Truyền Kì Đông Vân
-
Chương 54: Trái tim mùa thu
Dao tỷ tỷ, người kia...tỷ có nắm chắc chứ?
Có tiếng nữ nhân cười khẽ:
- Hắn? Có lẽ là có đi!
- Này…vậy Thiên Huyễn tông ta…
- Đừng lo! Có một số chuyện, ngươi lại nghĩ nhiều, cũng vô pháp thay đổi.
…
Thực sự để mà nói, kể về nhân sinh của một ai đó, có hỷ, nộ, ái, ố. Có những vui buồn lẫn lộn, có những lúc kịch tính cao trào. Chỉ là bọn họ nhân sinh, là một quãng dài dằng dẵng, mà cảm xúc trong đó, chỉ là chút gia vị tô điểm thêm mà thôi!
Thứ chúng ta đối mặt thường trực, trong cuộc đời, nó không có gì khác ngoài ăn, uống, ngủ, nghỉ. Nó không phải gia vị, nó có thể tẻ nhạt, hoặc thú vị tùy theo cảm nhận từng người, nhưng có một điều không ai có thể thay đổi. Nó là nhu cầu, là bắt buộc, cho nên dù có thế nào, ta vẫn phải thực hiện hằng ngày.
Giống như Nhạc Đông Vân vậy, hắn hiện tại có thể làm gì khác đây? Không bằng thành thực bồi tiếp hai nàng cùng dùng bữa, ban đêm lại ôm ấp cùng nhau say giấc nồng.
Có câu: “Tỉnh chưởng thiên hạ quyền, say nằm gối mỹ nhân”
Đối với Nhạc Đông Vân mà nói, thiên hạ quyền là thế nào? Hắn chỉ cần thiên hạ không ai có thể động đến hắn, vậy được rồi! Đó là lúc, bản thân tình nguyện cùng mỹ nhân say nằm.
Nhạc Đông Vân cảm thấy mỗi một thời khắc bọn họ an ổn ở bên nhau, cùng một chỗ ôm ấp say giấc nồng, đó thật đẹp! Và khi dương quang phủ khắp mặt đất báo hiệu một ngày mới lại đến, đó có nghĩa để lại trong hắn chút tiếc nuối.
Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn.
- Phu quân, thiếp thân hôm nay phục thị người!
Có tiếng nữ nhân đồng thanh. Nhạc Đông Vân trong lòng thầm cảm thán.
Hai nữ nhân này thật có thể chơi. Đêm qua bọn họ phảng phất nhập vai đến nghiện, bây giờ vẫn còn như thế!
Này cũng chả sao, hắn không ngại là được rồi.
- Tiếp theo, giống như là vòng 1/16?
Hàn Tuyết còn đang mê mẩn trong lời kịch cổ trang, nét mặt bỗng dưng cứng ngắc, khi mà đồng bọn của nàng- nữ cảnh quan, thốt lên câu hỏi thập phần không hợp vị.
- Nhạc tỷ tỷ, vòng 1/16 người ta thường hình dung về đá bóng hơn. Như hiện tại, chúng ta nên nói là thập lục cường vòng.
- À...ừ
Nhạc Băng hơi bối rối. Cô ta vừa nãy diễn tuồng, mà lại ngôn từ có chút hạn hẹp nên dùng không đúng, vội sửa lại theo.
- Đi thôi!
Nhạc Đông Vân không để ý bọn họ đàm luận, chỉ vươn tay ra nói. Sau đó tùy ý hai nàng ôm lấy hai bên, đoạn cất bước đi ra ngoài.
Khu vực thi đấu như cũ đông nghịt người. Bọn họ giống như không vì số lượng nhân thủ tham gia ngày càng ít mà nhàm chán, trái lại càng thập phần náo nhiệt.
- Mau nhìn! Hắn giống như gọi là Nhạc Đông Vân, ngoại viện của Thanh Vân kiếm phái!
Ai đó chợt hô lên. Mấy ngày nay đi đâu, hai cô nàng cũng kè kè bên cạnh. Vô hình chung, đây giống như đặc điểm nhận dạng riêng biệt của Nhạc Đông Vân. Lại nói càng vào sâu bên trong, dù để yên chẳng hề gây chuyện, muốn người ta cứ thế không để ý đến, cơ hồ là không thể nào. Cũng bởi vì vậy, khi mà Nhạc Đông Vân bước vào khu vực thi đấu, thì đã hấp dẫn khá nhiều ánh mắt.
- Giống...giống như có thật nhiều người đang tại nhìn chúng ta?
Hàn Tuyết hơi rụt rè nói. Này là làm sao a? Mấy ngày trước bọn họ đến đây, cũng không có như vậy à!
- Đừng để ý!
Nhạc Đông Vân trấn an:
- Nàng thì quanh năm đều bị nhìn lấy, giờ còn sợ?
- Hả?
- Cục đá cũng đang tại nhìn nàng này, lá cây cũng nhìn nàng này, mặt nước kia thỉnh thoảng cũng liếc nhìn nàng này…
Hắn liến thoắng, rồi chỉ tay vào đám người kia:
- Giờ nàng xem, bọn họ có khác gì cục đất với cả cái lá cây không?
- Hi hi!
Nhạc Băng bên cạnh bật cười:
- Có ai an ủi lạ kì như ngươi! Đem kẻ khác ví như đồ vật vô tri để an ủi người khác.
Hắn nhún vai vô tội:
- Ta thấy đâu có sai lắm đâu!
Rồi quay qua hỏi Hàn Tuyết:
- Nàng thấy thế nào?
Hàn Tuyết ngượng ngùng:
- Giống như...giống như là tốt hơn rất nhiều!
Nhạc Đông Vân nghe vậy đắc ý nhìn Nhạc Băng:
- Ta nói rồi mà!
- Kệ ngươi.
Nàng lườm hắn một cái, rồi không nói nữa.
Chờ cho chư vị quan khách hội tụ đông đủ, trên đài một vòng tỷ thí mới lại bắt đầu nổ ra.
- Mã Văn A đấu với Ngưu Văn B.
Phụt!
Phía bên dưới, có mấy kẻ đang nhấp một ngụm trà chợt phun ra.
- Ta ngất, Tiểu Cường ngươi làm trò gì?
Một tráng hán mặt đỏ bừng, để râu dài tức giận. Hắn hiện tại khắp mặt, quần áo, kể cả bộ râu dài bản thân vẫn luôn lấy làm đắc ý, bây giờ ướt đầy nước trà từ trong miệng tên kia phun ra.
Thanh niên tên gọi tiểu Cường kia, hắn không thể vội trả lời tráng hán ngay, mà ho sặc sụa một hồi, sau đó mới đỏ bừng mặt, áy náy trả lời tráng hán:
- Quan huynh, là ta vừa rồi vô ý, nghe tên mấy người trên đài không nhịn được cười mới thất lễ. Để Quan huynh bận lòng.
Điệu bộ chân thành của thanh niên, cộng với hai người bọn họ cũng là chỗ quen biết, bởi vậy tráng hán cũng rất nhanh nguôi ngoai. Hắn không nề hà vuốt lên bộ râu còn ướt của mình, tấm tắc:
- Chậc chậc, Mã Văn A với cả Ngưu Văn B. Quan mỗ sống đến chừng này, còn là lần đầu tiên nghe đến cái tên đặc sắc như vậy. Phụ mẫu hai vị nhân huynh trên kia, hẳn cũng là bậc khoáng đạt không câu nệ tiểu tiết.
Thanh niên Tiểu Cường ở một bên vội ho khan:
- À...Quan huynh có điều không biết. Thực ra trên đài cái gọi Ngưu A, Ngưu B nhân vật kia, là tác giả hắn lười nghĩ tên nhân vật, mới đành viết đại cho xong đấy!
- Ồ, là như vậy sao?
Vị tráng hán họ Quan ngạc nhiên, sau lại tấm tắc vuốt râu:
- Chà chà, chỉ là tùy tiện đặt cái tên, cũng đã mang một cỗ đại khí như thế. Tiểu Cường ngươi đọc lại xem, Ngưu B không phải chính là Ngưu Bức rồi sao? Đại ý chính là trâu bò, vô cùng trâu bò. Tác giả quả nhiên mang phong phạm cường giả mà. Trong chớp mắt, một lời nói ra thì để chúng nhân kính ngưỡng, vạn người chú mục như vậy.
Thanh niên Tiểu Cường nghe họ Quan tán thưởng tác giả, bèn thần bí nói thêm:
- Quan huynh có điều không biết, ta còn nghe nói vị tác giả này bút danh họ Phương, tự Hạo Nhiên, vô cùng kiệt xuất. Phong tư thì đĩnh đạc mà bất phàm, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích. So với cái kia họ Nhạc của Thanh Vân kiếm phái, chỉ hơn chứ không kém.
- Quào, ta thấy cái kia họ Nhạc đã tuấn mĩ phi phàm thế rồi, như ngươi nói tác giả chỉ hơn chứ không kém, vậy chẳng phải tựu giống như từ trong mộng bước ra, hoàn mĩ vô khuyết rồi?
Thanh Niên Tiểu Cường vội tán dương:
- Hay cho một câu “hoàn mỹ vô khuyết”! Dùng câu này hình dung cho tác giả quả không sai. Quan huynh, tiểu đệ kính ngưỡng, kính ngưỡng.
- Quá khen, quá khen.
Nhạc Đông Vân không biết bản thân thì vô tình bị đem ra so sánh với tác giả, ở bên tác giả càng bị trở thành phông nền. Hắn hiện tại ngồi im một chỗ nhắm mắt, thoạt nhìn tựa như là dưỡng thần. Mà hai nàng bên cạnh, cũng biết điều không gọi làm phiền.
Nhạc Đông Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, thoạt nhìn qua thì có vẻ như vậy. Kì thực thì hắn nội tâm, lẩm bẩm một cách vô cùng khó hiểu.
Hắn...giống như cảm giác được một tia khí tức quen thuộc đến từ Tiên Vân.
Chỉ là...có thể là ai nữa đây này? Nguyên Dao nàng ta hiện ở Thanh Sơn cách đây ngàn dặm, thì sao xuất hiện chỗ này được?
Nhưng, ngoài nàng ta ra, thực sự Nhạc Đông Vân không nghĩ ra còn ai, còn có thể để hắn cảm thấy như vậy.
- Quên đi!
Hắn thầm nghĩ. Chuyện nên đến rồi sẽ đến, nghĩ trước chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi. Nhất là khi trước mắt còn quá mông lung.
Phía trên đài, quả không hổ danh với cái tên Ngưu Bức mà tác giả đặt, Ngưu Văn B nhanh chóng hạ gục Mã Văn A, qua đó thành công đoạt lấy tấm vé đi vào vòng trong.
Nhiều cặp đấu khác diễn ra, kích thích dần không khí xung quanh, mọi người tâm ngày càng háo hức.
Cho đến cặp đấu thứ chín.
- Nhạc Đông Vân, Thanh Vân kiếm phái
- Trái Tim Mùa Thu, Đao môn.
Vậy đấy! Nhạc mỗ lần này thì tự mình lên đài rồi.
Nhạc Đông Vân nhớ rõ tác giả từng nói với hắn một câu khi trở thành nhân vật chính của truyện tiên hiệp: “Không quan trọng kết quả, quan trọng là quá trình. Chúng ta là tận hưởng nó!”
Hắn biết, một cách thực sự công bằng, rằng nam nhân gọi là Trái Tim Mùa Thu trước mắt. Mạnh, cũng mạnh đấy! Chỉ là, hắn ta sinh ra vốn chỉ là nhân vật phụ qua đường, cho nên kết quả vốn đã định sẵn thất bại. Nhạc Đông Vân bây giờ cần làm, là đánh bại hắn ta ra làm sao, để có thể cho tác giả viết thêm một hai câu chữ thật đặc sắc.
- Không bằng ngươi chủ động nhận thua, để cho tên kia cũng đỡ dìm ngươi thê thảm?
Nhạc Đông Vân dùng giọng thương lượng nói. Hiếm khi nào hắn lại cảm thấy có chút băn khoăn như lúc này.
- Hửm?
Trái Tim Mùa Thu hắn là nội môn đệ tử của Đao môn, lên đài vác một thanh Mặc Đao nặng trăm cân. Lúc này nghe Nhạc Đông Vân nói vậy thì hơi nhướng mày, huơ nhẹ Đao, kình khí dạt ra bốn phía, hỏi lại:
- Ngươi nói gì?
- Được rồi!
Nhạc Đông Vân nội tâm thở dài. Hắn hảo ý có lòng tốt, thì lại gặp ngay một tên cố ý tỏ ra lợi hại, không nghe khuyên bảo.
- Vậy để tên kia viết thêm vài dòng vậy!
Hắn lầm bẩm, rồi sau đó theo một tiếng hô bắt đầu của trọng tài, lẳng lặng đứng đó.
- Hừ, tiểu tử, cẩn thận mạng của ngươi rồi!
Trái Tim Mùa Thu khinh thường huơ đao lên. Đối với kẻ trước mắt, không hiểu sao từ trong nội tâm hắn có một loại cảm giác khó ưa, bởi vậy xuất thủ không hề khách khí.
- Xem ta một đao hoành tảo thiên quân.
Đao môn, lấy ý lực phá vạn pháp mà làm nên áo nghĩa, công kích không có biến ảo quá nhiều. Một đòn Hoành Tảo Thiên Quân này của Trái tim Mùa Thu vừa sử ra, nhìn là một đòn quét ngang bình thường, lại đao khí cuồn cuộn, thế không thể đỡ.
Nhạc Đông Vân cũng không muốn vả vào một câu “thế không thể đỡ” của tác giả vừa nói, bởi vậy trước một đao trước mắt, hắn không đi cứng đối cứng, chỉ lặng lặng tránh né
- Hừ, chỉ biết tránh né thôi sao?
Nhìn thấy Nhạc Đông Vân liên tục tránh né, Trái Tim Mùa Thu đối với lời khuyên hắn đầu hàng của Nhạc Đông Vân hồi nãy, càng tỏ ra khinh thường, đao pháp càng cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Có tiếng nữ nhân cười khẽ:
- Hắn? Có lẽ là có đi!
- Này…vậy Thiên Huyễn tông ta…
- Đừng lo! Có một số chuyện, ngươi lại nghĩ nhiều, cũng vô pháp thay đổi.
…
Thực sự để mà nói, kể về nhân sinh của một ai đó, có hỷ, nộ, ái, ố. Có những vui buồn lẫn lộn, có những lúc kịch tính cao trào. Chỉ là bọn họ nhân sinh, là một quãng dài dằng dẵng, mà cảm xúc trong đó, chỉ là chút gia vị tô điểm thêm mà thôi!
Thứ chúng ta đối mặt thường trực, trong cuộc đời, nó không có gì khác ngoài ăn, uống, ngủ, nghỉ. Nó không phải gia vị, nó có thể tẻ nhạt, hoặc thú vị tùy theo cảm nhận từng người, nhưng có một điều không ai có thể thay đổi. Nó là nhu cầu, là bắt buộc, cho nên dù có thế nào, ta vẫn phải thực hiện hằng ngày.
Giống như Nhạc Đông Vân vậy, hắn hiện tại có thể làm gì khác đây? Không bằng thành thực bồi tiếp hai nàng cùng dùng bữa, ban đêm lại ôm ấp cùng nhau say giấc nồng.
Có câu: “Tỉnh chưởng thiên hạ quyền, say nằm gối mỹ nhân”
Đối với Nhạc Đông Vân mà nói, thiên hạ quyền là thế nào? Hắn chỉ cần thiên hạ không ai có thể động đến hắn, vậy được rồi! Đó là lúc, bản thân tình nguyện cùng mỹ nhân say nằm.
Nhạc Đông Vân cảm thấy mỗi một thời khắc bọn họ an ổn ở bên nhau, cùng một chỗ ôm ấp say giấc nồng, đó thật đẹp! Và khi dương quang phủ khắp mặt đất báo hiệu một ngày mới lại đến, đó có nghĩa để lại trong hắn chút tiếc nuối.
Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn.
- Phu quân, thiếp thân hôm nay phục thị người!
Có tiếng nữ nhân đồng thanh. Nhạc Đông Vân trong lòng thầm cảm thán.
Hai nữ nhân này thật có thể chơi. Đêm qua bọn họ phảng phất nhập vai đến nghiện, bây giờ vẫn còn như thế!
Này cũng chả sao, hắn không ngại là được rồi.
- Tiếp theo, giống như là vòng 1/16?
Hàn Tuyết còn đang mê mẩn trong lời kịch cổ trang, nét mặt bỗng dưng cứng ngắc, khi mà đồng bọn của nàng- nữ cảnh quan, thốt lên câu hỏi thập phần không hợp vị.
- Nhạc tỷ tỷ, vòng 1/16 người ta thường hình dung về đá bóng hơn. Như hiện tại, chúng ta nên nói là thập lục cường vòng.
- À...ừ
Nhạc Băng hơi bối rối. Cô ta vừa nãy diễn tuồng, mà lại ngôn từ có chút hạn hẹp nên dùng không đúng, vội sửa lại theo.
- Đi thôi!
Nhạc Đông Vân không để ý bọn họ đàm luận, chỉ vươn tay ra nói. Sau đó tùy ý hai nàng ôm lấy hai bên, đoạn cất bước đi ra ngoài.
Khu vực thi đấu như cũ đông nghịt người. Bọn họ giống như không vì số lượng nhân thủ tham gia ngày càng ít mà nhàm chán, trái lại càng thập phần náo nhiệt.
- Mau nhìn! Hắn giống như gọi là Nhạc Đông Vân, ngoại viện của Thanh Vân kiếm phái!
Ai đó chợt hô lên. Mấy ngày nay đi đâu, hai cô nàng cũng kè kè bên cạnh. Vô hình chung, đây giống như đặc điểm nhận dạng riêng biệt của Nhạc Đông Vân. Lại nói càng vào sâu bên trong, dù để yên chẳng hề gây chuyện, muốn người ta cứ thế không để ý đến, cơ hồ là không thể nào. Cũng bởi vì vậy, khi mà Nhạc Đông Vân bước vào khu vực thi đấu, thì đã hấp dẫn khá nhiều ánh mắt.
- Giống...giống như có thật nhiều người đang tại nhìn chúng ta?
Hàn Tuyết hơi rụt rè nói. Này là làm sao a? Mấy ngày trước bọn họ đến đây, cũng không có như vậy à!
- Đừng để ý!
Nhạc Đông Vân trấn an:
- Nàng thì quanh năm đều bị nhìn lấy, giờ còn sợ?
- Hả?
- Cục đá cũng đang tại nhìn nàng này, lá cây cũng nhìn nàng này, mặt nước kia thỉnh thoảng cũng liếc nhìn nàng này…
Hắn liến thoắng, rồi chỉ tay vào đám người kia:
- Giờ nàng xem, bọn họ có khác gì cục đất với cả cái lá cây không?
- Hi hi!
Nhạc Băng bên cạnh bật cười:
- Có ai an ủi lạ kì như ngươi! Đem kẻ khác ví như đồ vật vô tri để an ủi người khác.
Hắn nhún vai vô tội:
- Ta thấy đâu có sai lắm đâu!
Rồi quay qua hỏi Hàn Tuyết:
- Nàng thấy thế nào?
Hàn Tuyết ngượng ngùng:
- Giống như...giống như là tốt hơn rất nhiều!
Nhạc Đông Vân nghe vậy đắc ý nhìn Nhạc Băng:
- Ta nói rồi mà!
- Kệ ngươi.
Nàng lườm hắn một cái, rồi không nói nữa.
Chờ cho chư vị quan khách hội tụ đông đủ, trên đài một vòng tỷ thí mới lại bắt đầu nổ ra.
- Mã Văn A đấu với Ngưu Văn B.
Phụt!
Phía bên dưới, có mấy kẻ đang nhấp một ngụm trà chợt phun ra.
- Ta ngất, Tiểu Cường ngươi làm trò gì?
Một tráng hán mặt đỏ bừng, để râu dài tức giận. Hắn hiện tại khắp mặt, quần áo, kể cả bộ râu dài bản thân vẫn luôn lấy làm đắc ý, bây giờ ướt đầy nước trà từ trong miệng tên kia phun ra.
Thanh niên tên gọi tiểu Cường kia, hắn không thể vội trả lời tráng hán ngay, mà ho sặc sụa một hồi, sau đó mới đỏ bừng mặt, áy náy trả lời tráng hán:
- Quan huynh, là ta vừa rồi vô ý, nghe tên mấy người trên đài không nhịn được cười mới thất lễ. Để Quan huynh bận lòng.
Điệu bộ chân thành của thanh niên, cộng với hai người bọn họ cũng là chỗ quen biết, bởi vậy tráng hán cũng rất nhanh nguôi ngoai. Hắn không nề hà vuốt lên bộ râu còn ướt của mình, tấm tắc:
- Chậc chậc, Mã Văn A với cả Ngưu Văn B. Quan mỗ sống đến chừng này, còn là lần đầu tiên nghe đến cái tên đặc sắc như vậy. Phụ mẫu hai vị nhân huynh trên kia, hẳn cũng là bậc khoáng đạt không câu nệ tiểu tiết.
Thanh niên Tiểu Cường ở một bên vội ho khan:
- À...Quan huynh có điều không biết. Thực ra trên đài cái gọi Ngưu A, Ngưu B nhân vật kia, là tác giả hắn lười nghĩ tên nhân vật, mới đành viết đại cho xong đấy!
- Ồ, là như vậy sao?
Vị tráng hán họ Quan ngạc nhiên, sau lại tấm tắc vuốt râu:
- Chà chà, chỉ là tùy tiện đặt cái tên, cũng đã mang một cỗ đại khí như thế. Tiểu Cường ngươi đọc lại xem, Ngưu B không phải chính là Ngưu Bức rồi sao? Đại ý chính là trâu bò, vô cùng trâu bò. Tác giả quả nhiên mang phong phạm cường giả mà. Trong chớp mắt, một lời nói ra thì để chúng nhân kính ngưỡng, vạn người chú mục như vậy.
Thanh niên Tiểu Cường nghe họ Quan tán thưởng tác giả, bèn thần bí nói thêm:
- Quan huynh có điều không biết, ta còn nghe nói vị tác giả này bút danh họ Phương, tự Hạo Nhiên, vô cùng kiệt xuất. Phong tư thì đĩnh đạc mà bất phàm, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích. So với cái kia họ Nhạc của Thanh Vân kiếm phái, chỉ hơn chứ không kém.
- Quào, ta thấy cái kia họ Nhạc đã tuấn mĩ phi phàm thế rồi, như ngươi nói tác giả chỉ hơn chứ không kém, vậy chẳng phải tựu giống như từ trong mộng bước ra, hoàn mĩ vô khuyết rồi?
Thanh Niên Tiểu Cường vội tán dương:
- Hay cho một câu “hoàn mỹ vô khuyết”! Dùng câu này hình dung cho tác giả quả không sai. Quan huynh, tiểu đệ kính ngưỡng, kính ngưỡng.
- Quá khen, quá khen.
Nhạc Đông Vân không biết bản thân thì vô tình bị đem ra so sánh với tác giả, ở bên tác giả càng bị trở thành phông nền. Hắn hiện tại ngồi im một chỗ nhắm mắt, thoạt nhìn tựa như là dưỡng thần. Mà hai nàng bên cạnh, cũng biết điều không gọi làm phiền.
Nhạc Đông Vân đang nhắm mắt dưỡng thần, thoạt nhìn qua thì có vẻ như vậy. Kì thực thì hắn nội tâm, lẩm bẩm một cách vô cùng khó hiểu.
Hắn...giống như cảm giác được một tia khí tức quen thuộc đến từ Tiên Vân.
Chỉ là...có thể là ai nữa đây này? Nguyên Dao nàng ta hiện ở Thanh Sơn cách đây ngàn dặm, thì sao xuất hiện chỗ này được?
Nhưng, ngoài nàng ta ra, thực sự Nhạc Đông Vân không nghĩ ra còn ai, còn có thể để hắn cảm thấy như vậy.
- Quên đi!
Hắn thầm nghĩ. Chuyện nên đến rồi sẽ đến, nghĩ trước chỉ khiến bản thân thêm mệt mỏi. Nhất là khi trước mắt còn quá mông lung.
Phía trên đài, quả không hổ danh với cái tên Ngưu Bức mà tác giả đặt, Ngưu Văn B nhanh chóng hạ gục Mã Văn A, qua đó thành công đoạt lấy tấm vé đi vào vòng trong.
Nhiều cặp đấu khác diễn ra, kích thích dần không khí xung quanh, mọi người tâm ngày càng háo hức.
Cho đến cặp đấu thứ chín.
- Nhạc Đông Vân, Thanh Vân kiếm phái
- Trái Tim Mùa Thu, Đao môn.
Vậy đấy! Nhạc mỗ lần này thì tự mình lên đài rồi.
Nhạc Đông Vân nhớ rõ tác giả từng nói với hắn một câu khi trở thành nhân vật chính của truyện tiên hiệp: “Không quan trọng kết quả, quan trọng là quá trình. Chúng ta là tận hưởng nó!”
Hắn biết, một cách thực sự công bằng, rằng nam nhân gọi là Trái Tim Mùa Thu trước mắt. Mạnh, cũng mạnh đấy! Chỉ là, hắn ta sinh ra vốn chỉ là nhân vật phụ qua đường, cho nên kết quả vốn đã định sẵn thất bại. Nhạc Đông Vân bây giờ cần làm, là đánh bại hắn ta ra làm sao, để có thể cho tác giả viết thêm một hai câu chữ thật đặc sắc.
- Không bằng ngươi chủ động nhận thua, để cho tên kia cũng đỡ dìm ngươi thê thảm?
Nhạc Đông Vân dùng giọng thương lượng nói. Hiếm khi nào hắn lại cảm thấy có chút băn khoăn như lúc này.
- Hửm?
Trái Tim Mùa Thu hắn là nội môn đệ tử của Đao môn, lên đài vác một thanh Mặc Đao nặng trăm cân. Lúc này nghe Nhạc Đông Vân nói vậy thì hơi nhướng mày, huơ nhẹ Đao, kình khí dạt ra bốn phía, hỏi lại:
- Ngươi nói gì?
- Được rồi!
Nhạc Đông Vân nội tâm thở dài. Hắn hảo ý có lòng tốt, thì lại gặp ngay một tên cố ý tỏ ra lợi hại, không nghe khuyên bảo.
- Vậy để tên kia viết thêm vài dòng vậy!
Hắn lầm bẩm, rồi sau đó theo một tiếng hô bắt đầu của trọng tài, lẳng lặng đứng đó.
- Hừ, tiểu tử, cẩn thận mạng của ngươi rồi!
Trái Tim Mùa Thu khinh thường huơ đao lên. Đối với kẻ trước mắt, không hiểu sao từ trong nội tâm hắn có một loại cảm giác khó ưa, bởi vậy xuất thủ không hề khách khí.
- Xem ta một đao hoành tảo thiên quân.
Đao môn, lấy ý lực phá vạn pháp mà làm nên áo nghĩa, công kích không có biến ảo quá nhiều. Một đòn Hoành Tảo Thiên Quân này của Trái tim Mùa Thu vừa sử ra, nhìn là một đòn quét ngang bình thường, lại đao khí cuồn cuộn, thế không thể đỡ.
Nhạc Đông Vân cũng không muốn vả vào một câu “thế không thể đỡ” của tác giả vừa nói, bởi vậy trước một đao trước mắt, hắn không đi cứng đối cứng, chỉ lặng lặng tránh né
- Hừ, chỉ biết tránh né thôi sao?
Nhìn thấy Nhạc Đông Vân liên tục tránh né, Trái Tim Mùa Thu đối với lời khuyên hắn đầu hàng của Nhạc Đông Vân hồi nãy, càng tỏ ra khinh thường, đao pháp càng cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook