc ở gần công ty của anh.

Chẳng qua là không ai để ý đến hắn thôi.
Vệ Tư Bạch siết chặt hai tay, lắc đầu: “Có thể là anh ấy không biết.”
“Cậu nói thế mà tin được à?” Người kia hỏi lại, rồi nói tiếp mà không chờ Vệ Tư Bạch trả lời: “Tôi đã gặp cái loại người có tiền này nhiều rồi, tên nào cũng có vẻ đàng hoàng bên ngoài, trông hệt như quân tử, nhưng bên trong thì lăng nhăng, thậm chí không cần biết là nam hay nữ.”
“Hình tượng của bọn họ liên quan đến lợi ích của công ty.

Tất nhiên, đều là đàn ông cả, ai mà chẳng có nhu cầu.

Cậu nói người mà cậu thích có công ty rất lớn đúng không?” Người đàn ông bật cười, “Cậu cho rằng người xây dựng được một công ty lớn như vậy là người tử tế à?”
“Anh ta đang nhử cậu đó thôi, có lẽ vì cho rằng nhìn cậu âm thầm thích anh ta thế này rất thú vị.” Gã đưa ra kết luận, “Không phải cặn bã thì là gì?”
Vệ Tư Bạch không lên tiếng, cũng không phản bác.
“Dẹp bỏ lăng kính yêu thầm của cậu đi, kiểu người ngây thơ như cậu đầy ngoài kia kìa.” Gã cau mày, trông có vẻ như rất căm hận.
Lát sau, Vệ Tư Bạch mới nhỏ giọng nói: “Tôi thấy anh ấy không phải người như vậy.”
Hy vọng không phải à? Người đàn ông âm thầm nhướn mày, nhìn vẻ mặt của Vệ Tư Bạch mà thấy buồn cười.
Có lẽ nên nói là hắn hy vọng Trần Trữ Ý là người như vậy mới đúng.

Chỉ có thế, Vệ Tư Bạch “bị câu rất lâu rồi” mới có thể đứng ở vị trí của nạn nhân, chiếm lấy lợi thế về mặt đạo đức, để có thể ngang nhiên đi đã kích, thù hận người “đã hủy hoại tuổi xuân và cuộc đời của mình”.
“Cậu đúng là thỏ con ngây thơ.” Người đàn ông kia đảo mắt, sau đó rút điện thoại ra, “Thêm số vào đi? Tôi nhìn cậu là thấy vừa mắt đó, người cứng đầu như thế ở tuổi cậu đúng là hiếm gặp.”
“Đừng để cho mình bị tên tệ bạc kia lừa xong, muốn khóc lại không có chỗ để mà khóc.”
Vệ Tư Bạch chỉ do dự trong chốc lát rồi lấy di động ra quét mã QR của người kia.
Gã cười rồi sẵn tiện nhắc nhở: “Cứ ghi tên thật của tôi là được, Bách An.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương