Thẩm Bình ngồi với Trần Trữ Ý một lát, chờ Trần Trữ Ý khá hơn mới xuống xe, chỉ nhắc nhở anh lái xe cẩn thận.
“Cảm ơn.” Trần Trữ Ý gật đầu với đối phương.
“Khách sáo gì chứ?” Thẩm Bình cười, vẫy tay với Trần Trữ Ý, nhìn theo xe của Trần Trữ Ý đi xa.
Đến khi xe của Trần Trữ Ý đi khuất hẳn rồi, Thẩm Bình mới lạnh mặt rút điện thoại ra gọi Dương Xuân Hoa, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

Câu trả lời là Vệ Tư Bạch lại gây chuyện.
Quả nhiên, không nghĩ cũng biết là do Vệ Tư Bạch.
Thẩm Bình không liên hệ với Trần Trữ Ý nữa, chỉ nói trước với Dương Xuân Hoa là khi nào báo tin cho Trần Trữ Ý thì nhớ nhắn luôn cho mình.
Sau đó, Thẩm Bình vào làm việc.
Chờ khi Dương Xuân Hoa gửi tin nhắn cho anh thì đã là 1 giờ chiều.
Thẩm Bình lập tức gọi điện cho Trần Trữ Ý, cuộc gọi kết nối nhanh chóng.

Thẩm Bình vào đề thẳng thừng: “Tôi đi thay cậu.”
“Cậu…” Trần Trữ Ý lại bất giác xoa thái dương.
“Đây có lẽ là chuyện nằm ngoài kịch bản, tôi sẽ không sao đâu.” Thẩm Bình nói tiếp, “Cậu có chắc mình sẽ không xử luôn cái mạng của Vệ Tư Bạch trong tình trạng này không?”
Trần Trữ Ý không đáp.

Nếu Vệ Tư Bạch còn quấy rối nữa, Trần Trữ Ý quả thực sẽ không kiềm chế nổi.
“Sao nào?” Thẩm Bình lại hỏi.
“Được.” Trần Trữ Ý đồng ý, anh biết tuy tư duy của Thẩm Bình luôn bay cao bay xa, nhưng nếu đối phương đã nhận việc gì thì sẽ hoàn thành rất xuất sắc, “Lái xe cẩn thận, nhớ canh chừng hai bên.”
“Được rồi.”
Trong phòng bệnh, Vệ Tư Bạch chân bó bột, đang nhìn Dương Xuân Hoa, hắn cười khổ sở.
Hắn biết Dương Xuân Hoa có tình cảm với Trần Trữ Ý, nhưng Trần Trữ Ý có đối tượng rồi.

Dương Xuân Hoa cũng đang khó chịu, chẳng qua, cô chọn không thể hiện ra ngoài.
Dương Xuân Hoa thì cho rằng ánh mắt của Vệ Tư Bạch bây giờ khiến cô rợn người.
Vậy nên cô quyết định đi ra ngoài, chờ Thẩm Bình đến.

Dương Xuân Hoa nhận ra mùi thuốc lá, dù nó rất nhạt.

Dương Xuân Hoa nhướn mày nhìn Thẩm Bình: “Cậu hút thuốc?” Cô không biết có chuyện này.
“Thỉnh thoảng.” Thẩm Bình cười nhạt, sau đó nén lại.
Thẩm Bình thật ra không thường vui cười, anh chỉ thoải mái khi ở cạnh Trần Trữ Ý.

Anh thích đùa giỡn với Trần Trữ Ý, đồng thời giải thích là việc nhìn thấy một kẻ mặt liệt phải cười đúng là chuyện vui cả đời người.
Những lúc khác, bản thân Thẩm Bình cũng lạnh mặt.
Khi mở cửa ra nhìn thẳng vào Vệ Tư Bạch, Thẩm Bình cảm nhận rõ ràng hắn sửng sốt trong chốc lát, rồi ánh mắt toát ra vẻ thù địch, nhưng cơ thể hắn lại rụt về sau.
Bởi vì khí thế của Thẩm Bình quá mạnh.
Trần Trữ Ý là mẫu người lạnh nhạt, còn Thẩm Bình lại là kiểu có sức tấn công dữ dội.
Thẩm Bình bước vào, thậm chí còn nhốt Dương Xuân Hoa ở ngoài cửa.
Sau đó, Thẩm Bình ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, nói thẳng vào việc chính: “Cậu cho rằng mình rất tội nghiệp sao?”
Trần Trữ Ý tắt máy tính, sau đó ngây người ra nhìn vào màn hình.

Anh đang suy nghĩ, một người như mình lẽ nào sau này chỉ còn lại tranh đấu và bất an hay sao.
“Mất ngủ vài ngày liên tục, sau cùng ngất đi.

Đây là chuyện thường xuyên xảy ra trong thời gian cậu ấy lập nghiệp.” Thẩm Bình bình thản nói, “Tôi không giúp cậu ấy, vì làm vậy sẽ khiến cậu ấy khó chịu.”
“Anh ấy cứ như thế.” Vệ Tư Bạch cười xấu xí, “Lòng tự tôn của anh ấy luôn…”
“Không được sao?” Thẩm Bình ngắt lời Vệ Tư Bạch.
Nhà chỉ có một người mẹ, ông ngoại bị liệt, Trần Trữ Ý chỉ có một mình.

Anh vùi đầu cố gắng với chút tự tôn nhỏ nhoi trong lòng, lao vào trận chiến không thể thua, rồi cuối cùng chiến thắng.
Lần duy nhất mà Thẩm Bình giúp Trần Trữ Ý có lẽ là khi ông bà ngoại của anh qua đời.

Sáng hôm đó, bà ngoại Trần Trữ Ý đưa ông ngoại đi khám bệnh, xe lật nhào trên con đường đầy bùn đất, hai cụ ngã xuống hồ cá bên đường.
Công ty của Trần Trữ Ý khi đó còn đang bị bao vây rình rập, tiền chỉ dùng để trả lương nhân viên và trút hết vào hạng mục đang tiến hành.
Cuối cùng là Thẩm Bình giúp Trần Trữ Ý lo tang lễ cho ông bà ngoại.
Trần Trữ Ý đã khóc rất thảm thiết, rồi sau khi tiễn hai cụ lên núi, Trần Trữ Ý uống rất nhiều rượu, đồng thời hứa với Thẩm Bình sẽ trả hết số tiền này.
Thẩm Bình vẫn cư xử giống thời cấp 3, bảo rằng được, nhưng không cần trả gấp.

“Tỉnh táo lại đi.” Thẩm Bình lạnh lùng, “Cậu chưa bao giờ quen biết Trần Trữ Ý, thích gì mà thích?”
“Anh gọi Trần Trữ Ý đến đây nói với tôi!” Vệ Tư Bạch không nhịn được, như thể bị chọc trúng tim đen, “Anh bảo anh ấy tự nói với tôi! Lần này ít ra tôi cũng vì anh ấy, vậy mà anh ấy không chịu đến gặp tôi một lần sao?!”
“Đã bao nhiêu năm rồi.” Vệ Tư Bạch run tay, “Từ cấp 3 đến giờ đã sắp 15 năm, anh ấy không chịu dừng lại nhìn tôi lấy một cái.”
“Cả thế giới này chỉ có một mình anh ta đau khổ sao?” Vệ Tư Bạch hỏi vặn lại, “Chỉ có mình anh ta biết khổ? Chỉ vì lòng tự tôn của anh ta, mà tôi phải trả giá bằng 15 năm.”
“Tôi chỉ muốn anh ta đến gặp tôi, chỉ một lần thôi.” Vệ Tư Bạch siết chặt khăn trải giường, nước mắt đã tràn lên hốc mắt.
“Tôi đã nói rồi, cậu không quen biết cậu ấy.” Thẩm Bình nói tiếp, “Không hiểu à? Cậu ấy chưa từng có quan hệ gì với cậu cả, tôi không biết cậu đang tưởng tượng những gì, nhưng quan hệ giữa hai người chỉ nằm trong đầu cậu mà thôi.”
“Đừng tưởng cậu làm được chuyện tài giỏi đến đâu, tên paparazzi không thể gây ảnh hưởng gì đến cậu ấy cả, nhưng chỉ vì cậu mà kéo thêm nhiều phiền phức, đừng có tự thuyết phục mình nữa.” Cuối cùng Thẩm Bình cũng phải phì cười.
Nụ cười của anh rất nhạt, không hề có cảm giác vô tư cởi mở.
Thẩm Bình đánh giá Vệ Tư Bạch: “Tránh xa cậu ấy ra.”
Anh cười tươi hơn một chút, trông có vẻ thân thiện hơn: “Đừng có tự xem mình là thứ gì quan trọng quá.”
Sau đó, Thẩm Bình thôi cười, quay người bỏ đi.
Khi ra ngoài, anh gặp Dương Xuân Hoa: “Được rồi, đi làm thôi, tôi đoán vừa rồi cũng đủ kích thích hắn.

Chờ lát nữa tôi tìm người canh chừng ở gần đây, xem có người lạ nào đến thăm hắn không.”
Bây giờ Vệ Tư Bạch bị đả kích, có khả năng hắn sẽ đi liên hệ một vài người bạn nào đó để tìm kiếm an ủi hoặc tán đồng.
Xét theo kết quả điều tra trước đó, Vệ Tư Bạch không có bạn, hắn gần như xem việc “thích Trần Trữ Ý” là toàn bộ cuộc đời mình.

Lần này Vệ Tư Bạch đột nhiên xung đột với paparazzi, rất có khả năng là vì Trần Trữ Ý bất ngờ có người yêu, khiến hắn bị sốc, nhưng cũng có thể là vì ai đó xúi giục.

Tóm lại là không thể bỏ qua bất cứ khả năng nào.
Đã là “nhân vật chính” thì thế nào cũng sẽ có bạn.

Nếu nhân vật chính yếu đuối và hèn mọn, thì hắn sẽ có một người bạn cởi mở rộng rãi.

Người này sẽ cùng nhân vật chính chửi rủa kẻ cặn bã, sẽ cảm thấy đáng tiếc cho nhân vật chính, sẽ nghĩ cho hắn, mong hắn bước ra khỏi vũng bùn, giống như một người tốt vậy.
Sau khi Thẩm Bình rời phòng bệnh thì không đi ra khỏi bệnh viện, anh đến khu vực hút thuốc, đốt một điếu lên rồi dựa vào tường.
Lần trước anh đến bệnh viện là vì Trần Trữ Ý tự khiến mình bị xuất huyết dạ dày.


Khi đó, anh đã mắng cho Trần Trữ Ý một trận, nếu sức khỏe đối phương không quá yếu, anh thậm chí đã định nhào lên tiến hành một cuộc quyết đấu giữa những người đàn ông với nhau.

Thẩm Bình đã không còn nhớ cụ thể hai người cãi nhau những gì.
Anh chỉ biết khi đó Trần Trữ Ý đã nói: “Khi cậu ở bên tôi, đúng là vẫn luôn đúng mực, thật ra cậu rất hiểu tôi.”
“Cậu có thể đồng cảm với tôi, tại sao cậu lại hiểu tình cảm của tôi nhỉ?”
Sau đó, Trần Trữ Ý không nói nữa.
Thẩm Bình hiểu ý Trần Trữ Ý.
Trần Trữ Ý cố gắng thế nào cũng không thể đạt được mục tiêu mình muốn, còn Thẩm Bình sống đến ngày hôm nay vẫn không tìm thấy ý nghĩ sinh tồn của mình.
Thẩm Bình rất hâm mộ sức sống dào dạt của Trần Trữ Ý, bởi vì anh không có thứ đó, ngay từ khi sinh ra, cuộc đời của anh đã như một vũng nước tù.
Gia đình ưu tú, cha mẹ hòa thuận, anh có mọi thứ, vừa sinh ra đã đứng ở vạch đích.
Mọi thứ đều hoàn hảo, chỉ có Thẩm Bình xảy ra vấn đề, anh là người không bình thường, dần dần trở nên quái lạ từ trong ra ngoài.
Thẩm Bình không có cảm giác thuộc về thế giới này, anh biết Trần Trữ Ý cũng thế.
Tương lai mà họ nhìn thấy lại không phải thứ họ mong chờ, không ấm áp, thậm chí với họ mà nói, nó chẳng hề thay đổi.

Nó cứ kéo dài không dứt, không thể thoát ra được.
Họ là hai cá thể khác nhau hoàn toàn, đã có những trải nghiệm khác biệt trong cuộc đời.
Nhưng hình như họ lại giống nhau.
Trần Trữ Ý nói không ai dám ra tay với Thẩm Bình là vì không dám chọc vào nhà họ Thẩm.

Cho nên khả năng lớn nhất là anh gặp phải tai nạn, hoặc cũng có thể không phải.

Biết đâu chỉ đơn giản là vào một buổi sáng nắng đẹp nào đó, Thẩm Bình đưa ra một quyết định khá tồi tệ, vì dù anh làm gì cũng không đáng ngạc nhiên.
“Ầy…” Thẩm Bình dập thuốc, phủi quần áo rồi rời khỏi phòng hút thuốc.
Khi nhận được tin nhắn của Thẩm Bình, Trần Trữ Ý cẩn thận sắp xếp lại cuộc đối thoại của họ.
Thẩm Bình kể rất tường tận, thậm chí còn mở ngoặc đóng ngoặc để diễn tả vẻ mặt và hành động của hai người khi đó, cùng với miêu tả tâm lý mà anh suy luận ra.
[Tôi cho rằng, sau cùng tôi nên ném cho hắn một tờ chi phiếu 5 triệu, bảo hắn rời xa cậu.] Thẩm Bình gửi tiếp, [Nhưng tôi lại sợ hắn nhận thật, thế nên không làm nữa.]
Trần Trữ Ý đọc đoạn này xong thì vô thức hít một hơi thật sâu, sau đó xoa thái dương.
Anh nhìn dòng trạng thái “Đối phương đang nhập văn bản…”, không kìm được nhắn lại: [Theo lý mà nói, phải là mẹ cậu làm thế với tôi mới phải.]
[Nhưng mẹ tôi còn đang mong dùng kiệu lớn tám người khiêng rước cậu về nhà kìa.] Bên kia lập tức trả lời.
[Tóm lại là vấn đề bây giờ không quá lớn, người anh em, cậu không cần căng thẳng.]
Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, quay trở lại công việc của mình.
Làm mãi đến tận 9 giờ tối.
Trần Trữ Ý chủ động tăng ca, còn Thẩm Bình là bị động, tuy rằng anh ta rất rảnh, nhưng cũng chỉ là so sánh với Trần Trữ Ý, chứ không rảnh hơn người khác là bao.
Buổi tối, vẫn là Trần Trữ Ý đến đón Thẩm Bình.


Lần này Thẩm Bình không liều mạng nhắc chuyện “nụ hôn nồng cháy của đôi tình nhân” nữa.

Nhưng tất nhiên là anh ta không yên tĩnh được bao lâu, xe vừa mới chậm rãi chạy lên đường lớn, Thẩm Bình đã lên tiếng: “Ầy, có người yêu trong không gian riêng của hai người, bên ngoài thì có cảnh đêm làm bạn, đúng là lãng mạn chết đi được.”
Sau đó, bọn họ bị kẹt xe.
Cách họ khoảng hơn 100 mét phía trước, ba chiếc xe con tông nối đuôi, người trên xe thì không sao, nhưng còn đang bận nhảy nhót cấu xé lẫn nhau.
Thẩm Bình xuống xe liếc qua, khi trở lại thì nghe Trần Trữ Ý hỏi một câu không mặn không nhạt: “Còn lãng mạn không?”
“Cũng được.” Thẩm Bình ngồi vào chỗ, không thấy ngại chút nào, “Trong đám người đang đánh nhau đó có một ông già mạnh dã man, nhìn qua chắc U70 rồi, ổng cắn người bằng răng giả này, cuối cùng hàm răng đó dính luôn trên mông nạn nhân.”
Vừa nói, anh vừa chạm vào Trần Trữ Ý, lòng thầm nhớ lại cảnh tượng mình vừa thấy, những hình ảnh đó lập tức được truyền vào não Trần Trữ Ý thông qua năng lực đọc ý nghĩ.
Trần Trữ Ý không kịp đề phòng, suýt nữa thì phì cười vì hình ảnh hàm răng giả dính trên quần jean, mọi thứ quá bất ngờ.
Trần Trữ Ý rút tay về, thầm nhủ dừng lại.
“Hê hê, đúng chứ.” Thẩm Bình rất đắc ý, “Muốn ra xem thử không? Bọn họ còn đang quậy đó.”
“Không, không cần đâu.” Trần Trữ Ý từ chối.
“Đừng có tự nhốt mình trong không gian chật hẹp thế này.” Thẩm Bình không tán thành, “Cậu cần phải hít thở đó, người anh em.”
“Không phải hít thở bằng cách này, tôi không hứng thú với răng gắn trên quần jean.” Trần Trữ Ý vừa nói vừa chạm vào dây an toàn trên người mình, xác định Thẩm Bình không có khả năng bất ngờ đẩy anh ra, “Cậu có thể đừng quá tò mò với những thứ quái dị như thế không?”
Thẩm Bình nhún vai: “Cậu phải biết rằng người đứng trên đỉnh cao cuộc đời như tôi luôn ôm lòng hiếu kỳ với mọi thứ.”
“Đỉnh cao cuộc đời?” Trần Trữ Ý nhìn vào mắt Thẩm Bình.
Hai người nhìn nhau một lúc, Thẩm Bình dời mắt: “Nói trắng ra là chẳng thú vị gì cả.”
Không khí trong xe lặng xuống, Trần Trữ Ý lại nói: “Tôi hy vọng một vài việc sẽ không xảy ra như tôi nghĩ, ví dụ như vì sao đến phút cuối cậu lại không giúp tôi.”
“Bây giờ cậu muốn tôi giúp?” Thẩm Bình ngạc nhiên, chắt lưỡi như thể vừa nghe thấy điều gì rất không tầm thường: “Lần đầu tiên trong đời đó, trúng tà rồi à.”
“Đúng vậy.” Giọng nói của Trần Trữ Ý vẫn lạnh nhạt, “Tôi hy vọng cậu sẽ giúp tôi.”
Thẩm Bình không nói gì.
“Tôi không mạnh đến thế, tôi mong rằng cậu có thể giúp tôi một tay.” Trần Trữ Ý nói tiếp.
“Chỉ có điều, e rằng lần này tôi không trả nợ cậu được, đành thiếu vậy.”
Thẩm Bình không đáp.

Anh ngồi đó rất yên lặng, mắt nhìn phía trước, không biết đang nghĩ gì, mãi cho đến khi tiếng còi xe vang lên, dòng xe lại chuyển động.
Trần Trữ Ý đạp ga, khung cảnh ngoài cửa sổ bắt đầu dịch chuyển về phía sau.
“Vậy cứ thiếu đi.” Thẩm Bình nói, “Không cần trả, vẫn luôn không cần trả.”
Khi Trần Trữ Ý nói cần sự giúp đỡ, Thẩm Bình thật sự thấy bất ngờ không thể tin được, đến nỗi trái tim như bị đập mạnh vào, cảm giác rất chấn động.
Trạng thái hiện tại của Trần Trữ Ý cũng như người đi trên dây thép, sợi dây lắc lư, còn anh cố gắng giữ thăng bằng.
Thẩm Bình cũng thế, sợi dây théo của anh ta đang rất vững chắc, nhưng có khả năng một lúc nào đó đầu óc Thẩm Bình đưa ra quyết định tự nhảy xuống.
Trần Trữ Ý vốn độc lập nay níu lấy Thẩm Bình, nói rằng anh sợ mình ngã xuống, nào ngờ lại góp phần giúp Thẩm Bình vững càng hơn trước, đạt đến một điểm cân bằng lạ thường..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương