Truyền Kỳ Phu Nhân
-
Chương 49: Bị người phát hiện thân phận
Mai Truyền Kỳ thấy đứa nhỏ đưa tay duỗi tới, nghĩ bé muốn sờ đầu mình, liền vừa cười vừa đưa đầu hướng ra phía trước, còn cố ý cúi thấp người xuống, để cho đứa nhỏ có thể chạm đến đầu mình.
Nào ngờ, bé con lại hướng đến mặt của cậu, cười khanh khách đem kính râm tháo xuống.
Mai Truyền Kỳ ngẩn người, vội vàng đoạt kính trên tay thằng bé.
Đứa nhỏ thấy ‘món đồ chơi’ vừa mới cầm tới tay bị người khác lấy đi mất, cái miệng nhỏ nhắn dần dần mếu máo rồi oa một tiếng, gào khóc thật lớn đến thương tâm.
Mai Truyền Kỳ: “…”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Mẹ của bé con nhanh chóng dỗ dành đứa nhỏ đừng khóc.
Mọi người xung quanh bỗng nhiên im lặng, sau đó, có người nhỏ giọng nói rằng: “Tôi nghĩ cái tên đeo kính râm kia hình như giống với cái tên đào binh một năm trước thì phải?”
“Tôi cũng cảm thấy rất giống, bất quá, hắn không phải bị xử ba năm tù sao? Hiện tại mới được một năm a, không thể nào là hắn đi?”
Có người phản bác: “Bị phán án ba năm thì thế nào? Chẳng lẽ lại không có chuyện giảm nhẹ hình phạt trước thời hạn sao? Còn có, đầu tên này trọc lóc thế kia, rõ ràng là người vừa mới từ trong tù đi ra.”
Nghe người này nói xong, mọi người càng cảm thấy người đang đeo kính râm kia chính là tên đào binh một năm trước.
“Mọi người xem, tên kia cũng không lên tiếng phản bác lời của chúng ta, mà hắn còn không tháo kính xuống chứng minh mình không phải là người mà chúng ta nói tới, tôi dám chắc hắn chính là tên đào binh một năm trước, Mai gia Đại thiếu gia Mai Truyền Kỳ.”
Thái độ của mọi người dần dần biến thành xem thường, giống như nhìn thấy một kẻ tội đồ không thể tha thứ vậy, trong mắt lộ ra hung quang.
Nếu đã bị nhận ra, Mai Truyền Kỳ cũng không có ý định tiếp tục làm rùa đen rúc đầu nữa, im lặng tháo kính xuống.
Nhất thời, một loạt tiếng chửi rủa vang lên.
“Tôi phi, quả nhiên chính là cái tên vô dụng bất tài kia.”
“Mẹ nó, đúng là cái tên hèn nhát kia rồi.”
“Thế nào lại thả hắn ra sớm như vậy chứ, thực sự quá là tiện nghi cho hắn rồi. Nếu như tôi là quan toà sẽ cho hắn ở tù một trăm năm.”
“Cái loại hèn nhát này sao lại không chết ở trong Hắc Sắc ngục giam chứ!”
“Tôi thấy hắn có thể từ Hắc Sắc ngục giam đi ra là dùng cái mông để trao đổi rồi, bị thủ lĩnh đám tù nhân làm qua mới có thể sống tốt như vậy chứ.”
Mọi người nói càng ngày càng khó nghe.
Mai Truyền Kỳ nhìn từng gương mặt phẫn nộ cùng khinh thường, lông mày nhíu lại càng chặt.
Đối mặt với ánh mắt chứa đầy phỉ nhổ cùng coi thường của đám người kia, nếu nói trong lòng không để ý đến thì là chuyện không thể nào. Thế nhưng, lý trí lại nói, mặc kệ tức giận thế nào đi nữa cũng không thể trách đám người trước mắt không biết chân tướng sự việc.
Lúc này, một bàn tay to lớn hữu lực đặt lên trên bả vai cậu.
Mai Truyền Kỳ nghiêng đầu ngoảnh lại thì thấy gương mặt Phong Tĩnh Đằng lạnh lùng như băng điêu, môi mỏng mím chặt thành một đường, bên trong đôi mắt lạnh lẽo ẩn chứa lửa giận, ánh mắt như mũi tên, lạnh lùng bắn đến đám người trước mặt.
Lòng thầm giật mình, trong nháy mắt cậu nghĩ nếu như Phong Tĩnh Đằng không phải một quân nhân thì chắc chắn sẽ xông lên đem cái đám người đang vây xung quanh tàn nhẫn đánh một trận.
Phong Tĩnh Đằng kéo cậu vào lòng, một tay che chở, một tay đẩy xe đẩy đi về phía trước hai bước.
Lúc này, không biết là ai hô một tiếng: “Không thể thả cho cái thứ nhu nhược này đi dễ dàng như vậy được.”
Có người lập tức phụ hoạ theo: “Đúng!! Không được thả hắn đi.”
Mọi người đem hai người vây lại, ngay sau đó, có người cầm một vật gì chẳng rõ, cố sức ném vào người Mai Truyền Kỳ.
Phong Tĩnh Đằng thầm sợ hãi, nhanh chóng dùng tay giữ chặt Mai Truyền Kỳ, đưa người lên phía trước, ngăn cản vật thể lạ kia, “Bang!” một tiếng, vật kia rơi xuống đất, cúi đầu nhìn thì thấy chính là bảng hiệu đặt trên quầy hàng.
Anh đưa mắt nhìn về hướng khối bảng hiệu bay đến, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ dọa cho người đang đứng phía trước lui về sau một bước, vô cùng run sợ.
Tên ném bảng hiệu lúc trước đó nuốt nước miếng một cái, hô lên: “Mọi… Mọi người không phải sợ, chúng ta đông như vậy, tôi không tin không đối phó được hai người bọn họ.”
Sau đó, cầm lấy đồ vật hai bên hướng hai người ném tới.
Mọi người cũng làm theo, cầm lấy đồ vật xung quanh rồi ném về phía Mai Truyền Kỳ. Nhất thời, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Nào ngờ, bé con lại hướng đến mặt của cậu, cười khanh khách đem kính râm tháo xuống.
Mai Truyền Kỳ ngẩn người, vội vàng đoạt kính trên tay thằng bé.
Đứa nhỏ thấy ‘món đồ chơi’ vừa mới cầm tới tay bị người khác lấy đi mất, cái miệng nhỏ nhắn dần dần mếu máo rồi oa một tiếng, gào khóc thật lớn đến thương tâm.
Mai Truyền Kỳ: “…”
Phong Tĩnh Đằng: “…”
Mẹ của bé con nhanh chóng dỗ dành đứa nhỏ đừng khóc.
Mọi người xung quanh bỗng nhiên im lặng, sau đó, có người nhỏ giọng nói rằng: “Tôi nghĩ cái tên đeo kính râm kia hình như giống với cái tên đào binh một năm trước thì phải?”
“Tôi cũng cảm thấy rất giống, bất quá, hắn không phải bị xử ba năm tù sao? Hiện tại mới được một năm a, không thể nào là hắn đi?”
Có người phản bác: “Bị phán án ba năm thì thế nào? Chẳng lẽ lại không có chuyện giảm nhẹ hình phạt trước thời hạn sao? Còn có, đầu tên này trọc lóc thế kia, rõ ràng là người vừa mới từ trong tù đi ra.”
Nghe người này nói xong, mọi người càng cảm thấy người đang đeo kính râm kia chính là tên đào binh một năm trước.
“Mọi người xem, tên kia cũng không lên tiếng phản bác lời của chúng ta, mà hắn còn không tháo kính xuống chứng minh mình không phải là người mà chúng ta nói tới, tôi dám chắc hắn chính là tên đào binh một năm trước, Mai gia Đại thiếu gia Mai Truyền Kỳ.”
Thái độ của mọi người dần dần biến thành xem thường, giống như nhìn thấy một kẻ tội đồ không thể tha thứ vậy, trong mắt lộ ra hung quang.
Nếu đã bị nhận ra, Mai Truyền Kỳ cũng không có ý định tiếp tục làm rùa đen rúc đầu nữa, im lặng tháo kính xuống.
Nhất thời, một loạt tiếng chửi rủa vang lên.
“Tôi phi, quả nhiên chính là cái tên vô dụng bất tài kia.”
“Mẹ nó, đúng là cái tên hèn nhát kia rồi.”
“Thế nào lại thả hắn ra sớm như vậy chứ, thực sự quá là tiện nghi cho hắn rồi. Nếu như tôi là quan toà sẽ cho hắn ở tù một trăm năm.”
“Cái loại hèn nhát này sao lại không chết ở trong Hắc Sắc ngục giam chứ!”
“Tôi thấy hắn có thể từ Hắc Sắc ngục giam đi ra là dùng cái mông để trao đổi rồi, bị thủ lĩnh đám tù nhân làm qua mới có thể sống tốt như vậy chứ.”
Mọi người nói càng ngày càng khó nghe.
Mai Truyền Kỳ nhìn từng gương mặt phẫn nộ cùng khinh thường, lông mày nhíu lại càng chặt.
Đối mặt với ánh mắt chứa đầy phỉ nhổ cùng coi thường của đám người kia, nếu nói trong lòng không để ý đến thì là chuyện không thể nào. Thế nhưng, lý trí lại nói, mặc kệ tức giận thế nào đi nữa cũng không thể trách đám người trước mắt không biết chân tướng sự việc.
Lúc này, một bàn tay to lớn hữu lực đặt lên trên bả vai cậu.
Mai Truyền Kỳ nghiêng đầu ngoảnh lại thì thấy gương mặt Phong Tĩnh Đằng lạnh lùng như băng điêu, môi mỏng mím chặt thành một đường, bên trong đôi mắt lạnh lẽo ẩn chứa lửa giận, ánh mắt như mũi tên, lạnh lùng bắn đến đám người trước mặt.
Lòng thầm giật mình, trong nháy mắt cậu nghĩ nếu như Phong Tĩnh Đằng không phải một quân nhân thì chắc chắn sẽ xông lên đem cái đám người đang vây xung quanh tàn nhẫn đánh một trận.
Phong Tĩnh Đằng kéo cậu vào lòng, một tay che chở, một tay đẩy xe đẩy đi về phía trước hai bước.
Lúc này, không biết là ai hô một tiếng: “Không thể thả cho cái thứ nhu nhược này đi dễ dàng như vậy được.”
Có người lập tức phụ hoạ theo: “Đúng!! Không được thả hắn đi.”
Mọi người đem hai người vây lại, ngay sau đó, có người cầm một vật gì chẳng rõ, cố sức ném vào người Mai Truyền Kỳ.
Phong Tĩnh Đằng thầm sợ hãi, nhanh chóng dùng tay giữ chặt Mai Truyền Kỳ, đưa người lên phía trước, ngăn cản vật thể lạ kia, “Bang!” một tiếng, vật kia rơi xuống đất, cúi đầu nhìn thì thấy chính là bảng hiệu đặt trên quầy hàng.
Anh đưa mắt nhìn về hướng khối bảng hiệu bay đến, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ dọa cho người đang đứng phía trước lui về sau một bước, vô cùng run sợ.
Tên ném bảng hiệu lúc trước đó nuốt nước miếng một cái, hô lên: “Mọi… Mọi người không phải sợ, chúng ta đông như vậy, tôi không tin không đối phó được hai người bọn họ.”
Sau đó, cầm lấy đồ vật hai bên hướng hai người ném tới.
Mọi người cũng làm theo, cầm lấy đồ vật xung quanh rồi ném về phía Mai Truyền Kỳ. Nhất thời, cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook