Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
-
Chương 5: Trình độ nấu ăn không thể khởi sắc lên được
Edit & Beta: Cafesvictim
– Nhạc Nhạc nhất định là thật lòng yêu cậu –
“Tôi gọi bác sĩ tới.” Augustine kiểm tra cổ chân cậu một chút, đứng lên lấy di động ra.
“Trật chân bình thường thôi mà.” Dạ Phong Vũ bám vào cây đứng lên, “Không cần phiền như vậy, trên đảo có tủ thuốc không?”
“Cậu chắc chắn?” Augustine khẽ nhíu mày.
“Chắc chắn, tôi có kinh nghiệm.” Dạ Phong Vũ lấy khăn tay lau qua vết trầy da trên tay, “Đi thôi, về nhà nhỏ trước.”
MOKA nhìn thấy tay phải cậu chảy máu, rốt cuộc ý thức được mình hình như đã gây họa, vì thế cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, cả đường cụp đuôi, “ư ử” đi sau hai người.
“Thật sự không cần bác sĩ?” Đỡ cậu về lại căn nhà, Augustine lại hỏi.
“Tôi sẽ không lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn.” Dạ Phong Vũ chỉ chỉ ngoài cửa, “Có điều MOKA có vẻ thực áy náy.”
“Ư ư ư.” MOKA cả người toàn bùn, ngồi xổm ở ngoài lén lút nhìn vào trong.
Augustine tìm được hòm thuốc: “Có cần gọi máy bay đưa cậu rời khỏi đây không?”
“Được, cám ơn.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Rất xin lỗi, hình như tôi với MOKA đã quấy rầy ngày nghỉ của anh.”
“Không phải cậu, là MOKA.” Augustine mở một cuộn băng vải, “Món nợ này tôi sẽ tính lên đầu Phillip.”
MOKA tiếp tục ở ngoài cửa thò đầu vào.
“Tôi tự làm được rồi.” Dạ Phong Vũ nhận cuộn băng vải, “Tốt nhất là anh giúp MOKA tắm một chút, nếu không sẽ không sạch được bùn.”
Augustine: “……….”
“Ư ư ư.” MOKA nhỏ giọng rên thực ủy khuất.
Nhìn tay phải Dạ Phong Vũ bị thương, cùng với MOKA nôn nóng loanh quanh, Augustine suy xét một chút khả năng hiện tại lập tức gọi điện thoại cho Phillip, bảo nó lăn đến đây tắm cho chó.
“Tôi có thể dạy cho anh.” Dạ Phong Vũ đề nghị.
“Không cần.” Augustine xắn tay áo, đi nhanh ra cửa, dắt MOKA đến sau nhà.
Dạ Phong Vũ cười cười, tiếp tục xử lý vết trầy trên tay, lại kiểm tra vết trật chân một chút, nhìn mức độ sưng này, chắc là ba bốn ngày sau sẽ khỏi, không nghiêm trọng.
Thu dọn hòm thuốc xong, Dạ Phong Vũ gọi một cuộc điện thoại qua: “Ổn không?”
“Rất ổn.” Augustine nghiến răng nghiến lợi.
“Gâu gâu.” MOKA liều mạng tránh dòng nước, còn đá bay chậu nước.
Nghe tiếng vang truyền đến từ đầu kia, Dạ Phong Vũ hơi nhướng nhướng mi, có vẻ………. Không ổn cho lắm a…………..
Nửa giờ sau, MOKA miễng cưỡng tắm xong, sôi nổi mạnh mẽ chạy vào nhà gỗ.
Augustine toàn thân ướt đẫm chật vật không chịu nổi, ngay cả tóc cũng chảy nước, tây trang cũng bị kéo xộc xệch quá nửa.
Dạ Phong Vũ nhìn anh ba giây, sau đó nói: “Phóng viên báo lá cải nhất định rất vui lòng chụp loại ảnh này.”
“Gâu.” MOKA dùng đầu cọ cọ tay phải bị thương của cậu, nhìn có vẻ hơi chột dạ.
“Không sao.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ cổ nó, tự vịn cái bàn đứng lên.
“Cậu bây giờ không nên lộn xộn.” Augustine nhíu mày, đi đến đỡ lấy cậu.
“Tôi nghĩ anh chắc sẽ không đồng ý giúp MOKA chuẩn bị bữa tối.” Dạ Phong Vũ thẳng thắn, “Nhưng nó thật sự đói bụng rồi.”
Mặt Augustine cứng ngắc.
“Anh đi tắm nước ấm đi, tôi có thể làm.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Chỉ cần cắt một miếng thịt bò, chuẩn bị một ít thức ăn cho chó và rau quả thôi.”
“Một ít là bao nhiêu?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ cười nhìn anh: “MOKA nhất định rất vui.”
Augustine mở cửa tủ lạnh, lấy rau xà lách cùng táo cắt ra, sau đó đổ cùng với nửa gói thức ăn cho chó vào bát của MOKA.
“Gâu gâu!” Muốn thịt bò.
Augustine bắt nó mở miệng ăn, sau đó đến phòng khách hỏi Dạ Phong Vũ: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Tủ lạnh có pizza hôm qua còn thừa, chỉ cần làm nóng năm phút đồng hồ.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Đương nhiên, không nóng ăn cũng được.” Ăn pizza lạnh, dù sao cũng còn hơn đốt nổ phòng bếp.
“OK.” Augustine xoay người đi, một phút đồng hồ sau, quả nhiên mang pizza lạnh ra, cùng với hai ly rượu.
MOKA vừa ăn thức ăn cho chó, vừa dùng anh mắt ghét bỏ mà nhìn.
“Sáng mai máy bay sẽ đến.” Augustine cầm một miếng pizza cứng ngắc, sau đó vẻ mặt cũng cứng ngắc.
“Vẫn là để tôi đi cho.” Dạ Phong Vũ nín cười đứng lên.
Augustine đỡ cậu vào phòng bếp, sau đó cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình sử dụng lò nướng.
“Tôi có thể đi cùng MOKA không?” Dạ Phong Vũ vừa ăn pizza vừa hỏi.
Augustine ngừng một chút: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi sẽ giữ nó lại?”
“Tôi thật sự rất tò mò hình thức ở chung giữa anh và MOKA trước đây.” Dạ Phong Vũ cười, “Nhìn qua thì hoàn toàn không giống có thể cùng nhau đi dạo.” Càng khỏi nói là cùng đi tới phòng khám trên núi.
“Con gái bác sĩ Grater đã từng tới lâu đài chơi, cô bé rất thích MOKA.” Augustine trả lời, “Đó cũng là lần đầu tiên tôi mang nó ra ngoài.”
“Ở chung với thú cưng có thể giảm bớt áp lực tinh thần.” Dạ Phong Vũ đề nghị, “Hơn nữa MOKA rất thông minh.”
“Nếu nhất định cần tìm, tôi càng muốn ở cùng với Simba.” Augustine bỏ đĩa xuống.
“Con sư tử kia sao?” Dạ Phong Vũ nhướng mi, “Nghe có vẻ rất ngầu.”
“Gâu gâu!” Chó lớn ở ngoài phòng khách hắng giọng sủa.
“Đương nhiên, MOKA cũng rất ngầu.” Dạ Phong Vũ xoay cổ tay một chút, “Nói sao đi nữa, cảm ơn anh hai ngày nghỉ này.”
“Ư ư ư.” MOKA ngậm áo khoác của Augustine đi vào, di động rung ong ong.
“Ngoan.” Dạ Phong Vũ khen ngợi xoa đầu nó.
Augustine đến bên cửa sổ nhận điện thoại.
“Gâu!” MOKA chân trước khoác lên đầu gối Dạ Phong Vũ, ánh mắt ướt át.
Gọi điện thoại tới là quản gia, bởi vì cơ trưởng có việc đột xuất, có thể máy bay phải đến muộn một ngày.
“Vết thương của cậu có vấn đề gì không?” Augustine hỏi.
“Hơn cả vết thương, tôi càng quan tâm việc ngày mai sẽ ăn cái gì.” Dạ Phong Vũ trêu ghẹo.
Augustine nhớ ra đống thịt sống cùng rau dưa chất đầy trong tủ lạnh.
“Có điều thẳng thắn mà nói, cơ sở vật chất của hòn đảo này không đủ hoàn thiện, một mình ở lại có thể sẽ nguy hiểm.” Dạ Phong Vũ nói, “Cho nên anh có thể suy xét việc mang đầu bếp và vệ sĩ đến đây, hoặc là cùng tôi trở về Milan.”
“Tôi cần một không gian tuyệt đối yên tĩnh.” Augustine lắc đầu.
“Tôi không nghĩ là bọn họ quấy rầy đến anh.” Dạ Phong Vũ nói, “Huống hồ MOKA ở đây cũng không được tính là yên tĩnh.”
“Gâu gâu!” MOKA liều mạng lắc đuôi.
Augustine rót lại cho mình một ly: “Tôi nói yên tĩnh, ý là chỉ không gian hoàn toàn bất đồng với trong lâu đài, không có ai quen thuộc xuất hiện.”
“Định nghĩa rất kỳ quái.” Dạ Phong Vũ nhún nhún vai.
“Tôi cần tự hỏi bản thân một việc.” Augustine buông ly rỗng, đưa tay xoa xoa mi tâm.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Trình Hạ như cũ gọi điện thoại tới: “Kỳ nghỉ phép thế nào?”
“Có chút bất ngờ, nhưng rất thú vị.” Dạ Phong Vũ tựa đầu giường.
“Augustine đâu?” Trình Hạ lại hỏi.
“Augustine?” Dạ Phong Vũ giương khóe môi, “Vì sao đột nhiên hỏi tới anh ta?”
“Tò mò.” Trình Hạ ngồi khoanh chân dưới đất, “Có người nói anh ta là quỷ hút máu.”
“Trên thế giới tuyệt đại đa số nhà tư bản đều là quỷ hút máu.” Dạ Phong Vũ lười biếng.
“Cái loại có răng nanh dài.” Trình Hạ bổ sung.
“Khả năng tưởng tượng của em thực phong phú.” Dạ Phong Vũ buồn cười.
“Nói thêm một chút nữa.” Trình Hạ mãnh liệt yêu cầu anh họ tiến hành chia sẻ, “Có…. khuyết điểm không? Truyền thông đều nói anh ta là một người tình hoàn mỹ.”
“Khuyết điểm?” Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ, “Có vẻ hơi thích trốn tránh sự thật.” Cho dù là với tiểu thư Catherine hay là với định nghĩa yên tĩnh.
“Này có thể giúp em xin chữ ký được không?” Trình Hạ chờ mong.
“Hẳn là có thể.” Dạ Phong Vũ lắc đầu cười, “Anh phải nghỉ ngơi, ngủ ngon, fan nhí.”
Phòng gỗ bên cạnh, Augustine đang ở đó nghiên cứu………….. cách nấu thịt bò.
Năm phút đồng hồ sau, nhìn thấy một đống tên gia vị lạ hoắc, tổng tài tiên sinh xoa xoa mi tâm, gọi một cuộc qua chỗ Nghiêm Khải.
“Xin lỗi.” Trong cao ốc Truyền thông Đông Hoàn, Nghiêm Khải tạm dừng cuộc họp, cầm di động đi về phòng nghỉ riêng, “Có việc gì?”
“Gửi cho tôi hướng dẫn nấu canh thịt bò.” Augustine thực thẳng thắn.
Nghiêm Khải tỏ vẻ nghi hoặc.
“Gửi ngay bây giờ.” Augustine mặt không chút thay đổi.
Sau đó điện thoại đã bị ngắt.
Vừa nhìn liền biết tràn ngập tình nghĩa anh em.
………
Augustine: “………..”
Hai phút sau, vừa mới trở lại phòng họp Nghiêm Khải lại nhận được một cuộc điện thoại: “Canh!”
“Tôi đang tham gia một cuộc họp rất quan trọng!” Nghiêm tổng đè nén áp suất rít gào, “Vì sao không hỏi Mục Thu, hoặc người khác?”
“Bởi vì trong tất cả mọi người, chỉ có trình độ nấu nướng của cậu là gần với tôi nhất.” Augustine trả lời, “Tôi không nghĩ là Mục có thể qua điện thoại dạy tôi, làm sao để đem một con bồ câu nhét vào bên trong con gà.”
Nghiêm Khải bị anh làm cho nghẹn họng.
Không thể không nói, lựa chọn của Augustine vẫn phi thường chính xác, bởi vì phương pháp nấu ăn Nghiêm Khải gửi qua quả nhiên rất đơn giản, hơn nữa còn không có cái loại hướng dẫn “hai trăm gram” đòi hỏi phải có công cụ hỗ trợ chuyên nghiệp. Cả một tờ giấy chỉ toàn là “Nấu một nồi nước sôi” “Cắt nhỏ thịt bò” cùng với “Cho thêm muối ăn, chưa vừa tiếp tục cho thêm, mặn thì đổ thêm nước” linh tinh miêu tả thực rõ ràng.
Augustine tải bản hướng dẫn xuống.
Sáng sớm hôm sau, MOKA trong mơ màng ngửi ngửi, sau đó lặng yên không một tiếng động tỉnh dậy mở cửa, đi thẳng vào phòng bếp.
Augustine cầm trong tay cái thìa, quay đầu lạnh lùng nhìn qua.
“Gâu!” MOKA chấn kinh, bốn chân phi như bay lên lầu.
Nhìn thịt bò to nhỏ bất đồng trong nồi, Augustine dùng dĩa đâm một miếng, do dự nhét vào miệng.
………..
………..
Đêm khuya bị đánh thức Nghiêm Khải thực nóng nảy: “Lại làm sao?”
“Tôi chỉ là muốn nói, Nhạc Nhạc nhất định rất yêu cậu.” Augustine mặt không chút thay đổi, phun thịt bò vào thùng rác, lúc ốm ăn phải cái này mà còn không có chia tay.
Nghiêm Khải: “……….”
– Nhạc Nhạc nhất định là thật lòng yêu cậu –
“Tôi gọi bác sĩ tới.” Augustine kiểm tra cổ chân cậu một chút, đứng lên lấy di động ra.
“Trật chân bình thường thôi mà.” Dạ Phong Vũ bám vào cây đứng lên, “Không cần phiền như vậy, trên đảo có tủ thuốc không?”
“Cậu chắc chắn?” Augustine khẽ nhíu mày.
“Chắc chắn, tôi có kinh nghiệm.” Dạ Phong Vũ lấy khăn tay lau qua vết trầy da trên tay, “Đi thôi, về nhà nhỏ trước.”
MOKA nhìn thấy tay phải cậu chảy máu, rốt cuộc ý thức được mình hình như đã gây họa, vì thế cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại, cả đường cụp đuôi, “ư ử” đi sau hai người.
“Thật sự không cần bác sĩ?” Đỡ cậu về lại căn nhà, Augustine lại hỏi.
“Tôi sẽ không lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn.” Dạ Phong Vũ chỉ chỉ ngoài cửa, “Có điều MOKA có vẻ thực áy náy.”
“Ư ư ư.” MOKA cả người toàn bùn, ngồi xổm ở ngoài lén lút nhìn vào trong.
Augustine tìm được hòm thuốc: “Có cần gọi máy bay đưa cậu rời khỏi đây không?”
“Được, cám ơn.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Rất xin lỗi, hình như tôi với MOKA đã quấy rầy ngày nghỉ của anh.”
“Không phải cậu, là MOKA.” Augustine mở một cuộn băng vải, “Món nợ này tôi sẽ tính lên đầu Phillip.”
MOKA tiếp tục ở ngoài cửa thò đầu vào.
“Tôi tự làm được rồi.” Dạ Phong Vũ nhận cuộn băng vải, “Tốt nhất là anh giúp MOKA tắm một chút, nếu không sẽ không sạch được bùn.”
Augustine: “……….”
“Ư ư ư.” MOKA nhỏ giọng rên thực ủy khuất.
Nhìn tay phải Dạ Phong Vũ bị thương, cùng với MOKA nôn nóng loanh quanh, Augustine suy xét một chút khả năng hiện tại lập tức gọi điện thoại cho Phillip, bảo nó lăn đến đây tắm cho chó.
“Tôi có thể dạy cho anh.” Dạ Phong Vũ đề nghị.
“Không cần.” Augustine xắn tay áo, đi nhanh ra cửa, dắt MOKA đến sau nhà.
Dạ Phong Vũ cười cười, tiếp tục xử lý vết trầy trên tay, lại kiểm tra vết trật chân một chút, nhìn mức độ sưng này, chắc là ba bốn ngày sau sẽ khỏi, không nghiêm trọng.
Thu dọn hòm thuốc xong, Dạ Phong Vũ gọi một cuộc điện thoại qua: “Ổn không?”
“Rất ổn.” Augustine nghiến răng nghiến lợi.
“Gâu gâu.” MOKA liều mạng tránh dòng nước, còn đá bay chậu nước.
Nghe tiếng vang truyền đến từ đầu kia, Dạ Phong Vũ hơi nhướng nhướng mi, có vẻ………. Không ổn cho lắm a…………..
Nửa giờ sau, MOKA miễng cưỡng tắm xong, sôi nổi mạnh mẽ chạy vào nhà gỗ.
Augustine toàn thân ướt đẫm chật vật không chịu nổi, ngay cả tóc cũng chảy nước, tây trang cũng bị kéo xộc xệch quá nửa.
Dạ Phong Vũ nhìn anh ba giây, sau đó nói: “Phóng viên báo lá cải nhất định rất vui lòng chụp loại ảnh này.”
“Gâu.” MOKA dùng đầu cọ cọ tay phải bị thương của cậu, nhìn có vẻ hơi chột dạ.
“Không sao.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ cổ nó, tự vịn cái bàn đứng lên.
“Cậu bây giờ không nên lộn xộn.” Augustine nhíu mày, đi đến đỡ lấy cậu.
“Tôi nghĩ anh chắc sẽ không đồng ý giúp MOKA chuẩn bị bữa tối.” Dạ Phong Vũ thẳng thắn, “Nhưng nó thật sự đói bụng rồi.”
Mặt Augustine cứng ngắc.
“Anh đi tắm nước ấm đi, tôi có thể làm.” Dạ Phong Vũ cười cười, “Chỉ cần cắt một miếng thịt bò, chuẩn bị một ít thức ăn cho chó và rau quả thôi.”
“Một ít là bao nhiêu?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ cười nhìn anh: “MOKA nhất định rất vui.”
Augustine mở cửa tủ lạnh, lấy rau xà lách cùng táo cắt ra, sau đó đổ cùng với nửa gói thức ăn cho chó vào bát của MOKA.
“Gâu gâu!” Muốn thịt bò.
Augustine bắt nó mở miệng ăn, sau đó đến phòng khách hỏi Dạ Phong Vũ: “Buổi tối muốn ăn gì?”
“Tủ lạnh có pizza hôm qua còn thừa, chỉ cần làm nóng năm phút đồng hồ.” Dạ Phong Vũ trả lời, “Đương nhiên, không nóng ăn cũng được.” Ăn pizza lạnh, dù sao cũng còn hơn đốt nổ phòng bếp.
“OK.” Augustine xoay người đi, một phút đồng hồ sau, quả nhiên mang pizza lạnh ra, cùng với hai ly rượu.
MOKA vừa ăn thức ăn cho chó, vừa dùng anh mắt ghét bỏ mà nhìn.
“Sáng mai máy bay sẽ đến.” Augustine cầm một miếng pizza cứng ngắc, sau đó vẻ mặt cũng cứng ngắc.
“Vẫn là để tôi đi cho.” Dạ Phong Vũ nín cười đứng lên.
Augustine đỡ cậu vào phòng bếp, sau đó cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình sử dụng lò nướng.
“Tôi có thể đi cùng MOKA không?” Dạ Phong Vũ vừa ăn pizza vừa hỏi.
Augustine ngừng một chút: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi sẽ giữ nó lại?”
“Tôi thật sự rất tò mò hình thức ở chung giữa anh và MOKA trước đây.” Dạ Phong Vũ cười, “Nhìn qua thì hoàn toàn không giống có thể cùng nhau đi dạo.” Càng khỏi nói là cùng đi tới phòng khám trên núi.
“Con gái bác sĩ Grater đã từng tới lâu đài chơi, cô bé rất thích MOKA.” Augustine trả lời, “Đó cũng là lần đầu tiên tôi mang nó ra ngoài.”
“Ở chung với thú cưng có thể giảm bớt áp lực tinh thần.” Dạ Phong Vũ đề nghị, “Hơn nữa MOKA rất thông minh.”
“Nếu nhất định cần tìm, tôi càng muốn ở cùng với Simba.” Augustine bỏ đĩa xuống.
“Con sư tử kia sao?” Dạ Phong Vũ nhướng mi, “Nghe có vẻ rất ngầu.”
“Gâu gâu!” Chó lớn ở ngoài phòng khách hắng giọng sủa.
“Đương nhiên, MOKA cũng rất ngầu.” Dạ Phong Vũ xoay cổ tay một chút, “Nói sao đi nữa, cảm ơn anh hai ngày nghỉ này.”
“Ư ư ư.” MOKA ngậm áo khoác của Augustine đi vào, di động rung ong ong.
“Ngoan.” Dạ Phong Vũ khen ngợi xoa đầu nó.
Augustine đến bên cửa sổ nhận điện thoại.
“Gâu!” MOKA chân trước khoác lên đầu gối Dạ Phong Vũ, ánh mắt ướt át.
Gọi điện thoại tới là quản gia, bởi vì cơ trưởng có việc đột xuất, có thể máy bay phải đến muộn một ngày.
“Vết thương của cậu có vấn đề gì không?” Augustine hỏi.
“Hơn cả vết thương, tôi càng quan tâm việc ngày mai sẽ ăn cái gì.” Dạ Phong Vũ trêu ghẹo.
Augustine nhớ ra đống thịt sống cùng rau dưa chất đầy trong tủ lạnh.
“Có điều thẳng thắn mà nói, cơ sở vật chất của hòn đảo này không đủ hoàn thiện, một mình ở lại có thể sẽ nguy hiểm.” Dạ Phong Vũ nói, “Cho nên anh có thể suy xét việc mang đầu bếp và vệ sĩ đến đây, hoặc là cùng tôi trở về Milan.”
“Tôi cần một không gian tuyệt đối yên tĩnh.” Augustine lắc đầu.
“Tôi không nghĩ là bọn họ quấy rầy đến anh.” Dạ Phong Vũ nói, “Huống hồ MOKA ở đây cũng không được tính là yên tĩnh.”
“Gâu gâu!” MOKA liều mạng lắc đuôi.
Augustine rót lại cho mình một ly: “Tôi nói yên tĩnh, ý là chỉ không gian hoàn toàn bất đồng với trong lâu đài, không có ai quen thuộc xuất hiện.”
“Định nghĩa rất kỳ quái.” Dạ Phong Vũ nhún nhún vai.
“Tôi cần tự hỏi bản thân một việc.” Augustine buông ly rỗng, đưa tay xoa xoa mi tâm.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Trình Hạ như cũ gọi điện thoại tới: “Kỳ nghỉ phép thế nào?”
“Có chút bất ngờ, nhưng rất thú vị.” Dạ Phong Vũ tựa đầu giường.
“Augustine đâu?” Trình Hạ lại hỏi.
“Augustine?” Dạ Phong Vũ giương khóe môi, “Vì sao đột nhiên hỏi tới anh ta?”
“Tò mò.” Trình Hạ ngồi khoanh chân dưới đất, “Có người nói anh ta là quỷ hút máu.”
“Trên thế giới tuyệt đại đa số nhà tư bản đều là quỷ hút máu.” Dạ Phong Vũ lười biếng.
“Cái loại có răng nanh dài.” Trình Hạ bổ sung.
“Khả năng tưởng tượng của em thực phong phú.” Dạ Phong Vũ buồn cười.
“Nói thêm một chút nữa.” Trình Hạ mãnh liệt yêu cầu anh họ tiến hành chia sẻ, “Có…. khuyết điểm không? Truyền thông đều nói anh ta là một người tình hoàn mỹ.”
“Khuyết điểm?” Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ, “Có vẻ hơi thích trốn tránh sự thật.” Cho dù là với tiểu thư Catherine hay là với định nghĩa yên tĩnh.
“Này có thể giúp em xin chữ ký được không?” Trình Hạ chờ mong.
“Hẳn là có thể.” Dạ Phong Vũ lắc đầu cười, “Anh phải nghỉ ngơi, ngủ ngon, fan nhí.”
Phòng gỗ bên cạnh, Augustine đang ở đó nghiên cứu………….. cách nấu thịt bò.
Năm phút đồng hồ sau, nhìn thấy một đống tên gia vị lạ hoắc, tổng tài tiên sinh xoa xoa mi tâm, gọi một cuộc qua chỗ Nghiêm Khải.
“Xin lỗi.” Trong cao ốc Truyền thông Đông Hoàn, Nghiêm Khải tạm dừng cuộc họp, cầm di động đi về phòng nghỉ riêng, “Có việc gì?”
“Gửi cho tôi hướng dẫn nấu canh thịt bò.” Augustine thực thẳng thắn.
Nghiêm Khải tỏ vẻ nghi hoặc.
“Gửi ngay bây giờ.” Augustine mặt không chút thay đổi.
Sau đó điện thoại đã bị ngắt.
Vừa nhìn liền biết tràn ngập tình nghĩa anh em.
………
Augustine: “………..”
Hai phút sau, vừa mới trở lại phòng họp Nghiêm Khải lại nhận được một cuộc điện thoại: “Canh!”
“Tôi đang tham gia một cuộc họp rất quan trọng!” Nghiêm tổng đè nén áp suất rít gào, “Vì sao không hỏi Mục Thu, hoặc người khác?”
“Bởi vì trong tất cả mọi người, chỉ có trình độ nấu nướng của cậu là gần với tôi nhất.” Augustine trả lời, “Tôi không nghĩ là Mục có thể qua điện thoại dạy tôi, làm sao để đem một con bồ câu nhét vào bên trong con gà.”
Nghiêm Khải bị anh làm cho nghẹn họng.
Không thể không nói, lựa chọn của Augustine vẫn phi thường chính xác, bởi vì phương pháp nấu ăn Nghiêm Khải gửi qua quả nhiên rất đơn giản, hơn nữa còn không có cái loại hướng dẫn “hai trăm gram” đòi hỏi phải có công cụ hỗ trợ chuyên nghiệp. Cả một tờ giấy chỉ toàn là “Nấu một nồi nước sôi” “Cắt nhỏ thịt bò” cùng với “Cho thêm muối ăn, chưa vừa tiếp tục cho thêm, mặn thì đổ thêm nước” linh tinh miêu tả thực rõ ràng.
Augustine tải bản hướng dẫn xuống.
Sáng sớm hôm sau, MOKA trong mơ màng ngửi ngửi, sau đó lặng yên không một tiếng động tỉnh dậy mở cửa, đi thẳng vào phòng bếp.
Augustine cầm trong tay cái thìa, quay đầu lạnh lùng nhìn qua.
“Gâu!” MOKA chấn kinh, bốn chân phi như bay lên lầu.
Nhìn thịt bò to nhỏ bất đồng trong nồi, Augustine dùng dĩa đâm một miếng, do dự nhét vào miệng.
………..
………..
Đêm khuya bị đánh thức Nghiêm Khải thực nóng nảy: “Lại làm sao?”
“Tôi chỉ là muốn nói, Nhạc Nhạc nhất định rất yêu cậu.” Augustine mặt không chút thay đổi, phun thịt bò vào thùng rác, lúc ốm ăn phải cái này mà còn không có chia tay.
Nghiêm Khải: “……….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook