Truyện Cổ Tích Dung Tục FULL
-
10: Cuộc Đời Thật Sự Thuộc Về Cô Ấy Mới Vừa Bắt Đầu
Sau cuộc trò chuyện đơn giản với Tuân Phùng Tri, Chu Mịch chỉ có thể dùng từ hoang mang lo sợ để hình dung chính mình.
Vốn dĩ cô cho rằng quan hệ của cô và Trương Liễm chỉ là một nút thắt, có thể tùy ý buộc vào cởi ra, nhưng không ngờ trong đó lại mang nhiều rắc rối phức tạp như vậy.
Thấy cô duy trì vẻ mặt như gặp quỷ một hồi lâu, Hạ Diệu Ngôn nghiêng người qua hỏi: “Ai đó?”
Mỗi một lỗ chân lông trên người Chu Mịch đều sắp đông lại, hoảng sợ nhìn về phía bạn mình: “Giáo sư hướng dẫn của tao.”
Hạ Diệu Ngôn không hiểu hỏi: “Hả?”
Chu Mịch lẩm bẩm, âm thanh run rẩy: “Bà ấy là mẹ của Trương Liễm.”
“Mẹ kiếp!” Miệng của Hạ Diệu Ngôn mở lớn đến nỗi có thể nhét được hai quả trứng.
Chu Mịch cố hết sức muốn làm bản thân mình thật bình tĩnh, nhưng mà không có kết quả, trong lòng cô loạn hết lên rồi.
Mắt thấy cổng lớn của bệnh viện gần trong gang tấc, cô vội nói: “Ngôn Ngôn, dừng lại ở phía trước đi, cô Tuân nói một chút nữa sẽ đến bệnh viện tìm tao.”
“Sao bà ấy lại biết chuyện này?”
“Sao tao biết được,” Chu Mịch khóc không ra nước mắt, giông bão liên tiếp ập đến như thế này, cô dùng hai tay che mặt: “Trời ạ, tao không biết tại sao Trương Liễm lại nói với cô Tuân, cô ấy sẽ nghĩ tao thế nào chứ, làm sao mà tao tốt nghiệp được.”
Hạ Diệu Ngôn dừng xe: “Bà ấy nói muốn gặp mày? Một mình bà ấy sao?”
Chu Mịch vén mái tóc rối loạn ra phía sau tai: “Chút nữa Trương Liễm cũng đến đây.”
Cô nhớ lại những chi tiết nhỏ trong cuộc điện thoại vừa nãy: “Thật ra cô Tuân nói chuyện rất dịu dàng khách khí, thậm chí còn có chút cảm thấy có lỗi.”
“Vậy có thể là chỉ muốn gặp mặt nói về chuyện mang thai của mày?”
“Đúng,” Chu Mịch hít sâu một hơi, làm như không thấy cái chết nói: “Vậy nên để tao xuống xe đi, sống hay chết, một đao sảng khoái.”
Hạ Diệu Ngôn nói: “Tao đi cùng mày.”
“Không hay lắm đâu.” Chu Mịch nhìn cô ấy.
Hạ Diệu Ngôn nói: “Vậy để mày một mình đấu hai mình? Nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Giáo sư thì sao chứ, tao phải làm chỗ dựa cho mày!”
Chu Mịch méo miệng: “Cảm ơn mày, Ngôn Ngôn.”
Hạ Diệu Ngôn nói: “Tao đỗ xe đã, rồi chút nữa bọn mình chờ ở cổng.”
—
Lúc sắp đến bệnh viện nhân dân, Trương Liễm đang ngồi trên ghế lái chỉ liếc mắt thôi đã nhìn thấy Chu Mịch.
Hôm nay cô trang điểm nhẹ, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo len màu trắng, quần bò màu xanh nhạt để lộ ra mắt cá chân, cả người nhìn thật yếu đuối.
Thế nhưng phong thái của cô rất tốt, đứng thẳng ở đó, sợi tóc hơi phe phẩy, giống như một bông hoa cúc dẻo dai.
Cánh tay của cô đang bị một người con gái tóc lỡ ôm chặt, dùng sức rất mạnh, giống như đang cưỡng ép, Trương Liễm đoán có lẽ là bạn của cô.
Nhưng mà sao cô lại mỗi ngày một khác vậy, bệnh viện cô đến hôm nay không phải là chỗ ban đầu bọn họ đã thương lượng.
Xe vừa dừng, Tuân Phùng Tri đã hùng hổ đẩy cửa xuống xe, trực tiếp xông đến chỗ học sinh của mình.
Trương Liễm nghĩ một lúc xem mình rốt cuộc có nên qua đó không, cuối cùng, anh chỉ lựa chọn lái xe lại gần một chút.
Ba người phụ nữ gặp nhau, dáng vẻ lo lắng của Chu Mịch bỗng chốc trở nên áy náy, chân tay không biết để vào đâu.
Mẹ như đang an ủi.
Bạn của cô nhăn mày lại, giống như đang bênh vực thay cho bạn mình.
Anh không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng cơ bản có thể phán đoán được thái độ từ vẻ mặt.
Sau một hồi thương lượng đơn giản và ngắn ngủi, Tuân Phùng Tri dắt bọn họ đến phía xe.
Trương Liễm xuống xe, mở cửa ghế sau cho bọn họ.
Lúc chạm mặt, Chu Mịch hung hăng giương mắt, ý hận tràn ngập khoét cả anh, có oán giận, có không hiểu, khác một trời một vực với dáng vẻ ở trước mặt mẹ.
Có lẽ lần đầu tiên gặp được anh ở ngoài đời, bạn của cô cũng hung tợn nhìn anh, sau đó chuyển tầm mắt đi, lên xe cùng với Chu Mịch.
Mẹ đi theo sau nhắc nhở: “Chậm thôi, bọn trẻ các con lúc nào cũng thích hùng hùng hổ hổ.”
Trương Liễm cụp mắt nhếch môi, đóng cửa xe lại.
—
Sau khi lên đường, trong xe ngột ngạt dị thường.
Tuân Phùng Tri quay đầu nhìn hai người phụ nữ: “Hai đứa đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
“Vẫn chưa ạ!”
Hai miệng nhưng không cùng một lời.
Người trả lời câu trước là Chu Mịch.
Ngón tay Trương Liễm gõ nhẹ lên vô lăng, anh mỉm cười.
Tuân Phùng Tri lại hỏi thêm: “Rốt cuộc là đã ăn chưa?”
Chu Mịch nói thầm, ăn ngay nói thật: “Vẫn chưa ạ, em không muốn làm cô phải lo lắng.”
“Em khách khí quá rồi.” Tuân Phùng Tri nhíu mày, lập tức sai con trai mình: “Tìm tiệm nào gần đây, mau để hai cô bé lấp cái bụng đã.”
Trương Liễm không cảm xúc “Vâng” một tiếng.
Sau đó Tuân Phùng Tri không lên tiếng nữa.
Suy cho cùng thì cũng có chút áy náy, lại không nhịn được để học sinh của mình sang một bên, bà quay đầu lại: “Hôm nay đến bệnh viện làm gì vậy?”
Hai tay Chu Mịch đan vào nhau, không giấu diếm: “Kê thuốc ạ.”
“Ồ…” Tuân Phùng Tri đáp một tiếng, trong lòng cũng đã hiểu được ít nhiều, dục vọng muốn đá tên con trai ra ngoài xe càng ngày càng mãnh liệt.
Trương Liễm thông thạo tìm đến cửa một quán ăn sáng tinh tế.
Chu Mịch ngồi vào chỗ trước, không biết là vô tình hay cố ý, Trương Liễm ngồi xuống đối diện cô.
Đợi hai cô gái gọi đồ xong, Trương Liễm gọi thêm một cốc ngũ cốc nóng, quai hàm hất về phía Chu Mịch: “Đưa đồ uống lên trước, cho cô ấy.”
Sự quan tâm lúc then chốt của anh làm Chu Mịch trở nên không tự tại, chợt đưa tay đỡ trán, chặn đứng tầm mắt vô cùng dễ dàng chạm phải nhau của hai người.
Mà Tuân Phùng Tri phụ họa ở bên cạnh, giống như một phụ huynh rộng rãi: “Đúng đúng, em mặc ít thế này, không lạnh sao.”
“Cô không cần lo cho em, thật sự không lạnh đâu.” Giọng điệu của Chu Mịch thận trọng, dè dặt.
Tất cả những gì bây giờ đều quá ngượng ngùng, đáng chết hơn tất cả những tình huống đáng chết trên thế giới này gấp vạn lần, cô chỉ muốn thu nhỏ lại rồi trốn vào trong đất, từ đó bay lên hệ mặt trời.
Trước khi đồ uống được đưa lên, bốn người căn bản không có nói chuyện gì.
Giữa lúc đó Trương Liễm nhận một cuộc điện thoại, có lẽ là công ty gọi đến, anh lời ít ý nhiều dặn dò vài câu, nói mình ở bên ngoài còn có việc, xong rồi cúp máy.
Đợi Chu Mịch sờ lên ống hút, hút hai ngụm, Tuân Phùng Tri mới nói rõ mục đích đến: “Chu Mịch à, cô với Trương Liễm qua đây, là muốn xin lỗi em về chuyện này trước.”
Chu Mịch vội vàng đáp lời: “Không không, em cũng…” Cô nghẹn lời, không biết nên hình dung thế nào mới thích hợp.
Tính tình của Hạ Diệu Ngôn có chút thẳng thắng, cảm thấy tức tối và bất bình: “Xin lỗi đã đủ rồi sao?”
Tuân Phùng Tri sững sờ vì cái tính hung hãn của cô ấy: “Đương nhiên là chưa đủ rồi, nhưng xin lỗi là lễ nghĩa và thái độ cơ bản nhất.”
Bà nhìn con trai một cái: “Con nói đi.”
Trương Liễm vuốt ve cốc sứ, chậm chạp không mở miệng.
“Nói đi.” Tuân Phùng Tri thấy không vui.
“Chu Mịch.” Sau khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, Trương Liễm gọi cô một tiếng không rõ thi vị.
Âm sắc của anh trầm tối, giống như đám mây tích mưa màu xám, trước đây Chu Mịch chỉ được nghe qua trong một số trường hợp đặc biệt, bởi vì đợi chờ cô tiếp sau đây có lẽ là núi nghiêng biển đổ.
Chu Mịch bỗng cảm thấy không thích hợp mà nhìn về.
Trương Liễm bình tĩnh, lẳng lặng nhìn chăm chú người đối diện: “Mẹ anh mong chúng ta có thể kết hôn, em nghĩ thế nào?”
Một câu nói như quả tạ quăng đến trước bàn, Chu Mịch chấn động đến mức tim đập thình thịch, đồng tử gấp rút co lại, cho mình đang nghe không rõ.
Tuân Phùng Tri cũng kinh ngạc nhìn con trai, hoàn toàn không ngờ anh sẽ liều lĩnh đi nước cờ này, một quân chiếu tướng, làm xáo trộn hết toàn bộ chiến lược thận trọng để giành chiến thắng của bà.
“Kết hôn?” Hai tay Chu Mịch nắm chặt chiếc cốc, lại không cảm nhận được cái nóng.
Cô không hiểu hỏi: “Tại sao đột nhiên muốn kết hôn?”
Trương Liễm thuật lại lý do của mẹ: “Bởi vì em mang thai, anh nhất định phải có trách nhiệm với em.”
Tuân Phùng Tri không lên tiếng nữa, tự con trai nói ra cũng được, bà đứng bên ngoài quan sát thôi.
Chu Mịch liếc mắt tìm đến giáo sư hướng dẫn của mình, cả mặt đều là sự khó hiểu và cầu xin giúp đỡ.
“Em đừng nhìn bà ấy,” Trương Liễm cầm cốc lên, nhấp một ngụm trà: “Nhìn vào anh.”
Tuân Phùng Tri không vui, trong lòng cũng bắt đầu giận: “Cái dáng vẻ này của con là đang uy hiếp con có biết không?”
Trương Liễm mỉm cười: “Thế sao, vậy con đang uy hiếp cô ấy kết hôn với con, hay là không kết hôn với con đây?”
Từ đầu đến cuối anh chỉ nhìn Chu Mịch, hai mắt giống như có sức hút: “Chu Mịch, anh chỉ muốn nghe em nói.”
Chu Mịch hoảng hốt chau mày: “Không phải… Việc này quá đột ngột, cháu và Trương Liễm không yêu nhau một cách nghiêm túc…”
Cô bỗng mắc kẹt, khó có thể sắp xếp lại từ ngữ, để miêu tả một cách chuẩn xác: “Từ trước đến giờ em không nghĩ đến vì chuyện này mà phải kết hôn hay lập gia đình gì đó.
Em mới đi thực tập, còn đang học thạc sĩ, ngay cả công việc cũng không có, tình huống bây giờ không thích hợp.
Kết hôn sinh con quá xa vời với em, em thật sự không có cách nào tiếp nhận…”
Không thể tưởng tượng nổi.
Tuân Phùng Tri cong đuôi lông mày, trên mặt lộ ra sự ấm áp: “Không sao cả, những chuyện này đều có thể giải quyết.”
Một bên là ông chủ, một bên là cô giáo, hai bên cùng công kích.
Hạ Diệu Ngôn biết rõ lúc này bạn mình đã loạn lắm rồi, dứt khoát nhìn về phía hai mẹ con này: “Hai người đang làm gì vậy? Hôm nay Chu Mịch nhà chúng tôi đến bệnh viện để chuẩn bị phá thai.
Cô ấy không hề muốn qua lại với con trai bà thêm chút nào nữa!”
Trương Liễm đặt cốc xuống, thủy tinh chạm vào bàn gỗ phát ra một tiếng vang rất nhỏ, giống như màn kết trong một vở kịch, thắng thua đã rõ.
Tuân Phùng Tri thở dài một hơi rất nhẹ, đánh bài tình cảm: “Chu Mịch, cô hiểu trong tình huống như thế này, bắt em phải đưa ra quyết định thì quá đường đột, sau khi quay về em có thể suy nghĩ thêm xem sao, tốt nhất là không nên giấu bố mẹ, thẳng thắn nói với họ, hỏi xem họ có thể cho em những lời khuyên như thế nào.
Em đi theo cô một khoảng thời gian rồi, chắc chắn là ít nhiều cũng hiểu được tính cách của cô, bây giờ phát sinh ra chuyện thế này, trong lòng cô cảm thấy khó chịu, cũng rất áy náy, ngoại trừ việc bày tỏ thái độ thế này, cũng không biết phải làm thế nào mới được.
Cô biết đám trẻ các em đều nhìn vấn đề một cách đơn giản nhẹ nhàng, tiết tấu rất nhanh, ít khi có thể nghĩ chu toàn.”
“Chuyện của em với Trương Liễm cô đã hiểu cơ bản rồi, hai người quen nhau chưa đến một năm, nó là con của cô, em ở chỗ nó thực tập, thật trùng hợp cô lại là cô giáo của em, cũng coi như là có duyên.”
“Chuyện đứa trẻ cô tôn trọng ý kiến và lựa chọn của em, thế nhưng có thể…”
Trương Liễm đột nhiên ngắt lời bà: “Như mẹ bây giờ không phải là uy hiếp sao?”
Tuân Phùng Tri giận dữ quay đầu nhìn anh: “Cho dù kết quả như thế nào, con cũng phải tự mình đi giải quyết chuyện này cùng Chu Mịch, làm cho thỏa đáng, hạn chế tối đa làm tổn hại đến cô ấy.
Sau khi phẫu thuật, cơ thể phụ nữ rất yếu đuối, cho dù là sinh lý hay tinh thần cũng đều cần nghỉ ngơi và an dưỡng, con nhất định phải ở bên cạnh cô ấy.
Một mình cô ấy ở nhà làm sao được? Nếu như bị bố mẹ biết được, thì phải nói với bố mẹ thế nào chứ?”
“Để cô ấy đi đến chỗ Thành Hề, phòng bệnh VIP, con đã nói rồi đấy,” Trương Liễm sắp xếp đâu vào đấy: “Công ty thì xin nghỉ phép khoảng hai mươi ngày, nói là phải đi tỉnh khác để thực tập.
Nếu em không tiện thì có thể nhờ Thành Hề làm hộ giấy mổ ruột thừa cấp tính.”
Anh lại nhìn Chu Mịch: “Em cứ nói với bố mẹ là dạo này ở trường nhiều việc, phải dọn về ký túc xá ở một thời gian.”
Chu Mịch bị anh nói đến ngây ra, não bộ trì hoãn, không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể nhìn anh không chớp mắt.
Thấy con trai xử lý dễ dàng như vậy, vẻ mặt vốn trắng bệch của Tuân Phùng Tri hiện lên màu máu nhàn nhạt: “Con đã sớm tính toán trong lòng rồi nhỉ.”
Tay phải thon dài của Trương Liễm đặt ở trên bàn, không thèm nhúc nhích: “Con chỉ tôn trọng lựa chọn của Chu Mịch thôi, cùng cô ấy giải quyết tất cả mọi chuyện một cách ổn thỏa.”
“Mẹ cũng nghe rồi đấy, cô ấy không muốn có bất kỳ liên hệ nào với con nữa,” Anh nhìn thẳng vào Chu Mịch, ý cười ẩn hiện: “Chu Mịch, em thấy thế nào?”
Chu Mịch hoàn hồn lại, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ, đặt dấu chấm cho một màn hoang đường này: “Cứ như vậy đi.”
—
Trên đường về nhà, Tuân Phùng Tri chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng phức tạp, không muốn nói với con trai thêm một câu nào nữa.
Trương Liễm quét mắt qua: “Sao vậy, thất sách rồi, không vui sao?”
Tuân Phùng Tri nói: “Không đến nỗi.”
“Tốt bụng một cách miễn cưỡng cao thượng hơn cắt đứt một cách lạnh lùng sao?” Trương Liễm nhìn dòng người qua lại ở vạch kẻ đường: “Con không thấy mẹ có gì khác con, thậm chí còn quá đáng hơn con.”
Sắc mặt của Tuân Phùng Tri có chút biến đổi.
“Mẹ đã tìm hiểu một cách nghiêm túc về học sinh của mẹ chưa.” Trương Liễm tạm dừng, giống như đang suy nghĩ: “Chu Mịch mới 24 tuổi, cuộc đời thật sự thuộc về cô ấy mới vừa bắt đầu.”
Anh bình tĩnh phát biểu: “Con biết mẹ đang nghĩ gì.
Cô ấy là học sinh mà mẹ quen, các phương diện cũng không tồi, ấn tượng của mẹ về cô ấy cũng rất tốt, vậy nên muốn nhân cơ hội này, xem có thể thúc đẩy thành thứ gọi là “nhân duyên” mà bố mẹ muốn, từ đó có một người, một gia đình để kìm hãm con, để con trở thành một người bình thường, bố mẹ mới thật sự yên tâm.”
“Giả dối.” Trương Liễm lạnh lùng đưa ra một câu phán xét: “Nếu như cô ấy thật sự làm như mẹ muốn, nửa năm nay, bao gồm cả tương lai, đứa trẻ và gia đình sẽ trở thành thứ cản trở cô ấy.
Ở độ tuổi đang bừng nở, mẹ lại để cô ấy chọn một thân phận nặng nề đầy áp lực và khó khăn.
Là cô giáo, đây là sự kỳ vọng của mẹ với học sinh sao? Muốn cô ấy thanh toán cho việc ngoài ý muốn của đời mình?”
Tuân Phùng Tri khẽ hừ một tiếng: “Nói một cách đường đường chính chính như vậy, không phải là để bào chữa cho chính mình sao?”
Trương Liễm mỉm cười: “Nếu nghĩ thế làm mẹ dễ chịu hơn, con không ngại bị mẹ đánh giá như vậy.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook