Truyện Của Thời Niên (Thời Niên Truyện)
-
Chương 14
Sau đêm đó, Trịnh Uyên lại về nhà, từ đó ba ngày trôi qua nhưng không có tin tức.
Tôi gấp đến xoay quanh. Gọi cho Hà Bân với Hứa Nhất Thanh, bọn họ cũng không có tin về Trịnh Uyên. Lại gọi cho bạn ảnh, cũng không biết nốt. Cuối cùng không còn cách nào khác gọi cho nhà Trịnh Uyên, nói mình là đồng nghiệp ảnh.
Không hiểu sao, nhà Trịnh Uyên có hơi chống cự với cuộc gọi của tôi, để lại câu “không biết” rồi cúp máy.
Manh mối duy nhất tìm Trịnh Uyên cũng bị cắt đứt… Tôi nghĩ rất nhiều, có khi nào ảnh mất điện thoại hay gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?
Cha mẹ ảnh sao lại có thái độ như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tôi không dám nghĩ tiếp.
Đúng lúc tôi muốn báo cảnh sát, thì có tiếng gõ cửa.
Tôi vội đi mở cửa, ngoài cửa đứng người mà tôi đang muốn tìm.
Trịnh Uyên chống cửa, thoạt nhìn có chút suy yếu.
– Đỡ anh vào với.
Ảnh rốt cuộc gặp chuyện gì, tôi tuy đầy bụng câu hỏi, nhưng cũng đành đỡ ảnh vào phòng trước.
Trịnh Uyên nằm úp sấp trên sô pha, “Hít” một tiếng.
– Anh sao thế?
Tôi nhíu mày, mặt mày lo lắng.
Ảnh cười khổ:
– Bị cha đánh, đụng vào miệng vết thương.
Ảnh chỉ sau lưng, ý bảo tôi cởi đồ ảnh ra.
Tôi cởi áo khoác dùm ảnh, vừa cởi đồ bên trong thì phát hiện sau lưng ảnh toàn vết roi, nhìn mà ghê.
– Anh sao thế!
Tôi kích động đứng lên, không tin nổi hỏi. Cảm giác đau lòng từng chút tích tụ.
Ảnh không nói, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, hoảng sợ nhìn ảnh:
– Anh vậy mà dám nói với người nhà?
Ảnh cười rộ lên, gật đầu.
– Đậu! Nhiều năm vậy không sống tốt sao, khổ thân.
Tôi hung hăng chạm vào miệng vết thương của ảnh, chỉ thấy ảnh nhe răng nhếch miệng.
Trịnh Uyên giống như tôi năm đó bị cha tôi đuổi ra vậy. Chỉ là lúc đó tôi chỉ có một người, còn bây giờ Trịnh Uyên có tôi, có thể chăm sóc lẫn nhau.
– Vậy chúng ta có thể ở bên nhau rồi.
Ảnh nói.
Tôi thở than:
– Vậy cha mẹ anh thì sao? Mặc kệ?
Cái gì mà ở bên nhau, dù Trịnh Uyên không nói, chắc ảnh cũng buồn lắm.
Ảnh không còn khí thế như nãy, nói nhỏ:
– Một ngày nào đó họ sẽ tha thứ thôi.
Nói xong lại nói:
– Em nói xem như vậy có tính là vì vợ liều mạng không?
Tôi hừ lạnh, tìm thuốc cho ảnh.
Miệng vết thương của Trịnh Uyên đã để hai ngày. Ở nhà có xử lý một lần, nhưng tôi không dám chậm trễ, vì miệng vết thương không xử lý tốt, ảnh đã hơi sốt nhẹ rồi.
Trịnh Uyên nằm trên đùi tôi, tôi không nương tay đập lên đầu ảnh:
– Mau lăn về nói chuyện với mẹ anh, dù gì lòng phụ nữ cũng mềm, bà sẽ khuyên cha anh.
Ảnh híp mắt, hưởng thụ cảm giác đau đớn giảm dần:
– Bà cũng mềm lòng rồi.
Tôi thở dài, lần nữa. Loại người như bọn tôi, muốn an ổn thì phải cô phụ cha mẹ.
Trịnh Uyên hiểu lòng tôi, an ủi ngược lại:
– Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.
– Vậy nên ba ngày anh mất tích là vì chuyện này?
Ảnh ừ, nói:
– Nói với cha anh, ổng bèn rút roi đánh, sau đó tịch thu điện thoại. Lớn như vậy rồi, còn bị như vậy.
– Sau đó thì sao?
– Nhịn không được, sợ em lo. Bèn nhân lúc bọn họ ra ngoài cạy khóa chạy về. Có để lại tờ giấy, họ hẳn sẽ hiểu lòng anh.
Lòng tôi khổ sở, mắng một câu:
– Ngu ngốc.
Tôi gấp đến xoay quanh. Gọi cho Hà Bân với Hứa Nhất Thanh, bọn họ cũng không có tin về Trịnh Uyên. Lại gọi cho bạn ảnh, cũng không biết nốt. Cuối cùng không còn cách nào khác gọi cho nhà Trịnh Uyên, nói mình là đồng nghiệp ảnh.
Không hiểu sao, nhà Trịnh Uyên có hơi chống cự với cuộc gọi của tôi, để lại câu “không biết” rồi cúp máy.
Manh mối duy nhất tìm Trịnh Uyên cũng bị cắt đứt… Tôi nghĩ rất nhiều, có khi nào ảnh mất điện thoại hay gặp chuyện gì ngoài ý muốn không?
Cha mẹ ảnh sao lại có thái độ như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tôi không dám nghĩ tiếp.
Đúng lúc tôi muốn báo cảnh sát, thì có tiếng gõ cửa.
Tôi vội đi mở cửa, ngoài cửa đứng người mà tôi đang muốn tìm.
Trịnh Uyên chống cửa, thoạt nhìn có chút suy yếu.
– Đỡ anh vào với.
Ảnh rốt cuộc gặp chuyện gì, tôi tuy đầy bụng câu hỏi, nhưng cũng đành đỡ ảnh vào phòng trước.
Trịnh Uyên nằm úp sấp trên sô pha, “Hít” một tiếng.
– Anh sao thế?
Tôi nhíu mày, mặt mày lo lắng.
Ảnh cười khổ:
– Bị cha đánh, đụng vào miệng vết thương.
Ảnh chỉ sau lưng, ý bảo tôi cởi đồ ảnh ra.
Tôi cởi áo khoác dùm ảnh, vừa cởi đồ bên trong thì phát hiện sau lưng ảnh toàn vết roi, nhìn mà ghê.
– Anh sao thế!
Tôi kích động đứng lên, không tin nổi hỏi. Cảm giác đau lòng từng chút tích tụ.
Ảnh không nói, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, hoảng sợ nhìn ảnh:
– Anh vậy mà dám nói với người nhà?
Ảnh cười rộ lên, gật đầu.
– Đậu! Nhiều năm vậy không sống tốt sao, khổ thân.
Tôi hung hăng chạm vào miệng vết thương của ảnh, chỉ thấy ảnh nhe răng nhếch miệng.
Trịnh Uyên giống như tôi năm đó bị cha tôi đuổi ra vậy. Chỉ là lúc đó tôi chỉ có một người, còn bây giờ Trịnh Uyên có tôi, có thể chăm sóc lẫn nhau.
– Vậy chúng ta có thể ở bên nhau rồi.
Ảnh nói.
Tôi thở than:
– Vậy cha mẹ anh thì sao? Mặc kệ?
Cái gì mà ở bên nhau, dù Trịnh Uyên không nói, chắc ảnh cũng buồn lắm.
Ảnh không còn khí thế như nãy, nói nhỏ:
– Một ngày nào đó họ sẽ tha thứ thôi.
Nói xong lại nói:
– Em nói xem như vậy có tính là vì vợ liều mạng không?
Tôi hừ lạnh, tìm thuốc cho ảnh.
Miệng vết thương của Trịnh Uyên đã để hai ngày. Ở nhà có xử lý một lần, nhưng tôi không dám chậm trễ, vì miệng vết thương không xử lý tốt, ảnh đã hơi sốt nhẹ rồi.
Trịnh Uyên nằm trên đùi tôi, tôi không nương tay đập lên đầu ảnh:
– Mau lăn về nói chuyện với mẹ anh, dù gì lòng phụ nữ cũng mềm, bà sẽ khuyên cha anh.
Ảnh híp mắt, hưởng thụ cảm giác đau đớn giảm dần:
– Bà cũng mềm lòng rồi.
Tôi thở dài, lần nữa. Loại người như bọn tôi, muốn an ổn thì phải cô phụ cha mẹ.
Trịnh Uyên hiểu lòng tôi, an ủi ngược lại:
– Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên.
– Vậy nên ba ngày anh mất tích là vì chuyện này?
Ảnh ừ, nói:
– Nói với cha anh, ổng bèn rút roi đánh, sau đó tịch thu điện thoại. Lớn như vậy rồi, còn bị như vậy.
– Sau đó thì sao?
– Nhịn không được, sợ em lo. Bèn nhân lúc bọn họ ra ngoài cạy khóa chạy về. Có để lại tờ giấy, họ hẳn sẽ hiểu lòng anh.
Lòng tôi khổ sở, mắng một câu:
– Ngu ngốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook