Truyền Kỳ Ba Vị Tiểu Thư
-
Chương 17: Độc
Thiên Băng giật mình, suýt nữa làm đổ chén canh gừng. Nhỏ khó hiểu quay đầu nhìn Nguyệt Điệp
- Tiểu Điệp, chuyện gì vậy?
- Đưa chén canh gừng cho mình!_ Nguyệt Điệp âm trầm nói. Ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào chén canh mà nhỏ cầm trên tay
- Các ngươi ra ngoài hết đi!_ Thượng Quan Vân cao giọng.
Ở cùng Nguyệt Điệp bao nhiêu năm nên hắn biết, sắp có chuyện sảy ra rồi!
- Vâng_ đám thuộc hạ sợ sệt lùi ra còn những bóng đen ở trong tối chần chừ
- Ra đây hết đi_ Âu Dương Hàn Phong lạnh giọng
- Tuân lệnh_ hơn mười hắc y nhân hơi thở trầm ổn, cước bộ nhẹ nhàng không một tiếng động xuất hiện
- Canh gừng này không thể uống, có độc_ Nguyệt Điệp ẩn nhẫn hít sâu một hơi mà khi nó vừa nói xong câu nay, sát khí quanh người Hàn Phong bùng phát.
Trời đã sáng bừng, gió xuân phơi phới rong ruổi khắp nơi. Hoa viên hoàng cung vốn là cảnh đẹp mĩ miều, mọi sắc hoa không ngừng đua nở. Cảnh đẹp hiếm thấy lúc này lại bị bao phủ bởi một bầu không khí đè nén, áp lực khiến người ta không thở nổi.
- Là ai dở trò, đi tra đi_ hắn gầm lên, Hàn Phong nổi giận thực sự rồi. Dám đúng đến người của hắn? Chán sống rồi!
- Còn ai nữa chứ?_ Hắc y nhân chưa kịp trả lời thì Thiên Băng đã cười lạnh – Tể tướng con cáo già kia chịu từ bỏ kế hoạch hay sao?
- Tể tướng? Dương Quang Hạo? a~ ra là Dương Quý nhân động thủ a~_ Nam Cung Thần trào phúng, ánh mắt đầy ý vị nhìn qua Thượng Quan Vân.
Trong hoàng cung mà động tay động chân không phải mấy nữ nhân ngực to não bé suốt ngày chỉ biết đấu đá thì là ai chứ? Dương quý nhân là con gái của Dương Quang Hạo, lên được Quý nhân thì cũng đã nể mặt ông ta lắm rồi, bây giờ còn muốn giở trò?
- Dương quý nhân? Thượng Quan Vân, xem ra cậu ở đây cũng có lắm phúc, có mỹ nữ, mỹ tửu hưởng dụng!_ Thiên Băng trừng mắt nhìn Thượng Quan Vân
- Không có, là của tên kia để lại, mình vô tội_ Thượng Quan Vân thanh minh.
Trên trán đã đổ đầy mồ hôi, áp lực thật kinh khủng. Cũng may đối với mấy nữ nhân hoa hoa lòe loẹt đó hắn không thèm quan tâm mà triệt để nhốt trong hậu cung.
- Hừ, Dương Quang Hạo cũng thật có gan, đã hai lần rồi!_ bỗng nhiên, Nguyệt Điệp khốc khốc nở nụ cười khiến mọi người rợn tóc gáy.
- Yến tiệc hôm nay hẳn sẽ rất vui đây!_ Thượng Quan Khương cũng lên tiếng
- Tiểu Hy, ổn không?_ Thiên Băng quay qua nhìn Tử Hy thì đã phát hiện, cô lúc này thần sắc lạnh băng không một lời nói. Con ngươi sâu lặng đầy vẻ chết chóc. Nhỏ rùng mình, có người gặp xui xẻo rồi đây!
Tử Hy đột nhiên nở nụ cười, cười đến thiên địa chốc chốc nở hoa, cười đến “ nguyệt minh” thẹn thùng. Thượng Quan Vân rùng mình, Thiên Băng run rẩy, Nguyệt Điệp nâng mắt. Nhưng mà trong lòng bọn họ lại ngầm tán thưởng, Dương Quang Hạo con cáo già ngu ngốc, chúc mừng ông đã thành công chọc giận Ác quỷ!
- Thượng Quan Vân, mình có ý này_ Tử Hy nói rồi bảy người cùng xúm lại thì thầm bàn tán.
Đám ám vệ đứng chờ nghiêm túc, bọn họ không muốn nghe nhưng tuyệt nhiên có muốn cũng không được. Bảy người trước mắt họ đều là tuyệt thế cao thủ hơn nữa, Tử Hy đã đè nén thanh âm hết sức có thể cho nên muốn nghe lén? Vô phương!
Khoảng một khắc sau, mọi người tản về chỗ cũ, Thượng Quan Vân mặt méo mó khó coi. Nguyệt Điệp y nguyên mặt lãnh đạm, Thiên Băng cười hì hì híp mắt, Tử Hy như không uống trà cùng đám Hàn Phong, Nam Cung Thần và Thượng Quan Khương.
- Nhị_ Nguyệt Điệp bỗng dưng lên tiếng. Vút! Một bóng đen trong chớp mắt xuất hiện bên người nó khiến cho đám ám vệ sửng sốt. Họ không nhận ra được sự tồn tại của người này, chứng tỏ hắn rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn bọn họ.
- Dương Quang Hạo con cáo già đó cấu kết với ai?_ Nó chống cằm
- Là Tây tướng quân và Hộ bộ binh thư _ người áo đen tên Nhị cung kính đáp.
- Ừ_ nó gật đầu – Ngươi lui được rồi_ Nhị nghe thấy thế liền cung kính rồi “biến mất”
- Khả năng ẩn thân không tồi_ Tử Hy đang uống trà rồi nâng mắt tán thưởng. Thực lực người này không kém, chắc chắn là bị Nguyệt Điệp huấn luyện cho chết đi sống lại rồi.
- Ừ, cũng tạm. Mà cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, mình mới châm vài huyệt à_ nó đáp lại.
Thì ra lúc mọi người lo tập trung vào chén canh gừng có độc, Nguyệt Điệp đã dùng ngân châm chữa cho Tử Hy
- Không sao đâu, bắt đầu thôi nhỉ?_ Cô cười ẩn ý
- Ân, bắt đầu thôi_ Mọi người gật đầu
- Các ngươi lùi ra đi_ Âu Dương Hàn Phong ra lệnh, hơn mười hắc y nhân nghe thế cũng ẩn vào góc tối của Hoa viên.
Màn kịch chính thức bắt đầu!
- Tiểu Điệp, chuyện gì vậy?
- Đưa chén canh gừng cho mình!_ Nguyệt Điệp âm trầm nói. Ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào chén canh mà nhỏ cầm trên tay
- Các ngươi ra ngoài hết đi!_ Thượng Quan Vân cao giọng.
Ở cùng Nguyệt Điệp bao nhiêu năm nên hắn biết, sắp có chuyện sảy ra rồi!
- Vâng_ đám thuộc hạ sợ sệt lùi ra còn những bóng đen ở trong tối chần chừ
- Ra đây hết đi_ Âu Dương Hàn Phong lạnh giọng
- Tuân lệnh_ hơn mười hắc y nhân hơi thở trầm ổn, cước bộ nhẹ nhàng không một tiếng động xuất hiện
- Canh gừng này không thể uống, có độc_ Nguyệt Điệp ẩn nhẫn hít sâu một hơi mà khi nó vừa nói xong câu nay, sát khí quanh người Hàn Phong bùng phát.
Trời đã sáng bừng, gió xuân phơi phới rong ruổi khắp nơi. Hoa viên hoàng cung vốn là cảnh đẹp mĩ miều, mọi sắc hoa không ngừng đua nở. Cảnh đẹp hiếm thấy lúc này lại bị bao phủ bởi một bầu không khí đè nén, áp lực khiến người ta không thở nổi.
- Là ai dở trò, đi tra đi_ hắn gầm lên, Hàn Phong nổi giận thực sự rồi. Dám đúng đến người của hắn? Chán sống rồi!
- Còn ai nữa chứ?_ Hắc y nhân chưa kịp trả lời thì Thiên Băng đã cười lạnh – Tể tướng con cáo già kia chịu từ bỏ kế hoạch hay sao?
- Tể tướng? Dương Quang Hạo? a~ ra là Dương Quý nhân động thủ a~_ Nam Cung Thần trào phúng, ánh mắt đầy ý vị nhìn qua Thượng Quan Vân.
Trong hoàng cung mà động tay động chân không phải mấy nữ nhân ngực to não bé suốt ngày chỉ biết đấu đá thì là ai chứ? Dương quý nhân là con gái của Dương Quang Hạo, lên được Quý nhân thì cũng đã nể mặt ông ta lắm rồi, bây giờ còn muốn giở trò?
- Dương quý nhân? Thượng Quan Vân, xem ra cậu ở đây cũng có lắm phúc, có mỹ nữ, mỹ tửu hưởng dụng!_ Thiên Băng trừng mắt nhìn Thượng Quan Vân
- Không có, là của tên kia để lại, mình vô tội_ Thượng Quan Vân thanh minh.
Trên trán đã đổ đầy mồ hôi, áp lực thật kinh khủng. Cũng may đối với mấy nữ nhân hoa hoa lòe loẹt đó hắn không thèm quan tâm mà triệt để nhốt trong hậu cung.
- Hừ, Dương Quang Hạo cũng thật có gan, đã hai lần rồi!_ bỗng nhiên, Nguyệt Điệp khốc khốc nở nụ cười khiến mọi người rợn tóc gáy.
- Yến tiệc hôm nay hẳn sẽ rất vui đây!_ Thượng Quan Khương cũng lên tiếng
- Tiểu Hy, ổn không?_ Thiên Băng quay qua nhìn Tử Hy thì đã phát hiện, cô lúc này thần sắc lạnh băng không một lời nói. Con ngươi sâu lặng đầy vẻ chết chóc. Nhỏ rùng mình, có người gặp xui xẻo rồi đây!
Tử Hy đột nhiên nở nụ cười, cười đến thiên địa chốc chốc nở hoa, cười đến “ nguyệt minh” thẹn thùng. Thượng Quan Vân rùng mình, Thiên Băng run rẩy, Nguyệt Điệp nâng mắt. Nhưng mà trong lòng bọn họ lại ngầm tán thưởng, Dương Quang Hạo con cáo già ngu ngốc, chúc mừng ông đã thành công chọc giận Ác quỷ!
- Thượng Quan Vân, mình có ý này_ Tử Hy nói rồi bảy người cùng xúm lại thì thầm bàn tán.
Đám ám vệ đứng chờ nghiêm túc, bọn họ không muốn nghe nhưng tuyệt nhiên có muốn cũng không được. Bảy người trước mắt họ đều là tuyệt thế cao thủ hơn nữa, Tử Hy đã đè nén thanh âm hết sức có thể cho nên muốn nghe lén? Vô phương!
Khoảng một khắc sau, mọi người tản về chỗ cũ, Thượng Quan Vân mặt méo mó khó coi. Nguyệt Điệp y nguyên mặt lãnh đạm, Thiên Băng cười hì hì híp mắt, Tử Hy như không uống trà cùng đám Hàn Phong, Nam Cung Thần và Thượng Quan Khương.
- Nhị_ Nguyệt Điệp bỗng dưng lên tiếng. Vút! Một bóng đen trong chớp mắt xuất hiện bên người nó khiến cho đám ám vệ sửng sốt. Họ không nhận ra được sự tồn tại của người này, chứng tỏ hắn rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn bọn họ.
- Dương Quang Hạo con cáo già đó cấu kết với ai?_ Nó chống cằm
- Là Tây tướng quân và Hộ bộ binh thư _ người áo đen tên Nhị cung kính đáp.
- Ừ_ nó gật đầu – Ngươi lui được rồi_ Nhị nghe thấy thế liền cung kính rồi “biến mất”
- Khả năng ẩn thân không tồi_ Tử Hy đang uống trà rồi nâng mắt tán thưởng. Thực lực người này không kém, chắc chắn là bị Nguyệt Điệp huấn luyện cho chết đi sống lại rồi.
- Ừ, cũng tạm. Mà cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, mình mới châm vài huyệt à_ nó đáp lại.
Thì ra lúc mọi người lo tập trung vào chén canh gừng có độc, Nguyệt Điệp đã dùng ngân châm chữa cho Tử Hy
- Không sao đâu, bắt đầu thôi nhỉ?_ Cô cười ẩn ý
- Ân, bắt đầu thôi_ Mọi người gật đầu
- Các ngươi lùi ra đi_ Âu Dương Hàn Phong ra lệnh, hơn mười hắc y nhân nghe thế cũng ẩn vào góc tối của Hoa viên.
Màn kịch chính thức bắt đầu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook