Truyền Kỳ Phu Nhân
-
Chương 178
Phong Tĩnh Đằng đến bên ngoài đại trạch Cố gia, liền thấy Lôi Tử Hàng ôm Mai Nguy Hiểm cùng Cố Quân Thanh đi ra.
Mai Nguy Hiểm thấy chiếc xe huyền phù đang đậu bên ngoài là của Phong Tĩnh Đằng, hưng phấn nói Lôi Tử Hàng thả nhóc xuống, chạy lại gần: “Cha.”
Phong Tĩnh Đằng vừa xuống xe, liền vững vàng tiếp được đứa nhỏ đang nhào về phía mình: “Con trai, nhớ cha không?”
“Nhớ~.” Mai Nguy Hiểm ôm cổ Phong Tĩnh Đằng, cũng hôn một cái thật kêu lên mặt anh.
Phong Tĩnh Đằng được đứa nhỏ hôn, nở nụ cười thật tươi.
Lôi Tử Hàng nhìn bọn họ thân như cha con ruột thịt, thực sự là hâm mộ, đố kỵ, hận!
Suốt mấy ngày nay, hắn luôn tìm cách làm trò để đứa nhỏ này vui vẻ, mãi đến tận hôm qua thằng bé mới cho hắn ôm một cái, cho nên miễn bàn nhóc sẽ chủ động hôn hắn.
Hiện tại thấy cảnh Mai Nguy Hiểm chủ động hôn Phong Tĩnh Đằng, cảm giác thật khó chịu.
Phong Tĩnh Đằng cười hôn lại một cái lên mặt hài tử, đứng lên nhìn Lôi Tử Hàng nói: “Tử Hàng, tôi muốn nói vài câu với cậu.”
Lôi Tử Hàng gật đầu.
Phong Tĩnh Đằng bảo hài tử cùng Cố Quân Thanh ngồi trong xe chờ bọn họ, sau đó cùng Lôi Tử Hàng đi tới một bên nói chuyện.
Lôi Tử Hàng thấy sắc mặt Phong Tĩnh Đằng đột nhiên trở nên nghiêm túc, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng đưa mắt nhìn xe huyền phù, xác định Cố Quân Thanh cùng đứa nhỏ đang ngồi trong xe, mới lên tiếng: “Tôi hoài nghi Nguy Nguy không phải con của Cố Quân Thanh.”
Lôi Tử Hàng ngẩn ra, lập tức phản bác: “Không thể nào.”
Kỳ thực, hắn cũng vô cùng hi vọng Mai Nguy Hiểm không phải con của Cố Quân Thanh, nếu đúng là như vậy, liền có thể nói rõ giữa Mai Truyền Kỳ và Cố Quân Thanh không có phát sinh bất cứ quan hệ nào, thế nhưng…
“Tôi đã điều tra ghi chép sinh sản của Quân Thanh trong bệnh viện, nàng quả thật đã mang thai.”
Phong Tĩnh Đằng nhướn mày lên: “Những ghi chép này không đáng kể chút nào, dùng năng lực Cố gia và Mai gia, báo cáo có thể làm giả.”
Lôi Tử Hàng kỳ quái nhìn anh: “Anh sao lại đột nhiên hoài nghi Nguy Nguy không phải con của Quân Thanh?”
“Chuyện này tôi không tiện nói với cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, trước khi làm nhiệm vụ đó, cậu có hay không đã chạm qua Cố Quân Thanh.”
Lôi Tử Hàng nhíu chặt mày: “Có, trước một ngày làm nhiệm vụ, tôi cùng Quân Thanh đã từng gặp mặt.”
Phong Tĩnh Đằng vỗ vỗ vai hắn: “Tôi cảm thấy cậu nên cẩn thận điều tra một chút, tỷ như thời gian từ lúc mang thai, hoặc là tìm bác sĩ phụ trách sinh sản của Cố Quân Thanh hỏi một chút, nói không chừng, nam nhân của Cố Quân Thanh từ đầu đến cuối chỉ có một mình cậu.”
Nghe xong lời này, Lôi Tử Hàng kinh ngạc đứng tại chỗ.
Lại nói tiếp, lúc đó hắn có điều tra ghi chép sinh sản của Cố Quân Thanh, thế nhưng lại không nhìn kỹ thời gian Cố Quân Thanh mang thai hoặc những chuyện khác, chỉ biết là nàng thật sự từng có hài tử.
Hắn và Phong Tĩnh Đằng đã từng suy đoán đứa bé này là Mai Truyền Kỳ cùng Cố Quân Thanh không cẩn thận say rượu mất lý trí mà có.
“Nếu như Nguy Nguy không phải con nàng, vậy tại sao nàng lại không nói với tôi? Còn nữa, đứa con trước đây trong bụng nàng đã đi nơi nào? Chẳng lẽ là giả mang thai? Hoặc là…” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Lôi Tử Hàng thay đổi sắc mặt, đột nhiên không nghĩ chuyện kế tiếp.
“Kỳ thực tôi cũng chỉ là hoài nghi, cũng không phải khẳng định, nếu cậu muốn biết chân tướng, liền tự mình thăm dò đi.” Phong Tĩnh Đằng quay người trở lại trong xe.
Cố Quân Thanh sau khi xuống xe, liền thấy Lôi Tử Hàng đứng tại chỗ ngẩn người: “Tử Hàng, anh sao vậy?”
Lôi Tử Hàng lấy lại tinh thần nhìn đến ánh mắt quan tâm của Cố Quân Thanh, ánh mắt bỗng nhiên hơi động, nói: “Anh chỉ là luyến tiếc Nguy Nguy, anh nghĩ chúng ta về sau cũng có thể sinh ra một đứa bé cũng ngoan ngoãn đáng yêu giống Nguy Nguy thì tốt.”
Sắc mặt Cố Quân Thanh nhất thời trở nên rất khó coi, nhưng vẫn cười nói: “Sẽ có.”
Lôi Tử Hàng nhìn nàng miễn cưỡng cười vui, lập tức cảm thấy trong này có vấn đề.
Xem ra có một số việc còn phải tra thêm một lần nữa.
————
Trên đường Phong Tĩnh Đằng lái xe về biệt thự, nhiều lần xoa xoa mái tóc màu đay của đứa nhỏ, cũng nhiều lần muốn lấy một sợi tóc của nhóc làm xét nghiệm ADN, muốn biết Mai Nguy Hiểm rốt cuộc là con của ai.
Nhưng mà khi anh nghe chữ cha từ miệng nhóc phát ra, tâm đều mềm lại, cảm thấy hài tử có là con ai đều không quan hệ, anh đều sẽ đem hài tử coi như con ruột, cuối cùng, bỏ đi ý nghĩ xét nghiệm ADN.
Tân niên càng ngày càng gần, mọi người dần dần trở nên bận rộn, ngoại trừ công tác ở ngoài, còn muốn nhín chút thời gian quét tước vệ sinh, chuẩn bị hàng tết, làm cho cả A thành tràn đầy không khí chuẩn bị đón tết.
Càng đến gần năm mới, mọi người hẳn nên cao hứng mới đúng, nhưng Mai Truyền Kỳ lại nhận được tin của Giản Dực, báo cậu biết thuốc ức chế luyện chế thất bại, cũng mang ý nghĩa trong cuộc sống sau này của hài tử phải dùng đôi tai mèo gặp người.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ cắt đứt thông tin, Phong Tĩnh Đằng bên cạnh lập tức hỏi: “Thất bại?”
Anh vừa nghe Mai Truyền Kỳ mở máy liền gọi Dực, đoán là Giản Dực gọi đến để nói chuyện về thuốc ức chế kiểu mới.
Lúc nhìn thấy sắc mặt Mai Truyền Kỳ không tốt, cảm thấy thuốc ức chế rất có thể là luyện chế thất bại.
Mai Truyền Kỳ gật đầu.
Cậu nhìn về phía Mai Nguy Hiểm đang chăm chú chơi quang não, ánh mắt tối sầm lại.
Thuốc ức chế lúc trước đã bị cậu dùng hết, hơn nữa loại thuốc ức chế đó không còn tác dụng với thân thể đứa nhỏ, cho nên, mấy ngày nay nhóc đều nhìn chằm chằm đôi tai mèo ở nhà lúc ẩn lúc hiện.
Muốn là người không biết, thật sự cho rằng hài tử mang đồ trang sức hình tai mèo, bất quá, tai mèo này sẽ theo tâm tình thay đổi của hài tử mà đung đưa.
Tỷ như lúc nhóc nghiêm túc chăm chú làm chuyện nào đó hoặc là nghiêm túc nghe người khác nói chuyện, lỗ tai sẽ dựng thẳng. Nếu như gặp được chuyện cao hứng, lỗ tai sẽ hưng phấn không ngừng đong đưa, tựa như lúc nhóc mất hứng hoặc lúc thương tâm, lỗ tai sẽ rũ xuống, biểu thị tâm tình nhóc không tốt.
Lúc nhìn tai mèo biến hóa, sẽ cảm thấy hài tử so với trước đây càng thêm đáng yêu.
Thế nhưng, dù sao đôi lỗ tai kia cũng không bình thường, có đáng yêu hơn nữa cũng sẽ bị những người khác coi thành dị loại.
Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ không có biểu hiện sốt ruột bất an, lại hỏi: “Có phải em đang nghĩ đến những biện pháp khác không?”
Mai Truyền Kỳ chần chờ một chút: “Đúng, bất quá, tôi không chắc chắn lắm, cũng không có bao nhiêu chắc chắn.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Em nói đi, nói không chừng anh có thể giúp được.”
Mai Truyền Kỳ nhìn Mai Nguy Hiểm đang chơi quang não: “Nguy Nguy, con lên lầu làm bài tập nghỉ đông đi.”
Đừng tưởng rằng giả vờ làm bộ dạng đang chuyên tâm chơi quang não, liền không biết nhóc đang nghe trộm, nhìn cái lỗ tai đang dựng thẳng kia đã bán đứng suy nghĩ đó của nhóc.
“Ba ba, bài tập nghỉ đông con đã sớm làm xong.” Mai Nguy Hiểm thật sự muốn ở lại nghe ba ba cùng cha nói chuyện.
“Vậy thì đi lên lầu chơi game thực tế ảo đi.”
“Con đã chơi chán rồi.” Mai Nguy Hiểm biểu hiện một bộ nhóc không muốn đi.
Mai Truyền Kỳ híp mắt nhìn, uy nghiêm ba ba từ trong cơ thể phát ra, không đợi nhóc nói, tai mèo lập tức buông xuống, ngoan ngoãn đi lên lầu hai chơi.
Phong Tĩnh Đằng nhìn thấy dáng dấp ủy khuất của hài tử, đau lòng nói: “Anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến Nguy Nguy, vẫn nên để cho Nguy Nguy biết cũng tốt hơn.”
“Nguy Nguy quá thông minh, tâm tư cũng vô cùng mẫn cảm, nếu chúng ta trong lúc vô tình nói ra cái gì làm nhóc khó chịu, sẽ khiến thằng bé thương tâm.”
Phong Tĩnh Đằng không ngờ Mai Truyền Kỳ suy nghĩ nhiều như vậy: “Vậy em nghĩ được biện pháp gì để giải quyết chuyện lỗ tai của đứa nhỏ.”
Mai Truyền Kỳ ngồi bên cạnh Phong Tĩnh Đằng, sau đó, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng càng nghe càng kinh ngạc: “Em làm sao có thể khẳng định người đó sẽ biết? Hơn nữa, thật sự có thể đem lỗ tai rút lại trở về sao?”
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Tôi cũng không chắc chắn lắm, chỉ là suy đoán mà thôi, chúng ta có thể thăm dò người đó.”
Phong Tĩnh Đằng nghiêm túc nhìn Mai Truyền Kỳ: “Em xác định mình phải làm như vậy sao?”
“Vì hài tử, nhất định phải làm như thế.” Ngữ khí Mai Truyền Kỳ vô cùng kiên định.
“Ý của anh là em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhận thân cùng người đó sao? Nói không chừng, người đó cũng không hẳn là ba của em, nếu kết quả là vậy, em có thể chịu đựng sao?”
Mai Truyền Kỳ trầm mặt xuống: “Tôi hiểu ý anh, gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần, bất kể ra sao, tôi phải thăm dò một lần.”
“Vậy em định khi nào về Mai gia?”
“Bây giờ chúng ta liền đi.”
Mai Truyền Kỳ đứng lên đi lên lầu hai, thay đồ cho Mai Nguy Hiểm, mang nón, chuẩn bị kỹ càng tất cả, cùng Phong Tĩnh Đằng trở lại Mai gia chủ trạch.
An Tư biết Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng mang hài tử tới dùng cơm, cao hứng vô cùng, lập tức dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn. Sau đó cùng Mai Truyền Kỳ ngồi ở đại sảnh tán gẫu những chuyện xảy ra gần đây.
Mai Truyền Kỳ kể lại chuyện mình và Phong Tĩnh Đằng đi chụp hình cưới trong Vô Cảnh sâm lâm, chọc cho An Tư cười đau bụng, Mai Phi Trần phía sau đi tới cũng nghe Mai Truyền Kỳ nói, cũng không nhịn cười được lên tiếng.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Sau khi ăn cơm tối xong, Mai Truyền Kỳ đưa mắt ra hiệu cho Phong Tĩnh Đằng, liền dẫn đứa nhỏ về phòng.
Mai Nguy Hiểm thấy chiếc xe huyền phù đang đậu bên ngoài là của Phong Tĩnh Đằng, hưng phấn nói Lôi Tử Hàng thả nhóc xuống, chạy lại gần: “Cha.”
Phong Tĩnh Đằng vừa xuống xe, liền vững vàng tiếp được đứa nhỏ đang nhào về phía mình: “Con trai, nhớ cha không?”
“Nhớ~.” Mai Nguy Hiểm ôm cổ Phong Tĩnh Đằng, cũng hôn một cái thật kêu lên mặt anh.
Phong Tĩnh Đằng được đứa nhỏ hôn, nở nụ cười thật tươi.
Lôi Tử Hàng nhìn bọn họ thân như cha con ruột thịt, thực sự là hâm mộ, đố kỵ, hận!
Suốt mấy ngày nay, hắn luôn tìm cách làm trò để đứa nhỏ này vui vẻ, mãi đến tận hôm qua thằng bé mới cho hắn ôm một cái, cho nên miễn bàn nhóc sẽ chủ động hôn hắn.
Hiện tại thấy cảnh Mai Nguy Hiểm chủ động hôn Phong Tĩnh Đằng, cảm giác thật khó chịu.
Phong Tĩnh Đằng cười hôn lại một cái lên mặt hài tử, đứng lên nhìn Lôi Tử Hàng nói: “Tử Hàng, tôi muốn nói vài câu với cậu.”
Lôi Tử Hàng gật đầu.
Phong Tĩnh Đằng bảo hài tử cùng Cố Quân Thanh ngồi trong xe chờ bọn họ, sau đó cùng Lôi Tử Hàng đi tới một bên nói chuyện.
Lôi Tử Hàng thấy sắc mặt Phong Tĩnh Đằng đột nhiên trở nên nghiêm túc, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng đưa mắt nhìn xe huyền phù, xác định Cố Quân Thanh cùng đứa nhỏ đang ngồi trong xe, mới lên tiếng: “Tôi hoài nghi Nguy Nguy không phải con của Cố Quân Thanh.”
Lôi Tử Hàng ngẩn ra, lập tức phản bác: “Không thể nào.”
Kỳ thực, hắn cũng vô cùng hi vọng Mai Nguy Hiểm không phải con của Cố Quân Thanh, nếu đúng là như vậy, liền có thể nói rõ giữa Mai Truyền Kỳ và Cố Quân Thanh không có phát sinh bất cứ quan hệ nào, thế nhưng…
“Tôi đã điều tra ghi chép sinh sản của Quân Thanh trong bệnh viện, nàng quả thật đã mang thai.”
Phong Tĩnh Đằng nhướn mày lên: “Những ghi chép này không đáng kể chút nào, dùng năng lực Cố gia và Mai gia, báo cáo có thể làm giả.”
Lôi Tử Hàng kỳ quái nhìn anh: “Anh sao lại đột nhiên hoài nghi Nguy Nguy không phải con của Quân Thanh?”
“Chuyện này tôi không tiện nói với cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, trước khi làm nhiệm vụ đó, cậu có hay không đã chạm qua Cố Quân Thanh.”
Lôi Tử Hàng nhíu chặt mày: “Có, trước một ngày làm nhiệm vụ, tôi cùng Quân Thanh đã từng gặp mặt.”
Phong Tĩnh Đằng vỗ vỗ vai hắn: “Tôi cảm thấy cậu nên cẩn thận điều tra một chút, tỷ như thời gian từ lúc mang thai, hoặc là tìm bác sĩ phụ trách sinh sản của Cố Quân Thanh hỏi một chút, nói không chừng, nam nhân của Cố Quân Thanh từ đầu đến cuối chỉ có một mình cậu.”
Nghe xong lời này, Lôi Tử Hàng kinh ngạc đứng tại chỗ.
Lại nói tiếp, lúc đó hắn có điều tra ghi chép sinh sản của Cố Quân Thanh, thế nhưng lại không nhìn kỹ thời gian Cố Quân Thanh mang thai hoặc những chuyện khác, chỉ biết là nàng thật sự từng có hài tử.
Hắn và Phong Tĩnh Đằng đã từng suy đoán đứa bé này là Mai Truyền Kỳ cùng Cố Quân Thanh không cẩn thận say rượu mất lý trí mà có.
“Nếu như Nguy Nguy không phải con nàng, vậy tại sao nàng lại không nói với tôi? Còn nữa, đứa con trước đây trong bụng nàng đã đi nơi nào? Chẳng lẽ là giả mang thai? Hoặc là…” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Lôi Tử Hàng thay đổi sắc mặt, đột nhiên không nghĩ chuyện kế tiếp.
“Kỳ thực tôi cũng chỉ là hoài nghi, cũng không phải khẳng định, nếu cậu muốn biết chân tướng, liền tự mình thăm dò đi.” Phong Tĩnh Đằng quay người trở lại trong xe.
Cố Quân Thanh sau khi xuống xe, liền thấy Lôi Tử Hàng đứng tại chỗ ngẩn người: “Tử Hàng, anh sao vậy?”
Lôi Tử Hàng lấy lại tinh thần nhìn đến ánh mắt quan tâm của Cố Quân Thanh, ánh mắt bỗng nhiên hơi động, nói: “Anh chỉ là luyến tiếc Nguy Nguy, anh nghĩ chúng ta về sau cũng có thể sinh ra một đứa bé cũng ngoan ngoãn đáng yêu giống Nguy Nguy thì tốt.”
Sắc mặt Cố Quân Thanh nhất thời trở nên rất khó coi, nhưng vẫn cười nói: “Sẽ có.”
Lôi Tử Hàng nhìn nàng miễn cưỡng cười vui, lập tức cảm thấy trong này có vấn đề.
Xem ra có một số việc còn phải tra thêm một lần nữa.
————
Trên đường Phong Tĩnh Đằng lái xe về biệt thự, nhiều lần xoa xoa mái tóc màu đay của đứa nhỏ, cũng nhiều lần muốn lấy một sợi tóc của nhóc làm xét nghiệm ADN, muốn biết Mai Nguy Hiểm rốt cuộc là con của ai.
Nhưng mà khi anh nghe chữ cha từ miệng nhóc phát ra, tâm đều mềm lại, cảm thấy hài tử có là con ai đều không quan hệ, anh đều sẽ đem hài tử coi như con ruột, cuối cùng, bỏ đi ý nghĩ xét nghiệm ADN.
Tân niên càng ngày càng gần, mọi người dần dần trở nên bận rộn, ngoại trừ công tác ở ngoài, còn muốn nhín chút thời gian quét tước vệ sinh, chuẩn bị hàng tết, làm cho cả A thành tràn đầy không khí chuẩn bị đón tết.
Càng đến gần năm mới, mọi người hẳn nên cao hứng mới đúng, nhưng Mai Truyền Kỳ lại nhận được tin của Giản Dực, báo cậu biết thuốc ức chế luyện chế thất bại, cũng mang ý nghĩa trong cuộc sống sau này của hài tử phải dùng đôi tai mèo gặp người.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Mai Truyền Kỳ cắt đứt thông tin, Phong Tĩnh Đằng bên cạnh lập tức hỏi: “Thất bại?”
Anh vừa nghe Mai Truyền Kỳ mở máy liền gọi Dực, đoán là Giản Dực gọi đến để nói chuyện về thuốc ức chế kiểu mới.
Lúc nhìn thấy sắc mặt Mai Truyền Kỳ không tốt, cảm thấy thuốc ức chế rất có thể là luyện chế thất bại.
Mai Truyền Kỳ gật đầu.
Cậu nhìn về phía Mai Nguy Hiểm đang chăm chú chơi quang não, ánh mắt tối sầm lại.
Thuốc ức chế lúc trước đã bị cậu dùng hết, hơn nữa loại thuốc ức chế đó không còn tác dụng với thân thể đứa nhỏ, cho nên, mấy ngày nay nhóc đều nhìn chằm chằm đôi tai mèo ở nhà lúc ẩn lúc hiện.
Muốn là người không biết, thật sự cho rằng hài tử mang đồ trang sức hình tai mèo, bất quá, tai mèo này sẽ theo tâm tình thay đổi của hài tử mà đung đưa.
Tỷ như lúc nhóc nghiêm túc chăm chú làm chuyện nào đó hoặc là nghiêm túc nghe người khác nói chuyện, lỗ tai sẽ dựng thẳng. Nếu như gặp được chuyện cao hứng, lỗ tai sẽ hưng phấn không ngừng đong đưa, tựa như lúc nhóc mất hứng hoặc lúc thương tâm, lỗ tai sẽ rũ xuống, biểu thị tâm tình nhóc không tốt.
Lúc nhìn tai mèo biến hóa, sẽ cảm thấy hài tử so với trước đây càng thêm đáng yêu.
Thế nhưng, dù sao đôi lỗ tai kia cũng không bình thường, có đáng yêu hơn nữa cũng sẽ bị những người khác coi thành dị loại.
Phong Tĩnh Đằng thấy Mai Truyền Kỳ không có biểu hiện sốt ruột bất an, lại hỏi: “Có phải em đang nghĩ đến những biện pháp khác không?”
Mai Truyền Kỳ chần chờ một chút: “Đúng, bất quá, tôi không chắc chắn lắm, cũng không có bao nhiêu chắc chắn.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)
“Em nói đi, nói không chừng anh có thể giúp được.”
Mai Truyền Kỳ nhìn Mai Nguy Hiểm đang chơi quang não: “Nguy Nguy, con lên lầu làm bài tập nghỉ đông đi.”
Đừng tưởng rằng giả vờ làm bộ dạng đang chuyên tâm chơi quang não, liền không biết nhóc đang nghe trộm, nhìn cái lỗ tai đang dựng thẳng kia đã bán đứng suy nghĩ đó của nhóc.
“Ba ba, bài tập nghỉ đông con đã sớm làm xong.” Mai Nguy Hiểm thật sự muốn ở lại nghe ba ba cùng cha nói chuyện.
“Vậy thì đi lên lầu chơi game thực tế ảo đi.”
“Con đã chơi chán rồi.” Mai Nguy Hiểm biểu hiện một bộ nhóc không muốn đi.
Mai Truyền Kỳ híp mắt nhìn, uy nghiêm ba ba từ trong cơ thể phát ra, không đợi nhóc nói, tai mèo lập tức buông xuống, ngoan ngoãn đi lên lầu hai chơi.
Phong Tĩnh Đằng nhìn thấy dáng dấp ủy khuất của hài tử, đau lòng nói: “Anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến Nguy Nguy, vẫn nên để cho Nguy Nguy biết cũng tốt hơn.”
“Nguy Nguy quá thông minh, tâm tư cũng vô cùng mẫn cảm, nếu chúng ta trong lúc vô tình nói ra cái gì làm nhóc khó chịu, sẽ khiến thằng bé thương tâm.”
Phong Tĩnh Đằng không ngờ Mai Truyền Kỳ suy nghĩ nhiều như vậy: “Vậy em nghĩ được biện pháp gì để giải quyết chuyện lỗ tai của đứa nhỏ.”
Mai Truyền Kỳ ngồi bên cạnh Phong Tĩnh Đằng, sau đó, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói ra suy nghĩ của mình.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Phong Tĩnh Đằng càng nghe càng kinh ngạc: “Em làm sao có thể khẳng định người đó sẽ biết? Hơn nữa, thật sự có thể đem lỗ tai rút lại trở về sao?”
Mai Truyền Kỳ lắc đầu: “Tôi cũng không chắc chắn lắm, chỉ là suy đoán mà thôi, chúng ta có thể thăm dò người đó.”
Phong Tĩnh Đằng nghiêm túc nhìn Mai Truyền Kỳ: “Em xác định mình phải làm như vậy sao?”
“Vì hài tử, nhất định phải làm như thế.” Ngữ khí Mai Truyền Kỳ vô cùng kiên định.
“Ý của anh là em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt nhận thân cùng người đó sao? Nói không chừng, người đó cũng không hẳn là ba của em, nếu kết quả là vậy, em có thể chịu đựng sao?”
Mai Truyền Kỳ trầm mặt xuống: “Tôi hiểu ý anh, gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần, bất kể ra sao, tôi phải thăm dò một lần.”
“Vậy em định khi nào về Mai gia?”
“Bây giờ chúng ta liền đi.”
Mai Truyền Kỳ đứng lên đi lên lầu hai, thay đồ cho Mai Nguy Hiểm, mang nón, chuẩn bị kỹ càng tất cả, cùng Phong Tĩnh Đằng trở lại Mai gia chủ trạch.
An Tư biết Mai Truyền Kỳ và Phong Tĩnh Đằng mang hài tử tới dùng cơm, cao hứng vô cùng, lập tức dặn dò đầu bếp chuẩn bị đồ ăn. Sau đó cùng Mai Truyền Kỳ ngồi ở đại sảnh tán gẫu những chuyện xảy ra gần đây.
Mai Truyền Kỳ kể lại chuyện mình và Phong Tĩnh Đằng đi chụp hình cưới trong Vô Cảnh sâm lâm, chọc cho An Tư cười đau bụng, Mai Phi Trần phía sau đi tới cũng nghe Mai Truyền Kỳ nói, cũng không nhịn cười được lên tiếng.(Edit by Thỏ Siu Nhơn)
Sau khi ăn cơm tối xong, Mai Truyền Kỳ đưa mắt ra hiệu cho Phong Tĩnh Đằng, liền dẫn đứa nhỏ về phòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook