Truyền Nhân Thiên Y
Chương 908

Chương 908

“Ừm.”

Lương Siêu gật đầu, bài học này không quá nhẹ cũng không quá nặng, rất vừa phải.

Sau khi nghe xong, Diệp Khuynh Thành sửng sốt một hồi. Trong lòng cô ta thầm than hai lão già kia đến thật không đúng lúc, kết cục như vậy chỉ có thể thừa nhận bản thân xui xẻo mà thôi.

Suốt cả chặng đường, không ai nói lời nào.

Nửa ngày trôi qua, sắc trời dần tối, cuối cùng Diệp Khuynh Thành cũng đã tới thành Huy Sơn.

Lúc này, Lương Siêu đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở hàng ghế sau đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Hắn hỏi: “Khuynh Thành, chắc hẳn cô rất ít tiếp xúc với giới võ đạo phải không?”

“Nếu như chưa từng có tranh chấp gì với Vạn Thú tông, làm sao cô biết được cửa vào đó ở đâu?”

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Khuynh Thành có chút mất tự nhiên.

Sau đó, cô ta chỉ đơn giản trả lời: “Tôi chỉ nghe mọi người nói thôi.”

“Ồ.”

Lương Siêu gật đầu, không hỏi thêm câu nào nữa. Thủ tịch cung phụng của Diệp gia cũng có thực lực ở Kim Đan kỳ cho nên việc biết về Vạn Thú tông và nói với Diệp Khuynh Thành cũng là chuyện bình thường.

Hai tiếng sau, Diệp Khuynh Thành đã lái xe đến chân núi. Lương Siêu xuống xe và vẫy tay với cô ta.

“Cô quay về đi, xong việc tôi sẽ về sau.”

Nói xong, hắn và Mễ Lặc quay người rơi đi. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã biến mất trong màn đêm dày đặc.

Bên trong xe, mặc dù bề ngoài Diệp Khuynh Thành tỏ vẻ bình tĩnh nhưng thật ra đôi bàn tay ngọc ngà run rẩy nắm chặt vô lăng. Có thể thấy lúc này cô ta đang căng thẳng đến mức nào.

Cuối cùng, sau một hồi dằn vặt, cô ta xuống xe rồi chạy theo lên núi.

Tuy nhiên chưa đi được bao xa, cô ta đã nghe thấy tiếng gào rống rung chuyển núi rừng.

“Lương Siêu tới bái núi!”

“Vạn Thú tông mau ra lĩnh án tử đi!”

Vào khoảnh khắc tiếp theo.

“Gào gào!”

Tiếng gầm của hàng vạn con thú vang vọng khiến cho toàn bộ Vạn Thú tông giống như một con quái thú khổng lồ thức dậy!

Đầu tiên, vài con hổ kim giáp xuất hiện nhe nanh trợn mắt gầm lên vài tiếng rồi xông lên.

Thế nhưng bọn chúng không có cơ hội đến gần Lương Siêu bởi vì Mễ Lặc đã chắn trước bọn chúng.

“Thưa ngài, làm sao chúng ta có thể đối phó với loại động vật vô hồn này?”

Lương Siêu không cần suy nghĩ mà nói thẳng một chữ.

“Giết.”

“Tuân lệnh.”

Vừa dứt lời, Mễ Lặc tùy tiện búng tay một cái, mấy con hổ kim giáp đang lao tới lập tức nổ tung thành sương máu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương