Truyền Thuyết Yêu Nghiệt
Chương 7: Ác mộng bắt đầu

Thời kỳ Vân Đức Huyền Diệt, Thất Diệp Linh Chi tu thành hình người, bảo vật tu hành đến bậc này khiến cho các tộc yêu giới dòm ngó, dấy lên một hồi gió tanh mưa máu. Thanh Dương Tử của Diệp Tự Cảnh liên hợp với Huyền Tự Cảnh trấn áp mạnh mẽ, nhưng tin tức truyền ra, các loài tà ma như hổ rình mồi, Xà tộc đã không còn khả năng bảo vệ bảo vật này nữa. Đạo chủ Thanh Dương Tử của Diệt Tự Cảnh du ngoạn nhiều năm, cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quyết định gửi nuôi cây Thất Diệp Linh Chi này tại Huyền Tự Cảnh, do tông chủ [1] Mộc Phi Huyền đích thân giám sát tu hành, thúc giục người hướng thiện, sớm thành chính quả.

[1] Người kế vị.

Cho dù Xà Quân trăm lần không muốn, cũng không thể trái ý Thanh Dương Tử, lúc đưa Thất Diệp Linh Chi tới Huyền Tự Cảnh, Xà Quân vuốt mái tóc dài của người trong lòng, dặn đi dặn lại, không được lười biếng, tu hành thật tốt, không được ham chơi, không được nghịch ngợm. Người trong lòng trước sau cúi đầu không nói một lời, Xà Quân yêu thương vỗ nhẹ đầu nàng “Ngoan, về sau ta sẽ thường xuyên tới thăm nàng, được không?”

Mỗ Thảo rốt cục ngẩng đầu, một tay níu chặt góc áo Xà Quân, nước mắt luân chuyển trong hốc mắt: “Xà Quân, tôi không đi có được không? Tôi trở về núi Nguyệt Lãng được không?”

Thanh Dương Tử đứng bên cạnh, thấy hai người như đang sinh ly tử biệt, không khỏi cảm thấy buồn cười “Thôi thôi, đừng làm như đang sinh ly tử biệt, Mộc tông chủ là người chính trực, dù mi chưa nghe qua nhưng Xà Quân hẳn đã biết? Chờ mi đắc đạo thành tiên liền phải cảm tạ hắn.”

Xà Quân im lặng, hắn đương nhiên biết Mộc Phi Huyền. Tông chủ Huyền Tự Cảnh, nghìn năm qua cùng với Thanh Dương Tử quản lý hai giới Huyền Diệt, ở đạo cảnh rất có danh tiếng. Ban đầu vì lão tông chủ đột nhiên bệnh chết, mà chỉ có hắn ở đây. Khi đó, vì các thế hệ tông chủ đời đời truyền lại hồn của tông chủ cho người kế nhiệm, mọi người bao gồm cả phu nhân của tông chủ đối với hắn có nhiều hiềm khích, nguyên nhân chính là hắn quá mức tuấn tú, luôn luôn truyền thị phi ra ngoài, lúc đó kế vị cũng chịu nhiều khiển trách.

Nhưng thời gian trôi qua, quyết sách và mưu lược của hắn từ từ hiển hiện, Huyền Tự Cảnh bao gồm cựu tông chủ phu nhân – Mỹ nhân Cừu Nguyệt lạnh lùng của đạo cảnh cũng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Mấy năm nay vì thích làm vui lòng người khác, hành vi trọng nghĩa khinh tài nhiều không đếm xuể, hiện giờ, Mộc Phi Huyền và Thanh Dương Tử đã là trụ cột vững vàng của đạo cảnh.

Một người như vậy, đương nhiên không thể hoài nghi.

Nhìn Thất Diệp lệ đầy mắt, Thanh Dương Tử cũng giống Xà Quân, vỗ vỗ đầu nàng “Yên tâm đi, Mộc Phi Huyền trạch tâm [2] nhân hậu, nhiều năm ăn chay. . . . .”

[2] Trạch tâm: làm hết bổn phận.

Lời này vừa nói ra, Mỗ Thảo nhào vào lòng Xà Quân, khóc to “Oa —————— Hắn ăn chay, Xà Quân, hắn ăn chay, oa hu hu hu ——”

Xà Quân: “. . . . . .”

Thanh Dương Tử: =_=|||||

Tại Huyền Tự Cảnh, Mộc Phi Huyền ngồi trên tòa cao ở Quảng Đức đường, nhìn người quỳ gối ở dưới, xoay chuỗi ngọc ở cổ tay, nhìn không ra ý nghĩ trong lòng. Thanh Dương Tử cầm chén trà, dùng nắp chén phất nhẹ lá trà phía trên, uống nửa chén mới nói: “Về sau Tiểu Thất liền giao cho đạo huynh, mong đạo huynh chiếu cố nhiều hơn.”

Mỗ Thảo quỳ gối giữa phòng, lén quan sát bốn phía, Huyền Tự Cảnh này và Diệt Tự Cảnh quả thật rất khác nhau, khắp nơi nguy nga lộng lẫy, Diệt Tự Cảnh keo kiệt không thể sánh bằng.

“Hảo hữu khách khí, đây cũng là chuyện của chúng ta.” Mộc Phi Huyền có giọng nói trong trẻo, người ta vốn anh tuấn, lại mặc thêm áo choàng rộng, càng lộ vẻ cao quý không vướng bụi trần: “Người ở nơi này, Thanh Dương Tử có thể tuyệt đối yên tâm.”

Vì thế Thanh Dương Tử thật sự yên tâm, hắn vốn là người tu đạo, cần phải thanh tâm quả dục, không quan tâm không vấn vương, lúc ở Diệt Tự Cảnh phần lớn thời gian đều cùng với đại đệ tử xử lý gỗ dầu, không thế thì làm sao lại tự do như vậy, có thể vân du tứ hải [3] bất cứ lúc nào?

[3] Giống như mây bay dạo chơi khắp nơi hoặc hành tung bất định. Ở đây là nghĩa 1.

Trong phòng, Mộc Phi Huyền quan sát Thất Diệp, Mỗ Thảo tuy không nhạy bén, nhưng cũng cảm giác được đủ loại ánh mắt, Thất Diệp Linh Chi tu thành hình người sao. . . . . Nhiều năm chưa từng thấy ở yêu giới. . . . .

Mộc Phi Huyền nghiêng người đỡ cô dậy, đôi mắt đẹp hẹp dài sâu thẳm như biển cả: “Cừu Nguyệt phu nhân, Tiểu Thất tạm thời giao cho người chăm sóc.” Tiền tông chủ phu nhân Cừu Nguyệt ngồi bên cạnh cười mỉm, giọng nói dịu dàng: “Thất Diệp, lại đây.”

Mỗ Thảo tuy ở trên địa bàn của Xà Quân thường hay lên mặt, nhưng ở nơi hoàn toàn xa lạ này, cô không thể lên mặt được, vì vậy ngoan ngoãn đi đến, Cừu Nguyệt nắm tay cô: “Về sau đi theo ta, ở chỗ của ta.”

Mỗ Thảo muốn nói không muốn, nhưng cô không dám. Vì thế, việc này đã đuợc quyết định như vậy.

Buồi chiều, Cừu Nguyệt dẫn cô đi tham quan Huyền Tự Cảnh, cô đối với Cừu Nguyệt này rất có thiện cảm, cũng vì Cừu Nguyệt là mỹ nhân lạnh lùng đệ nhất đạo cảnh nhưng nhìn có vẻ rất dịu dàng. . . . . Dù sao dùng từ “lạnh” cũng không hợp lí.

Lúc đi qua hành lang gấp khúc khắc hoa, màn tơ khảm hoa trắng vờn bay trong không trung, Mỗ Thảo kinh ngạc nhìn hồ nước mùa hè trước mắt: “Oa. . . . .”

Khi đó, trên mặt hồ có hơi nước mờ ảo, dưới ánh nắng hè tạo thành một vầng sáng như trong thế giới mộng ảo rực rỡ, trong hồ có loại ngọc mềm ngàn năm tạo thành đình bát giác [4], hư ảo như cảnh trong mơ.

“Đây là hồ Trầm Hương.” Giọng nói của nàng vẫn ngọt ngào như cũ: “Tông chủ thường xuyên tới đây nghỉ trưa, hoặc là đánh đàn chơi cờ. Nơi này không được ồn ào to tiếng, cần phải nhớ kỹ.”

Đi theo nàng đến giờ ngọ, cây cỏ lười biếng đã mệt nhừ, rốt cục tất cả pháo đài đều bị xoay vòng “Tiểu Thất, bên này là chỗ ở của tông chủ phu nhân hiện tại, Tô Yên” Không biết có phải ảo giác hay không, Mỗ Thảo nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt nàng: “Nàng ta đạo hạnh rất cao, tính tình rất không tốt, cô không có việc gì thì đừng trêu chọc nàng.”

Mỗ Thảo đứng bên cạnh vừa ngáp vừa gật đầu, thực tế là cô chẳng muốn trêu chọc người nào.

Sau đó hạng mục công việc cần chú ý càng nhiều.

“Tiểu Thất, nơi này là Sơ Lâu, bên trong có suối nước nóng.”

“Ôi, tôi có thể vào sao?” Mỗ Thảo thích thú.

“Không được, bên trong được tông chủ chuyên dụng.”

“T_T. . . . .” Mỗ Thảo tiếp tục mặt ủ mày chau. . . . .

“Nơi này là rừng Bách Điểu, bên trong là loài chim yêu vô cùng quý báu mà Huyền Tự Cảnh chăm sóc.”

“A.”

“Nơi này là Dược Vương cốc, tất cả tinh linh của thảo dược đều ở bên trong, đương nhiên cô không tính, bên trong hiện giờ không có đồng loại của cô.”

“. . . . .”

“Bên này là rừng Bách Thú, các loại yêu thú dốc lòng tu hành đều ở bên trong.”

“. . . . .”

“Đúng rồi, bên này là Hoa Minh cung, tất cả các loại hoa yêu đều ở bên trong. . . . . Này?” Cừu Nguyệt quay đầu, bỗng dưng không thấy Thất Diệp nữa, nhất thời có chút lo lắng: “Thất Diệp? ?”

Vừa đi vừa tìm, khắp nơi đều tìm không thấy. Cuối cùng ở giữa một lùm cỏ đuôi chó phát hiện một gốc cây giống như nấm mọc hoang đang ngáy.

=_=||||||||

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương