Truyền Thuyết Hùng Bá
-
Chương 123: Ngoại truyện 2: Vô Danh
Dịch: Mạc Nguyệt
Ta là một người đã chết, không có họ tên.
Tất cả những gì thuộc về quá vãng, tên tuổi, vinh quang, danh dự, ơn nghĩa hận thù, ta đều đã từ bỏ. Những thứ ngoài thân ấy không còn ý nghĩa gì với ta nữa.
Khoảnh khắc nàng mỉm cười chết trong lòng ta, dường như mọi thứ đã rời xa ta rồi. Đau thương sâu sắc nhất đời người là cào xé tim gan ư? Không, là chai sần, chết lặng, không còn gì để lưu luyến. Thế là ta vung kiếm, dùng một chiêu duy nhất giết sạch kẻ thù bao vây mình. Ta đặt tên cho nó là Bi Thống Mạc Danh. Đó là chiêu thức mạnh nhất của ta tính đến hiện tại.
Từ đó trở đi, ta rời xa nhân gian, xây một căn nhà đá nhỏ bên suối, quyết định sống như thế đến hết đời.
Ta còn lại gì? Kiếm ư? Không, là rượu.
Bản thân ta là kiếm, kiếm chính là ta, nên ta sẽ không bao giờ đánh mất kiếm, dù cho ta đã thành người chết.
Nhưng ta vẫn cần rượu.
Trái tim ta còn đập, nhưng lòng ta đã chết. Thế nên ta uống rượu. Khi không còn biết chuyện đời, dường như ta đã chết thật rồi.
Ta vẫn luôn đến quán đó mua rượu. Loại rượu lâu năm do chủ quán tự tay ủ rất mạnh, ta không nếm được vị nào khác ngoài vị cay nồng.
Ngày đông năm ấy, giữa những cơn gió buốt, ta nhặt được một đứa bé tím tái vì lạnh. Ta bắt đầu do dự. Cuộc sống đơn độc của ta nay có thêm một người. Ta đặt tên cho nó là Kiếm Thần. Nó rất có khiếu luyện kiếm. Cõi lòng như mặt hồ phẳng lặng của ta bắt đầu gợn sóng. Cuối cùng, ta nhận Kiếm Thần làm đồ đệ, dốc lòng dạy nó kiếm pháp.
Kiếm Thần lớn dần, thế là có người đi mua rượu cho ta. Nó là một đứa trẻ hoạt bát. Ta không muốn nó phải đè nén bản tính chỉ vì ở với người kiệm lời như ta, nên không cấm nó trò chuyện với người khác và những người ở quán rượu.
Thế rồi một ngày, ta cảm nhận được sự tồn tại của một người khác ngoài Kiếm Thần. Đó là một cao thủ.
Kiếm Thần không bị người đó khống chế, mà nhẹ nhàng chạy đến tầm kiểm soát của ta. Khi nhận ra điều này, ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu trong lúc Kiếm Thần chạy về đây, kẻ đó có hành động bất thường, ta sẽ cho hắn “nếm mùi” Bi Thống Mạc Danh.
Nhưng người đó không hề có ác ý, bầu không khí quanh thân có vẻ hiền hòa. Ngay khi nhìn thấy hắn, ta đã đoán ra thân phận nhờ khí chất toát lên từ người hắn. Đó chính là bang chủ Thiên Hạ Hội, một tổ chức hùng mạnh trỗi dậy mấy năm gần đây.
Từ lâu ta đã rời xa giang hồ, nhưng không có nghĩa ta không biết gì cả.
Hắn bảo muốn mời ta uống rượu, nên chúng ta mỗi người ngồi một bên, tự mình thưởng rượu.
Uống xong, hắn đột nhiên nhắc đến kiếm đạo của ta. Hắn hiểu tường tận về ta. Ý chí chiến đấu bất chợt sục sôi trong lòng, thế nên… chiến!
Thật bất ngờ, hắn phá được Bi Thống Mạc Danh của ta. Đột nhiên ta nghĩ, không biết bao năm nay mình đã bỏ qua bao nhiêu cao thủ. Lòng ta như sống lại, ta vẫn muốn trở nên mạnh hơn.
Thì ra chiêu thức của hắn được cải biên từ đao pháp. Hắn chẳng ngại ngần nói ra đao quyết, nên đương nhiên ta cũng nói cho hắn nghe kiếm quyết Bi Thống Mạc Danh. Dường như hắn rất hiểu ta, biết ta không muốn mắc nợ ai bao giờ. Đao quyết không có nhiều giá trị với ta, nhưng kiếm quyết với hắn thì sao? Hắn muốn… tự mình luyện? Hay là truyền cho người khác?
Mà cũng chẳng sao cả, Bi Thống Mạc Danh đâu có dễ luyện như thế. Nếu chưa từng trải qua nỗi đau tột cùng, tuyệt đối không thể phát huy uy lực của nó. Kiếm Thần đã luyện bao lâu nay vẫn chẳng có tiến triển, còn chưa chạm đến ngưỡng cửa. Hắn cũng không phải ngoại lệ.
Hắn nói muốn làm bạn với ta.
Bạn ư? Ta không cần.
Hai năm sau đấy, cứ cách nửa năm, hắn lại xách theo rượu ngon đến tìm ta vào đêm trăng tròn. Rượu của hắn rất ngon, nên ta cũng vui vẻ nhận lấy.
Kiếm Thần rất thích đấu võ mồm với hắn, hắn cũng nhân cơ hội đó trêu chọc Kiếm Thần. Vậy mà ta lại không thấy ồn ào, cảm thấy lòng mình như thêm mấy phần sức sống.
Ngày rằm hôm đó, hắn lỡ hẹn. Ta ngồi uống rượu, thưởng trăng một mình.
Hôm sau, đêm mười sáu, ta dắt Kiếm Thần đến thành Mẫn Phương gần đó dạo chơi. Dường như ta đã mê rượu ngon của Thiên Nhất Các rồi.
Lâu lắm rồi ta không hành hiệp trượng nghĩa, nhưng ta vẫn ra tay mà chẳng hề do dự. Lúc đó, ta cảm nhận được hắn ra tay gần như cùng lúc với mình. Hắn vẫn luôn ở gần đó? Hay chỉ tình cờ đi ngang qua? Chẳng lẽ không phải trùng hợp? Ta không nghĩ nhiều, hoặc có lẽ… không muốn nghĩ nhiều.
Hắn ôm đứa trẻ bị thương đó lên, hỏi ta có thể cho hắn ở nhờ vài hôm không. Ta không từ chối.
Đứa trẻ đó tên là Hoắc Kinh Giác. Tố chất của nó còn vượt trội hơn cả Kiếm Thần. Nhưng xung quanh nó như có băng lạnh, sâu trong đáy mắt là lệ khí tuôn trào. Người như vậy quá nguy hiểm.
Trong lúc đứa trẻ đó ở lại chỗ ta dưỡng thương, ngày nào ta và hắn cũng uống rượu, chơi cờ. Ta nhận ra hắn rất tốt với nó. Âu cũng là lẽ thường tình, nó có tố chất nhường ấy cơ mà.
Giang hồ đồn rằng Hùng Bá là người nhân nghĩa, chính trực, mang trong mình khí chất hào hiệp. Nhưng sau mấy năm quen biết, ta lại nghĩ khác. Những kẻ mở mồm ngậm miệng là nói đến nhân nghĩa đạo đức mà đứng trước mặt ta, chắc ta đã không chịu nổi cho kẻ đó một kiếm rồi. Bởi năm ấy ta bị hạng ngụy quân tử hãm hại, còn liên lụy cả… nàng.
Nhưng khi tiếp xúc với ta, hắn lại vô cùng thoải mái, không nhắc nhiều đến chuyện giang hồ, cũng không có ý định chiêu mộ. Thế nên ta mới bằng lòng uống rượu, chơi cờ với hắn. Có lẽ sau cùng, ta vẫn cảm thấy cô quạnh.
Đêm đó, ta hướng dẫn Kiếm Thần luyện kiếm, bị hắn khơi dậy chiến ý nên quyết định đánh một trận. Hoắc Kinh Giác trốn sau cửa nhà nhìn trộm, nhưng ta không nói gì.
Hắn dùng cách đánh mới lạ, đầy bất ngờ để phá chiêu kiếm của ta, quả là tâm tư tinh tế. Sau đấy, hắn bảo muốn nhận Hoắc Kinh Giác làm đồ đệ. Ta biết mình không thể ngăn cản, nhưng không khỏi lo âu. Nếu có ngày Hoắc Kinh Giác trở thành sát thần, chỉ e đến hắn cũng không ngăn nổi.
Không ngờ hắn lại bảo muốn truyền dạy Bi Thống Mạc Danh cho Hoắc Kinh Giác. Thực lòng ta không muốn, nhưng hắn đã biết kiếm quyết, hỏi ý ta âu cũng vì nể tình giao thiệp bấy lâu. Thế là ta đánh cược với hắn, nếu trong vòng ba ngày, Hoắc Kinh Giác có thể đánh bại Kiếm Thần, ta sẽ không có ý kiến gì nữa. Ta biết điều này gần như là không thể, vậy mà hắn vẫn đồng ý. Hắn tin tưởng đứa trẻ đó đến vậy sao?
Trong lúc thách đấu, Hoắc Kinh Giác nắm bắt được kiếm ý của Bi Thống Mạc Danh, dùng chiêu này đánh bại Kiếm Thần. Ta không còn gì để nói, chỉ đành dõi theo bóng hai người rời đi.
Mấy năm tiếp theo, hắn thường xuyên gửi thư bàn luận về võ thuật với ta, thi thoảng lại xách rượu tới chơi, chúng ta lại uống rượu, chơi cờ, rất thích ý. Ta tự hỏi phải chăng mình đã thực sự coi hắn là bạn?
Ta tình cờ biết tin có người đang truy sát Quỷ Hổ, thế mới hay mình vẫn chưa buông bỏ được. Cuối cùng, ta cứu hắn, nhìn hắn ôm thi thể cô gái ấy mà như thấy được mình khi xưa. Bấy giờ, ta chợt hiểu cảm giác người đã khuất xa, dường như thực sự trút được gánh nặng bấy lâu, tưởng chừng giác ngộ, chuẩn bị đột phá, nhưng vẫn còn thiếu cái gì đó.
Chớp mắt, ta và Hùng Bá đã quen biết nhau được bảy năm. Một hôm, hắn đột nhiên gửi thư nói cho ta hay về cầu nối với đất trời, khiến ta vỡ vạc ra nhiều. Sau khi bế quan một tháng, rốt cuộc ta đã đột phá, sáng tạo ra chiêu thức mới, đặt tên là Vạn Kiếm Quy Tông.
Xưa nay ta không muốn mắc nợ ai. Hắn giúp ta đột phá, nên ta giúp hắn cứu người. Chẳng ngờ lần này lại gặp Kiếm Thánh… đối thủ cũ đã lâu không gặp.
Ta gặp lại đứa trẻ năm đó – Hoắc Kinh Giác. Mới có năm năm mà nó đã thành tuyệt thế cao thủ. Ngày ấy ta chỉ nghĩ nó có tố chất nhỉnh hơn Kiếm Thần một chút, nay xem ra là hơn xa. Nhưng lệ khí của nó chẳng những không giảm mà còn tăng, trước mặt ta mà vẫn muốn giết người. Sự khát máu ấy khiến ta lo lắng. Chắc phải nhắc nhở Hùng Bá thôi, không phải vì hắn… mà vì đại nghĩa. Ta không muốn chứng kiến một sát thần từng bước trưởng thành.
Kiếm Thánh chưa đột phá, dẫu không cam tâm vẫn đành rời đi. Ta không có ý định lấy mạng hắn, huống chi hắn còn là người chứng kiến nhiều chuyện trong quá khứ của ta.
Thì ra người đó thực sự bị thương nặng, ta còn tưởng hắn chỉ viện cớ. Hắn giúp ta đột phá trước, rốt cuộc thiên hạ này còn ai có thể dễ dàng làm hắn bị thương? Dù hắn viện cớ thật cũng không sao, ta vốn mắc nợ hắn, đương nhiên phải báo đáp một lần. Nếu không phải như vậy… liệu ta có can thiệp vào chuyện này không? Ta cũng không biết nữa.
Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành đã không thể chung sống hòa bình nữa. Giang hồ sắp loạn.
Nhưng lúc này, ta lại để Kiếm Thần ra ngoài trải nghiệm. Nó bằng tuổi Hoắc Kinh Giác, nhưng thực lực lại kém xa, phải rèn giũa một phen mới được. Nó có con đường của riêng mình, không cần phải theo ta sống ẩn dật, lánh đời.
Mà có thật là ta không can dự vào chuyện giang hồ nữa không? Từ khi nhặt Kiếm Thần về, từ khi gặp hắn, dường như… ta đã không thể né tránh những mối ràng buộc trần thế nữa.
Nhưng vậy thì đã sao? Ta vốn chưa chết, vốn không cần tự lừa gạt bản thân. Người ở đâu, giang hồ ở đó.
- -----oOo------
Ta là một người đã chết, không có họ tên.
Tất cả những gì thuộc về quá vãng, tên tuổi, vinh quang, danh dự, ơn nghĩa hận thù, ta đều đã từ bỏ. Những thứ ngoài thân ấy không còn ý nghĩa gì với ta nữa.
Khoảnh khắc nàng mỉm cười chết trong lòng ta, dường như mọi thứ đã rời xa ta rồi. Đau thương sâu sắc nhất đời người là cào xé tim gan ư? Không, là chai sần, chết lặng, không còn gì để lưu luyến. Thế là ta vung kiếm, dùng một chiêu duy nhất giết sạch kẻ thù bao vây mình. Ta đặt tên cho nó là Bi Thống Mạc Danh. Đó là chiêu thức mạnh nhất của ta tính đến hiện tại.
Từ đó trở đi, ta rời xa nhân gian, xây một căn nhà đá nhỏ bên suối, quyết định sống như thế đến hết đời.
Ta còn lại gì? Kiếm ư? Không, là rượu.
Bản thân ta là kiếm, kiếm chính là ta, nên ta sẽ không bao giờ đánh mất kiếm, dù cho ta đã thành người chết.
Nhưng ta vẫn cần rượu.
Trái tim ta còn đập, nhưng lòng ta đã chết. Thế nên ta uống rượu. Khi không còn biết chuyện đời, dường như ta đã chết thật rồi.
Ta vẫn luôn đến quán đó mua rượu. Loại rượu lâu năm do chủ quán tự tay ủ rất mạnh, ta không nếm được vị nào khác ngoài vị cay nồng.
Ngày đông năm ấy, giữa những cơn gió buốt, ta nhặt được một đứa bé tím tái vì lạnh. Ta bắt đầu do dự. Cuộc sống đơn độc của ta nay có thêm một người. Ta đặt tên cho nó là Kiếm Thần. Nó rất có khiếu luyện kiếm. Cõi lòng như mặt hồ phẳng lặng của ta bắt đầu gợn sóng. Cuối cùng, ta nhận Kiếm Thần làm đồ đệ, dốc lòng dạy nó kiếm pháp.
Kiếm Thần lớn dần, thế là có người đi mua rượu cho ta. Nó là một đứa trẻ hoạt bát. Ta không muốn nó phải đè nén bản tính chỉ vì ở với người kiệm lời như ta, nên không cấm nó trò chuyện với người khác và những người ở quán rượu.
Thế rồi một ngày, ta cảm nhận được sự tồn tại của một người khác ngoài Kiếm Thần. Đó là một cao thủ.
Kiếm Thần không bị người đó khống chế, mà nhẹ nhàng chạy đến tầm kiểm soát của ta. Khi nhận ra điều này, ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu trong lúc Kiếm Thần chạy về đây, kẻ đó có hành động bất thường, ta sẽ cho hắn “nếm mùi” Bi Thống Mạc Danh.
Nhưng người đó không hề có ác ý, bầu không khí quanh thân có vẻ hiền hòa. Ngay khi nhìn thấy hắn, ta đã đoán ra thân phận nhờ khí chất toát lên từ người hắn. Đó chính là bang chủ Thiên Hạ Hội, một tổ chức hùng mạnh trỗi dậy mấy năm gần đây.
Từ lâu ta đã rời xa giang hồ, nhưng không có nghĩa ta không biết gì cả.
Hắn bảo muốn mời ta uống rượu, nên chúng ta mỗi người ngồi một bên, tự mình thưởng rượu.
Uống xong, hắn đột nhiên nhắc đến kiếm đạo của ta. Hắn hiểu tường tận về ta. Ý chí chiến đấu bất chợt sục sôi trong lòng, thế nên… chiến!
Thật bất ngờ, hắn phá được Bi Thống Mạc Danh của ta. Đột nhiên ta nghĩ, không biết bao năm nay mình đã bỏ qua bao nhiêu cao thủ. Lòng ta như sống lại, ta vẫn muốn trở nên mạnh hơn.
Thì ra chiêu thức của hắn được cải biên từ đao pháp. Hắn chẳng ngại ngần nói ra đao quyết, nên đương nhiên ta cũng nói cho hắn nghe kiếm quyết Bi Thống Mạc Danh. Dường như hắn rất hiểu ta, biết ta không muốn mắc nợ ai bao giờ. Đao quyết không có nhiều giá trị với ta, nhưng kiếm quyết với hắn thì sao? Hắn muốn… tự mình luyện? Hay là truyền cho người khác?
Mà cũng chẳng sao cả, Bi Thống Mạc Danh đâu có dễ luyện như thế. Nếu chưa từng trải qua nỗi đau tột cùng, tuyệt đối không thể phát huy uy lực của nó. Kiếm Thần đã luyện bao lâu nay vẫn chẳng có tiến triển, còn chưa chạm đến ngưỡng cửa. Hắn cũng không phải ngoại lệ.
Hắn nói muốn làm bạn với ta.
Bạn ư? Ta không cần.
Hai năm sau đấy, cứ cách nửa năm, hắn lại xách theo rượu ngon đến tìm ta vào đêm trăng tròn. Rượu của hắn rất ngon, nên ta cũng vui vẻ nhận lấy.
Kiếm Thần rất thích đấu võ mồm với hắn, hắn cũng nhân cơ hội đó trêu chọc Kiếm Thần. Vậy mà ta lại không thấy ồn ào, cảm thấy lòng mình như thêm mấy phần sức sống.
Ngày rằm hôm đó, hắn lỡ hẹn. Ta ngồi uống rượu, thưởng trăng một mình.
Hôm sau, đêm mười sáu, ta dắt Kiếm Thần đến thành Mẫn Phương gần đó dạo chơi. Dường như ta đã mê rượu ngon của Thiên Nhất Các rồi.
Lâu lắm rồi ta không hành hiệp trượng nghĩa, nhưng ta vẫn ra tay mà chẳng hề do dự. Lúc đó, ta cảm nhận được hắn ra tay gần như cùng lúc với mình. Hắn vẫn luôn ở gần đó? Hay chỉ tình cờ đi ngang qua? Chẳng lẽ không phải trùng hợp? Ta không nghĩ nhiều, hoặc có lẽ… không muốn nghĩ nhiều.
Hắn ôm đứa trẻ bị thương đó lên, hỏi ta có thể cho hắn ở nhờ vài hôm không. Ta không từ chối.
Đứa trẻ đó tên là Hoắc Kinh Giác. Tố chất của nó còn vượt trội hơn cả Kiếm Thần. Nhưng xung quanh nó như có băng lạnh, sâu trong đáy mắt là lệ khí tuôn trào. Người như vậy quá nguy hiểm.
Trong lúc đứa trẻ đó ở lại chỗ ta dưỡng thương, ngày nào ta và hắn cũng uống rượu, chơi cờ. Ta nhận ra hắn rất tốt với nó. Âu cũng là lẽ thường tình, nó có tố chất nhường ấy cơ mà.
Giang hồ đồn rằng Hùng Bá là người nhân nghĩa, chính trực, mang trong mình khí chất hào hiệp. Nhưng sau mấy năm quen biết, ta lại nghĩ khác. Những kẻ mở mồm ngậm miệng là nói đến nhân nghĩa đạo đức mà đứng trước mặt ta, chắc ta đã không chịu nổi cho kẻ đó một kiếm rồi. Bởi năm ấy ta bị hạng ngụy quân tử hãm hại, còn liên lụy cả… nàng.
Nhưng khi tiếp xúc với ta, hắn lại vô cùng thoải mái, không nhắc nhiều đến chuyện giang hồ, cũng không có ý định chiêu mộ. Thế nên ta mới bằng lòng uống rượu, chơi cờ với hắn. Có lẽ sau cùng, ta vẫn cảm thấy cô quạnh.
Đêm đó, ta hướng dẫn Kiếm Thần luyện kiếm, bị hắn khơi dậy chiến ý nên quyết định đánh một trận. Hoắc Kinh Giác trốn sau cửa nhà nhìn trộm, nhưng ta không nói gì.
Hắn dùng cách đánh mới lạ, đầy bất ngờ để phá chiêu kiếm của ta, quả là tâm tư tinh tế. Sau đấy, hắn bảo muốn nhận Hoắc Kinh Giác làm đồ đệ. Ta biết mình không thể ngăn cản, nhưng không khỏi lo âu. Nếu có ngày Hoắc Kinh Giác trở thành sát thần, chỉ e đến hắn cũng không ngăn nổi.
Không ngờ hắn lại bảo muốn truyền dạy Bi Thống Mạc Danh cho Hoắc Kinh Giác. Thực lòng ta không muốn, nhưng hắn đã biết kiếm quyết, hỏi ý ta âu cũng vì nể tình giao thiệp bấy lâu. Thế là ta đánh cược với hắn, nếu trong vòng ba ngày, Hoắc Kinh Giác có thể đánh bại Kiếm Thần, ta sẽ không có ý kiến gì nữa. Ta biết điều này gần như là không thể, vậy mà hắn vẫn đồng ý. Hắn tin tưởng đứa trẻ đó đến vậy sao?
Trong lúc thách đấu, Hoắc Kinh Giác nắm bắt được kiếm ý của Bi Thống Mạc Danh, dùng chiêu này đánh bại Kiếm Thần. Ta không còn gì để nói, chỉ đành dõi theo bóng hai người rời đi.
Mấy năm tiếp theo, hắn thường xuyên gửi thư bàn luận về võ thuật với ta, thi thoảng lại xách rượu tới chơi, chúng ta lại uống rượu, chơi cờ, rất thích ý. Ta tự hỏi phải chăng mình đã thực sự coi hắn là bạn?
Ta tình cờ biết tin có người đang truy sát Quỷ Hổ, thế mới hay mình vẫn chưa buông bỏ được. Cuối cùng, ta cứu hắn, nhìn hắn ôm thi thể cô gái ấy mà như thấy được mình khi xưa. Bấy giờ, ta chợt hiểu cảm giác người đã khuất xa, dường như thực sự trút được gánh nặng bấy lâu, tưởng chừng giác ngộ, chuẩn bị đột phá, nhưng vẫn còn thiếu cái gì đó.
Chớp mắt, ta và Hùng Bá đã quen biết nhau được bảy năm. Một hôm, hắn đột nhiên gửi thư nói cho ta hay về cầu nối với đất trời, khiến ta vỡ vạc ra nhiều. Sau khi bế quan một tháng, rốt cuộc ta đã đột phá, sáng tạo ra chiêu thức mới, đặt tên là Vạn Kiếm Quy Tông.
Xưa nay ta không muốn mắc nợ ai. Hắn giúp ta đột phá, nên ta giúp hắn cứu người. Chẳng ngờ lần này lại gặp Kiếm Thánh… đối thủ cũ đã lâu không gặp.
Ta gặp lại đứa trẻ năm đó – Hoắc Kinh Giác. Mới có năm năm mà nó đã thành tuyệt thế cao thủ. Ngày ấy ta chỉ nghĩ nó có tố chất nhỉnh hơn Kiếm Thần một chút, nay xem ra là hơn xa. Nhưng lệ khí của nó chẳng những không giảm mà còn tăng, trước mặt ta mà vẫn muốn giết người. Sự khát máu ấy khiến ta lo lắng. Chắc phải nhắc nhở Hùng Bá thôi, không phải vì hắn… mà vì đại nghĩa. Ta không muốn chứng kiến một sát thần từng bước trưởng thành.
Kiếm Thánh chưa đột phá, dẫu không cam tâm vẫn đành rời đi. Ta không có ý định lấy mạng hắn, huống chi hắn còn là người chứng kiến nhiều chuyện trong quá khứ của ta.
Thì ra người đó thực sự bị thương nặng, ta còn tưởng hắn chỉ viện cớ. Hắn giúp ta đột phá trước, rốt cuộc thiên hạ này còn ai có thể dễ dàng làm hắn bị thương? Dù hắn viện cớ thật cũng không sao, ta vốn mắc nợ hắn, đương nhiên phải báo đáp một lần. Nếu không phải như vậy… liệu ta có can thiệp vào chuyện này không? Ta cũng không biết nữa.
Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành đã không thể chung sống hòa bình nữa. Giang hồ sắp loạn.
Nhưng lúc này, ta lại để Kiếm Thần ra ngoài trải nghiệm. Nó bằng tuổi Hoắc Kinh Giác, nhưng thực lực lại kém xa, phải rèn giũa một phen mới được. Nó có con đường của riêng mình, không cần phải theo ta sống ẩn dật, lánh đời.
Mà có thật là ta không can dự vào chuyện giang hồ nữa không? Từ khi nhặt Kiếm Thần về, từ khi gặp hắn, dường như… ta đã không thể né tránh những mối ràng buộc trần thế nữa.
Nhưng vậy thì đã sao? Ta vốn chưa chết, vốn không cần tự lừa gạt bản thân. Người ở đâu, giang hồ ở đó.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook