Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư
-
Chương 2-3: Gia đình mới của Rin [Nguyệt Điệp]
Lúc máy bay rơi.
- Ưm! _ khẽ rên một tiếng, nó ôm đầu ngồi dậy.
- A! Cô nương, người đãtỉnh rồi!_ một bé gái khoảng 11-12 tuổi vui mừng
Nó nhíu mày, gì đây? Các cô rơi xuống phim trường? Chỉ thấy cô bé ấy mặt một bộ đồ cổ trang màu hồng phấn, mái tóc cũng tết lại đậm chất cổ đại. Này…?
IQ cực cao bắt đầu phân tích… không thể nào là phim trường… chẳng lẽ… xuyên không??? Phiền phức rồi!
Đúng lúc đó, chi dát! Tiếng cửa vang lên, bước vào là một phụ nhân có khuôn mặt hiền từ nhìn về phía nó mà mỉm cười phúc hậu.
- Cô nương, người đã tỉnh_ giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến nó khựng người, giọng nói này…rất giống mẹ nuôi của nó
- A! cảm tạ phu nhân đã cứu tiểu nữ, không biết đây là…_ Nó định quỳ xuống, bắt chước TV mà hành lễ thì phụ nhân kia đã vội vàng đỡ lấy
- Cô nương không cần khách sáo, đây là Tuyết Hoa Tri phủ Huyện.
- Tuyết Hoa Tri phủ Huyện??_ Nó cố gắng lục lọi, làm gì có cái tri huyện nào như vậy trong lịch sử?
- Ân! Chỉ là trong lúc vô tình đi ngang qua tiện tay cứu thôi, không cần khách sáo
- Không, tiểu nữ chính là cảm tạ phu nhân đã cứu ta cái mạng này_nó lại muốn quỳ một lần nữa. Nó là một người luôn phân biệt ân oán. Người có ân, nó nhất định sẽ trả lại gấp 10 lần; nhưng người gây oán nó cũng không ngần ngại trả lại gấp trăm lần.
- A! thật sự không cần, không cần mà. Chỉ là … ta muốn hỏi một nữ nhân yếu đuối như ngươi lại gặp nạn ở sau núi chứ?
- Thật không giấu gì phu nhân, tiểu nữ vốn là con út, cha mẹ mất sớm chỉ có hai tỷ tỷ nhưng không may lại bị thất lạc. Khổ thay lại gặp bọn thổ phỉ, vất vả lắm mới thoát được nhưng lại ngất ở chân núi. May thay được phu nhân cứu giúp, cảm thấy thật may mắn_ nó nói dối không chớp mắt, cố tình cúi mặt xuống, lại thêm bộ dạng run run nhưng không nói nên lời. Người khác nhìn vào sẽ nhất định thương xót, vị phụ nhân kia cũng vậy.
- Thật là tội nghiệp. Có lẽ cô nương thật sự rất có duyên với ta, hay là ta nhận cô nương là nghĩa nữ nhé! Cô có đồng ý không?_ vị phụ nhân kia mỉm cười hiền hậu sờ mặt của nàng.
- Cảm tạ phu nhân_ nó cảm thán, số mình thật là may nha!
- Phải rồi, con tên gì? Chưa nói cho ta biết
- Nghĩa mẫu, con tên là Giang Nguyệt Điệp_ nó thành thực trả lời
- Ân! Con họ Giang???thôi thì bây giờ con tên là Lãnh Nguyệt Điệp nhé!
- Vâng! Nghĩa mẫu_ nó … có thêm một gia đình?
Lãnh Nguyệt Điệp… từ bây giờ nó đã là Lãnh Nguyệt Điệp… Hy và Băng… hy vọng là cũng giống nó, cũng tìm được một chỗ như nó.
Cả hai phải đợi nó, chỉ cần một năm thôi, chỉ cần vậy thôi để nó có thể trở nên cường đại, để nó có thể đến gặp lại hai người… Tử Hy… Thiên Băng… nhất định phải đợi… nhất định phải đợi ta ….
Và 1 năm sau… 1 cỗ thế lực huyền bí ra đời làm giang hồ một phen dậy sóng. Tuy nhiên, đó là việc của một năm sau.
- Ưm! _ khẽ rên một tiếng, nó ôm đầu ngồi dậy.
- A! Cô nương, người đãtỉnh rồi!_ một bé gái khoảng 11-12 tuổi vui mừng
Nó nhíu mày, gì đây? Các cô rơi xuống phim trường? Chỉ thấy cô bé ấy mặt một bộ đồ cổ trang màu hồng phấn, mái tóc cũng tết lại đậm chất cổ đại. Này…?
IQ cực cao bắt đầu phân tích… không thể nào là phim trường… chẳng lẽ… xuyên không??? Phiền phức rồi!
Đúng lúc đó, chi dát! Tiếng cửa vang lên, bước vào là một phụ nhân có khuôn mặt hiền từ nhìn về phía nó mà mỉm cười phúc hậu.
- Cô nương, người đã tỉnh_ giọng nói nhẹ nhàng vang lên khiến nó khựng người, giọng nói này…rất giống mẹ nuôi của nó
- A! cảm tạ phu nhân đã cứu tiểu nữ, không biết đây là…_ Nó định quỳ xuống, bắt chước TV mà hành lễ thì phụ nhân kia đã vội vàng đỡ lấy
- Cô nương không cần khách sáo, đây là Tuyết Hoa Tri phủ Huyện.
- Tuyết Hoa Tri phủ Huyện??_ Nó cố gắng lục lọi, làm gì có cái tri huyện nào như vậy trong lịch sử?
- Ân! Chỉ là trong lúc vô tình đi ngang qua tiện tay cứu thôi, không cần khách sáo
- Không, tiểu nữ chính là cảm tạ phu nhân đã cứu ta cái mạng này_nó lại muốn quỳ một lần nữa. Nó là một người luôn phân biệt ân oán. Người có ân, nó nhất định sẽ trả lại gấp 10 lần; nhưng người gây oán nó cũng không ngần ngại trả lại gấp trăm lần.
- A! thật sự không cần, không cần mà. Chỉ là … ta muốn hỏi một nữ nhân yếu đuối như ngươi lại gặp nạn ở sau núi chứ?
- Thật không giấu gì phu nhân, tiểu nữ vốn là con út, cha mẹ mất sớm chỉ có hai tỷ tỷ nhưng không may lại bị thất lạc. Khổ thay lại gặp bọn thổ phỉ, vất vả lắm mới thoát được nhưng lại ngất ở chân núi. May thay được phu nhân cứu giúp, cảm thấy thật may mắn_ nó nói dối không chớp mắt, cố tình cúi mặt xuống, lại thêm bộ dạng run run nhưng không nói nên lời. Người khác nhìn vào sẽ nhất định thương xót, vị phụ nhân kia cũng vậy.
- Thật là tội nghiệp. Có lẽ cô nương thật sự rất có duyên với ta, hay là ta nhận cô nương là nghĩa nữ nhé! Cô có đồng ý không?_ vị phụ nhân kia mỉm cười hiền hậu sờ mặt của nàng.
- Cảm tạ phu nhân_ nó cảm thán, số mình thật là may nha!
- Phải rồi, con tên gì? Chưa nói cho ta biết
- Nghĩa mẫu, con tên là Giang Nguyệt Điệp_ nó thành thực trả lời
- Ân! Con họ Giang???thôi thì bây giờ con tên là Lãnh Nguyệt Điệp nhé!
- Vâng! Nghĩa mẫu_ nó … có thêm một gia đình?
Lãnh Nguyệt Điệp… từ bây giờ nó đã là Lãnh Nguyệt Điệp… Hy và Băng… hy vọng là cũng giống nó, cũng tìm được một chỗ như nó.
Cả hai phải đợi nó, chỉ cần một năm thôi, chỉ cần vậy thôi để nó có thể trở nên cường đại, để nó có thể đến gặp lại hai người… Tử Hy… Thiên Băng… nhất định phải đợi… nhất định phải đợi ta ….
Và 1 năm sau… 1 cỗ thế lực huyền bí ra đời làm giang hồ một phen dậy sóng. Tuy nhiên, đó là việc của một năm sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook