Truy Trục
Chương 13

“Chính hắn cũng biết mình đáng chết, ngươi cư nhiên lại không nghĩ ra được?” Lạc Cách thật mạnh hừ một tiếng, đem bảo kiếm bên hông ném xuống đất, ngạo thị nhìn Lệnh Tuyền nói: “Chính ngươi tự mình lo liệu hảo đi” 

Gã kép hát sợ tới mức té ngã trên đất, nhìn bảo kiếm trước mắt, bạch nhãn nhất phiên, ngất xỉu 

Lạc Cách nhìn gã kép hát hèn mọn liếc mắt một cái, đối Lệnh Tuyền quát: “Do dự cái gì? Muốn ta tự mình động thủ sao?” 

Lệnh Tuyền tuy rằng đối người này đều không phải thật tình thật ý gì, nhưng hắn cho tới bây giờ chỉ biết có văn chương, chưa từng tự tay sát sinh, hiện giờ bị Lạc Cách quát không dám cãi lời đành phải run run nhặt lên bảo kiếm, nhắm mắt, hướng thân thể vừa mới da thịt chi thân (đụng chạm da thịt a) đâm một kiếm

Tai nghe một tiếng rên mạnh từ cổ họng gã kép hát vọng ra, vài giọt nhiệt huyết (máu nóng) vẩy ra dính trên tay, Gã kép hát kia hồn đã quy thiên 

Lệnh Tuyền nhẹ buông tay, bảo kiếm rơi xuống mặt đất kêu loảng xoảng 

Lạc Cách sắc mặt không thay đổi mệnh lệnh nói: “Đem kiếm của ta lau khô rồi đem lại đây” 

Lệnh Tuyền răng nanh đánh lách cách, miễn cưỡng xoay người lau khô bảo kiếm, đưa đến trước mặt Lạc Cách 

Lạc Cách lạnh lùng nhìn hắn đem bảo kiếm rút ra, xoẹt một cái đặt lên cảnh thượng (cổ) của Lệnh Tuyền, trầm giọng nói: “Nếu còn để cho ta biết từ miệng ngươi phun ra cái tên Kinh Vân, ta quyết không tha cho ngươi” âm trầm nhìn Lệnh Tuyền một lát, rút lại kiếm, nhìn hai đầu gối đã mềm nhũn của Lệnh Tuyền nghênh ngang ly khai 

Ra khỏi trạch viện, Lạc Cách còn không có quên chính mình vì sao đến đây, hắc nghiêm mặt bắt lấy một người hầu sai sử đi pha một tách hảo trà. Nghĩ thầm Kinh vân nhất định chờ tới sốt ruột đi, hắn vội vàng trở về 

Vội vàng trở lại chỗ cũ, Lạc Cách biến sắc 

Bên bờ hồ, cư nhiên nhìn thấy được Khai Thiều đang ở bên người Kinh Vân 

“Khai Thiều…” Lạc Cách bước nhanh về phía trước, lôi kéo Kinh Vân dấu ở sau lưng, quát hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?” 

Khai Thiều luôn xem Lạc Cách không thuận mắt, ngữ khí cũng không mang theo cung kính nói: “Ta đến xem Kinh Vân, cùng Đại vương huynh có quan hệ gì a?” 

“Kinh Vân là ở tại Lượng cung, từ ta chiếu cố, đương nhiên liên quan đến ta” 

Khai Thiều cười lạnh nói: “Kinh Vân cũng là vương đệ của ta a, ta muốn nhìn một chút y có hay không bị ngươi khi dễ, bị cái gì ủy khuất a” 

Lạc Cách tức giận đột nhiên ngưng lại, nhướng mày. Hắn vừa mới nghe xong lời nói của Lệnh Tuyền, trực giác tất cả mọi người đối với Kinh Vân đều ám tồn (tồn tại) dâm tâm, thủ không tự kiềm hãm được mà đặt lên bảo kiếm 

Kinh Vân được đặt ở phía sau Lạc Cách hơi hơi nghiêng mặt, hướng về phía Khai Thiều nói: “Tứ vương huynh đã lo lắng nhiều, ta không có việc gì, cũng không có chịu ủy khuất, ngươi không cần hiểu lầm Đại vương huynh” 

Lạc Cách nghe Kinh Vân nói “Không cần hiểu lầm Đại vương huynh” so với ăn mật còn ngọt hơn, cơn giận lập tức tiêu tan, hướng Khai Thiều thoáng nhìn 

Khai Thiều thật không ngờ Kinh Vân ra mặt thanh minh, sửng sốt một hồi mới nói: “Một khi đã như vậy, ta cũng không cần phải trông nom” lại hoài nghi nhìn Kinh Vân “Kinh Vân, nếu có cái gì, không cần sợ, cứ việc tìm ta. Tứ vương huynh nhất định giúp ngươi” 

Thủ của Lạc Cách đã muốn rời khỏi kiếm, nắm lấy thủ của Kinh Vân trào phúng nói: “Không nhọc Tứ vương đệ lo lắng, nếu có rảnh vẫn là nên đi bồi Mục Hương phi nhiều hơn chút mới hảo a” hắn không muốn để cho người khác cứ liếc mắt nhìn ngắm Kinh Vân nhiều hơn nữa, hận không thể lập tức trở về Lượng cung. Không hề để ý tới Khai Thiều mang Kinh Vân ly khai 

Yến hội còn chưa kết thúc, lại ở lúc không có chủ nhân mà rời đi thì cực kỳ không phải phép, nhưng Lệnh Tuyền lúc này làm sao còn dám so đo. Lạc Cách mang Kinh Vân xuất môn, liếc mắt thấy cỗ kiệu đặt trước Tam vương phủ lại nhớ tới lời nói dâm loạn của Lệnh Tuyền cùng gã kép hát kia, mày nhăn lại đối Kinh Vân nói: “Kinh Vân, không cần ngồi kiệu nữa” 

Cho đòi người đem mã của mình dắt tới, phi thân lên mã, thắt lưng nhất hạ đem Kinh Vân nhấc lên ôm vào trong ngực. Đoàn người gào thét mà đi 

-----------------------------------------------------------------------------

“Không phải nói phải hảo hảo ngoạn đến thống khoái sao? Như thế nào sớm như vậy trở về?” vào tẩm cung, Lạc Vân mới nhận được tin tức liền ra đón. Vì Lạc Cách giải khai ngoại bào, nghiêng đầu nhìn sang Kinh Vân lấy làm lạ hỏi: “Thập tam vương tử làm sao vậy? Ta xem không giống với thường ngày a” 

Kinh Vân nguyên còn không biết là như thế nào, nghe Lạc Vân nói bỗng nhiên nghĩ đến màn hôn môi ở bên hồ với Lạc Cách, không biết tại sao lại đỏ mặt lên 

Lạc Cách cũng vừa nghiêng đầu nhìn Kinh Vân, vừa thấy sắc mặt của Kinh Vân, biết y nhớ tới sự tình gì, trong lòng tuyệt không thể tả, cười thay Kinh Vân biện bạch nói: “Làm sao không giống? Hôm nay đi ra ngoài ngoạn chơi, nên sắc mặt hồng nhuận hồng nhuận một chút mà thôi” 

Lạc Vân là loại nào lanh lợi a, khóe miệng mỉm cười cũng không hề tái nhiều lời 

Tại thời điểm dùng vãn thiện, Thống Tề Trữ chạy vào. Hắn luôn luôn được nuông chiều nên sau khi hướng Lạc Cách thỉnh an, cũng không chờ chủ nhân thỉnh đã đặt mông ngồi xuống ghế. Lạc Vân biết tính tình của hắn, sớm phái người đem ra một bộ bát đũa sạch sẽ 

Lạc Cách trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Ngươi ồn ào đòi đi tham gia yến hội của Lệnh Tuyền tại sao sáng nay lại không thấy bóng của ngươi?” 

Kinh Vân cũng thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn Thống Tề Trữ liếc mắt một cái, lại cúi xuống chậm rãi dùng thiện 

Thống Tề Trữ hắc hắc cười nói: “Sinh thần của Tam vương huynh tuy rằng náo nhiệt lại so ra kém thú vị hơn việc đi xem tân nương tử a. Ta muốn xác định tin tức một cách chính xác, nên đi trước xem đến tột cùng là như thế nào a” 

“Nga? Là nữ tử nhà ai phải xuất giá a?” 

“Ha ha, Đại vương huynh, ngươi cũng thật là, quốc gia đại sự như vậy khôn khéo, đến đại sự tại gia lại một điểm cũng không biết” Thống Tề Trữ tiến đến trước mặt Lạc Cách khoe khoang nói: “Là Mai Đóa tỷ tỷ xuất giá, Đại vương huynh mặt mũi thật lớn a, đây chính là phụ vương tự mình định thân sự a” 

“Mai Đóa phải xuất gia?” Lạc Cách hứng thú cũng nổi lên. Mai Đóa là nữ nhi của cữu cữu Mai Nho, thông minh ngây thơ, cực được người phá lệ yêu thích, ngay cả Lạc Cách thân là đại ca cũng thập phần yêu thương nàng 

Lạc Vân ở một bên nghe xong cũng nói: “Không nghĩ tới Mai Đóa tiểu thư cũng tới thời điểm phải xuất gia a, là công tử của nhà ai a? Hoàng thượng tự mình định ước tự nhiên là người có gia cảnh tốt a” 

“Nói đến hôn phu của Mai Đóa tỷ tỷ, rất hảo ngoạn nha, cư nhiên là nhi tử Mục Giới Âm của đệ đệ Mục Hương phi, Một cái là nữ nhi của đệ đệ tiền Vương hậu, một cái là nhi tử của đệ đệ quý phi rất được sủng ái, Đại vương huynh, ngươi nói việc hôn sự này có phải hay không thú vị?” 

Thống Tề Trữ rung đùi đắc ý nói không ngừng. Lạc Cách không trả lời, sắc mặt trở nên ngưng trọng 

Lạc Vân biết Lạc Cách xưa nay cùng Mục Hương phi bất hòa, nhìn vẻ mặt của Lạc Cách cũng không dám loạn đáp lời 

Kinh Vân không biết những đấu tranh trong hoàng cung, nhướng mi nhìn Lạc Cách một cái 

Lạc Cách suy nghĩ một lúc lâu, thở dài: “Nhất định là do Mục Hương phi bày ra quỷ kế này, nếu phụ vương đã định thì không có đường vãn hồi. Hừ, tiện nghi cho tiểu tử họ Mục kia” Lạc Cách từ nhỏ tang mẫu (mất mẹ), lúc trước toàn dựa vào thế lực của ngoại công để chống đỡ những tranh đấu gay gắt trong cung đình, khiến ngoại công cực thân, lúc trước cũng cùng Mai Đóa đùa giỡn. Sau khi lớn lên tuy rằng không thường gặp mặt, nhưng một phân tình thân vẫn nhớ ở trong lòng 

“Sợ cái gì?” mẫu thân của Thống Tề Trữ cũng là tỷ muội tốt của mẫu thân Lạc Cách, tự nhiên cũng giúp Lạc Cách “Nếu Mục Giới Âm dám khi dễ Mai Đóa tỷ tỷ, ta sẽ dạy cho Mai Đóa tỷ tỷ đem Mục gia nháo trời long đất lở, hừ, chẳng lẽ Mai Gia lại sợ Mục gia sao?” 

Lạc Vân lắc đầu cười khổ nói: “Còn chưa có xuất môn nha, vậy mà đã muốn sai sử tân nương tử phải làm như thế nào để nháo phu gia a, Thập ngũ vương tử, ngươi cũng quá thích gây chuyện đi” 

Thống Tề Trữ vò đầu nói: “Ta là sợ Mai Đóa tỷ tỷ bị ủy khuất a. Phụ vương cũng thật là, không có việc gì lại bày ra việc định thân làm gì a?” 

Lạc Vân đối Lạc Cách nói: “Điện hạ, xem ra Mục Hương Phi muốn cùng điện hạ giảng hòa a. Sợ là nghĩ Điện hạ càng trưởng thành thì người sẽ càng khôn khéo, nàng sẽ không đối phó được a. Trước là kết thân, rồi lại đến lấy lòng lấy lòng a, về sau cũng có được cái kết cục hảo nha” 

“Mục Hương phi không phải là loại người dễ nhận thua, lòng của nàng không dễ dò” Lạc Cách lạnh lùng nói: “Chậm rãi nhìn xem nàng ngoạn cái gì…” 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương