Truyện Cổ Tích Dung Tục FULL
-
77: Ngoại Truyện 1
Ngoại truyện 1: Fate
Khi bước vào quán bar, Trương Liễm nhận được một cuộc gọi, đến từ người bạn đại học khác cũng tham gia hôn lễ, Văn Lương Tài.
Anh ta hỏi anh sao không chào hỏi gì đã biến mất khỏi hiện trường như vậy.
Đề phòng âm thanh bên trong quá lớn, Trương Liễm không bước tiếp nữa, dừng lại bên cửa: “Đã nói với Lão Bành rồi, lúc đó cậu đi hút thuốc.”
Văn Lương Tài tiếc nuối: “Haiz, còn định sau khi kết thúc thì tăng hai, kết quả cậu lại chạy nhanh như vậy.”
Trương Liễm nói: “Để lần sau.”
Văn Lương Tài nói: “Lần sau là lần nào, một người bận rộn như cậu, khó hẹn muốn chết.”
Trương Liễm nói: “Cậu muốn hẹn tôi nhất định sẽ đến.”
Văn Lương Tài thở dài: “Tôi cũng chỉ xin nghỉ được hai ngày, sáng mai phải quay về Kinh Thị rồi.
Cũng chẳng biết khi nào hội Tứ Soái đại học Nhân Dân chúng ta mới có thể tụ họp một lần nữa.”
Trương Liễm cười một tiếng: “Đã muốn gặp thì có thế nào cũng gặp được thôi.”
“Khó đấy, có tuổi rồi, thân bất do kỷ, đâu còn sự tự do như hồi sinh viên.” Văn Lương Tài rõ ràng đã uống say rồi, nói chuyện có hơi lộn xộn: “Ôi, hâm mộ cậu, không hút thuốc không uống rượu, không có một chút thói quen xấu nào.
Bây giờ tôi đã bị gan nhiễm mỡ rồi.”
Trương Liễm nói: “Suy cho cùng tôi già rồi cũng chỉ có một mình, tiếc mạng một chút cũng không sai.”
Văn Lương Tài cười.
Lại nghe bạn cùng phòng oán trách vài câu về cuộc đời và công việc, Trương Liễm kết thúc cuộc điện thoại, đột nhiên có hơi cụt hứng.
Anh đứng ở chỗ cũ, suy nghĩ xem nên đi vào hay về nhà.
Ánh sáng màu xanh băng đá trong quán bar chảy ra từ rèm cửa, giống như là nước biển lan tràn, cùng với nó còn có tiếng nhạc lúc ẩn lúc hiện.
Trương Liễm bật sáng điện thoại lên xem giờ, không quay đầu lại nữa.
Là một quán bar không lớn bên cạnh trường đại học, khung cảnh bên trong Fate kém xa so với những quán cao cấp đông người qua lại ở trung tâm thành phố, nội thất tương đối đơn giản, nhưng cách bài trí khá tình cảm.
Bàn nào cũng có một bông tulip trắng, bầu không khí cũng thanh tịnh, không quá ồn ào huyên náo.
Khách đến có vẻ phần lớn đều là sinh viên, cho dù có người cố ý trang điểm đậm theo kiểu Âu Mĩ cũng như trẻ nhỏ giả làm người lớn, không thể che đậy được vẻ non nớt vụng về như đá ngọc trên người.
Dáng vẻ uống rượu hay hát hò cũng đắm đuối sự thành kính gần như là đang hành hương, điều này không thể thấy được ở các bar lớn, mấy chỗ đó giống như là hang ma lỗ quỷ sa đọa hơn.
Có một nam sinh tóc húi cua mặc áo phông đen ôm đàn ghi-ta ngâm nga hát trên sân khấu, giai điệu rất quen thuộc.
Trương Liễm không cố gắng phân biệt, chỉ ngồi xuống chiếc ghế cao ở quầy bar.
Bartender trẻ tuổi liếc nhìn anh mấy cái, đi qua đó đưa menu lên: “Anh đẹp trai, muốn uống gì?”
Trương Liễm nhận lấy, liếc qua một lượt từ trên xuống dưới.
Không có gì ngoài những loại rượu thường thấy ở quán bar, thế là anh tùy ý gọi một ly.
Bartender đáp một tiếng, quay người về cái giá muôn màu muôn vẻ đằng sau chọn loại rượu.
Trương Liễm nghiêng người, nhìn người đang hát trên sân khấu, có hơi thất thần.
Ngồi song song gần đó có hai cô gái vẫn luôn nhìn anh thăm dò từ khi bước vào, rục rịch muốn đi lên trước xin phương thức liên hệ hay mời anh uống một ly.
Thế nhưng tướng mạo và khí chất của người đàn ông đều cao ngạo nổi bật, cho dù sắc mặt ôn hòa cũng làm người ta cảm thấy xa cách không dễ gần.
Anh rất giống những nam chính có câu chuyện của riêng mình trên màn ảnh lớn, vô cùng thích hợp để đặc tả, sự chuyển động của ống kính sẽ không làm ảnh hưởng đến sắc điệu của anh.
Nhưng đến khi thật sự đi lên trước muốn chạm đến tận cùng lại phát hiện, anh từ đầu đến cuối chỉ là một mảng hư ảo được chiếu trên màn ảnh.
Trương Liễm không động vào ly rượu đó.
Đi vào quán bar chỉ là ý nghĩ trong lúc nông nổi, anh không định để xe lại đây hoặc gọi người lái thay.
Dần dần, nam sinh trên sân khấu đã hát đến bài thứ tư, là một bài tiếng Anh tương đối nhẹ nhàng:
“I fell in love with a crimimal
Tôi đã phải lòng một tên tội phạm
She stole my heart and I didn’t know
Tôi không phát hiện ra cô ấy đã trộm mất trái tim của mình
She got me hooked after just a touch
Chỉ chạm nhẹ một cái tôi đã chìm đắm thật sâu.”
Cùng lúc ấy, cánh tay phải của Trương Liễm đột nhiên bị chọc một cái, sức lực còn hơi lớn, để lại cảm giác đau trên lớp da.
Anh hơi chau mày, nghiêng qua tìm kiếm.
Chùm sáng đúng lúc lướt qua, một gương mặt vô cùng hút mắt xuất hiện trước mặt anh.
Là một cô gái mặc váy liền màu hồng, gương mặt vì ý say mà phớt hồng đắm trong ánh sáng, con ngươi cũng trong như nước, mang theo sự tìm tòi giảo hoạt không che giấu gì.
Cô buộc kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản nhất, đỉnh đầu còn trồi lên vài cọng tóc con, bị ánh sáng xuyên thấu, nhìn giống như sợi lông tơ.
Cô như quả đào mật được nhân hóa, có vị ngọt đầy ắp.
Vừa chạm mắt với anh, cô đã đắc ý cười, còn vui vẻ mà phán đoán: “A, là thật này.”
Có lẽ là do dáng vẻ của cô gái có ma lực, hoặc là mang theo virus cực kỳ dễ truyền nhiễm, Trương Liễm bất giác cong môi theo cô.
“Anh là thật này là thật này!” Cô đột nhiên dùng âm điệu cao hơn, cũng hưng phấn hơn để nói.
Trương Liễm nhìn cô: “Tôi không phải là thật, lẽ nào là giả sao.”
Cô nói: “Nhưng nhìn anh lại giống như giả.”
“Anh đẹp trai quá.” Không đợi Trương Liễm nói chuyện, cô bắt đầu khen ngợi: “Anh thật sự rất đẹp trai ấy, đẹp trai tới mức vô cùng không chân thực.”
Hình như cô rất thích kiểu nói chuyện lặp lại thế này, thuần thục vận dụng các loại trợ từ ngữ khí.
Trương Liễm bật cười vì sự thẳng thắn của cô: “Cảm ơn.”
Cô gái mím môi vài giây, mềm mại cầu khẩn: “Tôi có thể ngồi với anh không?”
Trương Liễm trả lời: “Được.”
Cô gái nở nụ cười từ từ ngồi lên chiếc ghế cao bên cạnh anh, cứ nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Trương Liễm cũng đối mắt với cô: “Cứ nhìn tôi làm gì vậy?”
Cô gái nói: “Tôi sợ chớp mắt một cái thì anh sẽ biến mất.”
Trương Liễm mỉm cười: “Vừa nãy không phải đã xác nhận tôi là thật rồi sao?”
Cô gái bĩu môi: “Nhưng cách anh quá hai mươi xăng-ti-mét, tôi lại cảm thấy anh như giả rồi.”
Chân dài của Trương Liễm chống về mặt đất, kéo gần ghế cao về phía cô vài phân: “Bây giờ thì sao?”
Bọn họ gần nhau vô cùng.
Hai bàn tay cô gái nắm lại che ở miệng, hoàn toàn đắc ý cong cong đôi mắt: “Sao anh lại vừa đẹp trai vừa tốt vậy, tôi biết ngay bắt chuyện với anh là đúng đắn mà.”
Trương Liễm không tiếp lời, vẫn nhìn cô, nụ cười của cô gái làm người ta không thể rời mắt đi được.
Cô vô tình liếc qua ly margarita gần như không ít đi một chút nào trên quầy bar bên cạnh anh: “Đây là rượu của anh à?”
(*Margarita là một món cocktail Mexico bao gồm rượu tequila, rượu mùi cam, và nước cốt chanh thường được rải muối trên vành ly.
Đồ uống được pha bằng cách lắc với đá viên, pha với đá viên, hoặc không đá.)
Trương Liễm gật đầu.
Cô lại hỏi: “Sao anh lại không uống?”
Trương Liễm nói: “Tôi còn phải lái xe về.”
Cô gái lập tức bày ra dáng vẻ vờ tức giận chỉ trách: “Nhưng anh như vậy lãng phí quá, tôi lại không thấy anh tốt nữa rồi, trừ anh năm điểm, bây giờ anh chỉ có 95 thôi.”
Trương Liễm nghe vậy thì bưng ly rượu lên nhấp một ngụm.
Cô gái cười mà mặt mũi hơi nheo lại, hỏi trong muộn màng: “Nhưng anh như vậy còn lái xe về kiểu gì?”
Trương Liễm nói: “Không biết nữa, cô gọi xe giúp tôi?”
Cô gái ngây ra, đồng tử đen sáng lanh lợi đảo mấy vòng, cuối cùng nói: “Thành giao.
Có điều có thể ngồi cùng tôi thêm một lúc không?”
Trương Liễm “Ừ” một tiếng, đồng ý.
Cô đột nhiên thu lại biểu cảm rực rỡ, buồn bã đau thương: “Tôi muốn nói với anh, hôm nay là tròn sáu mươi ngày tôi thất tình.”
Trương Liễm không hề đáp lời.
Cô gái hỏi: “Anh đã từng thất tình chưa?”
Trương Liễm nói: “Đã từng.”
Cô gái thở dài: “Vậy thì chúng ta giống nhau rồi.”
“Tôi nhớ bạn trai mình quá, đến hôm nay tôi vẫn cảm thấy không thể quên anh ấy.
Nhưng anh ấy nói chia tay với tôi là chia tay luôn, không còn một chút liên lạc nào.
Tôi gửi lời mời kết bạn, gửi tin nhắn làm lành cho anh ấy, có một tin tôi còn viết đến một nghìn chữ, viết còn tốt hơn cả bài văn được điểm tối đa hồi thi đại học, anh ấy hoàn toàn không để ý đến tôi.
Anh biết không, lúc đó còn là anh ấy theo đuổi tôi mà, anh ấy còn nói sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi, sau đó bảo thay lòng là thay lòng, còn chỉ trích tôi cái này không tốt cái kia không tốt.
Hôm nay tôi còn thấy anh ấy kề vai sát cánh đi cùng người con gái khác.” Hai mắt cô trở nên tràn ngập sương mù, nước mắt chợt tràn ra, giống như giọt sương tinh khiết rơi trên bông hoa lan Nam Phi: “Ngưỡng mộ anh ấy quá đi, tôi cũng muốn mau chóng thoát được ra.”
Cô chỉ vào mặt mình, nghẹn ngào: “Có phải tôi khóc rồi không?”
Trương Liễm: “Ừ.”
“Rất xấu nhỉ?”
Đôi mắt anh thâm trầm: “Không, cô rất xinh đẹp.”
Cô lập tức nín khóc bật cười.
Nụ cười của cô gái hăng hái, nước mắt lại đau thương, nồng hậu mạnh mẽ như tranh sơn dầu, cho dù không tự tay chạm đến cũng có thể làm trái tim anh co lại hay giãn ra theo, giống như một gốc cây chết đi sống lại.
Từ khi về nước cho tới nay, có thể là do vòng giao thiệp cố định, Trương Liễm rất ít khi gặp được người khác giới như thế này ở bên cạnh.
Cô hoàn toàn đánh vỡ và vứt bỏ vỏ ngoài duyên dáng của mình, mỗi một mặt được thể hiện ra lại vô cùng chân thành tha thiết, tùy tiện, không mượn cớ che đậy, làm rung động lòng người.
Cô mỏng manh lại sáng rõ như thủy tinh.
Vậy nên khi cô gái đưa ra thỉnh cầu muốn một cái ôm, Trương Liễm không cần nghĩ ngợi mà đồng ý với cô.
Hành động này đối với anh mà nói đã là mất khống chế trên một mức độ nhất định nào đó, nhưng đợi đến khi quả đào mật mềm mại này thật sự được mình ôm lấy, anh chỉ muốn dùng sức ôm cô chặt hơn.
Thực tế chứng minh, một khi đã tùy tiện cạy một góc, cho dù là núi tuyết kiên cố đến đâu đi chăng nữa cũng dễ dàng sạt lở, thậm chí là sụp xuống.
Cô gái bắt đầu có càng nhiều nguyện vọng hơn, cô ôm lấy eo anh, lẩm bẩm xin xỏ: “Anh có thể làm bạn trai một ngày của tôi không? Chỉ một ngày hôm nay thôi, chỉ một buổi tối, có được không?”
Âm thanh của cô xuyên qua lồng ngực anh, giống như phô mai hòa tan, khiến cho tâm tư anh đặc quánh.
Trương Liễm suy nghĩ có phải nên buông cô ra, sau đó uyển chuyển từ chối rồi không.
Mà lúc này, ánh mắt bỡn cợt của bartender đằng sau quầy bar đã liếc đến.
Trương Liễm nhanh chóng thanh toán, đưa cô ra khỏi quán bar, mong cô có thể tỉnh táo lại trong cơn gió đêm mát lạnh.
Hai người đợi ở cửa, ánh sáng màu xanh nhấn chìm họ, họ như đang đứng trong cùng một ly cốc-tai, vùng vẫy muốn tỉnh lại khỏi cơn mê say.
Cô gái bên cạnh không có động tĩnh gì.
Trương Liễm cụp mắt hỏi: “Cô ở đâu, tôi giúp cô gọi xe.”
Lúc này cô mới nhìn lại, giận dỗi: “Tôi không thèm nói cho anh đâu.”
Trương Liễm trở nên trầm mặc, có hơi hối hận vừa nãy đã uống một ngụm rượu, dẫn đến cục diện rơi vào thế lưỡng nan, khó đưa ra phán đoán như thế này.
Một màn làm anh càng không thể ngờ đến đã xảy ra, cô gái vẫn luôn ủ rũ đứng đó đột nhiên cúi đầu ra sức dụi dụi hai mắt, nói lan man: “Tôi đang nghĩ tôi thật sự kém như vậy sao? Chỉ một buổi tối cũng không được sao, khó khăn lắm mới gặp được một anh trai vừa tốt vừa đẹp trai thế này….”
Trương Liễm án binh bất động, đánh giá cô, bắt đầu nghiên cứu phán đoán cô đang giả vờ hay thẳng thắn giãi bày.
Cuối cùng anh đoán chắc là cô uống say rồi.
Trong lúc nhìn chăm chú, cô gái lại tận dụng triệt để cơ hội cọ đi cọ lại trong lòng anh, cánh tay trắng nõn như dải vải thuận thế trói anh lại.
Lần này Trương Liễm không kéo cô ra, bởi vì nước mắt cô đang thấm vào áo sơ mi của anh, tạo nên một vệt ấm nóng ở vị trí trái tim anh.
Như cơn gió hay khe nước ngày hè, đang chen đẩy, đang làm tất cả mọi thứ xuôi dòng chảy xuống.
Cuối cùng anh nghe thấy bản thân mình hỏi: “Đi đâu?”
Cô gái nghe vậy thì ngẩng đầu, trong đôi mắt ướt đỏ hiện lên sự kinh ngạc: “Anh đồng ý rồi sao?”
Ánh mắt Trương Liễm sâu thẳm, đem theo tia cảnh cáo: “Bây giờ cũng không phải không thể đổi ý.”
Nhưng cô lại cười ngọt ngào như đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, tiếp đó làm một động tác thân mật không thể tin được.
Cô chấm chấm vào đầu mũi anh, cuối cùng xác nhận: “Anh độc thân chứ, tôi không muốn ngủ với người có đối tượng.”
Trương Liễm gật đầu đưa ra câu trả lời.
“Vậy thì anh biểu đạt một chút đi, coi như là đóng dấu xác nhận, không được đổi ý nữa.” Cô chợt chu đôi môi đỏ tươi.
Cái chu môi đáng yêu theo phản xạ có điều kiện này như là câu thần chú phá bỏ lời nguyền, làm tất cả mọi quy tắc, cấm kỵ đều trở nên vô hình, không chịu nổi một kích.
Trương Liễm nghiêng người hôn cô.
Bọn họ như hai con chim đói, gặm mổ lẫn nhau, dây dưa không ngừng nhưng lại khó mà thỏa mãn được.
Hai người rất nhanh đã gọi xe đến khách sạn năm sao gần nhất.
Tất cả hình như đều đang tách ra khỏi quỹ đạo, nhưng lại như đang đi vào chủ đề chính.
Ít nhất thì khi cô ở dưới người anh, Trương Liễm đã nhận thức được giá trị và ý nghĩa của đêm hôm nay.
Không chỉ là phóng thích, tâm tư của anh bay nhảy, phi nhanh qua bốn mùa rực rỡ, đồng núi sông hồ, vũ trụ biển sao, thiên bẩm của anh được đánh thức, ngọn lửa ấm nóng lại được đốt cháy một lần nữa.
Giống như tên của quán bar bất thình lình thu hút anh đó, Fate – là vận mệnh sắp đặt.
Cô gái không hề rụt rè, âm thanh như đang ngâm nga, có nhịp điệu như thơ ca, kích thích anh gần như là điên cuồng múa bút.
Trong cuộc trao đổi thẳng thắn thành khẩn này, bọn họ xé tan bản thân và đối phương, rồi lại tập hợp và làm quen một lần nữa.
Nửa đêm về sáng, cô gái đều làm ổ trong lòng anh, giống như con chim non trong tổ ấm, chỉ cần bị lộ một phần lông đuôi thôi cũng sẽ lập tức bị lạnh chết.
Trương Liễm cũng ôm lấy cô, một dục vọng muốn bảo vệ kỳ lạ, hay có thể nói là dục vọng chiếm giữ đã quấy nhiễu anh mấy giờ đồng hồ, anh gần như là mất ngủ cả đêm.
Anh cảnh báo bản thân, không thể nhiều hơn nữa, không thể dây dưa thêm nữa.
Vậy nên khi trời vừa sáng, anh đã nhặt quần áo trên đất lên, vừa chậm rãi mặc lên, vừa trông xuống cô gái ở trên giường.
Có lẽ cô ngủ cũng không sâu, cho dù động tác của anh đã nhẹ hết mức, cô vẫn mở bừng mắt ra.
Bọn họ một đứng một nằm, cười với nhau.
Ngón tay của cô gái cầm lấy mép chăn: “Chúng ta còn có thể gặp nhau không?”
Trương Liễm ngừng động tác lại, đang định mở miệng từ chối.
Cô lập tức bổ sung: “Cứ duy trì quan hệ như thế này.”
Bàn tay cài xong cúc tay áo của Trương Liễm để xuống thấp, suy nghĩ cái cớ khác để từ chối.
Kết quả cô gái ngồi bật dậy, không để ý đến tấm chăn trượt xuống, lại hoàn toàn để lộ bản thân mình trước mặt anh, còn dùng giọng điệu giống như tối hôm qua hỏi: “Có đồng ý không vậy…”
Những phản ứng ngoài dự liệu này của cô vẫn luôn rất hợp khẩu vị của anh, giống như đang giở sách, trên mỗi một trang giấy đều có nội dung mới mẻ sống động.
Trương Liễm căn nhắc hai giây, cong môi: “Được.” Anh thừa nhận bản thân mình có vài phần tham lam, trong đó còn lẫn một chút ý xấu ích kỷ.
Cô gái cười lên như nhặt được bảo vật, cầm lấy điện thoại bên cạnh gối: “Anh đừng lo lắng, tôi chỉ muốn ngủ với anh thôi, có thể thỏa thuận các điều khoản, bình thường tôi tuyệt đối không làm phiền đến anh.
Chúng ta có thể để lại phương thức liên lạc trước.”
Cô nhìn vô cùng tự nhiên mà thành thạo, giống như đã tập mãi thành quen với việc này.
Khoảnh khắc ấy, Trương Liễm đột nhiên có chút không phân biệt rõ cảm xúc của mình như thế nào, rất phức tạp.
Anh đoán dục vọng chiếm hữu cứ quanh quẩn mấy tiếng đồng hồ đó đang quấy phá, rất nhanh còn đem lại tác dụng phụ, để lại di chứng.
Làm cho anh không đủ rộng lượng, không đủ quả quyết, tự mình mâu thuẫn.
Bỗng dưng thất vọng, anh đã bắt đầu ghen tức với người hoàn toàn không quen biết hoặc là không tồn tại rồi.
Nói cho cùng, chắc là bởi vì lần đầu tiên trong cuộc đời gặp phải chuyện như thế này.
Sắc mặt anh không có gì khác thường, cong người dùng chăn bọc cô lại, ngồi xuống mép giường, nhẫn nại thương lượng hết mọi thứ với cô.
Trước khi đi, anh hôn cô một cái, nói lời tạm biệt với cô.
Có hơi bất ngờ là, anh lại nhìn thấy ánh nước lấp lánh trong mắt cô.
Anh híp mắt, cười cười: “Thế này mà cũng khóc?”
Cô gái hít mũi: “Không biết là không nỡ anh hay là thích nụ hôn tạm biệt này, hơn một năm gần đây bạn trai tôi đều không hôn tôi thế này nữa, hình như hoàn toàn đã không còn tình yêu rồi.”
Trương Liễm im lặng một lúc, nói: “Phòng tôi để cho cô đến buổi chiều, cô ngủ thêm một chút đi.”
Cô trả lời rất ngoan: “Được.”
Rời khỏi khách sạn, trên đường lấy xe, Trương Liễm lưu lại một lúc ở quảng trường gần công ty, đến cửa hàng Gucci chọn một mẫu ví tiền đáng yêu, định lần sau gặp sẽ tặng cho cô.
Tối hôm qua lần đầu tiên bị anh ép dưới người, cô ghét bỏ tóc vướng vào gáy, thế là tháo dây thun buộc tóc xuống, để mái tóc mềm mại hoàn toàn xõa ra.
Sau đó cô cầm dây thun để giữa hai người, nhỏ giọng hỏi: “Trước đây anh hẹn hò có đeo dây buộc tóc của bạn gái lên cổ tay không?”
Trương Liễm liếc nhìn quả anh đào trên đó: “Chưa từng.”
“Ồ.” Cô hơi bĩu môi, nhìn có vẻ có chút thất vọng.
Trương Liễm hỏi: “Đeo cái đó làm gì?”
Cô gái nói hợp tình hợp lý: “Để thể hiện bản thân mình đã có đối tượng, những người phụ nữ khác cấm lại gần.”
Trương Liễm khẽ cười một tiếng, cả mặt đều thể hiện ý nghĩ coi việc đó rất trẻ con, không muốn bình luận.
Cô gái nhìn ra được, không vui chu miệng: “Chẳng trách anh bị người trước đá.”
Trương Liễm lập tức chặn môi cô lại.
Có lẽ là do sắc dục gây chuyện, hoặc có lẽ là còn điều gì khác nữa, buổi tối tốt đẹp lãng mạn đó giống như rượu mạnh, tác dụng chậm mà nó mang lại quả thực rất lớn.
Khi nhớ lại đều như là sao trời đêm khuya, giáo đường thủy tinh, gặp một lần mà khó quên, cảm giác tràn đầy cực độ càng làm anh trở nên thiếu thốn, ao ước nhiều hơn nữa.
Không phải là chưa từng có xúc động muốn phá lệ liên hệ trước, nhưng xét đến cùng anh vẫn là một người tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, không thích làm trái lời hẹn ước.
Đối phương hình như cũng như vậy.
Lần thứ hai gặp mặt, hôm đó Trương Liễm nhận được tin nhắn cô gái gửi đến trước: “Tôi đã đến rồi nhé, lần này tôi thuê phòng, anh mau đến đi, tôi nhớ anh quá.”
Tin tiếp theo chính là địa chỉ chi tiết của khách sạn.
Chỉ cần nhìn mấy câu chữ đơn giản này thôi cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ và giọng điệu của cô.
Trương Liễm hơi vén môi lên một độ cong rất nhỏ, liếc mắt nhìn thời gian.
Bây giờ mới là năm giờ chiều, anh còn đang họp.
Trả lời một chữ “Được”, anh đặt điện thoại xuống, ít nhiều có hơi không tập trung chỉ ra những chỗ còn thiếu sót trong phương án.
Anh nhìn quanh một vòng, nói rằng bản thân có việc gấp, sau đó tuyên bố tan họp.
Mọi người đều có hơi bất ngờ, nhưng nhiều hơn là vui vẻ.
Trương Liễm rời khỏi công ty, đến cửa tiệm lấy đồ ngọt đã đặt từ sớm, mang theo cả hộp quà đựng ví tiền để thăm dò thái độ của cô.
Những thứ này đều bị cô gái từ chối khéo.
Cũng không phải là nằm ngoài dự liệu.
Chỉ là, lần này trên đường về, không biết là do cảm xúc sai khiến hay là trong xe quá yên tĩnh, trong lòng Trương Liễm có một cảm giác buồn bực không nói rõ được.
Lúc đợi đèn đỏ, anh dựa theo lời bài hát trong trí nhớ, tìm thấy bài hát nghe được ở quán bar lần trước trên điện thoại.
Hóa ra tên của nó là “Dangerous”:
“I thought she was just so innocent
Tôi tưởng rằng nàng chỉ là vô ý
She’s such a wreck and i can’t forget
Nàng chính là điều ngoài ý muốn là tôi khó lòng quên được
bringing me down, but bringing me up
Làm tôi trầm luân, lại mang lại cơ hội sống
not the type of girl that you would ever wanna trust
Từ trước đến giờ đều không phải là loại con gái có thể tin cậy
i know that i just met her, i know that i should know better
Tôi biết chúng tôi vừa mới quen, tôi biết tất cả còn quá sớm
she’s gonna let you down but you’ll take her back
Nàng sẽ làm bạn thất vọng, mà bạn vẫn sẽ thu nhận nàng
she’s just a one way trip to a heart attack
Nàng chính là con đường đau khổ không thể quay đầu
….
was just a shot in the dark
Chỉ một kích trong đêm tối
now, i don’t know where it will land
Tôi đã không biết đỗ ở nơi nào
i let her tear me apart, yeah
Là tôi để nàng tùy ý xâu xé
i wish it never began
Thật mong tất cả đều chưa bắt đầu.”
Đúng như lời bài hát, anh quả thực hối hận đã bắt đầu và tham gia vào trò chơi này, bởi vì bản thân và cuộc sống đã hơi chệch khỏi đường ray.
Anh mong tất cả đều chưa bắt đầu, chỉ là một giấc mơ tốt đẹp mà thôi.
May thay, cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên trong thang máy công ty đã cho anh cơ hội tốt nhất để hoàn toàn cắt đứt qua lại.
Thế mà, không biết vì sao, trong đêm khuya như vậy, ở đầu bên kia của hồ nước, mắt nhìn theo bóng lưng đang rời đi của cô gái, bóng dáng gần như là đang chạy trốn, anh không hề do dự gọi điện cho cô.
Khoảnh khắc mà hành động thoát ly khỏi suy nghĩ, làm theo lòng mình, thân bất do kỷ, linh hồn chi phối tư duy của anh.
Trong tiềm thức anh nhận định đây là một loại định mệnh, là một điều tất yếu, là ý chỉ không thể khống chế được, là phản ứng ngược sau hồi lâu nhẫn nại.
Giữa đất trời, đêm trăng cùng hồ nước, dường như chỉ có hai người họ, mờ mịt, bí ẩn, nhưng lại có đủ sự tĩnh mịch an toàn.
Thời cơ vừa vặn.
“Chạy cái gì?” Khoảnh khắc điện thoại kết nối, Trương Liễm trầm giọng thả câu, suy nghĩ xem có nên gọi tên thật của cô không.
Mà cô rất nhanh đã gọi một xưng hô mới bắt ngang nhưng lại móc nối họ với nhau một lần nữa.
Sau khi anh nghe thấy, không nhịn được bật cười.
Mượn ván cược hoàn toàn mới này, anh như một tay thợ săn trong đêm khuya, dùng giọng điều gần như là dụ dỗ kéo cô về: “Qua đây nói chuyện.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook