Truyền Kỳ Xứ Mộng
-
Chương 70: Tiền truyện: Lạc Hồng Đạo Quán
“Sầu sự, hai thầy trò nên duyên
Giúp người chữa bệnh, tiếng thơm xa”
Năm 1993.
Nơi đây là một mảnh thung lũng rộng lớn. Chỉ nhìn qua cũng biết ở đây vừa xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa. Cây đổ, đá vụn, lửa cháy vài nơi xung quanh thung lũng. Trên mặt đất, mặt đá và vài gốc cây trơ trụi có vết máu cùng vài vết móng như móng dã thú. Ở một góc thung lũng, hai bóng người đứng nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất. Kẻ thứ nhất là một người mặt mũi đầy lông lá, sắc mặt dữ tợn như quỷ dạ xoa, y khoác một tấm áo cà sa của Phật môn. Người thứ hai là một ông lão mặc đạo bào, đội mũ bê-rê. Hai thi thể trên mặt đất một thi thể là một con tinh tinh khổng lồ, lông đỏ rực như lửa, nằm sóng soài trên mặt đất. Thi thể thứ hai là một kẻ mặc chiến bào, dáng vẻ vài phần tương tự người mặt mày dữ tợn mặc cà sa đang đứng đây. Thi thể này chết trong tư thế ngồi tựa lưng vào một tảng đá.
“Xác định là cả hai bọn họ đều đã chết?” Người mặc cà sa hỏi.
“Đúng vậy” ông lão thở dài. “Đáng lẽ ta không nên để hắn đi một mình. Đáng lẽ ta nên bắt hắn ở lại.”
“Đừng tự trách mình. Lão có muốn bắt cũng không làm nổi đâu. Tính của hắn hai chúng ta đều biết.” Người mặc cà sa an ủi ông lão. “Cái mà Lão Tôn không hiểu, là tại sao hai kẻ này lại đánh nhau đến lưỡng bại câu thương?”
“Hỏa Hồn Hầu tính tình xảo trá, gian ác, có gì mà không được?” Ông lão giọng đầy bi phẫn.
“Hỏa Hồn Hầu tuy gian ác nhưng không phải kẻ ngốc. Hắn và tiểu Lục tử cũng lại có chút giao tình. Về lý mà nói, hai người bọn họ sẽ không đánh nhau đến mức lưỡng bại câu thương, mà sẽ dừng kịp thời.” Tôn Ngộ Không phân tích. “Được rồi, tạm thời không nói chuyện này, chúng ta lo an táng cho tiểu Lục tử trước.”
Hai người họ mang xác nam tử tựa lưng vào tảng đá đi, đào một nấm mồ rồi chôn xuống. Kế đó lập một bia mộ đề tên “Lục Hầu Thanh.” Xong xuôi, hai người cúi xuống lạy mấy lạy, rồi Ngộ Không lại quay qua bảo Nguyễn Lão:
“Rồi, bây giờ lão đi thông báo cho những người còn lại trong Hội đồng. Ghế của tiểu Lục tử trong Hội đồng cứ để trống chờ kiếp sau của hắn sẵn sàng đi. Chuyện điều tra cái chết của tiểu Lục tử, cứ giao cho Lão Tôn.”
Nguyễn Lão gạt nước mắt, đứng lên. “Được, vậy tạm thời ta sẽ ở núi Võ Đang chờ tin Đại Thánh.”
***
Tháng 8 năm 1994.
Trong phòng khách phái Võ Đang, ba người đang ngồi, hai ông lão mặc đạo bào, một người mặt mày dữ tợn, mặc áo cà sa. Ông lão đầu đội mũ bê-rê lên tiếng hỏi:
“Đại Thánh, không biết có điều tra được gì thêm chăng?”
“Về cái chết của hắn thì vẫn chưa có thêm thông tin gì so với lần trước ta đến đây.” Tôn Ngộ Không thở dài, đoạn nói tiếp, “Thế nhưng ta lại có một việc muốn hỏi lão!”
“Việc gì?” ông lão đầu đội bê-rê giọng nói có chút thiếu nhẫn nại.
“Theo như ta hỏi được từ Nam Tào, Bắc Đẩu của Thiên Phủ, hắn đầu thai làm cháu nội lão. Sao lão không nói gì về chuyện này với ta?”
“Cháu nội ta?” Ông lão đầu đội bê-rê sửng sốt.
“Lão thật sự không cảm nhận được khí tức của hắn sao?” Ngộ Không kỳ lạ hỏi. “Về lý mà nói, Nhị giới nhân khi đầu thai đều sẽ có khí tức đặc thù, tuy Phàm nhân không thể nhận biết, thế nhưng đối với Nhị giới nhân khác thì phải rất quen thuộc chứ? Nhất là lão lại quen thân với hắn như vậy...”
Ngộ Không còn chưa nói hết lời thì Nguyễn Lão đã cắt ngang:
“Vậy để ta về kiểm tra thử.” Dứt lời, Nguyễn Lão đã định tịnh thiền, trở về Địa Cầu ngay, Ngộ Không thấy vậy vội ngăn:
“Khoan đã. Còn một việc ta cần bàn với lão!”
Nguyễn Lão dừng hành động, nhìn Ngộ Không với ý hỏi trong mắt. Ngộ Không thấy vậy thì gọi ra bên ngoài phòng:
“Lục Hồng, con vào đây!”
Dứt lời thì thấy một con khỉ con chạy vào, cúi chào hai người Nguyễn Lão và Trương Chân nhân, đoạn nói:
“Lục Hồng bái kiến Thủ hộ giả, bái kiến Trương Chân nhân!”
“Đại Thánh, đây là?” Trương Chân nhân hỏi.
“Nó là cháu gọi tiểu Lục tử bằng chú” Ngộ Không giới thiệu. “Ta thấy nó có duyên với nghề luyện đan, nên muốn giới thiệu nó làm đồ đệ Nguyễn Lão.”
Trước khi Nguyễn Lão kịp từ chối, Ngộ Không đã nói tiếp, “Ta biết từ chuyện năm đó, trong lòng lão vân luôn có một cái bóng. Thế nhưng trốn tránh mãi không bằng đối mặt. Không có ai là không phạm sai lầm cả, thế nhưng từ bấy đến giờ, lão đã khôn hơn năm đó nhiều rồi. Lại thêm Lục Hồng này tính tình không giống tên đó, Lão Tôn có thể lấy danh dự ra đảm bảo.”
Ngưng mấy giây, nhìn thấy Nguyễn Lão đã hơi có chút phân vân, Ngộ Không lại bổ sung, “Nếu lão không chịu nể mặt Lão Tôn, thì cũng phải nể mặt tiểu Lục tử hắn. Lục Hồng này là cháu tiểu Lục tử, đâu phải tên năm xưa có thể so sánh? Thêm nữa, nếu đúng là tiểu Lục tử đầu thai làm cháu nội lão, thì lão cũng nên kiến lập một thế lực, chuẩn bị cho tương lai khi hắn thức tỉnh tại Xứ Mộng. Có thêm Lục Hồng làm bạn, giúp đỡ lão vẫn hơn là lão thui thủi một mình, phải không?”
Nguyễn Lão trầm ngâm suy nghĩ rồi vuốt râu, gật đầu: “Vậy được, Nguyễn Lão ta sẽ phá bỏ lệ cũ, một lần nữa chọn tin tưởng, thu nhận đồ đệ này!”
***
Cuối năm 1994.
“Sư phụ, đã tới nơi rồi! Phía trước chính là ngọn núi mà Đại Thánh nói!” Lục Hồng trỏ về ngọn núi phía trước, nói. Sau một chặng hành trình tương đối dài, cuối cùng hắn và Nguyễn Lão cũng đã đi tới ngọn núi vô danh mà Tôn Ngộ Không chỉ điểm.
“Ở đó sao?” Nguyễn Lão trầm ngâm, “Lục Hồng, con mau đi xung quanh xem qua một lượt, đánh đuổi các loại Ma thú quanh vùng này!” Trước khi Lục Hồng dời đi, Nguyễn Lão lại gọi giật lại, “À, còn nữa, nếu có toán cướp nào quanh đây thì cũng thuận tiện dạy chúng một bài học, đuổi chúng đi. Nhưng nhớ kỹ, chỉ đánh đuổi, không hạ sát thủ!”
“Sư phụ, mấy thứ gian ác đó, cứ trực tiếp diệt tận gốc đi, cần gì phải tha?” Lục Hồng băn khoăn hỏi lại. Nguyễn Lão lắc đầu, đoạn nói:
“Lục Hồng, con đi theo ta cũng dần nên tránh sát sinh đi. Kẻ mạnh hơn người không phải ở giết được bao nhiêu mạng, mà là cứu được bao nhiêu sinh linh. Giết chóc dễ lắm, nhưng đủ lòng từ bi tha thứ, cảm hóa vạn vật mới khó. Chúng ta giết một ác nhân, trên đời có thể bớt đi một ác nhân. Thế nhưng nếu chúng ta cảm hóa được một ác nhân, trên đời không những bớt đi một ác nhân, mà còn thêm một người tốt, như thế có phải tốt hơn không? Được rồi, con đi giải quyết mấy việc này đi. Ta sẽ lên núi lập Đạo Quán.”
Lục Hồng tuân mệnh đi làm việc. Với thực lực Đại Đạo Sư của hắn, các loại Ma thú quanh núi cũng như các toán cướp quanh vùng đều không gây được trở ngại gì cho hắn. Tuy hắn có thể giết sạch, thế nhưng, nghe theo lời thầy, hắn chỉ đánh đuổi đi rồi thôi. Sau khi càn quét sơ bộ nửa ngày trời, hắn trở lại tìm Nguyễn Lão. Mà trong lúc Lục Hồng thì lo càn quét quanh vùng thì Nguyễn Lão cũng bắt tay vào xây dựng Đạo Quán. Với thực lực Đạo Thánh sơ kỳ của ông, chuyện điều khiển các loại nguyên tố để xây nên vài kiến trúc nhỏ, đơn sơ là hoàn toàn không vấn đề gì. Trước hết ông xây tạm vài kiến trúc quan trọng như phòng nghỉ, nhà ăn, nhà bếp, nhà vệ sinh. Xong xuôi các kiến trúc để có thể ở tạm mấy ngày, ông dừng lại.
Hai thầy trò Nguyễn Lão ở trên núi liền mấy hôm. Cứ sáng ra thì Lục Hồng đi càn quét quanh vùng, trừ hại giúp dân, còn Nguyễn Lão thì lại xây dựng thêm Đạo Quán. Đến chiều thì Nguyễn Lão dạy Lục Hồng luyện đan. Tối đến hai thầy trò ai về phòng nấy ngủ. Sáng hôm sau lại tiếp tục lịch trình như vậy. Được độ gần một tháng trời, thì Đạo Quán đã mở ra tương đối rộng rãi, có phòng luyện đan, phòng nghị sự, phòng khách, thư phòng, thư viện, nhà kho, sân tập,.v.v... Mà nhân dân quanh vùng gần như cũng không còn bị Ma thú hay trộm cướp quấy nhiễu nữa.
***
Năm 1995.
Đạo Quán chính thức thành lập, lấy tên là Lạc Hồng. Lý do là danh xưng này có ý nghĩa với Nguyễn Lão. Ngọn núi mà Đạo Quán được dựng lên này vốn vô danh, từ đó dân quanh vùng cũng bắt đầu gọi là núi Lạc Hồng. Được mấy hôm, Nguyễn Lão lại gọi Lục Hồng vào, bảo:
“Lục Hồng, con đem một nửa số đan dược chúng ta vừa luyện được trong tháng vừa qua xuống núi bán. Giá cả như ta ghi trong này.” Nói đoạn, ông đưa Lục Hồng một tờ giấy. Lục Hồng xem qua thì ngạc nhiên hỏi lại:
“Sư phụ, giá cả này... e là...” Hắn ấp úng mãi rồi mới nói tiếp được, “rẻ quá! Nguyên tiền mua nguyên liệu luyện đan đã xấp xỉ giá cả này rồi, nếu chúng ta chỉ bán giá này e rằng lỗ vốn.”
“Lục Hồng,” Nguyễn Lão ôn tồn giải thích, “Ta dạy con tiết kiệm, là để chúng ta không bao giờ đói khát. Thế nhưng tiết kiệm không có nghĩa là hà tiện. Chúng ta còn đủ dùng, thừa thì nên giúp dân xung quanh. Nếu chúng ta cho không, họ sẽ cho là chúng ta muốn lừa họ. Hoặc dù họ có không nghĩ chúng ta lừa họ, họ cũng sẽ nghĩ chúng ta coi thường họ, muốn bố thí. Ta bảo con bán cho dân làng xung quanh, là thể hiện tôn trọng với họ, chứ không phải để chúng ta làm giàu từ tiền của họ. Con hiểu không?”
“Dạ, con đã hiểu.” Lục Hồng hiểu ra, vội vàng nhận lệnh xuống núi bán thuốc.
Lại mấy tuần trôi qua, Lục Hồng hớt hải chạy vào, báo:
“Sư phụ, có người lên xin cứu giúp!”
Nguyễn Lão cùng Lục Hồng đi ra thì thấy hai người dân của làng dưới chân núi khiêng một ngươi khác lên núi nhờ khám bệnh. Sau khi khám qua cho người này, ông sai Lục Hồng lấy thuốc đưa cho họ, dặn dò kỹ lưỡng liều lượng, rồi lại hỏi chuyện họ một hồi lâu rồi mới tiễn họ về. Đến sáng hôm sau, dưới chân núi Lạc Hồng xuất hiện một phòng khám. Phòng khám này do Nguyễn Lão mở ra, giao cho Lục Hồng quản lý. Tiền khám bệnh miễn phí, chỉ thu phí tiền thuốc đúng bằng tiền thu mua nguyên vật liệu chế thuốc. Thậm chí, nếu dân quanh vùng có thể hái cỏ thuốc đến đổi lấy thuốc cũng được. Nhờ chính sách này của Nguyễn Lão, mà thanh danh của Lạc Hồng Đạo Quán cao ngất, dân trong vùng đều coi ông như thần y. Thậm chí dân tình vài cùng lân cận cũng cất công đến đây khám bệnh.
Nguyễn Lão tốt vậy, thế nhưng hai thầy trò ông cũng tuyệt nhiên không phải loại yếu đuối không thể tự bảo vệ. Cũng có lần có mấy tên cấp Đạo Hoàng ở xa tới hống hách, thế nhưng Nguyễn Lão ngay cả nhìn cũng không cần nhìn, vung tay một cái, toàn bộ bọn này văng ra xa cả trăm mét. Tuy tuyệt nhiên mấy tên này không có bị thương, thế nhưng chúng cũng sợ xanh mặt, không dám vô lễ nữa. Thị uy xong, Nguyễn Lão cũng không từ chối khám chữa, mà chỉ đánh vào kinh tế, bắt trả gấp ba lần tiền thuốc.
Từ sau vụ đó, tiếng thơm của Lạc Hồng Đạo Quán cùng hai thầy trò Nguyễn Lão lại càng vang xa. Thậm chí, có rất nhiều người bắt đầu đến xin gia nhập Đạo Quán. Thế nhưng, Nguyễn Lão từ chối hết các yêu cầu xin gia nhập này. Dân tình cũng cảm thấy lạ, thế nhưng xét lại thấy cách ăn mặc và tính tình cổ quái của ông thì cũng không hỏi nhiều. Dù gì, ông có cổ quái nhưng vẫn luôn giúp đỡ họ, họ đâu cần quan tâm nhiều đến quyết định không chiêu thu đệ tử của ông?
***
Cuối năm 2005.
Mấy tháng nay, dân trong vùng phát hiện trên Lạc Hồng Đạo Quán đã xuất hiện thêm năm đứa trẻ kháu khỉnh, khỏe mạnh, xem chừng đều là Nhị giới nhân. Được một quãng thời gian, năm đứa trẻ bắt đầu thay thế Lục Hồng trong các việc đánh thổ phỉ, đuổi Ma thú, trừ hại giúp dân. Dân trong vùng biết vậy nên cũng càng ngày càng yêu quý đám trẻ mới xuất hiện này.
Thế rồi mấy bữa trước, vài người dân lên núi viếng thăm Lạc Hồng Đạo Quán về kể, lúc họ lên, có bắt gặp Sứ giả của Sơn Tinh, hình như là đến đưa thiệp mời tham dự giải giao hữu cấp bậc Đạo Nhân. Cái giải giao hữu do Sơn Tinh – Thủy Tinh tổ chức là sự kiện lớn tại Hỏa Quốc. Thế nên dân làng nghe vậy thì mừng lắm. Họ bắt đầu tích cóp, chuẩn bị cử vài người đi xem giải, cổ vũ trợ uy cho Đạo Quán, và về kể lại cho bà con nghe.
Giúp người chữa bệnh, tiếng thơm xa”
Năm 1993.
Nơi đây là một mảnh thung lũng rộng lớn. Chỉ nhìn qua cũng biết ở đây vừa xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa. Cây đổ, đá vụn, lửa cháy vài nơi xung quanh thung lũng. Trên mặt đất, mặt đá và vài gốc cây trơ trụi có vết máu cùng vài vết móng như móng dã thú. Ở một góc thung lũng, hai bóng người đứng nhìn hai thi thể nằm trên mặt đất. Kẻ thứ nhất là một người mặt mũi đầy lông lá, sắc mặt dữ tợn như quỷ dạ xoa, y khoác một tấm áo cà sa của Phật môn. Người thứ hai là một ông lão mặc đạo bào, đội mũ bê-rê. Hai thi thể trên mặt đất một thi thể là một con tinh tinh khổng lồ, lông đỏ rực như lửa, nằm sóng soài trên mặt đất. Thi thể thứ hai là một kẻ mặc chiến bào, dáng vẻ vài phần tương tự người mặt mày dữ tợn mặc cà sa đang đứng đây. Thi thể này chết trong tư thế ngồi tựa lưng vào một tảng đá.
“Xác định là cả hai bọn họ đều đã chết?” Người mặc cà sa hỏi.
“Đúng vậy” ông lão thở dài. “Đáng lẽ ta không nên để hắn đi một mình. Đáng lẽ ta nên bắt hắn ở lại.”
“Đừng tự trách mình. Lão có muốn bắt cũng không làm nổi đâu. Tính của hắn hai chúng ta đều biết.” Người mặc cà sa an ủi ông lão. “Cái mà Lão Tôn không hiểu, là tại sao hai kẻ này lại đánh nhau đến lưỡng bại câu thương?”
“Hỏa Hồn Hầu tính tình xảo trá, gian ác, có gì mà không được?” Ông lão giọng đầy bi phẫn.
“Hỏa Hồn Hầu tuy gian ác nhưng không phải kẻ ngốc. Hắn và tiểu Lục tử cũng lại có chút giao tình. Về lý mà nói, hai người bọn họ sẽ không đánh nhau đến mức lưỡng bại câu thương, mà sẽ dừng kịp thời.” Tôn Ngộ Không phân tích. “Được rồi, tạm thời không nói chuyện này, chúng ta lo an táng cho tiểu Lục tử trước.”
Hai người họ mang xác nam tử tựa lưng vào tảng đá đi, đào một nấm mồ rồi chôn xuống. Kế đó lập một bia mộ đề tên “Lục Hầu Thanh.” Xong xuôi, hai người cúi xuống lạy mấy lạy, rồi Ngộ Không lại quay qua bảo Nguyễn Lão:
“Rồi, bây giờ lão đi thông báo cho những người còn lại trong Hội đồng. Ghế của tiểu Lục tử trong Hội đồng cứ để trống chờ kiếp sau của hắn sẵn sàng đi. Chuyện điều tra cái chết của tiểu Lục tử, cứ giao cho Lão Tôn.”
Nguyễn Lão gạt nước mắt, đứng lên. “Được, vậy tạm thời ta sẽ ở núi Võ Đang chờ tin Đại Thánh.”
***
Tháng 8 năm 1994.
Trong phòng khách phái Võ Đang, ba người đang ngồi, hai ông lão mặc đạo bào, một người mặt mày dữ tợn, mặc áo cà sa. Ông lão đầu đội mũ bê-rê lên tiếng hỏi:
“Đại Thánh, không biết có điều tra được gì thêm chăng?”
“Về cái chết của hắn thì vẫn chưa có thêm thông tin gì so với lần trước ta đến đây.” Tôn Ngộ Không thở dài, đoạn nói tiếp, “Thế nhưng ta lại có một việc muốn hỏi lão!”
“Việc gì?” ông lão đầu đội bê-rê giọng nói có chút thiếu nhẫn nại.
“Theo như ta hỏi được từ Nam Tào, Bắc Đẩu của Thiên Phủ, hắn đầu thai làm cháu nội lão. Sao lão không nói gì về chuyện này với ta?”
“Cháu nội ta?” Ông lão đầu đội bê-rê sửng sốt.
“Lão thật sự không cảm nhận được khí tức của hắn sao?” Ngộ Không kỳ lạ hỏi. “Về lý mà nói, Nhị giới nhân khi đầu thai đều sẽ có khí tức đặc thù, tuy Phàm nhân không thể nhận biết, thế nhưng đối với Nhị giới nhân khác thì phải rất quen thuộc chứ? Nhất là lão lại quen thân với hắn như vậy...”
Ngộ Không còn chưa nói hết lời thì Nguyễn Lão đã cắt ngang:
“Vậy để ta về kiểm tra thử.” Dứt lời, Nguyễn Lão đã định tịnh thiền, trở về Địa Cầu ngay, Ngộ Không thấy vậy vội ngăn:
“Khoan đã. Còn một việc ta cần bàn với lão!”
Nguyễn Lão dừng hành động, nhìn Ngộ Không với ý hỏi trong mắt. Ngộ Không thấy vậy thì gọi ra bên ngoài phòng:
“Lục Hồng, con vào đây!”
Dứt lời thì thấy một con khỉ con chạy vào, cúi chào hai người Nguyễn Lão và Trương Chân nhân, đoạn nói:
“Lục Hồng bái kiến Thủ hộ giả, bái kiến Trương Chân nhân!”
“Đại Thánh, đây là?” Trương Chân nhân hỏi.
“Nó là cháu gọi tiểu Lục tử bằng chú” Ngộ Không giới thiệu. “Ta thấy nó có duyên với nghề luyện đan, nên muốn giới thiệu nó làm đồ đệ Nguyễn Lão.”
Trước khi Nguyễn Lão kịp từ chối, Ngộ Không đã nói tiếp, “Ta biết từ chuyện năm đó, trong lòng lão vân luôn có một cái bóng. Thế nhưng trốn tránh mãi không bằng đối mặt. Không có ai là không phạm sai lầm cả, thế nhưng từ bấy đến giờ, lão đã khôn hơn năm đó nhiều rồi. Lại thêm Lục Hồng này tính tình không giống tên đó, Lão Tôn có thể lấy danh dự ra đảm bảo.”
Ngưng mấy giây, nhìn thấy Nguyễn Lão đã hơi có chút phân vân, Ngộ Không lại bổ sung, “Nếu lão không chịu nể mặt Lão Tôn, thì cũng phải nể mặt tiểu Lục tử hắn. Lục Hồng này là cháu tiểu Lục tử, đâu phải tên năm xưa có thể so sánh? Thêm nữa, nếu đúng là tiểu Lục tử đầu thai làm cháu nội lão, thì lão cũng nên kiến lập một thế lực, chuẩn bị cho tương lai khi hắn thức tỉnh tại Xứ Mộng. Có thêm Lục Hồng làm bạn, giúp đỡ lão vẫn hơn là lão thui thủi một mình, phải không?”
Nguyễn Lão trầm ngâm suy nghĩ rồi vuốt râu, gật đầu: “Vậy được, Nguyễn Lão ta sẽ phá bỏ lệ cũ, một lần nữa chọn tin tưởng, thu nhận đồ đệ này!”
***
Cuối năm 1994.
“Sư phụ, đã tới nơi rồi! Phía trước chính là ngọn núi mà Đại Thánh nói!” Lục Hồng trỏ về ngọn núi phía trước, nói. Sau một chặng hành trình tương đối dài, cuối cùng hắn và Nguyễn Lão cũng đã đi tới ngọn núi vô danh mà Tôn Ngộ Không chỉ điểm.
“Ở đó sao?” Nguyễn Lão trầm ngâm, “Lục Hồng, con mau đi xung quanh xem qua một lượt, đánh đuổi các loại Ma thú quanh vùng này!” Trước khi Lục Hồng dời đi, Nguyễn Lão lại gọi giật lại, “À, còn nữa, nếu có toán cướp nào quanh đây thì cũng thuận tiện dạy chúng một bài học, đuổi chúng đi. Nhưng nhớ kỹ, chỉ đánh đuổi, không hạ sát thủ!”
“Sư phụ, mấy thứ gian ác đó, cứ trực tiếp diệt tận gốc đi, cần gì phải tha?” Lục Hồng băn khoăn hỏi lại. Nguyễn Lão lắc đầu, đoạn nói:
“Lục Hồng, con đi theo ta cũng dần nên tránh sát sinh đi. Kẻ mạnh hơn người không phải ở giết được bao nhiêu mạng, mà là cứu được bao nhiêu sinh linh. Giết chóc dễ lắm, nhưng đủ lòng từ bi tha thứ, cảm hóa vạn vật mới khó. Chúng ta giết một ác nhân, trên đời có thể bớt đi một ác nhân. Thế nhưng nếu chúng ta cảm hóa được một ác nhân, trên đời không những bớt đi một ác nhân, mà còn thêm một người tốt, như thế có phải tốt hơn không? Được rồi, con đi giải quyết mấy việc này đi. Ta sẽ lên núi lập Đạo Quán.”
Lục Hồng tuân mệnh đi làm việc. Với thực lực Đại Đạo Sư của hắn, các loại Ma thú quanh núi cũng như các toán cướp quanh vùng đều không gây được trở ngại gì cho hắn. Tuy hắn có thể giết sạch, thế nhưng, nghe theo lời thầy, hắn chỉ đánh đuổi đi rồi thôi. Sau khi càn quét sơ bộ nửa ngày trời, hắn trở lại tìm Nguyễn Lão. Mà trong lúc Lục Hồng thì lo càn quét quanh vùng thì Nguyễn Lão cũng bắt tay vào xây dựng Đạo Quán. Với thực lực Đạo Thánh sơ kỳ của ông, chuyện điều khiển các loại nguyên tố để xây nên vài kiến trúc nhỏ, đơn sơ là hoàn toàn không vấn đề gì. Trước hết ông xây tạm vài kiến trúc quan trọng như phòng nghỉ, nhà ăn, nhà bếp, nhà vệ sinh. Xong xuôi các kiến trúc để có thể ở tạm mấy ngày, ông dừng lại.
Hai thầy trò Nguyễn Lão ở trên núi liền mấy hôm. Cứ sáng ra thì Lục Hồng đi càn quét quanh vùng, trừ hại giúp dân, còn Nguyễn Lão thì lại xây dựng thêm Đạo Quán. Đến chiều thì Nguyễn Lão dạy Lục Hồng luyện đan. Tối đến hai thầy trò ai về phòng nấy ngủ. Sáng hôm sau lại tiếp tục lịch trình như vậy. Được độ gần một tháng trời, thì Đạo Quán đã mở ra tương đối rộng rãi, có phòng luyện đan, phòng nghị sự, phòng khách, thư phòng, thư viện, nhà kho, sân tập,.v.v... Mà nhân dân quanh vùng gần như cũng không còn bị Ma thú hay trộm cướp quấy nhiễu nữa.
***
Năm 1995.
Đạo Quán chính thức thành lập, lấy tên là Lạc Hồng. Lý do là danh xưng này có ý nghĩa với Nguyễn Lão. Ngọn núi mà Đạo Quán được dựng lên này vốn vô danh, từ đó dân quanh vùng cũng bắt đầu gọi là núi Lạc Hồng. Được mấy hôm, Nguyễn Lão lại gọi Lục Hồng vào, bảo:
“Lục Hồng, con đem một nửa số đan dược chúng ta vừa luyện được trong tháng vừa qua xuống núi bán. Giá cả như ta ghi trong này.” Nói đoạn, ông đưa Lục Hồng một tờ giấy. Lục Hồng xem qua thì ngạc nhiên hỏi lại:
“Sư phụ, giá cả này... e là...” Hắn ấp úng mãi rồi mới nói tiếp được, “rẻ quá! Nguyên tiền mua nguyên liệu luyện đan đã xấp xỉ giá cả này rồi, nếu chúng ta chỉ bán giá này e rằng lỗ vốn.”
“Lục Hồng,” Nguyễn Lão ôn tồn giải thích, “Ta dạy con tiết kiệm, là để chúng ta không bao giờ đói khát. Thế nhưng tiết kiệm không có nghĩa là hà tiện. Chúng ta còn đủ dùng, thừa thì nên giúp dân xung quanh. Nếu chúng ta cho không, họ sẽ cho là chúng ta muốn lừa họ. Hoặc dù họ có không nghĩ chúng ta lừa họ, họ cũng sẽ nghĩ chúng ta coi thường họ, muốn bố thí. Ta bảo con bán cho dân làng xung quanh, là thể hiện tôn trọng với họ, chứ không phải để chúng ta làm giàu từ tiền của họ. Con hiểu không?”
“Dạ, con đã hiểu.” Lục Hồng hiểu ra, vội vàng nhận lệnh xuống núi bán thuốc.
Lại mấy tuần trôi qua, Lục Hồng hớt hải chạy vào, báo:
“Sư phụ, có người lên xin cứu giúp!”
Nguyễn Lão cùng Lục Hồng đi ra thì thấy hai người dân của làng dưới chân núi khiêng một ngươi khác lên núi nhờ khám bệnh. Sau khi khám qua cho người này, ông sai Lục Hồng lấy thuốc đưa cho họ, dặn dò kỹ lưỡng liều lượng, rồi lại hỏi chuyện họ một hồi lâu rồi mới tiễn họ về. Đến sáng hôm sau, dưới chân núi Lạc Hồng xuất hiện một phòng khám. Phòng khám này do Nguyễn Lão mở ra, giao cho Lục Hồng quản lý. Tiền khám bệnh miễn phí, chỉ thu phí tiền thuốc đúng bằng tiền thu mua nguyên vật liệu chế thuốc. Thậm chí, nếu dân quanh vùng có thể hái cỏ thuốc đến đổi lấy thuốc cũng được. Nhờ chính sách này của Nguyễn Lão, mà thanh danh của Lạc Hồng Đạo Quán cao ngất, dân trong vùng đều coi ông như thần y. Thậm chí dân tình vài cùng lân cận cũng cất công đến đây khám bệnh.
Nguyễn Lão tốt vậy, thế nhưng hai thầy trò ông cũng tuyệt nhiên không phải loại yếu đuối không thể tự bảo vệ. Cũng có lần có mấy tên cấp Đạo Hoàng ở xa tới hống hách, thế nhưng Nguyễn Lão ngay cả nhìn cũng không cần nhìn, vung tay một cái, toàn bộ bọn này văng ra xa cả trăm mét. Tuy tuyệt nhiên mấy tên này không có bị thương, thế nhưng chúng cũng sợ xanh mặt, không dám vô lễ nữa. Thị uy xong, Nguyễn Lão cũng không từ chối khám chữa, mà chỉ đánh vào kinh tế, bắt trả gấp ba lần tiền thuốc.
Từ sau vụ đó, tiếng thơm của Lạc Hồng Đạo Quán cùng hai thầy trò Nguyễn Lão lại càng vang xa. Thậm chí, có rất nhiều người bắt đầu đến xin gia nhập Đạo Quán. Thế nhưng, Nguyễn Lão từ chối hết các yêu cầu xin gia nhập này. Dân tình cũng cảm thấy lạ, thế nhưng xét lại thấy cách ăn mặc và tính tình cổ quái của ông thì cũng không hỏi nhiều. Dù gì, ông có cổ quái nhưng vẫn luôn giúp đỡ họ, họ đâu cần quan tâm nhiều đến quyết định không chiêu thu đệ tử của ông?
***
Cuối năm 2005.
Mấy tháng nay, dân trong vùng phát hiện trên Lạc Hồng Đạo Quán đã xuất hiện thêm năm đứa trẻ kháu khỉnh, khỏe mạnh, xem chừng đều là Nhị giới nhân. Được một quãng thời gian, năm đứa trẻ bắt đầu thay thế Lục Hồng trong các việc đánh thổ phỉ, đuổi Ma thú, trừ hại giúp dân. Dân trong vùng biết vậy nên cũng càng ngày càng yêu quý đám trẻ mới xuất hiện này.
Thế rồi mấy bữa trước, vài người dân lên núi viếng thăm Lạc Hồng Đạo Quán về kể, lúc họ lên, có bắt gặp Sứ giả của Sơn Tinh, hình như là đến đưa thiệp mời tham dự giải giao hữu cấp bậc Đạo Nhân. Cái giải giao hữu do Sơn Tinh – Thủy Tinh tổ chức là sự kiện lớn tại Hỏa Quốc. Thế nên dân làng nghe vậy thì mừng lắm. Họ bắt đầu tích cóp, chuẩn bị cử vài người đi xem giải, cổ vũ trợ uy cho Đạo Quán, và về kể lại cho bà con nghe.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook