Truyền Nhân Thần Y
-
C12: Không có phương thuốc
Sau khi nghe xong lời giải thích của vợ chồng Vương Tố, Tô Vũ lại có cái nhìn khác với Tiêu Tuyết Ny. Dù sao thì ở xã hội này có đa số bác sĩ đều là người bị tiền làm mờ mắt như Trần Phúc. Người có thể đặt mình vào hoàn cảnh của bệnh nhân để suy nghĩ giống như Tiêu Tuyết Ny thật sự không còn nhiều nữa.
Sau khi vợ chồng Vương Tố rời đi, Trần Phúc vội vã tóm lấy Tô Vũ hỏi: “Nhanh chóng lấy phương thuốc đó ra đây đi. Tôi nói cho cậu biết, có thể cậu cũng không biết cái đó đáng giá bao nhiêu tiền.”
Tô Vũ lắc đầu nói: “Không có phương thuốc.”
“Tôi biết cậu không biết phương thuốc, bây giờ cậu viết ra không phải được sao? Hay là cậu nói cho tôi viết ra nhé.” Nói xong, Trần Phúc bèn lấy giấy bút ra.
“Tôi nói rồi, không có phương thuốc, tình huống cụ thể của mỗi người đều khác nhau, không có phương thuốc nào có thể trị bách bệnh cả. Dù sao thì ông cũng là bác sĩ, hẳn là có thể nghe hiểu chứ?” Tô Vũ lườm Trần Phúc một cái và hỏi.
Thật ra Tô Vũ nói không sai, tình huống thân thể của mỗi cá nhân đều khác nhau. Nếu có chút sai lệch về liều lượng của bất kỳ loại thuốc nào, tác dụng của thuốc có thể hoàn toàn khác nhau, vì vậy thuốc chỉ có thể cho một người, mỗi thời gian cụ thể.
Đây cũng là nguyên nhân Tô Vũ không viết phương thuốc.
Suốt cả ngày Trần Phúc đều suy nghĩ về nguyên nhân tại sao Tô Vũ lại không viết phương thuốc. Có điều sau đó ông ta cũng nghĩ rõ ràng, giữ Tô Vũ lại thiết thực hơn giữ lại những phương thuốc đó. Ngày mai ông ta sẽ giăng biểu ngữ, từ nay việc kinh doanh của Dịch Phúc Quán sẽ phát đạt.
Thời tiết tháng bảy tháng tám nói thay đổi là thay đổi. Lúc sắp tan làm, mây đen giăng kín bầu trời, trong nháy mắt mưa to như vỡ đê lũ lụt vậy, khiến cho nhiệt độ thành phố này xuống thấp.
Bên trong quán cà phê đối diện với Dịch Phúc Quán. Một người phụ nữ đã ngồi ở đây suốt buổi chiều, ánh mắt cô ta chưa bao giờ rời khỏi Dịch Phúc Quán, hay nói chính xác là chưa bao giờ rời khỏi Tô Vũ.
Người này là Thẩm Hân Duyệt, lần trước Hội Hải Đông bị tổn thất nặng nề. Cha của cô ta là Thẩm Ngạo cũng vì vậy mà bị thương nặng. May mà hai ngày trước Ngô đại sư kịp thời quay lại, cục diện mới ổn định.
Từ đó trở đi Thẩm Hân Duyệt vẫn luôn nhớ thương Tô Vũ. Cô ta cảm thấy người này không đơn giản, mà hôm nay nhìn thấy Tô Vũ đi làm bình thường trong Dịch Phúc Quán, điều này càng thêm chắc chắn suy đoán của cô ta.
Người đã giết người của Hội Hải Đông mà vẫn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi làm việc ở đây. Điều này đủ để chứng minh anh có đầy đủ tự tin, không sợ Hội Hải Đông sẽ đến tìm tính sổ.
“Alo, cô cả có gì dặn dò ạ?” Thẩm Hân Duyệt cầm điện loại lên bấm một số điện thoại.
“Tôi đang ở quán cà phê trên đường Hải Tây, lập tức lái xe tới đây.”
“Vâng.”
Một lúc sau, một chiếc Mercedes màu đen đỗ trước cửa quán cà phê. Một chàng trai mặc Âu phục đeo kính râm che chiếc ô bước xuống xe đi tới, cúi đầu nói với Thẩm Hân Duyệt trước cửa quán cà phê: “Để cô cả đã đợi lâu.”
Thẩm Hân Duyệt không trả lời mà thẳng thừng nhận lấy chiếc ô trong tay chàng trai, đi đôi giày cao gót sải bước đi đến phía đối diện.
“Tiểu Vũ, nhanh chóng dọn dẹp một chút. Tan làm rồi, nhà cậu ở đâu? Tôi lái xe đưa cậu về.” Ông chủ Trần Phúc ngồi trên xe van vẫy tay với Tô Vũ.
Đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp đột ngột xông vào tầm mắt của Trần Phúc, đôi chân dài và thẳng đó khiến trái tim Trần Phúc run lên, khiến ông ta không thể rời mắt.
“Đã lâu không gặp.” Thẩm Hân Duyệt đặt ô xuống đi vào trong tiệm, nhìn Tô Vũ và nhẹ nhàng nói.
“Mẹ kiếp, chuyện gì thế này? Thằng nhóc thối kia tốt số thật đấy.” Trần Phúc ngồi ở trong xe van, nhìn bóng lưng uyển chuyển của Thẩm Hân Duyệt, vô cùng ngưỡng mộ.
Tô Vũ thu tay lại chuẩn bị dược liệu luyện chế Tiểu Trúc Cơ Đan, anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Hân Duyệt với nụ cười bình tĩnh trên mặt, cứ như không quan tâm đến chuyện mấy ngày trước giết chết Hắc Hùng: “Lâu rồi không gặp, xin hỏi cô hôm nay đến đây làm gì?”
Thẩm Hân Duyệt cảm thấy ngạc nhiên trước dáng vẻ bình tĩnh của Tô Vũ, một lúc sau mới bừng tỉnh, cô ta đáp: “Lần trước cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, hôm nay đặc biệt đến để cảm ơn anh.”
Tô Vũ khẽ gật đầu, tuy anh không muốn có bất cứ liên quan gì đến những người đó lắm nhưng cũng không sợ những người đó gây rắc rối. Dù sao thì sau này vẫn phải sinh sống trong thành phố này, anh không muốn đối phương năm lần bảy lượt đến quấy rầy mình.
Còn trên thực tế, đối phương cũng đã bày tỏ rõ ràng, là đến cảm ơn anh, Tô Vũ cũng không cần phải tỏ ra xa cách.
“Mời anh.” Ngay sau đó, Thẩm Hân Duyệt đưa tay làm động tác mời. Lúc này tài xế vừa nãy đã lái xe đến đây, Thẩm Hân Duyệt chủ động che ô và mở cửa xe cho Tô Vũ.
“Tôi đã đặt tiệc rượu mời anh ở Bách Vị Cư, mời anh đến đó dùng bữa.” Sau khi lên xe, Thẩm Hân Duyệt mở miệng nói.
“Nếu đây là lời cảm ơn của cô thì tôi xin nhận tấm lòng, tôi vẫn phải trở về nhà.” Tô Vũ khẽ nhắm mắt nghe tiếng mưa bên ngoài và lạnh nhạt nói.
Nghe thấy lời từ chối của Tô Vũ, khóe mắt tài xế giật giật mấy cái. Thời gian lâu như vậy tới nay, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Thẩm Hân Duyệt chủ động che ô cho người khác, cũng là lần đầu tiên nghe thấy có người thẳng thừng từ chối lời mời của Thẩm Hân Duyệt.
Phải biết rằng Thẩm Hân Duyệt đường đường là cô cả của Hội Hải Đông, không nể mặt Thẩm Hân Duyệt tức là không nể mặt Hội Hải Đông.
Tài xế lắc đầu, suy nghĩ trong lòng: “E rằng ngày mai trên bờ biển sẽ có thêm một thi thể không ai nhận rồi.”
Tuy nhiên, Thẩm Hân Duyệt lại chẳng tức giận, cô ta lấy một tấm thẻ màu vàng từ trong túi ra và nói với Tô Vũ: “Nếu anh đã có việc thì tôi cũng không thể miễn cưỡng. Đây là một chút tâm ý của tôi, xin anh nhất định phải nhận lấy.”
Trong kính chiếu hậu, lúc nhìn thấy tấm thẻ màu vàng trong tay Thẩm Hân Duyệt, tài xế không khỏi nuốt nước miếng.
Đó là thẻ vagng chí tôn chỉ có ba tấm của Hội Hải Đông. Có tấm thẻ này, có thể tận hưởng các dịch vụ cao cấp nhất trong tất cả các nhà hàng, khách sạn, trung tâm thương mại trên khắp thành phố Tân Hải, hơn nữa còn là miễn phí.
Tô Vũ vươn tay tùy ý nhận lấy tấm thẻ đó, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, dường như tất cả những chuyện này đều là chuyện đương nhiên với Tô Vũ.
Trong lòng Thẩm Hân Duyệt càng thêm chắc chắn rằng người này không đơn giản, trên người anh toát lên sự kiêu ngạo tuyệt đối tự tin với thực lực của mình.
“Anh có thể để lại số điện thoại không? Sau khi cha tôi đỡ hơn, chắc chắn sẽ mở tiệc mời anh.” Thẩm Hân Duyệt nhìn Tô Vũ và nói tiếp.
“À, tôi không có điện thoại.” Nghe vậy, tài xế suýt chút nữa thì cắn đứt lưỡi của mình.
Anh ta cứ tưởng rằng Tô Vũ là một nhân vật ghê gớm chứ, vậy mà lại là một tên quê mùa ngay cả điện thoại cũng không có.
Ngay sau đó. Thẩm Hân Duyệt búng tay nói với tài xế: “Đưa điện thoại của anh cho tôi.”
Tài xế không biết Thẩm Hân Duyệt định làm gì, anh ta đưa điện thoại của mình cho cô ta, sau đó Thẩm Hân Duyệt xóa hết danh bạ trên điện thoại, chỉ để lại số điện thoại của một mình cô ta, sau đó đưa cho Tô Vũ: “Anh cầm lấy đi, để tiện liên lạc.”
Không lâu sau, Tô Vũ cũng đã đến nhà, nhìn Tô Vũ rời đi, tài xế không hiểu hỏi: “Cô cả, người này thật sự rất vô lễ.”
Thẩm Hân Duyệt nhắm mắt dựa vào xe, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Nếu anh có thể giết chết Hắc Hùng trong vòng một chiêu, anh cũng có thể vô lễ như vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook