Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân
Chương 59: Đón người

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc đã dậy từ rất sớm, hơn nữa còn có tinh thần gấp trăm lần mọi ngày.

Đêm qua hắn đã luyện đan khoảng ba canh giờ, có điều đó là nhờ sự giúp đỡ của linh thủy, hơn nữa hiệu quả cũng tốt cực kỳ, hiện tại hắn không có một chút cảm giác mệt mỏi nào, sau đó mới cùng mọi người tập hợp tại trước cửa Tây Sương.

Lúc Triệu sư bá phân phối nhân số, Lăng Tiêu quả nhiên cũng xuất hiện, không sớm không muộn một giây.

Nhìn thấy Lăng Tiêu, đa số đệ tử Đô Phong đều cảm thấy tò mò, tuy rằng lần trước Lăng Tiêu cũng tới phòng ăn của Đô Phong, nhưng không phải ai cũng có thể nhìn thấy y, phần lớn ấn tượng của Lăng Tiêu trong mắt mọi người chỉ dừng lại ở những lời đồn.

Chỉ là nghĩ tới mấy lời đồn trước đó, mọi người dồn dập nhìn về phía Du Tiểu Mặc, lý do Lăng Tiêu sẽ xuất hiện nơi này, e rằng là vì tới tìm Du Tiểu Mặc!

“Triệu sư bá.” Mặc dù mang danh là tới đón Du Tiểu Mặc, nhưng y cũng không ngông cuồng tới mức bỏ qua Triệu Chân.

Cho dù dùng địa vị của Lăng Tiêu, Triệu Chân hoàn toàn không có tư cách lọt vào mắt y, chỉ là y đang diễn vai của Lâm Tiếu, tuy cao ngạo nhưng rất lễ phép với trưởng bối, bởi vậy y cũng rất hoàn hảo mà diễn tròn vai.

Triệu Chân cũng đã nghe được lời đồn về Lâm Tiếu và Du Tiểu Mặc, nhưng từ đầu không để ở trong lòng. Bây giờ tận mắt nhìn thấy Lâm Tiếu còn tự mình tới, lại nhìn phản ứng của mấy đệ tử khác đối với Du Tiểu Mặc, cũng đã hiểu rồi, chỉ là trong lòng dù đã biết rõ, nhưng Triệu Chân vẫn cố ý hỏi: “Lâm sư điệt tới đón người phải không?”

Lăng Tiêu mỉm cười, ưu nhã trả lời: “Không dối gạt Triệu sư bá, Lâm Tiếu tới đón Du Tiểu sư đệ.”

Du Tiểu Mặc nheo mắt lại, cứ cho là tên này tới đón hắn đi, còn cần phải cường điệu cái chữ ‘tiểu’ kia hả? Tuy rằng hắn chưa trưởng thành, nhưng cũng không phải là người nhỏ tuổi nhất nha, trong mấy người bọn họ còn có một người nhỏ hơn hắn một tuổi cơ mà.

“Vừa đúng lúc Phục sư điệt cũng muốn đi, nếu Lâm sư điệt không ngại, vậy để Phục sư điệt đi cùng các ngươi tới Trung Mạch, được không?”

Triệu Chân nhẹ gật đầu, nếu như có Lâm Tiếu đưa bọn hắn đi thì mình cũng yên tâm, cho nên không từ chối, còn tiện thể gửi luôn Phục Tử Lâm theo, lại nói tiếp, người Triệu Chân lo lắng nhất thực ra là Phục Tử Lâm, người sư điệt này nhìn không nóng vội nhưng lại rất bướng bỉnh.

“Không ngại.” Lăng Tiêu cười híp mắt, đề nghị của Triệu Chân cũng nằm trong dự đoán của y, chỉ cần không phải Phương Thần Nhạc thì ai cũng được.

Triệu Chân lập tức an tâm, ngay sau đó gọi Phục Tử Lâm và Du Tiểu Mặc tới.

Tình hình ở Trung Mạch không thể so sánh với bốn mạch khác, quy củ ở đây rất nhiều, không khí cũng rất nghiêm túc, điều cần kiêng kỵ nhất đó là lắm điều và thích hóng chuyện, cho nên lúc Triệu Chân gọi hai người tới, liền dặn đi dặn lại, để bọn họ đừng có làm việc gì dư thừa, nhất định phải nghe theo an bài của trưởng bối, mỗi việc đều phải nói hai lần mới yên tâm.

Tuy rằng biểu cảm của Phục Tử Lâm vẫn lạnh như băng, nhưng nghe mấy lời dặn dò này cũng khẽ gật đầu, tuy rằng rất nhẹ, nhưng Triệu Chân hiểu Phục Tử Lâm có tiếp thu.

Du Tiểu Mặc thì không dám đối xử với lạnh nhạt Triệu Chân như Phục Tử Lâm, sau khi nghe xong vội vàng gật đầu, ngoài miệng cũng tỏ vẻ mình đã hiểu.

Thấy hắn liên tục cam đoan, lúc này Triệu Chân mới yên tâm giao bọn họ cho Lăng Tiêu.

Vì vậy, cả ba người đã tới Trung Mạch từ rất sớm, lúc này giải đấu còn chưa bắt đầu.

Du Tiểu Mặc đi ở chính giữa, sâu sắc cảm thấy mình đã đi nhầm vị trí rồi, bên trái là một tòa băng sơn di động, thời khắc nào cũng bắn ra hơi lạnh, mà bên phải còn là một con sói đội lốt cừu, tùy thời đều hóa thân thành ma.

Lúc nãy không chú ý lắm, kết quả giờ hắn đã chìm nghỉm trong bi kịch rồi, đợi tới lúc hắn phát hiện ra muốn đổi chỗ, ánh mắt đầy ẩn ý của Lăng Tiêu thỉnh thoảng lại nhìn về phía hắn, làm hại thân thể hắn đều cứng ngắc, chớ nói chi là chuyển chỗ, cái tâm trạng bất định này cứ duy trì suốt một quãng đường hắn đi tới Trung Mạch.

Vị trí của Trung Mạch ở trên ngọn núi cao nhất của núi Vô Song, ngọn núi khổng lồ này nằm phía sau bốn mạch, xa hơn nữa là một biển mây rộng mênh mông.

Lăng Tiêu dẫn hai người tới một con đường vắng vẻ, bởi vậy trên đường không gặp được sư huynh đệ nào của Võ Hệ, cuối cùng dừng lại trước một tòa sơn môn to lớn, phía trên sơn môn treo một bảng hiệu đen mạ vàng, trên tấm bảng viết hai chữ Trung Mạch, khí thế phi phàm, những người tu vi hơi thấp chỉ liếc mắt nhìn sẽ thấy không thoải mái.

Người ghi hai chữ này hẳn phải có tu vi cực cao, Du Tiểu Mặc chỉ nhìn thoáng qua đã thấy tim đập thình thịch, không kiềm chế được rùng mình một cái.

Có điều cũng chỉ bị một chút mà thôi, tuy rằng hắn không có tu vi gì, nhưng linh hồn của hắn so với người khác còn mạnh mẽ dẻo dai hơn nhiều, việc này có liên quan tới chuyện hắn tu luyện 《 thiên hồn kinh 》, nếu đổi thành những sư huynh đệ khác, còn không chắc được có thể phản ứng được như hắn hay không.

Phục Tử Lâm đã là đan sư cấp bốn, linh hồn cũng mạnh hơn Du Tiểu Mặc nhiều, khí thế của hai chữ kia không hề có tác dụng.

Về phần Lăng Tiêu hả, đừng nói muốn làm y khiếp sợ, chỉ cần người ghi hai chữ này không bị y dọa lại là tốt rồi.

Du Tiểu Mặc rùng mình xong rốt cục cũng thoát khỏi cảm giác khó chịu này, ngẩng đầu lên lại lơ đãng đụng vào ánh mắt của Lăng Tiêu, người kia không biểu hiện gì, chỉ là thấy hắn vẫn ổn mời dời ánh mắt, sau đó Du Tiểu Mặc nhìn thấy Lăng Tiêu lấy ra một khối lệnh bài màu đen, ném thẳng vào sơn môn.

Không khí trước mặt bỗng dưng như mặt nước nổi lên từng đợt sóng nhẹ, còn khối lệnh bài kia giống như chìm xuống đầm lầy, bị từng đợt rung động từ từ nuốt chửng, cuối cùng hoàn toàn biến mất, hình ảnh như thế này Du Tiểu Mặc đã từng gặp trong Tàng Thư Các.

Khi đó hắn muốn lấy một quyển sách ở trên giá cũng cần dùng tới một tấm lệnh bài, mãi về sau hắn mới hiểu rõ, thì ra giá sách có một kết giới để bảo vệ, nếu như không nhận được lệnh bài từ lão giả trông coi Tàng Thư Các thì dù có vào bên trong được cũng không thể đụng vào sách trên giá, ngược lại còn bị người khác phát hiện.

Tình huống hiện tại cũng là một loại kết giới, còn khối lệnh bài màu đen kia chính là chìa khóa để mở kết giới.

Từ sau khi có kinh nghiệm, Du Tiểu Mặc đã không còn kinh hãi với loại tình huống này nữa rồi, dù sao thì thế giới này đã sớm vượt qua sự hiểu biết về khoa học của hắn, nếu như cứ cố dùng khoa học để giải thích các loại hiện tượng phản khoa học thế này, hắn thà lấy dao cắt cổ tự sát cho rồi.

Mặc dù sơn môn không hề thay đổi gì, nhưng tấm bảng hiệu kia đã biến mất, Du Tiểu Mặc biết lúc này bọn họ có thể đi vào rồi.

Phục Tử Lâm không đợi Lăng Tiêu mở lời đã bước vào trước.

Du Tiểu Mặc vốn định đi theo sau, rồi lại đột nhiên nhớ lại cái vị trí đau khổ kia, lập tức chần chừ, chỉ là lúc này bả vai hắn đã bị một lực không thể chống cự khoác vào, hơi thở quen thuộc tràn vào trong mũi, không phải Lăng Tiêu thì là ai.

“Tiểu sư đệ thân mến, nếu như ngươi không muốn tự đi bộ, vậy ta có thể ôm ngươi nha.” Tiếng cười nhẹ nhàng vang lên quanh quẩn bên tai.

Du Tiểu Mặc theo bản năng tưởng tượng ra viễn cảnh mình bị Lăng Tiêu ôm, da gà da vịt rơi đầy đất, quá là đáng sợ rồi đó, lúc này hắn như một con thỏ nhỏ hoảng hốt vội vàng theo đuôi Phục Tử Lâm.

Lăng Tiêu nhìn theo bóng lưng đang bỏ chạy kia, ngửa đầu cười lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương