Truy Trục Du Hí – Trò Chơi Theo Đuổi (Trò Chơi Tình Nhân)
-
Chương 3: Cùng đi hồ Phong Diệp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Cafesvictim
– Ngày nghỉ tuyệt vời –
“Xem ra nó có vẻ không muốn đi.” Dạ Phong Vũ ra sức lôi MOKA.
Augustine tiên sinh vừa bước tới, MOKA liền thê thê thảm thảm nức nở một tiếng, hơn nữa còn giơ chân trước nhào vào Dạ Phong Vũ, rất có tư thế sinh ly tử biệt.
Dạ Phong Vũ nửa nằm trên thảm, bất đắc dĩ giơ tay đẩy nó.
“MOKA.” Augustine cố kiềm chế, “Về nhà.”
“Nghe lời.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu nó, định đứng lên.
MOKA kiên định đè lại tay cậu, hơn nữa còn xoay thân hướng mông về phía Augustine.
……….
Mười phút sau, Dạ Phong Vũ giúp Augustine pha một tách hồng trà khác: “MOKA có vẻ rất không muốn về.”
Augustine bất đắc dĩ lướt nhìn góc tường.
MOKA ngậm món đồ chơi plastic yêu quý, cảnh giác vạn phần đối diện chủ cũ.
“Liệu có phải trong lâu đài, có gì đó khiến nó mất hứng?” Dạ Phong Vũ đoán.
“Có lẽ vậy.” Augustine xoa xoa mi tâm: “Có một con sư tử đực, còn có một con trăn vàng.”
“Gâu gâu!” MOKA thoải mái lăn lộn trên mặt đất.
“Khó trách.” Dạ Phong Vũ lấy điều khiển từ xa trong miệng nó ra, “Tốt nhất là có thể tách MOKA với mãnh thú ra, không nên nuôi trong cùng một không gian, nếu không nó sẽ không thoải mái.”
“Nhưng nó hiện tại căn bản là không muốn về.” Augustine tựa vào ghế sô pha, “Có lẽ Phillip sẽ có tiếng nói chung với MOKA, nhưng giờ nó đang ở Trung Quốc, tháng sau mới có thể về.”
”Nếu không ngại, tôi có thể chăm sóc nó một thời gian.” Dạ Phong Vũ xoa xoa MOKA, “Đợi Phillip tiên sinh trở về nói sau.”
“OK.” Augustine xoay tròn chiếc nhẫn, vui vẻ nhận lời.
“Gâu gâu gâu.” MOKA ngậm bát ăn, đứng trong phòng bếp ngoáy đuôi.
“Muốn ở lại ăn cơm chiều không?” Dạ Phong Vũ lấy ra một hộp thịt viên.
Augustine buông tay: “Tôi không nghĩ là MOKA sẽ vui vẻ cùng tôi chia sẻ.”
Vừa dứt lời, chó trượt tuyệt đại bự liền ầm ầm bổ nhào về phía này, đè hộp thịt chặt chẽ bảo vệ dưới thân, sợ bị người chiếm mất.
Dạ Phong Vũ đóng cửa tủ lạnh, giọng có chút trêu chọc: “Có vẻ anh không thích hợp nói đùa, sẽ thành sự thật.”
Tuy rằng phòng khách và phòng ngủ hơi trống trải, nhưng phòng bếp lại rất đầy đủ đồ dùng, Dạ Phong Vũ đập trứng gà, cho thêm bơ vào đánh lên.
Augustine cầm một ly rượu đỏ, tựa cửa phòng bếp nhìn cậu: “Không ngờ cậu còn có thể làm những cái này.”
“Tôi cũng không nghĩ anh đồng ý ở lại.” Dạ Phong Vũ đổ trứng vào chảo, “Thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ là thời gian của anh hẳn là được sắp xếp chính xác tới từng phút.”
“Xác thực là như thế, có điều mỗi người đều có quyền được lười biếng.” Augustine hỏi, “Nếu tôi nhớ không lầm, người nhà cậu đang ở Pháp, chứ không phải Italy.”
“Tôi định trước hết ở Milan yên tĩnh một tháng, thuận tiện suy nghĩ chút việc.” Dạ Phong Vũ lấy trứng tráng ra, “Dù sao tôi cũng có ba tháng nghỉ, cho nên lãng phí một chút cũng không sao.”
“Nghe có vẻ như là đang trách tôi.” Augustine nhướng mi.
“Sao thế được, anh là ông chủ của tôi.” Dạ Phong Vũ cười đưa đĩa cho anh, “Đừng để MOKA thấy.”
“Về việc ngưng đầu tư bộ phim điện ảnh kia, rất xin lỗi.” Augustine cầm lấy đĩa, chậm rãi ăn trứng tráng.
Dạ Phong Vũ giúp anh thêm chút hạt tiêu: “Có điều nếu không phải anh nửa đường đổi ý, tôi cũng sẽ không có được kì nghỉ dài như vậy, cho nên không hẳn là việc xấu.”
“Muốn biết nguyên nhân không?” Augustine hỏi.
“Không.” Dạ Phong Vũ tiếp tục dằm khoai tây trong cái tô, “Tôi không có hứng thú với suy nghĩ của ông chủ.”
“Ba ngày nữa có một bữa tiệc tư nhân, cậu có thể đến tham gia.” Augustine đưa đĩa cho cậu, “Đến lúc đó sẽ có nhiều nhà sản xuất và đạo diễn, khả năng có cơ hội mới, coi như bồi thường.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần.” Dạ Phong Vũ cho anh một thìa khoai tây nghiền, “Tôi đến Milan là để nghỉ phép, chứ không phải để làm việc.”
MOKA quanh quẩn ở cách phòng bếp không xa, muốn đi vào ăn chút gì đó, lại sợ bị Augustine bắt đi, cả người lâm vào do dự.
“Mang cái này đút cho nó.” Dạ Phong Vũ đưa qua một miếng thịt gà khô.
“MOKA vừa thấy tôi liền bỏ chạy.” Augustine tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
“Cho nên anh cần một biện pháp xoa dịu quan hệ với nó, chứ không phải cứ luôn trốn tránh.” Dạ Phong Vũ nếm chút canh, “Nếu không sẽ càng ngày càng xa cách nó.”
“Ok.” Augustine buông đĩa, cầm thịt gà đi qua.
MOKA nhanh chóng trốn sau sô pha, như hổ rình mồi làm tư thế công kích.
“Thẳng thắn mà nói, tao cũng không phải rất muốn mang mày về.” Augustine nghiến răng nghiến lợi.
“Gâu gâu!” MOKA lớn tiếng cầu cứu phòng bếp.
Dạ Phong Vũ nhíu mày, buông cái muôi đi ra ngoài.
Augustine nhanh chóng cong khóe miệng, hòa ái đưa thịt gà qua.
MOKA ngậm thịt gà, thật cẩn thận dán sát tường mà chạy về ổ, một lát sau lại cẩn thận quay lại, ngậm món đồ chơi yêu quý trở về, để tránh bị trộm đi.
Augustine: “……….”
Không ai có hứng thú với món đồ chơi rách của mày đâu.
Bữa tối là mỳ ý đơn giản với salad khoai tây nghiền, trang trí và hương vị đều nhẹ nhàng khoan khoái.
Sau khi MOKA nhận từ trong tay Augustine vài miếng cà chua, cuối cùng đối với chủ cũ cũng có một chút gọi là thân cận, nhưng thật sự chỉ là một chút mà thôi. Sau khi Augustine cơm nước xong tính toán rời đi, MOKA lại cảnh giác mãnh liệt, chạy trối chết về phòng ngủ.
“Từ từ thôi sẽ được.” Dạ Phong Vũ đưa cho anh một chiếc ô.
Augustine đối với việc này hoàn toàn không hy vọng, dựa theo chỉ số thông minh của MOKA, cứ từ từ thế này, chính mình có thể bước vào cửa ngôi nhà này lần nữa hay không còn là điều khó nói trước.
Đợi Augustine đi rồi, Dạ Phong Vũ thu dọn đồ chơi trên sàn, ôm MOKA xoa xoa: “Anh ta là chủ nhân của mày, không thể chĩa mông vào mặt anh ta.”
MOKA giương miệng hà hơi.
“Hai ngày nữa dẫn mày đến công viên chơi ném đĩa nhé?” Dạ Phong Vũ hỏi.
MOKA vui vẻ ngoáy đuôi, thè lưỡi liếm mặt cậu.
“Augustine tiên sinh, MOKA đâu?” Thấy anh tay không trở về, quản gia hơi nghi hoặc.
“Không chịu trở về lâu đài.” Augustine lau tay, “Hơn nữa không ai có thể thuyết phục nó.”
Quản gia: “………”
Thuyết phục?
“Hiện tại nó sống rất tốt, chờ Phillip trở về rồi nói.” Augustine đi vào thư phòng, “Hôm nay có việc gì không?”
“Cuộc họp buổi chiều nay dời đến thứ sáu tuần sau, còn lại đều như cũ.” Quản gia mở lịch làm việc, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, “Còn có một việc, buổi tiệc ba ngày sau, tiểu thư Catherine cũng sẽ tham dự.”
Augustine khẽ nhíu mày: “Tôi không nhớ là trong danh sách có cô ta.”
“Nhưng đạo diễn Alsen mời cô ấy làm bạn đồng hành.” Quản gia giải thích.
Augustine đau đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Có lẽ ngài có thể thử xem, tiểu thư Catherine vẫn luôn để ý tới ngài.” Quản gia đặt trước mặt anh một ly hồng trà.
“Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần thứ ba chú nói những lời này.” Augustine tựa vào lưng ghế rộng, “Đáp án của tôi cũng vậy.”
“Vâng.” Quản gia thở dài trong lòng, nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng.
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Buổi chiều hôm nay ánh nắng tươi sáng hiếm thấy, Dạ Phong Vũ đưa MOKA đi công viên thể thao, Alaska thân hình lớn cho dù đến đâu cũng đều hấp dẫn sự chú ý, huống chi chủ nhân lại còn suất khí mê người. Cho nên kế hoạch vốn là mang MOKA đi chơi ném đĩa không thể không thay đổi, trở thành chụp ảnh với du khách, ít nhất một trăm tấm.
“Bye!” Cuối cùng một cậu bé lưu luyến không rời, vừa đi vừa vẫy tay chào.
MOKA uy phong lầm lẫm ngồi xổm trên cỏ, vẻ mặt lãnh khốc, trông giống như một con sư tử, hoặc là một con sói.
“A!” Cậu nhóc cắn nắm tay, rất muốn quay lại ôm thêm cái nữa, đến khi bị ba ẵm lên xe, còn không quên ghé vào cửa kính xe nhìn theo.
MOKA nhìn cậu nhóc rời đi, sau đó liền xòe bốn chân nằm trên cỏ, méo miệng thở ra.
Dạ Phong Vũ ngồi ở bên cạnh, cười vỗ vỗ nó: “Cảm giác làm ngôi sao thế nào?”
“Gâu gâu.” MOKA nâng đầu đặt lên đầu gối cậu.
“Nghỉ ngơi một chút rồi dẫn mày đi mua thịt gà.” Dạ Phong Vũ vặn nắp bình nước, “Sau đó đi dạo dưới bóng cây được không?”
MOKA đặt chân trước đặt lên tay cậu, tỏ vẻ đồng ý.
Về nhà tắm rửa xong lại thay quần áo, khi ra cửa sắc trời đã gần như tối hẳn. Đường nhỏ bốn phía im lặng, đèn đường mờ nhạt, gió mát mẻ thổi qua tai, cả người đều trầm tĩnh lại. MOKA gặm thịt gà, vừa nhai vừa cọ Dạ Phong Vũ, thuận tiện đẩy vào tay cậu một miếng gà chiên.
“Chờ khi về lâu đài, sẽ không có ai cùng chơi với mày.” Dạ Phong Vũ cho nó uống nước, “Một mình rất nhàm chán đúng không.”
MOKA dùng cái đầu to cọ cọ cậu, ánh mắt vừa ướt át vừa mềm mại.
“Thật ngoan.” Dạ Phong Vũ ôm nó lên ghế dài, dùng sức xoa lại xoa, “Chi bằng nghĩ cách, để giữ mày lại đi.”
MOKA làm nũng trong ngực cậu, hơn nữa còn ý đồ liếm liếm chủ nhân mới khêu gợi.
Dạ Phong Vũ cười đẩy nó ra, thu gọn rác lại, vừa mới chuẩn bị cầm dây xích, MOKA lại đột nhiên nhảy xuống đất, ô ô ô tạo tư thế công kích, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Augustine thân thủ nhanh nhẹn bay qua tường vây, vững vàng nhảy xuống bụi cỏ.
Dạ Phong Vũ: “……….”
Sau khi thấy rõ đối phương là ai, MOKA cụp đuôi nhanh như chớp trốn sau gốc cây, thật cẩn thận lộ ra nửa đầu quan sát, chuẩn bị sẵn sàng trốn.
“Đêm nay là tiệc vượt ngục phải không?” Sau một lát im lặng, Dạ Phong Vũ trêu chọc.
Augustine làm như không nghe thấy, tao nhã vỗ bụi trên người: “Vì sao cậu ở đây?”
“MOKA thích cái ghế dài này.” Dạ Phong Vũ quăng hộp gà chiên vào thùng rác, “Chúng tôi vừa ăn tối xong.”
“Có thể mời tôi đến nhà uống một ly không?” Augustine hỏi.
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ thân thiện, gọi MOKA về.
“Ngao ngao!” Không được!
Augustine: “……….”
“Ngoan, không ai mang mày về lâu đài đâu.” Dạ Phong Vũ đành phải tự mình đi qua, ngồi xuống vỗ vỗ nó, “Đừng sợ.”
Trên đường về nhà, MOKA vẫn luôn giữ vẻ mặt đề phòng, chỉ cần chạm mắt cùng chủ cũ, sẽ nhanh chóng né tránh, coi như người không tồn tại.
Lần đầu tiên trong đời Augustine biết rằng, thì ra mình còn có thể bị ghét bỏ như vậy.
Nhà trọ vẫn như trước, có điều thêm mấy chậu cây nhỏ xanh biếc, còn có một cái ổ chó mới mềm mại.
“Uống rượu lần trước anh mang tới được không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“OK.” Augustine gật đầu, thuận tiện đặt cà vạt xuống.
MOKA nhanh chóng chạy tới, giựt cà vạt ngậm về ổ chó.
Có đồ chơi mới.
Augustine: “……………”
Dạ Phong Vũ cười lắc đầu: “Thật xin lỗi, chỉ là MOKA thật sự có rất nhiều tật xấu, phải từ từ mới có thể sửa.”
Augustine nhún vai: “Không ngạc nhiên.” Dù sao cũng là chó Phillip dạy ra, không phá nhà đã là tốt rồi.
Di động ong ong rung lên, Augustine nhìn thoáng qua, đau đầu mà xoa huyệt Thái Dương.
Dạ Phong Vũ thức thời đứng lên, đến phòng bếp lấy dụng cụ rót rượu. Có thể làm cho anh ta tình nguyện trèo tường cũng không muốn đối mặt, đại khái không phải phiền toái nhỏ.
MOKA theo vào phòng bếp, ở bên chân cậu phát cuồng vui vẻ chạy tới chạy lui, Dạ Phong Vũ bị xô cho không bưng nổi tách trà, vì thế cười đầu hàng: “Rồi rồi, đi ra ngoài chơi.”
“Gâu gâu!” MOKA ôm chân cậu không buông.
“Hai người ở chung thực hòa hợp.” Augustine nói chuyện điện thoại xong, đứng ở cửa phòng bếp.
“Nếu anh có thể thêm chút thời gian cùng MOKA, nó cũng sẽ đồng ý chơi cùng anh.” Dạ Phong Vũ rửa tay, “Sư tử và trăn vàng đối với Alaska mà nói, cũng không phải thực đủ tiêu chuẩn làm bạn chơi cùng.”
“Hôm nay trong bữa tiệc, đạo diễn Alsen có nhắc đến cậu.” Augustine nhận ly rượu đỏ từ tay cậu, “Thật sự rất được hoan nghênh.”
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ dắt MOKA về tới ổ chó, “Về sau có cơ hội, hy vọng được hợp tác với đạo diễn.”
“Có điều cậu có vẻ là một diễn viên rất tùy hứng.” Augustine hứng thú tựa trên khung cửa sổ.
“Tôi chỉ là không muốn nhận nhiều việc mà thôi, hưởng thụ cuộc sống đối với tôi mà nói rất quan trọng.” Dạ Phong Vũ nhướng mi, “Có điều giữa đường quyết định rút đầu tư, làm lỡ cả kế hoạch quay phim, nghe ra cũng thực tùy hứng.”
Augustine giơ ly rượu: “Tôi sẽ bồi thường cho cậu.”
“Thật sao?” Dạ Phong Vũ rót cho mình một ly rượu, đáy mắt có ý trêu chọc, “Tôi sẽ tưởng là thật.”
“Muốn cái gì?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ nhìn ra phòng khách.
“Gâu gâu!” MOKA đang ở đó vui vẻ gặm đồ chơi.
Augustine thế nhưng thật có chút bất ngờ: “Chắc chắn chứ? Có lẽ tôi có thể cho cậu nhiều hơn thế.”
“Ý anh là công việc?” Dạ Phong Vũ cười cười, “Trừ MOKA, tôi cũng không thiếu gì.”
“Nhưng MOKA là chó của Phillip.” Augustine buông tay, “Cho dù tôi đồng ý, cũng phải hỏi ý kiến nó.”
“Được.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Chờ anh ta từ Trung Quốc về, hy vọng ngài có thể cho tôi cơ hội nói chuyện với anh ta.”
MOKA ngáp dài, khò khè khò khè ngủ.
Bóng đêm dần sâu, quản gia lại gọi điện thoại tới, nói bữa tiệc đã kết thúc.
“Sau đó thì sao?” Augustine hỏi.
“Tiểu thư Catherine còn muốn ở lại Milan một thời gian.” Quản gia cân nhắc từ ngữ, “Nếu ngài muốn tránh triệt để, có vẻ không dễ dàng.”
Augustine hơi buồn rầu.
“Có cần mượn một chiếc áo khoác không? Gió bên ngoài hơi lạnh.” Dạ Phong Vũ đi từ phòng bếp ra, đưa cho anh một ly cacao nóng.
“Muốn đi hồ Phong Diệp* không?” Augustine đột nhiên hỏi.
(* Phong Diệp – Lá phong)
“Hồ Phong Diệp?” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Chưa từng nghe tới nơi này.”
“Là hồ tư nhân của tôi, cách Milan không xa.” Augustine xoay chiếc nhẫn trên tay một chút, “Dù sao cậu cũng đang nghỉ phép, chi bằng đổi một nơi khác mới hơn.”
“Cảm ơn ý tốt, nhưng tôi chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian.” Dạ Phong Vũ uyển chuyển từ chối.
“Hồ Phong Diệp không có người khác.” Augustine lại không muốn buông tha cậu, “Chỉ có cậu và tôi.” Sau đó lại bổ sung, “Còn có MOKA.”
Hai người? Dạ Phong Vũ càng thêm khó hiểu, bởi vì mặc kệ là xem xét từ phía nào, dường như đều có chút kì quái.
Augustine không có giải thích nhiều, chỉ là nhìn cậu hơi khiêu khích.
Di động lần thứ hai vang lên, Augustine ấn phím nhận, giọng có chút lười nhác: “Thật xin lỗi, tôi chắc là phải rời khỏi Milan một tuần, tiếp nhận trị liệu thư giãn.”
Dạ Phong Vũ cười cười: “OK.”
“Hả?” Augustine cúp điện thoại.
“Tôi đi Phong Diệp hồ.” Dạ Phong Vũ đồng ý, “Còn có MOKA.”
“Tốt.” Augustine đứng lên, “Tôi sẽ chuẩn bị máy bay tư nhân.”
“Áo khoác của anh còn trên sô pha.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.
“Tôi cũng không định đi.” Augustine dừng bước ở cửa toilet, “Trả thù lao, cậu thu tôi một đêm.”
“Bên kia phố là khách sạn, nếu anh không muốn trở về lâu —–” nói còn chưa dứt lời, cửa toilet đã khóa lại.
MOKA ngậm áo khoác của Augustine, uy nghiêm ngồi xổm cạnh cửa toilet, tính toán chờ anh đi ra liền vứt lại, sau đó rời đi, dù sao cũng tới lúc đi ngủ rồi.
Dạ Phong Vũ buồn cười, lấy áo khoác từ miệng nó ra: “Ngoan, đêm nay không được phá.”
MOKA vui vẻ cắn lung tung trong phòng. Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ, hay là mang ổ chó ra khỏi phòng ngủ, đặt ở sô pha phòng khách.
“Gâu gâu!” MOKA kháng nghị.
“Nghe lời, tao với mày ngủ phòng khách.”
Dạ Phong Vũ an ủi, lại trải lên sô pha một lớp chăn.
MOKA liều mạng cắn cái ổ lôi về phòng ngủ.
“Tôi không nghĩ là MOKA đồng ý ngủ cạnh mình.” Augustine sờ sờ cằm, nhắc nhở.
Dạ Phong Vũ đặt gối đầu lên sô pha: “Cho nên tôi với nó ngủ phòng khách.”
MOKA tha ổ chó về chỗ cũ, uy phong lầm lẫm canh giữ cửa phòng ngủ, rất có tư thế cùng ổ chó tồn vong.
………..
Vì thế đêm này, Augustine ngủ sô pha lần đầu tiên trong đời. Mà MOKA lúc xác định rằng anh thật sự sẽ không đi, dứt khoát túm ổ chó đến ngủ ở cửa phòng ngủ, bảo vệ chủ mới, để tránh có người nửa đêm xông tới!
Augustine hoàn toàn không muốn để ý đến nó nữa.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, MOKA tỉnh ngủ liền ghé vào giường nhỏ giọng ô ô một chút, cảm thấy hơi nhàm chán.
Ba giờ sáng, Dạ Phong Vũ ngủ thật sâu, hiển nhiên sẽ không tỉnh lại chơi với nó. MOKA thất vọng nằm úp sấp trên mặt đất, gặm món đồ chơi plastic yêu thích, vẩy đuôi đi ra phòng khách.
Trên sô pha xếp chăn, MOKA giống như mọi khi dùng sức nhào qua, lúc ở trên không trung mới ý thức được tựa như có chỗ nào không đúng, khẩn trương kêu to: “Gâu gâu!”
Augustine bị đánh thức, mơ mơ màng màng chỉ thấy một con quái vật cực bự bay về phía mình, vì thế theo bản năng che đầu.
“Ô!” MOKA ầm ầm hạ xuống người anh, lại nhanh chóng chạy đi.
Augustine hoảng hốt mất bình tĩnh, ngồi trên sô pha ho khan.
Dạ Phong Vũ nghe được động tĩnh cũng khoác áo ngủ đi ra, bật đèn phòng khách lên giật mình: “Chuyện gì xảy ra?”
MOKA cụp đuôi, ảo não chạy đến phía sau cậu, chỉ hé ra một con mắt ngó Augustine.
………
Thế giới thực im lặng.
Hậu quả của trận ầm ĩ đêm khuya này, chính là hai người đều bị gây sức ép không còn buồn ngủ, đầu sỏ gây chuyện thì lại rất nhanh liền ngủ vù vù.
Dạ Phong Vũ lấy ra chai rượu đỏ còn một nửa: “Có cần uống một ly không?”
“OK.” Augustine mở cửa sổ, trêu chọc nói, “Nửa đêm bị một con Alaska to lớn nhảy lên người, coi như là trải nghiệm khó có được.”
“Chỗ này ngắm cảnh đêm rất được.” Dạ Phong Vũ tựa vào bên kia khung cửa sổ, “Cho nên mất ngủ cũng không tính là chuyện xấu.”
Hương rượu tỏa ra trong không khí, Augustine hơi nhắm mắt lại, cảm thấy………. Buông thả như vậy, tựa hồ cũng là một lựa chọn không tồi.
~*~
1. MOKA làm màu y như người đã dạy dỗ ẻm.
2. Hãy tưởng tượng đây là kích cỡ của em MOKA
Và nửa đêm anh Augustine bị ẻm phi thân vào đậu lên người, Amen….
Edit & Beta: Cafesvictim
– Ngày nghỉ tuyệt vời –
“Xem ra nó có vẻ không muốn đi.” Dạ Phong Vũ ra sức lôi MOKA.
Augustine tiên sinh vừa bước tới, MOKA liền thê thê thảm thảm nức nở một tiếng, hơn nữa còn giơ chân trước nhào vào Dạ Phong Vũ, rất có tư thế sinh ly tử biệt.
Dạ Phong Vũ nửa nằm trên thảm, bất đắc dĩ giơ tay đẩy nó.
“MOKA.” Augustine cố kiềm chế, “Về nhà.”
“Nghe lời.” Dạ Phong Vũ vỗ vỗ đầu nó, định đứng lên.
MOKA kiên định đè lại tay cậu, hơn nữa còn xoay thân hướng mông về phía Augustine.
……….
Mười phút sau, Dạ Phong Vũ giúp Augustine pha một tách hồng trà khác: “MOKA có vẻ rất không muốn về.”
Augustine bất đắc dĩ lướt nhìn góc tường.
MOKA ngậm món đồ chơi plastic yêu quý, cảnh giác vạn phần đối diện chủ cũ.
“Liệu có phải trong lâu đài, có gì đó khiến nó mất hứng?” Dạ Phong Vũ đoán.
“Có lẽ vậy.” Augustine xoa xoa mi tâm: “Có một con sư tử đực, còn có một con trăn vàng.”
“Gâu gâu!” MOKA thoải mái lăn lộn trên mặt đất.
“Khó trách.” Dạ Phong Vũ lấy điều khiển từ xa trong miệng nó ra, “Tốt nhất là có thể tách MOKA với mãnh thú ra, không nên nuôi trong cùng một không gian, nếu không nó sẽ không thoải mái.”
“Nhưng nó hiện tại căn bản là không muốn về.” Augustine tựa vào ghế sô pha, “Có lẽ Phillip sẽ có tiếng nói chung với MOKA, nhưng giờ nó đang ở Trung Quốc, tháng sau mới có thể về.”
”Nếu không ngại, tôi có thể chăm sóc nó một thời gian.” Dạ Phong Vũ xoa xoa MOKA, “Đợi Phillip tiên sinh trở về nói sau.”
“OK.” Augustine xoay tròn chiếc nhẫn, vui vẻ nhận lời.
“Gâu gâu gâu.” MOKA ngậm bát ăn, đứng trong phòng bếp ngoáy đuôi.
“Muốn ở lại ăn cơm chiều không?” Dạ Phong Vũ lấy ra một hộp thịt viên.
Augustine buông tay: “Tôi không nghĩ là MOKA sẽ vui vẻ cùng tôi chia sẻ.”
Vừa dứt lời, chó trượt tuyệt đại bự liền ầm ầm bổ nhào về phía này, đè hộp thịt chặt chẽ bảo vệ dưới thân, sợ bị người chiếm mất.
Dạ Phong Vũ đóng cửa tủ lạnh, giọng có chút trêu chọc: “Có vẻ anh không thích hợp nói đùa, sẽ thành sự thật.”
Tuy rằng phòng khách và phòng ngủ hơi trống trải, nhưng phòng bếp lại rất đầy đủ đồ dùng, Dạ Phong Vũ đập trứng gà, cho thêm bơ vào đánh lên.
Augustine cầm một ly rượu đỏ, tựa cửa phòng bếp nhìn cậu: “Không ngờ cậu còn có thể làm những cái này.”
“Tôi cũng không nghĩ anh đồng ý ở lại.” Dạ Phong Vũ đổ trứng vào chảo, “Thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ là thời gian của anh hẳn là được sắp xếp chính xác tới từng phút.”
“Xác thực là như thế, có điều mỗi người đều có quyền được lười biếng.” Augustine hỏi, “Nếu tôi nhớ không lầm, người nhà cậu đang ở Pháp, chứ không phải Italy.”
“Tôi định trước hết ở Milan yên tĩnh một tháng, thuận tiện suy nghĩ chút việc.” Dạ Phong Vũ lấy trứng tráng ra, “Dù sao tôi cũng có ba tháng nghỉ, cho nên lãng phí một chút cũng không sao.”
“Nghe có vẻ như là đang trách tôi.” Augustine nhướng mi.
“Sao thế được, anh là ông chủ của tôi.” Dạ Phong Vũ cười đưa đĩa cho anh, “Đừng để MOKA thấy.”
“Về việc ngưng đầu tư bộ phim điện ảnh kia, rất xin lỗi.” Augustine cầm lấy đĩa, chậm rãi ăn trứng tráng.
Dạ Phong Vũ giúp anh thêm chút hạt tiêu: “Có điều nếu không phải anh nửa đường đổi ý, tôi cũng sẽ không có được kì nghỉ dài như vậy, cho nên không hẳn là việc xấu.”
“Muốn biết nguyên nhân không?” Augustine hỏi.
“Không.” Dạ Phong Vũ tiếp tục dằm khoai tây trong cái tô, “Tôi không có hứng thú với suy nghĩ của ông chủ.”
“Ba ngày nữa có một bữa tiệc tư nhân, cậu có thể đến tham gia.” Augustine đưa đĩa cho cậu, “Đến lúc đó sẽ có nhiều nhà sản xuất và đạo diễn, khả năng có cơ hội mới, coi như bồi thường.”
“Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần.” Dạ Phong Vũ cho anh một thìa khoai tây nghiền, “Tôi đến Milan là để nghỉ phép, chứ không phải để làm việc.”
MOKA quanh quẩn ở cách phòng bếp không xa, muốn đi vào ăn chút gì đó, lại sợ bị Augustine bắt đi, cả người lâm vào do dự.
“Mang cái này đút cho nó.” Dạ Phong Vũ đưa qua một miếng thịt gà khô.
“MOKA vừa thấy tôi liền bỏ chạy.” Augustine tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
“Cho nên anh cần một biện pháp xoa dịu quan hệ với nó, chứ không phải cứ luôn trốn tránh.” Dạ Phong Vũ nếm chút canh, “Nếu không sẽ càng ngày càng xa cách nó.”
“Ok.” Augustine buông đĩa, cầm thịt gà đi qua.
MOKA nhanh chóng trốn sau sô pha, như hổ rình mồi làm tư thế công kích.
“Thẳng thắn mà nói, tao cũng không phải rất muốn mang mày về.” Augustine nghiến răng nghiến lợi.
“Gâu gâu!” MOKA lớn tiếng cầu cứu phòng bếp.
Dạ Phong Vũ nhíu mày, buông cái muôi đi ra ngoài.
Augustine nhanh chóng cong khóe miệng, hòa ái đưa thịt gà qua.
MOKA ngậm thịt gà, thật cẩn thận dán sát tường mà chạy về ổ, một lát sau lại cẩn thận quay lại, ngậm món đồ chơi yêu quý trở về, để tránh bị trộm đi.
Augustine: “……….”
Không ai có hứng thú với món đồ chơi rách của mày đâu.
Bữa tối là mỳ ý đơn giản với salad khoai tây nghiền, trang trí và hương vị đều nhẹ nhàng khoan khoái.
Sau khi MOKA nhận từ trong tay Augustine vài miếng cà chua, cuối cùng đối với chủ cũ cũng có một chút gọi là thân cận, nhưng thật sự chỉ là một chút mà thôi. Sau khi Augustine cơm nước xong tính toán rời đi, MOKA lại cảnh giác mãnh liệt, chạy trối chết về phòng ngủ.
“Từ từ thôi sẽ được.” Dạ Phong Vũ đưa cho anh một chiếc ô.
Augustine đối với việc này hoàn toàn không hy vọng, dựa theo chỉ số thông minh của MOKA, cứ từ từ thế này, chính mình có thể bước vào cửa ngôi nhà này lần nữa hay không còn là điều khó nói trước.
Đợi Augustine đi rồi, Dạ Phong Vũ thu dọn đồ chơi trên sàn, ôm MOKA xoa xoa: “Anh ta là chủ nhân của mày, không thể chĩa mông vào mặt anh ta.”
MOKA giương miệng hà hơi.
“Hai ngày nữa dẫn mày đến công viên chơi ném đĩa nhé?” Dạ Phong Vũ hỏi.
MOKA vui vẻ ngoáy đuôi, thè lưỡi liếm mặt cậu.
“Augustine tiên sinh, MOKA đâu?” Thấy anh tay không trở về, quản gia hơi nghi hoặc.
“Không chịu trở về lâu đài.” Augustine lau tay, “Hơn nữa không ai có thể thuyết phục nó.”
Quản gia: “………”
Thuyết phục?
“Hiện tại nó sống rất tốt, chờ Phillip trở về rồi nói.” Augustine đi vào thư phòng, “Hôm nay có việc gì không?”
“Cuộc họp buổi chiều nay dời đến thứ sáu tuần sau, còn lại đều như cũ.” Quản gia mở lịch làm việc, cẩn thận quan sát sắc mặt anh, “Còn có một việc, buổi tiệc ba ngày sau, tiểu thư Catherine cũng sẽ tham dự.”
Augustine khẽ nhíu mày: “Tôi không nhớ là trong danh sách có cô ta.”
“Nhưng đạo diễn Alsen mời cô ấy làm bạn đồng hành.” Quản gia giải thích.
Augustine đau đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”
“Có lẽ ngài có thể thử xem, tiểu thư Catherine vẫn luôn để ý tới ngài.” Quản gia đặt trước mặt anh một ly hồng trà.
“Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần thứ ba chú nói những lời này.” Augustine tựa vào lưng ghế rộng, “Đáp án của tôi cũng vậy.”
“Vâng.” Quản gia thở dài trong lòng, nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng.
Ba ngày trôi qua rất nhanh. Buổi chiều hôm nay ánh nắng tươi sáng hiếm thấy, Dạ Phong Vũ đưa MOKA đi công viên thể thao, Alaska thân hình lớn cho dù đến đâu cũng đều hấp dẫn sự chú ý, huống chi chủ nhân lại còn suất khí mê người. Cho nên kế hoạch vốn là mang MOKA đi chơi ném đĩa không thể không thay đổi, trở thành chụp ảnh với du khách, ít nhất một trăm tấm.
“Bye!” Cuối cùng một cậu bé lưu luyến không rời, vừa đi vừa vẫy tay chào.
MOKA uy phong lầm lẫm ngồi xổm trên cỏ, vẻ mặt lãnh khốc, trông giống như một con sư tử, hoặc là một con sói.
“A!” Cậu nhóc cắn nắm tay, rất muốn quay lại ôm thêm cái nữa, đến khi bị ba ẵm lên xe, còn không quên ghé vào cửa kính xe nhìn theo.
MOKA nhìn cậu nhóc rời đi, sau đó liền xòe bốn chân nằm trên cỏ, méo miệng thở ra.
Dạ Phong Vũ ngồi ở bên cạnh, cười vỗ vỗ nó: “Cảm giác làm ngôi sao thế nào?”
“Gâu gâu.” MOKA nâng đầu đặt lên đầu gối cậu.
“Nghỉ ngơi một chút rồi dẫn mày đi mua thịt gà.” Dạ Phong Vũ vặn nắp bình nước, “Sau đó đi dạo dưới bóng cây được không?”
MOKA đặt chân trước đặt lên tay cậu, tỏ vẻ đồng ý.
Về nhà tắm rửa xong lại thay quần áo, khi ra cửa sắc trời đã gần như tối hẳn. Đường nhỏ bốn phía im lặng, đèn đường mờ nhạt, gió mát mẻ thổi qua tai, cả người đều trầm tĩnh lại. MOKA gặm thịt gà, vừa nhai vừa cọ Dạ Phong Vũ, thuận tiện đẩy vào tay cậu một miếng gà chiên.
“Chờ khi về lâu đài, sẽ không có ai cùng chơi với mày.” Dạ Phong Vũ cho nó uống nước, “Một mình rất nhàm chán đúng không.”
MOKA dùng cái đầu to cọ cọ cậu, ánh mắt vừa ướt át vừa mềm mại.
“Thật ngoan.” Dạ Phong Vũ ôm nó lên ghế dài, dùng sức xoa lại xoa, “Chi bằng nghĩ cách, để giữ mày lại đi.”
MOKA làm nũng trong ngực cậu, hơn nữa còn ý đồ liếm liếm chủ nhân mới khêu gợi.
Dạ Phong Vũ cười đẩy nó ra, thu gọn rác lại, vừa mới chuẩn bị cầm dây xích, MOKA lại đột nhiên nhảy xuống đất, ô ô ô tạo tư thế công kích, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Augustine thân thủ nhanh nhẹn bay qua tường vây, vững vàng nhảy xuống bụi cỏ.
Dạ Phong Vũ: “……….”
Sau khi thấy rõ đối phương là ai, MOKA cụp đuôi nhanh như chớp trốn sau gốc cây, thật cẩn thận lộ ra nửa đầu quan sát, chuẩn bị sẵn sàng trốn.
“Đêm nay là tiệc vượt ngục phải không?” Sau một lát im lặng, Dạ Phong Vũ trêu chọc.
Augustine làm như không nghe thấy, tao nhã vỗ bụi trên người: “Vì sao cậu ở đây?”
“MOKA thích cái ghế dài này.” Dạ Phong Vũ quăng hộp gà chiên vào thùng rác, “Chúng tôi vừa ăn tối xong.”
“Có thể mời tôi đến nhà uống một ly không?” Augustine hỏi.
“Đương nhiên.” Dạ Phong Vũ thân thiện, gọi MOKA về.
“Ngao ngao!” Không được!
Augustine: “……….”
“Ngoan, không ai mang mày về lâu đài đâu.” Dạ Phong Vũ đành phải tự mình đi qua, ngồi xuống vỗ vỗ nó, “Đừng sợ.”
Trên đường về nhà, MOKA vẫn luôn giữ vẻ mặt đề phòng, chỉ cần chạm mắt cùng chủ cũ, sẽ nhanh chóng né tránh, coi như người không tồn tại.
Lần đầu tiên trong đời Augustine biết rằng, thì ra mình còn có thể bị ghét bỏ như vậy.
Nhà trọ vẫn như trước, có điều thêm mấy chậu cây nhỏ xanh biếc, còn có một cái ổ chó mới mềm mại.
“Uống rượu lần trước anh mang tới được không?” Dạ Phong Vũ hỏi.
“OK.” Augustine gật đầu, thuận tiện đặt cà vạt xuống.
MOKA nhanh chóng chạy tới, giựt cà vạt ngậm về ổ chó.
Có đồ chơi mới.
Augustine: “……………”
Dạ Phong Vũ cười lắc đầu: “Thật xin lỗi, chỉ là MOKA thật sự có rất nhiều tật xấu, phải từ từ mới có thể sửa.”
Augustine nhún vai: “Không ngạc nhiên.” Dù sao cũng là chó Phillip dạy ra, không phá nhà đã là tốt rồi.
Di động ong ong rung lên, Augustine nhìn thoáng qua, đau đầu mà xoa huyệt Thái Dương.
Dạ Phong Vũ thức thời đứng lên, đến phòng bếp lấy dụng cụ rót rượu. Có thể làm cho anh ta tình nguyện trèo tường cũng không muốn đối mặt, đại khái không phải phiền toái nhỏ.
MOKA theo vào phòng bếp, ở bên chân cậu phát cuồng vui vẻ chạy tới chạy lui, Dạ Phong Vũ bị xô cho không bưng nổi tách trà, vì thế cười đầu hàng: “Rồi rồi, đi ra ngoài chơi.”
“Gâu gâu!” MOKA ôm chân cậu không buông.
“Hai người ở chung thực hòa hợp.” Augustine nói chuyện điện thoại xong, đứng ở cửa phòng bếp.
“Nếu anh có thể thêm chút thời gian cùng MOKA, nó cũng sẽ đồng ý chơi cùng anh.” Dạ Phong Vũ rửa tay, “Sư tử và trăn vàng đối với Alaska mà nói, cũng không phải thực đủ tiêu chuẩn làm bạn chơi cùng.”
“Hôm nay trong bữa tiệc, đạo diễn Alsen có nhắc đến cậu.” Augustine nhận ly rượu đỏ từ tay cậu, “Thật sự rất được hoan nghênh.”
“Cám ơn.” Dạ Phong Vũ dắt MOKA về tới ổ chó, “Về sau có cơ hội, hy vọng được hợp tác với đạo diễn.”
“Có điều cậu có vẻ là một diễn viên rất tùy hứng.” Augustine hứng thú tựa trên khung cửa sổ.
“Tôi chỉ là không muốn nhận nhiều việc mà thôi, hưởng thụ cuộc sống đối với tôi mà nói rất quan trọng.” Dạ Phong Vũ nhướng mi, “Có điều giữa đường quyết định rút đầu tư, làm lỡ cả kế hoạch quay phim, nghe ra cũng thực tùy hứng.”
Augustine giơ ly rượu: “Tôi sẽ bồi thường cho cậu.”
“Thật sao?” Dạ Phong Vũ rót cho mình một ly rượu, đáy mắt có ý trêu chọc, “Tôi sẽ tưởng là thật.”
“Muốn cái gì?” Augustine hỏi.
Dạ Phong Vũ nhìn ra phòng khách.
“Gâu gâu!” MOKA đang ở đó vui vẻ gặm đồ chơi.
Augustine thế nhưng thật có chút bất ngờ: “Chắc chắn chứ? Có lẽ tôi có thể cho cậu nhiều hơn thế.”
“Ý anh là công việc?” Dạ Phong Vũ cười cười, “Trừ MOKA, tôi cũng không thiếu gì.”
“Nhưng MOKA là chó của Phillip.” Augustine buông tay, “Cho dù tôi đồng ý, cũng phải hỏi ý kiến nó.”
“Được.” Dạ Phong Vũ gật đầu, “Chờ anh ta từ Trung Quốc về, hy vọng ngài có thể cho tôi cơ hội nói chuyện với anh ta.”
MOKA ngáp dài, khò khè khò khè ngủ.
Bóng đêm dần sâu, quản gia lại gọi điện thoại tới, nói bữa tiệc đã kết thúc.
“Sau đó thì sao?” Augustine hỏi.
“Tiểu thư Catherine còn muốn ở lại Milan một thời gian.” Quản gia cân nhắc từ ngữ, “Nếu ngài muốn tránh triệt để, có vẻ không dễ dàng.”
Augustine hơi buồn rầu.
“Có cần mượn một chiếc áo khoác không? Gió bên ngoài hơi lạnh.” Dạ Phong Vũ đi từ phòng bếp ra, đưa cho anh một ly cacao nóng.
“Muốn đi hồ Phong Diệp* không?” Augustine đột nhiên hỏi.
(* Phong Diệp – Lá phong)
“Hồ Phong Diệp?” Dạ Phong Vũ lắc đầu, “Chưa từng nghe tới nơi này.”
“Là hồ tư nhân của tôi, cách Milan không xa.” Augustine xoay chiếc nhẫn trên tay một chút, “Dù sao cậu cũng đang nghỉ phép, chi bằng đổi một nơi khác mới hơn.”
“Cảm ơn ý tốt, nhưng tôi chỉ muốn yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian.” Dạ Phong Vũ uyển chuyển từ chối.
“Hồ Phong Diệp không có người khác.” Augustine lại không muốn buông tha cậu, “Chỉ có cậu và tôi.” Sau đó lại bổ sung, “Còn có MOKA.”
Hai người? Dạ Phong Vũ càng thêm khó hiểu, bởi vì mặc kệ là xem xét từ phía nào, dường như đều có chút kì quái.
Augustine không có giải thích nhiều, chỉ là nhìn cậu hơi khiêu khích.
Di động lần thứ hai vang lên, Augustine ấn phím nhận, giọng có chút lười nhác: “Thật xin lỗi, tôi chắc là phải rời khỏi Milan một tuần, tiếp nhận trị liệu thư giãn.”
Dạ Phong Vũ cười cười: “OK.”
“Hả?” Augustine cúp điện thoại.
“Tôi đi Phong Diệp hồ.” Dạ Phong Vũ đồng ý, “Còn có MOKA.”
“Tốt.” Augustine đứng lên, “Tôi sẽ chuẩn bị máy bay tư nhân.”
“Áo khoác của anh còn trên sô pha.” Dạ Phong Vũ nhắc nhở.
“Tôi cũng không định đi.” Augustine dừng bước ở cửa toilet, “Trả thù lao, cậu thu tôi một đêm.”
“Bên kia phố là khách sạn, nếu anh không muốn trở về lâu —–” nói còn chưa dứt lời, cửa toilet đã khóa lại.
MOKA ngậm áo khoác của Augustine, uy nghiêm ngồi xổm cạnh cửa toilet, tính toán chờ anh đi ra liền vứt lại, sau đó rời đi, dù sao cũng tới lúc đi ngủ rồi.
Dạ Phong Vũ buồn cười, lấy áo khoác từ miệng nó ra: “Ngoan, đêm nay không được phá.”
MOKA vui vẻ cắn lung tung trong phòng. Dạ Phong Vũ nghĩ nghĩ, hay là mang ổ chó ra khỏi phòng ngủ, đặt ở sô pha phòng khách.
“Gâu gâu!” MOKA kháng nghị.
“Nghe lời, tao với mày ngủ phòng khách.”
Dạ Phong Vũ an ủi, lại trải lên sô pha một lớp chăn.
MOKA liều mạng cắn cái ổ lôi về phòng ngủ.
“Tôi không nghĩ là MOKA đồng ý ngủ cạnh mình.” Augustine sờ sờ cằm, nhắc nhở.
Dạ Phong Vũ đặt gối đầu lên sô pha: “Cho nên tôi với nó ngủ phòng khách.”
MOKA tha ổ chó về chỗ cũ, uy phong lầm lẫm canh giữ cửa phòng ngủ, rất có tư thế cùng ổ chó tồn vong.
………..
Vì thế đêm này, Augustine ngủ sô pha lần đầu tiên trong đời. Mà MOKA lúc xác định rằng anh thật sự sẽ không đi, dứt khoát túm ổ chó đến ngủ ở cửa phòng ngủ, bảo vệ chủ mới, để tránh có người nửa đêm xông tới!
Augustine hoàn toàn không muốn để ý đến nó nữa.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, MOKA tỉnh ngủ liền ghé vào giường nhỏ giọng ô ô một chút, cảm thấy hơi nhàm chán.
Ba giờ sáng, Dạ Phong Vũ ngủ thật sâu, hiển nhiên sẽ không tỉnh lại chơi với nó. MOKA thất vọng nằm úp sấp trên mặt đất, gặm món đồ chơi plastic yêu thích, vẩy đuôi đi ra phòng khách.
Trên sô pha xếp chăn, MOKA giống như mọi khi dùng sức nhào qua, lúc ở trên không trung mới ý thức được tựa như có chỗ nào không đúng, khẩn trương kêu to: “Gâu gâu!”
Augustine bị đánh thức, mơ mơ màng màng chỉ thấy một con quái vật cực bự bay về phía mình, vì thế theo bản năng che đầu.
“Ô!” MOKA ầm ầm hạ xuống người anh, lại nhanh chóng chạy đi.
Augustine hoảng hốt mất bình tĩnh, ngồi trên sô pha ho khan.
Dạ Phong Vũ nghe được động tĩnh cũng khoác áo ngủ đi ra, bật đèn phòng khách lên giật mình: “Chuyện gì xảy ra?”
MOKA cụp đuôi, ảo não chạy đến phía sau cậu, chỉ hé ra một con mắt ngó Augustine.
………
Thế giới thực im lặng.
Hậu quả của trận ầm ĩ đêm khuya này, chính là hai người đều bị gây sức ép không còn buồn ngủ, đầu sỏ gây chuyện thì lại rất nhanh liền ngủ vù vù.
Dạ Phong Vũ lấy ra chai rượu đỏ còn một nửa: “Có cần uống một ly không?”
“OK.” Augustine mở cửa sổ, trêu chọc nói, “Nửa đêm bị một con Alaska to lớn nhảy lên người, coi như là trải nghiệm khó có được.”
“Chỗ này ngắm cảnh đêm rất được.” Dạ Phong Vũ tựa vào bên kia khung cửa sổ, “Cho nên mất ngủ cũng không tính là chuyện xấu.”
Hương rượu tỏa ra trong không khí, Augustine hơi nhắm mắt lại, cảm thấy………. Buông thả như vậy, tựa hồ cũng là một lựa chọn không tồi.
~*~
1. MOKA làm màu y như người đã dạy dỗ ẻm.
2. Hãy tưởng tượng đây là kích cỡ của em MOKA
Và nửa đêm anh Augustine bị ẻm phi thân vào đậu lên người, Amen….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook