Truyền Kỳ Phu Nhân
-
Chương 60: Tôi đến để yêu đương vụng trộm
Thực sự đoán không ra Phong Tĩnh Đằng muốn làm gì, Mai Truyền Kỳ đành đem chuyện này quẳng ra sau đầu, đi tìm con trai hỏi rõ chuyện về gien thể năng.
Không ngờ, cậu ở Mai gia chủ trạch đi một vòng lớn, ngay cả thư phòng của Mai Chấn Đông đều đã tìm, vẫn không thấy thân ảnh của đứa nhỏ.
Mai gia chủ trạch diện tích vô cùng lớn, trừ hiện tại nhà chính cậu đang ở, còn có rất nhiều người Mai gia đang ở các phân viện, muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm một người, không phải là chuyện dễ dàng.
Mai Truyền Kỳ nghĩ nơi này là Mai gia chủ trạch, khắp nơi đều là quân nhân cùng hộ vệ, hơn nữa đứa nhỏ lại thông minh như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì.
Tìm hơn nửa giờ thì quay trở về phòng, liền thấy ngoài cửa sổ có một bóng người, dường như đang dò xét chuẩn bị phá cửa nhảy vào.
Mai Truyền Kỳ trong lòng giật mình, đưa mắt nhìn.
Ta sát!
Cái khuôn mặt thiếu đánh kia ngoại trừ Phong Tĩnh Đằng ra còn có thể là ai chứ.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng mở cửa sổ, đè nặng thanh âm hỏi: “Anh sao mà đến được đây vậy?”
Cậu không hề thấy quản gia thông báo có người tới tìm mình, vậy Phong Tĩnh Đằng hẳn là không qua cửa chính mà một mình lén đi vào. Bất quá, đến được nơi này mà không bị bảo vệ của Mai gia phát hiện cũng đủ chứng minh người trước mặt có chút bản lĩnh.
Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng nhảy vào, nhìn xung quanh một vòng: “Nguy Nguy đâu?”
“Không biết đã chạy đi đâu chơi rồi, mà anh làm cách nào trèo vào được thế?” Mai Truyền Kỳ nhìn ngoài cửa sổ, thế nhưng bên ngoài chẳng có gì cả.
Phong Tĩnh Đằng xoay người, hướng ngoài cửa sổ giơ tay một cái, ngay sau đó, một hộp giữ nhiệt thật lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ hơi sững sờ, thò tay ra bên ngoài sờ sờ, lúc này đụng tới một khối thiết bản vừa dài vừa cứng.
Cậu thu hồi đường nhìn, dường như xác định hỏi: “Xe huyền phù của anh không phải là có công năng ẩn hình chứ?”
Phong Tĩnh Đằng đem hộp giữ nhiệt đặt lên bàn, đáp: “Ừm.”
“Đệt!” Mai Truyền Kỳ thực sự là ghen tỵ đến đỏ mắt.
Trên toàn bộ tinh cầu này, chỉ có mười chiếc xe huyền phù ẩn hình cao cấp, đồng thời mỗi chiếc xe huyền phù đó vẻ ngoài cũng khác nhau, giá cả vô cùng đắt đỏ. Ngoại trừ vẻ bề ngoài rất bắt mắt và các chức năng cực kỳ hiện đại ra còn có thể tránh né các loại tham trắc khí dò xét và truy tung. Hơn nữa, có thể khiến cho chiếc xe đi vào trạng thái tàng hình, khiến cho mắt thường không thể nhìn thấy được.
Lúc đó, xe huyền phù ẩn hình cao cấp vừa mới tung ra thị trường, lập tức đã khiến toàn bộ tinh cầu để ý. Ngắn ngủn trong một phút, mười chiếc xe đã được bán hết. Có thể thấy xe huyền phù này được mọi người hoan nghênh cỡ nào.
Mai Truyền Kỳ chỉ vào hai mắt mình nói: “Phong Thượng tá, ngài mau nhìn xem trong mắt tôi hiện giờ có cái gì?”
Phong Tĩnh Đằng phối hợp đi lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia một hồi lâu, khóe miệng câu dẫn: “Tôi thấy trong mắt của cậu đã có sự tồn tại của tôi.”
“Tôi phi!” Mai Truyền Kỳ tức giận trợn mắt nói: “Trong mắt tôi chỉ tràn đầy ước ao, đố kỵ và căm hận, đâu còn chỗ có thể chứa chấp ngài được nữa.” ლಠ益ಠ)ლ
Năm đó, nếu không phải bản thân không có nhiều tín dụng điểm như vậy, không thì cũng đã sớm đem cái xe huyền phù cao cấp đó mua về nhà rồi.
Phong Tĩnh Đằng cười hỏi: “Cậu rất thích chiếc xe huyền phù này?”
“Đương nhiên.”
Phong Tĩnh Đằng gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Biết cái gì cơ?” Mai Truyền Kỳ đáy mắt hiện lên nghi hoặc: “Nói đi thì cũng phải nói lại, anh đến nơi này rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi đến để yêu đương vụng trộm.”
Mai Truyền Kỳ khóe miệng giật một cái.
Ai cùng anh yêu đương vụng trộm chứ?
Phong Tĩnh Đằng mỉm cười xoay người quan sát căn phòng Mai Truyền Kỳ khi còn bé đã ở qua, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khung ảnh đang đặt trên bàn.
Trong ảnh chụp là hai tiểu nam hài, trong đó có một đứa bé trai khoảng chừng sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, như phấn điêu ngọc trác, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, mặc trên người tây trang màu trắng đắt giá, vừa nhìn cũng biết là tiểu thiếu gia xuất thân nhà giàu.
Đứa bé trai đứng bên cạnh lại hoàn toàn tương phản, quần áo trên người rách rưới, có nhiều chỗ chắp vá, trên mặt cũng lấm bẩn. Tuy nhiên, đôi mắt đen sắc bén lộ ra sự không khuất phục, tựa hồ không cam chịu với tình trạng này.
Tay phải của nhóc khoác lên vai tiểu nam hài mặc âu phục, để tiểu nam hài dựa vào trong ngực mình, giống như gà mái đang che chở cho gà con vậy.
Ở phía sau lưng bọn họ là một khu phố nhỏ nghèo khổ, hai bên phòng ốc đều được dựng lên từ những tấm ván gỗ. Những tấm ván này quanh năm suốt tháng dầm mưa dãi nắng trở nên đen sì, thậm chí có tấm đã bị mục nát. So với bộ tây trang sang quý của tiểu nam hài quả thực không hề phù hợp.
Đôi mắt đen của Phong Tĩnh Đằng dường như trở nên nhu hoà, đáy mắt chợt lóe ý cười, đi tới trước bàn, vươn ngón trỏ ra miết nhẹ lên gương mặt nhỏ trắng nõn của tiểu nam hài mặc tây trang.
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc bước tới: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Phong Tĩnh Đằng cũng không thu tay về: “Tiểu nam hài là cậu phải không?”
Mai Truyền Kỳ đưa mắt nhìn ảnh chụp: “Đúng vậy.”
“Nguy Nguy với cậu khi còn bé cũng không giống nhau?”
Mai Truyền Kỳ khẽ nhíu mày: “Gia gia nói Nguy Nguy lớn lên giống bà của nó.”
Phong Tĩnh Đằng quay người lại: “Lớn lên giống mẹ của cậu?”
Mai Truyền Kỳ ánh mắt tối sầm: “Đúng vậy, bất quá tôi chưa từng gặp bà bao giờ, ngay cả ảnh chụp cũng chưa từng nhìn thấy.”
Cậu cầm khung ảnh trên bàn, dùng khăn giấy tinh tế lau một lần.
Phong Tĩnh Đằng thấy được khi cậu nhắc tới mẹ mình thì tâm tình có chút chùng xuống, liền nói sang chuyện khác: “Cậu thoạt nhìn rất quý trọng tấm hình này.”
“Đương nhiên.”
Nói đến tấm hình, tâm trạng Mai Truyền Kỳ trong nháy mắt biến chuyển, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười, cầm khăn tay lau thêm lần nữa. Đặc biệt tại gương mặt cậu bé ăn mặc rách rưới kia, cẩn thận chà sát, dường như muốn đem bụi bẩn trên người cậu bé lau sạch sẽ.
Phong Tĩnh Đằng ánh mắt chợt lóe: “Nếu đã là một tấm hình quý giá, lúc kết hôn sao cậu lại không mang nó đi theo?”
Mai Truyền Kỳ không nói, đem khung ảnh để lại trên bàn, bình tĩnh nhìn ảnh chụp, cả người đắm chìm vào trong hồi ức.
Chờ cậu lấy lại tinh thần thì Phong Tĩnh Đằng đã nằm ở trên giường của mình ngủ thiếp đi.
Mai Truyền Kỳ tức giận liếc nhìn, kéo chăn đắp lên người Phong Tĩnh Đằng, quay người đi ra khỏi phòng, kêu hạ nhân đi tìm con trai trở về.
Bởi vì thế, cậu đã không phát hiện khoảnh khắc lúc xoay người, nam nhân đang nằm trên giường khóe miệng cong lên một độ cung rất đẹp mắt, sau đó xoay người, chân chính chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi Mai Nguy Hiểm trở lại, đã là chuyện của một giờ sau đó, cũng đã đến giờ cơm chiều.
May mắn là Mai Chấn Đông, Bạch Quả đều không ở nhà, mà Mai Chính Quân và em trai Mai Hạo Thần đều ở trong quân đội chưa trở về. Mai Truyền Kỳ và con trai trốn trong phòng cùng Phong Tĩnh Đằng, ba người ăn cơm đã được dọn vào.
Sau khi dùng cơm xong đã là bảy giờ tối, sắc trời cũng đã tối mịt.
Mai Truyền Kỳ liên tiếp ám chỉ Phong Tĩnh Đằng có thể mang theo hộp giữ nhiệt của anh đi về được rồi.
Phong Tĩnh Đằng lại dường như không nhìn thấy, dắt theo đứa nhỏ đi vào phòng tắm.
Đến lúc đi ra, dưới thân chỉ quấn quanh một cái khăn tắm, ôm hài tử nằm lên giường.
“Baba, đêm nay con muốn baba và chú Phong chúng ta cùng nhau ngủ.” Mai Nguy Hiểm hưng phấn nói với baba của mình.
Mai Truyền Kỳ nhìn ánh mắt lấp lánh của con trai, căn bản nói không ra được lời cự tuyệt.
Mai Nguy Hiểm thấy baba không nói, ánh mắt dần dần tối lại, tủi thân: “Không được sao ạ? Con từ nhỏ còn chưa cùng cha mẹ ngủ chung lần nào cả, cho nên, liền muốn…”
Mai Truyền Kỳ nhìn gương mặt nhỏ bé đang trở nên u ám, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Cậu cùng Quân Thanh không phải vợ chồng chân chính, đương nhiên là không thể đồng sàng cộng chẩm, đứa nhỏ tất nhiên cũng không có cơ hội được ngủ cùng bọn họ.
Mai Truyền Kỳ thực sự không đành lòng thấy nhóc mất hứng, vội nói: “Đương nhiên có thể, baba đi tắm trước đã.”
Phong Tĩnh Đằng nằm bên cạnh Mai Nguy Hiểm, thấy đứa nhỏ vẻ mặt thực khổ sở, đưa tay ra sau lưng vỗ về dỗ dành, muốn an ủi vài câu.
Thế nhưng, gương mặt nhỏ nhắn của nhóc đột nhiên sáng ngời, cao hứng nhào vào người Phong Tĩnh Đằng: “Chú Phong thấy kỹ xảo của con có phải là rất tốt không, chú xem, baba đã bị con lừa rồi kìa.” o(>ω<)o
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Nói thật là chính anh cũng bị lừa luôn rồi! _(:3」∠)_
Phong Tĩnh Đằng nhìn gương mặt nhỏ kia cầu khen ngợi kia, anh thực sự không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói đứa bé này có một khuôn mặt dễ lừa gạt.
Mai Truyền Kỳ từ phòng tắm đi ra thấy Mai Nguy Hiểm nằm nhoài trên người Phong Tĩnh Đằng, đang kể những ‘Sự tích quang vinh’ của mình trong học viện, còn nhắc đến cả chuyện họp phụ huynh.
“Mỗi khi đến phiên họp phụ huynh. Baba không có thời gian rảnh, không thể làm gì khác hơn là gọi cho chú Dực, chú Quân Tử, chú Dương đi thay cho baba, khiến cho thầy giáo tưởng lầm cho rằng mẹ tái giá nhiều lần.”
Phong Tĩnh Đằng kiên nhẫn nghe hài tử nói xong từng chuyện, thỉnh thoảng phối hợp nhóc đối đáp vài câu, đến cuối vỗ về an ủi: “Về sau, chuyện họp phụ huynh sẽ do chú đảm nhiệm, nếu thầy giáo hỏi chú là ai, con cứ nói là baba con tái hôn gả cho chú là được rồi.”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Không ngờ, cậu ở Mai gia chủ trạch đi một vòng lớn, ngay cả thư phòng của Mai Chấn Đông đều đã tìm, vẫn không thấy thân ảnh của đứa nhỏ.
Mai gia chủ trạch diện tích vô cùng lớn, trừ hiện tại nhà chính cậu đang ở, còn có rất nhiều người Mai gia đang ở các phân viện, muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm một người, không phải là chuyện dễ dàng.
Mai Truyền Kỳ nghĩ nơi này là Mai gia chủ trạch, khắp nơi đều là quân nhân cùng hộ vệ, hơn nữa đứa nhỏ lại thông minh như vậy chắc sẽ không có vấn đề gì.
Tìm hơn nửa giờ thì quay trở về phòng, liền thấy ngoài cửa sổ có một bóng người, dường như đang dò xét chuẩn bị phá cửa nhảy vào.
Mai Truyền Kỳ trong lòng giật mình, đưa mắt nhìn.
Ta sát!
Cái khuôn mặt thiếu đánh kia ngoại trừ Phong Tĩnh Đằng ra còn có thể là ai chứ.
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng mở cửa sổ, đè nặng thanh âm hỏi: “Anh sao mà đến được đây vậy?”
Cậu không hề thấy quản gia thông báo có người tới tìm mình, vậy Phong Tĩnh Đằng hẳn là không qua cửa chính mà một mình lén đi vào. Bất quá, đến được nơi này mà không bị bảo vệ của Mai gia phát hiện cũng đủ chứng minh người trước mặt có chút bản lĩnh.
Phong Tĩnh Đằng nhanh chóng nhảy vào, nhìn xung quanh một vòng: “Nguy Nguy đâu?”
“Không biết đã chạy đi đâu chơi rồi, mà anh làm cách nào trèo vào được thế?” Mai Truyền Kỳ nhìn ngoài cửa sổ, thế nhưng bên ngoài chẳng có gì cả.
Phong Tĩnh Đằng xoay người, hướng ngoài cửa sổ giơ tay một cái, ngay sau đó, một hộp giữ nhiệt thật lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt Mai Truyền Kỳ.
Mai Truyền Kỳ hơi sững sờ, thò tay ra bên ngoài sờ sờ, lúc này đụng tới một khối thiết bản vừa dài vừa cứng.
Cậu thu hồi đường nhìn, dường như xác định hỏi: “Xe huyền phù của anh không phải là có công năng ẩn hình chứ?”
Phong Tĩnh Đằng đem hộp giữ nhiệt đặt lên bàn, đáp: “Ừm.”
“Đệt!” Mai Truyền Kỳ thực sự là ghen tỵ đến đỏ mắt.
Trên toàn bộ tinh cầu này, chỉ có mười chiếc xe huyền phù ẩn hình cao cấp, đồng thời mỗi chiếc xe huyền phù đó vẻ ngoài cũng khác nhau, giá cả vô cùng đắt đỏ. Ngoại trừ vẻ bề ngoài rất bắt mắt và các chức năng cực kỳ hiện đại ra còn có thể tránh né các loại tham trắc khí dò xét và truy tung. Hơn nữa, có thể khiến cho chiếc xe đi vào trạng thái tàng hình, khiến cho mắt thường không thể nhìn thấy được.
Lúc đó, xe huyền phù ẩn hình cao cấp vừa mới tung ra thị trường, lập tức đã khiến toàn bộ tinh cầu để ý. Ngắn ngủn trong một phút, mười chiếc xe đã được bán hết. Có thể thấy xe huyền phù này được mọi người hoan nghênh cỡ nào.
Mai Truyền Kỳ chỉ vào hai mắt mình nói: “Phong Thượng tá, ngài mau nhìn xem trong mắt tôi hiện giờ có cái gì?”
Phong Tĩnh Đằng phối hợp đi lên nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia một hồi lâu, khóe miệng câu dẫn: “Tôi thấy trong mắt của cậu đã có sự tồn tại của tôi.”
“Tôi phi!” Mai Truyền Kỳ tức giận trợn mắt nói: “Trong mắt tôi chỉ tràn đầy ước ao, đố kỵ và căm hận, đâu còn chỗ có thể chứa chấp ngài được nữa.” ლಠ益ಠ)ლ
Năm đó, nếu không phải bản thân không có nhiều tín dụng điểm như vậy, không thì cũng đã sớm đem cái xe huyền phù cao cấp đó mua về nhà rồi.
Phong Tĩnh Đằng cười hỏi: “Cậu rất thích chiếc xe huyền phù này?”
“Đương nhiên.”
Phong Tĩnh Đằng gật gật đầu: “Tôi biết rồi.”
“Biết cái gì cơ?” Mai Truyền Kỳ đáy mắt hiện lên nghi hoặc: “Nói đi thì cũng phải nói lại, anh đến nơi này rốt cuộc muốn làm gì?”
“Tôi đến để yêu đương vụng trộm.”
Mai Truyền Kỳ khóe miệng giật một cái.
Ai cùng anh yêu đương vụng trộm chứ?
Phong Tĩnh Đằng mỉm cười xoay người quan sát căn phòng Mai Truyền Kỳ khi còn bé đã ở qua, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở khung ảnh đang đặt trên bàn.
Trong ảnh chụp là hai tiểu nam hài, trong đó có một đứa bé trai khoảng chừng sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, như phấn điêu ngọc trác, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, mặc trên người tây trang màu trắng đắt giá, vừa nhìn cũng biết là tiểu thiếu gia xuất thân nhà giàu.
Đứa bé trai đứng bên cạnh lại hoàn toàn tương phản, quần áo trên người rách rưới, có nhiều chỗ chắp vá, trên mặt cũng lấm bẩn. Tuy nhiên, đôi mắt đen sắc bén lộ ra sự không khuất phục, tựa hồ không cam chịu với tình trạng này.
Tay phải của nhóc khoác lên vai tiểu nam hài mặc âu phục, để tiểu nam hài dựa vào trong ngực mình, giống như gà mái đang che chở cho gà con vậy.
Ở phía sau lưng bọn họ là một khu phố nhỏ nghèo khổ, hai bên phòng ốc đều được dựng lên từ những tấm ván gỗ. Những tấm ván này quanh năm suốt tháng dầm mưa dãi nắng trở nên đen sì, thậm chí có tấm đã bị mục nát. So với bộ tây trang sang quý của tiểu nam hài quả thực không hề phù hợp.
Đôi mắt đen của Phong Tĩnh Đằng dường như trở nên nhu hoà, đáy mắt chợt lóe ý cười, đi tới trước bàn, vươn ngón trỏ ra miết nhẹ lên gương mặt nhỏ trắng nõn của tiểu nam hài mặc tây trang.
Mai Truyền Kỳ nghi hoặc bước tới: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Phong Tĩnh Đằng cũng không thu tay về: “Tiểu nam hài là cậu phải không?”
Mai Truyền Kỳ đưa mắt nhìn ảnh chụp: “Đúng vậy.”
“Nguy Nguy với cậu khi còn bé cũng không giống nhau?”
Mai Truyền Kỳ khẽ nhíu mày: “Gia gia nói Nguy Nguy lớn lên giống bà của nó.”
Phong Tĩnh Đằng quay người lại: “Lớn lên giống mẹ của cậu?”
Mai Truyền Kỳ ánh mắt tối sầm: “Đúng vậy, bất quá tôi chưa từng gặp bà bao giờ, ngay cả ảnh chụp cũng chưa từng nhìn thấy.”
Cậu cầm khung ảnh trên bàn, dùng khăn giấy tinh tế lau một lần.
Phong Tĩnh Đằng thấy được khi cậu nhắc tới mẹ mình thì tâm tình có chút chùng xuống, liền nói sang chuyện khác: “Cậu thoạt nhìn rất quý trọng tấm hình này.”
“Đương nhiên.”
Nói đến tấm hình, tâm trạng Mai Truyền Kỳ trong nháy mắt biến chuyển, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười, cầm khăn tay lau thêm lần nữa. Đặc biệt tại gương mặt cậu bé ăn mặc rách rưới kia, cẩn thận chà sát, dường như muốn đem bụi bẩn trên người cậu bé lau sạch sẽ.
Phong Tĩnh Đằng ánh mắt chợt lóe: “Nếu đã là một tấm hình quý giá, lúc kết hôn sao cậu lại không mang nó đi theo?”
Mai Truyền Kỳ không nói, đem khung ảnh để lại trên bàn, bình tĩnh nhìn ảnh chụp, cả người đắm chìm vào trong hồi ức.
Chờ cậu lấy lại tinh thần thì Phong Tĩnh Đằng đã nằm ở trên giường của mình ngủ thiếp đi.
Mai Truyền Kỳ tức giận liếc nhìn, kéo chăn đắp lên người Phong Tĩnh Đằng, quay người đi ra khỏi phòng, kêu hạ nhân đi tìm con trai trở về.
Bởi vì thế, cậu đã không phát hiện khoảnh khắc lúc xoay người, nam nhân đang nằm trên giường khóe miệng cong lên một độ cung rất đẹp mắt, sau đó xoay người, chân chính chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi Mai Nguy Hiểm trở lại, đã là chuyện của một giờ sau đó, cũng đã đến giờ cơm chiều.
May mắn là Mai Chấn Đông, Bạch Quả đều không ở nhà, mà Mai Chính Quân và em trai Mai Hạo Thần đều ở trong quân đội chưa trở về. Mai Truyền Kỳ và con trai trốn trong phòng cùng Phong Tĩnh Đằng, ba người ăn cơm đã được dọn vào.
Sau khi dùng cơm xong đã là bảy giờ tối, sắc trời cũng đã tối mịt.
Mai Truyền Kỳ liên tiếp ám chỉ Phong Tĩnh Đằng có thể mang theo hộp giữ nhiệt của anh đi về được rồi.
Phong Tĩnh Đằng lại dường như không nhìn thấy, dắt theo đứa nhỏ đi vào phòng tắm.
Đến lúc đi ra, dưới thân chỉ quấn quanh một cái khăn tắm, ôm hài tử nằm lên giường.
“Baba, đêm nay con muốn baba và chú Phong chúng ta cùng nhau ngủ.” Mai Nguy Hiểm hưng phấn nói với baba của mình.
Mai Truyền Kỳ nhìn ánh mắt lấp lánh của con trai, căn bản nói không ra được lời cự tuyệt.
Mai Nguy Hiểm thấy baba không nói, ánh mắt dần dần tối lại, tủi thân: “Không được sao ạ? Con từ nhỏ còn chưa cùng cha mẹ ngủ chung lần nào cả, cho nên, liền muốn…”
Mai Truyền Kỳ nhìn gương mặt nhỏ bé đang trở nên u ám, đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Cậu cùng Quân Thanh không phải vợ chồng chân chính, đương nhiên là không thể đồng sàng cộng chẩm, đứa nhỏ tất nhiên cũng không có cơ hội được ngủ cùng bọn họ.
Mai Truyền Kỳ thực sự không đành lòng thấy nhóc mất hứng, vội nói: “Đương nhiên có thể, baba đi tắm trước đã.”
Phong Tĩnh Đằng nằm bên cạnh Mai Nguy Hiểm, thấy đứa nhỏ vẻ mặt thực khổ sở, đưa tay ra sau lưng vỗ về dỗ dành, muốn an ủi vài câu.
Thế nhưng, gương mặt nhỏ nhắn của nhóc đột nhiên sáng ngời, cao hứng nhào vào người Phong Tĩnh Đằng: “Chú Phong thấy kỹ xảo của con có phải là rất tốt không, chú xem, baba đã bị con lừa rồi kìa.” o(>ω<)o
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Nói thật là chính anh cũng bị lừa luôn rồi! _(:3」∠)_
Phong Tĩnh Đằng nhìn gương mặt nhỏ kia cầu khen ngợi kia, anh thực sự không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói đứa bé này có một khuôn mặt dễ lừa gạt.
Mai Truyền Kỳ từ phòng tắm đi ra thấy Mai Nguy Hiểm nằm nhoài trên người Phong Tĩnh Đằng, đang kể những ‘Sự tích quang vinh’ của mình trong học viện, còn nhắc đến cả chuyện họp phụ huynh.
“Mỗi khi đến phiên họp phụ huynh. Baba không có thời gian rảnh, không thể làm gì khác hơn là gọi cho chú Dực, chú Quân Tử, chú Dương đi thay cho baba, khiến cho thầy giáo tưởng lầm cho rằng mẹ tái giá nhiều lần.”
Phong Tĩnh Đằng kiên nhẫn nghe hài tử nói xong từng chuyện, thỉnh thoảng phối hợp nhóc đối đáp vài câu, đến cuối vỗ về an ủi: “Về sau, chuyện họp phụ huynh sẽ do chú đảm nhiệm, nếu thầy giáo hỏi chú là ai, con cứ nói là baba con tái hôn gả cho chú là được rồi.”
Mai Truyền Kỳ: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook