Du Tiểu Mặc là một kẻ vừa nhát gan vừa nhu nhược lại còn sợ phiền toái, loại người này là loại người mà Lăng Tiêu ghét nhất từ trước tới nay, nhưng không ngờ, y không chỉ không ghét Du Tiểu Mặc, mà ngược lại còn ngày càng cảm thấy hắn đáng yêu, có đôi khi còn không nhịn được mà trêu chọc hắn, toàn bộ quá trình đùa giỡn đều khiến y sung sướng vô cùng.

“Tiểu sư đệ, nếu không muốn chết, thì phải ngoan ngoãn nghe lời của ta, hiểu chưa?” Lăng Tiêu nén cười, sung sướng nói.

Du Tiểu Mặc tập tức gật đầu như bằm tỏi, mạng của hắn đều nằm trong tay y rồi, nếu không hiểu… thì cũng phải cố mà hiểu!

Lăng Tiêu tiến lên vài bước, quay đầu lại nhìn Du Tiểu Mặc đang lẽo đeo theo đuôi: “Từ giờ trở đi, ngoài ta ra, đừng cho bất kì ai thấy được giọt nước kia trên ngực ngươi, đây là điều rất quan trọng, hiểu chưa?”

“Hiểu rõ!” Du Tiểu Mặc gật đầu lia lịa.

Tuy rằng hắn rất muốn nhắc nhở y đó không phải là giọt nước mà là giọt nước mắt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vất quyết định giữ kín trong lòng, dù sao hình dạng của hai thứ đó đều không khác nhau là mấy.

“Còn nữa, linh thảo trồng trong mảnh không gian này có thể mang ra ngoài, nhưng phải hạn chế, để tránh cho người có lòng trắc ẩn chú ý tới, thêm nữa, ngươi nhờ nước hồ nên mới có thể luyện ra hơn trăm viên linh đan một ngày, nếu có người cố ý điều tra ngươi sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện chỗ khó hiểu, cho nên từ hôm nay trở đi, phải có chừng mực.

Lăng Tiêu cẩn thận dặn dò từng câu từng chữ, giọng điệu còn trịnh trọng. Du Tiểu Mặc cũng hiểu sự quan trọng trong vấn đề này, cho nên tất cả đều đồng ý.

Ghi nhớ hết mọi chuyện cần thiết, Du Tiểu Mặc đột nhiên nghĩ tới một vấn đề khác, liền vội vàng hỏi: “Lăng sư huynh, thế ta còn có thể uống thứ linh thủy kia không?”

Lăng Tiêu suy nghĩ một lát: “Có thể, nhưng sau này không nên nộp linh đan sớm quá, ít nhất phải kéo dài thêm hai ba ngày nữa.”

Không cần giải thích cặn kẽ, Du Tiểu Mặc có thể hiểu hết ý tứ của y, lần trước hắn lĩnh một ngàn hai trăm cây linh thảo, kết quả là luyện xong xuôi trong vẻn vẹn bốn ngày, đúng là tốc độ quá nhanh, nhất là cái loại đệ tử tư chất kém như hắn, thật sự không bình thường chút nào.

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện cần thiết, Lăng Tiêu liếc mắt về phía mảnh ruộng linh thảo trước mặt. Linh thảo mọc lên đủ mọi màu sắc vô cùng tươi tốt, không hề giống với đám linh thảo Lâm Tiếu đã từng gặp.

Lâm Tiếu đã từng nhìn thấy vườn linh thảo, là vườn linh thảo của Thiên Phong, bởi vì hắn là đại đệ tử của chưởng môn, mà Thang Vân Kỳ còn là con gái của chưởng môn, nhờ quan hệ này, Lâm Tiếu khá thân cận với Thiên Phong, lúc trước mỗi lần hắn tới Thiên Phong, những trưởng bối và đệ tử kia đều không có vì hắn là người của Võ Hệ mà đề phòng.

Chỉ là bây giờ chắc đã thay đổi rồi.

Thời gian gần đây, chỗ nào cũng có lời đồn y và Du Tiểu Mặc rất thân thiết, cộng thêm với việc Du Tiểu Mặc hiện tại còn là đồ đệ của Khổng Văn, ai đảm bảo được sẽ không có người nghĩ ngợi lung tung, Lăng Tiêu cũng đã có một đoạn thời gian ngắn không tới Thiên Phong, cho nên y cũng không biết thái độ của những người kia đối với y có thay đổi hay không nữa.

“Diện tích mảnh đất trong không gian này không nhỏ, ngươi chỉ định dùng mảnh đất kia để trồng linh thảo?”

Lăng Tiêu nhìn một vòng xung quanh, diện tích của mảnh không gian này không hề nhỏ, riêng hồ nước kia đã lớn như quảng trường của Thiên Phong rồi.

“Không phải, ta định dùng tất cả đất để trồng linh thảo, nhưng mà, ầy, cỏ dại quá nhiều, ta nhổ không hết.”

Du Tiểu Mặc ngượng ngùng cúi đầu xuống, hắn đã bỏ ra thời gian mười ngày, nhưng mà hắn chỉ có hai tay, bình thường còn phải luyện đan, căn bản không dư nổi thời gian để nhổ cỏ, cộng thêm với hôm trước còn phải bế quan bốn ngày, cho nên thời gian để thu hoạch linh thảo thành thục cũng không có, đừng nói là nhổ cỏ.

“Với hiệu suất này của ngươi, cho dù ngươi dùng thời gian một năm cũng chưa chắc đã xong.” Lăng Tiêu hững hờ liếc mắt nhìn hắn.

Du Tiểu Mặc không phản bác lại được, mảnh không gian này lớn vậy, nói không chừng nếu thật sự cho hắn một năm chỉ để nhổ cỏ cũng không nhổ hết được tất cả đám cỏ dại này, nghĩ qua nghĩ lại, hắn liền thận trọng hỏi: “Vậy ngươi có biện pháp nào không?”

Lăng Tiêu bỗng nhiên nở một nụ cười ấm áp như gió mùa xuân: “Không phải ai cũng có thể khiến gia xuất thủ được đâu.”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái: “Ngươi muốn bao nhiêu viên linh đan?”

“Hai mươi viên, là cái loại tốt nhất.” Lăng Tiêu không hề xấu hổ chút nào mà ra yêu cầu.

Du Tiểu Mặc nhếch miệng, hắn biết rõ yêu cầu của y có thể không thấp, nhưng mà hai mươi viên linh đan sao, lại còn là loại tốt nhất, dựa vào năng lực hiện tại của hắn, đoán chừng phải vất vả luyện đan một ngày, cũng may linh thảo trồng trong không gian đều đã thành thục rồi, cho nên hắn không cần mỗi ngày tới linh thảo đường, cũng không cần phải nộp một nửa linh đan, thời gian dư dả khá nhiều.

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc phải dùng tới hai mươi viên linh đan tốt nhất để Lăng Tiêu ra tay.

Hình ảnh này tương đối gây xúc động, cũng không biết y gọi vòi rồng ở đâu ra, mấy cơn lốc nhỏ xuất hiện từ hư không, sau đó bắt đầu tàn phá khắp không gian, nơi nào có vòi rồng đi qua, tất cả cỏ dại đều bị nhổ tận gốc, mà đất đai cũng không cần Du Tiểu Mặc phải tự tay xới lên nữa.

Không tới nửa canh giờ, trừ chỗ bọn họ đang đứng và mảnh ruộng linh thảo kia, tất cả đất đai giống như vừa bị tàn phá, chỉ còn một mãnh hỗn độn…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương