Hàm Phi cười cười lắc đầu.

“Không cần đâu em tự về được anh lên trông cô ấy đi.”

“Nhưng khuya rồi.”

“Thôi xe tới rồi em về đây.” Nói xong bước đi thật nhanh, sao cô lại không biết sự do dự trong mắt anh chứ Hàm Phi cô không cần ai phải thương hại.

Tôn Thất thở nhẹ một hơi xem như trút bỏ gánh nặng.

“Vậy về gọi đến Nhà gọi điện cho anh.”

Tôn Thất đứng trong nhà vọng ra Hàm Phi chạy nhanh trong màn mưa lái xe đã mở cửa sẵn cho cô.

“Cô gái cháu về đâu.”

Nói địa chỉ xong cả người Hàm phi vô lực dựa đầu vào cửa kính cả người quay cuồng đến đầu đường Hàm Phi trả tiền bước xuống xe, túi xách cô trên tay bị một lực rất mạnh kéo đi theo quán tính cô giữ chặt lấy túi người liền bị kéo về đằng trước.

Cũng may có bác tài tốt bụng trước khi cô ngất xỉu đã hô hoán mọi người xung quanh sau đó đưa cô đi cấp cứu.

Hàm Phi tỉnh lại đập vào mắt là cô y tá đang thay nước truyền cho cô.

“Cô tỉnh rồi à bọn cướp bây giờ manh động thật đấy cô đang có thai đừng đi lại lung tung vào buổi tối.” Hàm Phi nghe vậy trái tim lỡ một nhịp.

“Chị ơi chị nói em có thai ý ạ.”

Cô y tá cau mày tỏ vẻ khó chịu.

“Người trẻ các cô sao vô trách nhiệm vậy, thai nhi được hơn 2 tháng rồi may mà lần này không sao lần sau chú ý một chút.”

Hàm Phi không nói gì chỉ im lặng rơi nước mắt, cô có thai nhưng cô chưa sẵn làm mẹ không biết cô có thể chăm sóc tốt cho đưa bé hay không, sau một hồi suy nghĩ khóc cười cuối cùng Hàm Phi quyết định sẽ sinh đứa nhỏ.

đặt tay lên bụng vẫn còn bằng phẳng Hàm Phi dịu dàng cảm nhận sinh mệnh đang lớn dần, nằm viện khoảng một tuần cảnh sát cũng đến đôi ba lần lấy lời khai, còn có bác tài xế tốt bụng buổi sáng sẽ mang cháo vào giúp cô, sợ Hàm Thắng lo lắng Hàm Phi mượn điện thoại gọi cho anh nói cô bị mất điện thoại lúc nào mua cái mới sẽ gọi lại.

Hôm nay Hàm Phi xuất viện bầu trời thành phố A nắng nhẹ, bắt xe đến nhà bác tài xế tốt bụng cảm ơn bác đã giúp đỡ cô.



Sau đó Hàm Phi đi làm lại sim gọi điện cho Hàn Như, hẹn cô với Tôn Lượng đi ăn một bữa.

Hàm Phi đến từ sớm nhìn Hàn Như với Tôn Lượng đi từ ngoài vào, Tôn Lượng vui vẻ chạy lại ôm Hàm phi.

“Sao mấy nay mình gọi cậu không được, mình và Tôn Thất đến nhà cậu tìm mà không thấy.”

“Cả con nữa.” Tôn Lượng tranh thủ kể công.

Hàm Phi bật cười nhéo mũi câu chỉ trả lời qua loa nói cô có chút việc đi khỏi thành phố A bây giờ mới về, Tôn Thất đi vào bọn họ đã gọi món.

Hàm Phi không ngờ Tôn Thất cũng đến cô cười cười xem như chào hỏi, thái độ Tôn Thất có chút khó chịu.

“Em đi đâu không nói mọi người tìm em mãi điện thoại cũng không biết nghe sao, Hàn Như ngày nào cũng đợi ở cửa nhà em.”

Hàm Phi không phản bác cúi đầu im lặng gắp một miếng thịt bỏ vào bát Hàn Như.

“Lần sau đi đâu mình sẽ báo với cậu được không.”

Hàn Như gật đầu xem như cho qua, Tôn Thất lại không như vậy trong lòng có chút bực bội không phải nói về sẽ gọi à vậy mà biến mất cả một tuần không nói một tiếng, về đến thành phố đi ăn cũng không gọi cho anh.

“Để người khác lo lắng cả một tuần chỉ mỗi câu xin lỗi, em là trẻ con chắc.’

Hàm Phi đang cầm đũa giúp Tôn Lượng gắp đồ ăn nghe Tôn Thất nói cũng không giữ nổi bình tĩnh, dùng sức ném đôi đũa xuống bàn.

“Vậy anh muốn em phải thế nào.” Hàm Phi thờ ơ nói.

Tôn Thất ngơ ngác nhìn Hàm Phi quen biết cô nhiều năm nay chưa khi nào anh thấy cô tức giận, hôm nay là lần đầu tiên.

Tôn Lượng thức thời thấy cô tức giận vội nắm lấy tay cô, Hàm Phi quay lại thấy cậu bé rưng rưng nhìn cô.

“Không sao mẹ nuôi xin lỗi.” Xoa đầu cậu nhóc Hàm Phi tiếp tục ăn xem như không có gì.

Hàm Phi đang xúc cho Tôn Lượng ăn bên cạnh bỗng có tiếng một người đàn ông nhẹ nhàng gọi cô.



“Hàm Phi cháu xuất viện rồi sao.”

Hàm Phi quay lại thì ra là bác tài xế tốt bụng đã đưa cô vào viện, sáng nay qua nhà cũng không gặp bác chỉ gặp bác gái.

“Bác lý bác ngồi đây ăn với bọn cháu luôn đi ạ.”

“Không cần bác về nhà ăn với bác gái, nào sáng nay bác có khách sơm bác gái nấu cháo cho cháu bác cầm đi làm có chút nguội nếu không chê cháu cầm về ăn đi.”

Hàm Phi đỏ mắt cầm lấy cặp lồng nói cảm ơn, làm sao cô lại chê được chứ.

“Cô gái lần sau đừng đi đâu khuya như vậy nhé, cháu yên tâm con bác làm ở cục cảnh sát nói rất nhanh sẽ bắt được bọn cướp thôi.” Hàm phi cười cười nói không sao sau đó tiễn bác lý ra ngoài cửa.

“Hàm Phi cậu nói cho mình biết cậu có chuyện gì nếu không mình sẽ gọi cho anh cậu kể hết mọi chuyện.”

Hàm Phi mở cặp lồng cháo vừa ăn vừa nói.

“Mình gặp cướp chỉ là bị thương nhẹ một chút thôi không sao, ăn đi.”

Tôn Thất nhìn Hàm phi bĩnh tĩnh ăn cháo trong lòng vô cùng hối hận, đáng nhẽ anh lên đưa cô về, anh không nên nghĩ cô giở tính công chúa mà ngăn cản Hàn Như tìm cô, Như vậy cô cũng sẽ không phải nằm viện một mình nhờ sự giúp đỡ của người xa lạ.

“Hàm Phi anh.” không đợi Tôn Thất nói hết câu Hàm Phi đã ngắt lời.

“Không sao mọi người ăn đi mình không sao mà, ăn đi mình chuẩn bị qua lại mỹ rồi đấy ăn song bữa này sẽ lâu lắm bọn mình mới gặp nhau.”

Hàm Phi vừa cười vừa nói Tôn Lượng thấy Hàm Phi cứ ăn cháo có chút tò mò.

“Mẹ nuôi cháo ngon lắm sao ạ.”

Hàm Phi bất cười gật đầu nói ngon đây là món ngon nhất cô từng ăn.

Ăn xong Hàm Phi ôm Tôn Lượng vào lòng.

“Nhóc con mẹ nuôi đi nhé chúc con sau này mọi sự như ý, đừng quên mẹ biết không.”

Tôm Lượng khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, Tôn Thất cảm nhận Hàm Phi có gì đó rất khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương