[Truyện Ngắn] Nơi Cuối Cầu Vồng
Chương 2: Anh hùng cứu mỹ nhân

Tình huống lần đầu gặp gỡ của Cố Thư Noãn và Ôn Trạm cũng không khác lần này bao nhiêu, có điều trước kia tình trạng nguy kịch hơn nhiều.

Lúc ấy cô vừa mới vào năm nhất, các bạn trong lớp tổ chức tiệc nướng trên bờ sông, sau khi ăn uống xong thì cô lại nổi hứng đi dạo dọc bờ sông. Đi được một đoạn, vốn đang định quay trở lại thì bất chợt thấy một bé trai bị đuối nước, một dòng máu nóng dâng lên khiến cho Cố Thư Noãn không chút do dự mà nhảy xuống nước cứu người.

Cô phải tốn gần hết sức lực mới có thể đưa bé trai vào được khu nước nông, nhưng bản thân lại vì bị chuột rút mà không thể động đậy. Không may lúc ấy lại xuất hiện thêm một cơn sóng lớn đẩy cô ra xa bờ sông.

Những chuyện xảy ra sau đó Cố Thư Noãn không hay biết gì nữa. Cô chỉ nhớ rằng lúc mình tỉnh lại thì thấy Ôn Trạm đang quỳ sát bên cô thực hiện hô-hấp-nhân-tạo.

Lúc đấy cô vừa ‘uống’ cả một bụng nước sông nên đầu óc có hơi choáng váng, nhìn thấy có người đang giở trò đồi bại với mình thì liền giáng cho một cái tát, âm thanh bén nhọn mà thanh thuý vang lên doạ cho đám nhóc đang vây xem sợ hãi.

Cố Thư Noãn thì không rảnh lo nhiều như vậy, cố gắng bò dậy chỉ thẳng vào Ôn Trạm mà mắng: “Lưu manh! Vô lại! Đồ không biết xấu hổ!”

Cái tát kia của Cố Thư Noãn mang theo lực không hề nhỏ làm cho mặt Ôn Trạm đau đến nóng rát, sau đó còn bị cô mắng như vậy nên giận quá hoá cười: “Cô kia, tôi vừa cứu cô đấy.”

Mấy đứa nhóc xung quanh cũng phụ hoạ: “Đúng vậy đó chị, anh trai này là người cứu chị đó.”

Vẻ mặt Cố Thư Noãn xị xuống như đưa đám, tâm tình hết sức mâu thuẫn, vừa cảm kích vì anh ấy đã cứu mình lại vừa thấy uất ức khi bị mất đi nụ hôn đầu. Cô đưa mắt liếc nhìn anh một cái, sau đó lại khẽ lẩm bẩm: “Cứ thế mà bị mất đi nụ hôn đầu…”

Tuy cô lẩm bẩm nói nhỏ nhưng Ôn Trạm vẫn nghe thấy được, anh sờ sờ cái mũi, hai bên tai cũng ửng đỏ.

“Nói như kiểu đó không phải nụ hôn đầu của tôi vậy.”

Nói xong, hai người bốn mắt nhìn nhau, bất chợt xung quanh dâng lên một loại ái muội đến quỷ dị.

Hai người giằng co một lúc thì mặt của Ôn Trạm ngày càng đỏ lên, trong lúc Cố Thư Noãn vẫn chưa phản ứng được vì sao tên kia lại đỏ mặt thì Ôn Trạm đã đứng dậy, anh xách ba lô của mình được đặt gần đó lên sau đó lấy ra một chiếc áo khoác ném cho Cố Thư Noãn.

Cố Thư Noãn sửng sốt, lúc này mới chợt nhớ ra mình đang mặc áo thun mỏng, sau khi bị ướt sũng liền trở nên xuyên thấu đến mức thấy cả áo lót bên trong.

Lúc này, người đỏ mặt lại là Cố Thư Noãn.

Không chỉ nụ hôn đầu mà đến trong sạch cũng mất bà nó rồi.

Cố Thư Noãn gần như là chạy trối chết.

Cô chạy về đến chỗ bày tiệc của lớp, bạn cùng phòng thấy cả người cô ướt như chuột lột, trên người còn mặc thêm áo khoác nam nên ánh mắt đều mang theo vẻ tò mò nhiều chuyện.

“Ái chà chà, Thư Noãn, cậu lén bọn mình đi hẹn hò với trai hả?”

Cố Thư Noãn giơ tay chỉ xuống dòng sông cạnh bên: “Thấy không?”

Bạn cùng phòng nghi hoặc hỏi lại: “Thấy cái gì?”

“Đó, người con trai tớ lén đi tìm đó, lại đây gọi tiếng ‘ba ba’ đi.”

“.......”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương