Truyền Thuyết Hùng Bá
-
Chương 119
Dịch: Mạc Nguyệt
Đế Thích Thiên thực sự không ngờ mình lại bị thương bởi một con kiến hôi. Thì ra con giun xéo lắm cũng quằn. Dù có là thần linh cũng không thể bỡn cợt người phàm theo ý thích. Con thỏ cáu kỉnh sẽ cắn người, chó cùng rứt giậu, con người lúc cùng đường bí lối thì có thể làm được mọi chuyện.
Trong khoảnh khắc, Đế Thích Thiên chợt nghĩ: Có lẽ là… mình đã sống quá lâu, lâu đến mức mất đi mọi ràng buộc, quên đi mọi nguyên tắc… đại khái là… đã quá lâu rồi.
Nhưng chỉ lát sau, lão đã lắc đầu, xua đi ý nghĩ vẩn vơ đó.
Sống ngàn năm đã là gì? Bây giờ có được long nguyên, tương lai vẫn còn trăm ngàn năm vô cùng vô tận đang chờ đợi. Ta là thần ma thọ cùng trời đất!
Đế Thích Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía căn phòng bí mật cất chứa long nguyên. Ánh vàng kim lấp lánh tỏa ra từ miệng vết thương. Chẳng mấy chốc, lão đã tự chữa khỏi cho mình nhờ Thánh Tâm Quyết.
“Hừ, hạng kiến hôi vô tri liều chết một phen cũng chẳng làm ăn được gì.” Đế Thích Thiên nghĩ thầm, nhanh chóng ném cảm giác bàng hoàng, chấn động ban nãy ra khỏi đầu.
Trước đấy, lão đã nghĩ ra cách sử dụng long nguyên. Khoảng một trăm năm trước, lão có được một công pháp tên là Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ, đấu với con người thì có thể đánh tan công lực của kẻ địch, quả thực là kỳ chiêu diệu pháp hiếm có. Nhưng nó lại có một khuyết điểm mà không thứ gì có thể bù đắp được, đấy là khi luyện thành, công lực của bản thân sẽ tán đi, phải mất một thời gian mới dần khôi phục. Thực ra đối với người thường, đây không phải điều gì quá lớn lao, vì các cao thủ giao đấu với nhau cũng hay gặp tình trạng hao hết công lực, lúc sau từ từ hồi lại là được. Nhưng với người sở hữu công lực hơn ngàn năm như lão, nó là khuyết điểm cực lớn, bởi lão sẽ phải tốn thời gian gấp chục, gấp trăm lần so với những người chỉ có công lực mấy mươi năm. Thế nên lão cứ trù trừ mãi không luyện.
Tuy nhiên, bây giờ là thời cơ tuyệt hảo, lão có thể dùng Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ để tán hết công lực, sau đấy sử dụng long nguyên là có thể khôi phục ngay lập tức, chẳng những không thiệt thòi gì mà công lực còn tăng gấp bội.
Đế Thích Thiên đi tới phòng luyện công tuyệt mật, lấy ra long nguyên ngắm nghía, thưởng thức một phen rồi ngồi khoanh chân, nhắm mắt, bắt đầu luyện Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ.
Lúc này, trong băng cung gần như chẳng còn ai sống sót. Đoạn Lãng chậm chạp bò dậy, vỗ quần áo, nhìn quanh quất rồi thản nhiên đi vào chính điện.
Đây là… mảnh vỡ của Thiên Tội và… vết máu.
Nó đứng ngẩn ra đó một lúc, một tia sáng chợt lóe qua đáy mắt. Vết máu này có lẫn mùi máu phượng hoàng! Nó từng dùng Phượng Huyết Thanh Tâm Đan nên đã khắc ghi mùi hương đặc trưng của máu phượng. Thì ra đây không phải máu của Hoài Không, mà là máu của Đế Thích Thiên.
Đoạn Lãng không khỏi sinh lòng nể phục Hoài Không. Nhưng lúc này, nó có việc quan trọng hơn cần làm, đấy chính là tìm ra Đế Thích Thiên đang ở mật thất nào.
Thỏ khôn có ba hang, lão yêu quái đó cũng có không biết bao nhiêu hang ổ. Muốn đối phó lão thì ít nhất phải biết lão đang ở đâu trước đã.
Đoạn Lãng đến gần bãi máu đó, lấy từ trong lòng ra một hạt châu trong suốt như hổ phách, bên trong có một con trùng nhỏ xíu khẽ đập cánh. Nó bóp nhẹ làm hạt châu vỡ ra, thả trùng nhỏ vào bãi máu. Lát sau, trùng nhỏ lảo đảo bay lên rồi tiến thẳng về một hướng. Nó theo sau, nét cười càng thêm rõ ràng vì cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Thực ra Đoạn Lãng vốn chỉ muốn nắm rõ vị trí mật thất của Đế Thích Thiên sau đó báo với sư phụ để nội ứng ngoại hợp. Lúc này, nó hoàn toàn không ngờ tới điều gì đang chờ đợi mình.
Ở tận cùng lối đi bí mật, người luôn chín chắn, cẩn trọng và đa mưu túc trí như Đoạn Lãng cũng phải sửng sốt trước cảnh tượng ấy. Qua cánh cửa băng mở hé, nó trông đấy Đế Thích Thiên được bao bọc trong vầng sáng vàng kim, nhưng vầng sáng đó lại đang mỏng dần, còn có tiếng “xèo xèo” không ngừng vọng ra, như thể có thứ gì đó bị ăn mòn.
Đế Thích Thiên đang… hóa đi công lực của mình!
Có nói sao thì Đoạn Lãng cũng là một người thận trọng, tuyệt đối không hành động l0 mãng. Nhưng lúc này, nó nhớ ra sư phụ từng bảo rằng rất có thể long nguyên sẽ xung đột với máu phượng trong cơ thể Đế Thích Thiên, lão muốn dùng long nguyên thì buộc phải tán công lực của mình trước. Mà lúc này lão còn không phát hiện ra nó đang đứng ngay ngoài cửa, nếu đây không phải bẫy rập thì đích thị là đang tán công.
Trái tim Đoạn Lãng đang đập dồn dập. Đây quả thực là… cơ hội ngàn năm có một!
Nó hiểu quá rõ Đế Thích Thiên mạnh đến mức nào. Từ lần đi giết rồng, nó đã xác định công lực của lão sâu không lường được, nếu thực sự phải liều mạng, có khi toàn bộ Thiên Hạ Hội cũng khó lòng lấy được mạng lão.
Có rất nhiều suy nghĩ hiện lên chớp nhoáng trong đầu Đoạn Lãng rồi ngay sau đó biến đi hết. Nó không nghĩ nữa, nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm Đế Thích Thiên, nhìn vầng sáng vàng kim ngày càng ảm đạm, cuối cùng đẩy cửa bước vào.
“Ngươi…” Đế Thích Thiên mở bừng mắt, giọng nói không giấu nổi sự kinh ngạc: “Đoạn Lãng?! Sao ngươi lại tới đây?”
Đoạn Lãng nhìn lão với gương mặt vô cảm, cũng không để lộ cảm xúc trong lời nói: “Hình như tôn thượng bị thương đúng không? Thuộc hạ vô cùng lo lắng.”
Đế Thích Thiên hơi khựng lại, nói bằng giọng điệu cao thâm: “Nực cười! Làm gì có chuyện bản tôn bị con kiến hôi đó đả thương. Nhưng ngươi có lòng như thế là tốt, cứ ra ngoài canh chừng đi, sau khi bản tôn xuất quan tất sẽ ban thưởng.”
Đoạn Lãng lại cẩn thận quan sát lão một lúc rồi bỗng bật cười: “Tôn tượng… ngươi nói xem liệu ngươi có bị kẻ mình coi là kiến hôi giết không?”
Đế Thích Thiên thầm giật mình nhưng vẫn ra vẻ thản nhiên, hơi sẵng giọng: “Đoạn Lãng! Ngươi thật hỗn xược! Cút ra ngoài cho bản tôn!”
Đoạn Lãng khẽ lắc đầu, vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo. Nó nhếch môi, nói nhẹ nhàng: “Tôn thượng, xin hãy để thuộc hạ tiễn ngài một đoạn đường.”
Chỉ trong chớp nhoáng, ánh đỏ chợt lóe, Hỏa Lân Kiếm xuất ra rồi thu lại, một cái đầu bay lên, ngay sau đó là máu văng tung tóe, nhuốm đỏ cả nửa tường băng.
“Bịch!” Thi thể không đầu đổ xuống, thần thoại ngàn năm tan tành chỉ trong chớp mắt, mới trước đó còn vọng tưởng thọ cùng trời đất, mà nay mọi sự hóa hư không.
Sủng thần của Tần Thủy Hoàng, thần ma chốn nhân gian, phượng huyết ngàn năm, một buổi diệt rồng, lúc này đây chỉ còn là mảng máu trên mặt băng và mấy mảnh máu thịt chẳng còn sự sống.
Đoạn Lãng đứng đờ người mất một lúc mới chầm chậm tiến lên, tháo chiếc mặt nạ ra, nhìn gương mặt rất đỗi tầm thường nọ, nhất thời không thể tin nổi.
Qua một lúc lâu, nó mới từ từ nhìn một lượt khắp mật thất, rồi sáng bừng mắt lên, cầm lấy hộp ngọc đáng giá ngàn vàng, mở nó ra. Quả nhiên bên trong là long nguyên tỏa sáng lấp lánh. Nó hít sâu một hơi, ngửa đầu một lúc mới điều hòa được nhịp thở và dằn lại h4m muốn sử dụng long nguyên ngay lập tức. Nó đóng nắp, cẩn thận nhét hộp vào lòng.
Đoạn Lãng đang định ra ngoài lại bỗng dừng bước, quay phắt người lại, rút Hỏa Lân Kiếm chặt thi thể Đế Thích Thiên ra làm mười mấy, hai mươi mảnh, sau đấy xé vạt áo gói đầu lão lại rồi mới rời đi.
Lát sau, có tiếng cười sang sảng vang vọng khắp băng cung khổng lồ, mãi không dứt.
…
Ân Thành hớt hải xông lên tầng hai Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, gương mặt lâu nay hiếm khi để lộ biểu cảm lại đang thể hiện rõ sự ngỡ ngàng xen lẫn mừng vui. Đến khi nhìn thấy bang chủ đại nhân trong lòng Bộ Kinh Vân, hắn mới thu lại biểu cảm, cúi đầu nói với giọng báo cáo công việc như mọi khi: “Khởi bẩm bang chủ, mọi việc đều đã thành công.”
“Ồ?” Lăng Ngạo Thiên hơi nghiêng người, bình thản hỏi: “Toàn bộ long nguyên đã thu lại rồi?”
Ân Thành ngập ngừng một lúc mới nói: “Chưa ạ. Nhưng thuộc hạ nhận được tin từ Đoạn thiếu gia…”
“Hửm?” Lăng Ngạo Thiên ngồi bật dậy, tinh thần phấn chấn, “Đế Thích Thiên chết rồi?”
Ân Thành bỗng cảm thấy đốm lửa nhỏ bé nhen nhóm trong lòng cứ thế bị dập tắt, báo cáo với giọng điệu cứng nhắc và gương mặt vô cảm: “Bang chủ anh minh thần võ, liệu sự như thần.”
Lúc này đến cả Bộ Kinh Vân cũng sửng sốt, không kìm được hỏi: “Đoạn Lãng… giết Đế Thích Thiên sao?”
Ân Thành thản nhiên nhìn nó, chầm chậm gật đầu: “Đúng vậy.”
Ý cười lan ra trong đáy mắt, Lăng Ngạo Thiên lẩm bẩm: “Quả nhiên… là vậy…”
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói với Ân Thành: “Vậy tin gì cần tung ra thì tung hết đi, sau đó đón Sương nhi, U Nhược và Phong nhi về đây…” Nói rồi hắn nở nụ cười nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng to lớn: “Cuối cùng cũng đến ngày này…”
Ân Thành cảm nhận được bầu không khí thoải mái có thể xoa dịu lòng người đang lan tràn trong Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Hiếm có khi nào bang chủ đại nhân để lộ nét mặt chân thành như vậy, nụ cười đó ẩn chứa sự thỏa mãn, khoan khoái, tự hào và phấn chấn, nhưng phần nhiều là nhẹ nhõm.
Ân Thành cũng thấy nhẹ lòng. Lão đại vui vẻ, hắn đương nhiên cũng vui.
Nhưng vào lúc này, Bộ Kinh Vân lại nói với vẻ buồn bực: “Đoạn Lãng… rốt cuộc có bản lĩnh gì mà giết được Đế Thích Thiên?”
Lăng Ngạo Thiên nắm tay nó, nói vô cùng thành khẩn: “May mắn thôi, tất nhiên là nó không bằng được con.”
Ánh mắt giao nhau, đôi bên ăn ý ngầm hiểu.
Ân Thành bỗng thấy sự tồn tại của mình thật nhỏ bé, hay nên nói là rất thừa thãi.
- -----oOo------
Đế Thích Thiên thực sự không ngờ mình lại bị thương bởi một con kiến hôi. Thì ra con giun xéo lắm cũng quằn. Dù có là thần linh cũng không thể bỡn cợt người phàm theo ý thích. Con thỏ cáu kỉnh sẽ cắn người, chó cùng rứt giậu, con người lúc cùng đường bí lối thì có thể làm được mọi chuyện.
Trong khoảnh khắc, Đế Thích Thiên chợt nghĩ: Có lẽ là… mình đã sống quá lâu, lâu đến mức mất đi mọi ràng buộc, quên đi mọi nguyên tắc… đại khái là… đã quá lâu rồi.
Nhưng chỉ lát sau, lão đã lắc đầu, xua đi ý nghĩ vẩn vơ đó.
Sống ngàn năm đã là gì? Bây giờ có được long nguyên, tương lai vẫn còn trăm ngàn năm vô cùng vô tận đang chờ đợi. Ta là thần ma thọ cùng trời đất!
Đế Thích Thiên ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía căn phòng bí mật cất chứa long nguyên. Ánh vàng kim lấp lánh tỏa ra từ miệng vết thương. Chẳng mấy chốc, lão đã tự chữa khỏi cho mình nhờ Thánh Tâm Quyết.
“Hừ, hạng kiến hôi vô tri liều chết một phen cũng chẳng làm ăn được gì.” Đế Thích Thiên nghĩ thầm, nhanh chóng ném cảm giác bàng hoàng, chấn động ban nãy ra khỏi đầu.
Trước đấy, lão đã nghĩ ra cách sử dụng long nguyên. Khoảng một trăm năm trước, lão có được một công pháp tên là Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ, đấu với con người thì có thể đánh tan công lực của kẻ địch, quả thực là kỳ chiêu diệu pháp hiếm có. Nhưng nó lại có một khuyết điểm mà không thứ gì có thể bù đắp được, đấy là khi luyện thành, công lực của bản thân sẽ tán đi, phải mất một thời gian mới dần khôi phục. Thực ra đối với người thường, đây không phải điều gì quá lớn lao, vì các cao thủ giao đấu với nhau cũng hay gặp tình trạng hao hết công lực, lúc sau từ từ hồi lại là được. Nhưng với người sở hữu công lực hơn ngàn năm như lão, nó là khuyết điểm cực lớn, bởi lão sẽ phải tốn thời gian gấp chục, gấp trăm lần so với những người chỉ có công lực mấy mươi năm. Thế nên lão cứ trù trừ mãi không luyện.
Tuy nhiên, bây giờ là thời cơ tuyệt hảo, lão có thể dùng Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ để tán hết công lực, sau đấy sử dụng long nguyên là có thể khôi phục ngay lập tức, chẳng những không thiệt thòi gì mà công lực còn tăng gấp bội.
Đế Thích Thiên đi tới phòng luyện công tuyệt mật, lấy ra long nguyên ngắm nghía, thưởng thức một phen rồi ngồi khoanh chân, nhắm mắt, bắt đầu luyện Ngũ Lôi Hóa Cực Thủ.
Lúc này, trong băng cung gần như chẳng còn ai sống sót. Đoạn Lãng chậm chạp bò dậy, vỗ quần áo, nhìn quanh quất rồi thản nhiên đi vào chính điện.
Đây là… mảnh vỡ của Thiên Tội và… vết máu.
Nó đứng ngẩn ra đó một lúc, một tia sáng chợt lóe qua đáy mắt. Vết máu này có lẫn mùi máu phượng hoàng! Nó từng dùng Phượng Huyết Thanh Tâm Đan nên đã khắc ghi mùi hương đặc trưng của máu phượng. Thì ra đây không phải máu của Hoài Không, mà là máu của Đế Thích Thiên.
Đoạn Lãng không khỏi sinh lòng nể phục Hoài Không. Nhưng lúc này, nó có việc quan trọng hơn cần làm, đấy chính là tìm ra Đế Thích Thiên đang ở mật thất nào.
Thỏ khôn có ba hang, lão yêu quái đó cũng có không biết bao nhiêu hang ổ. Muốn đối phó lão thì ít nhất phải biết lão đang ở đâu trước đã.
Đoạn Lãng đến gần bãi máu đó, lấy từ trong lòng ra một hạt châu trong suốt như hổ phách, bên trong có một con trùng nhỏ xíu khẽ đập cánh. Nó bóp nhẹ làm hạt châu vỡ ra, thả trùng nhỏ vào bãi máu. Lát sau, trùng nhỏ lảo đảo bay lên rồi tiến thẳng về một hướng. Nó theo sau, nét cười càng thêm rõ ràng vì cuối cùng cũng tìm được cơ hội.
Thực ra Đoạn Lãng vốn chỉ muốn nắm rõ vị trí mật thất của Đế Thích Thiên sau đó báo với sư phụ để nội ứng ngoại hợp. Lúc này, nó hoàn toàn không ngờ tới điều gì đang chờ đợi mình.
Ở tận cùng lối đi bí mật, người luôn chín chắn, cẩn trọng và đa mưu túc trí như Đoạn Lãng cũng phải sửng sốt trước cảnh tượng ấy. Qua cánh cửa băng mở hé, nó trông đấy Đế Thích Thiên được bao bọc trong vầng sáng vàng kim, nhưng vầng sáng đó lại đang mỏng dần, còn có tiếng “xèo xèo” không ngừng vọng ra, như thể có thứ gì đó bị ăn mòn.
Đế Thích Thiên đang… hóa đi công lực của mình!
Có nói sao thì Đoạn Lãng cũng là một người thận trọng, tuyệt đối không hành động l0 mãng. Nhưng lúc này, nó nhớ ra sư phụ từng bảo rằng rất có thể long nguyên sẽ xung đột với máu phượng trong cơ thể Đế Thích Thiên, lão muốn dùng long nguyên thì buộc phải tán công lực của mình trước. Mà lúc này lão còn không phát hiện ra nó đang đứng ngay ngoài cửa, nếu đây không phải bẫy rập thì đích thị là đang tán công.
Trái tim Đoạn Lãng đang đập dồn dập. Đây quả thực là… cơ hội ngàn năm có một!
Nó hiểu quá rõ Đế Thích Thiên mạnh đến mức nào. Từ lần đi giết rồng, nó đã xác định công lực của lão sâu không lường được, nếu thực sự phải liều mạng, có khi toàn bộ Thiên Hạ Hội cũng khó lòng lấy được mạng lão.
Có rất nhiều suy nghĩ hiện lên chớp nhoáng trong đầu Đoạn Lãng rồi ngay sau đó biến đi hết. Nó không nghĩ nữa, nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm Đế Thích Thiên, nhìn vầng sáng vàng kim ngày càng ảm đạm, cuối cùng đẩy cửa bước vào.
“Ngươi…” Đế Thích Thiên mở bừng mắt, giọng nói không giấu nổi sự kinh ngạc: “Đoạn Lãng?! Sao ngươi lại tới đây?”
Đoạn Lãng nhìn lão với gương mặt vô cảm, cũng không để lộ cảm xúc trong lời nói: “Hình như tôn thượng bị thương đúng không? Thuộc hạ vô cùng lo lắng.”
Đế Thích Thiên hơi khựng lại, nói bằng giọng điệu cao thâm: “Nực cười! Làm gì có chuyện bản tôn bị con kiến hôi đó đả thương. Nhưng ngươi có lòng như thế là tốt, cứ ra ngoài canh chừng đi, sau khi bản tôn xuất quan tất sẽ ban thưởng.”
Đoạn Lãng lại cẩn thận quan sát lão một lúc rồi bỗng bật cười: “Tôn tượng… ngươi nói xem liệu ngươi có bị kẻ mình coi là kiến hôi giết không?”
Đế Thích Thiên thầm giật mình nhưng vẫn ra vẻ thản nhiên, hơi sẵng giọng: “Đoạn Lãng! Ngươi thật hỗn xược! Cút ra ngoài cho bản tôn!”
Đoạn Lãng khẽ lắc đầu, vẫn nở nụ cười nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo. Nó nhếch môi, nói nhẹ nhàng: “Tôn thượng, xin hãy để thuộc hạ tiễn ngài một đoạn đường.”
Chỉ trong chớp nhoáng, ánh đỏ chợt lóe, Hỏa Lân Kiếm xuất ra rồi thu lại, một cái đầu bay lên, ngay sau đó là máu văng tung tóe, nhuốm đỏ cả nửa tường băng.
“Bịch!” Thi thể không đầu đổ xuống, thần thoại ngàn năm tan tành chỉ trong chớp mắt, mới trước đó còn vọng tưởng thọ cùng trời đất, mà nay mọi sự hóa hư không.
Sủng thần của Tần Thủy Hoàng, thần ma chốn nhân gian, phượng huyết ngàn năm, một buổi diệt rồng, lúc này đây chỉ còn là mảng máu trên mặt băng và mấy mảnh máu thịt chẳng còn sự sống.
Đoạn Lãng đứng đờ người mất một lúc mới chầm chậm tiến lên, tháo chiếc mặt nạ ra, nhìn gương mặt rất đỗi tầm thường nọ, nhất thời không thể tin nổi.
Qua một lúc lâu, nó mới từ từ nhìn một lượt khắp mật thất, rồi sáng bừng mắt lên, cầm lấy hộp ngọc đáng giá ngàn vàng, mở nó ra. Quả nhiên bên trong là long nguyên tỏa sáng lấp lánh. Nó hít sâu một hơi, ngửa đầu một lúc mới điều hòa được nhịp thở và dằn lại h4m muốn sử dụng long nguyên ngay lập tức. Nó đóng nắp, cẩn thận nhét hộp vào lòng.
Đoạn Lãng đang định ra ngoài lại bỗng dừng bước, quay phắt người lại, rút Hỏa Lân Kiếm chặt thi thể Đế Thích Thiên ra làm mười mấy, hai mươi mảnh, sau đấy xé vạt áo gói đầu lão lại rồi mới rời đi.
Lát sau, có tiếng cười sang sảng vang vọng khắp băng cung khổng lồ, mãi không dứt.
…
Ân Thành hớt hải xông lên tầng hai Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu, gương mặt lâu nay hiếm khi để lộ biểu cảm lại đang thể hiện rõ sự ngỡ ngàng xen lẫn mừng vui. Đến khi nhìn thấy bang chủ đại nhân trong lòng Bộ Kinh Vân, hắn mới thu lại biểu cảm, cúi đầu nói với giọng báo cáo công việc như mọi khi: “Khởi bẩm bang chủ, mọi việc đều đã thành công.”
“Ồ?” Lăng Ngạo Thiên hơi nghiêng người, bình thản hỏi: “Toàn bộ long nguyên đã thu lại rồi?”
Ân Thành ngập ngừng một lúc mới nói: “Chưa ạ. Nhưng thuộc hạ nhận được tin từ Đoạn thiếu gia…”
“Hửm?” Lăng Ngạo Thiên ngồi bật dậy, tinh thần phấn chấn, “Đế Thích Thiên chết rồi?”
Ân Thành bỗng cảm thấy đốm lửa nhỏ bé nhen nhóm trong lòng cứ thế bị dập tắt, báo cáo với giọng điệu cứng nhắc và gương mặt vô cảm: “Bang chủ anh minh thần võ, liệu sự như thần.”
Lúc này đến cả Bộ Kinh Vân cũng sửng sốt, không kìm được hỏi: “Đoạn Lãng… giết Đế Thích Thiên sao?”
Ân Thành thản nhiên nhìn nó, chầm chậm gật đầu: “Đúng vậy.”
Ý cười lan ra trong đáy mắt, Lăng Ngạo Thiên lẩm bẩm: “Quả nhiên… là vậy…”
Hắn trầm ngâm một lát rồi nói với Ân Thành: “Vậy tin gì cần tung ra thì tung hết đi, sau đó đón Sương nhi, U Nhược và Phong nhi về đây…” Nói rồi hắn nở nụ cười nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng to lớn: “Cuối cùng cũng đến ngày này…”
Ân Thành cảm nhận được bầu không khí thoải mái có thể xoa dịu lòng người đang lan tràn trong Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu. Hiếm có khi nào bang chủ đại nhân để lộ nét mặt chân thành như vậy, nụ cười đó ẩn chứa sự thỏa mãn, khoan khoái, tự hào và phấn chấn, nhưng phần nhiều là nhẹ nhõm.
Ân Thành cũng thấy nhẹ lòng. Lão đại vui vẻ, hắn đương nhiên cũng vui.
Nhưng vào lúc này, Bộ Kinh Vân lại nói với vẻ buồn bực: “Đoạn Lãng… rốt cuộc có bản lĩnh gì mà giết được Đế Thích Thiên?”
Lăng Ngạo Thiên nắm tay nó, nói vô cùng thành khẩn: “May mắn thôi, tất nhiên là nó không bằng được con.”
Ánh mắt giao nhau, đôi bên ăn ý ngầm hiểu.
Ân Thành bỗng thấy sự tồn tại của mình thật nhỏ bé, hay nên nói là rất thừa thãi.
- -----oOo------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook