Dịch: Mạc Nguyệt

Lăng Ngạo Thiên cứ luôn ở trong trạng thái đau vật vã, không tỉnh được cũng không hôn mê được, khả năng chịu đựng nhờ thế tăng vọt.

Tất nhiên, hắn không phải kiểu người ngồi yên chờ chết. Hắn nhịn đau, tu luyện nội lực theo lộ tuyến hành công, mong sớm giúp mình thoải mái hơn chút ít.

Bộ Kinh Vân ngồi bên cạnh nhạy bén phát hiện ra sư phụ hơi nhíu mày, toàn thân run rẩy, chắc hẳn vết thương đang rất đau. Thế là nó nhẹ nhàng nắm lấy mạch môn của sư phụ, từ từ truyền nội lực.

Lăng Ngạo Thiên cảm nhận được mạch môn bị khống chế, đánh trả theo phản xạ, nhưng tất nhiên là không thành công. Sau đó, một dòng nội lực ôn hòa từ từ truyền đi khắp kinh mạch tứ chi, giảm bớt cơn đau. Cuối cùng hắn cũng được thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ đến chuyện không biết bao giờ cơ thể mới khôi phục, hắn lại âu sầu.

Đáng tiếc là chỉ một lúc sau, Bộ Kinh Vân không truyền nội lực nữa. Ngay lập tức, cơn đau kịch liệt ùa về, không hề nể nang ăn mòn thần kinh vốn không mấy vững vàng của Lăng Ngạo Thiên. Hắn thực sự không chịu nổi nữa, thậm chí còn định dùng máu phượng hoàng chữa lành hết vết thương cho xong.

May là các đại phu đến đưa thuốc đã cắt đứt ý định điên rồ của hắn.

Bộ Kinh Vân nhường chỗ. Đại phu đến đưa thuốc nói với nó: “Không phải lo, thuốc này đã nguội bớt rồi.”

Bộ Kinh Vân khẽ gật đầu.

Người còn lại chính là đại phu châm cứu lần trước. Ông rất thành thạo châm mấy huyệt rồi rót thuốc vào miệng bệnh nhân.

Hai đại phu lại kiểm tra thêm một lúc, thấy không có gì bất thường thì đồng loạt rời đi.

Lăng Ngạo Thiên thật lòng muốn nói rằng không cần cho uống thuốc, cứ tiếp tục truyền nội lực là được. Tiếc là hắn chỉ có thể bị động tiếp nhận hết thảy. Có điều, lúc đại phu châm cứu, hắn cũng hết hồn. Tất nhiên hắn biết mình bây giờ đau đến mức nghiến chặt răng, rất khó uống thuốc. Hắn cũng cố hết sức phối hợp, nhưng không ngờ đại phu lại dùng cách thô bạo như vậy để bón thuốc cho hắn.

Tự dưng hắn nảy sinh nghị lực phi thường. Hắn nhất định phải thoát khỏi tình cảnh này ngay lập tức. Cảm giác tính mạng mình nằm trong tay người khác không hề dễ chịu chút nào.

Thế là sau khi các đại phu rời đi không lâu, Bộ Kinh Vân vui sướng nhìn sư phụ nhấp nháy mi mắt rồi từ từ mở mắt ra. Nó nghĩ bụng loại thuốc kia đúng là hiệu quả.

Lăng Ngạo Thiên tốn bao nhiêu sức lực cuối cùng cũng mở mắt ra. Lúc nhìn thấy đôi mắt tràn đầy vui sướng ấy, hắn còn thấy được an ủi phần nào. Tình cảm bỏ ra bao nhiêu năm qua xem như không lãng phí.

Hắn mấp máy môi, nói với giọng yếu ớt: “Vân Nhi…”

Bộ Kinh Vân nắm lấy tay sư phụ, đáp rất nghiêm túc: “Con đây.”

Lăng Ngạo Thiên nghĩ một lát rồi nói câu thoại cũ rích: “Nước…”

Bộ Kinh Vân nhẹ nhàng đặt tay hắn xuống rồi đứng dậy đi rót nước.

Thật ra Lăng Ngạo Thiên rất muốn nói là “đau”, nhưng thế thì chẳng phù hợp với hình tượng sư phụ chút nào. Thôi thì đành uống ít nước cho trôi vị đắng của thuốc.

Bộ Kinh Vân cẩn thận đỡ gáy hắn, từ từ rót nước ấm vào miệng hắn.

Lăng Ngạo Thiên chậm chạp uống nước, cảm giác ấm áp vào thẳng dạ dày, dường như đầu óc cũng tỉnh táo hơn phần nào.

Ngập ngừng một lúc, hắn nhoẻn cười, khẽ nói: “Vân Nhi… vất vả cho con rồi…”

Gương mặt lạnh lùng sắc nét như tượng băng của Bộ Kinh Vân dường như mềm mại hơn nhiều, khóe môi đuôi mắt đều cong cong. Nó không nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu.

Bỗng nhiên, Lăng Ngạo Thiên lờ mờ thấy được tình cảm khác biệt nào đó trong ánh mắt nó, nhưng chỉ trong thoáng chốc, nhanh đến nỗi hắn tưởng mình không tỉnh táo nên nhìn nhầm. Hắn bình tĩnh lại, vội vàng ném cảm giác kỳ quái đó lên tận chín tầng mây.

Nghỉ một lúc lấy sức, hắn mới chậm chạp nói tiếp: “Ân Thành…”

Bộ Kinh Vân thoáng ngẩn người, hơi cúi đầu, đáp khẽ: “Con đi gọi hắn ngay đây.” Nói rồi nó xuống dưới tầng gọi ám vệ.

Ân Thành nhanh chóng đến nơi, vừa khéo gặp Tần Sương và U Nhược ngoài cửa nên cùng lên tầng trên. U Nhược liếc hắn suốt, nhưng hắn chẳng mảy may dao động.

U Nhược lên tầng trên, thấy Lăng Ngạo Thiên tỉnh rồi thì vui sướng bổ nhào đến quỳ bên giường, rồi lại không dám chạm vào hắn, dè dặt hỏi: “Cha có ổn không?”

Tần Sương và Ân Thành đứng trước giường, mặt mày trông nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lăng Ngạo Thiên nhìn U Nhược với ánh mắt hiền từ, sau đấy quay sang nói với Ân Thành kiểu lấp lửng: “Người ở chỗ đó… rút về hết đi…” Giọng hắn vẫn còn rất yếu.

Ba người còn lại đồng loạt nhìn Ân Thành, ánh mắt như muốn đốt ra mấy cái lỗ trên người hắn.

Ân Thành gật đầu: “Ta sẽ thu xếp ngay.”

U Nhược sốt ruột, giọng nói cũng hơi lạc đi: “Rốt cuộc tại sao cha lại bị thương nặng thế này? Ai làm? Để bọn con trút giận cho cha!”

Lăng Ngạo Thiên liếc nhìn Tần Sương và Bộ Kinh Vân với ánh mắt phức tạp. Mặc dù hai đứa không nói gì, nhưng vẻ mặt lộ rõ ý nghĩ hệt như U Nhược.

Hắn lảng tránh đề tài này, chỉ nói khẽ: “Các con không phải đối thủ của người đó…”

Vẻ mặt Tần Sương nghiêm túc hẳn. “Là… người của Vô Song Thành sao?”

Lăng Ngạo Thiên nói rất chậm: “Không phải… chuyện này… các con đừng bận tâm…”

U Nhược đỏ hoe mắt, nghẹn ngào: “Sao mà không bận tâm được? Cha suýt nữa thì…” Nói được một nửa nàng lại nghiến răng nghiến lợi: “Dù là ai cũng phải nợ máu trả bằng máu!”

Lăng Ngạo Thiên không nói gì nữa. Ba người đồng loạt quay sang nhìn chằm chằm Ân Thành.

Ân Thành vã mồ hôi trán, nhưng vẫn gánh áp lực, quyết không mở miệng.

Đúng lúc này, dưới tầng có người báo tin Nhiếp Phong và Đoạn Lãng vừa quay về, muốn gặp bang chủ. Chuyện về Lăng Ngạo Thiên bị phong tỏa nghiêm ngặt, nên họ không hay biết gì.

Ân Thành trưng cầu ý kiến, thấy Lăng Ngạo Thiên khẽ gật đầu.

Lát sau, Nhiếp Phong và Đoạn Lãng lên đến nơi, sững sờ trước tình cảnh trong phòng. Tại sao… vừa mới về lại xảy ra chuyện thế này…

Hai đứa đến trước giường, nhìn bộ dạng của sư phụ mà thảng thốt đến suýt thì hét lên. Mặt cắt không còn giọt máu, gần như thấy được mạch máu xanh nhạt dưới da, người gầy rộc đi, hệt như người bị bệnh nặng nhiều năm.

Đoạn Lãng bàng hoàng, thì thào: “Sư phụ… có chuyện gì thế này?”

Lăng Ngạo Thiên khẽ mỉm cười nhìn nó, sau đấy quay sang nhìn Nhiếp Phong với ánh mắt ấm áp, cất giọng thều thào: “Phong Nhi… chuyện của con và Lãng Nhi… sắp giải quyết được rồi…”

Nhiếp Phong bất ngờ, vô thức hỏi lại: “Dạ? Sư phụ lấy được máu phượng hoàng rồi sao?”

Bộ Kinh Vân quay phắt sang nhìn cậu, ánh mắt lạnh như băng, giọng điệu lạnh thấu xương: “Máu phượng hoàng gì cơ?”

Nhiếp Phong ngẩn người, nói nhỏ: “Mấy hôm trước sư phụ nói với ta… máu phượng hoàng có thể giải quyết vấn đề máu điên của ta… ngay cả chuyện Lãng bị Hỏa Lân Kiếm cắn nuốt tâm trí cũng có thể giải quyết…”

Ân Thành im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên cất giọng run run: “Thật không ngờ… vì lý do này sao…”

Đoạn Lãng rưng rưng nước mắt, xúc động vô cùng: “Sư phụ vì con với Phong sư huynh nên mới bị thương nặng thế này sao?”

Lăng Ngạo Thiên ngập ngừng một lúc mới nói: “Không… chỉ tiện thể thôi…”

Nhưng mấy người còn lại nghe câu này xong đều cho rằng hắn đang lấp li3m.

Lăng Ngạo Thiên nhìn vẻ mặt thay đổi không ngừng cùng ánh mắt xen lẫn kinh ngạc, cảm kích và nhiều cảm xúc khác của mọi người, nhẹ buông mi mắt, khẽ nói: “Ta mệt rồi…”

Mọi người quay sang nhìn nhau, lục tục rời khỏi phòng, bước nhẹ xuống tầng một.

Xuống dưới tầng, ai nấy đều trầm mặc đứng yên.

Bộ Kinh Vân đột nhiên lên tiếng: “Rốt cuộc toàn thể sự việc là thế nào?”

Cả bọn đồng loạt nhìn Ân Thành. Hắn chần chừ một lúc rồi nói: “Lúc đó bang chủ nói rằng có lý do không thể không đi… cũng quan trọng như thiên hạ này… Ta không hỏi nhiều, nào ngờ…” Dứt lời, hắn liếc nhìn Nhiếp Phong.

Gần như ngay lập tức, Bộ Kinh Vân lia ánh mắt lạnh lẽo về phía Nhiếp Phong, lòng bỗng nhói đau.

Nhiếp Phong chợt cảm thấy máu nóng sục sôi, không hề để ý ánh mắt Bộ Kinh Vân, chỉ kinh ngạc nói: “Sư phụ đã đi đâu? Chẳng lẽ đi đối phó với Phượng Hoàng?”

Đoạn Lãng thắc mắc: “Phượng Hoàng? Phượng hoàng gì cơ?”

Nhiếp Phong lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Lúc trước sư phụ từng hứa với ta rằng chắc chắn sẽ giải quyết chuyện máu điên của nhà họ Nhiếp, sau đấy người vẫn luôn tra cứu đủ loại sách vở…” Nói đến đây, cậu không khỏi xúc động. “Mấy hôm trước, khi chúng ta chuẩn bị lên đường, sư phụ nói với ta rằng đã tìm được một phương thuốc cổ có thể luyện thành Phượng Huyết Thanh Tâm Đan, chẳng những giải quyết được máu điên của ta, mà còn giúp Lãng tránh bị Hỏa Lân Kiếm nuốt chửng tâm trí…”

U Nhược sửng sốt: “Phượng huyết? Chẳng lẽ thực sự là máu phượng hoàng? Thứ đó tồn tại trên đời này thật sao?”

Tần Sương chau mày: “Dù có thật thì e là cũng không dễ gì có được.”

Bộ Kinh Vân nhìn Nhiếp Phong bằng ánh mắt hung dữ, nhưng Nhiếp Phong chẳng hề hay biết, nói tiếp: “Ta vốn tưởng chuyện này hy vọng rất mong manh… ai ngờ…” Dừng một lát, cậu thấp thỏm hỏi: “Sư phụ bị thương nặng lắm sao?”

U Nhược lại không cầm được nước mắt, nói với giọng buồn bã: “Sao lại không nặng chứ, hôm qua suýt nữa thì… bọn ta lo chết đi được…”

Nhiếp Phong áy náy cúi đầu, rầu rĩ nói: “Vì bọn ta mà sư phụ phải mạo hiểm như vậy… thật có lỗi với người…”

Đoạn Lãng không thể tin nổi: “Sư phụ đi đánh nhau với Phượng Hoàng thật sao? Nói sao thì Phượng Hoàng cũng lợi hại hơn Hỏa Kỳ Lân chúng ta nhìn thấy năm đó đúng không?”

Bộ Kinh Vân lạnh lùng nói: “Chưởng ấn.”

Tần Sương gật đầu: “Không phải Phượng Hoàng. Vết thương trên người sư phụ rõ ràng là do con người gây ra.”

Nhiếp Phong nghĩ một lúc rồi bảo: “Thế thì chắc là người có máu phượng đã khiến sư phụ bị thương.”

Đoạn Lãng lại càng sửng sốt: “Người có được máu phượng chẳng phải còn lợi hại hơn cả Phượng Hoàng sao?”

Mọi người nghe thế đều giật mình, vẻ mặt ai nấy đều khó lường.

Bộ Kinh Vân nhìn Ân Thành, lãnh đạm hỏi: “Ai?”

Năm người đồng loạt nhìn Ân Thành. Hắn thầm nuốt nước bọt, giữ giọng bình thản: “Không thể nói.”

Bộ Kinh Vân lập tức tỏa sát khí. Bốn người còn lại cũng nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm.

Ân Thành từ tốn nói: “Các ngươi biết thì làm được gì? Hiển nhiên đối phương có công lực trên cả bang chủ. Tuy bây giờ bang chủ thành ra như vậy, nhưng cũng xem như đạt được mục đích. Chẳng lẽ các ngươi còn định chạy đến đó chết một cách vô nghĩa?”

U Nhược không cam lòng: “Chẳng lẽ tập hợp toàn bộ lực lượng Thiên Hạ Hội lại không đối phó được chúng?”

Ân Thành nói với bản mặt vô cảm: “Bây giờ Thiên Hạ Hội đang giao tranh ác liệt với Vô Song Thành, không nên có thêm kẻ địch mạnh. Nếu không vì lý do đó, tại sao bang chủ phải giả làm mật thám đích thân đến đó? Các ngươi phải hiểu cho nỗi khổ của bang chủ chứ.”

Mấy đứa nghe xong đều trầm tư.

Đoạn Lãng nghiến răng: “Hừ, bất kể là ai, sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt để báo thù cho sư phụ.”

Nhiếp Phong cũng gật đầu tán thành: “Nếu chuyện này do ta mà ra, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi lại công bằng cho sư phụ. Nhưng nếu sư phụ không muốn chúng ta đối đầu với kẻ đó, thì chắc hẳn là vì kẻ địch quá mạnh. Chờ thêm mấy năm nữa tính sổ cũng không muộn.”

Tần Sương và U Nhược đều gật đầu đồng ý, tạm gác chuyện này sang một bên.

Bộ Kinh Vân lạnh lùng liếc Nhiếp Phong rồi xoay người lên tầng.

Mấy người còn lại chẳng ai nói gì thêm, tản đi lo việc của mình, nhưng nỗi xúc động trong lòng mãi không lắng lại được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương