Dịch: Mạc Nguyệt

Sáu người cùng nhau đi đến Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Các đại phu nghe thấy tiếng động liền xuống lầu. Bộ Kinh Vân nhìn họ với ánh mắt trông ngóng. Lão đại phu Trang Diễn đi đầu nhẹ lắc đầu. Đôi mắt nó lập tức trở nên ảm đạm.

Nét mặt U Nhược vẫn còn chút giận dữ. Nàng điều chỉnh lại tâm trạng rồi hỏi nhỏ: “Cha ta thế nào rồi?”

Lão đại phu Trang Diễn “hừ” một tiếng, nói: “Không cần nói bé như thế, các ngươi có nói to hơn nữa bang chủ cũng không nghe thấy.”

Cả đám nghẹn lời.

Lão đại phu nói tiếp: “Mấy cao thủ võ lâm như các ngươi chẳng chú ý gì cả, khí thế của cao thủ cũng có thể khiến người bình thường bị thương. Bang chủ bây giờ hao hết nội lực, chẳng khác gì người thường, còn không bằng lão già ta đây, không dưng phóng khí thế lung tung làm gì hả?”

Đáy mắt Bộ Kinh Vân thấp thoáng vẻ đau buồn và áy náy. Nó cúi gằm, không nói gì.

U Nhược liếc nó, cố mỉm cười: “Vân sư huynh cũng không cố ý mà… Rốt cuộc cha ta thế nào rồi?”

Lão đại phu vuốt râu, vừa nói vừa lắc lư cái đầu: “Vẫn thế thôi, cơ thể chỉ sót lại ít máu như thế mà vẫn sống được đã kỳ lạ lắm rồi. Hôn mê không phải chuyện lớn, các ngươi ra đường phóng bừa khí thế với bất kỳ người thường nào cũng khiến người đó hôn mê mấy ngày liền, đến lúc thì sẽ tự tỉnh thôi.”

Mấy người không dám nói thêm gì, lẳng lặng tiễn các đại phu.

Trầm mặc hồi lâu, U Nhược lên tiếng: “Thư thách đấu của Kiếm Thánh phải giải quyết thế nào đây?”

Ân Thành thản nhiên nói: “Chuyện này thì có gì khó? Chỉ cần Kiếm Thánh lên Thiên Sơn, đến lúc xuống sẽ chỉ còn là thi thể. Lão chết thế nào đều do chúng ta định đoạt.”

U Nhược sáng mắt lên, nhưng Tần Sương trầm giọng bảo: “Đâu có dễ như thế. Lúc Kiếm Thánh khiêu chiến sẽ có rất nhiều người đến xem. Hơn nữa, nếu là thi thể bị loạn tiễn bắn chết, người khác nhìn vào sẽ biết ngay.”

Ân Thành cất giọng lãnh đạm: “Xem thách đấu? Mấy kẻ đó không đủ tư cách. Nếu không ổn thì khỏi giữ lại thi thể, để một cái đầu làm bằng chứng là được.”

U Nhược tán thành: “Đúng vậy. Chẳng lẽ đám người giang hồ đó còn định lên tận Thiên Sơn xem thách đấu? Đúng là nực cười! Còn thi thể đó ai thèm quan tâm, Độc Cô Nhất Phương chắc? Lão dám đến thì chúng ta giữ lão lại đây luôn.”

Nhiếp Phong dè dặt cất lời: “Làm như vậy… có phải không hợp đạo nghĩa giang hồ lắm không?”

Bộ Kinh Vân quay phắt đầu nhìn cậu với ánh mắt hung hăng, sát khí nồng đậm.

Đoạn Lãng dẩu môi: “Hừ! Rõ ràng chính bọn họ mới cư xử không hợp đạo nghĩa giang hồ, nhân lúc sư phụ bị thương chạy đến khiêu chiến.  Chúng ta còn giữ đạo nghĩa với họ làm gì?”

Nhiếp Phong rụt rè gật đầu, nói nhỏ: “Cũng phải… huống chi sư phụ vì chúng ta nên mới…”

Đúng lúc này, ám vệ đến báo tin. Ân Thành nhận mật báo, xem xong mặt mày trở nên khó coi.

Tần Sương thấy lạ bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ân Thành lạnh lùng nói: “Kiếm Thánh thế mà mời cả người của gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy mấy trăm năm trong giang hồ đến xem thách đấu.”

U Nhược chau mày: “Là gia tộc mà lúc trước cha bảo tạm thời không nên đắc tội sao?”

Ân Thành chầm chậm gật đầu.

Tần Sương nói với vẻ nghiêm túc: “Kiếm Thánh không nghĩ được đến thế đâu, chắc là Độc Cô Nhất Phương đứng sau thúc đẩy.”

Ân Thành “ừm” một tiếng, lạnh nhạt nói: “Chúng cũng chỉ muốn bắt bang chủ phải ứng chiến mà thôi.”

U Nhược bối rối: “Nhưng bây giờ cha như thế này, làm sao ứng chiến được? Có phải Vô Song Thành đã biết tin cha bị thương nên mới cố tình làm vậy không?”

Ân Thành trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không đâu. Nếu Vô Song Thành biết bang chủ bị thương nặng, chắc chắn sẽ có hành động ác liệt hơn. Chúng không thiếu cao thủ. Lần này chắc chỉ là thăm dò thôi, Kiếm Thánh đối phó được bang chủ thì tốt, còn nếu chúng ta không ứng chiến, chúng sẽ đoán ra bang chủ gặp chuyện lớn.”

Lúc này, Bộ Kinh Vân đột nhiên lên tiếng: “Để ta ứng chiến.”

Mọi người sững sờ. Tần Sương tỏ ra chần chừ: “Vân sư đệ không phải đối thủ của Kiếm Thánh. Lần trước đối đầu trong rừng, chúng ta đều bị ông ta áp chế đến không thể cử động. Bây giờ tuy chúng ta đã tiến bộ nhiều, nhưng vẫn kém Kiếm Thánh…”

U Nhược chợt nảy ra một ý: “Hay là tìm cái người Võ Lâm Thần Thoại kia đi?”

Tần Sương chau mày: “Nếu một trong số chúng ta ứng chiến, thì còn có thể nói là sư phụ khinh không đấu với Kiếm Thánh, để đệ tử lên thay. Nhưng nếu nhờ người ngoài… thì rõ ràng là có uẩn khúc rồi.”

U Nhược bực mình: “Thế thì mặc kệ đi. Chúng ta không ứng chiến thì họ làm gì được? Vô Song Thành muốn dùng thủ đoạn gì thì cứ mặc chúng, chẳng lẽ chúng ta lại phải sợ?”

Đúng lúc này, mấy người nhạy bén phát hiện được khí tức ổn định trên tầng hai có dao động nhẹ, có lẽ Lăng Ngạo Thiên đã tỉnh rồi. Họ quay sang nhìn nhau, dừng cuộc trò chuyện, lẳng lặng lên lầu.



Thật ra Lăng Ngạo Thiên đã tỉnh được một lúc rồi, cũng nghe được non nửa cuộc nói chuyện của mấy người bên dưới, đoán được tình hình. Hay nên nói rằng hắn đã lường trước chuyện này, vấn đề bây giờ chỉ là nên ứng chiến thế nào thôi.

Đúng vậy, chắc chắn phải ứng chiến. Lăng Ngạo Thiên hoàn toàn nắm rõ chiêu thức và điểm yếu trong Kiếm Nhị Thập Tam của Kiếm Thánh, không nhân cơ hội này diệt trừ ông ta thì thật đáng tiếc.

Kiếm Thánh là chỗ dựa vững chắc của Vô Song Thành, mạng lưới quan hệ tích lũy bao nhiêu năm nay của ông ta cũng không thể xem thường. Cách tốt nhất là đường đường chính chính giết ông ta trong lúc thách đấu, nếu không khó tránh một số nhân sĩ chính đạo nói ra nói vào rồi bị căm ghét. Đôi khi danh vọng quan trọng như thế đấy, dù Lăng Ngạo Thiên âm thầm xem thường, cười nhạo nó thế nào, ngoài mặt vẫn không thể để lộ sơ hở.

Kiếm Nhị Thập Tam thực sự là một kiếm pháp độc đáo, cũng là cứu cánh sau cùng trên con đường kiếm đạo của Kiếm Thánh sau khi chịu vô vàn áp lực. Không thể gọi nó là “kiếm chiêu” theo nghĩa truyền thống nữa, “kiếm” ở đây thực ra chính là thanh kiếm của nguyên thần. Kiếm Nhị Thập Tam có một đặc tính duy nhất, đó là đồng quy vu tận.

Kiếm Thánh là một kẻ cuồng võ đúng nghĩa. Đến Vô Danh cũng không thể đạt tới cảnh giới như ông ta. Kiếm Thánh có thể dành hai mươi năm để chờ đối thủ của mình trưởng thành, cũng có thể bất chấp tất cả để nghiên cứu ra một kiếm chiêu. Tiếc là lần trước, ông ta thua rất thảm, chẳng những Vô Danh, đối thủ số mệnh của ông ta, đột phá, mà theo lời Vô Danh, bang chủ Thiên Hạ Hội cũng đã đột phá. Vậy thì tại sao ông ta vẫn chưa thể đột phá?

Thế là sau khi trở về, Kiếm Thánh nhốt mình trong nhà tranh, dốc lòng nghiên cứu kiếm chiêu, không quan tâm đến Vô Song Thành hay gia tộc Độc Cô, cũng không nói lời nào với em trai mình nữa. Bởi vì câu đầu tiên mà ông ta muốn nói khi lên tiếng trở lại chính là: Kiếm Nhị Thập Tam đã hoàn thành!

Tuy nhiên, muốn đột phá cần có thời cơ, không phải cứ muốn là được. Bao năm nay Kiếm Thánh không thể đột phá, sao bây giờ tự dưng lại vượt qua được ngưỡng cửa này? Thực ra, từ đầu đến cuối, ông ta vẫn chưa tìm được cầu nối với thiên địa, nên có thể nói ông ta chưa từng thực sự đột phá thành công.

Nhưng Kiếm Thánh không cam tâm, vì vậy đã dùng phương pháp không thể tưởng tượng nổi sáng tạo ra Kiếm Nhị Thập Tam: Ngay khoảnh khắc xuất chiêu, để nguyên thần rời khỏi cơ thể đánh thẳng vào nguyên thần của đối thủ!

Dù là người thường không hề biết võ công hay cao thủ truyền kỳ, chỉ cần là con người, không phải thần thánh, thì đều có nguyên thần với năng lượng như nhau. Nội công tâm pháp chỉ có thể tôi luyện thân xác, không thể tu luyện nguyên thần. Còn nguyên thần rốt cuộc là gì thì toàn bộ cao thủ võ lâm đều ăn ý không động vào “cấm địa” này, vì nó quá phức tạp. Nhưng Kiếm Thánh lại là người dám lấy hồn phi phách tán để liều một phen, rất giống tinh thần sáng nghe đạo, tối chết cũng cam.

Dùng nguyên thần của mình tiêu hao nguyên thần của kẻ địch, kết quả đương nhiên là đôi bên cạn kiệt nguyên thần mà chết, không có ngoại lệ.

Đây tuyệt đối là sát chiêu không ai tránh được. Duy có một điều khác biệt, đấy là cao thủ truyền kỳ có thể cảm nhận nguyên thần, họ sẽ biết mình chết thế nào, hơn nữa có thể vận dụng sức mạnh nguyên bản để làm chậm tốc độ tiêu hao nguyên thần, nhưng cũng chỉ kéo dài thời gian mà thôi. Còn nếu là cao thủ tuyệt thế, đến lúc chết vì nguyên thần bị tấn công cũng chẳng hay biết gì. Người có ý chí kiên cường có lẽ sẽ cầm cự được ít lâu, nhưng kết cục sau cùng đều như nhau cả thôi.

Thời gian tấn công nguyên thần sẽ không quá dài, chẳng mất bao lâu hai bên sẽ đồng quy vu tận. Cách phá giải duy nhất là tấn công thân thể Kiếm Thánh ngay sau khi nguyên thần rời thể. Lúc này, cơ thể hoàn toàn không có sức chống cự, chắc chắn một đòn là gục. Nguyên thần của Kiếm Thánh cũng sẽ vì thế mà bị hao tổn, Kiếm Nhị Thập Tam đương nhiên là thất bại. Nhưng khi nguyên thần bị tấn công, người bị tập kích không thể cử động, hiển nhiên cũng không thể tấn công cơ thể Kiếm Thánh, chỉ có thể dựa vào người khác. Mà người ngoài cuộc chưa chắc đã phản ứng kịp, vì họ đâu có nhìn thấy nguyên thần, hoặc không biết bí quyết tấn công cơ thể để phá giải tình thế, chỉ cần chậm một bước thôi là người bị tấn công đã chết rồi. Thế nên, muốn giải quyết Kiếm Thánh cần hội tụ đủ hai yếu tố: thứ nhất, người bị tấn công phải cầm cự được một thời gian; thứ hai, người hỗ trợ phải hành động quyết đoán và thật ăn ý. Tất nhiên, nếu tìm được tốt thí đồng quy vu tận với Kiếm Thánh thì không còn gì bằng. Vấn đề là Kiếm Thánh sẽ không dùng Kiếm Nhị Thập Tam để đối phó với một tên ất ơ, nên vẫn phải cử cao thủ ứng chiến.

Có lẽ ngay cả bản thân Kiếm Thánh cũng không biết uy lực thực sự của Kiếm Nhị Thập Tam lớn đến mức nào. Độc Cô Nhất Phương lại càng đánh giá thấp nó. Phải biết rằng dù cao thủ truyền kỳ có thể cảm nhận nguyên thần, họ cũng khó có thể tránh được. Đế Thích Thiên gặp chiêu này cũng không ngoại lệ, nếu không có người tấn công thân thể Kiếm Thánh ngay lập tức, lão khó tránh khỏi cái chết.

Nếu Độc Cô Nhất Phương biết được uy lực của Kiếm Nhị Thập Tam, lão tuyệt đối sẽ không bảo Kiếm Thánh đâm đầu vào chỗ chết như thế này. Đây chắc chắn là con át chủ bài có uy lực cực mạnh, giống như bom nguyên tử vậy, ở yên đó thôi cũng đủ khiến kẻ địch không dám manh động.

Thế nên Lăng Ngạo Thiên mới quyết định ứng chiến, bỏ lỡ cơ hội này không những khiến danh tiếng của Thiên Hạ Hội bị tổn hại, mà tương lai thế nào cũng khó lòng đoán biết. Kiếm Thánh bây giờ chỉ mới là cao thủ tuyệt thế đỉnh cấp, hắn không nhất thiết phải tự mình giải quyết. Chỉ cần ép ông ta dùng tuyệt chiêu cuối cùng Kiếm Nhị Thập Tam là có thể nhân cơ hội này giet ch3t ông ta, dẹp sạch mối lo về sau. Kiếm Nhị Thập Tam quá nguy hiểm, tốt nhất không nên để nó tồn tại trên đời.

Thật ra lần này không chỉ có Độc Cô Nhất Phương muốn thăm dò, bản thân Lăng Ngạo Thiên cũng muốn do thám tình hình. Khi vừa tỉnh lại, phát hiện tình trạng cơ thể mình, hắn từng nghĩ: Rốt cuộc Nê Bồ Tát có tính ra mình bị thương không? Nếu tính ra thì tính được đến mức nào?

Biết trước tương lai quả thực là năng lực thần thánh. Nhưng Lăng Ngạo Thiên lại cho rằng nếu chỉ dự đoán được một vài thông tin mơ hồ, khiến mình nghi ngờ, lo ngại, chẳng thà ngay từ đầu không biết gì hết. Hắn kiêng dè Nê Bồ Tát, nhưng cũng không quá bận tâm đến kẻ này. Vì dù sao từ tình tiết Nê Bồ Tát đoán mệnh trong nguyên tác có thể thấy gã cùng lắm chỉ thấy được kết quả trong một khoảng thời gian nhất định, còn cụ thể nguyên nhân, quá trình thế nào đều không thấy được. Đã thế sao không lợi dụng điều này để đánh lạc hướng đối thủ? Lăng Ngạo Thiên thầm cười lạnh: Đừng tưởng mình chiếm được thiên cơ, rồi sẽ khiến các ngươi biết ai mới thực sự là kẻ ngốc.

Giả sử Nê Bồ Tát thực sự tiên đoán được chuyện Lăng Ngạo Thiên trộm máu phượng của Đế Thích Thiên, Độc Cô Nhất Phương sẽ cho rằng hắn rơi vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, chắc chắn sẽ phái người thăm dò tình hình vết thương của hắn. Kiếm Thánh chính là lựa chọn tốt nhất. Dù Lăng Ngạo Thiên có đồng ý hay không, dù Kiếm Thánh có giết được hắn hay không, tình trạng thân thể hắn đều sẽ bị lộ. Đến lúc đó, Độc Cô Nhất Phương có thể chớp thời cơ làm suy yếu thanh danh và thế lực của Thiên Hạ Hội, thậm chí tìm đến Đế Thích Thiên. Dù lão già kia chỉ coi người đời là lũ kiến hôi, lão cũng sẽ chém giết tứ phương mà không hề do dự, bởi máu phượng chính là tính mạng của lão.

Nhưng nếu Nê Bồ Tát chỉ tính ra chuyện Lăng Ngạo Thiên bị thương, mọi chuyện lại đơn giản hơn nhiều. Họ vẫn sẽ phái Kiếm Thánh ra thăm dò tình hình, một khi nắm được tin tức sẽ lập tức khai chiến, Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành đương nhiên sẽ tung ra hết tuyệt chiêu để đấu với nhau đến khi ngã ngũ.

Bất kể thế nào, yếu tố then chốt vẫn là Kiếm Thánh quyết chiến trên Thiên Hạ Hội. Cách tốt nhất để phá vỡ kế hoạch thăm dò của Độc Cô Nhất Phương và Nê Bồ Tát là Lăng Ngạo Thiên không lộ mặt, để chúng không thám thính được gì hết, sau đó để người khác giải quyết Kiếm Thánh. Đến lúc đó, Vô Song Thành sẽ mất cả chì lẫn chài

Vậy bây giờ chỉ còn hai vấn đề: Một, rốt cuộc ai là người ứng chiến? Hai, ai phụ trách tấn công thân thể Kiếm Thánh? Người này có vai trò rất quan trọng, bởi chỉ cần chậm trễ một tích tắc, người ứng chiến sẽ rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Người đảm nhiệm việc này tất nhiên là Lăng Ngạo Thiên, vì chỉ có cao thủ truyền kỳ mới cảm nhận được nguyên thần. Lúc Kiếm Thánh đến đây, chắc hắn cũng dư sức xuất chiêu rồi. Không cần dùng tuyệt chiêu, chỉ vài ngón võ vớ vẩn đã đủ giải quyết thân xác Kiếm Thánh khi không còn nguyên thần.

Vậy thì người ứng chiến thích hợp nhất là Bộ Kinh Vân rồi. Nó bây giờ đã có kỳ lân thể, công lực tăng vượt bậc, hoàn toàn có thể đấu với Kiếm Thánh. Hơn nữa, nó cũng dùng kiếm, nay được chiến đấu với cao thủ đỉnh cấp đúng là cơ hội ngàn vàng. Với lại, ngoại trừ Lăng Ngạo Thiên, chẳng dễ gì tìm được người có thể ép Kiếm Thành dùng đến Kiếm Nhị Thập Tam.

Tự dưng Lăng Ngạo Thiên lại mong Nhiếp Phong, Đoạn Lãng trưởng thành nhanh hơn một chút.



Khi mọi người lên lầu, Lăng Ngạo Thiên chỉ cần liếc mắt là thấy được sự áy náy và bối rối trong mắt Bộ Kinh Vân. Đứa trẻ này đúng là… đáng yêu. Thế là ánh mắt hắn nhìn nó lại thêm đôi phần xoa dịu, an ủi.

Lăng Ngạo Thiên từ tốn quan sát vẻ mặt của mọi người rồi bình thản hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

U Nhược thay đổi sắc mặt, nói với giọng nũng nịu: “Không có chuyện gì đâu ạ, cha đừng cả nghĩ. Chuyện quan trọng nhất của cha bây giờ là dưỡng thương cho khỏe, mấy vấn đề nhỏ nhặt cứ giao cho tụi con xử lý là được.”

Ân Thành ngập ngừng, bị U Nhược lườm một cái lại không dám lên tiếng.

Lăng Ngạo Thiên nói như có điều ám chỉ, giọng điệu nửa cười nửa không: “Ngay cả Ân Thành… cũng có chuyện giấu giếm ta sao?”

Ân Thành nhanh chóng hiểu ý, nói ngay: “Tuyệt đối không có. Thật ra ban nãy bọn ta đang bàn chuyện thư thách đấu của Kiếm Thánh.”

U Nhược lườm Ân Thành, làu bàu: “Cha đừng bận tâm mấy chuyện phiền phức thế này, cần gì để ý Kiếm Thánh hay thư thách đấu.”

Lăng Ngạo Thiên khẽ nhoẻn cười: “Đồng ý đi.”

U Nhược tức thì cuống lên: “Sao mà đồng ý được chứ? Cha…”

“Ta ở trong Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu chờ hắn, nếu hắn vào được đây, ta sẽ tiếp chiêu.”

Tần Sương trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý sư phụ có phải là sai quân bao vây tấn công ông ta như Ân trưởng lão nói lúc trước không? Nhưng những người đến xem thách đấu phải giải quyết thế nào?”

Lăng Ngạo Thiên cười khẽ: “Không cần bao vây tấn công… một người là đủ rồi…” Dứt lời, hắn nhìn về phía Bộ Kinh Vân, nói khẽ: “Một đấu một, rất công bằng, không ai có thể bới móc.”

Ngay lập tức, mắt Bộ Kinh Vân sáng bừng lên, ý chí chiến đấu sục sôi trong lòng.

Tần Sương vẫn còn lo ngại: “Chỉ e Vân sư đệ không phải đối thủ của Kiếm Thánh.”

Lăng Ngạo Thiên nhìn Bộ Kinh Vân với đôi mắt sâu hun hút, nói rất kiên định: “Ta tin tưởng Vân Nhi.”

Bộ Kinh Vân nghe xong câu này cảm thấy cõi lòng ấm áp, Kiếm Thánh hay gì đó đã chẳng còn quan trọng nữa.

Đoạn Lãng nhìn Bộ Kinh Vân với đôi mắt lấp lánh đầy vẻ ngưỡng mộ, khiến người đã quen với ánh mắt xấu xa, lém lỉnh của cậu nhóc này như nó thấy không quen. Nhiếp Phong lại tỏ ra lo lắng. Còn U Nhược và Tần Sương thì hoàn toàn tin tưởng phán đoán của Lăng Ngạo Thiên, nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Ngạo Thiên từ tốn nói: “Tần Sương thay sư phụ đồng ý lời thách đấu với thân phận đại đệ tử đi. Đến lúc đó, nếu Kiếm Thánh qua được cửa của đệ tử bản tọa, ta sẽ đấu với hắn một trận. Bản tọa là bang chủ Thiên Hạ Hội, Vô Song Thành lại chỉ phái Kiếm Thánh tới đây, chẳng lẽ cứ muốn là được đấu với ta? Không có bản lĩnh thì bản tọa cũng không muốn gặp.”

Để bày tỏ sự thân thiện, dễ gần, Lăng Ngạo Thiên hiếm khi tự xưng bản tọa trước mặt những người này. Nhưng giờ phút này, hắn nói vậy chẳng những không khiến mọi người cảm thấy xa cách, mà còn khơi dậy hào khí trong họ. Khoảnh khắc đó, tia nắng vàng chiếu lên người Lăng Ngạo Thiên, rõ ràng thân thể yếu ớt do bị thương nặng, nhưng lại vẫn toát lên khí thế cao quý bất phàm, khiến người ta khâm phục.

Tần Sương gật đầu thưa vâng, rồi lại hỏi: “Vậy ngày quyết chiến thì sao ạ?”

“Hôm nay là mùng một, trận quyết chiến ấn định vào ngày mười lăm đi. Vân Nhi ở lại, mọi người về cả đi.”

Cả đám lục tục rời đi, chỉ có Ân Thành để ý thấy Lăng Ngạo Thiên giả vờ như vô tình kéo chăn để ra dấu tay, nhưng sau đó hắn làm như không có chuyện gì, đi xuống theo mọi người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương