Truy Trục
-
Chương 25-4
Kinh Vân ngủ rồi tỉnh tỉnh rồi ngủ, hôn mê vài ngày, chậm rãi tỉnh lại.
Trợn mắt chỉ thấy Lạc Cách ngồi ở bên giường, đội vương miện cao cao đang xử lý công văn, vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, lại như thế nào trốn được ánh mắt của Lạc Cách.
"Tỉnh?" Lạc Cách ném đi công văn đang cầm trong tay, thân thủ giúp đỡ Kinh Vân tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn y.
Kinh Vân khuôn mặt sợ hãi né qua một bên, lại dùng ánh mắt đen láy tà liếc Lạc Cách một cái.
Nguyên tưởng rằng Đại vương huynh bá đạo này hội giận dữ, không ngờ Lạc Cách hôm nay tâm tình vô cùng tốt, không trách Kinh Vân, cũng không cường ép, cười hỏi: "Đói bụng sao? Đã vài ngày không hảo hảo ăn gì rồi." Nói xong gọi người dâng thiện.
Kinh Vân quả thật đói bụng, vài lần nghĩ muốn tự mình lấy thìa, đều không sử dụng được sức lực. Lạc Cách trên mặt dạng khai tươi cười, đem ngọc thủ Kinh Vân bãi trở về hai bên, giải khai áo ngủ bằng gấm, đem vương đệ này từ đầu đến chân bọc kín, chỉ lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.
"Ta đến uy ngươi." Cẩn thận múc chút đồ ăn đưa đến bên miệng Kinh Vân.
Kinh Vân nhìn cái thìa trước mắt, lại nhìn Đại vương huynh đang cười đến thân thiết. Xưa nay ánh mắt trong suốt luôn bình tĩnh vô ba, giờ lại có điểm cảnh giác hoài nghi.
Lạc Cách trước mắt, cùng Lạc Cách trước kia ở Lượng cung đối y ngoan ngoãn phục tùng giống nhau như đúc. Trừng phạt lúc trước, giống như chỉ phát sinh ở trong mộng.
"Như thế nào không ăn? Nóng sao?" Lạc Cách đem thìa đặt bên môi thử xem, gật đầu nói: “Đúng vậy có điểm nóng." Lại đặt lên miệng hơi hơi thổi hai cái, rồi lại đưa đến trước miệng Kinh Vân.
Chuyện bị Lạc Cách uy thiện đã sớm thành thói quen, Kinh Vân tuy rằng tràn ngập canh giác, vẫn là ngoan ngoãn há mồm, nhượng Lạc Cách uy mình.
Lạc Cách trong lòng cực kỳ ấm áp, thấy Kinh Vân ăn non nửa chén cơm, đơn giản tà ngồi ở đầu giường, đem Kinh Vân nhẹ nhàng ôm vào lòng, cúi đầu chậm rãi uy y.
Kinh Vân mơ mơ màng màng, thoáng như trở lại năm đó, dựa vào vòm ngực vừa nhiệt vừa rắn chắc, thầm nghĩ sau khi dùng thiện xong liền cứ như vậy mà oa ngủ, cảm giác được ngọt ngào.
Ngoan ngoãn ăn xong một chén cơm, Lạc Cách lại gọi người dâng lên nhiệt thang (canh nóng).
Cung nữ thật cẩn thận đem thang đưa lên, khẽ ngẩng đầu hướng Kinh Vân thân thiết nhìn thoáng qua.
Kinh Vân vừa thấy, cư nhiên là Mục Lệ.
Giống như bỗng nhiên bị đâm một kiếm, Kinh Vân thân thể nháy mắt cứng còng.
Vừa thấy gương mặt quen thuộc lại xa lạ này, trí nhớ đáng sợ như bài sơn đảo hải hướng y đánh tới. Đau đớn mãnh liệt cùng sỉ nhục bỗng nhiên giống như ác quỷ ở địa ngục kêu gào đòi thả ra.
Cảnh tượng bị Lạc Cách mạnh mẽ cường bạo, đồng thời lại bị Mục Lệ bức bách phóng xuất tái hiện rõ ràng trước mắt.
"Không!" Kinh Vân toàn thân buộc chặt, thân thủ theo phản xạ, một phen đẩy ra Lạc Cách đang đắm chìm trong nhu tình mật ý.
Một đẩy này Kinh Vân đã dùng hết toàn bộ khí lực, Lạc Cách không kịp đề phòng bị Kinh Vân giãy thoát.
Nhiệt thang đổ hết lên người Lạc Cách, ngự dụng (đồ dùng của vua) tinh xảo từ làm từ cẩm thạch rơi trên mặt đất, loảng xoảng một tiếng hóa thành mảnh nhỏ.
"Kinh Vân, có bị bỏng?" Lạc Cách mãnh đứng lên, kinh hoảng hỏi, thân thủ xem xét động tĩnh của Kinh Vân.
Kinh Vân so với hắn càng kinh hoảng, trốn tránh thân thủ đang với tới của Lạc Cách, khàn khàn kêu lên: "Tránh ra! Ta không muốn tiếp tục nhìn mặt ngươi!"
Lời này là tâm bệnh của Lạc Cách, nhượng ánh mắt của Lạc Cách đương trường trừng lớn.
Kinh Vân cũng không nhìn hắn, một mặt liều mạng nhắm mắt lắc đầu: "Không muốn gặp ngươi! Không muốn gặp ngươi! Không muốn gặp ngươi..." Y quá mức kích động, càng về sau càng mang theo khóc âm.
Lạc Cách ngây người tức giận, hô hấp dần dần thô, lãnh đạm nói: "Không muốn gặp ta?" Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Không muốn gặp ta?" Bỗng nhiên tựa như mãnh thú đuổi bắt con mồi một phác tiến tới, giữ chặt ngọc thủ của Kinh Vân rống to: "Ngươi dựa vào cái gì không nhìn ta? Ngươi dám khán vương lệnh?"
Thấy Kinh Vân căn bản không có nghe, càng thêm tức giận, uy hiếp nói: "Ngươi dám khán vương lệnh, ta liền... liền..." Đang lúc khí cực, cư nhiên phát hiện không có chuyện gì có thể uy hiếp được vương đệ đáng giận này, tức giận lại càng thêm vượng.
Kinh Vân liều mạng giãy giụa, miệng vẫn mấp máy, không ngừng khóc kêu: "Không thấy! Không thấy! Không thấy..."
Lạc Cách trong cơn giận dữ, toàn thân nhiệt hỏa không chỗ phát tiết, đơn giản đem Kinh Vân khiêng trên vai, bỗng nhiên rời khỏi phòng.
Nếu Lạc Vân còn ở đây, đã sớm tiến lên liều mạng khuyên can, đáng tiếc nàng đã qua đời. Bên cạnh chỉ còn lại Mục Lệ luôn muốn tự bảo vệ mình, khiếp sợ đứng ngây người, nào dám ngăn cản Lạc Cách?
------------------------------------------------------------------------------
Lạc Cách đem Kinh Vân đang kêu khóc khiêng ra khỏi phòng, bên ngoài nhiệt độ chợt giảm xuống nhượng Kinh Vân liên tục run rẩy, thanh âm kêu khóc thấp dần.
Cái lạnh này lại không thể dật tắt được lửa giận của Lạc Cách, đi đến bên bờ hồ đã kết một tầng băng mỏng, cư nhiên cứ như vậy đem Kinh Vân ném xuống.
Tiểu hồ này, đúng là cái hồ năm đó Lạc Cách ép Kinh Vân đi mò tìm cái chén.
Mặt hồ bị KinhVân va chạm, lập tức vỡ ra. Hãn thủy lãnh tận xương, quán nhập (rót vào) trong miệng Kinh Vân, ngăn chặn thanh âm kêu khóc của y.
Cả người bị hàn khí xâm nhập, xương cốt cơ hồ đều muốn kết băng.
Kinh Vân lập tức đông lạnh đến sắc mặt đều tái nhợt, răng nanh không ngừng khanh khách va chạm. May mắn hồ nước rất cạn, bản năng sinh tồn khiến y miễn cưỡng đứng lên, cô linh đứng giữa tiểu hồ, thần sắc một mảnh mờ mịt, đình chỉ kêu khóc.
Lạc Cách tức giận còn chưa hồi phục, thấy Kinh Vân đứng giữa trong hồ không chịu cầu xin tha thứ. Do đó khó nguôi hận, cũng nhảy xuống hồ nước lạnh như băng, cường hãn ấn xuống Kinh Vân đã không thể phản kháng, thẳng đến khi Kinh Vân mền nhũng ngã xuống đáy hồ.
Hai người nhất thời đều bị hàn thủy trong hồ xâm nhập vào tận xương tủy.
Kinh Vân vừa lãnh vừa sợ, không thể hít thở được không khí, liều mạng giãy giụa đứng lên. Mặc cho y dùng hết khí lực, lại không giãy khỏi ngọc thủ đang chặt chẽ bám trên vai mình của Lạc Cách.
Lạc Cách hơi thở dồn dập, ở trong nước nhìn đến thần sắc thống khổ của Kinh Vân, thấy y dần dần không còn giãy giụa nữa, lửa giận trong lòng rốt cục phát tiết hoàn, mới đem y ôm chặt, hai người ướt đẫm trở lại tẩm cung ấm áp.
Ngự y tự nhiên được lập tức gọi đến, uy Kinh Vân uống hoàn bát dược nóng bỏng giúp xua đi hàn khí.
Màn đêm buông xuống, Kinh Vân sốt cao, nhiệt độ trên người nóng đến dọa người.
Ban đầu chỉ là sốt cao, dần dần toàn thân nóng lạnh, lầm vào nói mê nói sảng.
Lạc Cách canh giữ bên người Kinh Vân, cũng không khỏi sợ hãi, thời thời khắc khắc không dám rời đi, không ngừng uy dược cho Kinh Vân, trong lòng vừa hận vừa hối, đau lòng không thôi.
Đêm hôm sau, Kinh Vân càng nóng sốt đến lợi hại. Làn da phiếm hồng, khiến người ta lo lắng.
"Kinh Vân, Kinh Vân..." Lạc Cách không ngừng ghé vào tai y khẽ gọi, chỉ hy vọng y có thể mở to song mâu nhìn mình.
Kinh Vân vẫn đang nói mê nói sảng, trong miệng khinh hô: "Mẫu phi... Mẫu phi..."
Gọi Lệ phi một trận, lại bắt đầu gọi: "Lạc Vân... Lạc Vân..."
Đôi mi thanh tú nhanh túc (nhíu), vẻ mặt đầy đau thương đến đáng thương.
Lạc Cách thấy dược tính không hiệu quả, nhiều lần truyền ngự y tiến vào mắng, bảo hắn tái kê tân dược.
Thấp thỏm lo âu đứng ở bên người Kinh Vân, môi đối môi vì Kinh Vân uy dược.
Trời gần sáng, Kinh Vân vẫn còn nhẹ giọng thì thào, lần này lại gọi Lạc Cách: "Đại vương huynh... Đại vương huynh..."
Y cả đời cơ khổ, thật sự không có bao nhiêu người tồn tại trong trí nhớ của y. Lạc Cách cùng Lạc Vân, kỳ thật là người tối quan trong trong sinh mệnh của y.
Lạc Cách không dám ngủ vì y thủ cả một đêm, giờ phút này nghe thấy Kinh Vân nhẹ nhàng gọi, cơ hồ lệ nhanh rơi. Nằm ở trên người Kinh Vân đáp: "Kinh Vân, ta ở đây, Đại vương huynh ở nơi này." (em nó bên anh còn “áp” em nó ke ke ke =3=)
Trợn mắt chỉ thấy Lạc Cách ngồi ở bên giường, đội vương miện cao cao đang xử lý công văn, vội vàng nhắm mắt giả bộ ngủ, lại như thế nào trốn được ánh mắt của Lạc Cách.
"Tỉnh?" Lạc Cách ném đi công văn đang cầm trong tay, thân thủ giúp đỡ Kinh Vân tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn y.
Kinh Vân khuôn mặt sợ hãi né qua một bên, lại dùng ánh mắt đen láy tà liếc Lạc Cách một cái.
Nguyên tưởng rằng Đại vương huynh bá đạo này hội giận dữ, không ngờ Lạc Cách hôm nay tâm tình vô cùng tốt, không trách Kinh Vân, cũng không cường ép, cười hỏi: "Đói bụng sao? Đã vài ngày không hảo hảo ăn gì rồi." Nói xong gọi người dâng thiện.
Kinh Vân quả thật đói bụng, vài lần nghĩ muốn tự mình lấy thìa, đều không sử dụng được sức lực. Lạc Cách trên mặt dạng khai tươi cười, đem ngọc thủ Kinh Vân bãi trở về hai bên, giải khai áo ngủ bằng gấm, đem vương đệ này từ đầu đến chân bọc kín, chỉ lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ.
"Ta đến uy ngươi." Cẩn thận múc chút đồ ăn đưa đến bên miệng Kinh Vân.
Kinh Vân nhìn cái thìa trước mắt, lại nhìn Đại vương huynh đang cười đến thân thiết. Xưa nay ánh mắt trong suốt luôn bình tĩnh vô ba, giờ lại có điểm cảnh giác hoài nghi.
Lạc Cách trước mắt, cùng Lạc Cách trước kia ở Lượng cung đối y ngoan ngoãn phục tùng giống nhau như đúc. Trừng phạt lúc trước, giống như chỉ phát sinh ở trong mộng.
"Như thế nào không ăn? Nóng sao?" Lạc Cách đem thìa đặt bên môi thử xem, gật đầu nói: “Đúng vậy có điểm nóng." Lại đặt lên miệng hơi hơi thổi hai cái, rồi lại đưa đến trước miệng Kinh Vân.
Chuyện bị Lạc Cách uy thiện đã sớm thành thói quen, Kinh Vân tuy rằng tràn ngập canh giác, vẫn là ngoan ngoãn há mồm, nhượng Lạc Cách uy mình.
Lạc Cách trong lòng cực kỳ ấm áp, thấy Kinh Vân ăn non nửa chén cơm, đơn giản tà ngồi ở đầu giường, đem Kinh Vân nhẹ nhàng ôm vào lòng, cúi đầu chậm rãi uy y.
Kinh Vân mơ mơ màng màng, thoáng như trở lại năm đó, dựa vào vòm ngực vừa nhiệt vừa rắn chắc, thầm nghĩ sau khi dùng thiện xong liền cứ như vậy mà oa ngủ, cảm giác được ngọt ngào.
Ngoan ngoãn ăn xong một chén cơm, Lạc Cách lại gọi người dâng lên nhiệt thang (canh nóng).
Cung nữ thật cẩn thận đem thang đưa lên, khẽ ngẩng đầu hướng Kinh Vân thân thiết nhìn thoáng qua.
Kinh Vân vừa thấy, cư nhiên là Mục Lệ.
Giống như bỗng nhiên bị đâm một kiếm, Kinh Vân thân thể nháy mắt cứng còng.
Vừa thấy gương mặt quen thuộc lại xa lạ này, trí nhớ đáng sợ như bài sơn đảo hải hướng y đánh tới. Đau đớn mãnh liệt cùng sỉ nhục bỗng nhiên giống như ác quỷ ở địa ngục kêu gào đòi thả ra.
Cảnh tượng bị Lạc Cách mạnh mẽ cường bạo, đồng thời lại bị Mục Lệ bức bách phóng xuất tái hiện rõ ràng trước mắt.
"Không!" Kinh Vân toàn thân buộc chặt, thân thủ theo phản xạ, một phen đẩy ra Lạc Cách đang đắm chìm trong nhu tình mật ý.
Một đẩy này Kinh Vân đã dùng hết toàn bộ khí lực, Lạc Cách không kịp đề phòng bị Kinh Vân giãy thoát.
Nhiệt thang đổ hết lên người Lạc Cách, ngự dụng (đồ dùng của vua) tinh xảo từ làm từ cẩm thạch rơi trên mặt đất, loảng xoảng một tiếng hóa thành mảnh nhỏ.
"Kinh Vân, có bị bỏng?" Lạc Cách mãnh đứng lên, kinh hoảng hỏi, thân thủ xem xét động tĩnh của Kinh Vân.
Kinh Vân so với hắn càng kinh hoảng, trốn tránh thân thủ đang với tới của Lạc Cách, khàn khàn kêu lên: "Tránh ra! Ta không muốn tiếp tục nhìn mặt ngươi!"
Lời này là tâm bệnh của Lạc Cách, nhượng ánh mắt của Lạc Cách đương trường trừng lớn.
Kinh Vân cũng không nhìn hắn, một mặt liều mạng nhắm mắt lắc đầu: "Không muốn gặp ngươi! Không muốn gặp ngươi! Không muốn gặp ngươi..." Y quá mức kích động, càng về sau càng mang theo khóc âm.
Lạc Cách ngây người tức giận, hô hấp dần dần thô, lãnh đạm nói: "Không muốn gặp ta?" Hắn nhẹ nhàng hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Không muốn gặp ta?" Bỗng nhiên tựa như mãnh thú đuổi bắt con mồi một phác tiến tới, giữ chặt ngọc thủ của Kinh Vân rống to: "Ngươi dựa vào cái gì không nhìn ta? Ngươi dám khán vương lệnh?"
Thấy Kinh Vân căn bản không có nghe, càng thêm tức giận, uy hiếp nói: "Ngươi dám khán vương lệnh, ta liền... liền..." Đang lúc khí cực, cư nhiên phát hiện không có chuyện gì có thể uy hiếp được vương đệ đáng giận này, tức giận lại càng thêm vượng.
Kinh Vân liều mạng giãy giụa, miệng vẫn mấp máy, không ngừng khóc kêu: "Không thấy! Không thấy! Không thấy..."
Lạc Cách trong cơn giận dữ, toàn thân nhiệt hỏa không chỗ phát tiết, đơn giản đem Kinh Vân khiêng trên vai, bỗng nhiên rời khỏi phòng.
Nếu Lạc Vân còn ở đây, đã sớm tiến lên liều mạng khuyên can, đáng tiếc nàng đã qua đời. Bên cạnh chỉ còn lại Mục Lệ luôn muốn tự bảo vệ mình, khiếp sợ đứng ngây người, nào dám ngăn cản Lạc Cách?
------------------------------------------------------------------------------
Lạc Cách đem Kinh Vân đang kêu khóc khiêng ra khỏi phòng, bên ngoài nhiệt độ chợt giảm xuống nhượng Kinh Vân liên tục run rẩy, thanh âm kêu khóc thấp dần.
Cái lạnh này lại không thể dật tắt được lửa giận của Lạc Cách, đi đến bên bờ hồ đã kết một tầng băng mỏng, cư nhiên cứ như vậy đem Kinh Vân ném xuống.
Tiểu hồ này, đúng là cái hồ năm đó Lạc Cách ép Kinh Vân đi mò tìm cái chén.
Mặt hồ bị KinhVân va chạm, lập tức vỡ ra. Hãn thủy lãnh tận xương, quán nhập (rót vào) trong miệng Kinh Vân, ngăn chặn thanh âm kêu khóc của y.
Cả người bị hàn khí xâm nhập, xương cốt cơ hồ đều muốn kết băng.
Kinh Vân lập tức đông lạnh đến sắc mặt đều tái nhợt, răng nanh không ngừng khanh khách va chạm. May mắn hồ nước rất cạn, bản năng sinh tồn khiến y miễn cưỡng đứng lên, cô linh đứng giữa tiểu hồ, thần sắc một mảnh mờ mịt, đình chỉ kêu khóc.
Lạc Cách tức giận còn chưa hồi phục, thấy Kinh Vân đứng giữa trong hồ không chịu cầu xin tha thứ. Do đó khó nguôi hận, cũng nhảy xuống hồ nước lạnh như băng, cường hãn ấn xuống Kinh Vân đã không thể phản kháng, thẳng đến khi Kinh Vân mền nhũng ngã xuống đáy hồ.
Hai người nhất thời đều bị hàn thủy trong hồ xâm nhập vào tận xương tủy.
Kinh Vân vừa lãnh vừa sợ, không thể hít thở được không khí, liều mạng giãy giụa đứng lên. Mặc cho y dùng hết khí lực, lại không giãy khỏi ngọc thủ đang chặt chẽ bám trên vai mình của Lạc Cách.
Lạc Cách hơi thở dồn dập, ở trong nước nhìn đến thần sắc thống khổ của Kinh Vân, thấy y dần dần không còn giãy giụa nữa, lửa giận trong lòng rốt cục phát tiết hoàn, mới đem y ôm chặt, hai người ướt đẫm trở lại tẩm cung ấm áp.
Ngự y tự nhiên được lập tức gọi đến, uy Kinh Vân uống hoàn bát dược nóng bỏng giúp xua đi hàn khí.
Màn đêm buông xuống, Kinh Vân sốt cao, nhiệt độ trên người nóng đến dọa người.
Ban đầu chỉ là sốt cao, dần dần toàn thân nóng lạnh, lầm vào nói mê nói sảng.
Lạc Cách canh giữ bên người Kinh Vân, cũng không khỏi sợ hãi, thời thời khắc khắc không dám rời đi, không ngừng uy dược cho Kinh Vân, trong lòng vừa hận vừa hối, đau lòng không thôi.
Đêm hôm sau, Kinh Vân càng nóng sốt đến lợi hại. Làn da phiếm hồng, khiến người ta lo lắng.
"Kinh Vân, Kinh Vân..." Lạc Cách không ngừng ghé vào tai y khẽ gọi, chỉ hy vọng y có thể mở to song mâu nhìn mình.
Kinh Vân vẫn đang nói mê nói sảng, trong miệng khinh hô: "Mẫu phi... Mẫu phi..."
Gọi Lệ phi một trận, lại bắt đầu gọi: "Lạc Vân... Lạc Vân..."
Đôi mi thanh tú nhanh túc (nhíu), vẻ mặt đầy đau thương đến đáng thương.
Lạc Cách thấy dược tính không hiệu quả, nhiều lần truyền ngự y tiến vào mắng, bảo hắn tái kê tân dược.
Thấp thỏm lo âu đứng ở bên người Kinh Vân, môi đối môi vì Kinh Vân uy dược.
Trời gần sáng, Kinh Vân vẫn còn nhẹ giọng thì thào, lần này lại gọi Lạc Cách: "Đại vương huynh... Đại vương huynh..."
Y cả đời cơ khổ, thật sự không có bao nhiêu người tồn tại trong trí nhớ của y. Lạc Cách cùng Lạc Vân, kỳ thật là người tối quan trong trong sinh mệnh của y.
Lạc Cách không dám ngủ vì y thủ cả một đêm, giờ phút này nghe thấy Kinh Vân nhẹ nhàng gọi, cơ hồ lệ nhanh rơi. Nằm ở trên người Kinh Vân đáp: "Kinh Vân, ta ở đây, Đại vương huynh ở nơi này." (em nó bên anh còn “áp” em nó ke ke ke =3=)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook